Bên trong căn nhà nhỏ tuyết lạnh bao trùm, vách tường lửa rực cháy, hai khối cơ thể nam tính triền miên thành một.
“Ừm… A a a a… A…” Tiếng thở dốc thô cuồng lớp sau càng cao hơn lớp trước, đôi mắt sương mù một mực từ trong khoái cảm ngập đầu này tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người đang tàn sát bừa bãi trên người y, bên trong đôi môi mỏng cương nghị không ngừng phát ra tiếng thở dốc, biểu lộ khoái cảm của mình cho người khác.
“Hàm… Hàm… A ô… Nhanh lên một chút… A…” Hai khối cơ thể ướt đẫm mồ hôi dán thật chặt lại với nhau, đôi chân rắn chắc thon dài của Ngao Triệu vắt trên thắt lưng của Quân Ngọc Hàm, không nhịn được thốt lên tên của hắn, khoái cảm kịch liệt khiến cho nước mắt trong con ngươi bị bức ra, hồn nhiên lâm vào trong bể dục mà không thể tự thoát ra được, cũng không muốn thoát khỏi đó.
Thân thể luật động kịch liệt, mồ hôi thành giọt từ trên người rướm ra sau đó tản mác chảy xuống xung quanh, hội tụ tại nơi thân thể tương liên càng thêm tình sắc.
“Triệu…” Quân Ngọc Hàm khàn khàn gọi tên Ngao Triệu, phân thân phía dưới cảm nhận được tiểu huyệt chặt chẽ đang tập trung hấp thụ lấy mình thật tiêu hồn, nội tâm một trận rung động, một luồng nhiệt lưu cấp tốc tháo chạy xuống hạ thể, bụng dưới một trận co giật, chỉ cảm thấy tất cả tinh lực tụ tập ở trên dục hỏa theo tinh nguyên tiết ra, bị nhục huyệt dâm mị hấp thu toàn bộ.
Miễn cưỡng bò dậy từ trên người Ngao Triệu, vừa ngã xuống bên cạnh, Quân Ngọc Hàm như trâu mà thở gấp ồ ồ, cả người có chút lạnh, mặt mũi tái nhợt so với Ngao Triệu bên cạnh sắc mặt hồng hào tạo nên sự đối lập rõ nét.
Ngao Triệu yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt có chút ảm đạm của Quân Ngọc Hàm. Thật là cực khổ hắn rồi, y không ngờ rằng nhu cầu của thai nhi trong bụng mình đối với linh lực lại lớn như vậy. Những ngày gần đây y đã cố sức giảm bớt chuyện phòng the, bỗng nhiên thai nhi lại đem linh lực của Quân Ngọc Hàm nghiền ép hết toàn bộ, linh lực đại thất(1) sắc mặt của Quân Ngọc Hàm cũng trở nên khó coi không ít, khiến cho y đau lòng. Có điều hiện giờ đã hoài thai được trên mười tháng, đến hôm nay vừa lúc đầy ba trăm ngày, y lúc này có thể cảm giác được long châu đã an ổn yên tĩnh ở trong bụng mình, sau này nhu cầu đối với linh lực không còn lớn như vậy nữa, Quân Ngọc Hàm cũng không cần cực khổ như vậy nữa.(1) mất với số lượng lớn
Nhưng thấy Quân Ngọc Hàm sắc mặt đã có chút xanh xao, trong lòng y thật sự không đành, tụ lực lại bên trong lòng bàn tay, truyền một chút linh lực vào bên trong đan điền của Quân Ngọc Hàm, hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
Bên trong cơ thể được bổ sung thêm một chút linh lực, sắc mặt của Quân Ngọc Hàm tỉnh táo lại, khôi phục một chút khí lực, hắn vội vàng kéo tay của Ngao Triệu ra, nói: “Ta không sao, thân thể của ngươi quan trọng hơn.”
Ánh mắt chuyển đến cái bụng rõ ràng đã hoài thai mười tháng nhưng vẫn bằng phẳng của Ngao Triệu, Quân Ngọc Hàm vươn tay sờ lên cái bụng vô cùng cường tráng kia, dưới lòng bàn tay một mảnh trầm tĩnh không thể cảm nhận được một chút dấu hiệu của sinh mệnh nào, không khỏi sinh lòng hoài nghi hỏi: “Cũng đã mười tháng rồi, sao còn chưa thấy bụng ngươi có chút biến hóa nào vậy?”
“Đã nói tất cả nam tử long tộc chúng ta phải hoài thai ba năm mới sinh, hiện giờ mới chỉ mười tháng làm sao có bụng được! Ngươi gấp cái gì!” Ngao Triệu tức giận nói, đạo sĩ kia cũng đã hỏi bao nhiêu lần rồi mà không thấy phiền chán, không khỏi quá mức sốt ruột, mặc dù y cũng ước gì hài tử sớm ngày xuất thế, nhưng chuyện hoài thai đâu phải muốn gấp là được?
“Ồ… Nếu là con người, mười tháng đã là lúc sinh rồi…” Thái độ của Ngao Triệu khiến cho Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy tự chuốc lấy nhục, thu bàn tay lại. Là mình nóng vội sao? Ba năm… Hắn thật không biết linh lực có tiếp tục tiêu tán như vậy nữa không, hắn liệu có thể sống qua ba năm hay không, liệu có thể đợi đến khi Ngao Triệu sinh? Nhưng lo lắng như vậy, hắn sao có thể nói cho Ngao Triệu đây?
Linh lực trong cơ thể càng ít, nhu cầu đối với ngũ cốc hoa màu của hắn càng lớn, lượng lương thực vốn có thể dùng trong một tháng lại chỉ chống đỡ được hơn nửa tháng là không còn. Trong lòng hắn một trận bất an, nếu như linh lực hoàn toàn biến mất, làm người bình thường thì thôi, nhưng hắn lại vô cùng lo lắng bản thân có thể vì linh lực tiêu hao hết mà khiến cho tính mạng cũng đột nhiên ngừng lại, nhân sinh trên đời có mấy ai là không sợ chết chứ? Huống chi hiện tại trong lòng hắn đã có điều quyến luyến, lại càng luyến tiếc nhân thế này…
“Bên ngoài gió tuyết lớn, hay là để ta đi.” Ngao Triệu cũng đứng dậy mặc y phục, đè thân thể của Quân Ngọc Hàm ngồi xuống để hắn nghỉ ngơi, hắn hiện giờ linh lực thật ít ỏi sao có thể chịu được băng thiên tuyết địa bên ngoài?
“Ngươi còn phải dưỡng thai đấy.” Quân Ngọc Hàm sắc mặt tái nhợt nhìn bụng của y, càng thêm ôn nhu, mặc dù nơi đó bằng phẳng khiến hắn có đôi khi cũng phải hoài nghi liệu hài tử này có tồn tại hay không.
“Ta không sao, hơn nữa…” Ngao Triệu vừa định giải thích thai nhi của long tộc qua được ba trăm ngày đầu tiên thì không có gì đáng ngại nữa, về sau cũng không cần mỗi ngày bổ sung thêm tinh nguyên của sinh phụ, lại nghe thấy cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng bỗng nhiên bị mở ra, theo đó là một cơn gió tuyết nghẹn người nghênh diện, một đạo nhân áo đen chợt hiện lên trước mặt bọn họ.
Chỉ nghe Quân Ngọc Hàm một tiếng kinh hô: “Sư phụ?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook