Cơ thể hồn thân phát hàn của Ngao Triệu cảm nhận được một tia ấm áp, Long Châu đang náo loạn trong người yên tĩnh lại được trong chốc lát. Y chậm rãi mở mắt ra, dần dần cảm thấy sức mạnh trong cơ thể nhanh chóng dâng lên, chỉ là tốc độ này tựa hồ nhanh hơn được một chút…
Không… Không đúng! Ngao Triệu đột ngột phát giác ra sự khác thường mà ngoan ác đẩy Quân Ngọc Hàm ra, cả giận nói: “Tên đạo sĩ nhà ngươi, bộ không muốn sống nữa chắc! Vận chuyển chân khí như vậy ngươi muốn hại chết bản thân phải không!” Tên đạo sĩ này còn muốn sống nữa không đây, lại đem tất cả chân khí của mình phát ra, nếu vừa rồi y không kịp thời đẩy hắn ra, để mặc hắn hồ đồ, hắn đã khí tuyệt mà vong rồi!
Không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm chẳng những không phản bác mà còn quan tâm mình, Ngao Triệu nhất thời cứng họng, không biết nên phản ứng thế nào, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên chút ửng đỏ, có chút không tự nhiên quay đầu đi, cố giả bộ cường ngạnh nói: “Ngươi còn trở lại làm cái gì!”
Quân Ngọc Hàm im lặng nhìn Ngao Triệu, chỉ mới hơn mười ngày không gặp y đã tiều tụy nhiều như vậy rồi, nếu hắn trở về chậm thêm một chút nữa, thật không biết y và hài tử sẽ như thế nào? Thật sự không muốn nhớ lại hồi ức vừa rồi y nằm trong lòng mình xúc giác lạnh như băng, hắn đến giờ cả người vẫn còn run rẩy, không cách nào đè nén được nỗi hoang mang trước nay chưa từng có. Nhớ lại bản thân lúc trước còn quyết định vĩnh sinh không hề gặp lại Ngao Triệu nữa, thực sự là tàn nhẫn đến cực điểm. Hắn sao có thể lãnh khốc vô tình như vậy để mặc cho y một thân một mình chịu đựng nỗi đau sinh tử, lại còn muốn đem trách nhiệm con cái nặng nề hoàn toàn đặt trên người y chứ. Bình thường hắn miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, cứu vớt thương sinh, lại vứt bỏ hài tử của mình không thèm đếm xỉa. Ngao Triệu nói đúng! Hắn thật là sai cả rồi!
Lặng yên được lúc lâu, khiến Ngao Triệu có hơi hoảng hốt nhìn hắn, hắn mới mở miệng ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, là ta tên khốn kiếp! Hết thảy đều là lỗi của ta.”
“Ngươi…” Ngao Triệu ngạc nhiên, đạo sĩ thúi này bị gì vậy? Lại chủ động nhận lỗi?! Mấy ngày không gặp, lại chuyển thành một người khác? Y vươn tay dò lên trán của hắn, không có phát sốt mà, rồi lại hồ nghi nhìn hắn nói, “Ngươi bị trúng tà rồi sao?”
Thế nhưng lại nhìn thấy trong ánh mắt của Quân Ngọc Hàm nhu quang bất đồng với dĩ vãng, khiến cho trong lòng Ngao Triệu có chút bối rối. Chẳng lẽ y bệnh đến hồ đồ rồi? Hay là Quân Ngọc Hàm thay đổi tính tình? Đột nhiên y tình nguyện Quân Ngọc Hàm vẫn không chút khách khí với mình giống như lúc trước, chứ không muốn hắn nhu tình với mình thế này. Quân Ngọc Hàm như vậy khiến cho y hoảng hốt mà ý loạn, chỉ cảm thấy trái tim “bình bịch” đập lên lồng ngực của mình, khó chịu muốn chết!
Tay của y bưng lên lồng ngực, thử ngừng nhịp tim lại, khiến cho Quân Ngọc Hàm bên cạnh lầm tưởng ngực của y đau, cuống quýt tiến lên trước giúp y xoa ngực nói: “Đau chỗ nào vậy? Ta giúp ngươi xoa?”
Ngao Triệu đột nhiên bị hù dọa, vội vội vàng vàng đẩy Quân Ngọc Hàm, nhảy ra, kinh hoảng nói: “Ngươi! Ngươi đừng có lại đây!” Y đây là xảy ra chuyện gì vậy? Quân Ngọc Hàm dựa vào gần y một chút, tim của y liền giống như không quản được mà mãnh liệt tăng tốc, cả người cũng theo đó nóng lên.
“Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Quân Ngọc Hàm nhăn mày lại, Ngao Triệu sao là lạ vậy? Chẳng lẽ lúc nãy hôn mê còn chưa tỉnh xong?
“Ta… Ô…” Ngao Triệu không dám nhìn về phía Quân Ngọc Hàm, sợ tim của mình lại trở nên quái dị. Đang không biết nên nói như thế nào, trong bụng nhưng truyền đến cơn đau đớn quen thuộc, Long Châu lại bắt đầu gây sức ép! Ngao Triệu không khỏi ôm bụng, cả người đều co quắp lại, cái trán thẳng bật ra giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, thấy vậy Quân Ngọc Hàm cả người khẽ run, tiến lên đỡ lấy Ngao Triệu, lo lắng hỏi: “Ngao Triệu! Ngươi xảy ra chuyện gì vậy!”
“Ta… Ôm ta…” Ngao Triệu lạnh đến phát rét, chỉ mong chui vào lồng ngực ấm áp của Quân Ngọc Hàm, hút lấy nhiệt độ của hắn. Quân Ngọc Hàm ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của y, cố gắng dùng cơ thể của mình sưởi ấm.
Ngao Triệu không ngừng kề sát Quân Ngọc Hàm, sườn mông không nhịn được ma sát lấy Quân Ngọc Hàm, khiến cho hai cỗ thân thể đều nổi lên phản ứng. Quân Ngọc Hàm mặt đỏ đến tận mang tai, thầm mắng mình thật là súc sinh, Ngao Triệu đã yếu đến như vậy, bản thân lại còn nổi lên dục niệm với y.
Quân Ngọc Hàm bị trêu chọc đến cả người tràn đầy dục hỏa, trong mê mang bị thiêu đốt sạch ý thức, quả muốn dùng sức áp Ngao Triệu xuống dưới! Hắn vươn tay thăm dò vào trong vạt áo của Ngao Triệu, hai tay dán lên làn da có chút lạnh của y, một tay sờ qua bụng của y, dừng lại ở nơi đó trong chốc lát, đột nhiên như nhớ đến cái gì, phút chốc đẩy Ngao Triệu ra, hét lớn: “Không được!” Hắn nếu tiếp tục nữa tất sẽ làm bị thương hài tử và Ngao Triệu!
Không… Không đúng! Ngao Triệu đột ngột phát giác ra sự khác thường mà ngoan ác đẩy Quân Ngọc Hàm ra, cả giận nói: “Tên đạo sĩ nhà ngươi, bộ không muốn sống nữa chắc! Vận chuyển chân khí như vậy ngươi muốn hại chết bản thân phải không!” Tên đạo sĩ này còn muốn sống nữa không đây, lại đem tất cả chân khí của mình phát ra, nếu vừa rồi y không kịp thời đẩy hắn ra, để mặc hắn hồ đồ, hắn đã khí tuyệt mà vong rồi!
Không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm chẳng những không phản bác mà còn quan tâm mình, Ngao Triệu nhất thời cứng họng, không biết nên phản ứng thế nào, trên khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên chút ửng đỏ, có chút không tự nhiên quay đầu đi, cố giả bộ cường ngạnh nói: “Ngươi còn trở lại làm cái gì!”
Quân Ngọc Hàm im lặng nhìn Ngao Triệu, chỉ mới hơn mười ngày không gặp y đã tiều tụy nhiều như vậy rồi, nếu hắn trở về chậm thêm một chút nữa, thật không biết y và hài tử sẽ như thế nào? Thật sự không muốn nhớ lại hồi ức vừa rồi y nằm trong lòng mình xúc giác lạnh như băng, hắn đến giờ cả người vẫn còn run rẩy, không cách nào đè nén được nỗi hoang mang trước nay chưa từng có. Nhớ lại bản thân lúc trước còn quyết định vĩnh sinh không hề gặp lại Ngao Triệu nữa, thực sự là tàn nhẫn đến cực điểm. Hắn sao có thể lãnh khốc vô tình như vậy để mặc cho y một thân một mình chịu đựng nỗi đau sinh tử, lại còn muốn đem trách nhiệm con cái nặng nề hoàn toàn đặt trên người y chứ. Bình thường hắn miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, cứu vớt thương sinh, lại vứt bỏ hài tử của mình không thèm đếm xỉa. Ngao Triệu nói đúng! Hắn thật là sai cả rồi!
Lặng yên được lúc lâu, khiến Ngao Triệu có hơi hoảng hốt nhìn hắn, hắn mới mở miệng ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, là ta tên khốn kiếp! Hết thảy đều là lỗi của ta.”
“Ngươi…” Ngao Triệu ngạc nhiên, đạo sĩ thúi này bị gì vậy? Lại chủ động nhận lỗi?! Mấy ngày không gặp, lại chuyển thành một người khác? Y vươn tay dò lên trán của hắn, không có phát sốt mà, rồi lại hồ nghi nhìn hắn nói, “Ngươi bị trúng tà rồi sao?”
Thế nhưng lại nhìn thấy trong ánh mắt của Quân Ngọc Hàm nhu quang bất đồng với dĩ vãng, khiến cho trong lòng Ngao Triệu có chút bối rối. Chẳng lẽ y bệnh đến hồ đồ rồi? Hay là Quân Ngọc Hàm thay đổi tính tình? Đột nhiên y tình nguyện Quân Ngọc Hàm vẫn không chút khách khí với mình giống như lúc trước, chứ không muốn hắn nhu tình với mình thế này. Quân Ngọc Hàm như vậy khiến cho y hoảng hốt mà ý loạn, chỉ cảm thấy trái tim “bình bịch” đập lên lồng ngực của mình, khó chịu muốn chết!
Tay của y bưng lên lồng ngực, thử ngừng nhịp tim lại, khiến cho Quân Ngọc Hàm bên cạnh lầm tưởng ngực của y đau, cuống quýt tiến lên trước giúp y xoa ngực nói: “Đau chỗ nào vậy? Ta giúp ngươi xoa?”
Ngao Triệu đột nhiên bị hù dọa, vội vội vàng vàng đẩy Quân Ngọc Hàm, nhảy ra, kinh hoảng nói: “Ngươi! Ngươi đừng có lại đây!” Y đây là xảy ra chuyện gì vậy? Quân Ngọc Hàm dựa vào gần y một chút, tim của y liền giống như không quản được mà mãnh liệt tăng tốc, cả người cũng theo đó nóng lên.
“Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Quân Ngọc Hàm nhăn mày lại, Ngao Triệu sao là lạ vậy? Chẳng lẽ lúc nãy hôn mê còn chưa tỉnh xong?
“Ta… Ô…” Ngao Triệu không dám nhìn về phía Quân Ngọc Hàm, sợ tim của mình lại trở nên quái dị. Đang không biết nên nói như thế nào, trong bụng nhưng truyền đến cơn đau đớn quen thuộc, Long Châu lại bắt đầu gây sức ép! Ngao Triệu không khỏi ôm bụng, cả người đều co quắp lại, cái trán thẳng bật ra giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, thấy vậy Quân Ngọc Hàm cả người khẽ run, tiến lên đỡ lấy Ngao Triệu, lo lắng hỏi: “Ngao Triệu! Ngươi xảy ra chuyện gì vậy!”
“Ta… Ôm ta…” Ngao Triệu lạnh đến phát rét, chỉ mong chui vào lồng ngực ấm áp của Quân Ngọc Hàm, hút lấy nhiệt độ của hắn. Quân Ngọc Hàm ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của y, cố gắng dùng cơ thể của mình sưởi ấm.
Ngao Triệu không ngừng kề sát Quân Ngọc Hàm, sườn mông không nhịn được ma sát lấy Quân Ngọc Hàm, khiến cho hai cỗ thân thể đều nổi lên phản ứng. Quân Ngọc Hàm mặt đỏ đến tận mang tai, thầm mắng mình thật là súc sinh, Ngao Triệu đã yếu đến như vậy, bản thân lại còn nổi lên dục niệm với y.
Quân Ngọc Hàm bị trêu chọc đến cả người tràn đầy dục hỏa, trong mê mang bị thiêu đốt sạch ý thức, quả muốn dùng sức áp Ngao Triệu xuống dưới! Hắn vươn tay thăm dò vào trong vạt áo của Ngao Triệu, hai tay dán lên làn da có chút lạnh của y, một tay sờ qua bụng của y, dừng lại ở nơi đó trong chốc lát, đột nhiên như nhớ đến cái gì, phút chốc đẩy Ngao Triệu ra, hét lớn: “Không được!” Hắn nếu tiếp tục nữa tất sẽ làm bị thương hài tử và Ngao Triệu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook