Chương 16: Muốn biết sự thật của thế giới này sao (1)
Mà trước mặt hắn là một cái bàn làm việc sang trọng, những văn kiện trên đó sớm đã bị ném xuống đất, thay vào đó là một đôi nam nữ quần áo lộn xộn.
Người đàn ông có dáng người gầy gò, hốc mắt trũng sâu, làn da xanh xao biểu hiện của sức khỏe có vấn đề, quần đã kéo xuống một nửa.
Người phụ nữ có dáng người cân đối, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, trên người mặc bộ váy công sở, quần tất màu đen trên người đã rách mấy lỗ, đôi guốc trên chân cũng không thấy đâu.
Phương Hưu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, đúng hơn là anh nhìn vào mặt bàn làm việc của viện trưởng ở bệnh viện tâm thần.
Trên cái bàn đó có bày một tấm da dê, chỉ là người phụ nữ trùng hợp ngồi trên đó thôi.
“Đm, ngươi là ai! Ai cho ngươi vào!” Người đàn ông vừa vội vàng mặc quần áo vừa chửi ầm lên.
Người phụ nữ thì như chim non nép vào người trốn đằng sau người đàn ông, cũng cuống quýt lấy quần áo che lại.
Hai người này Phương Hưu đều biết, người đàn ông là con trai của nhà đầu tư Thư Viện Bách Liễu, tên là Vương Tử Đằng.
Người phụ nữ là nhân viên sale chủ chốt của Thư Viện Bách Liễu, tên là Lý Phỉ Phỉ, đồng thời cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong tất cả các nữ nhân viên sale.
Đội ngũ nhân viên sale của Thư Viện Bách Liễu là do nhà đầu tư tự lập lên, vậy nên xét theo nghĩa hẹp thì Vương Tử Đằng là con của ông chủ của Phương Hưu.
“Ngô Đại Hải! Không phải ta đã nói con mẹ nó rồi là không được phép cho bất kỳ ai lên tầng ba sao?” Vương Tử Đằng tức giận mắng Ngô Đại Hải.
“Vương thiếu, ngài bớt giận, hôm nay Phương Hưu như bị điên vậy, sau khi đến văn phòng không chỉ đánh ta mà còn không nói lời nào đã xông lên tầng ba, ta ngăn cũng không được.
Ngài nhìn xem, cái áo sơ mi trắng ta vừa mua hôm qua đã bị tiểu tử này kéo rách, là ta vô dụng, dù sao ta cũng đã lớn tuổi rồi, đúng là không cản nổi hắn.” Ngô Đại Hải vừa sợ hãi, vừa áy náy nói.
Vương Tử Đằng thấy Ngô Đại Hải đầu đầy mồ hôi, thở gấp, áo sơ mi nhăn nhúm, mất hai cái cúc trước ngực, tức giận mắng một câu: “Ngươi là đồ phế vật!”
Sau đó liền chĩa mũi dùi về phía Phương Hưu.
“Phương Hưu, cuối cùng là ngươi muốn làm cái mẹ gì? Ngươi có biết lão tử đang…?”
Vương Tử Đằng chưa nói xong đã bị Phương Hưu đạp một phát ngã xuống đất, lộ ra Lý Phỉ Phỉ nhỏ nhắn đáng yêu đang kinh sợ ở đằng sau.
“Ai ui, ĐM ngươi dám đẩy ta?” Ngay lập tức Vương Tử Đằng nổi giận đùng đùng.
“Aaa!” Lý Phỉ Phỉ bị dọa sợ đến mức thét chói tai, nàng tưởng là Phương Hưu muốn giở trò với mình.
Nhưng một giây sau, Lý Phỉ Phỉ liền cảm nhận được một lực đẩy, cơ thể thon thả cân đối bị đẩy từ trên mặt bàn xuống.
Sau khi đẩy hai người ra, Phương Hưu lập tức nhìn chằm chằm vào tấm da dê trên bàn làm việc của viện trưởng.
Nhìn một cái, tâm trạng của hắn bị đả kích trong chớp mắt.
Chỉ thấy bên trên viết: “Muốn biết sự thật về thế giới này sao?
Muốn biết quỷ dị rốt cuộc là thứ gì không?
Ngươi tìm được đến đây có lẽ trong lòng có rất nhiều câu hỏi, đừng vội vàng hỡi người bạn của ta, tất cả ta đều cất ở phòng số 520, tòa C của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ở đó có tất cả những gì ngươi muốn biết, đi đi, đi tìm đi.
Lúc ngươi tìm ra sự thật cũng là lúc ngươi phải đưa ra lựa chọn
Nghe theo trái tim của mình, nhận lấy món quà của vận mệnh.”
Chỗ ký tên có ghi tên của một người.
Châu Thanh Phong.
Sau khi Phương Hưu đọc hết từng chữ, cảm thấy tâm lạnh như nước.
Quả nhiên! Trong cái bệnh viện tâm thần này cất giấu một bí mật lớn!
Châu Thanh Phong này có lẽ là viện trưởng của bệnh viện tầm thần Thanh Sơn.
Vậy lá thư này là viết cho ai?
Viết cho mình hay là viết cho người khác? Lẽ nào hắn đã sớm biết mình sẽ tới?
Những câu hỏi cũ chưa được giải đáp, câu hỏi mới lại xuất hiện.
Phòng 520 tòa C sao? Có lẽ tất cả đáp án đều ở đó.
Phương Hưu quay đầu rời đi.
Nhưng lúc này, Vương Tử Đằng đứng dậy, hùng hổ đi tới chặn trước mặt hắn.
“Đẩy lão tử xong thì muốn chạy sao? Hôm nay…”
Vương Tử Đằng chưa nói xong thì bỗng bóng đèn trên đầu kêu xẹt xẹt.
Ngay lập tức đèn bị tắt, cả căn phòng trở nên tối om.
Vương Tử Đằng vốn định ra tay thì bỗng mất mục tiêu.
“Vãi! Mất điện à? Ngô Đại Hải! Đi mở nguồn điện dự phòng lên, ta nói cho tiểu tử ngươi biết, có gan thì đừng chạy.”
Trong bóng tối, dường như Phương Hưu không hề nghe thấy lời cảnh cáo của Vương Tử Đằng, lúc này trong lòng hắn đã nổi lên sóng to gió lớn.
Bởi vì ngay khoảnh khắc mất điện, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng biến mất!
Lúc này trong tầm mắt của hắn toàn màu tối đen, nhưng bệnh viện tâm thần biến mất không phải bởi vì trời tối.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook