Chương 12: Bỗng nhiên xuất hiện bệnh viện tâm thần (2)
Bật nguồn điện thoại lên xem, có 13 cuộc gọi nhỡ đến từ Ngô Đại Hải, còn 3 cuộc gọi nhỡ khác là đến từ Triệu Hạo.
Triệu Hạo là đồng nghiệp của Phương Hưu, bình thường hai người có quan hệ rất tốt.
Suy nghĩ một lát rồi Phương Hưu gọi cho Triệu Hạo.
Tút tút tút…
Đợi khoảng 30 giây, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở gấp và giọng nói thì thầm của Triệu Hạo.
“Hưu ca, sao bây giờ ngươi mới trả lời điện thoại, tình hình bên ngươi thế nào rồi? Tên khốn Ngô Đại Hải nổi giận nói sẽ sa thải ngươi, đồng thời sẽ không để ngươi nhận được một đồng tiền nào.”
Những câu nói như súng liên thanh từ đầu dây bên kia truyền đến liên tục, giọng nói chứa đựng sự lo lắng và quan tâm.
Phương Hưu rơi vào im lặng.
Con người không xảy ra chuyện gì sao?
Rõ ràng Thư Viện Bách Liễu đã biến thành bệnh viện tâm thần, nhưng nghe những lời này, dường như những nhân viên đi làm bên trong không hề bị ảnh hưởng.
Ảo giác?
Cũng giống như những con quỷ kia, cả cái bệnh viện tâm thần này chỉ một mình hắn thấy?
“Hưu ca, tại sao ngươi không nói chuyện? Bên ngươi có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Ta không sao.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên: “Bây giờ các ngươi vẫn đang ở công ty đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta đều ở công ty, hôm nay ngươi không tới, ĐM tên khốn Ngô Đại Hải này đem hết sự tức giận trút lên người chúng ta, lại phải tăng con mẹ nó ca, à Hưu ca, ngươi…”
“Lát nữa nói sau.”
Phương Hưu cắt ngang lời nói của Triệu Hạo, rồi tắt luôn điện thoại, cũng đưa điện thoại về trạng thái tắt nguồn một lần nữa.
Hắn định vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn tìm hiểu thực hư xem sao, trong lúc này đương nhiên không thể để tình huống giống trong phim xảy ra, vào thời khắc mấu chốt lại có tiếng điện thoại vang lên, gây ra không ít rắc rối.
Phương Hưu trực tiếp đi vào cửa chính của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Cửa chính âm u rách nát, cộng thêm ngoài trời chạng vạng tối khiến nó trông giống như một cái miệng khổng lồ đang ăn thịt người, rất đáng sợ.
Nhưng điều này không hề khiến Phương Hưu sợ hãi, hay nói cách khác, hắn đã không còn thứ cảm xúc tên là sợ hãi.
Mỗi khi gặp phải điều gì kỳ lạ, cảm xúc đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là tức giận, căm ghét, thậm chí là phấn khích.
Nhưng lại không có sợ hãi.
Cạch cạch cạch…
Xung quanh yên ắng chỉ có tiếng bước chân của Phương Hưu vang lên.
Nhưng ngay sau đó, bộp!
Phương Hưu đập vào không khí, trên mặt cảm thấy đau đớn.
“Tường không khí?”
Lúc này hắn đang đứng ở lối vào của cửa chính, nhưng hình như trước mặt có một cái tường, chặn lại đường đi của hắn.
Hắn đưa tay sờ sờ, cảm giác lành lạnh thô ráp truyền vào tay hắn.
“Đây không phải là tường không khí, mà là một bức tường thật sự, chỉ là hắn không nhìn thấy thôi. Lẽ nào cái bệnh viện tâm thần này không thể vào trong?”
Phương Hưu không tin ma quỷ, hắn giống như người mù lấy tay sờ sờ trên bức tường vô hình, muốn tìm ra cửa.
“Tiểu Phương, ngươi đang làm gì vậy? Đây là hoạt động trình diễn nghệ thuật mới nhất à?” Một giọng nói mang theo tiếng cười trêu đùa từ bên cạnh truyền lại.
Trong lòng Phương Hưu hơi dao động, nhưng biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
Bị lão bà giết chết nhiều lần, hắn đã sớm luyện được bản lĩnh bất động như núi, ở một cái bệnh viên tâm thần kỳ lạ như vậy, bỗng nhiên có người nói chuyện với ngươi, nếu bây giờ ngươi trả lời thì ngay lập tức sẽ bị ăn.
Nhưng cũng không phải hắn không có hành động gì, mà là tiếp tục tìm kiếm, cũng tiến về hướng phát ra giọng nói.
Đến khoảng cách khá gần, hắn liếc mắt nhìn thử, chỉ thấy bên trái bất ngờ có một người đứng đó.
Một người đàn ông mặc quần áo bảo vệ, trên miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt buồn cười nhìn mình.
Người này Phương Hưu có quen, chính là bảo vệ của Thư Viện Bách Liễu.
Khác với những bảo vệ ở khu dân cư khác, bảo vệ của khu Thư Viện Bách Liễu rất trẻ, dù sao cũng làm việc ở khu cao cấp.
Còn việc lúc nào đổi thành người lớn tuổi, thì phải đợi đến lúc nhà bán được kha khá.
Là ảo giác sao? Hay là quỷ biến thành?
Ngay lúc Phương Hưu đang suy nghĩ, người bảo vệ này đã đi tới, vỗ vào vai hắn.
“Tiểu Phương, sao ngươi còn không để ý đến ta? Lúc nãy từ xa ta đã thấy ngươi đang gặp khó khăn, sau khi đâm vào tường thì bắt đầu sờ tường, sao vậy? Tường này rất gợi cảm à?”
Phương Hưu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ bả vai truyền tới, rồi lại suy tư.
Có thể tiếp xúc trực tiếp.
Hắn không phải quỷ?
Phương Hưu lập tức quay người lại: “Triệu ca, từ nãy đến giờ ngươi vẫn ở đây sao?”
Người bảo vệ tên là Triệu ca hơi bất ngờ, thậm chí còn giơ tay ra khua khua trước mặt hắn.
“Tiểu Phương, ngươi cần phải đeo kính đúng không? Ta đứng ngay bên trong bốt gác, đứng thẳng tắp, ngươi không hề nhìn thấy sao?”
Bốt.
Bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không hề có bốt, việc này Phương Hưu rất chắc chắn.
Hắn nhìn về phía Triệu ca vừa đi tới, lập tức sững người.
Chỉ thấy nơi trống không vừa nãy xuất hiện một cái bốt.
Trước kia, mỗi ngày đi làm hắn đều nhìn thấy cái bốt này, thậm chí đã từng vào trong, bên trong có lắp một cái điều hòa, mùa hè rất mát.
Sao chuyện này có thể xảy ra?
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook