Quỷ Dị Hồ Sơ
-
Chương 27: Hồ sơ số 27: Gõ cửa
“ Cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc…”
Một cô bé tên là Tiểu Hà không ngừng gõ cửa đều đều theo tiết tấu, nhưng bất kể cô bé gõ thế nào, cũng sẽ không có ai vì vậy mà mở cửa ra, bởi vì nơi cô bé đang ở chính là bên trong một căn phòng tại bệnh viện tâm thần.
Trải qua chẩn đoán của bác sĩ, Tiểu Hà có triệu chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, nếu như không để cô bé gõ cửa, cô bé sẽ nổi điên, nhưng nếu để cô bé gõ cửa thì, cô bé sẽ rất an tĩnh. Sở dĩ tôi tìm đến cô bé, là bởi vì cô bé bị hiềm nghi đã giết chết cha mẹ mình.
Sau khi chào hỏi với đồng nghiệp đứng ngoài cửa, y tá Hoàng dẫn đường lấy chìa khoá mở cửa phòng ra, phía sau cánh cửa này chính là phòng bệnh của Tiểu Hà. Cửa phòng mở ra, Tiểu Hà vốn vẫn gõ cửa từ nãy đến giờ không có nhào ra ngoài giống như tôi đã tưởng tượng, cô bé lui đến bên giường rồi cuộn tròn lại, đồng thời không ngừng run rẩy.
Y tá Hoàng ra dấu bảo tôi đi vào phòng bệnh, sau khi chúng tôi tiến vào, cô ấy lập tức khoá kỹ cửa phòng lại, cùng tôi đứng sang một bên. Sau khi đóng cửa lại, Tiểu Hà dò xét nhìn chúng tôi một cái, sau đó lực chú ý lại tập trung lên trên cánh cửa, rón ra rón rén đến gần cửa phòng, lần nữa gõ cửa theo nhịp.
Y tá Hoàng nói nhỏ bên tai tôi:” Anh có thể hỏi chuyện cô bé, nhưng tốt nhất không nên hỏi đến chuyện cha mẹ, như vậy sẽ kích thích tâm tình của nó.”
Tôi gật đầu ra hiệu mình hiểu rõ, sau đó mới đi đến trước người Tiểu Hà, dùng giọng ôn hoà nhất nói:” Chúng ta tán gẫu mấy câu nha?”
Tiểu Hà nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lực chú ý lại trở về bên trên cánh cửa, động tác gõ cửa vẫn tiếp tục không hề gián đoạn.
Tôi nghĩ, nếu như tôi trực tiếp hỏi cô bé vì sao lại giết chết cha mẹ mình, cô bé nhất định sẽ nổi điên, sau đó y tá Hoàng sẽ trực tiếp đạp tôi bay ra ngoài. Cho nên, tôi tính bắt đầu gợi chuyện từ một cái gì đó mà cô bé có hứng thú, mà lúc này dễ chọn nhất đương nhiên là cái chuyện gõ cửa mà cô bé đang làm. Vì vậy, tôi hỏi:” Sao em lại gõ cửa hoài vậy, gõ cửa rất thích thú sao?”
Tiểu Hà đột nhiên ngừng động tác gõ cửa lại, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, đột nhiên chụp lấy tay tôi, thần tình ngây ngốc nói:” Rất thích thú, quả thật rất thích thú. Tới đây, tôi chỉ cho anh cách chơi thế nào…” Cô bé cầm lấy tay tôi gõ lên cửa, mỗi một lần gõ liên tục hai cái.
Mặc dù tôi cảm thấy cùng với một người bệnh tâm thần ở bên trong phòng gõ cửa, quả thật giống như tôi cũng có bệnh tâm thần, nhưng vì để hiểu rõ chân tướng câu chuyện, tôi không thể không làm bệnh nhân tâm thần một lần. Sau khi cùng Tiểu Hà gõ một lát, tôi làm bộ như không hiểu nói:” Rốt cuộc chơi thế nào, chẳng lẽ cứ gõ cửa liên tục thế này sao?
Tiểu Hà thần bí cười cười:” Dĩ nhiên không phải cứ gõ cửa như vậy, chẳng qua tôi để anh tập luyện trước một chút, để nắm bắt bí quyết trong đó.”
“ Gõ cửa cũng có bí quyết sao?” Tôi giả vờ không hiểu hỏi.
Tiểu Hà giống như một đại sư phụ nói với tôi:” Dĩ nhiên, mọi thứ đều có phân âm dương, gõ cửa cũng giống vậy, một cái dương hai cái âm, muốn gõ cửa dương thì gõ một cái, muốn gõ cửa âm thì gõ hai cái."
“ Cái gì mà cửa dương cửa âm a? Ta nghe không hiểu!” Tôi giả ngơ giả ngáo hỏi Tiểu Hà, đồng thời khoé mắt hướng qua y tá Hoàng bên kia liếc một cái, quả nhiên để tôi phát hiện cô ta đang cười trộm.
Tiểu Hà đột nhiên thần thần bí bí kéo tôi đến góc tường, giường bệnh vừa khéo chắn ở giữa chúng tôi và y tá Hoàng, hiển nhiên cô bé có bí mật muốn nói với tôi. Y tá Hoàng biết điều kiếm một cái ghế ngồi xuống, cũng tuỳ ý mở một cuốn tạp chí, giường bệnh che khuất tầm mắt, khiến cho bọn tôi không thể trực tiếp nhìn thấy đối phương.
Tiểu Hà rướn cổ lên liếc y tá Hoàng một cái, xác định cô ấy không có chú ý chúng tôi mới thì thầm bên tai của tôi nói:” Bây giờ tôi dạy anh chơi một trò rất thú vị, cái trò này gọi là ‘gõ cửa âm”. Giống như vừa rồi tôi đã nói, mọi thứ đều phân âm dương, căn nhà cũng giống như vậy phân ra âm trạch và dương trạch. Đừng hiểu lầm âm trạch mà tôi nói là mộ phần, âm trạch mà tôi nói thật ra là linh hồn của căn nhà.”
“ Căn nhà cũng có linh hồn sao?”
Tiểu Hà dùng ánh mắt khinh thường trừng tôi một cái:” Đương nhiên là có, thế gian vạn vật đều có linh hồn, một tảng đá một hạt cát sợ là bản thân nó cũng có linh tính, huống chi là căn nhà. Bất quá cũng không phải căn nhà nào cũng đều có linh hồn, căn nhà lúc mới xây sẽ không có, chỉ có căn nhà nào tồn tại trên hai mươi năm mới có linh hồn.”
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút choáng, Tiểu Hà câu trước nói một hạt cát cũng có linh hồn, câu sau thì nói không phải tất cả căn nhà đều có linh hồn, rõ ràng cho thấy trước sau mâu thuẫn. Tôi nghĩ, nếu như tôi không mau chóng tìm hiểu được rõ ràng chân tướng câu chuyện, phải ở cùng một chỗ với Tiểu Hà nhiều thêm mấy ngày, chắc tôi cũng sẽ bị loạn thần kinh mất thôi. Vì vậy, tôi liền thúc giục cô bé nói nhanh lên một chút.
Tiểu Hà liếc tôi một cái, nói:” Anh phải cẩn thận nghe rõ từng chữ một, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Tôi hỏi sẽ gặp nguy hiểm gì, Tiểu Hà không trả lời tôi, nói tiếp:” Muốn chơi ‘gõ cửa âm’, nhất định phải chọn được căn nhà có linh hồn, sau đó vào đêm không có trăng, lúc rạng sáng, tắt tất cả các ngọn đèn ở trong nhà, còn phải đóng cửa sổ thật kỹ, thả rèm cửa sổ xuống, tạo thành một căn mật thất tối đen kín gió. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, thì đi gõ cửa ra vào, mỗi lần đều phải gõ hai cái, ‘cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc’ gõ liên tục không ngừng, cho đến khi nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa ‘cốc, cốc, cốc’ mỗi lần một cái vang lên, thì nhỏ giọng hỏi ‘người nào bên ngoài đấy’. Nếu như không có người trả lời, thì lập tức mở cửa ra…”
Tiểu Hà đột nhiên không nói lời nào, tôi liền hỏi:” Mở cửa ra, trò chơi liền kết thúc?”
Tiểu Hà lại lộ ra nụ cười thần bí, nói:” Dĩ nhiên không phải, mở cửa ra chính là lúc trò chơi bắt đầu, bởi vì sau khi mở cửa ra, anh sẽ phát hiện bên ngoài cửa cùng với bên trong cửa cảnh tượng giống nhau như đúc, cùng là một căn nhà.”
Rốt cục nói đến trọng điểm rồi, tôi giả vờ không tin:” Làm sao có thể như vậy, ngoài cửa không phải là đường phố sao, làm sao lại trở thành một căn nhà được?”
Tiểu Hà nghiêm túc nói:” Bởi vì lúc gõ cửa anh đã đánh thức linh hồn của căn nhà, mà cánh cửa ra vào chính là điểm giao tiếp giữa căn nhà và linh hồn của nó, bên trong cửa là căn nhà thật, còn ngoài cửa chính là linh hồn căn nhà.”
“ Ta không tin, khẳng định em đang gạt ta.”
Tiểu Hà bị tôi làm cho nổi nóng, liền lớn tiếng la lên:” Tôi không có gạt anh, là thật, là thật…”
Y tá Hoàng nhìn thấy Tiểu Hà có vẻ không khống chế được tâm tình, liền muốn tiến qua hỗ trợ, tôi lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô ấy biết đừng qua đây, sau đó dùng giọng khiêu khích nói với Tiểu Hà:” Làm sao em biết là thật, em đã chơi qua rồi sao?”
Tiểu Hà níu lầy quần áo tôi, thần tình kích động la lên:” Tôi đã chơi, cho nên tôi biết là thật, bên ngoài cửa chính là linh hồn của căn nhà.”
Tiểu Hà rơi vào bẫy rập của tôi, khiến tôi âm thầm cười trộm trong lòng, nhưng tôi cũng không có bộc lộ tâm tình này của mình ra ngoài, tiếp tục làm bộ như không tin, hơi đề cao dây thanh quản nói:” Nếu em đã chơi qua, vậy thì nói quá trình cho ta biết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng.”
Tiểu Hà níu y phục tôi thật chặc, đôi mắt mở to cực đại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, giống như sợ tôi chạy đi mất. Cô bé thay đổi vị trí chặn lấy đường đi của tôi, sau khi đã xác định tôi không thể bỏ chạy, mới bắt đầu thuật lại quá trình chơi trò “Gõ cửa âm” của mình ---
Nhà của tôi đã có từ trước khi ba mẹ kết hôn, đến bây giờ cũng đã có hơn hai mươi năm tuổi. Đêm hôm đó, ba mẹ đều đã ngủ, tôi liền đóng hết các cửa sổ trong phòng khách, đèn cũng tắt hết, ngay cả cầu dao điện cũng cúp luôn, hạ hết rèm cửa xuống, sau đó đi đến trước cửa ra vào gõ cửa, mỗi lần đều là gõ nhanh liên tục hai cái, cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc… Tôi cứ gõ liên tục không ngừng, cũng không biết gõ được bao lâu, dù sao tôi cũng rất nhẫn nại, vẫn tiếp tục gõ…
Rốt cục, tôi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, thanh âm kia rất nhỏ, rất dễ dàng bị tiếng gõ cửa của tôi át mất, tôi hoài nghi tiếng gõ cửa đã sớm xuất hiện, chẳng qua là lúc đó tôi không có chú ý tới thôi. Tiếng gõ cửa từng cái từng cái một, cốc, cốc, cốc… Tiết tấu gõ cửa là giống nhau, mỗi khi tôi gõ hai cái, ngoài cửa sẽ lập tức gõ một cái. Trong lòng tôi vừa mừng vừa sợ, rất muốn mở cửa ra, nhưng lại lo lắng ở ngoài cửa chờ đợi tôi, không biết sẽ là thứ đáng sợ gì nữa.
Tôi do dự một lát, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng nỗi sợ, tôi thình lình mở cửa ra, phát hiện bên ngoài cửa cái gì cũng không có, tối đen như mực. Thời điểm tôi đang vô cùng thất vọng, thì một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể ngấm vào từng tế bào, đồng thời da đầu cũng hoàn toàn tê dại. Sở dĩ tôi cảm thấy sợ hãi, là bởi vì ngoài cửa đáng lẽ phải là đường phố, cho dù không có ánh trăng, không có đèn đường, cũng không thể tối đen như mực thế này.
Tôi biết mình thành công, ngoài cửa không phải là đường phố, mà là một cái phòng khách khác, cho nên mới tối đen như vậy. Cảm giác vừa mừng vừa sợ lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này cảm giác “sợ” nếu so với cảm giác “mừng’ thì phải lớn hơn gấp trăm lần. Lòng hiếu kỳ lần nữa đã làm cho lá gan của tôi thêm dày, tôi đưa hai tay ra đi tới phía trước, mò mẫm bên trong bóng tối, từng bước từng bước đi vào phòng khách ở ngoài cửa ra vào…
(“Bang!” Tiểu Hà bất thình lình tăng volume, cơ hồ làm tôi giật mình nhảy dựng lên, nhưng cô bé lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục thuật lại câu chuyện của mình)
Một tiếng động thật lớn vang lên ở phía sau lưng tôi, cơ hồ khiến cho tim trong ngực tôi sợ đến nhảy ra ngoài. Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, nhưng mà cửa ra vào đã đóng lại, tôi muốn mở cửa ra, lại phát hiện mình bị nhốt ở ngoài cửa. Đang lúc tôi không biết làm sao, thì mặt cửa bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc… Mỗi lần đều là gõ liên tục hai cái, tiết tấu giống hệt như tôi đã gõ lúc nãy.
Tôi biết nhất định mình đã bị kẹt bên trong linh hồn của căn nhà, tôi rất sợ, rất muốn chạy đi. Nhưng mà cửa đã khoá, tôi lại mặc áo ngủ, trên người không có chìa khoá… Cái chìa khoá, không sai, là cái chìa khoá, chỉ cần tôi có thể tìm thấy chìa khoá là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Nhưng cái chìa khoá kia đang ở đâu? Ở trong phòng, ở trong phòng của tôi.
Phòng của tôi và ba mẹ đều ở trên lầu hai, tôi bên trái, ba mẹ ở bên phải. Tôi chạy như điên lên lầu hai, nhưng bởi vì chung quanh tối đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón, nên chạy chưa được mấy bước đã bị vướng vào bàn trà trật chân té xuống. Tôi giẫy dụa bò dậy, lúc tay chống xuống đất thì sờ trúng một thứ lạnh như băng, là dao, là con dao gọt trái cây đặt ở trên bàn trà. Tôi giống như nhặt được lá bùa cứu mạng, hai tay nắm chặc chuôi dao gọt trái cây, bởi vì tôi không biết trong bóng tối có ẩn dấu thứ đáng sợ gì hay không.
Tôi cầm lấy con dao gọt trái cây dựa vào tường đi lên lầu hai, đi vào gian phòng ở bên trái. Rèm cửa sổ trong phòng không có buông xuống, ánh sao yếu ớt xuyên qua cửa sổ, soi sáng gian phòng. Mặc dù ánh sao rất yếu ớt nhưng mới vừa rồi tôi còn ở trong bóng tối, cho nên có thể nhờ vào ánh sao mà nhìn thấy rõ hết thảy bên trong phòng.
Đó cũng không phải là phòng của tôi, mặc dù tôi khẳng định mình đã đi vào gian phòng ở bên trái, nhưng nơi này lại không phải là phòng của tôi, mà là phòng của ba mẹ, ba mẹ nằm ở trên giường ngủ chính là bằng chứng tốt nhất. Ngay lúc tôi xoay người muốn đi đến gian phòng của mình để tìm cái chìa khoá, thì một ý niệm đáng sợ lướt qua trong đầu, nơi này là linh hồn căn nhà, tại sao ba mẹ lại xuất hiện ở chỗ này được? Nếu ba mẹ xuất hiện ở chỗ này, như vậy “tôi” cũng xuất hiện ở chỗ này hay sao?
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, thì một thanh âm lạnh như băng ở sau lưng tôi vang lên:” Ngươi đang ở đây tìm ta sao, hay tìm cái này?”
Tôi hoảng sợ xoay người lại, hai tay siết chặc con dao gọt trái cây. Tôi nhìn thấy “tôi” --- Một “tôi” khác, nó ngồi ở đầu giường, tay phải cầm một xâu chìa khoá khẽ lắc qua lắc lại, tay trái cầm một con dao gọt trái cây đang kề trên cổ của ba ba. Tôi nhìn nó hét to lên, hỏi nó là ai, muốn làm gì?
Nó đè con dao gọt trái cây xuống cổ ba ba, nói nó chính là tôi, nói là tôi biết nó đang muốn làm gì. Tôi biết nó muốn giết ba ba, vì vậy tôi liền xông lên muốn liều mạng với nó. Dường như tôi đã dùng con dao gọt trái cây chém lên mặt nó một vết thương rất sâu, thế nhưng nó lại quỷ dị nhìn tôi cười cười, nói tôi không thể giết nó chết, tiếp theo nó liền biến mất, nhưng ngay sau đó thanh âm của nói lại vang lên. Thì ra là ba mẹ đang nằm ở trên giường không ngờ đều đã biến thành ‘tôi’, bọn nó ngồi dậy cùng nhau nói tôi không thể giết chết bọn nó, tôi rất sợ, cũng rất tức giận, nắm con dao gọt trái cây đánh về phía bọn nó, đâm bừa chém loạn lên trên người bọn nó….
Ba mẹ của Tiểu Hà chính là bởi vì trên người có vô số vết dao, động mạch chủ bị cắt đứt mất máu quá nhiều nên đã dẫn tới tử vong. Về phần hung khí thì chính là con dao gọt trái cây mà Tiểu Hà đã nhắc tới. Tôi hoài nghi Tiểu Hà đã giết chết cha mẹ mình trong tình huống thần trí mơ hồ, mà sở dĩ thần trí của cô bé trở nên mơ hồ, nguyên do rất có thể là vì trò “gõ cửa âm”.
Căn nhà có linh hồn hay không, tôi không biết, nhưng căn nhà khẳng định có từ trường. Thời điểm Tiểu Hà chơi trò “Gõ cửa âm”, đã tắt cầu dao tổng, còn đóng cửa sổ và buông rèm, như vậy phần nào đã ngăn cách sự quấy nhiễu từ ngoại cảnh, khiến cho từ trường của căn nhà trở nên mạnh mẽ và ít bị nhiễu hơn. Mà trong quá trình cô bé gõ cửa, tinh thần tập trung cao độ, hơn nữa khẩn trương quá mức, cộng thêm bị từ trường căn nhà ảnh hưởng, rất có khả năng sinh ra ảo giác, cũng ở trong ảo giác mà gây ra bi kịch. Về phần cô bé nói mỗi lần gõ nhất định phải hai cái, tôi nghĩ cũng không phải là mấu chốt của vấn đề, bởi vì không ít người gõ cửa đều gõ một lúc hai cái hoặc ba cái tuỳ theo thói quen.
Về phần Tiểu Hà giết chết cha mẹ có phải hay không chỉ thuần tuý bởi vì “gõ cửa âm” tác động đến? Đối với vấn đề này, tôi có một giả thiết. Bởi vì theo tôi được biết, cha mẹ Tiểu Hà đối với việc học hành của cô bé vô cùng khắc khe, trước đây không lâu còn xảy ra một chuyện, đó là vì cô bé có bạn trai nên đã lớn tiếng la mắng. Vì vậy, tôi không loại bỏ khả năng trong tiềm thức Tiểu Hà có ý niệm sát hại cha mẹ, từ đầu mối cô bé kể mình biết việc trong lòng của ‘tôi’ khác kia muốn làm chính là giết chết cha, thì có thể suy đoán ra. “ Gõ cửa âm” có lẽ chẳng qua chỉ là một mồi lửa phóng thích tiềm thức mà thôi.
Một cô bé tên là Tiểu Hà không ngừng gõ cửa đều đều theo tiết tấu, nhưng bất kể cô bé gõ thế nào, cũng sẽ không có ai vì vậy mà mở cửa ra, bởi vì nơi cô bé đang ở chính là bên trong một căn phòng tại bệnh viện tâm thần.
Trải qua chẩn đoán của bác sĩ, Tiểu Hà có triệu chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, nếu như không để cô bé gõ cửa, cô bé sẽ nổi điên, nhưng nếu để cô bé gõ cửa thì, cô bé sẽ rất an tĩnh. Sở dĩ tôi tìm đến cô bé, là bởi vì cô bé bị hiềm nghi đã giết chết cha mẹ mình.
Sau khi chào hỏi với đồng nghiệp đứng ngoài cửa, y tá Hoàng dẫn đường lấy chìa khoá mở cửa phòng ra, phía sau cánh cửa này chính là phòng bệnh của Tiểu Hà. Cửa phòng mở ra, Tiểu Hà vốn vẫn gõ cửa từ nãy đến giờ không có nhào ra ngoài giống như tôi đã tưởng tượng, cô bé lui đến bên giường rồi cuộn tròn lại, đồng thời không ngừng run rẩy.
Y tá Hoàng ra dấu bảo tôi đi vào phòng bệnh, sau khi chúng tôi tiến vào, cô ấy lập tức khoá kỹ cửa phòng lại, cùng tôi đứng sang một bên. Sau khi đóng cửa lại, Tiểu Hà dò xét nhìn chúng tôi một cái, sau đó lực chú ý lại tập trung lên trên cánh cửa, rón ra rón rén đến gần cửa phòng, lần nữa gõ cửa theo nhịp.
Y tá Hoàng nói nhỏ bên tai tôi:” Anh có thể hỏi chuyện cô bé, nhưng tốt nhất không nên hỏi đến chuyện cha mẹ, như vậy sẽ kích thích tâm tình của nó.”
Tôi gật đầu ra hiệu mình hiểu rõ, sau đó mới đi đến trước người Tiểu Hà, dùng giọng ôn hoà nhất nói:” Chúng ta tán gẫu mấy câu nha?”
Tiểu Hà nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lực chú ý lại trở về bên trên cánh cửa, động tác gõ cửa vẫn tiếp tục không hề gián đoạn.
Tôi nghĩ, nếu như tôi trực tiếp hỏi cô bé vì sao lại giết chết cha mẹ mình, cô bé nhất định sẽ nổi điên, sau đó y tá Hoàng sẽ trực tiếp đạp tôi bay ra ngoài. Cho nên, tôi tính bắt đầu gợi chuyện từ một cái gì đó mà cô bé có hứng thú, mà lúc này dễ chọn nhất đương nhiên là cái chuyện gõ cửa mà cô bé đang làm. Vì vậy, tôi hỏi:” Sao em lại gõ cửa hoài vậy, gõ cửa rất thích thú sao?”
Tiểu Hà đột nhiên ngừng động tác gõ cửa lại, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, đột nhiên chụp lấy tay tôi, thần tình ngây ngốc nói:” Rất thích thú, quả thật rất thích thú. Tới đây, tôi chỉ cho anh cách chơi thế nào…” Cô bé cầm lấy tay tôi gõ lên cửa, mỗi một lần gõ liên tục hai cái.
Mặc dù tôi cảm thấy cùng với một người bệnh tâm thần ở bên trong phòng gõ cửa, quả thật giống như tôi cũng có bệnh tâm thần, nhưng vì để hiểu rõ chân tướng câu chuyện, tôi không thể không làm bệnh nhân tâm thần một lần. Sau khi cùng Tiểu Hà gõ một lát, tôi làm bộ như không hiểu nói:” Rốt cuộc chơi thế nào, chẳng lẽ cứ gõ cửa liên tục thế này sao?
Tiểu Hà thần bí cười cười:” Dĩ nhiên không phải cứ gõ cửa như vậy, chẳng qua tôi để anh tập luyện trước một chút, để nắm bắt bí quyết trong đó.”
“ Gõ cửa cũng có bí quyết sao?” Tôi giả vờ không hiểu hỏi.
Tiểu Hà giống như một đại sư phụ nói với tôi:” Dĩ nhiên, mọi thứ đều có phân âm dương, gõ cửa cũng giống vậy, một cái dương hai cái âm, muốn gõ cửa dương thì gõ một cái, muốn gõ cửa âm thì gõ hai cái."
“ Cái gì mà cửa dương cửa âm a? Ta nghe không hiểu!” Tôi giả ngơ giả ngáo hỏi Tiểu Hà, đồng thời khoé mắt hướng qua y tá Hoàng bên kia liếc một cái, quả nhiên để tôi phát hiện cô ta đang cười trộm.
Tiểu Hà đột nhiên thần thần bí bí kéo tôi đến góc tường, giường bệnh vừa khéo chắn ở giữa chúng tôi và y tá Hoàng, hiển nhiên cô bé có bí mật muốn nói với tôi. Y tá Hoàng biết điều kiếm một cái ghế ngồi xuống, cũng tuỳ ý mở một cuốn tạp chí, giường bệnh che khuất tầm mắt, khiến cho bọn tôi không thể trực tiếp nhìn thấy đối phương.
Tiểu Hà rướn cổ lên liếc y tá Hoàng một cái, xác định cô ấy không có chú ý chúng tôi mới thì thầm bên tai của tôi nói:” Bây giờ tôi dạy anh chơi một trò rất thú vị, cái trò này gọi là ‘gõ cửa âm”. Giống như vừa rồi tôi đã nói, mọi thứ đều phân âm dương, căn nhà cũng giống như vậy phân ra âm trạch và dương trạch. Đừng hiểu lầm âm trạch mà tôi nói là mộ phần, âm trạch mà tôi nói thật ra là linh hồn của căn nhà.”
“ Căn nhà cũng có linh hồn sao?”
Tiểu Hà dùng ánh mắt khinh thường trừng tôi một cái:” Đương nhiên là có, thế gian vạn vật đều có linh hồn, một tảng đá một hạt cát sợ là bản thân nó cũng có linh tính, huống chi là căn nhà. Bất quá cũng không phải căn nhà nào cũng đều có linh hồn, căn nhà lúc mới xây sẽ không có, chỉ có căn nhà nào tồn tại trên hai mươi năm mới có linh hồn.”
Tôi đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút choáng, Tiểu Hà câu trước nói một hạt cát cũng có linh hồn, câu sau thì nói không phải tất cả căn nhà đều có linh hồn, rõ ràng cho thấy trước sau mâu thuẫn. Tôi nghĩ, nếu như tôi không mau chóng tìm hiểu được rõ ràng chân tướng câu chuyện, phải ở cùng một chỗ với Tiểu Hà nhiều thêm mấy ngày, chắc tôi cũng sẽ bị loạn thần kinh mất thôi. Vì vậy, tôi liền thúc giục cô bé nói nhanh lên một chút.
Tiểu Hà liếc tôi một cái, nói:” Anh phải cẩn thận nghe rõ từng chữ một, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Tôi hỏi sẽ gặp nguy hiểm gì, Tiểu Hà không trả lời tôi, nói tiếp:” Muốn chơi ‘gõ cửa âm’, nhất định phải chọn được căn nhà có linh hồn, sau đó vào đêm không có trăng, lúc rạng sáng, tắt tất cả các ngọn đèn ở trong nhà, còn phải đóng cửa sổ thật kỹ, thả rèm cửa sổ xuống, tạo thành một căn mật thất tối đen kín gió. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, thì đi gõ cửa ra vào, mỗi lần đều phải gõ hai cái, ‘cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc’ gõ liên tục không ngừng, cho đến khi nghe được ngoài cửa có tiếng gõ cửa ‘cốc, cốc, cốc’ mỗi lần một cái vang lên, thì nhỏ giọng hỏi ‘người nào bên ngoài đấy’. Nếu như không có người trả lời, thì lập tức mở cửa ra…”
Tiểu Hà đột nhiên không nói lời nào, tôi liền hỏi:” Mở cửa ra, trò chơi liền kết thúc?”
Tiểu Hà lại lộ ra nụ cười thần bí, nói:” Dĩ nhiên không phải, mở cửa ra chính là lúc trò chơi bắt đầu, bởi vì sau khi mở cửa ra, anh sẽ phát hiện bên ngoài cửa cùng với bên trong cửa cảnh tượng giống nhau như đúc, cùng là một căn nhà.”
Rốt cục nói đến trọng điểm rồi, tôi giả vờ không tin:” Làm sao có thể như vậy, ngoài cửa không phải là đường phố sao, làm sao lại trở thành một căn nhà được?”
Tiểu Hà nghiêm túc nói:” Bởi vì lúc gõ cửa anh đã đánh thức linh hồn của căn nhà, mà cánh cửa ra vào chính là điểm giao tiếp giữa căn nhà và linh hồn của nó, bên trong cửa là căn nhà thật, còn ngoài cửa chính là linh hồn căn nhà.”
“ Ta không tin, khẳng định em đang gạt ta.”
Tiểu Hà bị tôi làm cho nổi nóng, liền lớn tiếng la lên:” Tôi không có gạt anh, là thật, là thật…”
Y tá Hoàng nhìn thấy Tiểu Hà có vẻ không khống chế được tâm tình, liền muốn tiến qua hỗ trợ, tôi lập tức nháy mắt ra hiệu cho cô ấy biết đừng qua đây, sau đó dùng giọng khiêu khích nói với Tiểu Hà:” Làm sao em biết là thật, em đã chơi qua rồi sao?”
Tiểu Hà níu lầy quần áo tôi, thần tình kích động la lên:” Tôi đã chơi, cho nên tôi biết là thật, bên ngoài cửa chính là linh hồn của căn nhà.”
Tiểu Hà rơi vào bẫy rập của tôi, khiến tôi âm thầm cười trộm trong lòng, nhưng tôi cũng không có bộc lộ tâm tình này của mình ra ngoài, tiếp tục làm bộ như không tin, hơi đề cao dây thanh quản nói:” Nếu em đã chơi qua, vậy thì nói quá trình cho ta biết, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng.”
Tiểu Hà níu y phục tôi thật chặc, đôi mắt mở to cực đại, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, giống như sợ tôi chạy đi mất. Cô bé thay đổi vị trí chặn lấy đường đi của tôi, sau khi đã xác định tôi không thể bỏ chạy, mới bắt đầu thuật lại quá trình chơi trò “Gõ cửa âm” của mình ---
Nhà của tôi đã có từ trước khi ba mẹ kết hôn, đến bây giờ cũng đã có hơn hai mươi năm tuổi. Đêm hôm đó, ba mẹ đều đã ngủ, tôi liền đóng hết các cửa sổ trong phòng khách, đèn cũng tắt hết, ngay cả cầu dao điện cũng cúp luôn, hạ hết rèm cửa xuống, sau đó đi đến trước cửa ra vào gõ cửa, mỗi lần đều là gõ nhanh liên tục hai cái, cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc… Tôi cứ gõ liên tục không ngừng, cũng không biết gõ được bao lâu, dù sao tôi cũng rất nhẫn nại, vẫn tiếp tục gõ…
Rốt cục, tôi nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, thanh âm kia rất nhỏ, rất dễ dàng bị tiếng gõ cửa của tôi át mất, tôi hoài nghi tiếng gõ cửa đã sớm xuất hiện, chẳng qua là lúc đó tôi không có chú ý tới thôi. Tiếng gõ cửa từng cái từng cái một, cốc, cốc, cốc… Tiết tấu gõ cửa là giống nhau, mỗi khi tôi gõ hai cái, ngoài cửa sẽ lập tức gõ một cái. Trong lòng tôi vừa mừng vừa sợ, rất muốn mở cửa ra, nhưng lại lo lắng ở ngoài cửa chờ đợi tôi, không biết sẽ là thứ đáng sợ gì nữa.
Tôi do dự một lát, lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng nỗi sợ, tôi thình lình mở cửa ra, phát hiện bên ngoài cửa cái gì cũng không có, tối đen như mực. Thời điểm tôi đang vô cùng thất vọng, thì một cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể ngấm vào từng tế bào, đồng thời da đầu cũng hoàn toàn tê dại. Sở dĩ tôi cảm thấy sợ hãi, là bởi vì ngoài cửa đáng lẽ phải là đường phố, cho dù không có ánh trăng, không có đèn đường, cũng không thể tối đen như mực thế này.
Tôi biết mình thành công, ngoài cửa không phải là đường phố, mà là một cái phòng khách khác, cho nên mới tối đen như vậy. Cảm giác vừa mừng vừa sợ lại lần nữa xuất hiện, nhưng lần này cảm giác “sợ” nếu so với cảm giác “mừng’ thì phải lớn hơn gấp trăm lần. Lòng hiếu kỳ lần nữa đã làm cho lá gan của tôi thêm dày, tôi đưa hai tay ra đi tới phía trước, mò mẫm bên trong bóng tối, từng bước từng bước đi vào phòng khách ở ngoài cửa ra vào…
(“Bang!” Tiểu Hà bất thình lình tăng volume, cơ hồ làm tôi giật mình nhảy dựng lên, nhưng cô bé lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục thuật lại câu chuyện của mình)
Một tiếng động thật lớn vang lên ở phía sau lưng tôi, cơ hồ khiến cho tim trong ngực tôi sợ đến nhảy ra ngoài. Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, nhưng mà cửa ra vào đã đóng lại, tôi muốn mở cửa ra, lại phát hiện mình bị nhốt ở ngoài cửa. Đang lúc tôi không biết làm sao, thì mặt cửa bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc… Mỗi lần đều là gõ liên tục hai cái, tiết tấu giống hệt như tôi đã gõ lúc nãy.
Tôi biết nhất định mình đã bị kẹt bên trong linh hồn của căn nhà, tôi rất sợ, rất muốn chạy đi. Nhưng mà cửa đã khoá, tôi lại mặc áo ngủ, trên người không có chìa khoá… Cái chìa khoá, không sai, là cái chìa khoá, chỉ cần tôi có thể tìm thấy chìa khoá là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Nhưng cái chìa khoá kia đang ở đâu? Ở trong phòng, ở trong phòng của tôi.
Phòng của tôi và ba mẹ đều ở trên lầu hai, tôi bên trái, ba mẹ ở bên phải. Tôi chạy như điên lên lầu hai, nhưng bởi vì chung quanh tối đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón, nên chạy chưa được mấy bước đã bị vướng vào bàn trà trật chân té xuống. Tôi giẫy dụa bò dậy, lúc tay chống xuống đất thì sờ trúng một thứ lạnh như băng, là dao, là con dao gọt trái cây đặt ở trên bàn trà. Tôi giống như nhặt được lá bùa cứu mạng, hai tay nắm chặc chuôi dao gọt trái cây, bởi vì tôi không biết trong bóng tối có ẩn dấu thứ đáng sợ gì hay không.
Tôi cầm lấy con dao gọt trái cây dựa vào tường đi lên lầu hai, đi vào gian phòng ở bên trái. Rèm cửa sổ trong phòng không có buông xuống, ánh sao yếu ớt xuyên qua cửa sổ, soi sáng gian phòng. Mặc dù ánh sao rất yếu ớt nhưng mới vừa rồi tôi còn ở trong bóng tối, cho nên có thể nhờ vào ánh sao mà nhìn thấy rõ hết thảy bên trong phòng.
Đó cũng không phải là phòng của tôi, mặc dù tôi khẳng định mình đã đi vào gian phòng ở bên trái, nhưng nơi này lại không phải là phòng của tôi, mà là phòng của ba mẹ, ba mẹ nằm ở trên giường ngủ chính là bằng chứng tốt nhất. Ngay lúc tôi xoay người muốn đi đến gian phòng của mình để tìm cái chìa khoá, thì một ý niệm đáng sợ lướt qua trong đầu, nơi này là linh hồn căn nhà, tại sao ba mẹ lại xuất hiện ở chỗ này được? Nếu ba mẹ xuất hiện ở chỗ này, như vậy “tôi” cũng xuất hiện ở chỗ này hay sao?
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, thì một thanh âm lạnh như băng ở sau lưng tôi vang lên:” Ngươi đang ở đây tìm ta sao, hay tìm cái này?”
Tôi hoảng sợ xoay người lại, hai tay siết chặc con dao gọt trái cây. Tôi nhìn thấy “tôi” --- Một “tôi” khác, nó ngồi ở đầu giường, tay phải cầm một xâu chìa khoá khẽ lắc qua lắc lại, tay trái cầm một con dao gọt trái cây đang kề trên cổ của ba ba. Tôi nhìn nó hét to lên, hỏi nó là ai, muốn làm gì?
Nó đè con dao gọt trái cây xuống cổ ba ba, nói nó chính là tôi, nói là tôi biết nó đang muốn làm gì. Tôi biết nó muốn giết ba ba, vì vậy tôi liền xông lên muốn liều mạng với nó. Dường như tôi đã dùng con dao gọt trái cây chém lên mặt nó một vết thương rất sâu, thế nhưng nó lại quỷ dị nhìn tôi cười cười, nói tôi không thể giết nó chết, tiếp theo nó liền biến mất, nhưng ngay sau đó thanh âm của nói lại vang lên. Thì ra là ba mẹ đang nằm ở trên giường không ngờ đều đã biến thành ‘tôi’, bọn nó ngồi dậy cùng nhau nói tôi không thể giết chết bọn nó, tôi rất sợ, cũng rất tức giận, nắm con dao gọt trái cây đánh về phía bọn nó, đâm bừa chém loạn lên trên người bọn nó….
Ba mẹ của Tiểu Hà chính là bởi vì trên người có vô số vết dao, động mạch chủ bị cắt đứt mất máu quá nhiều nên đã dẫn tới tử vong. Về phần hung khí thì chính là con dao gọt trái cây mà Tiểu Hà đã nhắc tới. Tôi hoài nghi Tiểu Hà đã giết chết cha mẹ mình trong tình huống thần trí mơ hồ, mà sở dĩ thần trí của cô bé trở nên mơ hồ, nguyên do rất có thể là vì trò “gõ cửa âm”.
Căn nhà có linh hồn hay không, tôi không biết, nhưng căn nhà khẳng định có từ trường. Thời điểm Tiểu Hà chơi trò “Gõ cửa âm”, đã tắt cầu dao tổng, còn đóng cửa sổ và buông rèm, như vậy phần nào đã ngăn cách sự quấy nhiễu từ ngoại cảnh, khiến cho từ trường của căn nhà trở nên mạnh mẽ và ít bị nhiễu hơn. Mà trong quá trình cô bé gõ cửa, tinh thần tập trung cao độ, hơn nữa khẩn trương quá mức, cộng thêm bị từ trường căn nhà ảnh hưởng, rất có khả năng sinh ra ảo giác, cũng ở trong ảo giác mà gây ra bi kịch. Về phần cô bé nói mỗi lần gõ nhất định phải hai cái, tôi nghĩ cũng không phải là mấu chốt của vấn đề, bởi vì không ít người gõ cửa đều gõ một lúc hai cái hoặc ba cái tuỳ theo thói quen.
Về phần Tiểu Hà giết chết cha mẹ có phải hay không chỉ thuần tuý bởi vì “gõ cửa âm” tác động đến? Đối với vấn đề này, tôi có một giả thiết. Bởi vì theo tôi được biết, cha mẹ Tiểu Hà đối với việc học hành của cô bé vô cùng khắc khe, trước đây không lâu còn xảy ra một chuyện, đó là vì cô bé có bạn trai nên đã lớn tiếng la mắng. Vì vậy, tôi không loại bỏ khả năng trong tiềm thức Tiểu Hà có ý niệm sát hại cha mẹ, từ đầu mối cô bé kể mình biết việc trong lòng của ‘tôi’ khác kia muốn làm chính là giết chết cha, thì có thể suy đoán ra. “ Gõ cửa âm” có lẽ chẳng qua chỉ là một mồi lửa phóng thích tiềm thức mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook