Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 2160: Kết cục tốt nhất (4)
Edit: Sahara
"Con đã từng nhìn thấy người...."
Giọng nói tiểu cô nương non nớt trong trẻo, lại mang vẻ khẳng định: "Con từng nhìn thấy người trong mơ."
Cô bé cảm thấy người trước mặt cười lên thật đẹp, đẹp nhất trên đời.
"Thiên Nhi, mẹ đến đón con về nhà!"
Về nhà?
Thân thể tiểu cô nương cứng đờ: "Người gọi con là Thiên Nhi? Con không phải tên Thiên Nhi, nhưng không biết vì sao con lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc với mình, giống như đã từng nghe ở đâu rồi. Có phải trước kia con từng gặp người rồi không?"
"Phải!" Vân Lạc Phong lại mỉm cười: "Kiếp trước con là nghĩa nữ của mẹ, là vị hôn thê của con trai mẹ. Năm năm trước, con vì cứu mẹ mà hy sinh bản thân, hôm nay, mẹ theo lời hứa đến đón con về nhà."
Vân Lạc Phong có tư tâm.
Nàng rất thích Vân Sơ Thiên, muốn cô bé làm con dâu mình nên lúc nói đến kiếp trước thuận tiện lôi thêm cái thân phận này.
Xoát!
Vân Lạc Phong tùy tiện nhấc tay, dây thừng đang trói Vân Sơ Thiên liền đứt đoạn, nàng dang tay ôm lấy người tiểu cô nương.
Nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt của Vân Sơ Thiên, Vân Lạc Phong đau lòng không thôi: "Xin lỗi con, là mẹ tới muộn!"
Lúc này, trong lòng Vân Lạc Phong đang oán trách Phong Cẩm, Phong Cẩm nói sau năm năm mới được tới thành Thiên Hoàng gặp Vân Sơ Thiên.
Làm nàng tưởng năm năm sau Vân Sơ Thiên mới được sinh ra.
Không ngờ, Vân Sơ Thiên ra đời đã bốn năm, còn chịu khổ nhiều như vậy....
"Những kẻ dám tổn thương con, mẹ thay con báo thù, không tha cho một kẻ nào cả!"
Khi nói lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên tia ngoan độc, giọng nói cũng đầy sát khí.
Tiểu cô nương bắt lấy tay Vân Lạc Phong, lắc lắc đầu: "Đừng! Người đừng giết họ!"
"Tại sao?" Vân Lạc Phong tò mò.
"Người... Người rất lợi hại phải không?" Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong đợi nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong chần chờ rất lâu mới gật đầu.
Tiểu cô nương liền cười rạng rỡ: "Vậy người có thể dạy con tu luyện không? Mấy năm qua không có ai dạy con. Con muốn tu luyện, đợi có bản lĩnh rồi tự mình đi báo thù."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền mỉm cười.
Đây mới là con của nàng! Ai tổn thương mình thì tự dựa vào bản lĩnh của mình mà báo thù.
"Được! Mẹ dạy cho con! Mẹ sẽ không giết họ, có điều bọn họ đã tổn thương con, mẹ không thể dễ dàng tha cho họ!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, lạnh lùng hạ lệnh: "Vân Dực, ngươi đến phủ châu chủ Đông Châu một chuyến, đem chuyện này nói rõ cho châu chủ biết, ngài ấy sẽ tự biết làm thế nào."
Thành Thiên Hoàng thuộc lãnh thổ Đông Châu, chỉ cần châu chủ ra mặt, người ở đây đừng hòng có cơ hội trở mình.
"Cái khác thì đợi con lớn rồi tự mình đi giải quyết...." Vân Lạc Phong bế Vân Sơ Thiên lên, gỡ cọng rơm trên tóc cô bé xuống.
Lúc này, Vân Tiêu và Vân Niệm Phong cũng đã đáp xuống, Vân Niệm Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vân Sơ Thiên, lập tức nhăn mặt: "Mẫu thân, sao tiểu muội muội lại bẩn như vậy? Có phải có kẻ xấu bắt nạt muội ấy không?"
Vân Lạc Phong nhìn Vân Niệm Phong, rồi lại nhìn Vân Sơ Thiên, nói: "Sau này Niệm Phong phải bảo vệ muội muội, không được để ai bắt nạt muội muội, biết chưa?"
Vân Niệm Phong vỗ ngực thề son sắt: "Mẫu thân yên tâm, Niệm Phong sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"
Nghe con trai đảm bảo, Vân Lạc Phong mới mỉm cười dịu dàng: "Đi thôi! Chúng ta về nhà!"
Phía bên kia, hoàng đế chạy tới chỗ cao tránh lửa, sau khi hoàng đế hồi thần lại thì phát hiện Vân Sơ Thiên đã đi xa, hoàng đế lập tức nổi giận quát lớn: "Mau cản chúng lại cho trẫm!"
Hoàng đế không nhìn thấy cảnh Vân Lạc Phong nhảy khỏi lưng cự long, nên hiển nhiên không biết thực lực Vân Lạc Phong thế nào, tuy nhiên, mặc kệ hoàng đế có giận dữ đến đâu thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong đi càng ngày càng xa....
______________
Một nơi cách thành Thiên Hoàng không xa.
Trên một ngọn núi, nam tử đang chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng, bạch y bị gió thổi bay nhè nhẹ, tầm mắt đang nhìn về phía thành Thiên Hoàng.
"Đã qua năm năm, Vân Lạc Phong hẳn đã tìm được Vân Sơ Thiên rồi, hy vọng nha đầu ấy không trách ta bắt cô ta chờ năm năm mới đi tìm người. Số mệnh mẫu thân của Vân Sơ Thiên phải chết vào năm ngoái, nếu mẫu thân Vân Sơ Thiên có thể tránh thoát một kiếp, kết cục của Vân Sơ Thiên sẽ khác, nên chỉ có lúc này đi tìm Vân Sơ Thiên mới là thích hợp nhất."
Một bé gái đáng yêu bất ngờ chạy tới bên cạnh Phong Cẩm, vươn đôi tay ngắn ngủn kéo kéo tay áo Phong Cẩm, gương mặt tròn tròn ngây thơ rất là dễ thương.
"Sư phụ, sư phụ, Thành Nhi đói rồi, sư phụ mau nấu cơm cho Thành Nhi đi...."
Nghe tiếng nói non nớt, Phong Cẩm quay người cúi xuống, dịu dàng mỉm cười: "Được, sư phụ lập tức đi ngay, con ngoan ngoãn tự mình đi chơi đi."
"Sư phụ, Thành Nhi rõ ràng là con gái, sao sư phụ lại đặt cho Thành Nhi cái tên giống như con trai vậy?" Bé gái bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn.
Phong Cẩm dịu dàng xoa đầu bé gái: "Bởi vì Thành Nhi là người sư phụ yêu nhất, nhưng trước kia sư phụ lại không buông bỏ được khúc mắc trong lòng, còn hại chết Thành Nhi, kiếp này sư phụ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Tìm được ngươi rồi, đời này ta sẽ ở cạnh ngươi, đợi ngươi trưởng thành.
Không quan tâm ngươi là nam hay nữ....
.•--•.HOÀN CHÍNH VĂN.•--•.
"Con đã từng nhìn thấy người...."
Giọng nói tiểu cô nương non nớt trong trẻo, lại mang vẻ khẳng định: "Con từng nhìn thấy người trong mơ."
Cô bé cảm thấy người trước mặt cười lên thật đẹp, đẹp nhất trên đời.
"Thiên Nhi, mẹ đến đón con về nhà!"
Về nhà?
Thân thể tiểu cô nương cứng đờ: "Người gọi con là Thiên Nhi? Con không phải tên Thiên Nhi, nhưng không biết vì sao con lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc với mình, giống như đã từng nghe ở đâu rồi. Có phải trước kia con từng gặp người rồi không?"
"Phải!" Vân Lạc Phong lại mỉm cười: "Kiếp trước con là nghĩa nữ của mẹ, là vị hôn thê của con trai mẹ. Năm năm trước, con vì cứu mẹ mà hy sinh bản thân, hôm nay, mẹ theo lời hứa đến đón con về nhà."
Vân Lạc Phong có tư tâm.
Nàng rất thích Vân Sơ Thiên, muốn cô bé làm con dâu mình nên lúc nói đến kiếp trước thuận tiện lôi thêm cái thân phận này.
Xoát!
Vân Lạc Phong tùy tiện nhấc tay, dây thừng đang trói Vân Sơ Thiên liền đứt đoạn, nàng dang tay ôm lấy người tiểu cô nương.
Nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt của Vân Sơ Thiên, Vân Lạc Phong đau lòng không thôi: "Xin lỗi con, là mẹ tới muộn!"
Lúc này, trong lòng Vân Lạc Phong đang oán trách Phong Cẩm, Phong Cẩm nói sau năm năm mới được tới thành Thiên Hoàng gặp Vân Sơ Thiên.
Làm nàng tưởng năm năm sau Vân Sơ Thiên mới được sinh ra.
Không ngờ, Vân Sơ Thiên ra đời đã bốn năm, còn chịu khổ nhiều như vậy....
"Những kẻ dám tổn thương con, mẹ thay con báo thù, không tha cho một kẻ nào cả!"
Khi nói lời này, đáy mắt Vân Lạc Phong hiện lên tia ngoan độc, giọng nói cũng đầy sát khí.
Tiểu cô nương bắt lấy tay Vân Lạc Phong, lắc lắc đầu: "Đừng! Người đừng giết họ!"
"Tại sao?" Vân Lạc Phong tò mò.
"Người... Người rất lợi hại phải không?" Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong đợi nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong chần chờ rất lâu mới gật đầu.
Tiểu cô nương liền cười rạng rỡ: "Vậy người có thể dạy con tu luyện không? Mấy năm qua không có ai dạy con. Con muốn tu luyện, đợi có bản lĩnh rồi tự mình đi báo thù."
Nghe vậy, Vân Lạc Phong liền mỉm cười.
Đây mới là con của nàng! Ai tổn thương mình thì tự dựa vào bản lĩnh của mình mà báo thù.
"Được! Mẹ dạy cho con! Mẹ sẽ không giết họ, có điều bọn họ đã tổn thương con, mẹ không thể dễ dàng tha cho họ!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, lạnh lùng hạ lệnh: "Vân Dực, ngươi đến phủ châu chủ Đông Châu một chuyến, đem chuyện này nói rõ cho châu chủ biết, ngài ấy sẽ tự biết làm thế nào."
Thành Thiên Hoàng thuộc lãnh thổ Đông Châu, chỉ cần châu chủ ra mặt, người ở đây đừng hòng có cơ hội trở mình.
"Cái khác thì đợi con lớn rồi tự mình đi giải quyết...." Vân Lạc Phong bế Vân Sơ Thiên lên, gỡ cọng rơm trên tóc cô bé xuống.
Lúc này, Vân Tiêu và Vân Niệm Phong cũng đã đáp xuống, Vân Niệm Phong vừa liếc mắt đã nhìn thấy Vân Sơ Thiên, lập tức nhăn mặt: "Mẫu thân, sao tiểu muội muội lại bẩn như vậy? Có phải có kẻ xấu bắt nạt muội ấy không?"
Vân Lạc Phong nhìn Vân Niệm Phong, rồi lại nhìn Vân Sơ Thiên, nói: "Sau này Niệm Phong phải bảo vệ muội muội, không được để ai bắt nạt muội muội, biết chưa?"
Vân Niệm Phong vỗ ngực thề son sắt: "Mẫu thân yên tâm, Niệm Phong sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"
Nghe con trai đảm bảo, Vân Lạc Phong mới mỉm cười dịu dàng: "Đi thôi! Chúng ta về nhà!"
Phía bên kia, hoàng đế chạy tới chỗ cao tránh lửa, sau khi hoàng đế hồi thần lại thì phát hiện Vân Sơ Thiên đã đi xa, hoàng đế lập tức nổi giận quát lớn: "Mau cản chúng lại cho trẫm!"
Hoàng đế không nhìn thấy cảnh Vân Lạc Phong nhảy khỏi lưng cự long, nên hiển nhiên không biết thực lực Vân Lạc Phong thế nào, tuy nhiên, mặc kệ hoàng đế có giận dữ đến đâu thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong đi càng ngày càng xa....
______________
Một nơi cách thành Thiên Hoàng không xa.
Trên một ngọn núi, nam tử đang chắp tay sau lưng, đón gió mà đứng, bạch y bị gió thổi bay nhè nhẹ, tầm mắt đang nhìn về phía thành Thiên Hoàng.
"Đã qua năm năm, Vân Lạc Phong hẳn đã tìm được Vân Sơ Thiên rồi, hy vọng nha đầu ấy không trách ta bắt cô ta chờ năm năm mới đi tìm người. Số mệnh mẫu thân của Vân Sơ Thiên phải chết vào năm ngoái, nếu mẫu thân Vân Sơ Thiên có thể tránh thoát một kiếp, kết cục của Vân Sơ Thiên sẽ khác, nên chỉ có lúc này đi tìm Vân Sơ Thiên mới là thích hợp nhất."
Một bé gái đáng yêu bất ngờ chạy tới bên cạnh Phong Cẩm, vươn đôi tay ngắn ngủn kéo kéo tay áo Phong Cẩm, gương mặt tròn tròn ngây thơ rất là dễ thương.
"Sư phụ, sư phụ, Thành Nhi đói rồi, sư phụ mau nấu cơm cho Thành Nhi đi...."
Nghe tiếng nói non nớt, Phong Cẩm quay người cúi xuống, dịu dàng mỉm cười: "Được, sư phụ lập tức đi ngay, con ngoan ngoãn tự mình đi chơi đi."
"Sư phụ, Thành Nhi rõ ràng là con gái, sao sư phụ lại đặt cho Thành Nhi cái tên giống như con trai vậy?" Bé gái bĩu môi, vẻ mặt rất bất mãn.
Phong Cẩm dịu dàng xoa đầu bé gái: "Bởi vì Thành Nhi là người sư phụ yêu nhất, nhưng trước kia sư phụ lại không buông bỏ được khúc mắc trong lòng, còn hại chết Thành Nhi, kiếp này sư phụ sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa."
Tìm được ngươi rồi, đời này ta sẽ ở cạnh ngươi, đợi ngươi trưởng thành.
Không quan tâm ngươi là nam hay nữ....
.•--•.HOÀN CHÍNH VĂN.•--•.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook