Quỷ Dạ Xoa
-
Quyển 2 - Chương 2
Anh ăn hết bát cháo kia, tắt đèn nằm trên giường sạch sẽ. Chẳng hiểu tại sao đôi tai bén nhạy vẫn tự động dõi theo tung tích của cô. Cô ngồi trên tàu điện ngầm, lại chuyển xe bus, sau đó xuống xe đi bộ, co ro đi qua khu chợ, vào nhà trọ không có thang máy, vất vả leo hơn mười tầng, tay run run móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.
Cô rót cho mình một chén nước ấm, mở túi ni lông, bắt đầu ăn.
Trong bóng tối, anh mở mắt ra.
Lúc này mới phát hiện tiếng vang nhỏ nho đều đều không ngừng xuất hiện lúc cô ở đây là vì cô đói bụng.
Cô đói mà vẫn nấu cháo cho anh xong mới đi.
Đột nhiên anh nhận ra cô không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Nếu như cô thật sự vô tình thì lúc nghĩ anh muốn nhảy lầu cô đã chạy mất rồi, nhưng không, cô gọi anh lại.
Mặc dù từng câu từng chữ đều có vẻ mỉa mai nhưng cô quả thật đã khiến anh xuống khỏi bờ tường. Thậm chí cô còn nấu cháo cho anh. Cháo ở trong dạ dày anh đến giờ vẫn cảm thấy ấm.
Trong bóng tối, anh nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe âm thanh của cô. Cô ăn rất chậm rất chậm, giống như đồ ăn trong tay là mỹ vị hiếm có, mỗi một miếng đều không nỡ nuốt vào bụng.
Anh có thể nghe thấy âm thanh của cô từ phía bên kia thành phố, ăn cơm uống nước, rửa mặt, đánh răng, tắm gội, sau đó trên giường trùm chăn.
Có vài âm thanh anh không phân biệt được, nhưng đa số anh có thể biết rõ cô đang làm gì, giống như thể cô chỉ ở ngay cách vách, giống như khi cô rời đi đã để lại một sợi dây vô hình khiến anh có thể tìm theo.
Anh không biết tại sao mình muốn nghe nhưng không tài nào cắt đứt được liên kết nho nhỏ này.
Thế giới này vô cùng ầm ỹ, anh có thể để âm thanh khác lấn át cô.
Nhưng trên người cô có sự yên tĩnh lạ kỳ.
Anh không kiềm chế được muốn lắng nghe.
Có thể là vì cô không xem tv, cũng không nghe radio, anh thậm chí không nghe thấy tiếng cô bật máy tính.
Sau đó anh phát hiện ra cô cũng không mang di động.
Cô lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Giống như trên lưng vẫn luôn mang theo gánh nặng ngàn cân, đến khi nằm xuống mới có thể nghỉ ngơi. Tiếng thở dài như vang lên khẽ khàng bên tai. Chẳng bao lâu sau cô đã ngủ say. Nghe tiếng thở đều đều của cô, anh cho rằng cô lẽ mình mắc bệnh.
Chẳng qua chỉ là một con người hạ đẳng mà thôi.
Nhưng tập trung vào sự yên tĩnh của cô khiến anh quên đi những âm thanh khác.
Bất giác, anh xoay người nằm nghiêng, thả lỏng giữa thế kỷ hai mươi mốt vô cùng ầm ỹ.
Không thấy cô nữa. Tiếng thở đều đều biến mất. Anh đột nhiên mở mắt ra mới phát hiện trời đã sáng bảnh, lại là một chuyện lạ khác khiến người ta ngạc nhiên.
Anh kinh ngạc từ từ ngồi dậy, vuốt mặt, nhìn chằm chằm bầu trời đã sáng rõ ngoài cửa sổ, phát hiện anh mất dấu cô là bởi vì anh ngủ.
Anh ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Hơn nữa ít nhất cũng ngủ được mấy tiếng.
Anh đã quên lần trước mình ngủ là lúc nào. Vài chục năm? Vài trăm năm? Hay hơn một ngàn năm? Anh đã quên. Anh đã sớm quên cách nghỉ ngơi chứ đừng nói đến ngủ. Anh đã từng vì không thể ngủ được mà nổi trận lôi đình, anh không muốn tỉnh mãi, không muốn vĩnh viễn phải nghe nhiều âm thanh như vậy, nhưng lại không khống chế được. Khi xưa, anh đã từng hô bằng dẫn bạn uống rượu mua vui chỉ mong quên đi sự ầm ỹ ồn ào kia. Nhưng làm vậy chỉ có thể tạm thời dời đi sự chú ý của anh chứ không thể đem lại sự yên tĩnh mà anh mong muốn.
Một hai trăm năm trở lại đây, tiếng ồn máy móc phát ra càng nhiều.
Anh từng nghĩ tới chuyện hủy diệt tất cả, nhưng anh cũng không muốn sống ở một thế giới chỉ còn lại yêu ma quỷ quái. Thần tộc cũng sẽ không cho phép anh hủy diệt thế giới.
Huống hồ, anh mệt mỏi cũng chán ngán rồi.
Không biết vì sao anh cảm thấy tất cả đã không còn quan trọng nữa, cho nên anh mặc cho những tiếng ồn kia tiếp tục, cũng vứt bỏ mong muốn ngủ yên. Cho tới hôm nay…
Ngoài cửa sổ, mây mù dày đặc, thấp gần như ở ngay trên đỉnh đầu.
Anh xuống giường, đến bên cửa sổ.
Trên đường cái người đến người đi, những bóng người nhỏ bé kia như con kiến qua lại bận rộn.
Yêu ma đều đã trốn vào bóng tối, chờ đêm đến. Anh còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ có thể ngủ ngon một giấc nữa. Thì ra chỉ cần tập trung sự chú ý vào một người, xem nhẹ những âm thanh khác là được. Anh muốn bật cười, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Không ngờ đáp án lại đơn giản như thế.
Trên kệ báo cửa hàng đặt một chồng báo. Nếu như anh ta đã chết dù trên TV không đưa thì báo cũng sẽ đăng, ví dụ như “Ông trùm giàu có bí ẩn nhảy lầu tự sát”.
Lại qua hai ngày nữa cô phải tới nhà anh ta dọn dẹp, cô chỉ không muốn đi một chuyến phí công mà thôi.
“Chị Nhiên!”
Một bàn tay nhỏ nhắn vỗ lên vai cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tầm hai mươi tuổi đang vui vẻ nhai kẹo cao su.
“Chị mua báo à? Em cứ tưởng chị không đọc báo chứ.” Cô gái cũng mặc tạp dề công ty vệ sinh giống cô, vui vẻ cười hì hì.
Nhìn thấy cô gái này cô đột nhiên nhớ ra, nếu người nọ thật sự đã chết thì công ty sẽ thông báo cho cô, “Không. Chị chỉ nhìn qua thôi.” Cô xoay người, bỏ qua thôi thúc muốn mua, bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa.
“Nói thật này chị Nhiên, chị có nên nghĩ đến việc mua di động không, em tìm chị rất lâu đấy.” Cô gái đút tay vào trong túi tạp dề, sải bước đuổi theo cô, “Có di động rất tiện.”
“Thuận tiện để cho người khác quấy rầy 24/24 sao?” Cô kéo cửa chính công ty, cầm túi quần áo hôm qua đi thẳng tới phòng giặt là.
“Không thể nói vậy được, nếu chị không muốn nghe thì có thể tắt đi mà.”
“Chị không muốn.” Cô hờ hững từ chối.
“Nếu có người có việc gấp muốn tìm chị thì làm sao?”
“Bọn họ có thể nhắn lại ở công ty. Huống hồ, ở cái thời đại này ai mà chẳng có việc gấp? Chị chỉ có hai tay, chuyện gấp đến mức nào đi nữa chị cũng chỉ có thể làm từng việc từng việc một.”
“Nếu chị có việc gấp cần gọi điện thoại thì sao?” Cô gái không cam lòng hỏi lại.
Cô vừa đi vừa nói, “Em có điện thoại không?”
“Đương nhiên là có.” Cô gái lấy từ trong túi tạp dề ra một chiếc điện thoại màu hồng gắn đầy hạt cườm lấp lánh đến mức sáng mù mắt người nhìn, đưa tới như hiến vật quý. “Là kiểu mới nhất đấy, màn hình HD, còn có thể lên mạng xem phim.”
“Cho chị mượn gọi một cuộc.” Cô đưa tay.
Cô gái vui vẻ đưa cho cô. Cô nhận lấy nhưng không gọi, chỉ dừng bước lại trả điện thoại cho cô, “Làm như vậy đấy.”
“Hả? “Cô gái sững sờ.
“Nếu như chị có việc gấp muốn gọi điện thoại, mượn người bên cạnh là được.”
Cô gái há hốc miệng.
Cô suýt bật cười, lắc lắc đầu, xách túi quần áo đi vào phòng giặt là chuyên nghiệp, giao quần áo cần giặt cho nhân viên trong đó.
Nhân viên dùng máy vi tính đánh hóa đơn, ghi rõ loại quần áo, sau đó in ra, một tờ cho cô, một tờ dán lên quần áo cần giặt.
Cô xoay người phát hiện cô bé kia vẫn đứng ở bên cạnh, lại hỏi.
“Nếu như người bên cạnh cũng không có điện thoại thì sao?”
“Đi mượn mấy hàng quán gần đó.”
“Nếu không có hàng quán, ở nơi hoang vu thì sao?” Cô gái chưa từ bỏ, ỉ ôi không ngừng như chim gõ kiến, “Sau đó chị phát bệnh tim, cần gọi điện thoại cầu cứu thì sao?”
“Như vậy thì đó là số của chị rồi.” Cô nhún vai, thản nhiên đẩy cửa công ty ra.
Đi tới nơi làm việc kế tiếp.
Cô gái nhìn bóng lưng cô rời đi, có đôi khi thật sự không biết cô là rộng lượng hay cực đoan nữa.
“Chỉ là điện thoại mà thôi…” Cô nghe thấy cô bé kia lầm bầm sau cánh cửa, vừa bực mình vừa buồn cười nghĩ. Đúng vậy, chỉ là điện thoại mà thôi cũng đâu phải mạng sống, thật không hiểu sao mội người lại phải kè kè bên mình như mạng sống vậy.
Mây mù giăng kín trời, nhưng không khí rất khô.
Cô hi vọng tối nay cũng không mưa.
Cô thích khí trời khô mát một chút.
Lên tàu điện ngầm thì cô đã hoàn toàn quên mất anh chàng giàu có nghĩ quẩn kia rồi.
Cô bận rộn cả ngày, quét sạch ba căn nhà tối hôm qua tổ chức tiệc. Sau mỗi dịp nghỉ, khắp nơi đều là chén bát ngổn ngang.
Đây là một thành phố đầy lo toan, mọi người đều cần vui chơi hoan lạc để quên đi hoàn cảnh thật sự.
Cô nhanh chóng dọn dẹp căn nhà bẩn thỉu bừa bộn, trả lại cho khách hàng sự sạch sẽ.
Mặc dù đây không được coi là một nghề thoải mái, nhưng cô phát hiện mình thật sự rất thích công việc này.
Công ty vệ sinh cô làm rất chuyên nghiệp, chuyên môn phục vụ khách hàng cao cấp. Nhân viên vào công tác đều phải qua kiểm tra lý lịch và tham gia huấn luyện dọn dẹp nội trợ chuyên nghiệp. Đương nhiên bởi vì phục vụ khách hàng có chút tầng cấp nên tiền lương cũng cao hơn nhân viên vệ sinh bình thường rất nhiều. Là nhân viên vệ sinh cấp A chuyên nghiệp nhất trong công ty, cô cũng không cần khả năng giao tiếp quá cao. Cô không nhiều chuyện, xuất thân trong sạch, làm việc thành thật, cũng sẽ không thấy người sang bắt quàng làm họ với khách hàng, càng sẽ không vọng tưởng mình có thể gả vào nhà giàu, bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Mặc dù khó liên lạc quả thật đã làm cô đánh mất không ít khách hàng, cô cũng đã từng vì vậy mà bị trách mắng, nhưng đa số khách hàng đều thích sự yên lặng cũng như tác phong làm việc nhanh chóng của cô.
Bọn họ coi cô như cái bóng tự động dọn dẹp nhà cửa, cô cũng tình nguyện làm cái bóng không cần giao tiếp xã giao, đối đáp trôi chảy với người khác.
Cô quét dọn cho những con người xa lạ kia, mua thức ăn, giặt quần áo, cô không quen bọn họ, cũng không muốn quen.
Tiền cô kiếm được đủ cho cô sống, đủ cho cô ăn, như vậy là được rồi.
Cô cũng chỉ mong như vậy.
—
Trong công ty vệ sinh, cô gái nắm điện thoại lấp lánh nhìn bóng dáng gầy yếu đi xa dần ngoài cửa, thở dài một hơi.
Cô biết mình làm sai rất nhiều chuyện, nhưng cô thực không thích đối mặt với chính hậu quả mình tạo thành.
Những năm gần đây này, cô không ngừng cố gắng đền bù sai lầm, có những sai lầm đã được sửa chữa, được tha thứ; có những sai lầm thì chưa. Trước kia, cô gái kia có tâm hồn trong sáng, linh hồn dịu dàng. Cô ấy biến thành vẻ lạnh lùng quái gở này đều do cô làm hại.
Cô không biết cô gái lạnh như băng tuyết kia có còn nhớ cái gì là dịu dàng nữa hay không.
Bởi vì cô, cô gái kia đã không còn tin vào người khác nữa.
Mấy năm trước, cô tìm được cô ấy, cố gắng thay đổi vận mệnh của cô ấy, xoa dịu vết thương lòng của cô ấy. Nhưng dù cô làm như thế nào đều vô ích.
Cô gái kia bị tổn thương quá sâu, không bao giờ tin tưởng vào ai nữa.
Cô ấy không yêu ai, tình nguyện cô độc cả đời.
Cô đã thất bại nhiều lần.
Chết tiệt, cô vốn nghĩ rằng chỉ cần cô ấy có thể yêu ai đó, cô ấy sẽ không phải tiếp tục đau khổ nữa. Bất kỳ ai cũng được, chỉ cần cô ấy yêu một người, cô có thể kết thúc công việc rồi.
Nhưng dù cô đưa những người đàn ông cực phẩm tới mức nào đến trước mặt cô ấy, cô ấy cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Hết cách, cô chỉ đành dẫn đường cô ấy gặp lại kẻ khiến cô sợ hãi kia.
Sau đó, chờ bị hận.
Thật đáng ghét.
Một người đàn ông đến bên cạnh cô. “Anh có chắc tên kia sẽ không điên lên giết phứt cô ấy không?” Cô buồn bực hỏi.
“Anh không chắc.” Anh ta nhún vai, “Nhưng anh quan sát hắn đã lâu rồi, anh không cho rằng hắn sẽ làm hại cô ấy.”
Trông thấy vẻ mặt xem thường của cô, anh ta dừng lại một chút rồi bổ sung: “Khi xưa em nhân lúc hắn yếu đuối lợi dụng nhược điểm của hắn mới thành công. Nhưng qua mấy ngàn năm, tâm chí hắn đã không còn yếu ớt như xưa nữa rồi. Không cần anh nói em cũng biết, em tận mắt thấy, mặc dù không nhớ ra nhưng trong vô thức hắn biết mình thiếu cái gì.”
Mặc dù là đối địch với yêu quái kia nhưng anh luôn không nhịn được mà thông cảm với tên đáng thương ấy.
“Hơn nữa em từng thử những người khác rồi, vô dụng, không phải sao? Linh hồn của cô gái ấy bị tổn thương quá sâu cho nên không chịu để cho vết thương khép lại. Ngoan cố anh thấy nhiều rồi, lúc này chỉ có thể đánh cược một phen thôi.”
Cô kêu rên, không chịu nổi, hỏi: “Làm sao anh biết cô ấy sẽ mở lòng với hắn. Tên kia trước đây chỉ là một kẻ nhát gan không lên cũng chẳng xuống, lại vô dụng ngu ngốc. Không biết chừng, khi xưa cô ấy chỉ là thương hại hắn.”
“Nói thực ra anh cũng không biết, loại chuyện này không có đảm bảo 100%. Nếu có thì anh cũng đã không cần vất vả như vậy rồi.” Anh ta cười khổ, hỏi lại: “Nhưng ngoại trừ thử, em còn cách nào khác không?”
Cô á khẩu, không cam không nguyện nói hai chữ: “Không có.”
Cô không nghĩ ra cách nào khác, có thể thử cô đều thử hết rồi.
“Anh cũng không.” Anh chỉ nghĩ ra được cách một hòn đá ném hai con chim này thôi. “Huống hồ, đây là em nợ hắn.” Câu này khiến cô sa sầm mặt. Phát hiện mình chọc trúng chỗ đau của cô, anh gượng cười hai tiếng, vội vàng bổ sung: “Nếu như có thể nhân cơ hội này giải quyết nghiệp chướng, em cũng là một công đôi việc, đúng không?”
“Chiêu này tốt nhất hãy hữu hiệu.” Nàng lầu bầu.
“Nếu như không hữu hiệu anh cũng đành phải đi thu yêu thôi.”
Người đàn ông đó nói với vẻ mặt cợt nhả, cô lại hoàn toàn không cho rằng hắn đang nói đùa.
Cô liếc nhìn anh ta, lạnh lùng uy hiếp, “Nếu anh bẫy tôi, hại tôi chữa lợn lành thành lợn què, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh sống không bằng chết.”
“Tiểu Linh muội muội, anh thật sự muốn giúp em, em nỡ lòng nào dùng lòng tiểu nhân của em đo bụng quân tử của anh?” Anh ta tỏ vẻ uất ức.
“Giúp tôi? Là anh muốn ăn bơ làm biếng thì có, hừ.”
Cô quay đầu, quyết định đi tìm anh trai anh ta, mặc dù có thể sẽ phải nghe cằn nhằn nhưng nếu xảy ra chuyện ít nhất Tần Vô Minh còn có thể dựa vào một chút. Nhưng để phòng ngừa, cô nên tìm Khởi Lệ làm chỗ dựa trước thì hơn.
—
Ánh trăng như bạc.
Mây lững lờ trôi trên bầu trời đêm. Anh đứng ở trên tầng cao, nghe thành phố ầm ĩ náo loạn. Gió lạnh thổi tung bay vạt áo anh, mái tóc dài của anh.
Trên đường cái phía dưới kia đám người vui chơi ồn ào đông nghìn nghịt.
Tiếng nhạc rock phát ra từ dàn loa làm chấn động không khí.
Bọn họ cùng vẫy tay, thân thể đầy mồ hôi chuyển động theo tiếng nhạc, cười, la hét, trên mặt là vẻ mê dại.
Dù cách 30 tầng nhà anh vẫn luôn nghe thấy những âm thanh ồn ào này.
Anh vốn ở đó, cùng những con người điên cuồng, cùng yêu ma quỷ quái.
Nhưng tất cả đều thật nhàm chán.
Sau đó, anh nhìn thấy ánh trăng lấp ló giữa những tầng mây. Một cảm xúc không tên nào đó khiến cho anh càng thêm bực bội, không muốn tiếp tục ở lại nơi ầm ỹ, nhìn những người kia không ngừng nhảy nhót, a dua nịnh hót, quyến rũ anh nữa. Cho nên anh rời khỏi đó, về căn phòng trên tầng cao nhất. Đáng tiếc đây là một thời đại ồn ã, dù ở đâu cũng nghe thấy tiếng ồn.
Thính lực anh quá tốt, dù cho có thiết bị cách âm cũng không cho anh được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Trong thành phố cuồng loạn này, loài người cũng giống như điên rồ, bọn họ trắng đêm không ngủ, một ngày 24 tiếng đồng hồ ở mỗi góc nghách đều có người cười vui, cãi nhau, khóc lóc. Bọn họ thậm chí còn truyền sóng điện cả đêm, phát radio cho những người khác nghe.
Anh không biết nghe người khác nói chuyện thì có ý nghĩa gì, nhưng hiển nhiên là loài người cảm thấy có.
Vài năm sau, bọn họ phát minh ra TV, thế giới càng trở nên ầm ỹ, hỗn loạn hơn.
Ban đầu anh còn cảm thấy thú vị, nhìn con người diễn trò, ca hát, truyền phát tin tức trong cái hộp nhỏ, nhưng chẳng bao lâu sau anh bắt đầu thấy chán.
Trăm năm qua, thế giới lúc nào cũng có những phát minh mới, nhưng rất khó để kéo dài được sự hứng thú của anh.
Tất cả những thứ mới phát minh không phát ra mùi tanh tưởi thì sẽ phát ra tiếng ồn vô tận.
TV, điện thoại, máy vi tính, khóa điện, điều khiển từ xa, radio, đèn điện, gần như tất cả những thứ có liên quan đến điện đều phát ra tiếng ồn tần số thấp. Anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng đèn giao thông trên đường chuyển đèn.
Nhìn những tòa nhà chọc trời xung quanh cùng xe cộ như nước dưới những con đường giao nhau lẫn lộn phí dưới, anh nhíu mày. Trước kia anh không thèm để ý tới những thứ này, nhưng gần đây anh càng ngày càng không thể xem nhẹ.
Chúng nó khiến anh bực bội.
Có đôi khi anh thật sự muốn phóng một mồi lửa thiêu trụi tất cả, chỉ mong một giấc ngủ yên.
Có lẽ anh nên vung tay lên phá huỷ cả thành phố này, để anh được yên tĩnh một chút.
Đó là một ý kiến không tồi, chỉ tiếc làm vậy sẽ khiến Thần tộc chú ý, anh sẽ càng không được yên bình.
Mấy ngàn năm qua bọn họ tuy không thể diệt trừ anh, nhưng đồng thời cũng khiến anh không yên. Thỉnh thoảng vui đùa cùng bọn họ một chút cũng được, nhưng gần đây anh đã chẳng thèm tranh đấu với mấy kẻ dai như đỉa ấy nữa rồi.
Anh đã từng là vua của yêu ma, thống lĩnh đại quân trăm vạn yêu ma, nếm thử mỹ thực thế gian, uống loại rượu ngon nhất trên đời, có một núi vàng núi bạc, còn có sức mạnh và quyền lực tuyệt vời.
Nhưng trong lòng anh có một chỗ trống.
Cực kỳ lâu trước kia anh cho rằng đó là dục vọng, cho nên anh đói khát chiếm đoạt, cắn nuốt tất cả, cố gắng lấp đầy chỗ trống vô tận kia.
Nhưng bất kể anh làm thế nào cũng không thể lấp đầy chỗ trống trong lòng. Dù anh làm cái gì, quyền lực, phụ nữ, mỹ thực, rượu ngon, vàng bạc châu báu, thậm chí là sức mạnh chưa bao giờ cạn kiệt kia cũng không thể khiến anh cảm thấy yên bình, tìm được thỏa mãn. Anh đã chán, không chỉ chiến tranh mà là tất cả.
Anh vứt bỏ tất cả, rời đi chiến trường giết chóc, trung tâm quyền lực, để lũ yêu ma tự tranh giành cướp đoạt. Anh từng tới tận cùng thế giới, tới đỉnh núi cao nhất, đại dương sâu nhất, sa mạc rộng lớn nhất, nhưng không đâu có thứ anh cần.
Vì vậy, anh trở lại thành phố của loài người, lang thang hết thành phố này tới thành phố khác, đi giữa đám người, lại không biết mình đang tìm kiếm cái gì.
Có đôi khi anh thậm chí không biết rốt cuộc vì sao mình tồn tại.
Gió cuốn mây trôi, che khuất mặt trăng.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng để sức mạnh tràn ngập toàn thân, khiến sự sung sướng đã từng làm say lòng người ấy trào lên.
Nhưng vô dụng.
Sức mạnh tuy vẫn còn, vẫn dồi dào như biển, như vô cùng vô tận, nhưng anh lại vẫn cảm thấy khao khát, cảm thấy trống rỗng, cảm thấy… Muốn một cái gì đó.
Anh không hiểu, rõ ràng anh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tại sao anh vẫn cảm thấy… Cô đơn.
***
p.s: Chẹp, theo bác sĩ Mỡ thì anh mắc bệnh FA mãn tính, để chữa thì chỉ có 1 cách là đi kiếm gấu. Đừng hơi tý là lại nghĩ quẩn đi tiêu diệt thế giới. =v=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook