Quỷ Còn Ngán Tôi
-
Chương 27: 27: Chương 252
Quỷ Hung ngã xuống đất, thân thể bị sét đánh nát nhừ, rồi sau đó toàn bộ hồn thể lập tức tiêu tan hòa vào không khí.
Sấm sắc vốn là khắc tinh của yêu ma quỷ quái, sét đánh tới liền khiến nó hồn phi phách tán.
Đồng thời, một trong ba hạt châu hình đầu lâu trên tay Hoàng đại sư cũng vỡ thành mảnh nhỏ.
Thấy như vậy, Hoàng đại sư sợ hãi nhìn Cố Mông với nét mặt khó coi, trong lòng liền suy đoán thân phận của Cố Mông.
Có thể lôi ra nhiều bùa chú như thế, chắc chắn là con cái của gia tộc Huyền môn nào đó.
Nghĩ vậy, Hoàng đại sư nhìn Cố Mông xen lẫn vài phần ghen ghét.
Phải biết rằng, vẽ bùa cũng không phải là một việc đơn giản, đặc biệt là bùa có chất lượng cao thì lại càng khó.
Vậy mà Cố Mông vung tay là lấy ra cả một nắm, quả thật khiến người ta ghen tị vì sự giàu có này.
Nhìn nơi mà Quỷ Hung biến mất, da mặt của Hoàng đại sư run rẩy một chút, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Mọi người đều là người trong Huyền môn, sao cô phải làm khó nhau vậy?”
“Ai cùng Huyền môn với ông?” Cố Mông duỗi tay, nhẹ nhàng giật một cái, sợi xích trói Lục Trường Dung liền đứt, Hoàng đại sư thấy vậy mà khóe mắt giần giật.
Cơn đau vì xiềng xích từ trong thân thể rút ra khiến biểu cảm của Lục Trường Dung vặn vẹo, anh nhìn về phía Cố Mông, nói “Cảm ơn.”
Cố Mông nhìn về phía Hoàng đại sư, dao gọt hoa quả lóe lên dưới ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt khô gầy của cô, chỉ có một đôi mắt sáng quắc kinh người.
Bây giờ đôi mắt hạnh đó đang nhìn Hoàng đại sư.
“Bây giờ đến lượt cổ của ông đấy!” Cô nói.
Hoàng đại sư tức khắc dựng tóc gáy, theo bản năng lui một bước.
Cố Mông tiến lên, trên thân dao gọt hoa quả vòng lên một đường, hướng thẳng về phía cổ của Hoàng đại sư.
“Xoẹt!” Thân đao chém lên tay của tiểu quỷ nhưng lại không cứa đứt được da thịt của nó.
Cố Mông lui về sau một bước.
Hoàng đại sư thét một tiếng chói tai, nhưng khi thấy tiểu quỷ, hai mắt ông ta tức khắc sáng ngời, lập tức bỏ đi bộ dạng chật vật vừa nãy, đắc ý nhìn Cố Mông, nói “Đây chính là quỷ đồng tao dùng rất nhiều công sức nuôi lớn! Bé ngoan, đi, giết nó!”
Hai mắt Quỷ Đồng màu đỏ lạnh băng, giống như là có máu đang trực chảy xuống, mà ở trên đầu của nó có đóng một cây đinh đen nhánh.
Bốn phía nhiệt độ hạ thấp, bốn phía quỷ khí quanh quẩn, Quỷ Đồng há mồm cắn về phía Cố Mông —— Nó có một hàm răng sắc nhọn có thể dễ dàng cắn ngập vào da của người khác.
Khi gần đến chỗ Cố Mông, bóng dáng nó đột nhiên mờ đi, rồi sau đó trực tiếp xuất hiện ở phía sau Cố Mông.
Cố Mông chớp chớp mắt, xoay người một cái, dao gọt hoa quả trên tay tản ra hơi lạnh và sát khí, mũi đao trực tiếp cắm vào lồng ngực con quỷ và ghim chặt nó xuống đất.
Quỷ Đồng thét chói tai, Cố Mông vừa động tay liền định phá hủy hồn châu của nó.
Hồn châu vỡ đi, con quỷ sẽ không duy trì nổi hình dạng, chỉ biết hóa thành khói nhẹ, tiêu tán ở không trung.
Nhưng trước khi động thủ, động tác của Cố Mông khựng lại.
Nhìn nó giương nanh múa vuốt, đã hoàn toàn mất đi lý trí mà tự mình lẩm bẩm “Tuy rằng thoạt nhìn hương vị không ngon bằng tên kia, nhưng cũng may quỷ lực cường đại, nuốt chửng cũng được.”
Nói rồi,cô dùng mũi đao định móc hồn châu ra.
“Không! Đừng mà! Cầu xin cô, đừng làm thế!” Có người khóc lóc nói,
Cố Mông quay đầu, thấy một con quỷ từ một cái đầu lâu trên tay Hoàng đại sư chui ra, đó là con Quỷ Khóc vừa rồi.
Sắc mặt cô ta vẫn cứ xanh đen như vậy, trông thật xấu xí nhưng lúc này cô ta lại đang chảy nước măt khẩn cầu nhìn Cố Mông.
Quỷ không có nước mắt, nếu bọn họ khóc thì đó chính là huyết lệ, đó là quỷ lực của bọn họ, mỗi giọt rơi xuống là một lần tổn thương không thể vãn hồi với họ.
Cố Mông nhìn nữ quỷ kia quỳ trước mặt mình, Cố Mông sợ tới mức nhảy dựng lên.
Nữ quỷ khóc ròng nói “Cầu xin cô tha cho nó, nó chỉ là đứa trẻ con thôi.”
Cố Mông duỗi tay chỉ quỷ đồng, nói “Nhưng mà nó cũng là quỷ mà.”
Nữ quỷ “……”
Thật ra Cố Mông cũng không định giết nó để lấy hồn châu nữa, cô nói “Thôi được, tôi tha cho nó, dù sao trông nó có vẻ không ngon cho lắm, nặng mùi máu quá.”
Cô rút đao từ lồng ngực của nó ra, sau đó nhìn về phía Hoàng đại sư.
Hoàng đại sư lập tức lui về phía sau một bước, Cố Mông cười với ông ra một cái bày ra vẻ mặt ngây thơ, cô nói “Không thể giết nó vậy thì giết ông cũng được nhỉ?”
“Tôi là người mà!” Hoàng đại sư lập tức lớn tiếng nói, ông ta hung tợn trừng mắt nhìn nữ quỷ, nuốt một ngụm nước miếng, nói “Bọn họ là quỷ, cô giết họ thì không cần chịu trách nhiệm, còn cô mà giết tôi là phạm tội giết người đấy!”
Phạm tội?
Trong mắt Cố Mông hiện lên một tia mờ mịt.
Hoàng đại sư nói “Cô muốn hồn châu đúng không, tôi tặng Dịch Quỷ này cho cô, bọn họ liền tùy cô xử lí!”
Như sợ Cố Mông không tin mình, ông ta còn tháo chuỗi hạt trên cổ tay đưa tới.
Lúc trước trên chuỗi ngọc có 3 hạt châu hình đầu lâu, một hạt lúc nãy đã bị vỡ nên còn 2 hạt.
Nhìn kỹ một chút thì thấy một hạt là đầu người đàn bà ai oán, một hạt lại là hình đầu trẻ con, rất giống Quỷ Khóc và Quỷ Đồng trước mắt cô.
“Xương cốt?” Cố Mông lẩm bẩm một câu, trong mắt có chút ghét bỏ.
Phân vân một chút, cô vẫn nhận lấy rồi phẩy tay với Hoàng đại sư , nói “Vậy được rồi, ông đi đi.”
Nghe vậy, Hoàng đại sư vội vàng gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Chờ khi đóng cửa lại, trong mắt ông ta mới hiện lên một tia âm ngoan và phẫn nộ, đau lòng muốn chết đi được.
Phải biết rằng, ba con quỷ kia chính là do ông ta tốn rất nhiều thời gian và tâm huyết để nuôi dưỡng.
Đặc biệt là con quỷ đồng đó, thiếu chút nữa là có thể trở thành Quỷ Vương, nếu không phải Cố Mông xuất hiện……
Nghĩ vậy, Hoàng đại sư trong lòng càng phẫn nộ, nhưng ông ta chưa giận đến mức mất lý trí.
Nhìn thủ đoạn của Cố Mông thì thấy co gái này rất khó lường, chỉ cần một cái dao gọt hoa quả là có thể phá vỡ phòng ngự của Dịch Quỷ, khiến cho nó không thể làm gì được mình.
Từ trước đến nay ông ta là một người rất thức thời, quan trọng là Dịch Quỷ đã sớm bị ông ta khống chế, Cố Mông cầm đi cũng vô dụng.
Chỉ cần ông ta niệm trong đầu là Dịch Quỷ sẽ trở lại bên người ông ta.
Hoàng đại sư thở ra một hơi, trong lòng cuối cùng thoải mái một ít, tuy rằng tổn thất một con Quỷ Hung, nhưng vẫn còn hai con nữa, chủ yếu là Quỷ Đồng vẫn còn là tốt rồi.
Quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt, Hoàng đại sư hừ lạnh một tiếng, xoay người đi xuống lầu.
Trong phòng.
Cố Mông nghịch vòng tay Hoàng đại sư đưa mình, dây da xuyên qua 2 hạt châu.
Đây chính là nơi trú ngụ của hai con quỷ kia.
Đầu lâu nhẵn nhụi, khuôn mặt nữ quỷ trên đó được khắc sống động đến nỗi khiến người ta nhìn mà không thở nổi.
Trong mắt Cố Mông lộ ra một tia chán ghét, duỗi tay liền bóp nát hai hạt châu.
Hai hạt châu hình đầu lâu này đều là dùng xương người điêu khắc thành, hơn nữa nếu cô đoán không sai, xương cốt này chính là của nữ quỷ trước mặt này.
Sau khi cô ta chết, Hoàng đại sư liền đem xương của cô ta khắc thành hình đầu lâu để cho cô trú ngụ, xương của cô ấy chính là thứ nuôi quỷ tốt nhất.
Nữ quỷ ôm Quỷ Đồng, thân thể run rẩy, cực kì sợ hãi nhìn Cố Mông.
Cố Mông lại không có nhìn lại mà quay đầu về phía Lục Trường Dung.
Đối phương bộ dáng trông rất chật vật, trên má còn lưu lại vết huyết lệ, hồn thể càng ngày càng nhạt đi.
Bởi vậy quỷ khí của anh không ngừng ra tản ra, hấp dẫn ma quỷ xung quang.
Nhận ra hương vị này, Cố Mông nhìn Lục Trường Dung lộ ra vài phần tham lam, cô nói “Ông sắp hồn phi phách tán rồi, như vậy đi, dù gì cũng hồn phi phách tán thì không bằng ông để tôi ăn đi.”
Đối phương không chỉ có quỷ lực cường đại, lực lượng còn cực kì thuần khiết không nhiễm một chút máu tanh nào.
Hương vị này còn thơm hơn mấy yêu ma quỷ quái kia nhiều.
Lục Trường Dung “……”
Đây là lần đầu tiên anh gặp người nói muốn ăn người khác với giọng điệu thản nhiên như thế.
“…… Tuệ Tâm thế nào rồi?” Anh hỏi, vô thức siết chặt dây chuyền ở trong tay.
Nghe vậy, Cố Mông trừng mắt, cô nói “Suýt nữa thì quên, đi đi đi, chúng ta nhanh trở về.
Tôi đã hứa sẽ mang ông về cho bà Thẩm rồi.”
Khi đi, cô còn không quên đem Trùy Hồn khóa đi.
Thứ này nhìn có vẻ là thứ tốt, dùng để đối phó với ma quỷ hình như rất hữu dụng.
Nữ quỷ và Quỷ Đồng bị bỏ mặc lại, nữ quỷ lại cúi đầu nhìn con mình, trong mắt hiện lên một tia sát ý, xoay người liền đi.
Bệnh viện.
Người một nhà ông Thẩm có ngồi trong phòng bệnh, có ngồi ở bên ngoài, không khí đều rất trầm mặc.
Bà cụ Thẩm nằm ở trên giường hơi mở to mắt, ngực dường như còn không phập phồng, khiến người ta không chắc người này còn thở hay không.
“Mấy giờ rồi?” Bà đột nhiên quay đầu nhẹ giọng hỏi.
Ông Thẩm vội vàng lại gần, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ treo trong phòng, nói “Ba giờ ạ.”
Ba giờ khuya là thời điểm mọi thanh âm đều im lặng.
Bà hỏi hỏi “Trường Dung chưa về sao?”
Ông Thẩm há miệng thở dốc, tức khắc không biết nói gì.
“Ông ấy……”
“Anh đã trở về!” Một thanh âm truyền đến, ông Thẩm đột nhiên quay đầu lại.
Cửa phòng bệnh, một bóng người cao lớn đứng ở nơi đó, đó là một cái người đàn ông điển trai sắc nét, mang theo cảm giác sắc bén lại ương ngạnh, nhưng hai mắt anh lại rất dịu dàng.
Ký ức từ xa xưa ùa về, ông Thẩm chỉ vào đối phương, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Lục Trường Dung bước vào, ông đi đến mép giường nắm lấy tay bà Thẩm, cười nói “Tuệ Tâm, anh về rồi.”
Bà cố gắng mở to hai mắt nhìn, đột nhiên mỉm cười nói “Anh đã về.”
Bà dừng một chút, nói “Quả nhiên anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
Ông Thẩm dẫn những người khác đi ra ngoài, vợ ông kinh hãi, hỏi “Kia chính là vị hôn phu của cô sao? Nhưng sao ông ấy còn trẻ thế, ông ấy, ông ấy là……”
Là quỷ sao?
“Chính là vị hôn phu của cô đó!” Ông Thẩm nói, nhịn không được dụi mắt.
Sống hơn phân nửa đời người, vậy mà giờ thế giới quan của ông hoàn toàn vỡ vụn khiến ông cảm thấy nghi ngờ thế giới này.
……
Lục Trường Dung ngồi xuống ghế, anh nắm lấy tay bà, cười nói “Làm gì có thứ nào lừa được em, em vẫn thông minh như vậy.”
“Anh vẫn còn trẻ, mà em đã già như vậy rồi, có phải em xấu lắm không?” Bà lão hỏi, thần trí đã có chút mơ hồ, lại nỗ lực mở to hai mắt tham lam nhìn người trước mắt.
Lục Trường Dung lắc đầu, anh nói “Em vẫn xinh đẹp như trước kia, em vẫn luôn là Tuệ Tâm mà anh thích.”
Bà cười, lẩm bẩm nói “Sao anh cứ không chịu ra gặp em, em vẫn luôn đợi anh mà.”
“…… Người ma tương khắc, anh đã chết rồi mà em lại còn sống, em phải có cuộc sống của riêng mình nữa chứ.” Lục Trường Dung cảm thấy hốc mắt hơi nóng, tựa hồ có nước mắt muốn chảy ra nhưng quỷ làm gì có nước mắt.
Anh không xuất hiện trước mặt bà ấy là bà ấy quên mình đi mà làm lại cuộc đời.
Nhưng nhiều năm như vậy, người theo đuổi bà ấy chỉ có nhiều chứ không giảm đi vì bà ấy xinh đẹp lại biết chứ.
Vậy mà bà đều cự tuyệt, mặc kệ đối phương si tình đến mức nào.
Điểm này, Lục Trường Dung hoàn toàn không ngờ tới.
Sao em ngốc vậy?
Anh muốn hỏi, nhưng nhìn bà rồi lại nói không nên lời.
Bà lão nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cười nói “Anh quay về rồi, thật tốt quá……”
Lục Trường Dung thấp giọng nói “Ngủ đi, anh ở lại cùng em.”
Bà khẽ ừ một tiếng, khóe miệng nở nụ cười rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, hơi thở cuối cùng cũng chậm rãi tan đi.
Lục Trường Dung cúi đầu hôn lên trán bà, đem sợi dây chuyền trong tay nhét vào tay bà ấy, mỉm cười nói “Nếu có kiếp sau……”
Khựng lại một chút, sau đó anh cười nhẹ rồi không nói nữa.
Anh quay đầu đi, thấy Cố Mông ngồi ở trên cửa sổ, chân vung vẩy—— hình như cô ấy rất thích chỗ cao.
“Cảm ơn cháu đã dẫn tôi trở về gặp Tuệ Tâm lần cuối, đúng như đã hẹn, bây giờ cháu có thể ăn tôi rồi.” Anh nói.
Hồn phách của anh đã bị bị Trùy Hồn khóa xuyên qua mà bị thương rất nặng, sau lại bị quỷ đồng cắn xé, rồi lại tự thiêu đốt quỷ lực, đây chính là tìm đường chết.
Ở trên đường đến đây, hồn phách của anh ta tỏa ra hấp dẫn vô số ma quỷ tới —— bọn chúng đều muốn ăn thịt cô.
Cho nên, anh cùng Cố Mông làm một giao dịch.
“Tôi có thể cho cháu ăn nhưng cháu phải đưa tôi đi gặp Tuệ Tâm một lần!” Anh nói.
Mà Cố Mông đã hoàn thành điều kiện này.
Hiện tại, anh đã gặp bà cụ lần cuối trước khi bà qua đời, nên anh cũng nên thực hiện đúng như đã hẹn.
Cố Mông nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên nhảy từ trên cửa sổ xuống, cô đến bên người Lục Trường Dung vươn tay lại.
Chỉ là khi bàn tay đến giữa không trung liền hơi khựng lại.
“Nhìn lại thì ông cũng không ngon miệng cho lắm nhỉ!” Cô xoay người sang chỗ khác, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm nói hai câu, lại nói “Tâm nguyện của ông đã xong, tại thế giới đã không còn vướng bận gì nên có thể đầu thai được rồi.
Kiếp sau, nếu may mắn thì hai người còn có thể gặp mặt, nói không chừng còn có thể trở thành một đôi vợ chồng ân ái đó.”
Nghe vậy, Lục Trường Dung trừng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, anh nghiêm túc nói “Cảm ơn cháu, Cố Mông!”
Thẩm Tuệ Tâm vẫn đang đi về phía trước rất lâu, ở trên đường bà thấy một người đứng ở cách đó không xa, bóng dáng nhìn cực kì quen mắt.
“Trường Dung!” Trên mặt bà nở một nụ cười rạng rỡ, chạy thật nhanh về phía người đó.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ đối tốt với em, hai chúng ta bên nhau trọn đời!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook