Chương 70: Gọi hồn

Khoảnh khắc nhìn thấy “bà đỡ” kia, trái tim Lumian cứ như ngừng đập.

Cô ta còn sống sao?

Rõ ràng mình đã thấy cô ta bị Ryan giết chết mà, ngay cả linh hồn cũng đã bị phá hủy!

Lumian nhớ rõ ràng, “bà đỡ” phút cuối cùng đã biến thành đống máu thịt nát vụn đầy trên đất, thậm chí có phần còn chẳng tìm thấy được.

Cái này là đụng quỷ thật rồi! Không phải, có tiếng hít thở! Lumian liên tưởng đến vài đoạn ngắn trong tiểu thuyết của chị gái, trái tim tựa đang ngừng đập cũng trong nháy mắt đập nhanh hơn.

Nếu không phải “bà đỡ” kia không thèm liếc nhìn cậu một cái, vẫn đang tự nhiên cắt sửa cành cây trên khóm hoa, ắt hẳn cậu đã kích động phản ứng lại rồi.

Răng rắc, răng rắc. Từng nhánh cây nhỏ bé lộn xộn rơi xuống đất, đánh thức Lumian lúc này còn đang đờ đẫn.

Cậu vô ý thức bước về phía trước, đi về nơi hoa tulip nở rộ.

“Bà đỡ” không hề ngăn cản cậu thậm chí không hề xoay người lại.

Lumian nhịn không được lại lén nhìn trộm cô ta một cái chỉ thấy cô ta vẫn đang tập trung, động tác chăm chú. Hoa cỏ cây cối hắt thêm bóng mờ lên sườn mặt cô ta càng làm khắc họa thêm nét u buồn ảm đạm.

Không dám dừng lại thêm lần nào nữa, Lumian bèn hái vài bông hoa tulip rồi rời khỏi lâu đài của viên quản lý.

Mãi cho đến khi trở lại trong thôn, trái tim cậu vẫn đập nhanh thình thịch.

Cậu cố gắng bình ổn cảm xúc trở lại, thấy thời gian vẫn còn sớm và cũng không đến mức để Aurora chủ động gây ra tuần hoàn, Lumian bèn đi về hướng nhà Raymond Craig.

Nhà của cậu ta cũng là lối kiến trúc hai tầng nhưng so với nhà của Lumian và Aurora thì trông có vẻ cũ kỹ, lụp xụp, nhỏ hẹp hơn. Lớp tường phía ngoài nổi lên sắc màu xám của đá tảng, bên trên có không ít cỏ rêu xanh biếc bám vào.

Lúc này, cánh cửa nhà Craig đang mở rộng, người ngoài nhìn vào có thể thấy ngay lò nướng nằm bên trái, bàn đặt bên phải và vài cái thùng gỗ ở phía sau. 

Dựa theo trí nhớ của Lumian, những cái thùng gỗ kia được dùng để cất trữ đồ. Bên trong khoảng trống được cách ra bởi chúng có hai chiếc giường gỗ đơn sơ thuộc về Raymond và em gái của cậu ta.

Lumian không hề gõ cửa mà bước thẳng vào nhà Craig giống như mọi ngày.

Chị gái và em gái của Raymond đang giúp mẹ của cả hai chuẩn bị bữa tối còn bố của Raymond - ông Pierre Craig thì đang ngồi trên chiếc ghế đặt bên bàn gỗ, rầu rĩ uống thứ rượu vang giá rẻ.

“Cháu nghe nói Raymond biến mất rồi?”, Lumian mặt đầy lo lắng, bước lên phía trước hỏi thăm ông Pierre Craig.

Pierre Craig trông như già thêm mấy tuổi so với trước đây, những nếp nhăn vốn ít ỏi giờ lại càng thêm rõ rệt.

Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Lumian, vừa ngờ vực vừa bất ngờ hỏi lại:

“Cháu không biết sao?”

Lúc này, mẹ và chị em gái của Raymond đều ngừng những việc đang làm lại, nghiêng người nhìn về phía Lumian.

Lumian nói đầy thành khẩn:

“Gần đây cháu bận việc riêng, đã vài ngày rồi không gặp Raymond.”

Pierre Craig đã tìm hiểu nên cũng biết những gì Lumian nói là thật, bằng không nếu ông ấy nghi ngờ thằng nhóc này đã xúi giục Raymond bỏ nhà trốn đi thì xế chiều nay đã sớm tới nhà chất vấn cậu rồi.

“Chiều hai hôm trước, bọn họ nói là ngày 29 Raymond sau khi ra khỏi nhà cũng chưa thấy trở lại.”, nét mặt Pierre Craig ủ dột nói.

“Chúng ta vẫn luôn đi tìm nó, hai đứa anh của nó giờ vẫn đang tìm bên ngoài, cậu nghĩ nó có thể đi đâu?”

Lumian suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ngày thường cậu ấy luôn nói không muốn học nghề chăn cừu nhưng cậu ấy không có tiền bạc  gì nên không có khả năng tự mình rời đi. Cháu nghĩ hay là xem thử cậu ấy có để lại thứ gì không….”

Cậu ấy vừa nói vừa tự nhiên bước tới phía sau những cái thùng gỗ nằm trên lầu một, xuyên qua khe hở giữa chúng để tới gần giường ngủ của Raymond.

Chiếc giường ngủ trông rất đơn sơ, dường như chỉ được ghép từ mấy khúc gỗ nhưng chiếc ga giường màu xám pha xanh phủ bên trên, chiếc gối đầu được nhồi bằng rơm rạ và chiếc mền có dấu chỉ may trông đều rất sạch sẽ, có lẽ là thường xuyên được giặt giũ.

Đó là bởi vì Aurora yêu sạch sẽ nên sẽ không cho phép trong nhà và trên người có thứ như rận, kéo theo Lumian cũng có thói quen ở sạch vậy nên trong lúc thường xuyên vui chơi với nhóm bạn, cậu sẽ có ý thức đốc thúc bọn họ vệ sinh cá nhân cho tốt, không để mấy tên kia cả ngày dơ bẩn, thân mang bọ chét.

Nếu lúc nào đó nhóm Raymond lười biếng để cậu phát hiện trên thân có rận thì chắc chắn sẽ nhận phải trái đắng thậm chí khả năng cao bị ép đẩy xuống sông, không tắm thì cũng phải tắm mới được.

Trải qua nhiều năm ép cuộc, Raymond khi về đến nhà cũng sẽ có thói quen dọn dẹp xung quanh.

“Chúng ta không tìm được thư nhắn lại gì của nó.”, Pierre Craig theo cậu bước đến chỗ này, nét mặt tràn đầy sầu khổ nói.

Lumian ngồi xuống bên giường của Raymond, đưa tay về phía dưới chiếc gối.

Ở đó có đặt hai thứ, lần lượt là một cây bút máy màu đỏ sậm và cuốn sách bài tập được chép rất nhiều từ vựng.

Raymond luôn rất khao khát tri thức nhưng lại chẳng có cơ hội tiếp nhận giáo dục.

Vào thời Đại Đế Russel, những thôn làng như Kordu đều có thành lập những trường học theo chế độ làng nằm ở tòa nhà mà hiện nay viên quản lý đang làm việc – nơi này còn tổ chức văn phòng nhập ngũ, ủy ban kiểm tra sức khỏe tân binh nhưng nhân viên công tác cũng chỉ chung quy từng đó người.

Đến mấy chục năm gần đây, rất nhiều thôn làng đã không còn trường học. Nếu nhân khẩu đông một chút thì giáo hội sẽ tổ chức mở lớp vào chủ nhật, với làng như Kordu thì chỉ đành dựa vào người lớn từng được học qua dạy lại cho con trẻ mà thôi. Nối tiếp nhiều đời, dần dà có những người trẻ trở nên mù chữ.

Những lúc tâm trạng tốt, Lumian luôn nói muốn kiếm chút tiền uống rượu nên sẽ bán rẻ bút máy cũ và sách bài tập cho bọn Raymond, Ava và thuận tiện dạy họ nhận biết một chút từ vựng.

Mỗi khi học tập, Raymond đều rất chăm chú giống như lúc cậu ta muốn luyện tập cách chiến đấu hoặc khi lên núi giúp người chăn cừu làm pho mai để kiếm thù lao vậy.

Cậu ta cố gắng như vậy cũng bởi muốn thay đổi vận mệnh của chính mình.

Lumian cầm cây bút máy và cuốn sách bài tập kia lên, cứ thế bất động ngắm nhìn hồi lâu,

“Ta đã đến hỏi linh mục giáo đường, ông ấy nói đây chỉ là từ ngữ đơn giản không thể ghép thành câu.”, Pierre Craig thở dài nói.

Lumian lật xem cuốn sách bài tập kia, thấy chữ viết thay đổi dần theo mỗi trang, từ nét bút lộn xộn khó coi dần trở nên có thể chấp nhận được.

"Quả thật không có nhắn lại gì.", cậu trước là phụ họa theo lời Pierre Craig, sau đó nói tiếp.

“Nhưng cháu cũng không chắc liệu đây có phải là mật mã ám hiệu có thể dịch ra câu nào đó được không. Bác cũng hẳn đã nghe qua chuyện tương tự rồi, chị Aurora đã kể cho rất nhiều đứa trẻ trong làng, lúc họ về nhà có nhắc đến không?”

Cái này bao gồm cả em trai và em gái của Raymond.

“Có nói qua.”, Pierre Craig gật đầu.

Thôn dân ở làng Kordu nếu không có tiền đến quán rượu thì ban đêm thường sẽ quây quần ở phòng bếp nói chuyện phiếm đùa giỡn kể chuyện xưa. Người nào lần đầu tiên nhận được lời mời tới nhà làm khách phải dựa theo phong tục khá tương đồng nhau ở khắp Intis là mang theo một bình rượu, giá rất rẻ cũng được.

Pierre Craig chính tại loại tụ hội này mà nghe con trai kể về câu chuyện tương tự.

Lumian quang minh chính đại hùng hồn cầm cuốn sách bài tập kia lên.

“Cháu sẽ mang về cho chị Aurora xem thử liệu chị ấy có phát hiện được gì hay không.”

“Được thôi.”, Pierre Craig không cảm thấy thứ này có gì quý giá bèn đồng ý.

Bước ra khỏi khu bị thùng gỗ bao quanh, Lumian bước về phía cửa còn Pierre Craig lại lần nữa ngồi xuống.

Đi được vài bước, Lumian nghe thấy tiếng Pierre Craig ngồi đó thở dài tự lẩm bẩm:

“Nó không muốn học chăn cừu thì có thể nói với ta mà, sao lại phải đi…”

“Qua một thời gian ngắn nữa là nhà chúng ta phát tài rồi, không cần phải học chăn cừu nữa…”

Phát tài? Trong lòng Lumian sinh nghi bèn xoay người lại, ra vẻ tò mò hỏi:

“Có cơ hội phát tài gì vậy bác?”

Pierre Craig không hề nhìn cậu mà chỉ cúi đầu, rầu rĩ nói ra:

"Chòm sao của nhà chúng ta sắp cải biến rồi, vận may sẽ trở nên tốt hơn..."

Cái này. . . Lumian nghe xong trong lòng có chút sợ hãi.

"Ai nói cho bác chuyện này?", cậu hỏi thêm một câu.

Pierre Craig không  trả lời cậu mà vẫn ngồi đó tự trách tự buồn.

. . .

Về đến nhà, Lumian trước hết kể lại chuyện “bà đỡ” còn sống cho chị gái.

Aurora nhíu đôi lông mày màu vàng lại:

"Chưa chắc là người sống."

"Sao?" Lumian sửng sốt một chút.

Aurora vừa suy tư vừa nói:

"Trước đó chúng ta không phải đã thảo luận rồi sao? Trường phái của phu nhân Poualiss rất có thể có sức mạnh khống chế vong linh, vậy có lẽ là xác sống.”

“Nhưng em không mở linh thị vẫn thấy được hơn nữa trên người cô ta không có dấu hiệu được khâu xác. Lúc đó cô ta đã bị Ryan chém thành vô số khối nhỏ mà.”, Lumian nhớ lại nói.

“Với lại lúc ấy em còn nghe được tiếng hít thở của cô ta!”

Nói đến đây, Lumian dừng một chút.

“Có điều cô ta đúng thật có hơi chậm chạp, biểu cảm rất u ám, đôi mắt thiếu sự linh động giống như… giống như bà Naroka vậy! Chính là bà Naroka mà em đã gặp ban đêm trong lần tuần hoàn trước nữa, bà Naroka mà đã chủ động đi vào phía bên kia thế giới ấy.”

Bà Naroka ấy trông đờ đẫn với sắc mặt trắng xanh.

Đương nhiên “bà đỡ” này thì càng giống người sống hơn. 

Aurora nhẹ nhàng vuốt cằm nói:

"Một loại đặc thù nào đó, trạng thái tiếp cận gần với vong linh hơn?"

Cô suy đoán không ra đáp án, đành phải ra hiệu Lumian nói chuyện khác.

Lumian kể kỹ càng việc tòa lâu đài trông vẫn y nguyên như chưa từng xảy ra chuyện gì và những lời nói của bố của Raymond cho cô nghe.

 đem lâu đài sự tình gì cũng chưa từng xảy ra đồng dạng trạng thái cùng Reimund phụ thân lời nói kỹ càng nói ra.

Aurora yên tĩnh nghe xong, gật đầu nói:

"Phu nhân Poualiss có vẻ không muốn truy cứu chuyện lâu đài, cũng không biết là do cố kỵ cái gì. . .”

"Còn có phát hiện của các em đúng thật chứng minh được một phần dị thường xảy ra trong làng có dính líu đến cô ta nhưng cô ta có vẻ không liên quan đến tuần hoàn. . ."

Ý của cô là, những dị thường phu nhân Poualiss có dính líu chủ yếu là sinh dục, tử vong, linh hồn và phía bên kia thế giới, không dính đến thời gian tuần hoàn.

“Em cũng cảm thấy như vậy.”, Lumian cũng có cảm giác như vậy khi thăm dò lúc trước.

“Xem ra kẻ đứng phía sau đám linh mục giáo đường có lẽ không phải phu nhân Poualiss.”

Cậu móc nối với lời nói của bố Raymond, tự đưa ra suy đoán:

“Là kẻ đã gieo rắc tin đồn việc một chuyện nào đó có thể ảnh hưởng chòm sao, có đợc vận may ư?”

Aurora "Ừ" một tiếng:

"Ngày mai điều tra, đêm nay thử xem có thể gọi hồn Raymond được không.”

. . .

Dùng xong bữa tối, đêm xuống, Aurora thấy cũng đã đến lúc bèn bắt đầu sắp xếp tế đàn.

Lần này cô vẫn tự khẩn cầu chính mình như cũ nên chỉ bày biện một ngọn nến, có điều cây nến đã đổi sang cây được chế từ nguyên liệu là những loài hoa giúp ngủ sâu.

Sau khi dựa theo quá trình đốt nến lên, Aurora thánh hóa cây dao găm bằng bạc, tạo ra bức tường linh tính. Sau đó cô lấy cỏ dạ hương, hoa bìm trắng tạo thành hơi nước nhỏ lên ngọn lửa màu cam tạo ra một làn sương mù mông lung.

Thấy đã chuẩn bị xong, Aurora ngắm nhìn cuốn sách bài tập nằm bên trên tế đàn, lui về sau một bước rồi nói bằng ngôn ngữ Hermes cổ.

“Ta!”

Vừa nói xong từ này, đôi mắt cô trở nên tĩnh mịch, xung quanh phảng phất có vô số làn gió xoay quanh.

“Ta bằng danh nghĩa chính mình triệu hồi:”

Đây là câu thứ hai mà cô nói, đã được đổi thành ngôn ngữ Hermes.

Bởi vì cô không biết linh hồn của Raymond đang ở đâu nên không thể trực tiếp gọi hồn, chỉ có thể dùng cách triệu hồi thử xem sao. Nhưng cô là người siêu phàm hoang dã, không dám khẩu cầu với Nữ Thần Bóng Đêm cai quản lĩnh vực này chỉ đành dựa vào chính mình. Xác suất thành công không quá cao trừ khi linh hồn Raymond hiện đang ở nơi nào đó trong làng Kordu với khoảng cách rất gần.

Aurora tiếp tục tụng niệm:

"Linh hồn quanh quẩn tại Kordu”

"Chàng trai tên gọi Raymond Craig”

“Chủ nhân cuốn sách bài tập này”

Ánh nến màu cam đột nhiên lay động, hấp thu làn sương mờ xung quanh rồi lớn hơn một chút.

Ánh sáng của nó cũng theo đó tạo nên từng cơn sóng gợn, nhiễm sắc thái xanh tối.

Trán Aurora đổ đầy mồ hôi, bắt đầu mượn sức mỗi một vật liệu.

Trong tiếng gió vù vù, một bóng người hiện lên trên ngọn lửa xanh lam sẫm.

Trong đôi mắt đã sớm mở linh thị của Lumian, bóng dáng kia hiện lên mờ ảo, mái tóc màu cọ đôi mắt màu nâu và tướng mạo phổ thông kia chính là Raymond Craig.

Cậu ta quả thật vẫn ở trong làng.

Lúc này thân thể Raymond phồng lên, gương mặt trắng bệch, khóe mắt có một giọt nước mắt màu máu.

Cái này… Aurora sửng sốt.

Sau khi khởi động lại tuần hoàn, Raymond chỉ bị mất tích chứ không phải chết đuối, tại sao linh hồn cậu ta lại ở dạng này?

Mà cũng đúng, nếu cậu ta không chết đuối thì sao lại biến thành linh hồn được?

Đúng là mâu thuẫn lẫn nhau. . .

Mang theo nghi hoặc, Aurora mở miệng hỏi:

“Raymond Craig, tại sao em lại mất tích?”

Nét mặt Raymond đợt nhiên trở nên dữ tợn, giọng nói bén nhọn hét lên:

“Bọn chúng nhấn chìm em!”


 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương