Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn
-
Chapter 28
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 28: Định luật
Tròng trắng màu vàng nâu và con ngươi màu đen của con cú trông như phát sáng trong đêm, tư thế nhìn Lumian tựa một kẻ đứng trên cao ngước nhìn xuống.
Lumian không còn sợ hãi như hai lần trước, trầm giọng mắng:
“Nhìn cái gì?”
"Mày có giỏi thì nói chuyện đi!"
Không phải cậu muốn gây sự với con cú, mà chỉ là muốn dùng cách này để khích nó lộ ra mục đích thật sự. Bằng không, cứ đêm đến là nó lại thỉnh thoảng bay tới, cứ nhìn chằm chằm mình như thế này, thật sự rất đáng sợ.
Con cú im lặng, thậm chí không kêu lấy một tiếng. Vài giây sau, nó lại dang rộng đôi cánh và bay vào bóng đêm sâu thẳm.
“Đồ điên!”
Lumian miệng thì chửi nhưng cũng không dám thả lỏng chút nào. Cậu vẫn tập trung nhìn ra phía bên ngoài, cẩn thận phân biệt xác định các bóng đen trong đêm tối.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước sau khi con cú bay đi cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Naroka, và sau đó trời vừa sáng thì đã nghe được tin báo tử của bà ấy.
Không biết lần này có xảy ra chuyện gì tương tự không... Lumian quan sát thật kỹ và không thấy có điều gì bất thường.
Lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, kéo rèm rồi nằm trở lại lên giường.
Trong bóng tối sâu thẳm, Lumian mở trừng mắt và suy nghĩ kế hoạch tiếp theo:
"Mình không biết con cú này rốt cuộc muốn làm gì... Nó cư xử vô cùng kỳ lạ và bí ẩn, hẳn không phải là thứ tốt lành gì...”
“Thôi mặc kệ nó. Dù sao với tình hình trong làng như hiện tại, mình phải nhanh chóng kéo Aurora đi. Mình không tin nó có thể theo đến Trier!”
"Nếu mai vẫn không nhận được hồi âm, thì buộc phải rời khỏi Kordu vào sáng ngày hôm sau...”
"Nếu có hồi âm thì Aurora và mình sẽ đường hoàng đi xuống núi từ con đường ở cổng làng. Nếu không thì ừm... Ngày mai là Mùa Chay, mọi người sẽ đang ăn mừng đến tận ngày mốt, nên sẽ không chú ý gì đâu. Để Aurora đến chỗ phu nhân Poualiss mượn con ngựa của bà ta đi chơi ở đồng cỏ, làm như vậy không cần xuống núi mà trông cũng chẳng giống như sắp rời khỏi Kordu, ắt hẳn sẽ không khiến những kẻ điều tra chú ý đến. Đến lúc đấy, có thể lợi dụng lối mòn hiểm trở ở đó để rời khỏi vùng núi.”
“Đó không hẳn là đường đi, vài chỗ đã bị sụp lở cụt đường. Ngay cả những người chăn dê cũng không nghĩ rằng có thể xuống núi bằng lối đó, nhưng với khả năng hiện tại của mình thì không sao cả. Hơn nữa, Aurora có phép thuật, nên có thể bay được một khoảng cách nhất định, còn tiện hơn cả mình nữa.”
“Rất có thể sẽ tránh được con mắt của các nhà điều tra..."
Sau khi trở thành Thợ Săn, những việc mà trước đây không thể làm được giờ đã có thể thực hiện, điều này khiến Lumian vô cùng tự tin và nhanh chóng vạch ra một kế hoạch.
Cậu càng quyết tâm hơn, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn, giấc ngủ cũng càng thêm an giấc.
***
Sáng hôm sau, Lumian dậy sớm và bận rộn trong bếp.
Nghĩ đến việc bản thân giờ đã trở thành người siêu phàm, lại sắp cùng với chị gái rời khỏi ngôi làng Kordu vô cùng dị thường này, tâm trạng của cậu trở nên tốt hẳn lên, thậm chí còn muốn ngân nga một bài hát.
Khi Aurora đi xuống cầu thang, hai bát mì sốt thịt bằm đã được đặt sẵn trên bàn.
“Sao em biết chị sắp dậy thế?”
Cô vui vẻ hỏi. Lumian mỉm cười và nói:
"Em chỉ bắt đầu nấu mì khi nghe thấy tiếng động trong phòng tắm đấy."
Đồng thời, cậu cũng thầm nghĩ: Quả nhiên chị vẫn giống như thường ngày, ngủ dậy sẽ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, ngay cả chuyện này cũng không nghĩ đến.
Aurora gật đầu, ngồi vào bàn ăn rồi thuận miệng hỏi:
“Có phải con cú đó lại bay đến vào nửa đêm hôm qua không?”
“Ừ.”
Lumian biết là chị gái đã phát hiện ra đêm qua mình không chịu đi ngủ, mà đứng bên cửa sổ ngóng ra ngoài.
May mắn thay con cú đã xuất hiện, nếu không cậu cũng không biết nên giải thích thế nào. Đâu thể nói rằng là do cậu quá phấn khích sau khi trở thành người siêu phàm nhỉ?
Nếu nói như vậy, kiểu gì cũng phải nhận một tràng răn dạy của chị ấy.
Tuy nhiên, Lumian không định giữ bí mật chuyện này với chị gái quá lâu, bởi nó sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Aurora trong nhiều việc. Cậu định sẽ nói với chị vào ngày mốt khi rời khỏi làng Kordu, để cô ấy không bị phân tâm bởi việc chăm sóc cậu.
Đến lúc đó trong tình thế cấp bách, Aurora sẽ không có thời gian la mắng cậu.
"Con cú mèo kì lạ..."
Aurora khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chẳng thể hiểu được. Cô cũng không hiểu con cú đó muốn làm gì, lần nào nó đến cũng chỉ đứng nhìn rồi thôi.
Lumian hút sợi mì, đến khi đã gần ăn xong, cậu mới nói với Aurora:
"Nếu có điện báo hồi âm, chúng ta hãy rời làng Kordu vào tối nay bằng con đường xuống núi thông thường.”
"Nếu không nhận được hồi âm, chị có thể mượn một con ngựa của bà Poualiss vào sáng mai. Chúng ta hãy đến đồng cỏ trên ngọn núi gần nhất. Em biết có một con đường để đi xuống núi mà chắc chắn những nhà điều tra kia không hề hay biết."
Aurora dùng ngón tay nghịch mái tóc của mình và bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Một lúc sau, cô cười nói:
"Được, khả năng thành công của kế hoạch này khá cao."
Sau đó cô ấy tặc lưỡi bảo:
"Em trai ngốc của tôi đã lớn rồi."
Lumian vui mừng khôn xiết, cậu cảm thấy vô cùng tự hào.
***
Ăn sáng xong, cậu lấy cớ đi xem Ava đã sẵn sàng cho cuộc diễu hành ban phước lành của Tinh Linh Mùa Xuân hay chưa, rồi rời khỏi ngôi nhà hai tầng bán ngầm và đi thẳng đến quán rượu cũ.
Sau khi trở thành người siêu phàm, cậu rất háo hức muốn tìm hiểu thêm các kiến thức mới. Và cô gái đó đã nói rằng sẽ nói cho cậu nghe!
Đi đến một nơi cách quán rượu cũ không xa, Lumian nhìn thấy một người quen đang tiến lại gần mình.
Đó là Ponce Besne - em trai của linh mục, hắn ta mặc chiếc áo sơ mi vải bông và áo khoác xanh đậm.
“Chỉ đi một mình à…”
Lumian kìm không được nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khi nghĩ đến cảnh trước kia bị truy đuổi giữa làng bởi đám côn đồ do Ponce Besne cầm đầu.
Cậu mới có được sức mạnh phi thường, nên khá háo hức muốn tìm thử một người nào đó để luyện tập.
“Xin chào, thằng con hoang của ta.”
Lumian chào hỏi
“Sao con lại dám ra ngoài một mình mà không có sự cho phép của ba vậy?”
Cậu muốn khiêu khích Ponce Besne để hắn ta chủ động tấn công thay vì cong đuôi bỏ chạy.
Ponce Besne nghe vậy bèn ngoảnh lại và nhìn thấy cậu. Sắc mặt tên ác ôn hơi thay đổi, hắn ta xoay người điên cuồng chạy.
Chà, chà, chà... Lumian có chút sững sờ khi nhìn thấy tên này biến mất ở ngã tư đường cách đó không xa.
"Bỏ trốn cũng nhanh dữ...”
"Cảnh giác cao độ đấy..."
Lumian lặng lẽ thở dài.
Tuy là trước khi trở thành người siêu phàm, cậu cũng đã cho rằng mình có thể một chọi một và dễ dàng thắng được Ponce Besne, nhưng có lẽ hắn ta cũng nghĩ như vậy. Dù sao cả hai người cũng chưa từng thực sự đối đầu với nhau, đôi bên đều tự tin ngập trời. Ai mà ngờ hôm nay Ponce Besne vừa nhìn thấy cậu liền chạy trốn ngay giống như gặp phải thú dữ.
Hắn ta không thể nào biết được tối hôm qua cậu đã âm thầm trở thành người siêu phàm... Chẳng lẽ bởi vì tên này quá ngu xuẩn và không có đầu óc, cho nên có được trực giác của động vật, có thể đánh hơi được nguy hiểm? Lumian lén nói xấu Ponce Besne trong lòng.
Cậu cũng không cố gắng đuổi theo, bởi vì cậu cảm thấy cực kỳ hối hận ngay sau khi “chào hỏi”: Trong thôn tồn tại vô vàn chuyện lỳ lạ, hoàn cảnh tương đối nguy hiểm. Trước khi thật sự rời đi, nhiều một chuyện còn không bằng bớt một chuyện!
Nếu vì đánh bại Ponce Besne mà để nhóm linh mục nọ triển khai kế hoạch sớm hơn dự kiến, gây ảnh hưởng đến việc trốn thoát của cậu và Aurora, đến khi ấy Lumian có muốn khóc cũng khóc không được.
Hơn nữa, bọn người linh mục giáo đường rất bí ẩn, không chừng Ponce Besne cũng có điều quái lạ gì đó. Lumian cảm thấy nếu thật sự gây chuyện với hắn ta, rất có thể cậu sẽ bị lộ thân phận rồi mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn.
"Đột nhiên trở thành người siêu phàm, mình có hơi tự mãn kiêu ngạo, không kìm chế được bản thân..."
Lumian tự kiểm điểm, rồi sau đó bước vào quán rượu cũ. Cậu vốn định bước thẳng lên lầu hai nhưng lại nhìn thấy cô gái nọ đang ngồi trong góc.
Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy màu xám ngọc trai, đội một chiếc mũ bông màu nhạt, trước mặt không đặt món ăn nào.
“Cô đã ăn sáng chưa?”
Lumian đi đến ngồi đối diện với cô ấy.
“Vẫn chưa.”
Cô gái thản nhiên đáp.
“Hôm nay tôi có hẹn với một người, còn đang đợi cô ấy đến.”
Cô ấy? Không phải tôi sao?... Lumian nhìn quanh và không thấy bóng dáng nào khác ngoại trừ chủ quán rượu.
Cậu nhìn cô gái thêm một lần nữa rồi nói một cách chân thành:
"Tôi đã trở thành Thợ Săn."
Đã đến lúc cô thực hiện lời hứa và cho tôi biết thêm thông tin.
Cô gái không hề ngạc nhiên, khẽ cười đáp:
"Trạng thái trông cũng không tệ lắm."
Cô dừng lại và nói với một chất giọng bay bổng:
"Bây giờ cậu cần nắm vững hai loại định luật và một phương pháp."
Sao mà nghe giống học vật lý thế?... Lumian không dám hó hé.
Cô gái nói tiếp:
"Đối với đa số người siêu phàm mà nói, tri thức này cực kỳ quý giá, đáng để bọn họ đánh đổi tất cả để đạt được. Nhưng nếu cậu đã được vận mệnh sắp xếp cho, vậy thì tôi sẽ miễn phí nói cho cậu biết."
Miễn phí mới là thứ đắt nhất, tôi sẽ trả giá khi nào đây? Lumian chợt cảm thấy áp lực nặng nề.
Sau khi trở thành Thợ Săn, trực giác và khả năng quan sát của cậu được nâng cao rõ rệt. Bây giờ cậu đã có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc đặc biệt khó miêu tả bằng lời trong ánh mắt của cô gái đối diện. Cảm xúc này mãnh liệt hơn trước rất nhiều, nhưng cậu vẫn không thể biết được đó thứ cảm xúc gì.
Cô gái ngồi ngay ngắn lại:
"Cội nguồn của mọi sức mạnh phi thường đều bắt nguồn từ Đấng Tạo Hóa Ban Sơ nọ. Cậu là người tín đồ của Vĩnh Hằng Liệt Dương, ắt hẳn biết rõ Người có đôi mắt biến thành mặt trời."
“Đúng vậy.”
Lumian đã từng nghe linh mục giáo đường giảng đạo.
"Đó thực ra là lời miêu tả mang ý nghĩa tượng trưng."
Cô gái giải thích một cách đơn giản.
"Tóm lại, Đấng Tạo Hóa Ban Sơ đã tạo ra thế giới này, tạo ra rất nhiều vị thần rồi cuối cùng tự mình tan rã và phân tách thành đặc tính phi thường của các phái khác nhau."
"Đó là lý do tại sao nó được gọi là thần phái sao?" Lumian chợt nhận ra.
Cô gái khẽ gật đầu:
"Đúng vậy, cấp 0 của mỗi một phái ngang bậc với một vị thần chân chính. Ví dụ như cấp 0 của phái Người Ca Tụng được gọi là “Mặt Trời”, cũng chính là tín ngưỡng Vĩnh Hằng Liệt Dương của cậu.”
Mỗi một người siêu phàm rồi cũng sẽ trở thành một vị thần à? Lumian vô cùng sửng sốt. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy vui mừng và hơi sợ hãi.
Nếu cậu là một tín đồ sùng đạo của Vĩnh Hằng Liệt Dương, thì cậu đã buộc tội cô gái đối diện mình là báng bổ rồi, nhưng đáng tiếc cậu không phải. Lumian chính là kiểu người tin cũng được, không tin cũng không sao.
Thậm chí cậu còn hỏi:
"Cấp 0 của phái Thợ Săn là gì? Của Kẻ Nhìn Trộm thì sao?"
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Là Thầy Tế Đỏ, tạm thời thì vẫn chưa có.”
Cô gái cười lắc đầu.
“Cấp 0 của phái Kẻ Nhìn Trộm là Người Giấu Mặt, hiện tại đã bị một tên tà thần chiếm giữ. Anh ta được gọi là Nhà Hiền Triết Giấu Mặt, rất thích truyền đạt tri thức cho những người siêu phàm cùng phái với mình. Theo thuật ngữ, thì nó được gọi là “người theo đuổi tri thức”, đa số vấn đề của chị cậu đều bắt nguồn từ đó.”
"Vậy à..."
Lumian bắt đầu cảm thấy ghét Nhà Hiền Triết Giấu Mặt.
Cô gái chuyển về lại chủ đề chính:
“Bởi vì những đặc tính phi thường đó đến từ Đấng Tạo Hóa Ban Sơ, nên chúng không mất đi và cũng không tăng thêm, mà chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, từ vật này sang vật khác.”
"Cái này gọi là định luật bất diệt của đặc tính phi thường."
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook