Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 17: Kẻ tình nghi

“Cụ thể là sao?”

Lumian cảm thấy vừa phấn khởi vừa lo lắng.

Cô gái kia uống một ngụm thức uống có tên Dầu Thánh Venus, rồi thong thả đáp lại:

“Cái này thì phải hỏi chính cậu.”

Nói xong, cô khẽ cúi đầu, tập trung thưởng thức bữa sáng của mình, trông có vẻ không muốn tiếp chuyện nữa.

Thiệt tình! Sao cứ thích nói chuyện cái kiểu nửa úp nửa mở thế… Phải đợi tới lần sau mới chịu trả lời sao? Chẳng phải là lãng phí thời gian của mọi người lắm à?

Bấy giờ Lumian mới hiểu được cảm giác của mọi người khi bị cậu chọc giận là như thế nào.

Cậu điều chỉnh nhịp thở của mình, mỉm cười đứng dậy chào tạm biệt rồi rời đi.

Cả ngày hôm sau, Lumian ngoan ngoãn ở nhà chẳng hề bước chân ra khỏi cửa.

Không phải do cậu sợ con cú mèo kia đến mức ngay cả ban ngày cũng không dám ló mặt ra khỏi nhà, cũng chẳng phải do cậu không có việc gì cần làm, mà là đang ra vẻ cho vài người xem.

Cậu vô cùng tò mò về lá thư cầu cứu mà nhóm người Leah đang giữ, cậu muốn biết nội dung của nó là gì. Ai đã viết nó? Và khởi đầu tốt nhất cho việc điều tra chính là tìm cơ hội lật xem tất cả các quyển sổ xanh có trong làng để tìm ra quyển đã bị cắt bớt chữ kia. 

Với thân phận là dân trong làng, so với nhóm người Ryan, Leah, Valentine thì Lumian thích hợp làm việc này hơn. Nhưng cậu lại lo rằng nếu bản thân bắt đầu điều tra ngay sau khi nói chuyện với nhóm người ngoại lai thì sẽ khiến người khác chú ý, gặp phải công kích không đáng có.

Việc này rất có thể liên quan đến chuyện sống chết, tiềm tàng hiểm họa sát thân. Cho dù được Aurora che chở, nhưng Lumian cũng không dám chắc liệu đối phương có mạo hiểm giở thủ đoạn gì với mình hay không.

Hai năm gần đây, cậu đã học được cách để không vượt quá giới hạn trong việc “bày trò đùa”, đấy là nhờ có kinh nghiệm phong phú.

Cậu dự định đợi thêm vài ngày, sau khi Mùa Chay bắt đầu thì cậu sẽ mượn cớ muốn truy tìm những truyền thuyết liên quan đến buổi lễ để đến “thăm hỏi” từng nhà.

Trời đã sập tối, sau khi dùng bữa, Aurora quay trở về phòng ngủ và viết tiếp phần bản thảo đã bị trì hoãn khá lâu.

Còn Lumian thì tới phòng đọc sách, định bụng tìm vài quyển sách liên quan đến giấc mơ để đọc, hi vọng sẽ tìm được linh cảm nào đó về giấc mơ đặc biệt của mình.

Bởi vì trong nhà chỉ có duy nhất một cây đèn bàn chạy bằng pin mà Aurora thì lại đang sử dụng, thế nên cậu đành phải thắp một ngọn đèn dầu nặng mùi với độ rọi chẳng mấy tốt.

Lumian nhấc cây đèn dầu toả ra ánh sáng lờ mờ bằng một tay, còn tay kia thì lướt nhanh qua gáy của các quyển sách, chốc chốc lại rút một quyển ra rồi kẹp ở dưới nách. Một lát sau, cậu cầm ba quyển sách vừa lựa được trở lại bàn đọc.

Sau khi đặt chúng xuống bàn thì Lumian nhìn thấy quyển sổ xanh của nhà mình. Nó vẫn được đặt lẳng lặng trong góc bàn đọc như thường ngày, trên lớp bìa màu xanh xám dường như bị phủ bởi một lớp bụi mỏng.

Vừa thấy quyển sổ xanh đó, trong nháy mắt Lumian liền nhớ đến quyển sổ mà mình lấy được ở tàn tích trong mơ và cả quyển sổ bị cắt bớt chữ để ghép thành lá thư cầu cứu kia.

Cậu bèn với tay cầm quyển sổ xanh trước mặt lên để xem thử nội dung bên trong có những từ nào thích hợp cho việc cắt ghép thành câu có nghĩa.

Vừa mới lật được vài trang, ánh mắt Lumian đã dừng lại.

Phần chữ giải thích nằm ở phụ lục phía sau trang lịch này có một khe trống. Rõ ràng có một từ đã bị cắt bỏ!

“Không thể nào…”

Lumian cực kỳ khiếp sợ.

Cậu vừa lật nhanh quyển sổ xanh vừa nhẩm đếm, phát hiện ra dấu vết của hơn hai mươi từ bị cắt bỏ.

“Không thể nào…”

Lumian lại lần nữa thốt lên, phản ứng giống hệt như khi nãy.

Hóa ra quyển sổ xanh bị cắt ghép thành thư cầu cứu mà nhóm Ryan, Leah, Valentine đang tìm chính là quyển sổ của nhà cậu!

Đừng nói chi là bọn họ, ngay cả Lumian cũng chẳng ngờ chuyện này lại có thể xảy ra!

Quả thật là không thể ngờ đến mà!

Tâm trạng bây giờ của cậu rối bời chẳng thể miêu tả bằng lời, Lumian nhíu chặt mày:

“Chẳng lẽ Aurora đã viết thư cầu cứu?”

“Tại sao chị ấy lại cầu xin giúp đỡ, lại còn xin từ phía chính phủ? Tại sao không nói cho mình biết?”

Ban đầu, khi nhìn vào tác phong làm việc của nhóm Leah cũng như việc họ vừa đến là đã chạy đi tìm linh mục giáo hội bàn chuyện, cậu đã đoán rằng bọn họ là người của chính phủ. Hoặc là đến từ chính phủ hoặc là đến từ giáo hội Vĩnh Hằng Liệt Dương của Darliege, còn không thì có lẽ là giáo hội Thần Hơi Nước và Máy Móc.

Lumian do dự, biểu cảm thay đổi liên tục.

Cuối cùng thì cậu cũng hạ quyết tâm, cầm theo quyển sổ xanh kia bước ra khỏi phòng đọc sách để đi đến phòng ngủ của Aurora.

Cậu định sẽ hỏi thẳng chị mình.

Cậu lựa chọn tin tưởng Aurora.

“Cộc cộc.”

Lumian gập ngón tay, gõ cửa phòng cô.

“Mời vào.”

Giọng của Aurora vọng ra.

Lumian xoay nắm đấm rồi đẩy cửa bước vào. Dưới ánh đèn bàn sáng sủa, Aurora mặc bộ đồ ngủ cotton đang miệt mài viết truyện, mái tóc vàng của cô được cài lên gọn gàng.

“Cái này là do chị cắt sao?”

Không đợi chị gái kịp lên tiếng, Lumian đã hỏi thẳng.

“Hả?”

Aurora không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn xoay người lại, ánh mắt cô mơ màng và xa xăm tựa như vẫn còn đắm chìm trong những câu chuyện xưa.

Lumian chìa quyển sổ xanh đã được lật đến trang giấy nọ, cậu nhìn thẳng vào mắt của Aurora và hỏi:

“Cái này không phải là do chị cắt à?”

Aurora nhìn kỹ vài giây, rồi ngẩng đầu lên với vẻ mặt buồn cười:

“Chị mà rảnh rỗi, ấu trĩ đến thế à?”

“Chị gái của em chững chạc, thành thục, đứng đắn, nào đâu có giống em.”

Phản ứng của Aurora rất đỗi tự nhiên, không hề có vẻ hoảng sợ hay kinh ngạc của người bị lộ bí mật, không có gì cả…

Lumian chẳng che giấu nỗi nghi ngờ của mình, cậu mở miệng hỏi:

“Vậy thì ai đã cắt chữ trong quyển sổ xanh ra chứ?”

“Chẳng phải là em làm sao?”

Aurora nhìn chằm chằm em trai.

“Đọc tiểu thuyết của chị xong rồi muốn bắt chước theo tình tiết trong đó, cắt chữ trong báo chí ghép thành thư đe doạ để bày trò đùa dai trong làng. Còn làm thử để xem có lừa được chị hay không à? Em đang định kiểm tra năng lực suy đoán của chị gái em đấy ư?”

Hình như không phải Aurora làm thật...

Lumian vẫn luôn quan sát nét mặt của Aurora, không bỏ qua bất kì thay đổi nào nhưng chị cậu chẳng để lộ chút dấu vết gì.

“Cũng không phải em.”

Lumian nhíu mày.

“Vậy rốt cuộc là ai làm?”

Aurora nở nụ cười:

“Em tự mình chơi trò chơi trinh thám này đi, chị còn phải hoàn thành bản thảo gấp. Ngày mai nếu rảnh thì chị sẽ giúp em truy tìm sự thật.”

Dùng sức mạnh phi thường sao? Lumian ậm ừ đáp lời, không tiếp tục quấy rầy chị gái viết truyện.

Cậu cầm quyển sổ xanh quay trở lại căn phòng vẫn chưa thắp đèn của mình, rồi ngồi xuống chiếc ghế sau bàn học.

“Vậy là ai làm chứ?”

Dưới ánh trăng sáng, Lumian lại nhủ thầm.

Cậu thử suy luận theo hai hướng:

“Nhà chỉ có hai người mà chị Aurora thì lại có sức mạnh phi thường của phù thủy, tất nhiên sẽ không để kẻ nào vào nhà gây rối.”

“Nếu như không phải do chị ấy làm, vậy thì giống như những gì chị ấy đã nói, sau khi loại trừ hết tất cả khả năng không thể xảy ra, thì cái duy nhất còn sót lại dù có khó tin đến đâu cũng chính là chân tướng sự việc.”

“Thế nên trong tình huống phải chọn một trong hai, chuyện này thật sự là do mình làm sao?”

Trong phút chốc, Lumian cảm thấy vừa hoang đường nhưng cũng rất buồn cười.

Hóa ra “hung thủ” chính là mình à?

Sao mình lại không biết chứ?

Cậu nghiêng người, nhìn vào chiếc gương toàn thân trên tủ quần áo.

Ánh trăng đỏ rực hắt vào, trong gương phản chiếu hình ảnh Lumian mặc áo sợi đay, quần dài màu nâu, gương mặt điển trai không chút ý cười, biểu cảm vô cùng nặng nề.

Cậu tin chắc bản thân chưa từng cắt chữ trong quyển sổ xanh kia.

Vì chuyện này mà cậu đã cố nhớ lại một tháng qua mình đã làm những gì. Tuy rằng có nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ nhưng nhìn chung bản thân đã làm những gì, cậu vẫn còn nhớ rất rõ.

Ánh trăng đỏ thẫm chiếu rọi qua khung cửa sổ, Lumian nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ làm lúc mình không tỉnh táo sao?”

“Lúc mơ thấy giấc mơ kia thì ngoài thực tế mình sẽ mộng du ư?”

“Không, không thể nào. Aurora đã nói sẽ luôn coi chừng mình, nếu mình thật sự mộng du cắt quyển sổ xanh, vậy thì khi nãy chị ấy đã nói ra rồi. Hơn nữa thời gian gửi thư là lúc ban ngày, mà khi ấy mình lại hoàn toàn tỉnh táo.”

Lumian bèn loại mình ra khỏi diện tình nghi, cậu suy nghĩ tới một khả năng khác:

“Lẽ nào đã có ai đó đến nhà mình?”

Tuy rằng ngày thường nhà họ hiếm có khách đến, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có.

Đầu tiên là những hộ nghèo xung quanh đến mượn lò nướng, bếp lò để hun thịt hoặc nướng bánh mì.

Tiếp theo là bạn bè của Lumian. Họ cũng thường đến chơi nhà, lên phòng đọc sách tìm đọc vài cuốn tiểu thuyết có từ vựng đơn giản hoặc để nghe cậu kể chuyện xưa.

Cuối cùng là các cô các bà như Nalazia, phu nhân Poualiss. Họ thỉnh thoảng sẽ đến làm khách, nói chuyện phiếm với Aurora. Trong số đó, phu nhân Poualiss đến nhiều nhất, có khi sẽ cho Aurora mượn ngựa đi dạo trong núi, quan hệ của cả hai cũng khá tốt.

Xét cho cùng, ở nơi dân dã như làng Kordu này, chỉ mỗi nhà văn như Aurora mới xứng đáng được phu nhân Poualiss kết giao.

Tuy vậy, phu nhân Poualiss vẫn rất thân thiện, bà ta thường xuyên tắm nắng nói chuyện phiếm với hội quý bà Naroka, thậm chí còn giúp các bà ấy bắt rận. Vì vậy, danh tiếng trong làng của phu nhân Poualiss cũng tương đối tốt.

Dù phu nhân Poualiss và Aurora miễn cưỡng cũng được xem là bạn bè, nhưng Lumian vẫn không thể nào thích được bà ta. Bởi vì bình thường bà ta rất hay giới thiệu họ hàng của mình cho Aurora, khuyên cô mau chóng kết hôn sinh con.

Phải chi họ hàng của phu nhân Poualiss tốt đẹp thì cũng thôi đi, đằng này mỗi lần Lumian tới Darliege hỏi thăm đều phát hiện mấy tên đó không phải phẩm hạnh yếu kém, thì cũng vô dụng bất tài hoặc sắp rơi xuống giai cấp nghèo khó, nói chung chẳng có tên nào được cả.

Một lần thì có thể xem như trùng hợp, nhưng lần nào cũng thế khiến cho Lumian triệt để ghim thù phu nhân Poualiss.

“Chắc chắn không phải là những người đến mượn lò, lần nào cũng có người quan sát nên bọn họ không thể nào lên lầu hai được. Raymond hay Ava cũng không phải, lúc nào mình cũng ở ngay kế bên… Mấy vị phu nhân như Poualiss, Nalazia thì quả thật là có cơ hội. Lần nào đến chơi Aurora cũng mời các bà ấy vào phòng đọc sách, còn chị ấy thì đi chuẩn bị trà bánh…”

“Nếu phu nhân Poualiss thật sự là phù thủy, thế thì việc bà ta giấu giếm thân phận khi cầu cứu chính phủ cũng là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa bà ta còn rất thận trọng, sử dụng quyển sổ xanh của người khác để tránh làm lộ thân phận.”

“Phải chăng lúc bà ta vụng trộm với linh mục giáo hội đã phát hiện ra chuyện gì đó, cho nên mới dùng cách này để tự bảo vệ bản thân?”

Lumian càng suy nghĩ càng phấn khích, cảm giác giống như đã xác định được kẻ tình nghi.

Cậu đứng dậy, bước thong thả vài bước rồi đột nhiên đi xuống lầu dưới.

Cậu chẳng có ý định đi chất vấn phu nhân Poualiss, cũng không muốn theo dõi hành động của đối phương ngay lúc này. Cậu chuẩn bị đến nhà Raymond hoặc tìm nhóc Guillaume nhà Berry, mượn quyển sổ xanh của nhà bọn họ để đối chiếu tìm xem những từ bị cắt bỏ có thể ghép thành nội dung gì.

Bằng cách này, Lumian sẽ có thể biết được nội dung cụ thể của lá thư cầu cứu kia.

Cậu bước xuống lầu thật nhanh, đi qua phòng bếp rồi mở cửa chính ra. Bóng đêm nhuốm màu đỏ thẫm ập đến khiến cậu lập tức bình tĩnh lại.

“À chị đã nói rồi, trước khi làm rõ chuyện liên quan đến con cú mèo kia thì không được ra khỏi nhà sau khi trời tối…”

Lumian lẩm bẩm, lui về sau hai bước rồi khép cánh cửa lại.

Dù sao chuyện quyển sổ xanh kia cũng không gấp, ngày mai điều tra tiếp sẽ hợp lý hơn.

Lumian khua khoắn tay chân rồi bước về phía cầu thang.

“Leng keng, leng keng.”

Chuông cửa bị ai đó kéo, thanh âm quanh quẩn vang vọng.

“Ai thế?”

Lumian xoay người lại, vừa đi về phía cửa nhà vừa hỏi một cách đầy nghi ngầy.

Một giọng nữ dịu dàng xen chút quyến rũ vang lên:

“Là tôi đây, Poualiss de Roquefort.”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương