Người dịch: Whistle

Đám người này lập tức điên cuồng hô to theo khẩu hiệu của người đeo mặt nạ. Có thể thấy được, đây là xuất phát ra từ trong nội tâm.

Mặc dù câu khẩu hiệu cổ động của vị “Thánh Chủ” này ở trên logic chính là rắm chó không kêu, cũng không có cách nào làm cho người tin phục, nhưng nhờ có ma pháp gia trì, cho nên toàn bộ đều có khả năng.

Cuối cùng thì bọn chúng cũng chỉ là một tổ chức tà giáo không ra gì, cho dù có nói năng hùng hồn, tốt đẹp đến cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được bản chất tà ác của bọn chúng.

Sau khi cổ vũ sĩ khí xong , Khô Lâu Hội liền hóa thân thành lợi khí chiến tranh.

Tín đồ trung thành đợt đầu tiên đều đã lên chiến trường làm bia đỡ đạn hết rồi, muốn trưng binh tiếp cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Bất quá chuyện này không làm khó được Khô Lâu Hội, không ý nguyện nhập ngũ, vậy thì sẽ bị bắt đi lính. Dù sao sau khi vào trong quân thì việc đầu tiên là sẽ phải một bát “Dũng Khí Dược Tề”, sau đó lại tiến hành tẩy não một phen, binh sĩ dũng mãnh không sợ chết liền ra lò.

Mọi chuyện đều có hai mặt, loại “Dũng sĩ” được tạo ra theo công thức này thường có trí thông minh rất thấp, hơn nữa người càng khát máu thì sẽ càng ngu ngốc.

Lấy ra dùng làm vật tiêu hao thì không sao, nhưng muốn luyện thành tinh nhuệ chân chính thì lại không thể nào.

......

Nhìn qua đội ngũ hò hét loạn cào cào, sắc mặt của Bá tước Pierce liền âm trầm đáng sợ.

Mặc dù ông ta cũng biết là trong liên quân quý tộc sẽ vàng thau lẫn lộn, nhưng thật sự không nghĩ là nó sẽ nát đến mức độ này. Lúc này chỉ là ngày đầu tiên xuất phát mà đám nông nô binh phía dưới đã hỗn loạn như vậy rồi.

Mọi người đều biết là tốc độ hành quân của một đội quân nhanh chậm đều được xác định dựa trên giới hạn thấp nhất mà đội quân này có thể chịu được.

Tổng kết lại là, số lượng binh lính càng là khổng lồ thì heo đồng đội trong đó sẽ càng nhiều, tốc độ hành quân sẽ càng chậm. Ngược lại thì hiệu suất của một đội quân nhỏ sẽ càng cao hơn.

Ngày đầu tiên xuất phát đã xảy ra tình huống binh sĩ lộn xộn, tìm không thấy nhà. Nhìn một đám quý tộc lãnh chúa đang đi khắp nơi tìm kiếm binh lính của mình, Bá tước Pierce liền tức đến run người.

Cái gì mà binh quý thần tốc, giờ khắc này đều đã trở thành một chuyện cười. Không chỉ có bốn quân đoàn ở phía trước rơi vào hỗn loạn, ngay cả quân đoàn thứ 5 đang áp vận lương thảo cũng trở thành một chướng ngại cực lớn.

Mặc kệ là đội quân phía trước đi được bao xa, quân đoàn số 5 mỗi ngày chỉ đi được khoảng hai mươi dặm. Đây còn là kết quả mà Bá tước Pierce không ngừng phái người tới thúc giục, nếu không thì còn có thể chậm hơn.

Ở phương diện này, người đi ở hàng cuối cùng của đội ngũ là Hudson có quyền lên tiếng nhất. Thực sự không phải là hắn đang gây chuyện, hành trình của mấy vạn đại quân vốn chính là một hàng dài.

Suy đoán lạc quan một chút: Dựa theo 4 người một hàng, trước sau cách biệt 1m, như vậy một đội quân gồm 2 vạn binh lính liền dài tới mười dặm.

Hudson không biết chính xác liên quân có bao nhiêu binh lực. Nhưng sau ba tiếng khi nhận được quân lệnh lên đường thì trung đoàn số 10 của hắn mới bước ra bước chân đầu tiên.

Bởi vì không đủ gia súc nên các binh sĩ thường xuyên phải trở thành dân phu, đẩy xe vận lương tiến về phía trước.

Để cho nông nô binh đẩy xe, trình độ chuyên nghiệp cũng có, nhưng hiệu suất liền không thể trông cậy vào.

Trước đó đã chậm trễ ba giờ, lại khấu trừ khoảng hai đến ba tiếng nghỉ ngơi, chôn nồi nấu cơm, xây dựng cơ sở tạm thời, thời gian hành quân thực tế cũng chỉ là năm, sáu tiếng đồng hồ.

Dưới loại tình huống này mà còn có thể cam đoan ngày đi hai mươi dặm, quân đoàn số 5 cũng đã cố gắng hết sức.

Đáng tiếc không có người nào nhìn thấy công lao này, Bá tước Pierce thẹn quá thành giận liền lập tức tổ chức một buổi hội nghị quan sự ngay trong đêm, không thèm quan tâm đến chuyện mọi người đã cực khổ hành quân bôn ba cả một ngày trời.

Đám người vây quanh một đống lửa, mượn nhờ ánh lửa lấp lóe, Hudson có thể mơ hồ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bá tước Pierce.

“Bá tước các hạ, nguyên nhân tốc độ hành quân chậm chủ yếu là vì bị quân đoàn số 5 liên lụy. Nếu như không bị giới hạn bởi quân nhu vật tư thì ngày đi năm mươi dặm với chúng ta cũng không phải là chuyện đùa.” Quân đoàn trưởng của quân đoàn số 2 Tử tước Aurane mở miệng chém gió.

Nếu như không có nông nô binh, cho dù là ngày đi trăm dặm thì Hudson cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng bị đám ô hợp này liên lụy, ngày đi năm mươi dặm chính là một chuyện cười.

Cũng không phải là chưa từng thử qua, trên đường tới đây, hắn đã từng khiêu chiến qua ngày đi sáu mươi dặm, kết quả không nhắc tới cũng được.

Chỉ có thể chứng minh những lời mà lão tổ tông đã nói trong binh thư rất có đạo lý —— “Bách lý nhi thú lợi giả quyết thượng tướng, ngũ thập lý nhi thú lợi giả quân bán chí.” (hành quân trăm dặm mà đối mặt với địch nhân thì sẽ bị mất thượng tướng, hành quân năm mươi dặm mà đối mặt với địch nhân thì chỉ có một nửa quân số có thể đến kịp.)

Nếu thật là ép buộc binh sĩ ngày đi năm mươi dặm mà gặp phải phản quân thì chỉ biết khóc. Lúc đó binh sĩ đã sức cùng lực kiệt, bọn họ sẽ dùng hành động thực tế nói cho bọn hắn biết cái gì là chờ chết.

“Bá tước các hạ, không phải là quân đoàn số 5 chúng tôi không chịu cố gắng, mà thật sự là đường đi quá khúc chiết, lại còn thiếu gia súc kéo xe, chỉ có thể trông cậy vào nhân lực, muốn nhanh cũng nhanh không nổi!”

“Huống chi hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, thời gian xuất phát còn là 3 giờ chiều. Có thể đi được hai mươi dặm, mọi người đã rất cố gắng rồi.”

“Nếu như mọi người còn dư lực, ta đề nghị phân phát quân nhu cho tất cả quân đoàn để chia sẻ một chút áp lực cho đội hậu cần vận chuyển, lúc đó chắc là tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Kỵ sĩ Chels nhắm mắt giải thích nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương