Quốc Thuật Hung Mãnh
-
Quyển 2 - Chương 28: Triền nhiễu niêm tùy cùng khinh trọng hoãn cấp
Khang Thuận Phong thấy Dương lão đầu vui vẻ, liền nói một chút ý tứ hợp tác của Thịnh tỷ cho hắn.
Dương lão đầu nghe hắn nói xong, trầm ngâm một hồi, nói: "Hiện tại Bưu Thịnh đường đã chiếm được thượng phong, muốn hợp tác với Tín Đường, khẳng định không phải là mượn vũ lực, mà bởi vì Bưu Thịnh đường thành lập không lâu ở thành phố S, bối cảnh không thâm sâu, sợ phát triển quá nhanh sẽ khiến các đường khẩu khác ghen ghét mà chèn ép. Bưu Thịnh đường bỏ ra lợi ích lớn như vậy, nếu nói chú không động tâm là giả dối, nhưng với lực ảnh hưởng của Tín Đường ở thành phố S, đối phó việc này có chút vất vả, nhưng mà chúng ta có thể điều hòa chuyện này một chút. Cháu về chuyển lời một chút, hiện tại nguyên lão Thanh Bang - Bạch lão gia tử có chút trắc trở về tài chính, đồ đệ đồ tôn trực hệ của lão đều đã chết, những người khác tạm thời còn chưa liên lạc với Lão gia tử, cũng không biết lão gia tử có khó khăn. Lão gia tử xem trọng mặt mũi, không có ý muốn mở miệng cầu người, nếu như nàng có hứng thú, lão thái gia cùng Bạch lão gia tử cũng có chút giao tình, có thể dẫn nàng tới làm môn hạ của lão gia tử, làm đồ đệ chắc chắn không được, nhưng có thể xem lão gia tử có hứng thú thu một đồ tôn hoặc trọng tôn không. Có cây đại thụ này, có thể danh chính ngôn thuận! Sức ảnh hưởng của Thanh bang ở thành phố S mấy năm gần đây tuy rằng có chút sa sút, nhưng Thanh Hồng phân môn lại không kém, sức ảnh hưởng còn lớn hơn Tín Đường chúng ta nhiều!"
Khang Thuận Phong nghe xong Dương lão đầu nói, nghĩ thầm chuyện này còn phải chuyển lời cho Thịnh tỷ định đoạt, liền uyển chuyển cự tuyệt ý mời cơm của Dương lão đầu, cáo từ rời đi. Ra khỏi cửa Khang Thuận Phong liền gọi điện cho Thịnh tỷ, nói kiến nghị của Dương lão đầu cho Thịnh tỷ, Thịnh tỷ nghe xong, tự nhiên biết phân lượng lời hứa hẹn của Dương gia. Nhiều năm như vậy, Bưu Thịnh đường sở dĩ co cụm chân tay bởi vì trên danh nghĩa chính là, tiểu đệ phản bội mà thượng vị, ở thành phố S bị người ngoài định kiến. Nếu có danh phận đồ tôn của Bạch lão gia tử, cũng có thể thẳng lưng hiên ngang mà đứng.
Lập tức bảo Khang Thuận Phong nhắn gấp cho Dương lão đầu, xem có thể trước tiên đến bái phỏng Dương lão thái gia hay không.
Điện thoại tới, Dương lão đầu nghe xong chuyển lời của Thịnh tỷ, cũng cúi đầu nói với người bên cạnh cái gì, hẳn là lão thái gia ở ngay bên cạnh. Lập tức quay về nói chuyện, đồng ý để Thịnh tỷ tới bái phỏng lão thái gia.
Khang Thuận Phong làm xong chuyện, thầm nghĩ buổi chiều cũng không có chuyện gì, quay về căn cứ huấn luyện quân sự cũng không có việc làm, đột nhiên nghĩ tới Nhạc gia huynh đệ, Dương gia tâm ý quyền, hắn đã hiểu được một chút, một vài thứ cao thâm hơn người ta cũng không đem ra bàn luận nữa. Nhưng thái cực - môn quyền pháp mà Hồ Tà Tử vô cùng tôn sùng, tuy rằng hiện tại thái cực quyền trên toàn quốc hầu hết đều là luyện công phu bế nhãn, mà nhãn không bế được, còn công phu tĩnh nhãn thì cơ bản đã đánh mất, nhưng câu như hổ thêm cánh của ông ngoại vẫn canh cánh trong lòng hắn.
Hơn nữa Hồng quyền kình pháp tuy rằng khác với Thái cực quyền, nhưng không tương khắc. Nghe Hồ Tà Tử nói, Trần gia lúc trước sáng tạo thái cực quyền cũng là tham khảo qua Hồng quyền vài thức, phía sau Hồng quyền cũng tham khảo thái cực quyền vài thứ, vì thế ở Quan Trung địa khu rất nhiều người vừa luyện Hồng quyền vừa kiêm thái cực, cũng có nhiều người luyện thái cực kèm thêm thế pháp của hồng quyền, luyện thối cùng thủ, có thể nâng cao rất nhiều lợi thế.
Hắn mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng mà vẫn là quyền pháp quá mê người, vì thế liền lấy danh thiếp mà Nhạc Càn Sinh đưa cho từ ví tiền ra, bấm một dãy số điện thoại, đầu kia bắt máy thì hắn nhẹ alo một tiếng, chợt nghe bên kia cười nói: "Tiểu Khang hả, tôi là Nhạc Càn Sinh, còn đang nghĩ hai ngày nữa cậu không gọi điện thoại, tôi đành phải mặt dầy đi hỏi Dương tiên sinh số điện thoại của cậu đó! Thế nào hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện? Muốn bàn luận quyền pháp hả?"
Khang Thuận Phong thầm nghĩ: thế này cũng quá thẳng thắn rồi! Hắn cũng thích những người ngay thẳng, nhưng ngoài miệng vẫn ngạc nhiên hỏi: "Sao lại biết là tôi?"
Bên kia cười rộ lên, nói: "Người biết số điện thoại của tôi không nhiều, những người khác đều là bạn thân! Gần đây tôi chỉ mới đưa danh thiếp cho một mình cậu. Đương nhiên, cũng là do giọng nói nữa, bởi vì nghề nghiệp của tôi, nên bản năng nhớ rất kỹ. Vì thế tôi có thể nhận ra..."
Khang Thuận Phong liền cười rộ lên: "Chiều nay tôi không có việc gì bận, không biết anh có rảnh rỗi không?"
Nhạc Càn Sinh cười, nói: "Có chuyện cũng phải gác lại, ai bảo cả đời tôi chỉ ham mê quyền pháp chứ? Cậu đang ở đâu, tôi cho người tới đón!"
Khang Thuận Phong nhìn số nhà ở bên đường, liền báo cho hắn chỗ mình đang đứng, gần một cái siêu thị khá lớn.
Nhạc Càn Sinh nói: "Chỗ đó tôi biết, cách chỗ Dương tiên sinh cũng không xa..."
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Tôi vừa ở chỗ Dương tiên sinh về mà..."
Nhạc Càn Sinh ừ một tiếng, nói: "Đợi lát nữa, tôi cử tài xế tới đón cậu, xe Audi màu đen, biển số SAT30333, chắc khoảng mười lăm phút nữa là tới nơi." Hắn khách khí vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Khang Thuận Phong ở chỗ này chờ người của Nhạc Càn Sinh đến đốn, hắn đứng buồn chán, liền hơi nhếch đùi phải lên, đầu gối trái hơi cong, tuy rằng không có hoàn thành động tác, nhưng dựa theo ý trong tứ lĩnh bát sao, chuyển thành một thế Hàn Kê Bộ Thung, lẳng lặng đứng đó, nhìn xe qua lại trên đường, làm ra bộ dạng chờ người.
Hắn cũng không biết xe Audi có bộ dạng gì nữa, liền chỉ nhìn tới xe màu đen đi qua, chỉ cần có xe đi qua, con mắt hắn khẽ liếc liền có thể thấy rõ số xe, sau đó trong lòng yên lặng tìm kiếm chiếc xe mà Nhạc Càn Sinh nói.
Khoảng hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi trên đường, Khang Thuận Phong khẽ liếc mắt, chính là biển số xe kia, liền thu hô hấp, thu lại thân thể, đứng lên tiến về phía trước.
Cửa xe chậm chạp mở ra, tài xế nhìn sang bên lề đường, thấy Khang Thuận Phong vẫy tay, tài xế liền tăng tốc độ, ngừng ngay trước mặt hắn, tài xế liền vươn đầu ra hỏi: "Ngài là Khang tiên sinh?"
Khang Thuận Phong gật đầu, nói: "Không dám nhận, tôi họ Khang"
Tài xế liền ngừng xe, mở cửa xe phía sau, ý bảo hắn lên xe.
Khang Thuận Phong cảm ơn một tiếng, liền tiến vào xe, xe đi về phía trước, hắn nhìn xung quanh đường, theo bản năng nhớ kỹ đường đi. Tài xế cũng không nói chuyện với hắn, chỉ lẳng lặng lái xe, thầm nghĩ: "Người trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ là họ hàng xa của Nhạc gia?"
Xe quẹo ngoặt bảy tám lần, rút cuộc tới một cánh cửa lớn, Khang Thuận Phong lúc này mới hiểu được vì sao Nhạc Càn Sinh lại phải cho người tới đón hắn, ngoài cửa hai hàng lính gác áo lam thẳng tắp, hắn tự nhiên hiểu được đây là một căn cứ thuộc hải quân.
Xe đi tới trước một tòa nhà liền dừng lại, Khang Thuận Phong mở cửa xuống xe, đã thấy Nhạc Càn Sinh đứng ở cửa chờ, liền bước lên hai bước, nói: "Nhạc tiên sinh!"
Nhạc Càn Sinh cười, nghiêng người làm một cái thế mời.
Hai người tiến vào thang máy, Nhạc Càn Sinh ấn số mười hai, thang máy chầm chậm chạy lên, hắn quay sang nói với Khang Thuận Phong: "Tôi vừa chuyển công tác, bên kia còn chưa lắp đặt thiết bị xong, chưa tới ở được, cho nên mới ở tạm trong trụ sở hải quân, nơi này khó ra vào, đợi đến khi dọn tới nhà mới, cậu đi lại cũng tiện hơn nhiều."
Khang Thuận Phong mở miệng hỏi: "Nhạc tiên sinh, anh làm việc trong hải quân?"
Nhạc Càn sinh gật đầu, nói: "Đúng thế, tôi vừa chuyển công tác không lâu! Không nên gọi tiên sinh, tôi nghe không được tự nhiên, tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi Dương Chấm Lâm là gì thì gọi tôi thế đó đi."
Khang Thuận Phong không nhịn được nở nụ cười, nói: ''Tôi gọi là Dương tiên sinh."
Nhạc Càn Sinh cười rộ lên, đang nói chuyện thì thang máy đã tới tầng 12, hai người một trước một sau đi vào nhà Nhạc Càn Sinh. Đi vào, Nhạc Càn Sinh mời Khang Thuận Phong ngồi ở sô pha phòng khách, hai bên trái phải có nhân viên tiếp nước.
Nhạc Càn Sinh, ngồi đối diện, nói: "Vợ tôi ở bên kia bố trí phòng mới, buổi tối ở nhờ nhà một người bạn, tôi mới gọi điện cho Khôn Sinh, nó nói hiện tại còn có chút việc, lát nữa mới qua được đây, tối nay chúng ta có thể bàn luận quyền pháp dài dài rồi."
Khang Thuận Phong cũng không khách khí, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thuận miệng nói: "Chín giờ tối tôi phải quay về căn cứ huấn luyện, bọn tôi là sinh viên đang huấn luyện quân sự."
Nhạc Càn Sinh ồ một tiếng, nhìn hắn kinh ngạc nói: "Cậu là tân sinh viên?"
Khang Thuận Phong gật đầu.
Hai người hàn huyên vài câu, dần dần đã chuyển sang phương diện quyền pháp, Khang Thuận Phong thỉnh giáo thái cực, Nhạc Càn Sinh hỏi thăm được nhiều thứ, hứng trí nói chuyện với hắn càng rôm rả, cho đến lúc vui vẻ, liền đứng dậy ngay phòng khách luyện quyền. Cảm thấy sô pha có chút vướng víu, liền khênh sô pha đặt sang một bên.
Khang Thuận Phong nhìn hắn đánh, cuối cùng thấy vui vẻ, không nhịn được ở phía sau tập theo. Nhạc Càn Sinh cũng không thấy kỳ lạ, ngược lại từ luận quyền trở thành dạy quyền, toàn tâm toàn ý dạy Khang Thuận Phong đánh thái cực quyền.
Nhạc Càn Sinh luyện là một mạch của lão gia tử Trần gia, kình pháp tuy rằng không mãnh liệt bằng nhị lộ pháo chủy, nhưng cương nhu tinh tế, trong cương có nhu.
Khang Thuận Phong một bên luyện theo, một bên hỏi han hắn. Hồng quyền là một môn coi trọng đấu pháp, vì thế Khang Thuận Phong hỏi một vài vấn đề, đại thể là liên quan tới đấu pháp, giải thích đấu pháp, hẳn không thể thiếu kình pháp phối hợp, Nhạc Càn Sinh ban đầu còn có vài thứ không muốn nói, nhưng đả pháp của Khang Thuận Phong thâm sâu hơn hắn nhiều lắm, thường là vừa hỏi vừa giải thích một vài vấn đề về đấu pháp, làm hắn động tâm không ngớt. Rất nhiều chỗ trước đây hắn không rõ, như là phát lực hay thủ thế, dưới sự giải thích của Khang Thuận Phong, dần dần đều hiểu được. Nhạc Càn Sinh đúng là một quân nhân tốt, hơn nữa phát hiện Khang Thuận Phong hiểu biết sâu rộng, ngôn ngữ không hề giấu diếm, tịnh không có chút đề phòng nào, dần dần cũng mở rộng tấm lòng, tâm lý không được nói gì đó, đều phá sản hết.
Hai người vừa luyện quyền vừa đối chiếu, càng nói càng hưng phấn, Nhạc Càn Sinh vốn thái cực tiến công không có chút biến hóa nào, nay đã kết hợp với đấu pháp, độc như rắn rết, tiến công như mãnh hổ.
Hai người nói tới Trần gia, Nhạc Càn Sinh bắt đầu luyện Dương thức, sau đó hăng hái bừng bừng giao lưu, đối chiếu. Khang Thuận Phong nhìn Nhạc Càn Sinh luyện quyền, nói: "Nghe ông ngoại tôi nói, tiền bối Dương gia có một người rất mập mạp, cho nên hắn sửa thái cực quyền thành thư triển đại phương, chỉ có cao giá, không có đê giá (chỉ tấn công phần trên, không có phần dưới). Nhưng nghe các trưởng bối nói, lúc trước Lộ Thiện Công luyện thái cực quyền, một thứ hạ thế, có thể sử dụng đầu lưỡi cuốn một đồng tiền từ dưới mặt đất lên. Hiện ở kinh thành còn có Dương thức lão giá, nhiều đê thế công phu, nhiều đấu pháp cao minh."
Nhạc Càn Sinh đang muốn trả lời, chuông cửa vang lên, một trong hai người phục vụ ra mở cửa, Nhạc Khôn Sinh một thân đồng phục hải quân đi vào, cởi đồng phục nói: "Cũng không chờ em trở lại, đã bắt đầu giao lưu rồi sao..."
Khang Thuận Phong mở miệng chào hỏi, Nhạc Càn Sinh cao hứng, nói: "Mặc kệ Khôn Sinh đi, không cần bắt chuyện với nó, chúng ta trò chuyện tiếp đi."
Khang Thuận Phong tiếp tục cùng hắn trò chuyện, hai người nói đến Bàn Lan Chủy, Nhạc Càn Sinh động thủ với Khang Thuận Phong một thức, nhưng phát hiện Dương gia bàn lan chủy không ngờ rất giống với một thủ pháp trong hồng quyền. Khang Thuận Phong còn nói hồng quyền có Bàn Lan chủy pháp, Nhạc Càn Sinh nhìn hắn luyện Bàn Lan Chủy pháp, thủ pháp khéo léo nhưng kình pháp cổ xưa, liền lấy làm kỳ hỏi: "Tôi còn tưởng Bàn Lan Chủy chỉ có Dương thức của thái cực mới có, thì ra trong hồng quyền cũng có chủy pháp này, biến hóa thực sự thần kỳ."
Khang Thuận Phong nói: ''Thái cực chính là ông tổ của kình pháp, vì thế bất luận đấu pháp có biến hóa thế nào, nhưng kình pháp vẫn là kình pháp, không có đả pháp thì... những biến hóa này thì cũng chỉ là xây nhà trên cát."
Nhạc Càn Sinh nói: "Cậu nói những đấu pháp này, hơn nữa còn kình pháp của thái cực, đúng là thần kỳ không gì sánh được, giống như ông ngoại cậu nói, như hổ thêm cánh! Tôi cuối cùng cũng hiểu một chút ý tứ 'thêm cánh' là thế nào!"
Lúc này Nhạc Khôn Sinh đã thay quần áo ở nhà cũng gia nhập thảo luận, Nhạc Càn Sinh bảo hắn giao thủ cho Khang Thuận Phong xem, hai người bắt đầu sử dụng thể thức, dần dần hăng say liền chuyển thành Loạn Thải Hoa. Muốn nói công phu của huynh đệ Nhạc gia, đúng là không phải vừa, phạm vi một mét vuông, di chuyển qua lại, không ngờ có thể quấn lấy không bị tách ra xa, bình thường có nhiều thời gian, hai người bọn họ một bên ra chân thì bên kia thu lại, hai người như vẽ thành một vòng tuần hoàn, chủ lùi thì khách tiến.
Nhạc Càn Sinh cùng em trai thi triển Loạn Thải Hoa, đột nhiên muốn thử đấu pháp vừa bàn luận với Khang Thuận Phong. Cả người hắn trong quân ngũ, không ngại phá cách, càng không sợ đối diện với cái mới. Linh quang chợt lóe, khi Nhạc Khôn Sinh giơ tay lên, thì không theo thói quen tiếp tục tiến tới nữa, mà đột nhiên cho thêm tiểu Vân thủ của Khang Thuận Phong vào, tay trái án theo lệ cũ, nhưng tay phải lại đánh tới Nhạc Khôn Sinh. Nhạc Khôn Sinh rèn luyện bất đâu bất đính, tay hắn đưa lên trên, Khôn Sinh theo bản năng phải đánh tới, nhưng không ngờ Càn Sinh không hành động tương ứng, bỗng nhiên chia tay thành hai đường, một bàn tay đã đánh tới cằm Khôn Sinh, Khôn Sinh bị kích trúng, không khỏi thất thần, ngay khi hắn dừng lại, Càn Sinh đã tiến tới, khuỷu tay trái đẩy tay phải đang giơ lên của Khôn Sinh, kháo trái tiến tới, Khôn sinh bị hắn chế trụ quyền, thoáng cái bị một kháo đẩy tới ghế sô pha ngồi.
Nhạc Khôn Sinh đứng dậy từ sô pha, nhảy dựng lên vừa mừng vừa sợ hỏi đại ca: "Đây là thủ pháp gì?"
Nhạc Càn Sinh thở dài một tiếng, nói: "Luyện vài chục năm Triền Nhiễu Niêm Tùy... những công phu cao thâm của thái cực, nhưng cho tới ngày nay mới hiểu kiến thức cơ bản của công phu, không biết là nên vui hay nên buồn đây!"
Nhạc Khôn Sinh tính tình ngay thẳng, thấy bộ dạng anh trai, trong lòng vui vẻ, nhưng cảm giác có chút chua xót, nghĩ vài chục năm khổ cực, vô số tiền tài mất đi, công phu ngày càng cao, nhưng không đánh được người. Nhớ tới anh trai lần trước giao lưu với một vị quan cao cấp của hải quân lục chiến, cả đời luyện thái cực, người ta mới luyện được bốn năm năm, người ta bị thương một chút cũng không có, nhưng bản thân lại bị trúng một quyền, đầu óc choáng váng, trực tiếp nốc ao.
Minh nhãn công phu, bế nhãn công phu, thật đúng là chua xót cõi lòng.
Có thể luyện ra sắt tốt, nhưng không chế được đao tốt, thật đáng buồn cười.
Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng hiu quạnh của Nhạc Càn Sinh, trong lòng cũng là một trận âu sầu, hắn hiểu loại cảm giác này. Một người trong mình có vạn lượng vàng kim, nhưng phải thê thảm xin cơm ở đầu đường, ai trải qua chuyện này, trong lòng cũng không thoải mái được.
Một lúc lâu sau, Nhạc Càn Sinh cười khổ một tiếng, nói với Khang Thuận Phong: "Tiểu Khang, khiến cậu chê cười rồi."
Khang Thuận Phong lắc đầu, nói: "Ông ngoại tôi còn trẻ, giao lưu với mấy sư phụ thái cực, lúc nào anh đi gặp ông đi. Ông có thể hiểu biết nhiều hơn tôi nhiều. Lão nhân gia ngài cả đời luyện võ, thấy người luyện võ là thích. Hồng quyền có khi lão nhân gia còn tàng thư, dù sao cũng là mấu chốc tồn tại của môn nhân hồng quyền, thế nhưng với kiến thức khác, lão nhân gia ngài cũng cam tâm tình nguyện trả lại cho người luyện thái cực."
Khang Thuận Phong nói, cũng là quy củ của người luyện võ.
Phàm là giao lưu hoàn thiện võ thuận, cho dù công phu phát triển thế nào, cao cường ra sao, nhưng nếu gặp phải hậu nhân của đối phương, chỉ cần không phải là hạng hung ác trong võ lâm, đều phải truyền lại những thứ tâm đắc mà mình học được từ đối phương, đây cũng là một cách tôn trọng với quyền pháp. Đương nhiên, ngươi có thể học được bao nhiều đó là tùy vào khả năng của ngươi rồi.
Đây cũng là một chiêu phòng ngừa môn phái gặp biến cố, công pháp bị thất lạc, hậu bối không có người nào có thể chấn hưng môn phái. Truyền đạt ngược lại cũng là một việc báo ân với chuyện giao lưu lúc trước. Tuy rằng là mình dùng võ công bản thân để trao đổi với đối phương, nhưng hoa hồng hay lá xanh cũng là một nhà, giúp người cũng có lúc người giúp mình, đại ý là như thế.
Nhạc Càn Sinh nghe xong Khang Thuận Phong nói, cảm kích cười: "Chờ tôi ổn định ở nơi này, chắc chắn sẽ tới bái phỏng. Hôm nay chúng ta rất vui vẻ, ở lại ăn cơm một bữa nha."
Người phục vụ ở bên cạnh mở miệng: "Để tôi đi mua đồ ăn..."
Nhạc Càn Sinh khoát tay, nói: "Chúng tôi ra ngoài ăn, tìm một chỗ uống vài chén."
Lập tức ba người thay quần áo, ra khỏi nhà, đi tới một cửa hàng gần đó. Nhạc Càn Sinh rất quen thân với ông chủ nơi này, lập tức gọi được một phòng, mọi người bắt đầu ăn, cũng không lắm lời. Lúc này, Khang Thuận Phong không nhịn nổi nữa, rút cuộc đưa ra yêu cầu học tập thái cực quyền với Nhạc Càn Sinh.
Nhạc Càn Sinh dứt khoát nói: "Đừng nói cái gì học hay không, cậu có hứng thú, tôi quyết không giấu diếm!"
Sau khi ăn xong, Nhạc Càn Sinh gọi điện cho tài xế, bảo hắn đưa Khang Thuận Phong trở về doanh địa huấn luyện quân sự.
Dương lão đầu nghe hắn nói xong, trầm ngâm một hồi, nói: "Hiện tại Bưu Thịnh đường đã chiếm được thượng phong, muốn hợp tác với Tín Đường, khẳng định không phải là mượn vũ lực, mà bởi vì Bưu Thịnh đường thành lập không lâu ở thành phố S, bối cảnh không thâm sâu, sợ phát triển quá nhanh sẽ khiến các đường khẩu khác ghen ghét mà chèn ép. Bưu Thịnh đường bỏ ra lợi ích lớn như vậy, nếu nói chú không động tâm là giả dối, nhưng với lực ảnh hưởng của Tín Đường ở thành phố S, đối phó việc này có chút vất vả, nhưng mà chúng ta có thể điều hòa chuyện này một chút. Cháu về chuyển lời một chút, hiện tại nguyên lão Thanh Bang - Bạch lão gia tử có chút trắc trở về tài chính, đồ đệ đồ tôn trực hệ của lão đều đã chết, những người khác tạm thời còn chưa liên lạc với Lão gia tử, cũng không biết lão gia tử có khó khăn. Lão gia tử xem trọng mặt mũi, không có ý muốn mở miệng cầu người, nếu như nàng có hứng thú, lão thái gia cùng Bạch lão gia tử cũng có chút giao tình, có thể dẫn nàng tới làm môn hạ của lão gia tử, làm đồ đệ chắc chắn không được, nhưng có thể xem lão gia tử có hứng thú thu một đồ tôn hoặc trọng tôn không. Có cây đại thụ này, có thể danh chính ngôn thuận! Sức ảnh hưởng của Thanh bang ở thành phố S mấy năm gần đây tuy rằng có chút sa sút, nhưng Thanh Hồng phân môn lại không kém, sức ảnh hưởng còn lớn hơn Tín Đường chúng ta nhiều!"
Khang Thuận Phong nghe xong Dương lão đầu nói, nghĩ thầm chuyện này còn phải chuyển lời cho Thịnh tỷ định đoạt, liền uyển chuyển cự tuyệt ý mời cơm của Dương lão đầu, cáo từ rời đi. Ra khỏi cửa Khang Thuận Phong liền gọi điện cho Thịnh tỷ, nói kiến nghị của Dương lão đầu cho Thịnh tỷ, Thịnh tỷ nghe xong, tự nhiên biết phân lượng lời hứa hẹn của Dương gia. Nhiều năm như vậy, Bưu Thịnh đường sở dĩ co cụm chân tay bởi vì trên danh nghĩa chính là, tiểu đệ phản bội mà thượng vị, ở thành phố S bị người ngoài định kiến. Nếu có danh phận đồ tôn của Bạch lão gia tử, cũng có thể thẳng lưng hiên ngang mà đứng.
Lập tức bảo Khang Thuận Phong nhắn gấp cho Dương lão đầu, xem có thể trước tiên đến bái phỏng Dương lão thái gia hay không.
Điện thoại tới, Dương lão đầu nghe xong chuyển lời của Thịnh tỷ, cũng cúi đầu nói với người bên cạnh cái gì, hẳn là lão thái gia ở ngay bên cạnh. Lập tức quay về nói chuyện, đồng ý để Thịnh tỷ tới bái phỏng lão thái gia.
Khang Thuận Phong làm xong chuyện, thầm nghĩ buổi chiều cũng không có chuyện gì, quay về căn cứ huấn luyện quân sự cũng không có việc làm, đột nhiên nghĩ tới Nhạc gia huynh đệ, Dương gia tâm ý quyền, hắn đã hiểu được một chút, một vài thứ cao thâm hơn người ta cũng không đem ra bàn luận nữa. Nhưng thái cực - môn quyền pháp mà Hồ Tà Tử vô cùng tôn sùng, tuy rằng hiện tại thái cực quyền trên toàn quốc hầu hết đều là luyện công phu bế nhãn, mà nhãn không bế được, còn công phu tĩnh nhãn thì cơ bản đã đánh mất, nhưng câu như hổ thêm cánh của ông ngoại vẫn canh cánh trong lòng hắn.
Hơn nữa Hồng quyền kình pháp tuy rằng khác với Thái cực quyền, nhưng không tương khắc. Nghe Hồ Tà Tử nói, Trần gia lúc trước sáng tạo thái cực quyền cũng là tham khảo qua Hồng quyền vài thức, phía sau Hồng quyền cũng tham khảo thái cực quyền vài thứ, vì thế ở Quan Trung địa khu rất nhiều người vừa luyện Hồng quyền vừa kiêm thái cực, cũng có nhiều người luyện thái cực kèm thêm thế pháp của hồng quyền, luyện thối cùng thủ, có thể nâng cao rất nhiều lợi thế.
Hắn mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng mà vẫn là quyền pháp quá mê người, vì thế liền lấy danh thiếp mà Nhạc Càn Sinh đưa cho từ ví tiền ra, bấm một dãy số điện thoại, đầu kia bắt máy thì hắn nhẹ alo một tiếng, chợt nghe bên kia cười nói: "Tiểu Khang hả, tôi là Nhạc Càn Sinh, còn đang nghĩ hai ngày nữa cậu không gọi điện thoại, tôi đành phải mặt dầy đi hỏi Dương tiên sinh số điện thoại của cậu đó! Thế nào hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện? Muốn bàn luận quyền pháp hả?"
Khang Thuận Phong thầm nghĩ: thế này cũng quá thẳng thắn rồi! Hắn cũng thích những người ngay thẳng, nhưng ngoài miệng vẫn ngạc nhiên hỏi: "Sao lại biết là tôi?"
Bên kia cười rộ lên, nói: "Người biết số điện thoại của tôi không nhiều, những người khác đều là bạn thân! Gần đây tôi chỉ mới đưa danh thiếp cho một mình cậu. Đương nhiên, cũng là do giọng nói nữa, bởi vì nghề nghiệp của tôi, nên bản năng nhớ rất kỹ. Vì thế tôi có thể nhận ra..."
Khang Thuận Phong liền cười rộ lên: "Chiều nay tôi không có việc gì bận, không biết anh có rảnh rỗi không?"
Nhạc Càn Sinh cười, nói: "Có chuyện cũng phải gác lại, ai bảo cả đời tôi chỉ ham mê quyền pháp chứ? Cậu đang ở đâu, tôi cho người tới đón!"
Khang Thuận Phong nhìn số nhà ở bên đường, liền báo cho hắn chỗ mình đang đứng, gần một cái siêu thị khá lớn.
Nhạc Càn Sinh nói: "Chỗ đó tôi biết, cách chỗ Dương tiên sinh cũng không xa..."
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Tôi vừa ở chỗ Dương tiên sinh về mà..."
Nhạc Càn Sinh ừ một tiếng, nói: "Đợi lát nữa, tôi cử tài xế tới đón cậu, xe Audi màu đen, biển số SAT30333, chắc khoảng mười lăm phút nữa là tới nơi." Hắn khách khí vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Khang Thuận Phong ở chỗ này chờ người của Nhạc Càn Sinh đến đốn, hắn đứng buồn chán, liền hơi nhếch đùi phải lên, đầu gối trái hơi cong, tuy rằng không có hoàn thành động tác, nhưng dựa theo ý trong tứ lĩnh bát sao, chuyển thành một thế Hàn Kê Bộ Thung, lẳng lặng đứng đó, nhìn xe qua lại trên đường, làm ra bộ dạng chờ người.
Hắn cũng không biết xe Audi có bộ dạng gì nữa, liền chỉ nhìn tới xe màu đen đi qua, chỉ cần có xe đi qua, con mắt hắn khẽ liếc liền có thể thấy rõ số xe, sau đó trong lòng yên lặng tìm kiếm chiếc xe mà Nhạc Càn Sinh nói.
Khoảng hơn mười phút sau, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi trên đường, Khang Thuận Phong khẽ liếc mắt, chính là biển số xe kia, liền thu hô hấp, thu lại thân thể, đứng lên tiến về phía trước.
Cửa xe chậm chạp mở ra, tài xế nhìn sang bên lề đường, thấy Khang Thuận Phong vẫy tay, tài xế liền tăng tốc độ, ngừng ngay trước mặt hắn, tài xế liền vươn đầu ra hỏi: "Ngài là Khang tiên sinh?"
Khang Thuận Phong gật đầu, nói: "Không dám nhận, tôi họ Khang"
Tài xế liền ngừng xe, mở cửa xe phía sau, ý bảo hắn lên xe.
Khang Thuận Phong cảm ơn một tiếng, liền tiến vào xe, xe đi về phía trước, hắn nhìn xung quanh đường, theo bản năng nhớ kỹ đường đi. Tài xế cũng không nói chuyện với hắn, chỉ lẳng lặng lái xe, thầm nghĩ: "Người trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ là họ hàng xa của Nhạc gia?"
Xe quẹo ngoặt bảy tám lần, rút cuộc tới một cánh cửa lớn, Khang Thuận Phong lúc này mới hiểu được vì sao Nhạc Càn Sinh lại phải cho người tới đón hắn, ngoài cửa hai hàng lính gác áo lam thẳng tắp, hắn tự nhiên hiểu được đây là một căn cứ thuộc hải quân.
Xe đi tới trước một tòa nhà liền dừng lại, Khang Thuận Phong mở cửa xuống xe, đã thấy Nhạc Càn Sinh đứng ở cửa chờ, liền bước lên hai bước, nói: "Nhạc tiên sinh!"
Nhạc Càn Sinh cười, nghiêng người làm một cái thế mời.
Hai người tiến vào thang máy, Nhạc Càn Sinh ấn số mười hai, thang máy chầm chậm chạy lên, hắn quay sang nói với Khang Thuận Phong: "Tôi vừa chuyển công tác, bên kia còn chưa lắp đặt thiết bị xong, chưa tới ở được, cho nên mới ở tạm trong trụ sở hải quân, nơi này khó ra vào, đợi đến khi dọn tới nhà mới, cậu đi lại cũng tiện hơn nhiều."
Khang Thuận Phong mở miệng hỏi: "Nhạc tiên sinh, anh làm việc trong hải quân?"
Nhạc Càn sinh gật đầu, nói: "Đúng thế, tôi vừa chuyển công tác không lâu! Không nên gọi tiên sinh, tôi nghe không được tự nhiên, tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi Dương Chấm Lâm là gì thì gọi tôi thế đó đi."
Khang Thuận Phong không nhịn được nở nụ cười, nói: ''Tôi gọi là Dương tiên sinh."
Nhạc Càn Sinh cười rộ lên, đang nói chuyện thì thang máy đã tới tầng 12, hai người một trước một sau đi vào nhà Nhạc Càn Sinh. Đi vào, Nhạc Càn Sinh mời Khang Thuận Phong ngồi ở sô pha phòng khách, hai bên trái phải có nhân viên tiếp nước.
Nhạc Càn Sinh, ngồi đối diện, nói: "Vợ tôi ở bên kia bố trí phòng mới, buổi tối ở nhờ nhà một người bạn, tôi mới gọi điện cho Khôn Sinh, nó nói hiện tại còn có chút việc, lát nữa mới qua được đây, tối nay chúng ta có thể bàn luận quyền pháp dài dài rồi."
Khang Thuận Phong cũng không khách khí, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, thuận miệng nói: "Chín giờ tối tôi phải quay về căn cứ huấn luyện, bọn tôi là sinh viên đang huấn luyện quân sự."
Nhạc Càn Sinh ồ một tiếng, nhìn hắn kinh ngạc nói: "Cậu là tân sinh viên?"
Khang Thuận Phong gật đầu.
Hai người hàn huyên vài câu, dần dần đã chuyển sang phương diện quyền pháp, Khang Thuận Phong thỉnh giáo thái cực, Nhạc Càn Sinh hỏi thăm được nhiều thứ, hứng trí nói chuyện với hắn càng rôm rả, cho đến lúc vui vẻ, liền đứng dậy ngay phòng khách luyện quyền. Cảm thấy sô pha có chút vướng víu, liền khênh sô pha đặt sang một bên.
Khang Thuận Phong nhìn hắn đánh, cuối cùng thấy vui vẻ, không nhịn được ở phía sau tập theo. Nhạc Càn Sinh cũng không thấy kỳ lạ, ngược lại từ luận quyền trở thành dạy quyền, toàn tâm toàn ý dạy Khang Thuận Phong đánh thái cực quyền.
Nhạc Càn Sinh luyện là một mạch của lão gia tử Trần gia, kình pháp tuy rằng không mãnh liệt bằng nhị lộ pháo chủy, nhưng cương nhu tinh tế, trong cương có nhu.
Khang Thuận Phong một bên luyện theo, một bên hỏi han hắn. Hồng quyền là một môn coi trọng đấu pháp, vì thế Khang Thuận Phong hỏi một vài vấn đề, đại thể là liên quan tới đấu pháp, giải thích đấu pháp, hẳn không thể thiếu kình pháp phối hợp, Nhạc Càn Sinh ban đầu còn có vài thứ không muốn nói, nhưng đả pháp của Khang Thuận Phong thâm sâu hơn hắn nhiều lắm, thường là vừa hỏi vừa giải thích một vài vấn đề về đấu pháp, làm hắn động tâm không ngớt. Rất nhiều chỗ trước đây hắn không rõ, như là phát lực hay thủ thế, dưới sự giải thích của Khang Thuận Phong, dần dần đều hiểu được. Nhạc Càn Sinh đúng là một quân nhân tốt, hơn nữa phát hiện Khang Thuận Phong hiểu biết sâu rộng, ngôn ngữ không hề giấu diếm, tịnh không có chút đề phòng nào, dần dần cũng mở rộng tấm lòng, tâm lý không được nói gì đó, đều phá sản hết.
Hai người vừa luyện quyền vừa đối chiếu, càng nói càng hưng phấn, Nhạc Càn Sinh vốn thái cực tiến công không có chút biến hóa nào, nay đã kết hợp với đấu pháp, độc như rắn rết, tiến công như mãnh hổ.
Hai người nói tới Trần gia, Nhạc Càn Sinh bắt đầu luyện Dương thức, sau đó hăng hái bừng bừng giao lưu, đối chiếu. Khang Thuận Phong nhìn Nhạc Càn Sinh luyện quyền, nói: "Nghe ông ngoại tôi nói, tiền bối Dương gia có một người rất mập mạp, cho nên hắn sửa thái cực quyền thành thư triển đại phương, chỉ có cao giá, không có đê giá (chỉ tấn công phần trên, không có phần dưới). Nhưng nghe các trưởng bối nói, lúc trước Lộ Thiện Công luyện thái cực quyền, một thứ hạ thế, có thể sử dụng đầu lưỡi cuốn một đồng tiền từ dưới mặt đất lên. Hiện ở kinh thành còn có Dương thức lão giá, nhiều đê thế công phu, nhiều đấu pháp cao minh."
Nhạc Càn Sinh đang muốn trả lời, chuông cửa vang lên, một trong hai người phục vụ ra mở cửa, Nhạc Khôn Sinh một thân đồng phục hải quân đi vào, cởi đồng phục nói: "Cũng không chờ em trở lại, đã bắt đầu giao lưu rồi sao..."
Khang Thuận Phong mở miệng chào hỏi, Nhạc Càn Sinh cao hứng, nói: "Mặc kệ Khôn Sinh đi, không cần bắt chuyện với nó, chúng ta trò chuyện tiếp đi."
Khang Thuận Phong tiếp tục cùng hắn trò chuyện, hai người nói đến Bàn Lan Chủy, Nhạc Càn Sinh động thủ với Khang Thuận Phong một thức, nhưng phát hiện Dương gia bàn lan chủy không ngờ rất giống với một thủ pháp trong hồng quyền. Khang Thuận Phong còn nói hồng quyền có Bàn Lan chủy pháp, Nhạc Càn Sinh nhìn hắn luyện Bàn Lan Chủy pháp, thủ pháp khéo léo nhưng kình pháp cổ xưa, liền lấy làm kỳ hỏi: "Tôi còn tưởng Bàn Lan Chủy chỉ có Dương thức của thái cực mới có, thì ra trong hồng quyền cũng có chủy pháp này, biến hóa thực sự thần kỳ."
Khang Thuận Phong nói: ''Thái cực chính là ông tổ của kình pháp, vì thế bất luận đấu pháp có biến hóa thế nào, nhưng kình pháp vẫn là kình pháp, không có đả pháp thì... những biến hóa này thì cũng chỉ là xây nhà trên cát."
Nhạc Càn Sinh nói: "Cậu nói những đấu pháp này, hơn nữa còn kình pháp của thái cực, đúng là thần kỳ không gì sánh được, giống như ông ngoại cậu nói, như hổ thêm cánh! Tôi cuối cùng cũng hiểu một chút ý tứ 'thêm cánh' là thế nào!"
Lúc này Nhạc Khôn Sinh đã thay quần áo ở nhà cũng gia nhập thảo luận, Nhạc Càn Sinh bảo hắn giao thủ cho Khang Thuận Phong xem, hai người bắt đầu sử dụng thể thức, dần dần hăng say liền chuyển thành Loạn Thải Hoa. Muốn nói công phu của huynh đệ Nhạc gia, đúng là không phải vừa, phạm vi một mét vuông, di chuyển qua lại, không ngờ có thể quấn lấy không bị tách ra xa, bình thường có nhiều thời gian, hai người bọn họ một bên ra chân thì bên kia thu lại, hai người như vẽ thành một vòng tuần hoàn, chủ lùi thì khách tiến.
Nhạc Càn Sinh cùng em trai thi triển Loạn Thải Hoa, đột nhiên muốn thử đấu pháp vừa bàn luận với Khang Thuận Phong. Cả người hắn trong quân ngũ, không ngại phá cách, càng không sợ đối diện với cái mới. Linh quang chợt lóe, khi Nhạc Khôn Sinh giơ tay lên, thì không theo thói quen tiếp tục tiến tới nữa, mà đột nhiên cho thêm tiểu Vân thủ của Khang Thuận Phong vào, tay trái án theo lệ cũ, nhưng tay phải lại đánh tới Nhạc Khôn Sinh. Nhạc Khôn Sinh rèn luyện bất đâu bất đính, tay hắn đưa lên trên, Khôn Sinh theo bản năng phải đánh tới, nhưng không ngờ Càn Sinh không hành động tương ứng, bỗng nhiên chia tay thành hai đường, một bàn tay đã đánh tới cằm Khôn Sinh, Khôn Sinh bị kích trúng, không khỏi thất thần, ngay khi hắn dừng lại, Càn Sinh đã tiến tới, khuỷu tay trái đẩy tay phải đang giơ lên của Khôn Sinh, kháo trái tiến tới, Khôn sinh bị hắn chế trụ quyền, thoáng cái bị một kháo đẩy tới ghế sô pha ngồi.
Nhạc Khôn Sinh đứng dậy từ sô pha, nhảy dựng lên vừa mừng vừa sợ hỏi đại ca: "Đây là thủ pháp gì?"
Nhạc Càn Sinh thở dài một tiếng, nói: "Luyện vài chục năm Triền Nhiễu Niêm Tùy... những công phu cao thâm của thái cực, nhưng cho tới ngày nay mới hiểu kiến thức cơ bản của công phu, không biết là nên vui hay nên buồn đây!"
Nhạc Khôn Sinh tính tình ngay thẳng, thấy bộ dạng anh trai, trong lòng vui vẻ, nhưng cảm giác có chút chua xót, nghĩ vài chục năm khổ cực, vô số tiền tài mất đi, công phu ngày càng cao, nhưng không đánh được người. Nhớ tới anh trai lần trước giao lưu với một vị quan cao cấp của hải quân lục chiến, cả đời luyện thái cực, người ta mới luyện được bốn năm năm, người ta bị thương một chút cũng không có, nhưng bản thân lại bị trúng một quyền, đầu óc choáng váng, trực tiếp nốc ao.
Minh nhãn công phu, bế nhãn công phu, thật đúng là chua xót cõi lòng.
Có thể luyện ra sắt tốt, nhưng không chế được đao tốt, thật đáng buồn cười.
Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng hiu quạnh của Nhạc Càn Sinh, trong lòng cũng là một trận âu sầu, hắn hiểu loại cảm giác này. Một người trong mình có vạn lượng vàng kim, nhưng phải thê thảm xin cơm ở đầu đường, ai trải qua chuyện này, trong lòng cũng không thoải mái được.
Một lúc lâu sau, Nhạc Càn Sinh cười khổ một tiếng, nói với Khang Thuận Phong: "Tiểu Khang, khiến cậu chê cười rồi."
Khang Thuận Phong lắc đầu, nói: "Ông ngoại tôi còn trẻ, giao lưu với mấy sư phụ thái cực, lúc nào anh đi gặp ông đi. Ông có thể hiểu biết nhiều hơn tôi nhiều. Lão nhân gia ngài cả đời luyện võ, thấy người luyện võ là thích. Hồng quyền có khi lão nhân gia còn tàng thư, dù sao cũng là mấu chốc tồn tại của môn nhân hồng quyền, thế nhưng với kiến thức khác, lão nhân gia ngài cũng cam tâm tình nguyện trả lại cho người luyện thái cực."
Khang Thuận Phong nói, cũng là quy củ của người luyện võ.
Phàm là giao lưu hoàn thiện võ thuận, cho dù công phu phát triển thế nào, cao cường ra sao, nhưng nếu gặp phải hậu nhân của đối phương, chỉ cần không phải là hạng hung ác trong võ lâm, đều phải truyền lại những thứ tâm đắc mà mình học được từ đối phương, đây cũng là một cách tôn trọng với quyền pháp. Đương nhiên, ngươi có thể học được bao nhiều đó là tùy vào khả năng của ngươi rồi.
Đây cũng là một chiêu phòng ngừa môn phái gặp biến cố, công pháp bị thất lạc, hậu bối không có người nào có thể chấn hưng môn phái. Truyền đạt ngược lại cũng là một việc báo ân với chuyện giao lưu lúc trước. Tuy rằng là mình dùng võ công bản thân để trao đổi với đối phương, nhưng hoa hồng hay lá xanh cũng là một nhà, giúp người cũng có lúc người giúp mình, đại ý là như thế.
Nhạc Càn Sinh nghe xong Khang Thuận Phong nói, cảm kích cười: "Chờ tôi ổn định ở nơi này, chắc chắn sẽ tới bái phỏng. Hôm nay chúng ta rất vui vẻ, ở lại ăn cơm một bữa nha."
Người phục vụ ở bên cạnh mở miệng: "Để tôi đi mua đồ ăn..."
Nhạc Càn Sinh khoát tay, nói: "Chúng tôi ra ngoài ăn, tìm một chỗ uống vài chén."
Lập tức ba người thay quần áo, ra khỏi nhà, đi tới một cửa hàng gần đó. Nhạc Càn Sinh rất quen thân với ông chủ nơi này, lập tức gọi được một phòng, mọi người bắt đầu ăn, cũng không lắm lời. Lúc này, Khang Thuận Phong không nhịn nổi nữa, rút cuộc đưa ra yêu cầu học tập thái cực quyền với Nhạc Càn Sinh.
Nhạc Càn Sinh dứt khoát nói: "Đừng nói cái gì học hay không, cậu có hứng thú, tôi quyết không giấu diếm!"
Sau khi ăn xong, Nhạc Càn Sinh gọi điện cho tài xế, bảo hắn đưa Khang Thuận Phong trở về doanh địa huấn luyện quân sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook