Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực
-
Quyển 1 - Chương 5-2: Hạ
Nghe quá non nớt, tựa như kêu hài tử ba tuổi, hắn bỗng nhiên cảm thấy cho dù là Nguyệt Quý gọi hắn “Ngạo ngạo” hắn cũng chịu không nổi, hắn đang muốn mở miệng kêu Nguyệt Quý đổi cách xưng hô, lại nhìn thấy Nguyệt Quý thần tình sung sướng, ngay cả ánh mắt bình tĩnh từ trước tới nay không gợn chút sóng cũng nhiễm ý cười.
Hắn giật mình. Ách, kêu “Ngạo Ngạo” cũng không có gì không tốt, Nguyệt Quý thoạt nhìn rất thích, mà y thích, chính mình dường như cũng không chán ghét.
Được rồi, để Nguyệt Quý gọi hắn “Ngạo Ngạo” cũng được, còn đám người kia, ai dám gọi như vậy, hắn tuyệt đối cho kẻ đó sống không bằng chết, hận bản thân không nên sinh ra trên đời này.
Vì cái gì à?
Bởi vì Nguyệt Quý là đối thủ ngang hàng với hắn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng kính nể không thôi, cũng là người tồn tại đặc biệt trong mắt hắn!
“Ô oa —— cầu quốc sư cứu ta nha, ta kiếp sau cam nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài, cái mạng ta đây phải dựa vào ngài cứu.”
Người quỳ rạp trên đất, khóc đến nước mắt tung bay khắp trời, tự xưng là tổng quản Tĩnh Bình quận vương phủ.
Ma Ngạo nhậm chức quốc sư, cứu Hoàng Thượng, giải dịch tai, hắn vốn đã nổi tiếng là thần thông quảng đại, qua lời đồn đãi nơi phố chợ lại càng thêm thần kỳ.
Rất nhiều vương công quý tộc hôm nay tới xin, ngày mai tới mời, toàn vì phong thủy trong nhà, bởi vậy trong kinh thành này hắn chính là nhất đại hồng nhân.
Nếu hắn đồng ý nhận lời mời của ai trước, liền biến thành Quận vương nhìn Vương gia không vừa mắt, Vương gia nhìn Quận vương càng chói mắt, tháng trước còn phát sinh chuyện gia phó hai nhà đánh lộn, dẫn nhau đến kiện cáo.
Vì chuyện xui xẻo chó má này mà triều đình càng ngày càng chướng khí mù mịt.
Trên thực tế, Ma Ngạo khi đó lựa mấy hoàng thân quốc thích có thế lực qua nhà họ ngồi một chút, mà hắn làm vậy cũng chỉ vì để cho vị trí quốc sư được vững chắc, chờ đi xong một vòng mấy nhà người này, hắn liền nói với bên ngoài một câu vì số mệnh hoàng gia nên cần đóng cửa tĩnh tu, lời này một khi truyền ra, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám dễ dàng gọi hắn tiến cung.
Quốc sư ở trong nhà khẩn cầu quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, đều này nghe có vẻ huyền diệu khó giải thích, nhưng là ai dám không tin, vạn nhất quấy rầy Quốc sư, thượng thiên thực giáng xuống một trận đại tai, thì ai chịu trách nhiệm a?
Chính là người quấy rầy chứ ai!
Cho nên đại môn Quốc sư phủ đóng chặt, không ai dám lỗ mãng. Tôi tớ trong phủ Quốc sư tương đối ít, vả lại miệng mỗi người đều kính kẽ, nghe nói muốn vào Quốc sư phủ, càng không được là loại nói luyên thuyên, người được quốc sư yêu dùng, từ trong miệng bọn họ cạy ra một câu khó càng thêm khó.
Trương Nhã Quân kia nếu không phải có quan hệ với Lâm Vi Hòa, thì không thể vào được quốc sư phủ, còn vị Cao tổng quản của Tĩnh Bình quận vương phủ này, liền dùng phương pháp rất cao tay.
Hắn mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật tiến vào cửa, mà ai mở cửa, chính là người thần kinh cực kỳ đơn giản, A Lang.
Cao tổng quản này cũng có chút thủ đoạn, không biết từ nơi nào nghe được trong phủ Quốc sư có thiếu niên tên A Lang, tuy rằng cùng Quốc sư tình cờ quen biết, nhưng lại được Quốc sư thập phần trân trọng, trước sau luôn mang theo bên người.
Vì thế tâm hắn nảy ra một kế, xuống tay từ chỗ A Lang.
Hắn tìm hiểu A Lang mỗi ngày đều sẽ đi mua thịt tươi, liền mượn sức tên bán thịt, đem chỗ nào mềm nhất, ngon nhất để cho A Lang, một bên còn giả bộ không biết hắn là người ở phủ Quốc sư mà bắt chuyện.
A Lang ra đời chưa lâu, hai ba câu đã lộ mình là người của phủ Quốc sư phủ, Cao tổng quản lập tức quỳ gối xuống, khóc sướt mướt nói nếu không có quốc sư ra tay cứu giúp, hai mươi nhân khẩu nhà hắn chắc phải chết hết, hắn chết một mình không nói, nhưng trên hắn còn có lão phụ lão mẫu, bên dưới còn có con trẻ gào khóc đòi ăn, những người này cần hắn nuôi cơm nha.
Hắn khóc đến lệ rơi đầy mặt, A Lang nghe xong hai má cũng đầy lệ, liền đem hắn tiến vào Quốc sư phủ, vừa thấy quốc sư, Cao tổng quản nước mắt liền không khống chế bắt đầu gào khóc, âm điệu quỷ khóc thần sầu làm Ma Ngạo cực phiền, hắn khẽ nâng ngón tay, một đạo câm chú phóng ra, Cao tổng quản ôm yết hầu phát không ra tiếng, thế mới biết chính mình biến thành người câm, suýt nữa đã hôn mê.
Ý thức được mình diễn quá mức ngược nên làm Quốc sư không vui, hắn lại vội vàng dập đầu thỉnh cầu tha thứ.
Ma Ngạo hừ một tiếng, phất tay áo muốn bỏ đi.
Nguyệt Quý đem câm chú của hắn thu hồi, cúi đầu nhìn hắn cười nhạt, “Ngồi xuống, tuồng khóc lóc của hắn, tuy có ba phần giả, nhưng bảy phần là thật, liền nghe hắn nói cái gì đã.”
Ma Ngạo đặt mông ngồi lại ghế. Cũng thật kỳ lạ, này tọa chú này hôm nay đối với hắn có hữu hiệu.
Cao tổng quản cũng không dám lung tung kêu thảm thiết nữa, có trật tự nói lên nguyên do sự việc.
“Tiểu nhân là tổng quản trong phủ Tĩnh Bình quận vương, tên là Cao Minh, việc lạ là từ tháng trước sau khi đại tiểu thư xuất giá, trong phủ nửa đêm thường nghe thấy tiếng quỷ kêu, một tiếng so với một tiếng càng thê lương, lời đều là ‘ta hảo oán hảo oán a’.”
Này không phải giống như người ta thường nói, có người làm xằng làm bậy, cho nên oan hồn tới cửa đòi mạng sao. Ma Ngạo cười giễu, “Té ra Quận vương phủ có người làm chuyện trái lương tâm sao?”
Cao Minh mới rồi còn thực thê thảm, hiện tại vẻ mặt lại tràn đầy căm phẫn, vì chủ tử nhà mình lên tiếng.”Ta là người hầu tại Quận vương phủ hơn 30 năm, Quận vương làm người nhân từ mềm lòng, ngay cả con kiến đều không nỡ giết, từ sau khi phu nhân qua đời, ngài liền toàn tâm toàn ý chăm sóc Đại tiểu thư, chưa làm qua bất kỳ chuyện xấu gì, sau khi Đại tiểu thư thành thân, ngài còn luyến tiếc âm thầm rơi lệ, chủ nhân nhà ta thực sự là một người cực kỳ tốt…”
Ma Ngạo không cho là đúng nói: “Nếu là người cực kỳ tốt, vậy tại sao lại có quỷ hồn tới kêu oan?”
Cao Minh bị hỏi ngược không lời nào để nói, lại một phen nước mắt nước mũi khóc lên, “Chính là Quận vương tốt như vậy, lại bị người ta đồn trong nhà ngài có ma quái, dĩ nhiên là do ngài âm thầm làm chuyện thương thiên hại lý, ta mới bất bình, đáng thương nhất chính là Đại tiểu thư, sau này khi bên phu gia nghe đến chuyện này liền đối nàng lạnh nhạt, Quận vương vì việc này gầy đi không ít, ta đây thân làm nô tài, chỉ mông có thể vì người phân ưu giải phiền, không cho bên ngoài đem người nói đến khó nghe như vậy.”
Hắn lúc khóc như mưa lúc lại bắt đầu thút thít, “Cầu quốc sư, cầu người đến Quận vương phủ đi thử một vòng, nhìn xem đến tột cùng là cái quỷ gì tác quái, hắn đòi tiền, chúng ta liền đốt giấy tiền vàng mã cho hắn, hắn nếu muốn có người bồi, chúng ta liền đốt vài cái người giấy làm bạn hắn, chỉ cầu hắn đi dùm.”
“Ngươi thử hỏi chủ nhân nhà người có làm đều gì xấu không, nếu hắn có làm, liền nhanh chóng bồi thường người ta, nếu không có, sợ cái gì?” Lại là một vụ tầm phào, muốn hắn xuất ngựa làm gì, một câu nói cũ, muốn giết người, hắn đi, muốn hắn trừ tà, hắn sẽ không.
Cao Minh sốt ruột giúp chủ, gấp giọng nói: “Ta rất tin chủ tử nhà ta nhân từ thiện tâm, tuyệt sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý nào, tuyệt đối không!”
Nguyệt Quý nhẹ giọng nói: “Ngươi rất tin, nhưng chủ tử nhà ngươi có nói như vậy sao? Chẳng phải hắn vừa nghe được quỷ hồn kêu oan liền bệnh không dậy nổi, cho nên ngươi mới vội vàng thỉnh cầu quốc sư trừ tà, cứu chủ ngươi một mạng.”
Cao Minh trong lúc nhất thời nói không ra lời, hắn hít hít nước mũi, nhìn nam tử thân thể gầy yếu đứng bên cạnh Quốc sư không biết là thân phận gì, cắn răng nói: “Chủ tử nhà ta tử nhỏ đến lớn, tâm tính của hắn ta rất rõ ràng, bất quá cái kia, người kia nếu có chết, cũng không phải do chủ tử làm hại, hơn nữa mười mấy năm qua, người kia không đến, hiện tại mới tới đòi mạng, này, này không có đạo lý, hắn…”
Dừng một lúc, hắn quyết tâm thừa nhận hết thảy, “Được rồi, cho dù có muốn lấy mạng, cũng nên hướng ta mà đòi, vì cái gì hướng người hoàn toàn không biết gì như chủ tử ta đòi? Ta không thể để cho chủ tử gánh chịu ô danh này, nhưng ta nửa đêm đi đến chỗ quỷ hồn kêu, hắn lại biến mất thân ảnh, ta đốt vàng mã, người giấy cho hắn, hắn cũng không làm đáp lại, ta thật sự không biết hắn muốn cái gì.”
Ma Ngạo chụp bàn đứng lên, “Aha, vừa rồi vẫn luôn nói chủ tử ngươi thật tốt, nguyên lai người xấu là ngươi nha.”
Gương mặt Cao Minh đau khổ, nhận tội nói: “Lúc chủ tử còn trẻ, cùng, cùng một hạ nhân có tư tình, người nọ thân phận thấp hèn, chủ tử lại giống như uống phải bùa mê nhất quyết chung tình, bọn họ luôn gặp gỡ vào nửa đêm, việc này trong phủ trừ bỏ ta không ai biết cả, nhưng chủ tử tuổi đã lớn, nên cưới thê tử nối dõi tông đường mới đúng, ta hướng người nọ diễn đạt đại nghĩa, người nọ cô đơn rời đi, vì để chủ tử hết hy vọng, ta bêu xấu thanh danh người kia, nói hắn tiếp cận chủ tử đều là vì tiền tài trong phủ, còn đem danh sách vật bị đánh cấp trình lên, chủ tử khi đó mới nản lòng thoái chí.”
“Người nọ là một nam tử đi!” Nguyệt Quý nhẹ hỏi.
Cao Minh nằm phục người xuống, không nói.
Ma Ngạo không nghĩ sẽ quản loại việc nhàm chán chó má này, mở miệng định cự tuyệt, Cao Minh lại mở miệng trước một bước, “Quý phủ Quốc sư cũng nuôi một mỹ thiếu niên A Lang, nói vậy cũng là người đồng đạo, liền không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút sao?”
Ma Ngạo trong lúc nhất thời còn không hiểu, kinh ngạc một hồi lâu, Nguyệt Quý thì trừng mắt trước, tiện đà cười ha hả, A Lang đơn thuần chớp chớp mắt, không nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của hắn.
Chờ sau khi Ma Ngạo hiểu ý lập tức nhảy dựng lên. Ai dưỡng thiếu niên để làm loại chuyện kia, hắn có nữ nhân hầu hạ, còn cần nam nhân làm chi…
Những lời này đang muốn rống ra, bỗng nhiên nhìn đến Nguyệt Quý bên cạnh, hắn ngừng một lát, vì cái gì Cao Minh thấy A Lang có thể nghĩ đến loại chuyện long dương phân bào, rõ ràng Nguyệt Quý cũng là thân thể thiếu niên, tại sao lại không đem y cùng mình liên tưởng cùng một chỗ?
Nguyệt Quý trong mắt tràn đầy ý cười, coi như nhìn ra nghi vấn của hắn, che tay áo nhịn cười nhẹ giọng nói: “Loại “Tư sắc” như ta đây, ai cũng không thể lý giải vì sao Ngạo Ngạo lại muốn ta.”
Ma Ngạo tức giận trong lòng, bộ dạng Nguyệt Quý có gì không tốt, y có mắt, có cái mũi, có miệng, còn có hai hàng lông mi rất dài, những người này tất cả đều mù, vì cái gì không đem hắn cùng Nguyệt Quý liên tưởng một chỗ?
Vì cái gì? Một trận bất mãn bỗng dâng lên.
Nói vậy là vì Cao Minh chỉ yêu nữ sắc, cho nên mới nhìn không thấy cái tốt của Nguyệt Quý, kia chủ tử của hắn thích nam phong, chắc chắn vừa nhìn sẽ biết quan hệ của hắn và Nguyệt Quý không phải là thường, cũng nhất định có thể nhận thấy Nguyệt Quý xinh đẹp xuất trần.
“Được, liền đi Quận vương phủ nhìn xem tên quỷ hồn bỏ đi kia, Nguyệt Quý, A Lang, tất cả đều cùng đi.”
Hắn không tin chủ tử long dương chi phích của tên kia, nhìn thấy Nguyệt Quý, A Lang, sẽ phân không rõ ai cùng hắn mới là chân chính có quan hệ, tại trong mắt của hắn, A Lang đầu óc cứng ngắt, ăn hắn đại khái so với nhai sáp không mấy khác biệt, nhưng Nguyệt Quý là mê người mỹ thực, ăn một lần không đủ, còn muốn ăn mấy lần thượng mấy lần mới thấy đủ.
Cá tính khó bảo của Ma Ngạo nổi lên, một bộ dáng hổn hển, người bên ngoài không dám nói, mà ngay cả A Lang cũng chỉ nói thầm trong lòng, Quốc sư luôn luôn chững chạc làm thế nào mà hôm nay sắc mặt lại cau có y như tiểu hài tử đang cáo kỉnh vậy.
Hình như truyện này không “bắt” bằng Hai Con Người, Một Cuộc Đời, vậy nên ta ưu tiên post truyện kia nhiều hơn nha.
Hắn giật mình. Ách, kêu “Ngạo Ngạo” cũng không có gì không tốt, Nguyệt Quý thoạt nhìn rất thích, mà y thích, chính mình dường như cũng không chán ghét.
Được rồi, để Nguyệt Quý gọi hắn “Ngạo Ngạo” cũng được, còn đám người kia, ai dám gọi như vậy, hắn tuyệt đối cho kẻ đó sống không bằng chết, hận bản thân không nên sinh ra trên đời này.
Vì cái gì à?
Bởi vì Nguyệt Quý là đối thủ ngang hàng với hắn, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng kính nể không thôi, cũng là người tồn tại đặc biệt trong mắt hắn!
“Ô oa —— cầu quốc sư cứu ta nha, ta kiếp sau cam nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài, cái mạng ta đây phải dựa vào ngài cứu.”
Người quỳ rạp trên đất, khóc đến nước mắt tung bay khắp trời, tự xưng là tổng quản Tĩnh Bình quận vương phủ.
Ma Ngạo nhậm chức quốc sư, cứu Hoàng Thượng, giải dịch tai, hắn vốn đã nổi tiếng là thần thông quảng đại, qua lời đồn đãi nơi phố chợ lại càng thêm thần kỳ.
Rất nhiều vương công quý tộc hôm nay tới xin, ngày mai tới mời, toàn vì phong thủy trong nhà, bởi vậy trong kinh thành này hắn chính là nhất đại hồng nhân.
Nếu hắn đồng ý nhận lời mời của ai trước, liền biến thành Quận vương nhìn Vương gia không vừa mắt, Vương gia nhìn Quận vương càng chói mắt, tháng trước còn phát sinh chuyện gia phó hai nhà đánh lộn, dẫn nhau đến kiện cáo.
Vì chuyện xui xẻo chó má này mà triều đình càng ngày càng chướng khí mù mịt.
Trên thực tế, Ma Ngạo khi đó lựa mấy hoàng thân quốc thích có thế lực qua nhà họ ngồi một chút, mà hắn làm vậy cũng chỉ vì để cho vị trí quốc sư được vững chắc, chờ đi xong một vòng mấy nhà người này, hắn liền nói với bên ngoài một câu vì số mệnh hoàng gia nên cần đóng cửa tĩnh tu, lời này một khi truyền ra, ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám dễ dàng gọi hắn tiến cung.
Quốc sư ở trong nhà khẩn cầu quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, đều này nghe có vẻ huyền diệu khó giải thích, nhưng là ai dám không tin, vạn nhất quấy rầy Quốc sư, thượng thiên thực giáng xuống một trận đại tai, thì ai chịu trách nhiệm a?
Chính là người quấy rầy chứ ai!
Cho nên đại môn Quốc sư phủ đóng chặt, không ai dám lỗ mãng. Tôi tớ trong phủ Quốc sư tương đối ít, vả lại miệng mỗi người đều kính kẽ, nghe nói muốn vào Quốc sư phủ, càng không được là loại nói luyên thuyên, người được quốc sư yêu dùng, từ trong miệng bọn họ cạy ra một câu khó càng thêm khó.
Trương Nhã Quân kia nếu không phải có quan hệ với Lâm Vi Hòa, thì không thể vào được quốc sư phủ, còn vị Cao tổng quản của Tĩnh Bình quận vương phủ này, liền dùng phương pháp rất cao tay.
Hắn mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật tiến vào cửa, mà ai mở cửa, chính là người thần kinh cực kỳ đơn giản, A Lang.
Cao tổng quản này cũng có chút thủ đoạn, không biết từ nơi nào nghe được trong phủ Quốc sư có thiếu niên tên A Lang, tuy rằng cùng Quốc sư tình cờ quen biết, nhưng lại được Quốc sư thập phần trân trọng, trước sau luôn mang theo bên người.
Vì thế tâm hắn nảy ra một kế, xuống tay từ chỗ A Lang.
Hắn tìm hiểu A Lang mỗi ngày đều sẽ đi mua thịt tươi, liền mượn sức tên bán thịt, đem chỗ nào mềm nhất, ngon nhất để cho A Lang, một bên còn giả bộ không biết hắn là người ở phủ Quốc sư mà bắt chuyện.
A Lang ra đời chưa lâu, hai ba câu đã lộ mình là người của phủ Quốc sư phủ, Cao tổng quản lập tức quỳ gối xuống, khóc sướt mướt nói nếu không có quốc sư ra tay cứu giúp, hai mươi nhân khẩu nhà hắn chắc phải chết hết, hắn chết một mình không nói, nhưng trên hắn còn có lão phụ lão mẫu, bên dưới còn có con trẻ gào khóc đòi ăn, những người này cần hắn nuôi cơm nha.
Hắn khóc đến lệ rơi đầy mặt, A Lang nghe xong hai má cũng đầy lệ, liền đem hắn tiến vào Quốc sư phủ, vừa thấy quốc sư, Cao tổng quản nước mắt liền không khống chế bắt đầu gào khóc, âm điệu quỷ khóc thần sầu làm Ma Ngạo cực phiền, hắn khẽ nâng ngón tay, một đạo câm chú phóng ra, Cao tổng quản ôm yết hầu phát không ra tiếng, thế mới biết chính mình biến thành người câm, suýt nữa đã hôn mê.
Ý thức được mình diễn quá mức ngược nên làm Quốc sư không vui, hắn lại vội vàng dập đầu thỉnh cầu tha thứ.
Ma Ngạo hừ một tiếng, phất tay áo muốn bỏ đi.
Nguyệt Quý đem câm chú của hắn thu hồi, cúi đầu nhìn hắn cười nhạt, “Ngồi xuống, tuồng khóc lóc của hắn, tuy có ba phần giả, nhưng bảy phần là thật, liền nghe hắn nói cái gì đã.”
Ma Ngạo đặt mông ngồi lại ghế. Cũng thật kỳ lạ, này tọa chú này hôm nay đối với hắn có hữu hiệu.
Cao tổng quản cũng không dám lung tung kêu thảm thiết nữa, có trật tự nói lên nguyên do sự việc.
“Tiểu nhân là tổng quản trong phủ Tĩnh Bình quận vương, tên là Cao Minh, việc lạ là từ tháng trước sau khi đại tiểu thư xuất giá, trong phủ nửa đêm thường nghe thấy tiếng quỷ kêu, một tiếng so với một tiếng càng thê lương, lời đều là ‘ta hảo oán hảo oán a’.”
Này không phải giống như người ta thường nói, có người làm xằng làm bậy, cho nên oan hồn tới cửa đòi mạng sao. Ma Ngạo cười giễu, “Té ra Quận vương phủ có người làm chuyện trái lương tâm sao?”
Cao Minh mới rồi còn thực thê thảm, hiện tại vẻ mặt lại tràn đầy căm phẫn, vì chủ tử nhà mình lên tiếng.”Ta là người hầu tại Quận vương phủ hơn 30 năm, Quận vương làm người nhân từ mềm lòng, ngay cả con kiến đều không nỡ giết, từ sau khi phu nhân qua đời, ngài liền toàn tâm toàn ý chăm sóc Đại tiểu thư, chưa làm qua bất kỳ chuyện xấu gì, sau khi Đại tiểu thư thành thân, ngài còn luyến tiếc âm thầm rơi lệ, chủ nhân nhà ta thực sự là một người cực kỳ tốt…”
Ma Ngạo không cho là đúng nói: “Nếu là người cực kỳ tốt, vậy tại sao lại có quỷ hồn tới kêu oan?”
Cao Minh bị hỏi ngược không lời nào để nói, lại một phen nước mắt nước mũi khóc lên, “Chính là Quận vương tốt như vậy, lại bị người ta đồn trong nhà ngài có ma quái, dĩ nhiên là do ngài âm thầm làm chuyện thương thiên hại lý, ta mới bất bình, đáng thương nhất chính là Đại tiểu thư, sau này khi bên phu gia nghe đến chuyện này liền đối nàng lạnh nhạt, Quận vương vì việc này gầy đi không ít, ta đây thân làm nô tài, chỉ mông có thể vì người phân ưu giải phiền, không cho bên ngoài đem người nói đến khó nghe như vậy.”
Hắn lúc khóc như mưa lúc lại bắt đầu thút thít, “Cầu quốc sư, cầu người đến Quận vương phủ đi thử một vòng, nhìn xem đến tột cùng là cái quỷ gì tác quái, hắn đòi tiền, chúng ta liền đốt giấy tiền vàng mã cho hắn, hắn nếu muốn có người bồi, chúng ta liền đốt vài cái người giấy làm bạn hắn, chỉ cầu hắn đi dùm.”
“Ngươi thử hỏi chủ nhân nhà người có làm đều gì xấu không, nếu hắn có làm, liền nhanh chóng bồi thường người ta, nếu không có, sợ cái gì?” Lại là một vụ tầm phào, muốn hắn xuất ngựa làm gì, một câu nói cũ, muốn giết người, hắn đi, muốn hắn trừ tà, hắn sẽ không.
Cao Minh sốt ruột giúp chủ, gấp giọng nói: “Ta rất tin chủ tử nhà ta nhân từ thiện tâm, tuyệt sẽ không làm ra chuyện thương thiên hại lý nào, tuyệt đối không!”
Nguyệt Quý nhẹ giọng nói: “Ngươi rất tin, nhưng chủ tử nhà ngươi có nói như vậy sao? Chẳng phải hắn vừa nghe được quỷ hồn kêu oan liền bệnh không dậy nổi, cho nên ngươi mới vội vàng thỉnh cầu quốc sư trừ tà, cứu chủ ngươi một mạng.”
Cao Minh trong lúc nhất thời nói không ra lời, hắn hít hít nước mũi, nhìn nam tử thân thể gầy yếu đứng bên cạnh Quốc sư không biết là thân phận gì, cắn răng nói: “Chủ tử nhà ta tử nhỏ đến lớn, tâm tính của hắn ta rất rõ ràng, bất quá cái kia, người kia nếu có chết, cũng không phải do chủ tử làm hại, hơn nữa mười mấy năm qua, người kia không đến, hiện tại mới tới đòi mạng, này, này không có đạo lý, hắn…”
Dừng một lúc, hắn quyết tâm thừa nhận hết thảy, “Được rồi, cho dù có muốn lấy mạng, cũng nên hướng ta mà đòi, vì cái gì hướng người hoàn toàn không biết gì như chủ tử ta đòi? Ta không thể để cho chủ tử gánh chịu ô danh này, nhưng ta nửa đêm đi đến chỗ quỷ hồn kêu, hắn lại biến mất thân ảnh, ta đốt vàng mã, người giấy cho hắn, hắn cũng không làm đáp lại, ta thật sự không biết hắn muốn cái gì.”
Ma Ngạo chụp bàn đứng lên, “Aha, vừa rồi vẫn luôn nói chủ tử ngươi thật tốt, nguyên lai người xấu là ngươi nha.”
Gương mặt Cao Minh đau khổ, nhận tội nói: “Lúc chủ tử còn trẻ, cùng, cùng một hạ nhân có tư tình, người nọ thân phận thấp hèn, chủ tử lại giống như uống phải bùa mê nhất quyết chung tình, bọn họ luôn gặp gỡ vào nửa đêm, việc này trong phủ trừ bỏ ta không ai biết cả, nhưng chủ tử tuổi đã lớn, nên cưới thê tử nối dõi tông đường mới đúng, ta hướng người nọ diễn đạt đại nghĩa, người nọ cô đơn rời đi, vì để chủ tử hết hy vọng, ta bêu xấu thanh danh người kia, nói hắn tiếp cận chủ tử đều là vì tiền tài trong phủ, còn đem danh sách vật bị đánh cấp trình lên, chủ tử khi đó mới nản lòng thoái chí.”
“Người nọ là một nam tử đi!” Nguyệt Quý nhẹ hỏi.
Cao Minh nằm phục người xuống, không nói.
Ma Ngạo không nghĩ sẽ quản loại việc nhàm chán chó má này, mở miệng định cự tuyệt, Cao Minh lại mở miệng trước một bước, “Quý phủ Quốc sư cũng nuôi một mỹ thiếu niên A Lang, nói vậy cũng là người đồng đạo, liền không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút sao?”
Ma Ngạo trong lúc nhất thời còn không hiểu, kinh ngạc một hồi lâu, Nguyệt Quý thì trừng mắt trước, tiện đà cười ha hả, A Lang đơn thuần chớp chớp mắt, không nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của hắn.
Chờ sau khi Ma Ngạo hiểu ý lập tức nhảy dựng lên. Ai dưỡng thiếu niên để làm loại chuyện kia, hắn có nữ nhân hầu hạ, còn cần nam nhân làm chi…
Những lời này đang muốn rống ra, bỗng nhiên nhìn đến Nguyệt Quý bên cạnh, hắn ngừng một lát, vì cái gì Cao Minh thấy A Lang có thể nghĩ đến loại chuyện long dương phân bào, rõ ràng Nguyệt Quý cũng là thân thể thiếu niên, tại sao lại không đem y cùng mình liên tưởng cùng một chỗ?
Nguyệt Quý trong mắt tràn đầy ý cười, coi như nhìn ra nghi vấn của hắn, che tay áo nhịn cười nhẹ giọng nói: “Loại “Tư sắc” như ta đây, ai cũng không thể lý giải vì sao Ngạo Ngạo lại muốn ta.”
Ma Ngạo tức giận trong lòng, bộ dạng Nguyệt Quý có gì không tốt, y có mắt, có cái mũi, có miệng, còn có hai hàng lông mi rất dài, những người này tất cả đều mù, vì cái gì không đem hắn cùng Nguyệt Quý liên tưởng một chỗ?
Vì cái gì? Một trận bất mãn bỗng dâng lên.
Nói vậy là vì Cao Minh chỉ yêu nữ sắc, cho nên mới nhìn không thấy cái tốt của Nguyệt Quý, kia chủ tử của hắn thích nam phong, chắc chắn vừa nhìn sẽ biết quan hệ của hắn và Nguyệt Quý không phải là thường, cũng nhất định có thể nhận thấy Nguyệt Quý xinh đẹp xuất trần.
“Được, liền đi Quận vương phủ nhìn xem tên quỷ hồn bỏ đi kia, Nguyệt Quý, A Lang, tất cả đều cùng đi.”
Hắn không tin chủ tử long dương chi phích của tên kia, nhìn thấy Nguyệt Quý, A Lang, sẽ phân không rõ ai cùng hắn mới là chân chính có quan hệ, tại trong mắt của hắn, A Lang đầu óc cứng ngắt, ăn hắn đại khái so với nhai sáp không mấy khác biệt, nhưng Nguyệt Quý là mê người mỹ thực, ăn một lần không đủ, còn muốn ăn mấy lần thượng mấy lần mới thấy đủ.
Cá tính khó bảo của Ma Ngạo nổi lên, một bộ dáng hổn hển, người bên ngoài không dám nói, mà ngay cả A Lang cũng chỉ nói thầm trong lòng, Quốc sư luôn luôn chững chạc làm thế nào mà hôm nay sắc mặt lại cau có y như tiểu hài tử đang cáo kỉnh vậy.
Hình như truyện này không “bắt” bằng Hai Con Người, Một Cuộc Đời, vậy nên ta ưu tiên post truyện kia nhiều hơn nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook