Quốc Sắc Thiên Hương
-
Chương 3: Không nghe không nghe rùa niệm kinh
Edited by Cigar.
Mặc Lý đi theo Lý Thiếu Thiên băng qua đường cái, sau đó hất tay hắn ra: “Buông tay, em không về.”
Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn cậu: “A Ly, buổi diễn hôm nay của gánh hát Mặc gia rất quan trọng, bằng không sư phụ cũng sẽ không ép em. Sư phụ dùng hết tâm tư mới có thể mời nhiều người như thế đến, nếu làm không tốt, sinh tồn của gánh hát Mặc gia cũng trở thành vấn đề. Em nghĩ lại xem, gánh hát Mặc gia nhiều người như vậy, không có gánh hát thì biết sống thế nào?”
“Phải không?” Mặc Lý nhíu mày dò xét hắn. “Gánh hát Mặc gia rất quan trọng? Em không biết điều đó đấy. Sư ca cũng đã hơn nửa năm không tham dự đoàn kịch đúng không nhỉ, sư ca vẫn đang sống tốt đấy thôi. Nghe nói có vài quán bar tranh giành nhau mời anh làm chủ xướng, fangirl mỗi ngày đều tới cổ vũ. So với việc diễn mấy vở kịch già cỗi ở Mặc gia tuyệt hơn nhiều.”
“Chuyện của anh không giống.”
Lý Thiếu Thiên không muốn đàm luận quá nhiều về công việc làm thêm bên ngoài của hắn. Tuy rằng thay vì là đoàn kịch, hát ở quán bar càng giống công việc chính của hắn hơn. Hắn cũng đích xác bởi vì có việc làm ở bên ngoài nên đã lâu không có quay về gánh hát Mặc gia, nhưng trường hợp hôm nay không thể không quay về.
“A Ly, chuyện khác thì có thể nghe theo em, hôm nay không được. Em không phải không biết sư phụ vì yến hội tối nay đã vất vả bao lâu, mấy tháng qua mắt thấy ba em già nhanh như vậy, em nhẫn tâm làm ba em thất vọng sao?”
“Vậy à, cơ mà em nhẫn tâm thế đó. Cái gì mà yến hội, nghe khoa trương vậy, phải là một buổi tiệc vuốt mông ngựa mới đúng. Ba phải nịnh hót đám thương nhân quan chức nên bắt em đi xướng hí? Sao không tự mình mặc đồ diễn lên sân khấu xướng đi? Ai thích xướng thì xướng, em không xướng.”
Mặc Lý trả lời vô tâm vô phế, tùy hứng không nghe khuyên bảo, làm cho Lý Thiếu Thiên rất là đau đầu.
Cậu tiếp tục oán giận, ảo não đá một cước vào lan can bên đường: “Cũng không ngẫm lại mấy người ba mời, đa số đều là cha mẹ bạn học của em. Về sau không định đi họp phụ huynh cho em nữa phải không?”
Mặc Lý đối với sự an bài của ba cậu cảm thấy khuất nhục.
Trước kia cậu ghét sự bá đạo của ba, từ nhỏ đã bắt cậu học xướng hí, cậu mới mười tuổi mà ba cậu giống như đã an bài xong tương lai năm mươi tuổi của cậu. Dùng diễn phục và đạo cụ cổ xưa này của gánh hát, lớp phấn màu dày nặng, những dây đàn tì bà rỉ sắt, chặt chẽ trói cậu lại trong cái giếng không nhìn thấy mặt trời.
Lần này lại càng không giống mấy lần diễn trước kia của cậu, lần này thậm chí là bắt cậu diễn hí khúc để lấy lòng những người đó, hy vọng mấy nhân vật có tiền có thế này trên bàn rượu ăn uống thỏa mãn, xem kịch cảm thấy vui vẻ, vung tay cho đoàn kịch hèn mọn của Mặc gia một con đường sống.
Mặc Lý cảm thấy khó có thể chịu được. Cậu tình nguyện cùng rạp hát xưa cũ kia hóa thành tro bụi dưới máy ủi đất, cũng không nguyện ý hạ mình nghe theo an bài như vậy.
Cậu cho tới bây giờ đều là được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mới trước đây ở gánh hát có các chú các bác thương yêu cưng chiều, các sư huynh sư đệ đối với cậu đều như sao quanh trăng sáng. Lớn lên đến trường thì được các nữ sinh theo đuổi, thư tình nhồi nhét trong hộc bàn, bữa trưa cũng chưa từng phải đi canteen, mỗi ngày đều có thể nhận được vài hộp bento tình yêu. Cho dù là Chu Phi vẫn luôn không vừa mắt cậu cũng bị cậu giẫm nát dưới chân.
Hiện tại lại ép cậu xướng hí khúc cho những người đó nghe? Nếu cậu xướng, về sau ở trước mặt mấy đứa phế vật như Chu Phi làm sao có thể ngẩng cao đầu.
Tuyệt đối không khuất phục là sự kiêu căng thuộc về thiếu niên, có đánh chết cậu cậu cũng không xướng.
Mặc Lý đẩy Lý Thiếu Thiên ra, muốn đi. “Anh lâu lắm rồi không có trở về gánh hát xướng hí, ba em giục anh mấy lần anh cũng không về, còn có mặt mũi tới đây khuyên em? Hôm nay lại trở về làm gì? Anh thích xướng thì tự đi mà xướng, tránh ra, đừng có mà chắn đường em!”
Lý Thiếu Thiên không dám quá mức ngăn cản sư đệ, bằng không dựa vào tính tình của cậu sẽ càng tỏ ra chống đối, hắn rất hiểu biết sự tùy hứng của Mặc Lý. Nhưng cũng không thể thả cậu đi, đành phải đi theo cạnh cậu tận tình khuyên nhủ can ngăn.
Mặc Lý dùng tay che tai miệng liên tục lẩm bẩm, át đi giọng của Lý Thiếu Thiên: “Không nghe không nghe tôi không nghe được gì hết, không nghe không nghe rùa niệm kinh, không nhìn rùa đẻ trứng.”
Lý Thiếu Thiên bị chửi xéo, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ai u, tiểu A Ly của chúng ta mắng ai là rùa đó?”
Mặc Lý cúi đầu đi về phía trước, bất thình lình bị người phía trước ôm vào trong lòng.
Thành phố nhỏ chính là có điểm này không tốt, đi tới đâu cũng đều là người quen, có trốn cũng không thoát.
Mặc Lý buông tay buồn bực nhìn người vừa tới, bả vai còn bị đối phương kéo vào trong ngực, cậu cũng không thể đẩy ra, bởi vì đối phương là trưởng bối.
Lý Thiếu Thiên ở bên cạnh gọi một tiếng: “Ông Lỗ, ông cũng đi ra tìm A Ly ạ? A Ly lập tức trở về đây.”
“Em không quay về.” Mặc Lý vẫn kiên trì, quật cường mím môi.
Ông Lỗ là nghệ nhân lớn tuổi nhất của gánh hát Mặc gia, ông lão bảy mươi tuổi cả đời không làm gì khác chỉ ở trong gánh hát xướng hí, con cháu cũng đều kế thừa ông. Hai đứa con hiện tại đều là nghệ nhân của gánh hát Mặc gia, đứa cháu nhỏ cũng đã bái sư học nghệ.
Ông xướng kịch Mặc gia cả đời, cũng ở tại cái gánh hát kia cả đời. Ông chính là thuộc nhóm người mà theo như lời của Lý Thiếu Thiên là nếu gánh hát bị phá bỏ thì không có cách nào khác mưu sinh. Đám con cháu cũng chỉ biết xướng hí khúc, không biết bất cứ một kỹ năng nào khác phòng thân, nếu rời khỏi gánh hát Mặc gia thì hoặc là hồi hương chuyên tâm làm nghề nông, hoặc là đi ra ngoài làm công bán thể lực.
Nhưng ông Lỗ còn có tâm tình an ủi Mặc Lý.
“Không sao hết, không sao hết, không về thì không về. Chuyện mà A Ly của chúng ta không muốn làm, không ai có thể ép A Ly. Ba cháu cũng là già rồi nên hồ đồ, ông đi nói với ba cháu.” Ông Lỗ từ ái vỗ vỗ đỉnh đầu của Mặc Lý. “Đi thôi, cháu đi chơi đi. Có tiền mua đồ ăn vặt chưa? Cầm lấy này.”
Ông Lỗ lấy ra mấy đồng tiền lẻ được bao bởi chiếc khăn tay, đều nhét vào trong tay của Mặc Lý, đẩy cậu đi.
“A Ly đi tìm bạn học cùng đi chơi đi, đi chơi game cũng tốt, chờ tiệc rượu tan rồi hẵng về, đừng quan tâm ba cháu nói gì.”
“Ông Lỗ ——” Lý Thiếu Thiên có chút lo lắng.
Ông Lỗ ngược lại vứt sắc mặt đen như đáy nồi cho hắn: “Đại sư ca như cháu cũng không phải là thứ tốt, nửa năm không về, vừa trở về đã đến ép A Ly, thảo nào bị A Ly mắng cho.”
Lý Thiếu Thiên thở dài một tiếng không dám khuyên nữa. Mấy chú bác trong gánh hát đều cưng chiều Mặc Lý, bằng không cũng không nuôi ra được cái tính tình nuông chiều bốc đồng này của cậu, chính là nghĩ đến chuyện tối nay lại đau đầu.
Buổi tối phải diễn Độ Hồ tiên, nhưng Mặc Lý không muốn xướng, còn ai có thể diễn được tiểu Hồ yêu xinh đẹp kia?! Thay thành người khác căn bản là lợn lành chữa thành lợn què, đổi thành vở kịch khác cũng căn bản không thể thực hiện được.
Đối với người ngoài mà nói, tất cả vở kịch của Mặc gia chỉ có Độ Hồ tiên có thể khiến người ta nhìn đến mỹ cảm, đổi thành vở khác sẽ không là giải trí, mà là đuổi khách.
Kịch bản gánh hát Mặc gia diễn đều là kịch thôn nông, vốn chính là diễn cho người dân nông thôn xem, cố sự phần lớn đơn giản thô thiển, diễn viên đa số là thôn phu thôn phụ, giọng hát cũng thực đơn điệu, hơi thở quê cha đất tổ nồng hậu. Mấy vở diễn này có thể nhận được sự hoan nghênh của dân nhà nông, nhưng là không thể mang đến trước mặt mấy vị khách tối nay.
Duy chỉ có vở kịch Độ Hồ tiên, hoàn toàn không cùng một phong cách với mấy vở kịch khác của Mặc gia. Cũng không biết là có từ năm nào, do ai sáng tác, không có một chút dáng vẻ quê mùa thô tục, từ cách hoá trang đến dáng người và giọng hát đều có thể nhận xét mấy tiếng tinh xảo tao nhã.
Nhân vật chính của Độ Hồ tiên là một con Hồ yêu và một đạo sĩ tu hành. Vở diễn này từ trước đến nay đều là hắn cùng Mặc Lý cố định phối hợp, tuy rằng bọn họ đã rất lâu không xướng, nhưng bản lĩnh từ nhỏ luyện được đã sớm khắc chặt chẽ vở diễn này trong trí nhớ. Liên tiếp mười hai bản, muốn xướng toàn bộ thì phải xướng mười hai ngày, mỗi một câu từ đều vắt ở bên miệng, há mồm là có thể xướng.
Chính là cho dù thuần thục đến mấy, hắn cũng không thể một người độc diễn.
Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn theo thân ảnh do dự của Mặc Lý đi xa.
“Đừng nhìn nữa, trước tiên cứ theo ta trở về. Khó được có thể trở về một chuyến cũng nên đi hỗ trợ gánh hát, đừng chỉ nghĩ đến chuyện làm sư đệ khó xử.” Ông Lỗ hừ một tiếng, chắp tay sau mông đi trước.
Tay Mặc Lý cầm tiền ông Lỗ cho, ngược lại không biết nên đi đâu. Cậu ở bên đường bồi hồi mấy vòng, lại đi tới bãi cỏ hồi nãy vừa đánh nhau ngồi xuống.
Cái tên ngu xuẩn Chu Phi kia cũng đi rồi, trên cỏ chỉ có mấy thằng nhóc đang chạy tới chạy lui nô đùa.
Mặc Lý lắc lắc bả vai ngồi ngẩn người, miếng ngọc phật ở dưới xương quai xanh lộ ra ngoài. Cậu dùng đầu ngón tay sờ sờ, bề mặt ôn nhuận, đây đại khái là thứ quý giá nhất gánh hát Mặc gia. Là bùa hộ mệnh mà lúc cậu còn bé bị bệnh, mấy trưởng bối dùng rất nhiều tiền để mua cho cậu, còn mời cao tăng phù phép.
Các trưởng bối bình thường ngay cả mua mấy chiếc bánh bao đều phải cò kè mặc cả, lại dùng tiền lương của cả một năm mua ngọc phật cho cậu.
Mấy đứa nhóc đột nhiên chạy tới vây quanh cậu hô hào: “Anh, anh trai, bọn em sắp thi chạy, anh đừng ngồi đây chắn đường.”
“Cút.” Mặc Lý phụng phịu, hung dữ mắng.
Mấy đứa nhỏ ngẩn ngơ, đại khái là không nghĩ tới sẽ gặp phải một người lớn vô lý như thế, dĩ nhiên lại đi bắt nạt trẻ con.
Hai đứa nhỏ há mồm lập tức định khóc lên, Mặc Lý đứng lên vỗ vỗ mông, xoay người lộ ra tươi cười thân thiết: “Đừng khóc đừng khóc, anh chơi cùng các em nhé.”
Mấy đứa nhỏ cảm thấy trước mắt giống như phát sáng, ánh mắt bị mù loà một giây, ngay cả khóc cũng quên, đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lại kinh ngạc cùng nhau gật đầu.
“Nếu thi chạy, vậy các em lấy cái gì làm phần thưởng?”
“Kẹo sữa thỏ trắng thầy cô phát!”
“Ai thắng có thể ăn hết, ai thua một viên kẹo cũng không được ăn!”
Bọn nhỏ trong nháy mắt quên mất sự không thoải mái vừa rồi, vây quanh Mặc Lý líu ríu.
“Oa! Thì ra là như vậy, các em thật ngoan, anh cùng chơi với các em được không?”
“Được ạ!”
Mười phút sau.
“Yeah, anh thắng, lấy hết kẹo ra đây!”
Một đám nhóc vẻ mặt cầu xin đứng trên bãi cỏ, tất cả đều lấy kẹo trong túi ra, xếp thành hàng để kẹo vào tay anh trai tự đắc vênh váo phía trước.
Mặc Lý thắng trận đấu, lấy được một túi kẹo sữa thỏ trắng, tâm tình nháy mắt trở nên sung sướng.
“Ừm, thoải mái. Nếu mấy tên ngu xuẩn kia đều kính cẩn chờ đợi mình xướng, vậy thì mình cứ ráng mà làm, bố thí cho bọn họ.”
Mặc Lý làm trò trước mặt bọn nhóc ăn vài viên kẹo sữa, nhìn thấy bọn nhóc thèm đến mức nuốt nuốt nước bọt, tâm tình nhất thời trở nên tốt lắm, cất hết chỗ kẹo còn lại, xoay người vừa đi vừa nghêu ngao hát bài đồng dao tự sáng tác.
“La la la xem kịch ta diễn, xuất môn giẫm phải phân chó ~ La la la ngắm ngoại hình của ta, ngày mai liền phá sản ~ La la la uống rượu của ta, còn muốn thăng quan? Nằm mơ đi thôi ~”
Tiểu kịch trường:
A Ly: Ba chuyện vui nhất của nhân sinh, đánh bạn học, mắng sư ca, bắt nạt mấy đứa nhỏ ヽ(??▽?)ノ
Phú thương ở nơi nào đó trong thành phố: cảm thấy một hơi nguyền rủa, nơi này có yêu khí
Mặc Lý đi theo Lý Thiếu Thiên băng qua đường cái, sau đó hất tay hắn ra: “Buông tay, em không về.”
Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn cậu: “A Ly, buổi diễn hôm nay của gánh hát Mặc gia rất quan trọng, bằng không sư phụ cũng sẽ không ép em. Sư phụ dùng hết tâm tư mới có thể mời nhiều người như thế đến, nếu làm không tốt, sinh tồn của gánh hát Mặc gia cũng trở thành vấn đề. Em nghĩ lại xem, gánh hát Mặc gia nhiều người như vậy, không có gánh hát thì biết sống thế nào?”
“Phải không?” Mặc Lý nhíu mày dò xét hắn. “Gánh hát Mặc gia rất quan trọng? Em không biết điều đó đấy. Sư ca cũng đã hơn nửa năm không tham dự đoàn kịch đúng không nhỉ, sư ca vẫn đang sống tốt đấy thôi. Nghe nói có vài quán bar tranh giành nhau mời anh làm chủ xướng, fangirl mỗi ngày đều tới cổ vũ. So với việc diễn mấy vở kịch già cỗi ở Mặc gia tuyệt hơn nhiều.”
“Chuyện của anh không giống.”
Lý Thiếu Thiên không muốn đàm luận quá nhiều về công việc làm thêm bên ngoài của hắn. Tuy rằng thay vì là đoàn kịch, hát ở quán bar càng giống công việc chính của hắn hơn. Hắn cũng đích xác bởi vì có việc làm ở bên ngoài nên đã lâu không có quay về gánh hát Mặc gia, nhưng trường hợp hôm nay không thể không quay về.
“A Ly, chuyện khác thì có thể nghe theo em, hôm nay không được. Em không phải không biết sư phụ vì yến hội tối nay đã vất vả bao lâu, mấy tháng qua mắt thấy ba em già nhanh như vậy, em nhẫn tâm làm ba em thất vọng sao?”
“Vậy à, cơ mà em nhẫn tâm thế đó. Cái gì mà yến hội, nghe khoa trương vậy, phải là một buổi tiệc vuốt mông ngựa mới đúng. Ba phải nịnh hót đám thương nhân quan chức nên bắt em đi xướng hí? Sao không tự mình mặc đồ diễn lên sân khấu xướng đi? Ai thích xướng thì xướng, em không xướng.”
Mặc Lý trả lời vô tâm vô phế, tùy hứng không nghe khuyên bảo, làm cho Lý Thiếu Thiên rất là đau đầu.
Cậu tiếp tục oán giận, ảo não đá một cước vào lan can bên đường: “Cũng không ngẫm lại mấy người ba mời, đa số đều là cha mẹ bạn học của em. Về sau không định đi họp phụ huynh cho em nữa phải không?”
Mặc Lý đối với sự an bài của ba cậu cảm thấy khuất nhục.
Trước kia cậu ghét sự bá đạo của ba, từ nhỏ đã bắt cậu học xướng hí, cậu mới mười tuổi mà ba cậu giống như đã an bài xong tương lai năm mươi tuổi của cậu. Dùng diễn phục và đạo cụ cổ xưa này của gánh hát, lớp phấn màu dày nặng, những dây đàn tì bà rỉ sắt, chặt chẽ trói cậu lại trong cái giếng không nhìn thấy mặt trời.
Lần này lại càng không giống mấy lần diễn trước kia của cậu, lần này thậm chí là bắt cậu diễn hí khúc để lấy lòng những người đó, hy vọng mấy nhân vật có tiền có thế này trên bàn rượu ăn uống thỏa mãn, xem kịch cảm thấy vui vẻ, vung tay cho đoàn kịch hèn mọn của Mặc gia một con đường sống.
Mặc Lý cảm thấy khó có thể chịu được. Cậu tình nguyện cùng rạp hát xưa cũ kia hóa thành tro bụi dưới máy ủi đất, cũng không nguyện ý hạ mình nghe theo an bài như vậy.
Cậu cho tới bây giờ đều là được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mới trước đây ở gánh hát có các chú các bác thương yêu cưng chiều, các sư huynh sư đệ đối với cậu đều như sao quanh trăng sáng. Lớn lên đến trường thì được các nữ sinh theo đuổi, thư tình nhồi nhét trong hộc bàn, bữa trưa cũng chưa từng phải đi canteen, mỗi ngày đều có thể nhận được vài hộp bento tình yêu. Cho dù là Chu Phi vẫn luôn không vừa mắt cậu cũng bị cậu giẫm nát dưới chân.
Hiện tại lại ép cậu xướng hí khúc cho những người đó nghe? Nếu cậu xướng, về sau ở trước mặt mấy đứa phế vật như Chu Phi làm sao có thể ngẩng cao đầu.
Tuyệt đối không khuất phục là sự kiêu căng thuộc về thiếu niên, có đánh chết cậu cậu cũng không xướng.
Mặc Lý đẩy Lý Thiếu Thiên ra, muốn đi. “Anh lâu lắm rồi không có trở về gánh hát xướng hí, ba em giục anh mấy lần anh cũng không về, còn có mặt mũi tới đây khuyên em? Hôm nay lại trở về làm gì? Anh thích xướng thì tự đi mà xướng, tránh ra, đừng có mà chắn đường em!”
Lý Thiếu Thiên không dám quá mức ngăn cản sư đệ, bằng không dựa vào tính tình của cậu sẽ càng tỏ ra chống đối, hắn rất hiểu biết sự tùy hứng của Mặc Lý. Nhưng cũng không thể thả cậu đi, đành phải đi theo cạnh cậu tận tình khuyên nhủ can ngăn.
Mặc Lý dùng tay che tai miệng liên tục lẩm bẩm, át đi giọng của Lý Thiếu Thiên: “Không nghe không nghe tôi không nghe được gì hết, không nghe không nghe rùa niệm kinh, không nhìn rùa đẻ trứng.”
Lý Thiếu Thiên bị chửi xéo, cảm thấy bất đắc dĩ.
“Ai u, tiểu A Ly của chúng ta mắng ai là rùa đó?”
Mặc Lý cúi đầu đi về phía trước, bất thình lình bị người phía trước ôm vào trong lòng.
Thành phố nhỏ chính là có điểm này không tốt, đi tới đâu cũng đều là người quen, có trốn cũng không thoát.
Mặc Lý buông tay buồn bực nhìn người vừa tới, bả vai còn bị đối phương kéo vào trong ngực, cậu cũng không thể đẩy ra, bởi vì đối phương là trưởng bối.
Lý Thiếu Thiên ở bên cạnh gọi một tiếng: “Ông Lỗ, ông cũng đi ra tìm A Ly ạ? A Ly lập tức trở về đây.”
“Em không quay về.” Mặc Lý vẫn kiên trì, quật cường mím môi.
Ông Lỗ là nghệ nhân lớn tuổi nhất của gánh hát Mặc gia, ông lão bảy mươi tuổi cả đời không làm gì khác chỉ ở trong gánh hát xướng hí, con cháu cũng đều kế thừa ông. Hai đứa con hiện tại đều là nghệ nhân của gánh hát Mặc gia, đứa cháu nhỏ cũng đã bái sư học nghệ.
Ông xướng kịch Mặc gia cả đời, cũng ở tại cái gánh hát kia cả đời. Ông chính là thuộc nhóm người mà theo như lời của Lý Thiếu Thiên là nếu gánh hát bị phá bỏ thì không có cách nào khác mưu sinh. Đám con cháu cũng chỉ biết xướng hí khúc, không biết bất cứ một kỹ năng nào khác phòng thân, nếu rời khỏi gánh hát Mặc gia thì hoặc là hồi hương chuyên tâm làm nghề nông, hoặc là đi ra ngoài làm công bán thể lực.
Nhưng ông Lỗ còn có tâm tình an ủi Mặc Lý.
“Không sao hết, không sao hết, không về thì không về. Chuyện mà A Ly của chúng ta không muốn làm, không ai có thể ép A Ly. Ba cháu cũng là già rồi nên hồ đồ, ông đi nói với ba cháu.” Ông Lỗ từ ái vỗ vỗ đỉnh đầu của Mặc Lý. “Đi thôi, cháu đi chơi đi. Có tiền mua đồ ăn vặt chưa? Cầm lấy này.”
Ông Lỗ lấy ra mấy đồng tiền lẻ được bao bởi chiếc khăn tay, đều nhét vào trong tay của Mặc Lý, đẩy cậu đi.
“A Ly đi tìm bạn học cùng đi chơi đi, đi chơi game cũng tốt, chờ tiệc rượu tan rồi hẵng về, đừng quan tâm ba cháu nói gì.”
“Ông Lỗ ——” Lý Thiếu Thiên có chút lo lắng.
Ông Lỗ ngược lại vứt sắc mặt đen như đáy nồi cho hắn: “Đại sư ca như cháu cũng không phải là thứ tốt, nửa năm không về, vừa trở về đã đến ép A Ly, thảo nào bị A Ly mắng cho.”
Lý Thiếu Thiên thở dài một tiếng không dám khuyên nữa. Mấy chú bác trong gánh hát đều cưng chiều Mặc Lý, bằng không cũng không nuôi ra được cái tính tình nuông chiều bốc đồng này của cậu, chính là nghĩ đến chuyện tối nay lại đau đầu.
Buổi tối phải diễn Độ Hồ tiên, nhưng Mặc Lý không muốn xướng, còn ai có thể diễn được tiểu Hồ yêu xinh đẹp kia?! Thay thành người khác căn bản là lợn lành chữa thành lợn què, đổi thành vở kịch khác cũng căn bản không thể thực hiện được.
Đối với người ngoài mà nói, tất cả vở kịch của Mặc gia chỉ có Độ Hồ tiên có thể khiến người ta nhìn đến mỹ cảm, đổi thành vở khác sẽ không là giải trí, mà là đuổi khách.
Kịch bản gánh hát Mặc gia diễn đều là kịch thôn nông, vốn chính là diễn cho người dân nông thôn xem, cố sự phần lớn đơn giản thô thiển, diễn viên đa số là thôn phu thôn phụ, giọng hát cũng thực đơn điệu, hơi thở quê cha đất tổ nồng hậu. Mấy vở diễn này có thể nhận được sự hoan nghênh của dân nhà nông, nhưng là không thể mang đến trước mặt mấy vị khách tối nay.
Duy chỉ có vở kịch Độ Hồ tiên, hoàn toàn không cùng một phong cách với mấy vở kịch khác của Mặc gia. Cũng không biết là có từ năm nào, do ai sáng tác, không có một chút dáng vẻ quê mùa thô tục, từ cách hoá trang đến dáng người và giọng hát đều có thể nhận xét mấy tiếng tinh xảo tao nhã.
Nhân vật chính của Độ Hồ tiên là một con Hồ yêu và một đạo sĩ tu hành. Vở diễn này từ trước đến nay đều là hắn cùng Mặc Lý cố định phối hợp, tuy rằng bọn họ đã rất lâu không xướng, nhưng bản lĩnh từ nhỏ luyện được đã sớm khắc chặt chẽ vở diễn này trong trí nhớ. Liên tiếp mười hai bản, muốn xướng toàn bộ thì phải xướng mười hai ngày, mỗi một câu từ đều vắt ở bên miệng, há mồm là có thể xướng.
Chính là cho dù thuần thục đến mấy, hắn cũng không thể một người độc diễn.
Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn theo thân ảnh do dự của Mặc Lý đi xa.
“Đừng nhìn nữa, trước tiên cứ theo ta trở về. Khó được có thể trở về một chuyến cũng nên đi hỗ trợ gánh hát, đừng chỉ nghĩ đến chuyện làm sư đệ khó xử.” Ông Lỗ hừ một tiếng, chắp tay sau mông đi trước.
Tay Mặc Lý cầm tiền ông Lỗ cho, ngược lại không biết nên đi đâu. Cậu ở bên đường bồi hồi mấy vòng, lại đi tới bãi cỏ hồi nãy vừa đánh nhau ngồi xuống.
Cái tên ngu xuẩn Chu Phi kia cũng đi rồi, trên cỏ chỉ có mấy thằng nhóc đang chạy tới chạy lui nô đùa.
Mặc Lý lắc lắc bả vai ngồi ngẩn người, miếng ngọc phật ở dưới xương quai xanh lộ ra ngoài. Cậu dùng đầu ngón tay sờ sờ, bề mặt ôn nhuận, đây đại khái là thứ quý giá nhất gánh hát Mặc gia. Là bùa hộ mệnh mà lúc cậu còn bé bị bệnh, mấy trưởng bối dùng rất nhiều tiền để mua cho cậu, còn mời cao tăng phù phép.
Các trưởng bối bình thường ngay cả mua mấy chiếc bánh bao đều phải cò kè mặc cả, lại dùng tiền lương của cả một năm mua ngọc phật cho cậu.
Mấy đứa nhóc đột nhiên chạy tới vây quanh cậu hô hào: “Anh, anh trai, bọn em sắp thi chạy, anh đừng ngồi đây chắn đường.”
“Cút.” Mặc Lý phụng phịu, hung dữ mắng.
Mấy đứa nhỏ ngẩn ngơ, đại khái là không nghĩ tới sẽ gặp phải một người lớn vô lý như thế, dĩ nhiên lại đi bắt nạt trẻ con.
Hai đứa nhỏ há mồm lập tức định khóc lên, Mặc Lý đứng lên vỗ vỗ mông, xoay người lộ ra tươi cười thân thiết: “Đừng khóc đừng khóc, anh chơi cùng các em nhé.”
Mấy đứa nhỏ cảm thấy trước mắt giống như phát sáng, ánh mắt bị mù loà một giây, ngay cả khóc cũng quên, đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lại kinh ngạc cùng nhau gật đầu.
“Nếu thi chạy, vậy các em lấy cái gì làm phần thưởng?”
“Kẹo sữa thỏ trắng thầy cô phát!”
“Ai thắng có thể ăn hết, ai thua một viên kẹo cũng không được ăn!”
Bọn nhỏ trong nháy mắt quên mất sự không thoải mái vừa rồi, vây quanh Mặc Lý líu ríu.
“Oa! Thì ra là như vậy, các em thật ngoan, anh cùng chơi với các em được không?”
“Được ạ!”
Mười phút sau.
“Yeah, anh thắng, lấy hết kẹo ra đây!”
Một đám nhóc vẻ mặt cầu xin đứng trên bãi cỏ, tất cả đều lấy kẹo trong túi ra, xếp thành hàng để kẹo vào tay anh trai tự đắc vênh váo phía trước.
Mặc Lý thắng trận đấu, lấy được một túi kẹo sữa thỏ trắng, tâm tình nháy mắt trở nên sung sướng.
“Ừm, thoải mái. Nếu mấy tên ngu xuẩn kia đều kính cẩn chờ đợi mình xướng, vậy thì mình cứ ráng mà làm, bố thí cho bọn họ.”
Mặc Lý làm trò trước mặt bọn nhóc ăn vài viên kẹo sữa, nhìn thấy bọn nhóc thèm đến mức nuốt nuốt nước bọt, tâm tình nhất thời trở nên tốt lắm, cất hết chỗ kẹo còn lại, xoay người vừa đi vừa nghêu ngao hát bài đồng dao tự sáng tác.
“La la la xem kịch ta diễn, xuất môn giẫm phải phân chó ~ La la la ngắm ngoại hình của ta, ngày mai liền phá sản ~ La la la uống rượu của ta, còn muốn thăng quan? Nằm mơ đi thôi ~”
Tiểu kịch trường:
A Ly: Ba chuyện vui nhất của nhân sinh, đánh bạn học, mắng sư ca, bắt nạt mấy đứa nhỏ ヽ(??▽?)ノ
Phú thương ở nơi nào đó trong thành phố: cảm thấy một hơi nguyền rủa, nơi này có yêu khí
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook