Quốc Sắc Sinh Kiêu
-
Chương 1583: Kiểm chứng
Ngũ Sĩ Chiêu đột nhiên biến sắc, lao ra ngoài. Sở Hoan đi theo, thì thấy Đinh Miểu mặt hốt hoảng đứng đó. Ngũ Sĩ Chiêu nhíu mày hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Độc...!
Đinh Miểu thở phì phò:
- Trúng độc!
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì độc? Ai trúng độc?
Đinh Miểu đưa tay chỉ về phía cách đó không xa, nói:
- Bên kia... không ít người trúng độc...!
Ngũ Sĩ Chiêu vội vã đi tới đó, rất nhanh, liền thấy cả đám Khổng Tước đài đều vây quanh một chỗ, đã thấy Mao Nhân Câu và Chu Hùng đang kiểm tra từng người. Trên mặt đất có năm sáu người nằm giãy giụa, có người rên hừ hừ rất thống khổ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngũ Sĩ Chiêu tiến lên hỏi. Mao Nhân Câu đã đứng dậy, với vẻ mặt ngưng trọng:
- Tổng quản, bọn họ đều trúng độc.
- Trúng độc?
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên nói:
- Sao lại trúng độc?
Lão nhìn mấy người đang giãy dụa trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Sở Hoan. Sở Hoan hiểu ý lão. Lần trước vì hắn giải độc cho Đinh Miểu, nên trong mắt Ngũ Sĩ Chiêu, có lẽ vẫn xem vị Trúc đại hiệp này là cao thủ giải độc, độc nào cũng giải được. Hắn nhìn những người kia, xác thực bọn họ đã khó chịu đến cực điểm, liền tiến lên, ngồi xổm ở bên một người, thấy sắc mặt người kia trắng bệch, trên trán mồ hôi rơi như mưa, hai cánh tay ôm bụng. Một đại hán cao bảy thước lúc này co rúm như một con sâu.
- Trúc đại hiệp, bọn họ bị gì vậy?
Ngũ Sĩ Chiêu vội hỏi:
- Có nguy hiểm tính mạng hay không?
Sở Hoan kiểm tra mắt mũi khoang miệng của người nọ rồi lắc đầu nói:
- Độc dược này cũng không đến mức tổn thương tính mạng!
Ngũ Sĩ Chiêu nghe nói như vậy, hơi thở phào, lập tức trầm giọng hỏi:
- Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà bị trúng độc?
Chu Hùng cau mày nói:
- Vừa mới điều tra ra, là rượu có vấn đề.
Chu Hùng cầm một cái bình rượu đưa đến:
- Ta đã kiểm tra tàn rượu bên trong, mấy huynh đệ trúng độc, lúc trước uống chỗ rượu này.
- Trong rượu có độc?
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình.
Khổng Tước đài đi đường dài, nên khi đi qua phủ thành Vân Sơn, đã mua sắm bổ sung nhu yếu phẩm. Trước khi Khổng Tước đài lên đường, hàng mới được đưa đến nơi.
Trên thực tế, Kim Lăng tước khá hào phóng với thủ hạ của mình.
Đãi ngộ của nhân viên Khổng Tước đài vốn không tệ, mỗi ngày các võ sĩ đều có rượu uống. Ban ngày đi đường không tiện, nhưng vào buổi tối, sau khi đã hạ trại, thì uống hai chén cũng không có gì gọi là quá cả.
- Vâng.
Chu Hùng nói:
- Trong mấy hũ rượu này đều có độc...!
- Đây là rượu mua ở Vân Sơn, nên khó có khả năng chủ quán sẽ hạ độc.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày:
- Vậy độc từ đâu đến?
Lúc này Sở Hoan đã đứng dậy hỏi:
- Ai trông coi rượu?
Từ bên cạnh có một người đi ra, vẻ mặt có chút căng thẳng:
- Là ta...
Sở Hoan thấy người kia vóc người thấp bé, khô gầy, cũng là một tên võ sư, liền hỏi:
- Số rượu này đều do ngươi quản?
Ngũ Sĩ Chiêu đã quay sang Sở Hoan nói:
- Chúng ta có tổng cộng 6 chiếc xe, trong đó có một cỗ xe chuyên chở đồ ăn uống cần thiết trên đường đi. Đây là Hách Xuân, chuyên phụ trách xe chở rượu và đồ nhắm.
Sở Hoan khẽ gật đầu. Kỳ thật, trên đường đi hắn cũng đã hiểu, ngoài Mao Nhân Câu và Chu Hùng chia nhau dẫn đường và chặn hậu, 6 cỗ xe ngựa, ngoài người đánh xe còn có một võ sư chuyên trách.
Lúc này Chu Hùng đã nhìn chằm chằm vào Hách Xuân hỏi:
- Là ngươi phụ trách phân phát rượu?
Hách Xuân gật đầu:
- Thế nhưng ta không biết trong rượu có độc. Trên đường đi ta đều canh chừng cẩn thận, không hề rời khỏi.
- Vậy buổi tối ngươi có trông chừng không?
Chu Hùng cười lạnh.
Hách Xuân khẽ giật mình, ngượng ngùng nói:
- Buổi tối... ngủ cả rồi. hơn nữa, hơn nữa, ai có thể hạ độc trong rượu chứ?
Chu Hùng lườm Mao Nhân Câu:
- Hiện tại cần làm rõ, ai đã hạ độc vào rượu. Nếu không, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện...
Gã quay sang Mao Nhân Câu nói:
- Mao lĩnh đội, Hách Xuân là tâm phúc của ngươi, việc này ngươi nói như thế nào?
Mao Nhân Câu cau mày:
- Ý của Chu phó lĩnh đội là sao? Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy Hách Xuân hạ độc vào rượu?
Hách Xuân vội la lên:
- Mao lĩnh đội, ta không làm...
Thấy Mao Nhân Câu giơ tay lên, gã liền im lặng.
Chu Hùng thản nhiên nói:
- Tổng quản nói không sai, trong rượu có độc, dĩ nhiên không phải người bán rượu hạ độc, cho nên hạ độc trong rượu chỉ có thể là người trong chúng ta.
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người biến sắc. Cả trai lẫn gái đều tỏ ra căng thẳng, không khỏi liếc mắt nhìn quanh.
Cho đến lúc này, trong lều vải của Kim Lăng tước vẫn không hề có động tĩnh gì. Mấy chục người của Khổng Tước đài đã tụ tập một chỗ, duy chỉ có Kim Lăng tước và hai tỳ nữ bên cạnh nàng vẫn một mực không xuất hiện.
Mao Nhân Câu trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Chu Hùng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung.
Chu Hùng nói:
- Ta đã dám nói, tất nhiên sẽ gánh trách nhiệm, chẳng lẽ Mao lĩnh đội cảm thấy ta nói sai? Nếu như không phải trong Khổng Tước đài có người hạ độc, vậy thì độc này từ đâu đến?
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày nói:
- Chu Hùng...!
- Tổng quản, đến lúc nào rồi mà ngài vẫn không rõ.
Chu Hùng vội la lên:
- Đã có người hạ độc, sau khi trúng độc, mặc dù mấy người bọn họ không đến mức mất mạng, thế nhưng... Thế nhưng đau bụng như dao cắt, hơn nữa toàn thân không còn khí lực, đây là muốn gì? Chúng ta cộng lại có hơn mười người võ sư, lần này té gục năm sáu người, nếu thật sự có đạo phỉ đánh tới, có thể gánh vác được sao?
Mao Nhân Câu cau mày nói:
- Đạo phỉ đánh tới? Chu Hùng, ngươi nói là trong chúng ta có người lén thông đồng với đạo phỉ, cố ý hạ độc, để chúng ta mất đi lực chiến đấu lực, cho đạo phỉ một cơ hội?
Lời vừa nói, bốn phía mọi người cũng đều biến sắc. Lúc này mỗi người đều nhìn người khác, ánh mắt liền trở nên cổ quái.
- Mao lĩnh đội nói không sai.
Mắt Chu Hùng sắc như dao:
- Chu mỗ hỏi một câu thôi, kẻ nào lén thông đồng đạo phỉ?
Mao Nhân Câu cười lạnh nói:
- Hay là Chu phó lĩnh đội biết rõ?
Chu Hùng lắc đầu nói:
- Ta không biết, tay không chứng cứ, ăn nói lung tung, ai cũng biết là không thể tâm phục. Nhưng có một biện pháp, ngược lại có thể tra ra, đến tột cùng là ai thông đồng cùng đạo phỉ.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày hỏi:
- Biện pháp gì?
Chu Hùng nói:
- Tổng quản, biện pháp này kỳ thật rất đơn giản, trước hết, tập trung mọi người lại một nơi, tới khi chưa tìm ra thủ phạm nhất định không được cử động.
- Ngươi muốn làm gì?
Chu Hùng nói:
- Tổng quản, nếu ngài muốn tra ra ai là nội gian, nhất định phải tập trung mọi người lại.
Ngũ Sĩ Chiêu nhíu mày, kỳ thật lão cũng biết, việc này rất trọng đại, do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Tất cả đứng yên, không được cử động, ta đi hỏi ý tứ của cô nương.
Ngũ Sĩ Chiêu bước về phía bên kia, đến bên ngoài lều vải của Kim Lăng tước, gọi một tiếng rồi lập tức đi vào. Mọi người cũng không biết trong trướng xảy ra chuyện gì, sau một lát, thấy Ngũ Sĩ Chiêu đi ra, quay lại nói:
- Cô nương có ý, nếu ai hạ độc thì thẳng thắn nhận tội, cô nương sẽ bỏ qua, chỉ cần nhận lỗi với mọi người, giải thích nguyên do, cô nương sẽ xem xét xử trí. Còn nếu vẫn cố chấp không nhận, sau khi tìm ra, vô luận là ai, nặng thì giao quan phủ, nhẹ thì trục xuất khỏi Khổng Tước đài. Các ngươi nghe rõ không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
- Là ai làm, ai làm thì hãy nhận trách nhiệm đi?
Im lặng. Ngũ Sĩ Chiêu vẫy tay gọi Chu Hùng lại, nói nhỏ vài câu.
Ngũ Sĩ Chiêu và Chu Hùng thì thầm với nhau một lúc, đợi Chu Hùng nói xong, Ngũ Sĩ Chiêu do dự một chút rồi nói:
- Xem ra không ai chủ động nhận tội, vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người đứng sang một bên, xếp thành hai hàng, quay lưng vào nhau, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người bất đắc dĩ đi đến chỗ đất trống, xếp thành hai hàng quay lưng vào nhau. Nam nhân một hàng, nữ nhân một hàng. Ngũ Sĩ Chiêu quay sang Sở Hoan nói:
- Trúc đại hiệp, ngài không cần phải xếp hàng. Cô nương muốn ngài phụ trách kiểm tra. Làm phiền.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Ngũ Sĩ Chiêu đã nói:
- Tất cả mọi người lấy đồ đạc của mình ra, cho dù là túi hay vật, đều lấy ra đặt hết dưới chân mình.
Lão ra lệnh một tiếng, mọi người cũng không dám do dự, đều lấy đồ đạc của mình ra. Lúc này Sở Hoan đã hiểu vì sao Ngũ Sĩ Chiêu để nam nữ xếp thành hai nhóm quay lưng vào nhau. Dẫu sao nữ nhân cũng có một số thứ không tiện cho nam nhân thấy.
- Ta nói thêm câu nữa, nếu có người dám cất giấu đồ vật không lấy ra, một khi tra được, chẳng những trục xuất khỏi Khổng Tước đài mà còn giao cho quan phủ xử lý.
Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
- Mọi người tự mình suy nghĩ một chút đi, lấy hết đồ đạc ra.
Lúc này dưới chân mỗi người, đều xếp đồ đạc mang theo người.
- Ngũ Tổng quản, đây là cách để kiểm tra ai có mang theo độc dược trên người?
Mao Nhân Câu đứng ở vị trí đầu tiên bên trái, trầm giọng hỏi.
Ngũ Sĩ Chiêu gật đầu nói:
- Không sai.
Mao Nhân Câu hỏi:
- Như vậy chủ ý này là Chu Hùng đưa ra?
Lúc này, Chu Hùng đứng ở bên cạnh Mao Nhân Câu, nghe vậy lập tức nói:
- Đúng vậy, chính là ta đưa ra. Nếu là hạ độc, như vậy, nội gian sẽ không thể bỏ hết độc mình có. Trong thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ không có cách nào xóa sạch dấu vết, e rằng trên người vẫn còn có thuốc độc.
Mao Nhân Câu cười lạnh:
- Ngươi nói không sai. Trước đó, không ai biết sẽ bị lục soát người. Chủ ý này, là do Chu phó lĩnh đội đưa ra. Nói cách khác, rất có thể Chu phó lĩnh đội đã có sự chuẩn bị, ngươi cần gì phải đứng ở đây. Cho dù là ngươi hạ độc, thì ta cũng không thể tìm thấy độc dược trên người ngươi đâu.
Chu Hùng cả giận:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc?
- Ai cũng bị nghi ngờ hết.
Mao Nhân Câu nhìn về phía Sở Hoan, cười lạnh:
- Ngay cả vị Trúc đại hiệp này, nếu như không lục soát, chỉ sợ cũng không thoát khỏi bị nghi ngờ là kẻ đầu độc.
Sở Hoan lại cười:
- Mao lĩnh đội cảm thấy ta rất khả nghi?
- Trúc đại hiệp xin đừng hiểu nhầm. Ta chỉ nói một câu thật lòng mà thôi.
Mao Nhân Câu lên tiếng:
- Nếu như không tìm được độc dược trên người mọi người, mà Trúc đại hiệp thì không bị lục soát, thì khó tránh khỏi sẽ bị mọi người hoài nghi. Trúc đại hiệp đi cùng Khổng Tước đài đã mấy ngày, ta cảm thấy, vẫn nên tuân thủ quy tắc của đoàn.
- Mao Nhân Câu, ngươi đang trả đũa?
Chu Hùng cười lạnh:
- Trúc đại hiệp há lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy? Ngay cả Trúc đại hiệp mà ngươi cũng nghi ngờ? Ngươi đã nghi ngờ Trúc đại hiệp ta cũng không cãi lại, chỉ cần trên người các ngươi không tìm ra độc dược, chuyện này là ta làm, cứ việc trục xuất ta.
- Xảy ra chuyện gì?
- Độc...!
Đinh Miểu thở phì phò:
- Trúng độc!
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì độc? Ai trúng độc?
Đinh Miểu đưa tay chỉ về phía cách đó không xa, nói:
- Bên kia... không ít người trúng độc...!
Ngũ Sĩ Chiêu vội vã đi tới đó, rất nhanh, liền thấy cả đám Khổng Tước đài đều vây quanh một chỗ, đã thấy Mao Nhân Câu và Chu Hùng đang kiểm tra từng người. Trên mặt đất có năm sáu người nằm giãy giụa, có người rên hừ hừ rất thống khổ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngũ Sĩ Chiêu tiến lên hỏi. Mao Nhân Câu đã đứng dậy, với vẻ mặt ngưng trọng:
- Tổng quản, bọn họ đều trúng độc.
- Trúng độc?
Ngũ Sĩ Chiêu ngạc nhiên nói:
- Sao lại trúng độc?
Lão nhìn mấy người đang giãy dụa trên mặt đất, quay đầu lại nhìn Sở Hoan. Sở Hoan hiểu ý lão. Lần trước vì hắn giải độc cho Đinh Miểu, nên trong mắt Ngũ Sĩ Chiêu, có lẽ vẫn xem vị Trúc đại hiệp này là cao thủ giải độc, độc nào cũng giải được. Hắn nhìn những người kia, xác thực bọn họ đã khó chịu đến cực điểm, liền tiến lên, ngồi xổm ở bên một người, thấy sắc mặt người kia trắng bệch, trên trán mồ hôi rơi như mưa, hai cánh tay ôm bụng. Một đại hán cao bảy thước lúc này co rúm như một con sâu.
- Trúc đại hiệp, bọn họ bị gì vậy?
Ngũ Sĩ Chiêu vội hỏi:
- Có nguy hiểm tính mạng hay không?
Sở Hoan kiểm tra mắt mũi khoang miệng của người nọ rồi lắc đầu nói:
- Độc dược này cũng không đến mức tổn thương tính mạng!
Ngũ Sĩ Chiêu nghe nói như vậy, hơi thở phào, lập tức trầm giọng hỏi:
- Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà bị trúng độc?
Chu Hùng cau mày nói:
- Vừa mới điều tra ra, là rượu có vấn đề.
Chu Hùng cầm một cái bình rượu đưa đến:
- Ta đã kiểm tra tàn rượu bên trong, mấy huynh đệ trúng độc, lúc trước uống chỗ rượu này.
- Trong rượu có độc?
Ngũ Sĩ Chiêu khẽ giật mình.
Khổng Tước đài đi đường dài, nên khi đi qua phủ thành Vân Sơn, đã mua sắm bổ sung nhu yếu phẩm. Trước khi Khổng Tước đài lên đường, hàng mới được đưa đến nơi.
Trên thực tế, Kim Lăng tước khá hào phóng với thủ hạ của mình.
Đãi ngộ của nhân viên Khổng Tước đài vốn không tệ, mỗi ngày các võ sĩ đều có rượu uống. Ban ngày đi đường không tiện, nhưng vào buổi tối, sau khi đã hạ trại, thì uống hai chén cũng không có gì gọi là quá cả.
- Vâng.
Chu Hùng nói:
- Trong mấy hũ rượu này đều có độc...!
- Đây là rượu mua ở Vân Sơn, nên khó có khả năng chủ quán sẽ hạ độc.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày:
- Vậy độc từ đâu đến?
Lúc này Sở Hoan đã đứng dậy hỏi:
- Ai trông coi rượu?
Từ bên cạnh có một người đi ra, vẻ mặt có chút căng thẳng:
- Là ta...
Sở Hoan thấy người kia vóc người thấp bé, khô gầy, cũng là một tên võ sư, liền hỏi:
- Số rượu này đều do ngươi quản?
Ngũ Sĩ Chiêu đã quay sang Sở Hoan nói:
- Chúng ta có tổng cộng 6 chiếc xe, trong đó có một cỗ xe chuyên chở đồ ăn uống cần thiết trên đường đi. Đây là Hách Xuân, chuyên phụ trách xe chở rượu và đồ nhắm.
Sở Hoan khẽ gật đầu. Kỳ thật, trên đường đi hắn cũng đã hiểu, ngoài Mao Nhân Câu và Chu Hùng chia nhau dẫn đường và chặn hậu, 6 cỗ xe ngựa, ngoài người đánh xe còn có một võ sư chuyên trách.
Lúc này Chu Hùng đã nhìn chằm chằm vào Hách Xuân hỏi:
- Là ngươi phụ trách phân phát rượu?
Hách Xuân gật đầu:
- Thế nhưng ta không biết trong rượu có độc. Trên đường đi ta đều canh chừng cẩn thận, không hề rời khỏi.
- Vậy buổi tối ngươi có trông chừng không?
Chu Hùng cười lạnh.
Hách Xuân khẽ giật mình, ngượng ngùng nói:
- Buổi tối... ngủ cả rồi. hơn nữa, hơn nữa, ai có thể hạ độc trong rượu chứ?
Chu Hùng lườm Mao Nhân Câu:
- Hiện tại cần làm rõ, ai đã hạ độc vào rượu. Nếu không, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện...
Gã quay sang Mao Nhân Câu nói:
- Mao lĩnh đội, Hách Xuân là tâm phúc của ngươi, việc này ngươi nói như thế nào?
Mao Nhân Câu cau mày:
- Ý của Chu phó lĩnh đội là sao? Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy Hách Xuân hạ độc vào rượu?
Hách Xuân vội la lên:
- Mao lĩnh đội, ta không làm...
Thấy Mao Nhân Câu giơ tay lên, gã liền im lặng.
Chu Hùng thản nhiên nói:
- Tổng quản nói không sai, trong rượu có độc, dĩ nhiên không phải người bán rượu hạ độc, cho nên hạ độc trong rượu chỉ có thể là người trong chúng ta.
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người biến sắc. Cả trai lẫn gái đều tỏ ra căng thẳng, không khỏi liếc mắt nhìn quanh.
Cho đến lúc này, trong lều vải của Kim Lăng tước vẫn không hề có động tĩnh gì. Mấy chục người của Khổng Tước đài đã tụ tập một chỗ, duy chỉ có Kim Lăng tước và hai tỳ nữ bên cạnh nàng vẫn một mực không xuất hiện.
Mao Nhân Câu trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Chu Hùng, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung.
Chu Hùng nói:
- Ta đã dám nói, tất nhiên sẽ gánh trách nhiệm, chẳng lẽ Mao lĩnh đội cảm thấy ta nói sai? Nếu như không phải trong Khổng Tước đài có người hạ độc, vậy thì độc này từ đâu đến?
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày nói:
- Chu Hùng...!
- Tổng quản, đến lúc nào rồi mà ngài vẫn không rõ.
Chu Hùng vội la lên:
- Đã có người hạ độc, sau khi trúng độc, mặc dù mấy người bọn họ không đến mức mất mạng, thế nhưng... Thế nhưng đau bụng như dao cắt, hơn nữa toàn thân không còn khí lực, đây là muốn gì? Chúng ta cộng lại có hơn mười người võ sư, lần này té gục năm sáu người, nếu thật sự có đạo phỉ đánh tới, có thể gánh vác được sao?
Mao Nhân Câu cau mày nói:
- Đạo phỉ đánh tới? Chu Hùng, ngươi nói là trong chúng ta có người lén thông đồng với đạo phỉ, cố ý hạ độc, để chúng ta mất đi lực chiến đấu lực, cho đạo phỉ một cơ hội?
Lời vừa nói, bốn phía mọi người cũng đều biến sắc. Lúc này mỗi người đều nhìn người khác, ánh mắt liền trở nên cổ quái.
- Mao lĩnh đội nói không sai.
Mắt Chu Hùng sắc như dao:
- Chu mỗ hỏi một câu thôi, kẻ nào lén thông đồng đạo phỉ?
Mao Nhân Câu cười lạnh nói:
- Hay là Chu phó lĩnh đội biết rõ?
Chu Hùng lắc đầu nói:
- Ta không biết, tay không chứng cứ, ăn nói lung tung, ai cũng biết là không thể tâm phục. Nhưng có một biện pháp, ngược lại có thể tra ra, đến tột cùng là ai thông đồng cùng đạo phỉ.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày hỏi:
- Biện pháp gì?
Chu Hùng nói:
- Tổng quản, biện pháp này kỳ thật rất đơn giản, trước hết, tập trung mọi người lại một nơi, tới khi chưa tìm ra thủ phạm nhất định không được cử động.
- Ngươi muốn làm gì?
Chu Hùng nói:
- Tổng quản, nếu ngài muốn tra ra ai là nội gian, nhất định phải tập trung mọi người lại.
Ngũ Sĩ Chiêu nhíu mày, kỳ thật lão cũng biết, việc này rất trọng đại, do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Tất cả đứng yên, không được cử động, ta đi hỏi ý tứ của cô nương.
Ngũ Sĩ Chiêu bước về phía bên kia, đến bên ngoài lều vải của Kim Lăng tước, gọi một tiếng rồi lập tức đi vào. Mọi người cũng không biết trong trướng xảy ra chuyện gì, sau một lát, thấy Ngũ Sĩ Chiêu đi ra, quay lại nói:
- Cô nương có ý, nếu ai hạ độc thì thẳng thắn nhận tội, cô nương sẽ bỏ qua, chỉ cần nhận lỗi với mọi người, giải thích nguyên do, cô nương sẽ xem xét xử trí. Còn nếu vẫn cố chấp không nhận, sau khi tìm ra, vô luận là ai, nặng thì giao quan phủ, nhẹ thì trục xuất khỏi Khổng Tước đài. Các ngươi nghe rõ không?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
- Là ai làm, ai làm thì hãy nhận trách nhiệm đi?
Im lặng. Ngũ Sĩ Chiêu vẫy tay gọi Chu Hùng lại, nói nhỏ vài câu.
Ngũ Sĩ Chiêu và Chu Hùng thì thầm với nhau một lúc, đợi Chu Hùng nói xong, Ngũ Sĩ Chiêu do dự một chút rồi nói:
- Xem ra không ai chủ động nhận tội, vậy thì tốt rồi, tất cả mọi người đứng sang một bên, xếp thành hai hàng, quay lưng vào nhau, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người bất đắc dĩ đi đến chỗ đất trống, xếp thành hai hàng quay lưng vào nhau. Nam nhân một hàng, nữ nhân một hàng. Ngũ Sĩ Chiêu quay sang Sở Hoan nói:
- Trúc đại hiệp, ngài không cần phải xếp hàng. Cô nương muốn ngài phụ trách kiểm tra. Làm phiền.
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Ngũ Sĩ Chiêu đã nói:
- Tất cả mọi người lấy đồ đạc của mình ra, cho dù là túi hay vật, đều lấy ra đặt hết dưới chân mình.
Lão ra lệnh một tiếng, mọi người cũng không dám do dự, đều lấy đồ đạc của mình ra. Lúc này Sở Hoan đã hiểu vì sao Ngũ Sĩ Chiêu để nam nữ xếp thành hai nhóm quay lưng vào nhau. Dẫu sao nữ nhân cũng có một số thứ không tiện cho nam nhân thấy.
- Ta nói thêm câu nữa, nếu có người dám cất giấu đồ vật không lấy ra, một khi tra được, chẳng những trục xuất khỏi Khổng Tước đài mà còn giao cho quan phủ xử lý.
Ngũ Sĩ Chiêu trầm giọng nói:
- Mọi người tự mình suy nghĩ một chút đi, lấy hết đồ đạc ra.
Lúc này dưới chân mỗi người, đều xếp đồ đạc mang theo người.
- Ngũ Tổng quản, đây là cách để kiểm tra ai có mang theo độc dược trên người?
Mao Nhân Câu đứng ở vị trí đầu tiên bên trái, trầm giọng hỏi.
Ngũ Sĩ Chiêu gật đầu nói:
- Không sai.
Mao Nhân Câu hỏi:
- Như vậy chủ ý này là Chu Hùng đưa ra?
Lúc này, Chu Hùng đứng ở bên cạnh Mao Nhân Câu, nghe vậy lập tức nói:
- Đúng vậy, chính là ta đưa ra. Nếu là hạ độc, như vậy, nội gian sẽ không thể bỏ hết độc mình có. Trong thời gian ngắn như vậy, chỉ sợ không có cách nào xóa sạch dấu vết, e rằng trên người vẫn còn có thuốc độc.
Mao Nhân Câu cười lạnh:
- Ngươi nói không sai. Trước đó, không ai biết sẽ bị lục soát người. Chủ ý này, là do Chu phó lĩnh đội đưa ra. Nói cách khác, rất có thể Chu phó lĩnh đội đã có sự chuẩn bị, ngươi cần gì phải đứng ở đây. Cho dù là ngươi hạ độc, thì ta cũng không thể tìm thấy độc dược trên người ngươi đâu.
Chu Hùng cả giận:
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta hạ độc?
- Ai cũng bị nghi ngờ hết.
Mao Nhân Câu nhìn về phía Sở Hoan, cười lạnh:
- Ngay cả vị Trúc đại hiệp này, nếu như không lục soát, chỉ sợ cũng không thoát khỏi bị nghi ngờ là kẻ đầu độc.
Sở Hoan lại cười:
- Mao lĩnh đội cảm thấy ta rất khả nghi?
- Trúc đại hiệp xin đừng hiểu nhầm. Ta chỉ nói một câu thật lòng mà thôi.
Mao Nhân Câu lên tiếng:
- Nếu như không tìm được độc dược trên người mọi người, mà Trúc đại hiệp thì không bị lục soát, thì khó tránh khỏi sẽ bị mọi người hoài nghi. Trúc đại hiệp đi cùng Khổng Tước đài đã mấy ngày, ta cảm thấy, vẫn nên tuân thủ quy tắc của đoàn.
- Mao Nhân Câu, ngươi đang trả đũa?
Chu Hùng cười lạnh:
- Trúc đại hiệp há lại là kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy? Ngay cả Trúc đại hiệp mà ngươi cũng nghi ngờ? Ngươi đã nghi ngờ Trúc đại hiệp ta cũng không cãi lại, chỉ cần trên người các ngươi không tìm ra độc dược, chuyện này là ta làm, cứ việc trục xuất ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook