Quốc Sắc Sinh Kiêu
-
Chương 1527: Phật ảnh
- Đây cũng là một bí mật khác của bản tướng.
Kim tướng quân lúc này cũng không thể đứng dậy. Tuy trái tim gã ở bên phải, nhưng bị ngân thương xuyên qua ngực trái cũng khiến gã thụ thương rất nặng, tiếng nói không còn có lực như lúc trước nữa.
- Bản tướng thừa nhận, thương pháp của ngươi xếp trên bản tướng, bản tướng không phải địch thủ của ngươi...!
Bạch Hổ mặt không chút biểu tình.
- Thế nhưng bản tướng lại không thể chết trong tay ngươi.
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Bản tướng muốn giết ngươi trước hết phải vô hiệu hóa được Ngân thương trên tay ngươi, nhưng muốn làm được điều đó chỉ có cách dùng thân thể mình làm mồi nhử. Ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, nếu không cũng không xứng là Bạch Hổ nữa rồi. Chỉ cần ngươi cho rằng ta phạm sai lầm, chỉ cần ngươi cho rằng ta lộ sơ hở, tất nhiên Ngân thương của ngươi sẽ đâm vào ngực trái của ta. Mà ta cũng chỉ có biện pháp duy nhất đó để có thể đánh bại ngươi.
Bạch Hổ cũng không thể kiên trì được nữa, “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình y dường như sắp ngã quỵ về phía trước, nhưng y nhanh chóng lăng hai tay giữ thăng bằng lại cho mình.
- Võ công của ta cũng không phải đặc biệt ở Kim thương.
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Mà ở đôi tay này, hai tay bản tướng so với Kim thương còn sắc bén hơn nhiều, không gì không thể phá.
Bạch Hổ rút cuộc hỏi:
- Ta muốn biết, công phu của ngươi tên là gì?
- Cực lạc đao pháp!
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Nó gọi là Cực lạc đao pháp.
Bạch Hổ tự lẩm bẩm:
- Cực lạc đao pháp... thì ra là thế...!
Y ngẩng đầu, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái, sau đó nói:
- Chỉ là ngươi quên rằng, bản Thiên hộ là một trong tứ đại Thiên hộ Thần y vệ, nếu vì một chút khinh địch như vậy mà chết trong tay ngươi thì đã sớm không xứng là Thần y Thiên hộ rồi... Kim tướng quân, sao ngươi không thử hít sâu một hơi xem...!
Kim tướng quân nhìn Bạch Hổ điệu cười quỷ dị, liền cảm thấy sự tình có chút cổ quái, gã không do dự vận khí thử một lần. Nhưng kình khí trong cơ thể còn chưa tập hợp, lập tức cảm giác những nơi kình khí đi qua, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn giống như bị lửa đốt. Gã giật mình, hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn kia càng thêm rõ ràng, lục phủ ngũ tạng giống như bị xé rách.
Bạch Hổ chậm rãi giơ tay đỡ lấy thân thể, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Hai tay y đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào Kim tướng quân, từ tốn nói:
- Vệ đốc có lệnh, tìm đầu sỏ náo động kinh thành giết không tha. Bản Thiên hộ lĩnh mệnh trong người, đương nhiên... đương nhiên sẽ không phụ sự ủy thác của Vệ đốc... Định Quân thương xuất ra, ruột gan đứt từng khúc... Kim tướng quân, bản Thiên hộ chết trong tay ngươi, nhưng ngươi... ngươi cũng đừng mong sống sót...!
Gương mặt Kim tướng quân vốn vàng như tờ giấy trong phút chốc liền khô héo, đồng tử co rút lại.
- Bạch Hổ trường thương.
Bạch Hổ tự lẩm bẩm.
- Nếu ngươi cảm thấy chỉ dựa vào một tay thương pháp, bản Thiên hộ có thể trở thành một trong Tứ đại Thiên hộ, vậy ngươi quá coi thường Thần y vệ rồi. Trường thương của bản Thiên hộ cho tới bây giờ đều không phải sát chiêu chân chính. Ngươi cố ý lộ ra sơ hở, tự cho rằng bày kế thành công, thật ra đó là tự tìm đường chết. Thời điểm trường thương đâm vào thân thể ngươi, Bạch Hổ kình khí đã thông qua trường thương khuếch tán đến kinh mạch toàn thân ngươi rồi. Đả thương địch nhân không phải trường thương mà là Bạch Hổ kình khí. Ngươi không biết rằng chính sát chiêu ấy đã xé rách kinh mạch, làm trọng thương lục phủ ngũ tạng của ngươi...!
Kim tướng quân nắm chặt hai bàn tay.
- Ngươi có Kim thương, ta có Ngân thương, ngươi có Cực lạc đao pháp, ta có Bạch Hổ kình khí.
Khóe miệng Bạch Hổ xẹt qua nụ cười quỷ dị:
- Ta và ngươi hòa nhau, nhiệm vụ của ngươi có hoàn thành hay không bản Thiên hộ không cần biết, chỉ biết rằng lệnh Vệ đốc giao cho bản Thiên hộ, bản Thiên hộ... bản Thiên hộ đã làm được...!
Nói tới đây, Bạch Hổ lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân rũ xuống, hai mắt mở trừng, không động đậy được nữa. (hu hu, Bạch Hổ idol của lòng em chết nhanh quá)
Kim tướng quân nhìn thấy Bạch Hộ chết đi như thế, mặt liền xám như tro. Doanh Bình đứng một bên vội hốt hoảng chạy tới, la lên:
- Kim tướng quân, ngươi... bây giờ ngươi thế nào rồi? Chúng ta... chúng ta nên làm thế nào?
Kim tướng quân chuyển mắt nhìn về Doanh Bình, thấy vẻ mặt Doanh Bình đầy lo lắng, liền thở dài nói:
- Bạch Hổ nói không sai, lục phủ ngũ tạng của ta đã bị hắn phá hủy rồi...!
- Ngươi là thủ lĩnh khởi sự ở kinh thành...!
Doanh Bình cau mày nói:
- Nếu ngươi không còn nữa, tiếp theo nên làm như thế nào? Trật tự trong kinh thành, sẽ không khống chế được...!
- Bản tướng... bản tướng an bài ba người, Lôi Thiên Đại Tráng, Hỏa Trạch Khuế, Thủy Thiên Nhu đều đã bị Bạch Hổ giết chết.
Ánh mắt Kim tướng quân không còn giữ được hào quang sắc bén nữa, thanh âm cũng trở lên suy yếu đi rất nhiều. Lúc này gã chẳng những không thể động đậy mà chỉ cần nói to một chút là khiến toàn thân vô cùng đau đớn, chỉ có thể nói rất khẽ:
- Dẫn theo người của ngươi, chờ đại quân Thiên Môn đến... kinh thành không còn cách khống chế nữa rồi...!
- Thiên công là ai, Thiên công ở nơi nào?
Doanh Bình lo lắng hỏi:
- Nếu ngươi chết rồi, ta làm thế nào liên lạc được với Thiên công? Ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần giúp bọn ngươi đoạt lấy kinh thành, ngươi sẽ cho ta gặp Thiên công. Hắn ở đâu, hắn là ai?
Khóe miệng Kim tướng quân nở một nụ cười cổ quái:
- Ngươi không cần sốt ruột, cũng không cần tìm Thiên công, bởi vì... Thiên công sẽ phái người tới tìm các ngươi... Ẩn mình cho tốt, chờ đại quân Thiên Môn đến...!
- Xoẹt!
Doanh Bình đột nhiên rút đao bên hông Điền Hậu, giơ lưỡi đao lên đặt sát vào yết hầu Kim tướng quân,vẻ mặt trở nên lạnh lẽo và dữ tợn:
- Kim tướng quân, bây giờ bản vương muốn ngươi nói cho ta biết, Thiên công là ai?
Kim tướng quân lập tức cười rộ lên, chỉ có điều khi gã cười lớn thế này liền rung động tới kinh mạch toàn thân, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ thống khổ, lạnh lùng nói:
- Ngươi đây là... ngươi đây là đang uy hiếp bản tướng?
- Bản vương muốn ngươi nói Thiên công ở nơi nào.
Hán Vương lạnh lùng nói.
Kim tướng quân thản nhiên nói:
- Ngươi đang uy hiếp một người sắp chết sao?
- Bản vương có thể nói cho ngươi biết, trên thế gian này có rất nhiều cách chết.
Hiện giờ thậm chí thần sắc Hán Vương có chút dữ tợn:
- Ngươi bây giờ còn chưa chết. Bản vương có thể từng đao từng đao cắt dần thịt trên người ngươi. Ngươi trước sau đều phải chết, cũng không nên kiên trì như vậy, mau thống khoái nói ra Thiên công là ai, ở nơi nào? Bản vương có thể để cho ngươi chết bớt đau đớn một chút.
Kim tướng quân nhắm mắt lại, không nói gì.
Hán Vương đột nhiên xuất đao, một đao này chém đứt một tay Kim tướng quân. Theo chỗ đứt gãy, máu tươi phun ra, Kim tướng quân chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có hai mắt mở to trùng trừng.
- Ngươi không phải là có Cực lạc đao pháp sao?
Hán Vương nghiêm nghị cười nói:
- Hai tay của ngươi không phải không gì không phá được sao? Vì sao chỉ một cây đao cũng chém đứt được?
Gã chuyển lưỡi đao xuống dưới chân Kim tướng quân.
- Chẳng lẽ bản vương nhớ nhầm, không gì không phá được không phải là đôi tay, mà là đôi chân này...!
Gã đột nhiên giơ đao lên, chém xuống một lần nữa. Cây đao này của Điền Hậu tuy không phải là Quỷ đao nhưng dù sao cũng là Hận đao được chính Kim tướng quân ban tặng, vô cùng sắc bén. Chân trái Kim tướng quân bị chặt tới ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, dưới ánh sắc màn đêm mờ ảo, tạo thành một khung cảnh vô cùng khủng bố.
Trên mặt Kim tướng quân hiện ra vẻ thống khổ, cắn chặt hàm răng, mắt nhìn chằm chằm vào Hán Vương, thái độ lạnh như băng rất đáng sợ.
Bọn người Điền Hậu nhìn một cảnh tượng trước mắt này cũng đều biến sắc.
- Có thể nói cho bản vương biết thân phận Thiên công được hay không?
Hán Vương nhìn chằm chằm vào Kim tướng quân.
- Bản vương rất kiên nhẫn, có thể từ từ đợi.
Bỗng nhiên trong lúc này, chỉ thấy Kim tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng ra. Trong lúc Doanh Bình còn đang kinh hãi, gã phát hiện ra một ngụm máu tươi từ trong miệng Kim tướng quân đã phun thẳng lên mặt mình.
Hán Vương hoảng hốt, ngã ngồi về phía sau, nhưng máu tươi vẫn còn phun trên mặt gã. Khuôn mặt thon gầy bị máu bao phủ, nhìn rất dữ tợn đáng sợ giống như lệ quỷ.
Trong lúc kinh hoàng, lưỡi đao quơ về phía trước, đề phòng Kim tướng quân nhào tới. Nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh, nhìn kỹ lại chỉ thấy thân thể Kim tướng quân hơi nghiêng về phía trước, hai mắt tĩnh lặng, toàn thân đã bất động rồi.
Điền Hậu cau mày, duỗi một cánh tay cụt ra nâng Hán Vương dậy, sau đó nói:
- Hán Vương điện hạ, hắn đã chết rồi.
- Đã chết rồi sao?
Hán Vương khẽ giật mình, sau một hồi trầm ngâm liền quay sang hỏi Điền Hậu:
- Điền Hậu, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Kinh thành rối loạn, dân chạy nạn đã tràn vào trong thành. Kinh thành không giữ được nữa rồi.
- Hán Vương điện hạ, ta và ngài có chung cừu nhân.
Điền Hậu thản nhiên nói:
- Tuy kinh thành rối loạn nhưng hắn còn chưa chết, việc cần làm bây giờ là tập trung lực lượng, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết.
Hán Vương đương nhiên hiểu “hắn” trong miệng Điền Hậu chính là chỉ Thái tử. Thái độ của gã liền trở lên lạnh lùng và ác liệt, nói:
- Đúng vậy, phải giết hắn...!
- Điện hạ, thi thể những người này, hay là chúng ta xử lý một chút.
Điền Hậu nói khẽ:
- Kim tướng quân là nhân vật trọng yếu của Thiên Môn đạo. Tuy mấy người này đều đã chết nhưng cũng không thể chắc chắn trong thành không còn người của Thiên Môn đạo, nếu bọn chúng phát hiện ra thi thể Kim tướng quân...!
Hán Vương nhìn thi thể Kim tướng quân, khẽ gật đầu:
- Xử lý gọn gàng đống thi thể này, không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhìn tới Bạch Hổ Thiên hộ vẫn ngồi thẳng lưng dưới đất, hai mắt mở ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe mắt Hán Vương có chút run rẩy, cuối cùng nói:
- Thi thể của Bạch Hổ cũng cần phải xử lý luôn...!
Kim tướng quân bị chặt chân tay, nếu như bị Thiên Môn đạo phát hiện, chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ. Một khi điều tra, bọn họ rất có thể truy được việc này có quan hệ tới Hán Vương. Tuy rằng Hán Vương không phải người trực tiếp giết Kim tướng quân, nhưng gã bị Hán Vương lăng nhục, hơn nữa còn dùng hình với một kẻ đã sắp chết. Tới lúc đó, Thiên Môn đạo chắc chắn sẽ coi Hán Vương là địch, với tình cảnh của gã hiện giờ, nếu còn thêm một kẻ địch là Thiên Môn đạo nữa, đương nhiên không khác gì việc tự đào hố chôn mình.
Điền Hậu đang định phân phó mấy tên thuộc hạ mang thi thể Kim tướng quân đi, Hán Vương bỗng nhiên giơ tay nói:
- Đợi đã!
Gã nhích tới gần, nhìn kỹ càng một lượt, sau khi xác định Kim tướng quân đã chết tới mức không thể chết hơn được nữa, lúc này mới nói:
- Xem trên người y có thứ gì không? Có lẽ sẽ có một ít đồ vật hữu dụng đối với chúng ta.
Điền Hậu liếc mắt ra hiệu thuộc hạ tìm kiếm trên thi thể Kim tướng quân. Hai người lập tức đi lên, không chút khách khí xé rách y phục, nhanh chóng lục soát đồ vật y mang theo trên người, bày từng cái ra mặt đất.
Ngoại trừ một túi tiền đựng toàn vàng lá, còn có hai bình sứ và một quyển trục làm bằng gỗ tốt. Ngoài ra, có một tấm vải gấm gấp gọn và một khối đá nhỏ dẹt.
Điền Hậu duỗi tay cầm hai bình sứ, mở ra xem.
Gã bị Kim tướng quân thu làm đệ tử Thiên Môn đạo, trong nghi thức nhập môn được Kim tướng quân ban thưởng “Trường sinh kim đan”, Điền Hậu đương nhiên biết cái gọi là “Trường sinh kim đan” chắc chắn không phải vật tốt lành gì. Thậm chí gã còn hoài nghi đó là độc dược sẽ tiềm ẩn trong thân thể, Kim tướng quân dùng chất độc này khống chế mình. Hai cái bình này, một cái bên trong đựng “Trường sinh kim đan”, bình còn lại là một dược hoàn màu đỏ. Điền Hậu nhíu mày, lúc này gã không thể xác nhận được đây có phải là giải dược hay không, hay lại là một loại độc dược khác.
Hán Vương mở quyển trục ra liền thấy một trận đồ hình Bát quái.
Trước đây gã đã từng gặp trong nghi thức nhập môn của Điền Hậu, Kim tướng quân cũng lấy quyển trục này ra. Còn tấm vải gấm gấp là một bộ địa đồ, đường đi chằng chịt, Hán Vương chỉ nhìn qua hai lần liền nhận ra đây là bản đồ địa hình kinh thành. Kim tướng quân đứng đằng sau giật dây náo động kinh thành, có một bộ địa đồ như vậy cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Vật khiến cho Hán Vương cảm thấy kỳ quái lại chính là khối đá nhỏ dẹt kia. Nhìn thoáng qua bên ngoài nó có hình tròn, nhưng hai mặt lại bẹp, khi nắm trong tay cảm giác bóng loáng và lạnh như băng, hiển nhiên khối đá này không được làm bằng vật liệu thông thường. Có điều vật liệu này, Hán Vương cũng chưa từng thấy bao giờ. Bản thân viên đá không khiến cho Hán Vương có nhiều tò mò, nhưng tranh chữ trên khối đá mới khiến gã kinh ngạc.
Một mặt của khối đá có khắc phù văn nhỏ xíu như con kiến, Hán Vương căn bản không thể đọc được. Mặt còn lại khiến gã có cảm giác vô cùng quái dị, đó là hình một con rồng được khắc nhỏ xíu trên khối đá. Chính xác hơn là một con thần long màu trắng bên trong đám mây. Tuy hình khắc rất nhỏ nhưng lại rất tinh tế, thoạt nhìn vô cùng sống động.
Nếu như khối đá này xuất hiện trên người bình thường, Hán Vương chưa chắc sẽ có nhiều kinh ngạc như vậy. Nhưng đồ vật xuất hiện trên người Kim tướng quân, đương nhiên sẽ không phải loại tầm thường.
- Điện hạ, người xem...!
Một người đang tiếp tục tìm kiếm trên thân thể Kim tướng quân đột nhiên nói:
- Đây là cái gì?
Hán Vương tiến lên gần, chỉ thấy quần áo Kim tướng quân đã bị cởi hết ra, người vừa nói kia chỉ vào ngực Kim tướng quân, trên mặt đầy vẻ ngờ vực.
Điền Hậu lúc này cũng nhìn qua, chỉ thấy ở giữa ngực Kim tướng quân có một hình xăm, hình xăm này không lớn, điều làm nó trở nên kỳ quái chính là vì hình xăm chỉ có một chữ “Vạn”.
- Đây dường như là ký hiệu của Phật gia.
Điền Hậu nhíu mày:
- Kim tướng quân là người của Thiên Môn đạo, là con cháu Đạo gia, tại sao trên người lại khắc phù văn Phật gia?
Hán Vương híp mắt, khôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
...
...
Trong lúc kinh thành chìm trong binh đao chiến hỏa, tại phía Tây bắc xa xôi, Sở Hoan lại không hề hay biết gì. Lúc này hắn đang suất lĩnh binh mã quay về Sóc Tuyền.
Sở Hoan lưu lại thành Hạ Châu không ít thời gian để xử lý chuyện hậu sự của Thiên Sơn đạo. Dựa theo đề nghị của Hoàng Ngọc Đàm, Sở Hoan không tiếp tục phát binh đi đánh Thiên Sơn mà dùng chính sách dụ dỗ đối với toàn bộ quan viên Thiên Sơn. Lần này Chu Lăng Nhạc khởi binh tạo phản, tất cả mọi tội danh chỉ tính lên kẻ đầu sỏ, chúng tướng sĩ Thiên Sơn đều bị Chu Lăng Nhạc bức hiếp, ngay cả quan viên tất cả các châu phủ cũng được bỏ qua chuyện cũ, tiếp tục an tâm tại vị. Nhưng nếu có kẻ nào tiếp tục phản kháng sẽ bị coi là đồng đảng của Chu Lăng Nhạc, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.
Sau khi quân binh Thiên Sơn đại bại tại mã tràng Thanh Nguyên, đương nhiên tin tức sẽ rất nhanh chóng truyền về Thiên Sơn. Mà hiện giờ Tây Bắc quân đang chiếm giữ thành Minh Sa và thành Sa Châu càng khiến lòng người trên dưới Thiên Sơn đều bàng hoàng.
Các châu thành khắp nơi đều đóng chặt cổng lớn, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nơm nớp lo sợ Sở Hoan sẽ đem quân tới tính sổ. Đa số các châu thành còn đang tính tới chuyện liều mạng một lần thì mệnh lệnh của Sở Hoan đã truyền tới. Trong lúc quan viên Thiên Sơn đạo còn đang do dự, đã có người mở đầu đi về thành Minh Sa quy hàng hoặc tỏ vẻ quy hàng với Tây Bắc quân. Dựa theo quân lệnh truyền tới của Sở Hoan, Thường Hoan tọa trấn thành Minh Sa đối đãi quan viên với vẻ mặt hết sức ôn hòa, tận lực trấn an bọn họ.
Kim tướng quân lúc này cũng không thể đứng dậy. Tuy trái tim gã ở bên phải, nhưng bị ngân thương xuyên qua ngực trái cũng khiến gã thụ thương rất nặng, tiếng nói không còn có lực như lúc trước nữa.
- Bản tướng thừa nhận, thương pháp của ngươi xếp trên bản tướng, bản tướng không phải địch thủ của ngươi...!
Bạch Hổ mặt không chút biểu tình.
- Thế nhưng bản tướng lại không thể chết trong tay ngươi.
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Bản tướng muốn giết ngươi trước hết phải vô hiệu hóa được Ngân thương trên tay ngươi, nhưng muốn làm được điều đó chỉ có cách dùng thân thể mình làm mồi nhử. Ngươi sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, nếu không cũng không xứng là Bạch Hổ nữa rồi. Chỉ cần ngươi cho rằng ta phạm sai lầm, chỉ cần ngươi cho rằng ta lộ sơ hở, tất nhiên Ngân thương của ngươi sẽ đâm vào ngực trái của ta. Mà ta cũng chỉ có biện pháp duy nhất đó để có thể đánh bại ngươi.
Bạch Hổ cũng không thể kiên trì được nữa, “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình y dường như sắp ngã quỵ về phía trước, nhưng y nhanh chóng lăng hai tay giữ thăng bằng lại cho mình.
- Võ công của ta cũng không phải đặc biệt ở Kim thương.
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Mà ở đôi tay này, hai tay bản tướng so với Kim thương còn sắc bén hơn nhiều, không gì không thể phá.
Bạch Hổ rút cuộc hỏi:
- Ta muốn biết, công phu của ngươi tên là gì?
- Cực lạc đao pháp!
Kim tướng quân chậm rãi nói:
- Nó gọi là Cực lạc đao pháp.
Bạch Hổ tự lẩm bẩm:
- Cực lạc đao pháp... thì ra là thế...!
Y ngẩng đầu, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái, sau đó nói:
- Chỉ là ngươi quên rằng, bản Thiên hộ là một trong tứ đại Thiên hộ Thần y vệ, nếu vì một chút khinh địch như vậy mà chết trong tay ngươi thì đã sớm không xứng là Thần y Thiên hộ rồi... Kim tướng quân, sao ngươi không thử hít sâu một hơi xem...!
Kim tướng quân nhìn Bạch Hổ điệu cười quỷ dị, liền cảm thấy sự tình có chút cổ quái, gã không do dự vận khí thử một lần. Nhưng kình khí trong cơ thể còn chưa tập hợp, lập tức cảm giác những nơi kình khí đi qua, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đau đớn giống như bị lửa đốt. Gã giật mình, hít sâu một hơi, cảm giác đau đớn kia càng thêm rõ ràng, lục phủ ngũ tạng giống như bị xé rách.
Bạch Hổ chậm rãi giơ tay đỡ lấy thân thể, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Hai tay y đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào Kim tướng quân, từ tốn nói:
- Vệ đốc có lệnh, tìm đầu sỏ náo động kinh thành giết không tha. Bản Thiên hộ lĩnh mệnh trong người, đương nhiên... đương nhiên sẽ không phụ sự ủy thác của Vệ đốc... Định Quân thương xuất ra, ruột gan đứt từng khúc... Kim tướng quân, bản Thiên hộ chết trong tay ngươi, nhưng ngươi... ngươi cũng đừng mong sống sót...!
Gương mặt Kim tướng quân vốn vàng như tờ giấy trong phút chốc liền khô héo, đồng tử co rút lại.
- Bạch Hổ trường thương.
Bạch Hổ tự lẩm bẩm.
- Nếu ngươi cảm thấy chỉ dựa vào một tay thương pháp, bản Thiên hộ có thể trở thành một trong Tứ đại Thiên hộ, vậy ngươi quá coi thường Thần y vệ rồi. Trường thương của bản Thiên hộ cho tới bây giờ đều không phải sát chiêu chân chính. Ngươi cố ý lộ ra sơ hở, tự cho rằng bày kế thành công, thật ra đó là tự tìm đường chết. Thời điểm trường thương đâm vào thân thể ngươi, Bạch Hổ kình khí đã thông qua trường thương khuếch tán đến kinh mạch toàn thân ngươi rồi. Đả thương địch nhân không phải trường thương mà là Bạch Hổ kình khí. Ngươi không biết rằng chính sát chiêu ấy đã xé rách kinh mạch, làm trọng thương lục phủ ngũ tạng của ngươi...!
Kim tướng quân nắm chặt hai bàn tay.
- Ngươi có Kim thương, ta có Ngân thương, ngươi có Cực lạc đao pháp, ta có Bạch Hổ kình khí.
Khóe miệng Bạch Hổ xẹt qua nụ cười quỷ dị:
- Ta và ngươi hòa nhau, nhiệm vụ của ngươi có hoàn thành hay không bản Thiên hộ không cần biết, chỉ biết rằng lệnh Vệ đốc giao cho bản Thiên hộ, bản Thiên hộ... bản Thiên hộ đã làm được...!
Nói tới đây, Bạch Hổ lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân rũ xuống, hai mắt mở trừng, không động đậy được nữa. (hu hu, Bạch Hổ idol của lòng em chết nhanh quá)
Kim tướng quân nhìn thấy Bạch Hộ chết đi như thế, mặt liền xám như tro. Doanh Bình đứng một bên vội hốt hoảng chạy tới, la lên:
- Kim tướng quân, ngươi... bây giờ ngươi thế nào rồi? Chúng ta... chúng ta nên làm thế nào?
Kim tướng quân chuyển mắt nhìn về Doanh Bình, thấy vẻ mặt Doanh Bình đầy lo lắng, liền thở dài nói:
- Bạch Hổ nói không sai, lục phủ ngũ tạng của ta đã bị hắn phá hủy rồi...!
- Ngươi là thủ lĩnh khởi sự ở kinh thành...!
Doanh Bình cau mày nói:
- Nếu ngươi không còn nữa, tiếp theo nên làm như thế nào? Trật tự trong kinh thành, sẽ không khống chế được...!
- Bản tướng... bản tướng an bài ba người, Lôi Thiên Đại Tráng, Hỏa Trạch Khuế, Thủy Thiên Nhu đều đã bị Bạch Hổ giết chết.
Ánh mắt Kim tướng quân không còn giữ được hào quang sắc bén nữa, thanh âm cũng trở lên suy yếu đi rất nhiều. Lúc này gã chẳng những không thể động đậy mà chỉ cần nói to một chút là khiến toàn thân vô cùng đau đớn, chỉ có thể nói rất khẽ:
- Dẫn theo người của ngươi, chờ đại quân Thiên Môn đến... kinh thành không còn cách khống chế nữa rồi...!
- Thiên công là ai, Thiên công ở nơi nào?
Doanh Bình lo lắng hỏi:
- Nếu ngươi chết rồi, ta làm thế nào liên lạc được với Thiên công? Ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần giúp bọn ngươi đoạt lấy kinh thành, ngươi sẽ cho ta gặp Thiên công. Hắn ở đâu, hắn là ai?
Khóe miệng Kim tướng quân nở một nụ cười cổ quái:
- Ngươi không cần sốt ruột, cũng không cần tìm Thiên công, bởi vì... Thiên công sẽ phái người tới tìm các ngươi... Ẩn mình cho tốt, chờ đại quân Thiên Môn đến...!
- Xoẹt!
Doanh Bình đột nhiên rút đao bên hông Điền Hậu, giơ lưỡi đao lên đặt sát vào yết hầu Kim tướng quân,vẻ mặt trở nên lạnh lẽo và dữ tợn:
- Kim tướng quân, bây giờ bản vương muốn ngươi nói cho ta biết, Thiên công là ai?
Kim tướng quân lập tức cười rộ lên, chỉ có điều khi gã cười lớn thế này liền rung động tới kinh mạch toàn thân, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ thống khổ, lạnh lùng nói:
- Ngươi đây là... ngươi đây là đang uy hiếp bản tướng?
- Bản vương muốn ngươi nói Thiên công ở nơi nào.
Hán Vương lạnh lùng nói.
Kim tướng quân thản nhiên nói:
- Ngươi đang uy hiếp một người sắp chết sao?
- Bản vương có thể nói cho ngươi biết, trên thế gian này có rất nhiều cách chết.
Hiện giờ thậm chí thần sắc Hán Vương có chút dữ tợn:
- Ngươi bây giờ còn chưa chết. Bản vương có thể từng đao từng đao cắt dần thịt trên người ngươi. Ngươi trước sau đều phải chết, cũng không nên kiên trì như vậy, mau thống khoái nói ra Thiên công là ai, ở nơi nào? Bản vương có thể để cho ngươi chết bớt đau đớn một chút.
Kim tướng quân nhắm mắt lại, không nói gì.
Hán Vương đột nhiên xuất đao, một đao này chém đứt một tay Kim tướng quân. Theo chỗ đứt gãy, máu tươi phun ra, Kim tướng quân chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có hai mắt mở to trùng trừng.
- Ngươi không phải là có Cực lạc đao pháp sao?
Hán Vương nghiêm nghị cười nói:
- Hai tay của ngươi không phải không gì không phá được sao? Vì sao chỉ một cây đao cũng chém đứt được?
Gã chuyển lưỡi đao xuống dưới chân Kim tướng quân.
- Chẳng lẽ bản vương nhớ nhầm, không gì không phá được không phải là đôi tay, mà là đôi chân này...!
Gã đột nhiên giơ đao lên, chém xuống một lần nữa. Cây đao này của Điền Hậu tuy không phải là Quỷ đao nhưng dù sao cũng là Hận đao được chính Kim tướng quân ban tặng, vô cùng sắc bén. Chân trái Kim tướng quân bị chặt tới ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, dưới ánh sắc màn đêm mờ ảo, tạo thành một khung cảnh vô cùng khủng bố.
Trên mặt Kim tướng quân hiện ra vẻ thống khổ, cắn chặt hàm răng, mắt nhìn chằm chằm vào Hán Vương, thái độ lạnh như băng rất đáng sợ.
Bọn người Điền Hậu nhìn một cảnh tượng trước mắt này cũng đều biến sắc.
- Có thể nói cho bản vương biết thân phận Thiên công được hay không?
Hán Vương nhìn chằm chằm vào Kim tướng quân.
- Bản vương rất kiên nhẫn, có thể từ từ đợi.
Bỗng nhiên trong lúc này, chỉ thấy Kim tướng quân nổi giận gầm lên một tiếng, há miệng ra. Trong lúc Doanh Bình còn đang kinh hãi, gã phát hiện ra một ngụm máu tươi từ trong miệng Kim tướng quân đã phun thẳng lên mặt mình.
Hán Vương hoảng hốt, ngã ngồi về phía sau, nhưng máu tươi vẫn còn phun trên mặt gã. Khuôn mặt thon gầy bị máu bao phủ, nhìn rất dữ tợn đáng sợ giống như lệ quỷ.
Trong lúc kinh hoàng, lưỡi đao quơ về phía trước, đề phòng Kim tướng quân nhào tới. Nhưng một lúc sau vẫn không có động tĩnh, nhìn kỹ lại chỉ thấy thân thể Kim tướng quân hơi nghiêng về phía trước, hai mắt tĩnh lặng, toàn thân đã bất động rồi.
Điền Hậu cau mày, duỗi một cánh tay cụt ra nâng Hán Vương dậy, sau đó nói:
- Hán Vương điện hạ, hắn đã chết rồi.
- Đã chết rồi sao?
Hán Vương khẽ giật mình, sau một hồi trầm ngâm liền quay sang hỏi Điền Hậu:
- Điền Hậu, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Kinh thành rối loạn, dân chạy nạn đã tràn vào trong thành. Kinh thành không giữ được nữa rồi.
- Hán Vương điện hạ, ta và ngài có chung cừu nhân.
Điền Hậu thản nhiên nói:
- Tuy kinh thành rối loạn nhưng hắn còn chưa chết, việc cần làm bây giờ là tập trung lực lượng, nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết.
Hán Vương đương nhiên hiểu “hắn” trong miệng Điền Hậu chính là chỉ Thái tử. Thái độ của gã liền trở lên lạnh lùng và ác liệt, nói:
- Đúng vậy, phải giết hắn...!
- Điện hạ, thi thể những người này, hay là chúng ta xử lý một chút.
Điền Hậu nói khẽ:
- Kim tướng quân là nhân vật trọng yếu của Thiên Môn đạo. Tuy mấy người này đều đã chết nhưng cũng không thể chắc chắn trong thành không còn người của Thiên Môn đạo, nếu bọn chúng phát hiện ra thi thể Kim tướng quân...!
Hán Vương nhìn thi thể Kim tướng quân, khẽ gật đầu:
- Xử lý gọn gàng đống thi thể này, không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhìn tới Bạch Hổ Thiên hộ vẫn ngồi thẳng lưng dưới đất, hai mắt mở ra, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe mắt Hán Vương có chút run rẩy, cuối cùng nói:
- Thi thể của Bạch Hổ cũng cần phải xử lý luôn...!
Kim tướng quân bị chặt chân tay, nếu như bị Thiên Môn đạo phát hiện, chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ. Một khi điều tra, bọn họ rất có thể truy được việc này có quan hệ tới Hán Vương. Tuy rằng Hán Vương không phải người trực tiếp giết Kim tướng quân, nhưng gã bị Hán Vương lăng nhục, hơn nữa còn dùng hình với một kẻ đã sắp chết. Tới lúc đó, Thiên Môn đạo chắc chắn sẽ coi Hán Vương là địch, với tình cảnh của gã hiện giờ, nếu còn thêm một kẻ địch là Thiên Môn đạo nữa, đương nhiên không khác gì việc tự đào hố chôn mình.
Điền Hậu đang định phân phó mấy tên thuộc hạ mang thi thể Kim tướng quân đi, Hán Vương bỗng nhiên giơ tay nói:
- Đợi đã!
Gã nhích tới gần, nhìn kỹ càng một lượt, sau khi xác định Kim tướng quân đã chết tới mức không thể chết hơn được nữa, lúc này mới nói:
- Xem trên người y có thứ gì không? Có lẽ sẽ có một ít đồ vật hữu dụng đối với chúng ta.
Điền Hậu liếc mắt ra hiệu thuộc hạ tìm kiếm trên thi thể Kim tướng quân. Hai người lập tức đi lên, không chút khách khí xé rách y phục, nhanh chóng lục soát đồ vật y mang theo trên người, bày từng cái ra mặt đất.
Ngoại trừ một túi tiền đựng toàn vàng lá, còn có hai bình sứ và một quyển trục làm bằng gỗ tốt. Ngoài ra, có một tấm vải gấm gấp gọn và một khối đá nhỏ dẹt.
Điền Hậu duỗi tay cầm hai bình sứ, mở ra xem.
Gã bị Kim tướng quân thu làm đệ tử Thiên Môn đạo, trong nghi thức nhập môn được Kim tướng quân ban thưởng “Trường sinh kim đan”, Điền Hậu đương nhiên biết cái gọi là “Trường sinh kim đan” chắc chắn không phải vật tốt lành gì. Thậm chí gã còn hoài nghi đó là độc dược sẽ tiềm ẩn trong thân thể, Kim tướng quân dùng chất độc này khống chế mình. Hai cái bình này, một cái bên trong đựng “Trường sinh kim đan”, bình còn lại là một dược hoàn màu đỏ. Điền Hậu nhíu mày, lúc này gã không thể xác nhận được đây có phải là giải dược hay không, hay lại là một loại độc dược khác.
Hán Vương mở quyển trục ra liền thấy một trận đồ hình Bát quái.
Trước đây gã đã từng gặp trong nghi thức nhập môn của Điền Hậu, Kim tướng quân cũng lấy quyển trục này ra. Còn tấm vải gấm gấp là một bộ địa đồ, đường đi chằng chịt, Hán Vương chỉ nhìn qua hai lần liền nhận ra đây là bản đồ địa hình kinh thành. Kim tướng quân đứng đằng sau giật dây náo động kinh thành, có một bộ địa đồ như vậy cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Vật khiến cho Hán Vương cảm thấy kỳ quái lại chính là khối đá nhỏ dẹt kia. Nhìn thoáng qua bên ngoài nó có hình tròn, nhưng hai mặt lại bẹp, khi nắm trong tay cảm giác bóng loáng và lạnh như băng, hiển nhiên khối đá này không được làm bằng vật liệu thông thường. Có điều vật liệu này, Hán Vương cũng chưa từng thấy bao giờ. Bản thân viên đá không khiến cho Hán Vương có nhiều tò mò, nhưng tranh chữ trên khối đá mới khiến gã kinh ngạc.
Một mặt của khối đá có khắc phù văn nhỏ xíu như con kiến, Hán Vương căn bản không thể đọc được. Mặt còn lại khiến gã có cảm giác vô cùng quái dị, đó là hình một con rồng được khắc nhỏ xíu trên khối đá. Chính xác hơn là một con thần long màu trắng bên trong đám mây. Tuy hình khắc rất nhỏ nhưng lại rất tinh tế, thoạt nhìn vô cùng sống động.
Nếu như khối đá này xuất hiện trên người bình thường, Hán Vương chưa chắc sẽ có nhiều kinh ngạc như vậy. Nhưng đồ vật xuất hiện trên người Kim tướng quân, đương nhiên sẽ không phải loại tầm thường.
- Điện hạ, người xem...!
Một người đang tiếp tục tìm kiếm trên thân thể Kim tướng quân đột nhiên nói:
- Đây là cái gì?
Hán Vương tiến lên gần, chỉ thấy quần áo Kim tướng quân đã bị cởi hết ra, người vừa nói kia chỉ vào ngực Kim tướng quân, trên mặt đầy vẻ ngờ vực.
Điền Hậu lúc này cũng nhìn qua, chỉ thấy ở giữa ngực Kim tướng quân có một hình xăm, hình xăm này không lớn, điều làm nó trở nên kỳ quái chính là vì hình xăm chỉ có một chữ “Vạn”.
- Đây dường như là ký hiệu của Phật gia.
Điền Hậu nhíu mày:
- Kim tướng quân là người của Thiên Môn đạo, là con cháu Đạo gia, tại sao trên người lại khắc phù văn Phật gia?
Hán Vương híp mắt, khôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
...
...
Trong lúc kinh thành chìm trong binh đao chiến hỏa, tại phía Tây bắc xa xôi, Sở Hoan lại không hề hay biết gì. Lúc này hắn đang suất lĩnh binh mã quay về Sóc Tuyền.
Sở Hoan lưu lại thành Hạ Châu không ít thời gian để xử lý chuyện hậu sự của Thiên Sơn đạo. Dựa theo đề nghị của Hoàng Ngọc Đàm, Sở Hoan không tiếp tục phát binh đi đánh Thiên Sơn mà dùng chính sách dụ dỗ đối với toàn bộ quan viên Thiên Sơn. Lần này Chu Lăng Nhạc khởi binh tạo phản, tất cả mọi tội danh chỉ tính lên kẻ đầu sỏ, chúng tướng sĩ Thiên Sơn đều bị Chu Lăng Nhạc bức hiếp, ngay cả quan viên tất cả các châu phủ cũng được bỏ qua chuyện cũ, tiếp tục an tâm tại vị. Nhưng nếu có kẻ nào tiếp tục phản kháng sẽ bị coi là đồng đảng của Chu Lăng Nhạc, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.
Sau khi quân binh Thiên Sơn đại bại tại mã tràng Thanh Nguyên, đương nhiên tin tức sẽ rất nhanh chóng truyền về Thiên Sơn. Mà hiện giờ Tây Bắc quân đang chiếm giữ thành Minh Sa và thành Sa Châu càng khiến lòng người trên dưới Thiên Sơn đều bàng hoàng.
Các châu thành khắp nơi đều đóng chặt cổng lớn, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nơm nớp lo sợ Sở Hoan sẽ đem quân tới tính sổ. Đa số các châu thành còn đang tính tới chuyện liều mạng một lần thì mệnh lệnh của Sở Hoan đã truyền tới. Trong lúc quan viên Thiên Sơn đạo còn đang do dự, đã có người mở đầu đi về thành Minh Sa quy hàng hoặc tỏ vẻ quy hàng với Tây Bắc quân. Dựa theo quân lệnh truyền tới của Sở Hoan, Thường Hoan tọa trấn thành Minh Sa đối đãi quan viên với vẻ mặt hết sức ôn hòa, tận lực trấn an bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook