Hoàng Nhạc Nhạc bị nhét vào bên trong xe, Tịch Hoa Nguyệt một đường lao vùn vụt.

Cô nhìn chằm chằm gò má xinh đẹp của anh,

"Tôi muốn xuống xe!"

Anh hoàn toàn không để ý tới cô.

Tốc độ lái xe không hề giảm chút nào, cảnh vật ngoài cửa sổ giống như bay lùi về phía sau.

Hình như anh rất tức giận, nhưng cô không hiểu, đến tột cùng anh đang giận cái gì?

"Rốt cuộc thì anh muốn đùa bỡn tôi, đưa tôi đi nơi nào?"

Đây không phải là đường về nhà cô.

Anh chuyên chú nhìn đường phía trước,

"Đi tới một nơi không bị quấy rầy, có thể dễ dàng nói chuyện."

Gần hai tuần lễ, thái độ của Hoàng Nhạc Nhạc đối với anh thủy chung trước sau như một duy trì lạnh nhạt khách sáo, hoàn toàn lau đi cảm giác, thời gian ở cạnh nhau lúc trước, kỉ niệm sở hữu cùng nhau.

Giống như, đối với cô hiện giờ mà nói, anh cũng chỉ là người lãnh đạo trực tiếp, không còn gì khác.

Cô không có một chút cảm giác đối với anh sao?

Cho tới bây giờ, anh còn rất khó tin, cô gái luôn luôn nhát gan, ôn thuần dễ nói chuyện, lại biết kiên trì, dứt khoát chặt đứt tất cả quan hệ giữa cô và anh như vậy.

Cô lại còn tính toán gặp gỡ người đàn ông khác! Tịch Hoa Nguyệt dồn sức trên tay lái, trên tay gân xanh mơ hồ nổi lên.

"CEO, giữa chúng ta có lời gì để nói?"

Cô đã trở lại giọng điệu nhạt nhẽo.

Anh mất khống chế lớn tiếng nói:

"Không được gọi tôi là CEO nữa!"

Cô mím môi, không lên tiếng.

Tịch Hoa Nguyệt dừng xe trước phòng bảo vệ nghiêm ngặt của một cao ốc, hạ cửa sổ xe xuống.

"Tịch tiên sinh, hôm nay trở về có vẻ sớm."

Bảo vệ thấy rõ người ngồi bên trong xe, mới chịu cho đi, lơ đãng liếc thấy chỗ cạnh tài xế có một cô gái, ngoài ý muốn sửng sốt.

Anh làm bảo vệ ở đây cũng 6-7 năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Tịch tiên sinh mang phụ nữ về nhà! Anh không khỏi nhìn nhiều vài lần.

"Ừ."

Tịch Hoa Nguyệt khẽ gật đầu, lái xe vào vị trí đỗ xe dành riêng trong bãi đỗ xe ngầm.

Anh xuống xe.

Hoàng Nhạc Nhạc vẫn bất động ngồi ngay ngắn ở chỗ.

Anh đi tới ghế lái phụ bên cạnh,

"Nếu như cô không tự mình xuống xe, tôi không thể làm gì khác hơn là ôm cô xuống."

Ôm? Hoàng Nhạc Nhạc lập tức mở cửa xe xuống xe.

"Đi thôi."

Không có lựa chọn khác, cô đành phải đi lên lầu cùng anh.

Tòa cao ốc hơn một trăm tầng này mỗi tầng chỉ có duy nhất một hộ, Từ thang máy đến cửa hành lang khoảng ba mươi kilômét, trên trần nhà treo đèn chùm có tạo hình đặc biệt, xinh đẹp lóa mắt, trên tường treo vài bức họa, ngay ngắn giống như trong triển lãm tranh mỹ thuật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương