Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử
-
Chương 138
Được Kỷ Thanh Phỉ nhắc nhở, mọi người đều gấp gáp hướng Hoài Vu xem qua, có người như cũ khí thế mười phần hô:
“Hoài Vu, Hoài Vu, nhanh lên, giết cái yêu nữ này, Hoài Vu!”
Nhưng mà, đưa lưng về phía mọi người, Hoài Vu ngồi xếp bằng ngồi dưới đất lại là nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích, hắn không có trả lời mọi người, có một trận gió thổi tới, mấy tên danh môn chính phái lớn mật tiến lên, đẩy Hoài Vu một phen, thân mình Hoài Vu cứng giống như cục đá, vẫn duy trì ngồi xếp bằng tạo thành dáng ngồi chữ thập, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Người đẩy hắn đại kinh thất sắc nói:
“Hoài Vu đại sư đã chết.”
Lập tức, liền có một ít nhân tâm lung lạc muốn rút lui, bọn họ lặng yên không một tiếng động lùi ra sau n, rời xa Kỷ Thanh Phỉ vài bước.
Đích xác theo như lời Kỷ Thanh Phỉ, lần này bọn họ đánh vào đại điện người Sái giáo, kỳ thật lớn nhất là dựa vào Hoài Vu đi theo bọn họ cùng nhau tới, mà ở Trung Nguyên, nếu Hoài Vu có thể xưng là thánh thủ giải độc đứng thứ hai, vậy không có ai dám đứng thứ nhất.
Nhưng là người giải độc lợi hại nhất của Trung Nguyên thế nhưng cứ như vậy không rên một tiếng đã chết, nếu vậy thì còn đánh như thế nào? Căn bản là không hề có sức phản kháng a.
Trên thềm đá bạch ngọc, Kỷ Thanh Phỉ mặt tựa hoa sen, mắt như trăng lạnh, lại cứ thanh thản nhàn nhã chống trán, ngồi ở phía trên mọi người, nàng liếc động tác mỗi người phía dưới, có chút thực rõ ràng ý muốn rút lui của bọn họ.
Mà còn có một ít người, lại như cũ có vẻ cực kỳ không cam lòng, chỉ cảm thấy thật vất vả mới đánh vào trọng địa của người Sái giáo này, chẳng lẽ cứ như vậy mà lui về sao?
Kỷ Thanh Phỉ lại lạnh lùng nói:
“Các ngươi là nghĩ kỹ hay chưa, người Sái giáo ngàn tốt vạn tốt, muốn từ trong tay người sái giáo lấy về được nửa điểm tiện nghi, kia, các ngươi cũng phải có mệnh mới đoạt được a, bản tôn không dễ sát sinh, lần này giết một lần, cũng muốn giết cho đã ghiền.”
Nào có ai không có việc gì tự nhiên lại đi giết người? Nếu có thể không giết, Kỷ Thanh Phỉ vốn cũng không muốn giết, nhưng hôm nay nếu nàng không đem những tên gọi là danh môn chính phái này giết đủ, người tiến công ngày mai lại lên thêm một đám, ngày kia lại tiếp đến một bầy, nàng cùng Tinh Thần sẽ không có cách nào an an ổn ổn tiếp tục sinh sống.
Vẫn là.... Phải nghĩ biện pháp thu mấy cái đồ đệ, hoặc là, thu thập thêm mấy mỹ nhân tới Sái giáo, đi đến Sái bồn, đem cổ vương đời kế tiếp gọi ra.
Tiền đề chính là, trong sái bồn hiện tại đã có cổ vương mới nhậm chức mới được.
Lúc này, khi ý thức được điểm này, Kỷ Thanh Phỉ đột nhiên có chút hiểu được tại sao bây giờ giáo chủ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ là giáo chủ cũng chỉ muốn cùng Bạc Thuyền sống qua những ngày tháng yên ổn, cho nên mới từ nơi nơi tìm đến mỹ nhân, muốn đem Tinh Thần trong sái bồn dụ dỗ ra, làm cho bản thân mình có thể phủi tay sống thanh thản?
Nghĩ như vậy, Kỷ Thanh Phỉ quả thực là dở khóc dở cười, nội tâm nàng lại lặng lẽ may mắn một chút, còn may Tinh Thần vẫn luôn ở đó, vẫn luôn chờ tới khi nàng tới mới từ trong sái bồn đi ra.
Lại thấy có mấy người võ lâm Trung không sợ chết Nguyên, dẫn theo vũ khí vọt lên, Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi chớp lông mi một chút, phía sau có một trận kình phong di động, chờ Kỷ Thanh Phỉ lại trợn mắt, Tinh Thần đã đứng ở trước mặt nàng, mấy chiêu liền đem mấy nam nhân xông tới ném xuống bậc thang bạch ngọc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỷ Thanh Phỉ rũ mắt, nhìn bậc thang bạch ngọc trải đầy máu tươi đỏ rực, số lượng máu cũng không nhiều, bởi vì Tinh Thần cũng không thích đúng chạm vào da của người khác.
Hắn thích đem đối phương chậm rãi độc chết, như vậy sẽ sạch sẽ hơn một ít, sẽ không làm cho máu tươi văng đến khắp nơi.
Tinh Thần có lẽ là cảm nhận được sự chán ghét của Kỷ Thanh Phỉ đối với máu tươi, thực mau, có người Sái giáo mặc phục sức màu đen đi ra, đem máu tươi trên bậc thang bạch ngọc thu thập sạch sẽ.
Thậm chí còn ở trước mặt những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên còn chưa đi, những cái thi thể bị Tinh Thần trên mặt đất giết bị người Sái giáo nâng đi làm phân bón cho hoa.
“Hoài Vu, Hoài Vu, nhanh lên, giết cái yêu nữ này, Hoài Vu!”
Nhưng mà, đưa lưng về phía mọi người, Hoài Vu ngồi xếp bằng ngồi dưới đất lại là nhắm chặt hai mắt, chắp tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích, hắn không có trả lời mọi người, có một trận gió thổi tới, mấy tên danh môn chính phái lớn mật tiến lên, đẩy Hoài Vu một phen, thân mình Hoài Vu cứng giống như cục đá, vẫn duy trì ngồi xếp bằng tạo thành dáng ngồi chữ thập, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Người đẩy hắn đại kinh thất sắc nói:
“Hoài Vu đại sư đã chết.”
Lập tức, liền có một ít nhân tâm lung lạc muốn rút lui, bọn họ lặng yên không một tiếng động lùi ra sau n, rời xa Kỷ Thanh Phỉ vài bước.
Đích xác theo như lời Kỷ Thanh Phỉ, lần này bọn họ đánh vào đại điện người Sái giáo, kỳ thật lớn nhất là dựa vào Hoài Vu đi theo bọn họ cùng nhau tới, mà ở Trung Nguyên, nếu Hoài Vu có thể xưng là thánh thủ giải độc đứng thứ hai, vậy không có ai dám đứng thứ nhất.
Nhưng là người giải độc lợi hại nhất của Trung Nguyên thế nhưng cứ như vậy không rên một tiếng đã chết, nếu vậy thì còn đánh như thế nào? Căn bản là không hề có sức phản kháng a.
Trên thềm đá bạch ngọc, Kỷ Thanh Phỉ mặt tựa hoa sen, mắt như trăng lạnh, lại cứ thanh thản nhàn nhã chống trán, ngồi ở phía trên mọi người, nàng liếc động tác mỗi người phía dưới, có chút thực rõ ràng ý muốn rút lui của bọn họ.
Mà còn có một ít người, lại như cũ có vẻ cực kỳ không cam lòng, chỉ cảm thấy thật vất vả mới đánh vào trọng địa của người Sái giáo này, chẳng lẽ cứ như vậy mà lui về sao?
Kỷ Thanh Phỉ lại lạnh lùng nói:
“Các ngươi là nghĩ kỹ hay chưa, người Sái giáo ngàn tốt vạn tốt, muốn từ trong tay người sái giáo lấy về được nửa điểm tiện nghi, kia, các ngươi cũng phải có mệnh mới đoạt được a, bản tôn không dễ sát sinh, lần này giết một lần, cũng muốn giết cho đã ghiền.”
Nào có ai không có việc gì tự nhiên lại đi giết người? Nếu có thể không giết, Kỷ Thanh Phỉ vốn cũng không muốn giết, nhưng hôm nay nếu nàng không đem những tên gọi là danh môn chính phái này giết đủ, người tiến công ngày mai lại lên thêm một đám, ngày kia lại tiếp đến một bầy, nàng cùng Tinh Thần sẽ không có cách nào an an ổn ổn tiếp tục sinh sống.
Vẫn là.... Phải nghĩ biện pháp thu mấy cái đồ đệ, hoặc là, thu thập thêm mấy mỹ nhân tới Sái giáo, đi đến Sái bồn, đem cổ vương đời kế tiếp gọi ra.
Tiền đề chính là, trong sái bồn hiện tại đã có cổ vương mới nhậm chức mới được.
Lúc này, khi ý thức được điểm này, Kỷ Thanh Phỉ đột nhiên có chút hiểu được tại sao bây giờ giáo chủ còn không có xuất hiện, chẳng lẽ là giáo chủ cũng chỉ muốn cùng Bạc Thuyền sống qua những ngày tháng yên ổn, cho nên mới từ nơi nơi tìm đến mỹ nhân, muốn đem Tinh Thần trong sái bồn dụ dỗ ra, làm cho bản thân mình có thể phủi tay sống thanh thản?
Nghĩ như vậy, Kỷ Thanh Phỉ quả thực là dở khóc dở cười, nội tâm nàng lại lặng lẽ may mắn một chút, còn may Tinh Thần vẫn luôn ở đó, vẫn luôn chờ tới khi nàng tới mới từ trong sái bồn đi ra.
Lại thấy có mấy người võ lâm Trung không sợ chết Nguyên, dẫn theo vũ khí vọt lên, Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi chớp lông mi một chút, phía sau có một trận kình phong di động, chờ Kỷ Thanh Phỉ lại trợn mắt, Tinh Thần đã đứng ở trước mặt nàng, mấy chiêu liền đem mấy nam nhân xông tới ném xuống bậc thang bạch ngọc.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỷ Thanh Phỉ rũ mắt, nhìn bậc thang bạch ngọc trải đầy máu tươi đỏ rực, số lượng máu cũng không nhiều, bởi vì Tinh Thần cũng không thích đúng chạm vào da của người khác.
Hắn thích đem đối phương chậm rãi độc chết, như vậy sẽ sạch sẽ hơn một ít, sẽ không làm cho máu tươi văng đến khắp nơi.
Tinh Thần có lẽ là cảm nhận được sự chán ghét của Kỷ Thanh Phỉ đối với máu tươi, thực mau, có người Sái giáo mặc phục sức màu đen đi ra, đem máu tươi trên bậc thang bạch ngọc thu thập sạch sẽ.
Thậm chí còn ở trước mặt những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên còn chưa đi, những cái thi thể bị Tinh Thần trên mặt đất giết bị người Sái giáo nâng đi làm phân bón cho hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook