Quế Cung
-
Chương 10
Type-er: Windy0503
Sơn trang Phù Vân rất lớn, đi xuyên qua hành lang là không biết phương hướng đông tây nam bắc gì nữa, nếu không phải là người biết đường rất dễ dàng bị lạc. Nam Cung Cửu nhàn rảnh không có việc gì làm liền quyết định đi loanh quanh trong sơn trang một vòng. Nhưng nàng trời sinh mù đường, không phân biệt được phương hướng. Cũng chẳng biết đây là nơi nào, xung quanh có rừng cây bao bọc, lại có non bộ rồi cả một con đường dài, chỉ là xung quanh không có một bóng người. Nam Cung Cửu cho rằng cứ đi thẳng về phía trước là được, kết quả lòng và lòng vòng, mãi chẳng tìm được đường ra…Sau cùng nàng chẳng buồn tìm đường ra nữa, quyết định ngồi dưới bóng cây mát mẻ, chờ người tới cứu.
Bỗng Nam Cung Cửu thấy một người phụ nữ bước ra từ phía sau hòn non bộ, chẳng lẽ sau đó có con đường bí mật. Đợi người phụ nữ này tới gần, Nam Cung Cửu mới phát hiện ra đó chính là Lăng Tâm. Nàng ta lúc này bước đi vội vã, mắt dáo dác nhìn ra xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.
Xem ra nhất định nàng ta đã làm chuyện không tử tế, Nam Cung Cửu đứng bật dậy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tâm đang tiến lại gần.
Lăng Tâm vừa thây Nam Cung Cửu, sắc mặt biến đổi, cong miệng mỉm cười, dẻo giọng lên tiếng “Cô nương A Cửu.”
Nam Cung Cửu nheo mắt, lạnh lùng hỏi “Cô lén la lén lút ở đây làm gì thế?”
“Cô nương A Cửu, ta nào có lên ta lén lút gì chứ? Ta chỉ đang đi dạo thôi.” Lăng Tâm nhẹ chớp mắt, định dùng giọng điệu nhão nhoẹt lấy lòng.
Nam Cung Cửu quyết định gây với Lăng Tâm tới cùng, tiếp tục hỏi vặn “Vậy trong tay cô đang cầm gì thế?”
Lăng Tâm nắm chặt bàn tay đang giấu sau lưng, lắp bắp “Không, không có gì cả.”
“Không có gì tại sao cô lại phải căng thẳng thế?” Nam Cung Cửu đưa tay ra định cướp lấy, Lăng Tâm nhanh chóng né được, lại hỏi “Cô nương định làm gì thế? Lăng Tâm đã làm chuyện gì khiến cô nương hiểu lầm sao?”
Trong lúc cướp đoạt, Nam Cung Cửu không khống chế nổi sức mạnh bản thân, bất giác đẩy Lăng Tâm ngã xuống đất. Lăng Tâm ngã đã đành, còn thét thất thanh một tiếng, khiến Nam Cung Cửu rợn hết tóc gáy, cả người bủn rủn.
Không biết từ đâu, giọng Tây Môn Phiêu Tuyết bay tới “Một nha hoàn thấp hèn sao lại dám hỗn xược như vậy?”
Nam Cung Cửu vừa quay đầu đã thấy người đàn ông mặc y phục đỏ rực nhẹ nhàng lướt tới, đỡ Lăng Tâm dậy.
Nhìn đôi mắt đào hoa lướt qua lướt lai trên người Lăng Tâm, Nam Cung Cửu tức điên người, ngẩng cao đầu nói “Ta là nha hoàn nhỏ bé, nàng ta cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”
Lăng Tâm nhìn Nam Cung Cửu, ánh mắt đẫm lệ nói “Cô nương, Lăng Tâm đã làm gì đắc tội với cô nương chứ? Xin cứ nói thẳng, nếu Lăng Tâm làm sai, nhất định sẽ xin lỗi.”
Nam Cung Cửu giận điên người, chỉ thẳng vào mặt Lăng Tâm mắng “Ta ghét nhất loại người như cô, xưng ta thì ta đi, lại còn liên tục mở miệng Lăng Tâm, có phải cô muốn học đòi làm người phụ nữ yếu đuối khiến người khác buồn nôn? Cô là kẻ thích bị ngược đãi, hay là đang cố tỏ ra đáng thương, mềm yếu để người ta thương xót, đồng tình với cô?”
“Im miệng.” Tây Môn Phiêu Tuyết gằn giọng mắng “Đây là sơn trang Phù Vân, không thể để cho ngươi hỗn xược như vậy được.”
Thực đúng là tên khốn ‘thấy sắc quên nghĩa’, Nam Cung Cửu trợn trừng hai mắt lườm Tây Môn Phiêu Tuyết? Ai ngờ Lăng Tâm không chịu nổi đã kích liền ngất lịm tại chỗ.
Trong phòng ngủ thơm tho, thoang thoảng mùi son phấn, Nam Cung Cửu lặng lẽ nhìn quanh gian phòng Lăng Tâm ở, khắp nơi đều sặc sỡ sắc màu, trong lòng Nam Cung Cửu không khỏi thở dài, xem ra gu thẩm mĩ của Huyền Dạ ngựa đen thực khiến nàng không khỏi thất vọng tràn trề.
Một đám người lúc này đang đứng bên giường, lo lắng chờ đợi đại phu bắt mạch. Chẳng bao lâu, vị đại phu bước ra, vui vẻ lên tiếng “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng trang chủ, Lăng cô nương có thai rồi!”
Nam Cung Cửu há hốc miệng, theo ý thức nhìn về phía Bắc Đường Kính, chỉ thấy Bắc Đường Kính thoáng lặng người, sau đó nhẹ gật đầu mỉm cười.
Lão phu nhân chính là tổ mẫu của Đông Phương Huyền Dạ, vừa nghe thông tin sắp có chắt bồng, vui mừng cười không khép miệng lại được “A Kính, ngày mai con cùng ta tới miếu lễ tạ, bồ tát ở miếu đó quả nhiên là linh nghiệm.”
Bắc Đường Kính cung kính đáp “Dạ, con sẽ đi sắp xếp ạ.”
Nam Cung Cửu nghe vậy không khỏi nghiến răng, thực đúng là xã hội phong kiến ác độc. Với họ mà nói đây là hỷ sự, chẳng ai buồn quan tâm tới cảm nhận của Bắc Đường Kính.
Tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn, đi miếu thắp hương lễ tạ luôn phải coi trọng hình thức, khí thế thực đáng sợ.
Nam Cung Cửu nằm bò trên mặt bàn, khuôn mặt được che lại chỉ lộ đôi mắt to tròn, đen láy, đang xoay liên tục nhìn mọi người bĩu môi, quay đầu không muốn nhìn chàng thêm nữa. Lúc này Tây Môn Phiêu Tuyết an nhiên bước vào, đi thẳng về phía Bắc Đường Kính, khẽ lên tiếng “Bên chỗ Lăng Tâm vẫn cần có người chăm chú, đại ca có dặn để đệ cùng phu nhân và lão phu nhân xuống núi lễ tạ.”
“Thực ra nơi đó không xa lắm, cũng chẳng cần làm phiền tới Tây Môn Tam thiếu gia đâu.”
“Nếu đại ca đã có lời nhờ vả, đệ đương nhiên phải tận lòng giúp đỡ.”
Bắc Đường Kính mỉm cười, gật đầu nói “Vậy thì làm phiền Tam thiếu gia rồi.”
Tây Môn Phiêu Tuyết khi nãy còn tỏ ra nghiêm túc, khi quay người, không ngờ đã mỉm cười nhăn nhở, trông đến là ngốc ngếch. Nam Cung Cửu đang nằm bò trên mặt bàn thấy vậy chẳng chịu nổi đả kích liền bật người dậy, trực giác nói cho nàng biết, Tây Môn Phiêu Tuyết có âm mưu, tuyệt đối là vậy.
Sau khi tắm rửa, Nam Cung Cửu ngồi trước gướng soi đi soi lại, cảm thấy những vết ban đỏ không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng đỏ hơn trước, cả khuôn mặt sưng vù, thế là lại bắt đầu kêu ca bi thảm. Bắc Đường Kính nghe thấy cũng sốt ruột, cau mày nói “Mới có mấy hôm. Muội đừng quá vội vã, những vết ban đỏ kiểu này phải vài ba tháng tháng mới đỡ được.”
“Vài…vài ba tháng…” Nam Cung Cửu hoàn toàn chết lặng, trực tiếp hạ chiếc gương xuống. Nếu đã là vậy thì vài ba tháng nữa soi lại gương cho rồi.
Bắc Đường Kính ngồi bó gối bên giường, sắc mặt tê dại. Nam Cung Cửu liền ngồi sát cạnh nàng, chu miệng nói “Tỷ cũng là thiên kim gia tộc lớn, hà tất phải ở lại dây chịu uất ức? Chi bằng cùng Nam Cung Yến bỏ nhà đi cho rồi!”
Bắc Đường Kính liếc mắt nhìn nàng rồi nói “Muội ăn nói linh tinh gì thế?”
“Thật là kì lạ, dựa vào đâu mà đàn ông có thể thôi thê, phụ nữ lại không thể thôi phu chứ?”
“Muội mới kì lạ, phụ nữ tam tòng tứ đức, đây chẳng phải là điều đương nhiên sao?”
“Vậy tại sao đàn ông lại không tam tòng tứ đức?”
Bắc Đường Kính chẳng bận tâm đến nàng nữa nói “Thôi ngủ đi, ngày mai lễ tạ quay về, ta sẽ mời người tới bắt mạch cho muội, xem xem liệu trong người muội có chưa độc tố gì không?”
“Chuyện đó chắc là không có đâu…” Nam Cung Cửu không nghe ra ẩn ý trong câu nói của Bắc Đường Kính, thế nên Bắc Đường Kính đành phải bổ sung một câu “Nếu không tại sao muội lại ăn nói hàm hồ như vậy chứ?”
Miếu quan âm rộng lớn, nằm giữa lưng chừng núi, bên trong có rất nhiều tượng quan âm, khiến Nam Cung Cửu ngắm tới độ hoa mắt.
Thấy lão phu quân và Bắc Đường Kính ngồi trong miếu, vừa quỳ lạy vừa dập đầu, Nam Cung Cửu thừa cơ lẩn ra ngoài, đi dạo khắp nới. Nàng nhớ Tây Môn Phiêu Tuyết cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, thế nhưng từ lúc bước vào miếu lại chẳng thấy bóng chàng đâu. Thế nhưng suy đi nghĩ lại, bản thân nàng không ngừng hỏi tại sao lại cứ nhớ đến chàng làm gì? Người đàn ông đó vốn nhỏ nhen hẹp hòi.
Ánh mặt trời ấm áp, khiến không khí dần trở nên oi bức, Nam Cung Cửu bịt kín mặt màycó phần khó thở, sau khi lượn lờ một hồi liền quyết định tìm một chỗ yên tĩnh, vắng vẻ, tháo bỏ lớp lụa, hít thở thật sau, không khí thoang thoảng mùi đàn hương. Một bóng cây lớn tỏa bóng mát xuống hồ nước không lớn lắm, bên cạnh hồ lại có một phiến đá khá to. Nam Cung Cửu quyết định trốn phía sau tảng đá lớn, nếu thấy có người tới gần, nàng cũng có thể nhanh chóng đội mũ lên.
Cùng thời gian đó, Tây Môn Phiêu Tuyết đang nhờ thầy trong miếu giải quẻ thẻ. Trực giác Nam Cung Cửu không sai chút nào, tên khốn này đúng là có mưu đồ.
Ông thầy nheo mắt, nghĩ một hồi nói “Ngài hỏi nhân duyên?”
“Hỏi nhân duyên, kèm thêm tìm người.” Tây Môn Phiêu Tuyết ngó thấy xung quanh không có người quen mới an tâm nói ra điều giấu kín trong lòng.
Ông thầy đặt tấm thẻ xuống, chậm chạp đáp “Nhân duyên đã định, cần gì phải hỏi nữa chứ?”
Tây Môn Phiêu Tuyết thấp thỏm lên tiếng “Thế nhưng ta thậm chí còn chưa thấy tướng mạo của nàng ta, nàng ta đã biến mất rồi!”
“Cho nên ngài muốn tìm người này?”
“Không phải…” Tây Môn Phiêu Tuyết có phần căng thẳng, nhỏ giọng nói “Ta muốn tìm một người khác.”
“Hả? Người này có quan hệ gì với ngài?”
“Chuyện này…” Tây Môn Phiêu Tuyết ngẫm nghĩ một hồi “Bạn bè…bạn bè bình thường, ngoài ra cũng có thêm chút đặc biệt.”
“Thê tử ngài biến mất thì ngài không tìm, lại nhớ tới một người bạn đặc biệt?” Ông thầy xem ra là người tràn đầy chính nghĩa, đập bàn phẫn nộ nói thêm “Phải chăng ngài muốn chân đạp hai thuyền?”
“Ta tuyệt đối không có ý đó.” Tây Môn Phiêu Tuyết vội vã giải thích “Tiên sinh nguôi giận, tại hạ không hề có ý này. Ta tìm kiếm người bạn đó chỉ vì muốn… tìm hiểu rõ tình hình.”
“Tình hình gì chứ? Gian tình?”
Sắc mặt Tây Môn Phiêu Tuyết lúc trắng nhợt, lúc đỏ bừng uất ức nhặt tấm thẻ trên mặt bàn lên, ai oán nói “Chỉ nhờ tiên sinh giải quẻ thôi, sao lại bị thẩm vấn như phạm nhân thế này? Ta đi tìm người khác giải.”
Ông thầy ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng “Hậu sơn có hồ Tam Sinh, ngài hãy đi tới đó, người mà ngài thấy bên hồ chính là nhân duyên trời định của ngài đó.”
Tây Môn Phiêu Tuyết hoài nghi bước ra, hồ Tam Sinh? Tuy chàng vẫn mơ hồ về định nghĩa mối lương duyên trời định, thế nhưng đi xem cũng chẳng có gì đáng ngại. Nghĩ vậy chàng thu quạt, dùng khinh công bay ra phía hậu sơn.
Nơi này vốn đặc biệt yên tĩnh, dưới bóng cây lớn là một hồ nước trong xanh. Bên hồ là một phiến đá, có khác ba chữ đỏ lớn “Hồ Tam Sinh”. Tây Môn Phiêu Tuyết rón rén đi tới bên phiến đá, nhẹ đưa tay sờ lên mặt đá thô ráp, tò mò phóng mắt nhìn về phía hồ. Trong lòng không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ giữa mặt hồ tĩnh lặng này đột nhiên ngoi lên một người?
Khoảnh khắc cúi đầu, Tây Môn Phiêu Tuyết thấy trên mặt nước hiện lên bóng hình chàng và một dáng người khác đằng sau phiến đá, không ngờ vực thực sự có người. Người này vừa hay cũng đang quay đầu nhìn ra mặt hồ, lúc ánh mắt hai người chạm nha, phản ứng đầu tiên sau khi kinh ngạc của Tây Môn Phiêu Tuyết chính là khom lưng vượt qua phiến đá nhìn xem thế nào.
Lúc hai người chạm mặt, sau một hồi chết lặng, cùng nhất loạt thét lên một tiếng lớn.
Nam Cung Cửu thét lên vì nàng quên không che mặt, hơn nữa người mà nàng thấy lại chính là Tây Môn Phiêu Tuyết.
Tây Môn Phiêu Tuyết lại càng bi ai, không ngờ nhân duyên trời định của chàng lại có dung nhan như vậy. Thật đúng là đả kích lớn nhất mà chàng phải chịu đựng trong cuộc đời này. Trước nỗi đả kích lớn ấy, chàng trượt chân rơi tõm xuống hồ.
Giây phút Nam Cung Cửu thôi không la hét nữa, chính lúc này nàng nhận ra Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ là một con vịt cạn. Khoảnh khắc Nam Cung Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân tài giỏi hẳn lên, nàng có thể không biết võ công, có thể say xe, thế nhưng nàng biết bơi. Hơn nữa còn được dạy bảo rằng, thấy chết phải cứu. Nên rất nhanh, Nam Cung Cửu lao xuống hồ, quyết ra tay tương cứu. Có điều, nàng vừa nhảy xuống nước đã thấy ngại ngùng, bởi mực nước còn chưa vượt quá thắt lưng, trong khi Tây Môn Phiêu Tuyết thoắt cái đã biến mất dạng?
Nam Cung Cửu mò mẫm trong nước một lúc cuối cùng cũng vớt được Tây Môn Phiêu Tuyết lên. Tây Môn Phiêu Tuyết có lẽ chịu đã kích quá lớn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, mới có một lúc mà đã chẳng còn hơi thở.
Nam Cung Cửu chẳng hề do dự, tiến hành các động tác cấp cứu, suy cho cùng mạng người vẫn là quan trọng nhất. Trong quá trình cấp cứu, đương nhiên nếu cần thiết phải làm cả hô hấp nhân tạo.
Thế nên lúc Bắc Đường Kính dẫn theo nha hoàn đi tìm người tới nơi thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều chết lặng tại chỗ.
Tây Môn Phiêu Tuyết từ từ mở mắt, chỉ thấy một người phụ nữ xấu xí ngồi trên người mình đang ra sức sàm sỡ. Gan ruột Tây Môn Phiêu Tuyết rối thành một cuộn, bật ho sặc sụa, quay đầu nôn thốc nôn tháo, đa phần thứ nôn ra là nước, còn lại là dịch chua trong dạ dày.
Nam Cung Cửu thấy chàng đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Phiêu Tuyết mặt mày trắn nhợt, thật ra chàng muốn đẩy nàng ra, muốn bò dậy, thế nhưng chàng dù đã dùng hết sức lực, Nam Cung Cửu vẫn chẳng hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt còn có ý như thể muốn ‘ăn tưới nuốt sống’ chàng vậy… Trong lòng Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên cùng cực ai oán. Tại sao lần nào mọi chuyện cũng hoang dường, tại sao chàng, một Tây Môn Tam thiếu gia ngọc thụ lâm phong, tài sắc vẹn toàn lại dính vào những mối đào hoa ngớ ngẫn thế này?
Bắc Đường Kính vội bước tới, nhặt chiếc mũ lụa trắng ở bên đội vào cho Nam Cung Cửu, sau đó đưa lời giải thích cùng Tây Môn Phiêu Tuyết “Yến Tử muội ấy chỉ vì không hợp thủy thổ cho nên người mới nổi ban đỏ. Tam thiếu gia xin cứ an tâm, phu nhân của đệ tuyệt đối là một cô nương sắc nước hương trời.”
Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết cùng thở hắt ra một hơi, gần như hóa đá.
Nam Cung Cửu lúc này thậm chí còn có ý muốn quyên sinh gào lên “Tỷ tỷ Kính Tử,…tỷ bán đứng muội.”
“Hả?” Bắc Đường Kính lặng người “Không phải hai người đã nhận ra nhau sao?”
Nam Cung Cửu tức giận đùng đùng nhìn Bắc Đường Kính, Bắc Đường Kính ngần ngại lên tiếng “Nhìn hai người, ta còn tưởng Tam thiếu đã biết được thân phận của muội, vì không thể tiếp nhận dung nhan của muội, cho nên muội muội mới dùng biện pháp mạnh…”
Tây Môn Phiêu Tuyết càng thêm oán hận, hổn hển đáp “Thì ra nàng ta chính là Nam Cung Yến, vị thê tử đã đào hôn của đệ?” Trong lòng chàng lúc này thầm nghĩ “Ông trời ơi! Xin hãy đánh sấm sét cho ta chết luôn tại chỗ đi.”
Bắc Đường Kính nhanh chóng đỡ Nam Cung Cửu dậy, mỉm cười tươi tắn nói với Tây Môn Phiêu Tuyết “Tây Môn Tam thiếu gia, Yến Tử thẹn thùng, bẽn lẽn bởi vì mặt đầy ban đỏ nên mới giả làm nha hoàn theo ta vào phủ, nay đệ đã biết rồi, đại hội võ lâm kết thúc, đệ hãy dẫn theo muội ấy về nhà đi.”
Thẹn thùng, bẽn lẽn… Tây Môn Phiêu Tuyết nhớ lại toàn bộ quá trình khi nãy Nam Cung Cửu sàm sỡ mình, bất giác tột cùng hoảng hốt. Định thần, Tây Môn Phiêu Tuyết toàn thân ướt nhoẹt phẩy chiếc quạt cốt ngọc vài cái, sau đó lên tiếng “Chuyện này vẫn cần phải bàn bạc thêm. Bởi vì chuyện đào hôn đã khiến Vạn Hoa Cốc chúng ta mất hết thể diện. Đợi ta thảo một bức thư về nhà hỏi thăm ý kiến phụ mẫu đã, sau đó sẽ làm theo ý kiến của hai người.”
Nghe câu này người hiểu chuyện liền biết chẳng qua Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ là muốn khéo léo từ chối. Thế nhưng Nam Cung Cửu nghe không ra, nhìn chiếc quạt của chàng, trong đầu thầm nghĩ, đã bị ướt toàn thân, lại còn dùng quạt thế này, chàng chắc chắn sẽ bị cảm… thế nhưng có lẽ ai đó chỉ cần phong độ không cần ấm áp.
Bắc Đường Kính thấy Nam Cung Cửu lặng người nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết, âm thầm kéo tay áo nàng nói “Yến Tử, chúng ta nên quay về thôi!”
Nam Cung Cửu định thần, đưa tay giữ mũ lụa trắng che mặt, ngoan ngoãn đi theo Bắc Đường Kính, suốt dọc đường rời khỏi miếu quan âm, nàng đã để lại những dấu chân ướt nhoen nhoét.
Tây Môn Phiêu Tuyết sử dụng khinh công bay ra khỏi miếu như muốn chạy trốn, nhảy lên mình ngựa, chàng cũng chảng dám quay đầu nhìn lại. Nơi này thực sự là cơn ác mộng của chàng, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt sưng tấy đỏ au đó, là chàng đã thấy bi ai. Nghe tiếng phu xe thét lên, Tây Môn Phiêu Tuyết biết chắc mọi người đều đã lên ngựa, chàng liền đạp mạnh chân vào bụng ngựa, vội vã phi ngựa lên phía trước dẫn đường.
Quay về sơn trang, Bắc Đường Kính lập tức sai người chuẩn bị nước nóng cho Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết tắm rửa.
Đông Phương Huyền Dạ đang ngồi bàn làm việc trong phòng khách thấy hai bóng dáng thê thảm ướt nước, vội vả ra ngoài hỏi thăm tình hình. Bắc Đường Kính giải thích một hồi, Đông Phương Huyền Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn Nam Cung Cửu lại nói “Cửu tiểu thư đại giá sơn trang, đáng lẽ phải để chúng ta tận hết tình cảm của một người chủ nhà mới đúng. Nổi ban đỏ không sao cả, qua tháng là tự động tiêu hết thôi. Muội hãy quay về phòng nghỉ ngơi, chốc nữa chúng ta dùng bữa cùng lão phu nhân nhé!”
Nam Cung Cửu cười ngượng vài tiếng, giọng nói truyền qua tấm lụa trắng trở nên không rõ ràng, đưa lời thoái thác “Muội vẫn cảm thấy bất tiện, dùng bữa trong phòng là được rồi!”
“Đều là người nhà cả, không nên câu nệ tiểu tiết.” Đông Phương Huyền Dạ mím môi mỉm cười, quay sang nói với Tây Môn Phiêu Tuyết “Tam đệ, đệ hãy thay ta chăm sóc em dâu nhé!”
Tây Môn Phiêu Tuyết ngẩng cao đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, chàng thực không có gan nhìn Nam Cung Cửu thêm lần nào nữa.
“Có chị dâu ở đây thì đại ca cứ an tâm. Chị dâu nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy tận tình.” Dứt lời chàng liền rời khỏi.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Nam Cung Cửu hít hà liên tục, thực đúng là dễ chịu quá đi! Trong khi Nam Cung Cửu ngâm mình trong nước, Bắc Đường Kính nhẹ nhàng thêm các vị cỏ thuốc vào nước tắm. Mấy vết ban đỏ trên người Nam Cung Cửu trông vẫn rất nghiêm trọng, thảm không dám nhìn, cũng chẳng trách Tây Môn Phiêu Tuyết hoảng loạn tới vậy. Nam Cung Cửu nhớ lại bộ dáng đó của chàng, bất giác thấy cực kỳ buồn cười.
Bắc Đường Kính thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt Nam Cung Cửu liền hỏi “Muội đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? Chẳng có gì cả…”Nam Cung Cửu tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Muội nhìn người ta chăm chăm như vậy mà còn dám nói là không có gì.”
“Ai nhìn hắn chăm chăm chứ?” Nam Cung Cửu đưa lời phản kháng.
Bắc Đường Kính mỉm cười lên tiếng “Muội an tâm, đợi khi nào mấy vết ban đỏ trên mặt muội bay hết, đệ ấy nhất định sẽ không thể không thích muội được đâu.”
Nam Cung Cửu tiếp tục đấu tranh “Như vậy muội cũng chẳng hứng thú. Coi trọng nhan sắc, đó không phải là tình yêu.”
“Muội không hứng thú? Phải chăng muội vẫn không muốn gả cho đệ ấy?”
“Không phải là không muốn gả cho hắn, muội vốn không muốn lấy chồng sớm vậy thôi!”
“Muội đã mười tám rồi!”
“Mười tám, tuổi thanh xuân tươi đẹp, lẽ nào đã vội đi làm bà nội trợ xấu xí?” Nam Cung Cửu vừa thốt ra lời đã khựng ngây lại, thận trọng cất tiếng “Muội không nói tỷ là bà nội trợ xấu xí đâu…”
Bắc Đường Kính do dự một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng “Thế nhưng hai người đã có cử chỉ thân mật rồi!”
Phụt… Nam Cung Cửu hoàn toàn câm lặng, như thế thôi mà đã gọi là cử chỉ thân mật? Cho dù giải thích với Bắc Đường Kính về việc hô hấp nhân tạo thì nàng cũng chẳng thể hiểu được. Thôi bỏ đi! Nam Cung Cửu đành chấp nhận số phận. Cứ coi như nụ hôn đầu tiên của mình đã đem tặng cho nạn nhân xấu số vậy. Nhắm mắt ngâm mình trong làn nước ấm áp, không biết có phải vì những lời Bắc Đường Kính nói không, Nam Cung Cửu đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc khi nãy làm hô hấp nhân tạo cho Tây Môn Phiêu Tuyết, giây phúp chàng tỉnh dậy, bờ môi động đậy, chiếc lưỡi của nàng đột nhiên trượt xuống…
Trong nước vang lên một tiếng ‘ùm’, Nam Cung Cửu ngã vật ra chiếc thùng tắm, cả người chìm xuống nước. Bắc Đường Kính giật mình, vội vã đứng dậy nâng Nam Cung Cửu lên, nắm lấy cánh tay nàng, tận tình hỏi thăm “Muội làm sao thế?”
Khuôn mặt đầy vết ban của Nam Cung Cửu vốn dĩ đã đỏ ửng, lúc này mặt đỏ tía tai, thẹn thùng lên tiếng “Đáy thùng trơn… hơi trơn…”
Bắc Đường Kính lắc đầu, tiếp tục khuyên giải “Tây Môn Tam thiếu gia là một người đàn ông cực tốt, muội không lấy, sau này chẳng tìm được người thứ hai như vậy đâu.”
Nam Cung Cửu chìm trong im lặng, thầm nghĩ “Đợi ta tìm thêm vài năm nữa rồi tính sau, nếu thực sự không tìm được thì quay về cũng chưa muộn. Dù gì hai người cũng có những cử chỉ thân mật, có tỷ tỷ Kính Tử làm chứng, chàng không thể chối được…”
Tắm xong, Nam Cung Cửu thay sang bộ trường bào màu tím, vấn tóc lên cao, điểm xuyến trân ngọc, lại dùng tấm lụa tím mỏng che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng như sao trời, nhìn qua trông vô cùng xinh đẹp. Khi nàng theo Bắc Đường Kính vào phòng khách thỉnh an lão phu nhân, xung quanh truyền lại không ít tiếng kinh ngạc.
Lão phu nhân ngồi ở ghế trưởng bối mỉm cười hòa nhã “Lại đây cháu gái, để ta xem xem thế nào.”
Nam Cung Cửu ngoan ngoãn bước lại, lúc đi ngang qua chiếc bàn tròn, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, bụng lại réo rắt đấu tranh. Trùng hợp một điều Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi ngay cạnh đó cũng nghe thấy. Khoảnh khác đó chàng nhắm nghiền mắt, giống như thể chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa. Kể từ khi Nam Cung Cửu bước vào, Tây Môn Phiêu Tuyết không ngừng tính toán, trước kia chàng đã thề rằng nhất định sẽ cưới Nam Cung Yến về, sau đó sẽ bỏ nàng trước mặt rất nhiều người. Giờ Nam Cung Yến tự mò đến trước mặt, chàng có thể nghiến răng, nghiến lợi cưới nàng, ngày hôm sau thôi nàng luôn là được. Có điều trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ của chàng sau sự việc ngã xuống nước đã vỡ tan thành nhiều mảnh, thực sự chảng còn gan nhìn nàng thêm lần nào nữa, chứ đừng nói đến việc lấy nàng về nhà.
Lão phu nhân kéo Nam Cung Cửu hàn huyên vài lời, sau đó chỉ những món ăn trên mặt bàn nói “ Nào lại đây, cháu gái, mau ăn đi. Con là khách quý nhà chúng ta, con vừa tới sơn trang, nhà chúng ta đã có hỷ sự, ha ha, mong bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng được thỏa nguyện.”
Nam Cung Cửu tỏ vẻ thẹn thùng, yêu kiều đáp “Lão phu nhân, con ăn ở ngoài này có chút bất tiện, hay để con về phòng ăn đi ạ.”
Lão phu nhân cố chấp nắm tay Nam Cung Cửu lại nói “Con là khách quý nhà chúng ta, chốc nữa còn phải chúc rượu con nữa.”
“Dạ… con không dám.” Nam Cung Cửu khẽ quay đầu đánh mắt cho Bắc Đường Kính. Bắc Đường Kính do dự không biết phải mở miệng thế nào, Đông Phương Huyền Dạ đã lên tiếng trước “Bà nội, Cửu tiểu thư vẫn mang bệnh trên người, hay để muội ấy về phòng dùng bữa đi ạ.”
Lão phu nhân gật đầu nói “Cũng được cũng được, vậy để Tây Môn Tam thiếu gia quay về phòng dùng bữa chung với vị hôn thê của mình nhé!”
Chỉ một câu nói của lão phu nhân khiến Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết chết lặng. Lão phu nhân thấy dáng vẻ ngô nghê gà gô của cả hai, lại cho rằng mình vừa vun vén một mối tốt, mỉm cười tươi tắn nói thêm “Nào nào, mau đưa mấy món ngon ngon cùng rượu thượng hạng về phòng cho Tây Môn Tam thiếu gia nào.” Tiện thể, bà cũng thả bàn tay của Nam Cung Cửu ra.
Nam Cung Cửu ngạc nhiên đến độ không thốt thành lời, chỉ nhìn Bắc Đường Kính cầu cứu. Bắc Đường Kính ngược lại cảm thấy rất vui mừng mặt rạng rỡ, lại còn thêm thắt vài câu “Đúng là lão phu nhân suy nghĩ chu đáo nhất.”
Tây Môn Phiêu Tuyết không hề phản đối, đứng dậy, máy móc cúi người trước lão phu nhân, quay người, sau đó máy móc tới bên Nam Cung Cửu, giọng điệu cứng đơ “Xin mời.”
Nam Cung Cửu hít thật sau một hơi, ôm quyết tâm liều chết một lần, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi theo Tây Môn Phiêu Tuyết.
Trong phòng. Lúc ngồi đợi thức ăn, hai gười đều chìm vào im lặng, không nói chuyện, thậm chí cũng chẳng chạm mắt dù chỉ một lần.
Thực ra Nam Cung Cửu rất bằng lòng chơi cùng Tây Môn Phiêu Tuyết, chỉ là do chàng sẽ nhận ra nàng chính là Yến Tiểu Nam, cho nên mới ra sức nín nhịn. Đối với một người nói nhiều, bảo nàng không được nói thực sự còn đau khổ hơn cả táo bón. Nam Cung Cửu cau chặt hai mày, nín nhịn đến độ trong lòng cực kỳ khó chịu.
Các món ăn sau đó từ từ được đưa lên, sắc hương vị đều đẹp, khiến người ta thèm rỏ dãi. Cuối cùng một nha hoàn bê lên một bát canh cho Tây Môn Phiêu Tuyết, nhưng lại không có phần của Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu thấy vậy phẫn nộ đập bàn thét lớn “Phần của ta đâu?”
Nha hoàn lặng người, cúi đầu đáp “Xin lỗi Cửu tiểu thư, người không thể ăn hải nhĩ, nếu không sẽ càng tăng thêm các vết ban đỏ.”
Nam Cung Cửu ‘ừm’ một tiếng đầy bực bội, thôi bỏ đi, nàng cũng chẳng mấy thích thú với hải sản. Lại thấy Tây Môn Phiêu Tuyết cứ nhìn thẳng về phía trước, Nam Cung Cửu to gan thả khăn che mặt xuống, tóm lấy đôi đũa bắt đầu thưởng thức các món mĩ vị trên bàn.
Tây Môn Phiêu Tuyết cúi đầu, mở nắp, nâng thìa ăn hải nhĩ.
Khi chàng múc một thìa hải nhĩa lên, Nam Cung Cửu trợn to hai mắt bàng hoàng khó tin. Hãi nhĩ? Đây rõ ràng là bào ngư mà. Bị lừa rồi, không thể chấp nhận thế này được, nàng muốn ăn bào ngư, ăn bào ngư.
Miếng bào ngư chẳng hề do dự trôi tuột vào miệng Tây Môn Phiêu Tuyết, hương thơm ngào ngạt.
Nam Cung Cửu cay đắng, đầu mày nhíu chặt, hai tay nắm lấy đôi đũa, chọc qua chọc lại, trước sự dày vò của thần lực trong người, đôi đữa cuối cùng đã gãy thành mấy đoạn.
Tây Môn Phiêu Tuyết giật mình trước tiếng động đột ngột vang lên, tay tay run rẩy, miếng bào ngư vừa mới cắn được một ít trơn tuột khỏi thìa, rơi xuống đất.
Nam Cung Cửu tức thì hóa đá, sao đó giậm chân tiếc nuối, đau lòng đến độ nói không nên lời.
Tây Môn Phiêu Tuyết hiển nhiên rất mơ hồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa dùng quạt che đi tầm nìn vừa hỏi “Cửu tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nam Cung Cửu vừa tức vừa lo lại vừa đau xót, tóm chặt lấy cánh tay của chàng “Bào...bào…ngư à…”
Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ nghe thấy mấy từ ‘ôm’* thôi đã hồn phiêu phách tán, hoàn toàn chẳng nghe ra chữ ‘ngư’ đằng sau, liền vội vã nói qua chiếc quạt “Tại hạ ăn no rồi, Cửu tiểu thư xin từ từ dùng bữa.” Sau đó, chàng dùng khinh công trác tuyệt thượng thừa chạy mất, cơn gió cừa thoảng qua, Nam Cung Cửu lại càng bi ai. Thật là lãng phí quá đi! Đồ ăn đắt tiền như vậy nhặt lên đem rửa là có thể ăn tiếp được mà.
*Trong tiếng Trung, từ ‘ôm’ đồng âm khác nghĩa với từ ‘bào’
Nhìn thấy xung quanh không còn ai khác, Nam Cung Cửu từ từ ngồi xuống trước miếng bào ngư, do dự không biết có nên nhặt miếng bào ngư lên rửa vào bát canh không. Chính vào lúc nàng đưa tay nhặt lấy miếng bào ngư, đột nhiên cảm thấy có luồng gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lẽ nào chính là người thần bí đã tặng quà cho Bắc Đường Kính? Nam Cung Cửu hân hân hoan hoan đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, muốn xem xem có phải là Yến Nam Phi không, ai ngờ lượn mấy vòng liền, đừng nói là Yến Nam Phi mà còn chẳng thấy bất cứ một gia đinh nào.
Dường như có điều kỳ lạ, tuy bây giờ đang giờ giữa trưa, thế nhưng hộ vệ trong phủ luôn luân phiên thay ca, không thể cùng lúc nghỉ trưa ăn cơm được. Nam Cung Cửu đi ngang qua một biệt viện, thò đầu vào xem, chỉ thấy mấy sư huynh đệ đang ăn cơm đều đã ngã vật xuống bàn, như thể uống say. Trong đầu Nam Cung Cửu chợt hiện lên hình ảnh hay xuất hiện trong các bộ phim võ hiệp, không phải nơi này bị họa diệt môn đấy chứ…?
Sơn trang Phù Vân rất lớn, đi xuyên qua hành lang là không biết phương hướng đông tây nam bắc gì nữa, nếu không phải là người biết đường rất dễ dàng bị lạc. Nam Cung Cửu nhàn rảnh không có việc gì làm liền quyết định đi loanh quanh trong sơn trang một vòng. Nhưng nàng trời sinh mù đường, không phân biệt được phương hướng. Cũng chẳng biết đây là nơi nào, xung quanh có rừng cây bao bọc, lại có non bộ rồi cả một con đường dài, chỉ là xung quanh không có một bóng người. Nam Cung Cửu cho rằng cứ đi thẳng về phía trước là được, kết quả lòng và lòng vòng, mãi chẳng tìm được đường ra…Sau cùng nàng chẳng buồn tìm đường ra nữa, quyết định ngồi dưới bóng cây mát mẻ, chờ người tới cứu.
Bỗng Nam Cung Cửu thấy một người phụ nữ bước ra từ phía sau hòn non bộ, chẳng lẽ sau đó có con đường bí mật. Đợi người phụ nữ này tới gần, Nam Cung Cửu mới phát hiện ra đó chính là Lăng Tâm. Nàng ta lúc này bước đi vội vã, mắt dáo dác nhìn ra xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.
Xem ra nhất định nàng ta đã làm chuyện không tử tế, Nam Cung Cửu đứng bật dậy, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tâm đang tiến lại gần.
Lăng Tâm vừa thây Nam Cung Cửu, sắc mặt biến đổi, cong miệng mỉm cười, dẻo giọng lên tiếng “Cô nương A Cửu.”
Nam Cung Cửu nheo mắt, lạnh lùng hỏi “Cô lén la lén lút ở đây làm gì thế?”
“Cô nương A Cửu, ta nào có lên ta lén lút gì chứ? Ta chỉ đang đi dạo thôi.” Lăng Tâm nhẹ chớp mắt, định dùng giọng điệu nhão nhoẹt lấy lòng.
Nam Cung Cửu quyết định gây với Lăng Tâm tới cùng, tiếp tục hỏi vặn “Vậy trong tay cô đang cầm gì thế?”
Lăng Tâm nắm chặt bàn tay đang giấu sau lưng, lắp bắp “Không, không có gì cả.”
“Không có gì tại sao cô lại phải căng thẳng thế?” Nam Cung Cửu đưa tay ra định cướp lấy, Lăng Tâm nhanh chóng né được, lại hỏi “Cô nương định làm gì thế? Lăng Tâm đã làm chuyện gì khiến cô nương hiểu lầm sao?”
Trong lúc cướp đoạt, Nam Cung Cửu không khống chế nổi sức mạnh bản thân, bất giác đẩy Lăng Tâm ngã xuống đất. Lăng Tâm ngã đã đành, còn thét thất thanh một tiếng, khiến Nam Cung Cửu rợn hết tóc gáy, cả người bủn rủn.
Không biết từ đâu, giọng Tây Môn Phiêu Tuyết bay tới “Một nha hoàn thấp hèn sao lại dám hỗn xược như vậy?”
Nam Cung Cửu vừa quay đầu đã thấy người đàn ông mặc y phục đỏ rực nhẹ nhàng lướt tới, đỡ Lăng Tâm dậy.
Nhìn đôi mắt đào hoa lướt qua lướt lai trên người Lăng Tâm, Nam Cung Cửu tức điên người, ngẩng cao đầu nói “Ta là nha hoàn nhỏ bé, nàng ta cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”
Lăng Tâm nhìn Nam Cung Cửu, ánh mắt đẫm lệ nói “Cô nương, Lăng Tâm đã làm gì đắc tội với cô nương chứ? Xin cứ nói thẳng, nếu Lăng Tâm làm sai, nhất định sẽ xin lỗi.”
Nam Cung Cửu giận điên người, chỉ thẳng vào mặt Lăng Tâm mắng “Ta ghét nhất loại người như cô, xưng ta thì ta đi, lại còn liên tục mở miệng Lăng Tâm, có phải cô muốn học đòi làm người phụ nữ yếu đuối khiến người khác buồn nôn? Cô là kẻ thích bị ngược đãi, hay là đang cố tỏ ra đáng thương, mềm yếu để người ta thương xót, đồng tình với cô?”
“Im miệng.” Tây Môn Phiêu Tuyết gằn giọng mắng “Đây là sơn trang Phù Vân, không thể để cho ngươi hỗn xược như vậy được.”
Thực đúng là tên khốn ‘thấy sắc quên nghĩa’, Nam Cung Cửu trợn trừng hai mắt lườm Tây Môn Phiêu Tuyết? Ai ngờ Lăng Tâm không chịu nổi đã kích liền ngất lịm tại chỗ.
Trong phòng ngủ thơm tho, thoang thoảng mùi son phấn, Nam Cung Cửu lặng lẽ nhìn quanh gian phòng Lăng Tâm ở, khắp nơi đều sặc sỡ sắc màu, trong lòng Nam Cung Cửu không khỏi thở dài, xem ra gu thẩm mĩ của Huyền Dạ ngựa đen thực khiến nàng không khỏi thất vọng tràn trề.
Một đám người lúc này đang đứng bên giường, lo lắng chờ đợi đại phu bắt mạch. Chẳng bao lâu, vị đại phu bước ra, vui vẻ lên tiếng “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng trang chủ, Lăng cô nương có thai rồi!”
Nam Cung Cửu há hốc miệng, theo ý thức nhìn về phía Bắc Đường Kính, chỉ thấy Bắc Đường Kính thoáng lặng người, sau đó nhẹ gật đầu mỉm cười.
Lão phu nhân chính là tổ mẫu của Đông Phương Huyền Dạ, vừa nghe thông tin sắp có chắt bồng, vui mừng cười không khép miệng lại được “A Kính, ngày mai con cùng ta tới miếu lễ tạ, bồ tát ở miếu đó quả nhiên là linh nghiệm.”
Bắc Đường Kính cung kính đáp “Dạ, con sẽ đi sắp xếp ạ.”
Nam Cung Cửu nghe vậy không khỏi nghiến răng, thực đúng là xã hội phong kiến ác độc. Với họ mà nói đây là hỷ sự, chẳng ai buồn quan tâm tới cảm nhận của Bắc Đường Kính.
Tốt xấu gì cũng là một gia tộc lớn, đi miếu thắp hương lễ tạ luôn phải coi trọng hình thức, khí thế thực đáng sợ.
Nam Cung Cửu nằm bò trên mặt bàn, khuôn mặt được che lại chỉ lộ đôi mắt to tròn, đen láy, đang xoay liên tục nhìn mọi người bĩu môi, quay đầu không muốn nhìn chàng thêm nữa. Lúc này Tây Môn Phiêu Tuyết an nhiên bước vào, đi thẳng về phía Bắc Đường Kính, khẽ lên tiếng “Bên chỗ Lăng Tâm vẫn cần có người chăm chú, đại ca có dặn để đệ cùng phu nhân và lão phu nhân xuống núi lễ tạ.”
“Thực ra nơi đó không xa lắm, cũng chẳng cần làm phiền tới Tây Môn Tam thiếu gia đâu.”
“Nếu đại ca đã có lời nhờ vả, đệ đương nhiên phải tận lòng giúp đỡ.”
Bắc Đường Kính mỉm cười, gật đầu nói “Vậy thì làm phiền Tam thiếu gia rồi.”
Tây Môn Phiêu Tuyết khi nãy còn tỏ ra nghiêm túc, khi quay người, không ngờ đã mỉm cười nhăn nhở, trông đến là ngốc ngếch. Nam Cung Cửu đang nằm bò trên mặt bàn thấy vậy chẳng chịu nổi đả kích liền bật người dậy, trực giác nói cho nàng biết, Tây Môn Phiêu Tuyết có âm mưu, tuyệt đối là vậy.
Sau khi tắm rửa, Nam Cung Cửu ngồi trước gướng soi đi soi lại, cảm thấy những vết ban đỏ không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng đỏ hơn trước, cả khuôn mặt sưng vù, thế là lại bắt đầu kêu ca bi thảm. Bắc Đường Kính nghe thấy cũng sốt ruột, cau mày nói “Mới có mấy hôm. Muội đừng quá vội vã, những vết ban đỏ kiểu này phải vài ba tháng tháng mới đỡ được.”
“Vài…vài ba tháng…” Nam Cung Cửu hoàn toàn chết lặng, trực tiếp hạ chiếc gương xuống. Nếu đã là vậy thì vài ba tháng nữa soi lại gương cho rồi.
Bắc Đường Kính ngồi bó gối bên giường, sắc mặt tê dại. Nam Cung Cửu liền ngồi sát cạnh nàng, chu miệng nói “Tỷ cũng là thiên kim gia tộc lớn, hà tất phải ở lại dây chịu uất ức? Chi bằng cùng Nam Cung Yến bỏ nhà đi cho rồi!”
Bắc Đường Kính liếc mắt nhìn nàng rồi nói “Muội ăn nói linh tinh gì thế?”
“Thật là kì lạ, dựa vào đâu mà đàn ông có thể thôi thê, phụ nữ lại không thể thôi phu chứ?”
“Muội mới kì lạ, phụ nữ tam tòng tứ đức, đây chẳng phải là điều đương nhiên sao?”
“Vậy tại sao đàn ông lại không tam tòng tứ đức?”
Bắc Đường Kính chẳng bận tâm đến nàng nữa nói “Thôi ngủ đi, ngày mai lễ tạ quay về, ta sẽ mời người tới bắt mạch cho muội, xem xem liệu trong người muội có chưa độc tố gì không?”
“Chuyện đó chắc là không có đâu…” Nam Cung Cửu không nghe ra ẩn ý trong câu nói của Bắc Đường Kính, thế nên Bắc Đường Kính đành phải bổ sung một câu “Nếu không tại sao muội lại ăn nói hàm hồ như vậy chứ?”
Miếu quan âm rộng lớn, nằm giữa lưng chừng núi, bên trong có rất nhiều tượng quan âm, khiến Nam Cung Cửu ngắm tới độ hoa mắt.
Thấy lão phu quân và Bắc Đường Kính ngồi trong miếu, vừa quỳ lạy vừa dập đầu, Nam Cung Cửu thừa cơ lẩn ra ngoài, đi dạo khắp nới. Nàng nhớ Tây Môn Phiêu Tuyết cưỡi ngựa đi trước dẫn đường, thế nhưng từ lúc bước vào miếu lại chẳng thấy bóng chàng đâu. Thế nhưng suy đi nghĩ lại, bản thân nàng không ngừng hỏi tại sao lại cứ nhớ đến chàng làm gì? Người đàn ông đó vốn nhỏ nhen hẹp hòi.
Ánh mặt trời ấm áp, khiến không khí dần trở nên oi bức, Nam Cung Cửu bịt kín mặt màycó phần khó thở, sau khi lượn lờ một hồi liền quyết định tìm một chỗ yên tĩnh, vắng vẻ, tháo bỏ lớp lụa, hít thở thật sau, không khí thoang thoảng mùi đàn hương. Một bóng cây lớn tỏa bóng mát xuống hồ nước không lớn lắm, bên cạnh hồ lại có một phiến đá khá to. Nam Cung Cửu quyết định trốn phía sau tảng đá lớn, nếu thấy có người tới gần, nàng cũng có thể nhanh chóng đội mũ lên.
Cùng thời gian đó, Tây Môn Phiêu Tuyết đang nhờ thầy trong miếu giải quẻ thẻ. Trực giác Nam Cung Cửu không sai chút nào, tên khốn này đúng là có mưu đồ.
Ông thầy nheo mắt, nghĩ một hồi nói “Ngài hỏi nhân duyên?”
“Hỏi nhân duyên, kèm thêm tìm người.” Tây Môn Phiêu Tuyết ngó thấy xung quanh không có người quen mới an tâm nói ra điều giấu kín trong lòng.
Ông thầy đặt tấm thẻ xuống, chậm chạp đáp “Nhân duyên đã định, cần gì phải hỏi nữa chứ?”
Tây Môn Phiêu Tuyết thấp thỏm lên tiếng “Thế nhưng ta thậm chí còn chưa thấy tướng mạo của nàng ta, nàng ta đã biến mất rồi!”
“Cho nên ngài muốn tìm người này?”
“Không phải…” Tây Môn Phiêu Tuyết có phần căng thẳng, nhỏ giọng nói “Ta muốn tìm một người khác.”
“Hả? Người này có quan hệ gì với ngài?”
“Chuyện này…” Tây Môn Phiêu Tuyết ngẫm nghĩ một hồi “Bạn bè…bạn bè bình thường, ngoài ra cũng có thêm chút đặc biệt.”
“Thê tử ngài biến mất thì ngài không tìm, lại nhớ tới một người bạn đặc biệt?” Ông thầy xem ra là người tràn đầy chính nghĩa, đập bàn phẫn nộ nói thêm “Phải chăng ngài muốn chân đạp hai thuyền?”
“Ta tuyệt đối không có ý đó.” Tây Môn Phiêu Tuyết vội vã giải thích “Tiên sinh nguôi giận, tại hạ không hề có ý này. Ta tìm kiếm người bạn đó chỉ vì muốn… tìm hiểu rõ tình hình.”
“Tình hình gì chứ? Gian tình?”
Sắc mặt Tây Môn Phiêu Tuyết lúc trắng nhợt, lúc đỏ bừng uất ức nhặt tấm thẻ trên mặt bàn lên, ai oán nói “Chỉ nhờ tiên sinh giải quẻ thôi, sao lại bị thẩm vấn như phạm nhân thế này? Ta đi tìm người khác giải.”
Ông thầy ngồi xuống, chậm rãi cất tiếng “Hậu sơn có hồ Tam Sinh, ngài hãy đi tới đó, người mà ngài thấy bên hồ chính là nhân duyên trời định của ngài đó.”
Tây Môn Phiêu Tuyết hoài nghi bước ra, hồ Tam Sinh? Tuy chàng vẫn mơ hồ về định nghĩa mối lương duyên trời định, thế nhưng đi xem cũng chẳng có gì đáng ngại. Nghĩ vậy chàng thu quạt, dùng khinh công bay ra phía hậu sơn.
Nơi này vốn đặc biệt yên tĩnh, dưới bóng cây lớn là một hồ nước trong xanh. Bên hồ là một phiến đá, có khác ba chữ đỏ lớn “Hồ Tam Sinh”. Tây Môn Phiêu Tuyết rón rén đi tới bên phiến đá, nhẹ đưa tay sờ lên mặt đá thô ráp, tò mò phóng mắt nhìn về phía hồ. Trong lòng không khỏi hồ nghi, chẳng lẽ giữa mặt hồ tĩnh lặng này đột nhiên ngoi lên một người?
Khoảnh khắc cúi đầu, Tây Môn Phiêu Tuyết thấy trên mặt nước hiện lên bóng hình chàng và một dáng người khác đằng sau phiến đá, không ngờ vực thực sự có người. Người này vừa hay cũng đang quay đầu nhìn ra mặt hồ, lúc ánh mắt hai người chạm nha, phản ứng đầu tiên sau khi kinh ngạc của Tây Môn Phiêu Tuyết chính là khom lưng vượt qua phiến đá nhìn xem thế nào.
Lúc hai người chạm mặt, sau một hồi chết lặng, cùng nhất loạt thét lên một tiếng lớn.
Nam Cung Cửu thét lên vì nàng quên không che mặt, hơn nữa người mà nàng thấy lại chính là Tây Môn Phiêu Tuyết.
Tây Môn Phiêu Tuyết lại càng bi ai, không ngờ nhân duyên trời định của chàng lại có dung nhan như vậy. Thật đúng là đả kích lớn nhất mà chàng phải chịu đựng trong cuộc đời này. Trước nỗi đả kích lớn ấy, chàng trượt chân rơi tõm xuống hồ.
Giây phút Nam Cung Cửu thôi không la hét nữa, chính lúc này nàng nhận ra Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ là một con vịt cạn. Khoảnh khắc Nam Cung Cửu đột nhiên cảm thấy bản thân tài giỏi hẳn lên, nàng có thể không biết võ công, có thể say xe, thế nhưng nàng biết bơi. Hơn nữa còn được dạy bảo rằng, thấy chết phải cứu. Nên rất nhanh, Nam Cung Cửu lao xuống hồ, quyết ra tay tương cứu. Có điều, nàng vừa nhảy xuống nước đã thấy ngại ngùng, bởi mực nước còn chưa vượt quá thắt lưng, trong khi Tây Môn Phiêu Tuyết thoắt cái đã biến mất dạng?
Nam Cung Cửu mò mẫm trong nước một lúc cuối cùng cũng vớt được Tây Môn Phiêu Tuyết lên. Tây Môn Phiêu Tuyết có lẽ chịu đã kích quá lớn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, mới có một lúc mà đã chẳng còn hơi thở.
Nam Cung Cửu chẳng hề do dự, tiến hành các động tác cấp cứu, suy cho cùng mạng người vẫn là quan trọng nhất. Trong quá trình cấp cứu, đương nhiên nếu cần thiết phải làm cả hô hấp nhân tạo.
Thế nên lúc Bắc Đường Kính dẫn theo nha hoàn đi tìm người tới nơi thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều chết lặng tại chỗ.
Tây Môn Phiêu Tuyết từ từ mở mắt, chỉ thấy một người phụ nữ xấu xí ngồi trên người mình đang ra sức sàm sỡ. Gan ruột Tây Môn Phiêu Tuyết rối thành một cuộn, bật ho sặc sụa, quay đầu nôn thốc nôn tháo, đa phần thứ nôn ra là nước, còn lại là dịch chua trong dạ dày.
Nam Cung Cửu thấy chàng đã tỉnh liền thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Phiêu Tuyết mặt mày trắn nhợt, thật ra chàng muốn đẩy nàng ra, muốn bò dậy, thế nhưng chàng dù đã dùng hết sức lực, Nam Cung Cửu vẫn chẳng hề nhúc nhích, nhìn khuôn mặt còn có ý như thể muốn ‘ăn tưới nuốt sống’ chàng vậy… Trong lòng Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên cùng cực ai oán. Tại sao lần nào mọi chuyện cũng hoang dường, tại sao chàng, một Tây Môn Tam thiếu gia ngọc thụ lâm phong, tài sắc vẹn toàn lại dính vào những mối đào hoa ngớ ngẫn thế này?
Bắc Đường Kính vội bước tới, nhặt chiếc mũ lụa trắng ở bên đội vào cho Nam Cung Cửu, sau đó đưa lời giải thích cùng Tây Môn Phiêu Tuyết “Yến Tử muội ấy chỉ vì không hợp thủy thổ cho nên người mới nổi ban đỏ. Tam thiếu gia xin cứ an tâm, phu nhân của đệ tuyệt đối là một cô nương sắc nước hương trời.”
Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết cùng thở hắt ra một hơi, gần như hóa đá.
Nam Cung Cửu lúc này thậm chí còn có ý muốn quyên sinh gào lên “Tỷ tỷ Kính Tử,…tỷ bán đứng muội.”
“Hả?” Bắc Đường Kính lặng người “Không phải hai người đã nhận ra nhau sao?”
Nam Cung Cửu tức giận đùng đùng nhìn Bắc Đường Kính, Bắc Đường Kính ngần ngại lên tiếng “Nhìn hai người, ta còn tưởng Tam thiếu đã biết được thân phận của muội, vì không thể tiếp nhận dung nhan của muội, cho nên muội muội mới dùng biện pháp mạnh…”
Tây Môn Phiêu Tuyết càng thêm oán hận, hổn hển đáp “Thì ra nàng ta chính là Nam Cung Yến, vị thê tử đã đào hôn của đệ?” Trong lòng chàng lúc này thầm nghĩ “Ông trời ơi! Xin hãy đánh sấm sét cho ta chết luôn tại chỗ đi.”
Bắc Đường Kính nhanh chóng đỡ Nam Cung Cửu dậy, mỉm cười tươi tắn nói với Tây Môn Phiêu Tuyết “Tây Môn Tam thiếu gia, Yến Tử thẹn thùng, bẽn lẽn bởi vì mặt đầy ban đỏ nên mới giả làm nha hoàn theo ta vào phủ, nay đệ đã biết rồi, đại hội võ lâm kết thúc, đệ hãy dẫn theo muội ấy về nhà đi.”
Thẹn thùng, bẽn lẽn… Tây Môn Phiêu Tuyết nhớ lại toàn bộ quá trình khi nãy Nam Cung Cửu sàm sỡ mình, bất giác tột cùng hoảng hốt. Định thần, Tây Môn Phiêu Tuyết toàn thân ướt nhoẹt phẩy chiếc quạt cốt ngọc vài cái, sau đó lên tiếng “Chuyện này vẫn cần phải bàn bạc thêm. Bởi vì chuyện đào hôn đã khiến Vạn Hoa Cốc chúng ta mất hết thể diện. Đợi ta thảo một bức thư về nhà hỏi thăm ý kiến phụ mẫu đã, sau đó sẽ làm theo ý kiến của hai người.”
Nghe câu này người hiểu chuyện liền biết chẳng qua Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ là muốn khéo léo từ chối. Thế nhưng Nam Cung Cửu nghe không ra, nhìn chiếc quạt của chàng, trong đầu thầm nghĩ, đã bị ướt toàn thân, lại còn dùng quạt thế này, chàng chắc chắn sẽ bị cảm… thế nhưng có lẽ ai đó chỉ cần phong độ không cần ấm áp.
Bắc Đường Kính thấy Nam Cung Cửu lặng người nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết, âm thầm kéo tay áo nàng nói “Yến Tử, chúng ta nên quay về thôi!”
Nam Cung Cửu định thần, đưa tay giữ mũ lụa trắng che mặt, ngoan ngoãn đi theo Bắc Đường Kính, suốt dọc đường rời khỏi miếu quan âm, nàng đã để lại những dấu chân ướt nhoen nhoét.
Tây Môn Phiêu Tuyết sử dụng khinh công bay ra khỏi miếu như muốn chạy trốn, nhảy lên mình ngựa, chàng cũng chảng dám quay đầu nhìn lại. Nơi này thực sự là cơn ác mộng của chàng, chỉ cần nhớ tới khuôn mặt sưng tấy đỏ au đó, là chàng đã thấy bi ai. Nghe tiếng phu xe thét lên, Tây Môn Phiêu Tuyết biết chắc mọi người đều đã lên ngựa, chàng liền đạp mạnh chân vào bụng ngựa, vội vã phi ngựa lên phía trước dẫn đường.
Quay về sơn trang, Bắc Đường Kính lập tức sai người chuẩn bị nước nóng cho Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết tắm rửa.
Đông Phương Huyền Dạ đang ngồi bàn làm việc trong phòng khách thấy hai bóng dáng thê thảm ướt nước, vội vả ra ngoài hỏi thăm tình hình. Bắc Đường Kính giải thích một hồi, Đông Phương Huyền Dạ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn Nam Cung Cửu lại nói “Cửu tiểu thư đại giá sơn trang, đáng lẽ phải để chúng ta tận hết tình cảm của một người chủ nhà mới đúng. Nổi ban đỏ không sao cả, qua tháng là tự động tiêu hết thôi. Muội hãy quay về phòng nghỉ ngơi, chốc nữa chúng ta dùng bữa cùng lão phu nhân nhé!”
Nam Cung Cửu cười ngượng vài tiếng, giọng nói truyền qua tấm lụa trắng trở nên không rõ ràng, đưa lời thoái thác “Muội vẫn cảm thấy bất tiện, dùng bữa trong phòng là được rồi!”
“Đều là người nhà cả, không nên câu nệ tiểu tiết.” Đông Phương Huyền Dạ mím môi mỉm cười, quay sang nói với Tây Môn Phiêu Tuyết “Tam đệ, đệ hãy thay ta chăm sóc em dâu nhé!”
Tây Môn Phiêu Tuyết ngẩng cao đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, chàng thực không có gan nhìn Nam Cung Cửu thêm lần nào nữa.
“Có chị dâu ở đây thì đại ca cứ an tâm. Chị dâu nhất định sẽ chăm sóc nàng ấy tận tình.” Dứt lời chàng liền rời khỏi.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Nam Cung Cửu hít hà liên tục, thực đúng là dễ chịu quá đi! Trong khi Nam Cung Cửu ngâm mình trong nước, Bắc Đường Kính nhẹ nhàng thêm các vị cỏ thuốc vào nước tắm. Mấy vết ban đỏ trên người Nam Cung Cửu trông vẫn rất nghiêm trọng, thảm không dám nhìn, cũng chẳng trách Tây Môn Phiêu Tuyết hoảng loạn tới vậy. Nam Cung Cửu nhớ lại bộ dáng đó của chàng, bất giác thấy cực kỳ buồn cười.
Bắc Đường Kính thấy nụ cười ngốc nghếch trên mặt Nam Cung Cửu liền hỏi “Muội đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? Chẳng có gì cả…”Nam Cung Cửu tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Muội nhìn người ta chăm chăm như vậy mà còn dám nói là không có gì.”
“Ai nhìn hắn chăm chăm chứ?” Nam Cung Cửu đưa lời phản kháng.
Bắc Đường Kính mỉm cười lên tiếng “Muội an tâm, đợi khi nào mấy vết ban đỏ trên mặt muội bay hết, đệ ấy nhất định sẽ không thể không thích muội được đâu.”
Nam Cung Cửu tiếp tục đấu tranh “Như vậy muội cũng chẳng hứng thú. Coi trọng nhan sắc, đó không phải là tình yêu.”
“Muội không hứng thú? Phải chăng muội vẫn không muốn gả cho đệ ấy?”
“Không phải là không muốn gả cho hắn, muội vốn không muốn lấy chồng sớm vậy thôi!”
“Muội đã mười tám rồi!”
“Mười tám, tuổi thanh xuân tươi đẹp, lẽ nào đã vội đi làm bà nội trợ xấu xí?” Nam Cung Cửu vừa thốt ra lời đã khựng ngây lại, thận trọng cất tiếng “Muội không nói tỷ là bà nội trợ xấu xí đâu…”
Bắc Đường Kính do dự một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng “Thế nhưng hai người đã có cử chỉ thân mật rồi!”
Phụt… Nam Cung Cửu hoàn toàn câm lặng, như thế thôi mà đã gọi là cử chỉ thân mật? Cho dù giải thích với Bắc Đường Kính về việc hô hấp nhân tạo thì nàng cũng chẳng thể hiểu được. Thôi bỏ đi! Nam Cung Cửu đành chấp nhận số phận. Cứ coi như nụ hôn đầu tiên của mình đã đem tặng cho nạn nhân xấu số vậy. Nhắm mắt ngâm mình trong làn nước ấm áp, không biết có phải vì những lời Bắc Đường Kính nói không, Nam Cung Cửu đột nhiên nhớ tới khoảnh khắc khi nãy làm hô hấp nhân tạo cho Tây Môn Phiêu Tuyết, giây phúp chàng tỉnh dậy, bờ môi động đậy, chiếc lưỡi của nàng đột nhiên trượt xuống…
Trong nước vang lên một tiếng ‘ùm’, Nam Cung Cửu ngã vật ra chiếc thùng tắm, cả người chìm xuống nước. Bắc Đường Kính giật mình, vội vã đứng dậy nâng Nam Cung Cửu lên, nắm lấy cánh tay nàng, tận tình hỏi thăm “Muội làm sao thế?”
Khuôn mặt đầy vết ban của Nam Cung Cửu vốn dĩ đã đỏ ửng, lúc này mặt đỏ tía tai, thẹn thùng lên tiếng “Đáy thùng trơn… hơi trơn…”
Bắc Đường Kính lắc đầu, tiếp tục khuyên giải “Tây Môn Tam thiếu gia là một người đàn ông cực tốt, muội không lấy, sau này chẳng tìm được người thứ hai như vậy đâu.”
Nam Cung Cửu chìm trong im lặng, thầm nghĩ “Đợi ta tìm thêm vài năm nữa rồi tính sau, nếu thực sự không tìm được thì quay về cũng chưa muộn. Dù gì hai người cũng có những cử chỉ thân mật, có tỷ tỷ Kính Tử làm chứng, chàng không thể chối được…”
Tắm xong, Nam Cung Cửu thay sang bộ trường bào màu tím, vấn tóc lên cao, điểm xuyến trân ngọc, lại dùng tấm lụa tím mỏng che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng như sao trời, nhìn qua trông vô cùng xinh đẹp. Khi nàng theo Bắc Đường Kính vào phòng khách thỉnh an lão phu nhân, xung quanh truyền lại không ít tiếng kinh ngạc.
Lão phu nhân ngồi ở ghế trưởng bối mỉm cười hòa nhã “Lại đây cháu gái, để ta xem xem thế nào.”
Nam Cung Cửu ngoan ngoãn bước lại, lúc đi ngang qua chiếc bàn tròn, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, bụng lại réo rắt đấu tranh. Trùng hợp một điều Tây Môn Phiêu Tuyết ngồi ngay cạnh đó cũng nghe thấy. Khoảnh khác đó chàng nhắm nghiền mắt, giống như thể chuẩn bị hy sinh vì đại nghĩa. Kể từ khi Nam Cung Cửu bước vào, Tây Môn Phiêu Tuyết không ngừng tính toán, trước kia chàng đã thề rằng nhất định sẽ cưới Nam Cung Yến về, sau đó sẽ bỏ nàng trước mặt rất nhiều người. Giờ Nam Cung Yến tự mò đến trước mặt, chàng có thể nghiến răng, nghiến lợi cưới nàng, ngày hôm sau thôi nàng luôn là được. Có điều trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ của chàng sau sự việc ngã xuống nước đã vỡ tan thành nhiều mảnh, thực sự chảng còn gan nhìn nàng thêm lần nào nữa, chứ đừng nói đến việc lấy nàng về nhà.
Lão phu nhân kéo Nam Cung Cửu hàn huyên vài lời, sau đó chỉ những món ăn trên mặt bàn nói “ Nào lại đây, cháu gái, mau ăn đi. Con là khách quý nhà chúng ta, con vừa tới sơn trang, nhà chúng ta đã có hỷ sự, ha ha, mong bao nhiêu năm, cuối cùng ta cũng được thỏa nguyện.”
Nam Cung Cửu tỏ vẻ thẹn thùng, yêu kiều đáp “Lão phu nhân, con ăn ở ngoài này có chút bất tiện, hay để con về phòng ăn đi ạ.”
Lão phu nhân cố chấp nắm tay Nam Cung Cửu lại nói “Con là khách quý nhà chúng ta, chốc nữa còn phải chúc rượu con nữa.”
“Dạ… con không dám.” Nam Cung Cửu khẽ quay đầu đánh mắt cho Bắc Đường Kính. Bắc Đường Kính do dự không biết phải mở miệng thế nào, Đông Phương Huyền Dạ đã lên tiếng trước “Bà nội, Cửu tiểu thư vẫn mang bệnh trên người, hay để muội ấy về phòng dùng bữa đi ạ.”
Lão phu nhân gật đầu nói “Cũng được cũng được, vậy để Tây Môn Tam thiếu gia quay về phòng dùng bữa chung với vị hôn thê của mình nhé!”
Chỉ một câu nói của lão phu nhân khiến Nam Cung Cửu và Tây Môn Phiêu Tuyết chết lặng. Lão phu nhân thấy dáng vẻ ngô nghê gà gô của cả hai, lại cho rằng mình vừa vun vén một mối tốt, mỉm cười tươi tắn nói thêm “Nào nào, mau đưa mấy món ngon ngon cùng rượu thượng hạng về phòng cho Tây Môn Tam thiếu gia nào.” Tiện thể, bà cũng thả bàn tay của Nam Cung Cửu ra.
Nam Cung Cửu ngạc nhiên đến độ không thốt thành lời, chỉ nhìn Bắc Đường Kính cầu cứu. Bắc Đường Kính ngược lại cảm thấy rất vui mừng mặt rạng rỡ, lại còn thêm thắt vài câu “Đúng là lão phu nhân suy nghĩ chu đáo nhất.”
Tây Môn Phiêu Tuyết không hề phản đối, đứng dậy, máy móc cúi người trước lão phu nhân, quay người, sau đó máy móc tới bên Nam Cung Cửu, giọng điệu cứng đơ “Xin mời.”
Nam Cung Cửu hít thật sau một hơi, ôm quyết tâm liều chết một lần, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi theo Tây Môn Phiêu Tuyết.
Trong phòng. Lúc ngồi đợi thức ăn, hai gười đều chìm vào im lặng, không nói chuyện, thậm chí cũng chẳng chạm mắt dù chỉ một lần.
Thực ra Nam Cung Cửu rất bằng lòng chơi cùng Tây Môn Phiêu Tuyết, chỉ là do chàng sẽ nhận ra nàng chính là Yến Tiểu Nam, cho nên mới ra sức nín nhịn. Đối với một người nói nhiều, bảo nàng không được nói thực sự còn đau khổ hơn cả táo bón. Nam Cung Cửu cau chặt hai mày, nín nhịn đến độ trong lòng cực kỳ khó chịu.
Các món ăn sau đó từ từ được đưa lên, sắc hương vị đều đẹp, khiến người ta thèm rỏ dãi. Cuối cùng một nha hoàn bê lên một bát canh cho Tây Môn Phiêu Tuyết, nhưng lại không có phần của Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu thấy vậy phẫn nộ đập bàn thét lớn “Phần của ta đâu?”
Nha hoàn lặng người, cúi đầu đáp “Xin lỗi Cửu tiểu thư, người không thể ăn hải nhĩ, nếu không sẽ càng tăng thêm các vết ban đỏ.”
Nam Cung Cửu ‘ừm’ một tiếng đầy bực bội, thôi bỏ đi, nàng cũng chẳng mấy thích thú với hải sản. Lại thấy Tây Môn Phiêu Tuyết cứ nhìn thẳng về phía trước, Nam Cung Cửu to gan thả khăn che mặt xuống, tóm lấy đôi đũa bắt đầu thưởng thức các món mĩ vị trên bàn.
Tây Môn Phiêu Tuyết cúi đầu, mở nắp, nâng thìa ăn hải nhĩ.
Khi chàng múc một thìa hải nhĩa lên, Nam Cung Cửu trợn to hai mắt bàng hoàng khó tin. Hãi nhĩ? Đây rõ ràng là bào ngư mà. Bị lừa rồi, không thể chấp nhận thế này được, nàng muốn ăn bào ngư, ăn bào ngư.
Miếng bào ngư chẳng hề do dự trôi tuột vào miệng Tây Môn Phiêu Tuyết, hương thơm ngào ngạt.
Nam Cung Cửu cay đắng, đầu mày nhíu chặt, hai tay nắm lấy đôi đũa, chọc qua chọc lại, trước sự dày vò của thần lực trong người, đôi đữa cuối cùng đã gãy thành mấy đoạn.
Tây Môn Phiêu Tuyết giật mình trước tiếng động đột ngột vang lên, tay tay run rẩy, miếng bào ngư vừa mới cắn được một ít trơn tuột khỏi thìa, rơi xuống đất.
Nam Cung Cửu tức thì hóa đá, sao đó giậm chân tiếc nuối, đau lòng đến độ nói không nên lời.
Tây Môn Phiêu Tuyết hiển nhiên rất mơ hồ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa dùng quạt che đi tầm nìn vừa hỏi “Cửu tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nam Cung Cửu vừa tức vừa lo lại vừa đau xót, tóm chặt lấy cánh tay của chàng “Bào...bào…ngư à…”
Tây Môn Phiêu Tuyết chỉ nghe thấy mấy từ ‘ôm’* thôi đã hồn phiêu phách tán, hoàn toàn chẳng nghe ra chữ ‘ngư’ đằng sau, liền vội vã nói qua chiếc quạt “Tại hạ ăn no rồi, Cửu tiểu thư xin từ từ dùng bữa.” Sau đó, chàng dùng khinh công trác tuyệt thượng thừa chạy mất, cơn gió cừa thoảng qua, Nam Cung Cửu lại càng bi ai. Thật là lãng phí quá đi! Đồ ăn đắt tiền như vậy nhặt lên đem rửa là có thể ăn tiếp được mà.
*Trong tiếng Trung, từ ‘ôm’ đồng âm khác nghĩa với từ ‘bào’
Nhìn thấy xung quanh không còn ai khác, Nam Cung Cửu từ từ ngồi xuống trước miếng bào ngư, do dự không biết có nên nhặt miếng bào ngư lên rửa vào bát canh không. Chính vào lúc nàng đưa tay nhặt lấy miếng bào ngư, đột nhiên cảm thấy có luồng gió lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, lẽ nào chính là người thần bí đã tặng quà cho Bắc Đường Kính? Nam Cung Cửu hân hân hoan hoan đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, muốn xem xem có phải là Yến Nam Phi không, ai ngờ lượn mấy vòng liền, đừng nói là Yến Nam Phi mà còn chẳng thấy bất cứ một gia đinh nào.
Dường như có điều kỳ lạ, tuy bây giờ đang giờ giữa trưa, thế nhưng hộ vệ trong phủ luôn luân phiên thay ca, không thể cùng lúc nghỉ trưa ăn cơm được. Nam Cung Cửu đi ngang qua một biệt viện, thò đầu vào xem, chỉ thấy mấy sư huynh đệ đang ăn cơm đều đã ngã vật xuống bàn, như thể uống say. Trong đầu Nam Cung Cửu chợt hiện lên hình ảnh hay xuất hiện trong các bộ phim võ hiệp, không phải nơi này bị họa diệt môn đấy chứ…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook