Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
-
Chương 14: Ta cũng là Tái thần tiên
Mắt gian tà nhìn những chiếc bàn bên cạnh, hầu như là những vị công tử trẻ tuổi, nhóm thì ba người, nhóm thì năm người ăn uống náo nhiệt, chỉ có cái bàn trung tâm là có duy nhất một người ngồi. Người này mặt to bành, trên trán là một vết sẹo dữ tợn vắt ngang, nhìn nửa bên mặt cứ như một con rết cực lớn đang bò lên vậy, bên kia khuôn mặt lại là nốt ruồi đen to bằng đầu ngón chân út, râu tóc vừa dài vừa rậm, thân cứng như sắt, trên bàn còn có một cây trường côn. Lục Tiểu Thanh không khỏi lắc đầu: “Cuộc đời này đã gặp qua vô số người, nhưng người này ta thấy là xấu nhất, nhìn đến dám dọa chạy người khác như chơi, thật sự là ông trời không có mắt mà, hại ta ăn cơm không ngon.”
Người đang bị nói xấu đột nhiên dùng sức vỗ bàn một cái, dáng ngồi làm cho người khác e ngại, giận dữ đứng dậy chỉ vào Lục Tiểu Thanh mắng: “Ngươi là chó giữ nhà hả, nhìn cái gì vậy, đừng tưởng rằng Lão Tử ta không thấy biểu tình của tiểu tử nhà ngươi, thật buồn cười, ngươi dám cười nhạo đại gia ta.” Dứt lời hắn hùng hổ hướng Lục Tiểu Thanh đi tới.
Lục Tiểu Thanh vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp phản ứng lại, đại hán kia đã chạy tới trước bàn, đem gậy gộc đặt lên trên bàn của Lục Tiểu Thanh vỗ xuống, chén nước trên bàn nhảy dựng lên, nước văng đầy bàn.
Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, cũng không lập tức đứng dậy, cầm lấy cây quạt lông chim nhẹ nhàng phe phẩy hai lần, rồi mỉm cười nói với đại hán: “Vị tráng sĩ tướng mạo tốt này, bản thần tiên vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, liền đối với khuôn mặt của các hạ cảm thấy rất đặc biệt, tướng mạo rất tốt, tướng mạo rất tốt a~.” Vừa nói vừa mỉm cười, hai mắt không ngừng đánh giá người này từ trên xuống dưới, một bộ biểu tình ngạc nhiên lẫn vui mừng không thôi.
Đại hán kia ngẩn người, sau đó một chưởng đánh vào trên bàn, cả giận nói: “Ngươi dám chê cười đại gia ta, muốn chết…….” Lục Tiểu Thanh múa quạt cắt ngang lời: “Tráng sĩ, lời ấy sai rồi~, ta là quẻ sư * nổi danh kinh thành, hôm nay du ngoạn đến đây, gặp ngươi cốt cách thanh kỳ, vốn định chỉ điểm cho ngươi một chút đường đi nước bước, không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngươi cũng là người tự ti về ngoại hình, đáng tiếc, đáng tiếc, sinh ra được tướng mạo như thế này, lại không biết nam nhi chỉ cần có bản lĩnh, tướng mạo tuấn mỹ hay không cũng không quan trọng.” Dứt lời, bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại làm ra vẻ có chút tiếc hận lắc lắc đầu, lại không chú ý trong chén trà không có một giọt nào.
(*quẻ sư: thầy bói)
Hán tử thô lỗ nghe vậy, nửa ngày cũng không biết nên nói gì, thấy Lục Tiểu Thanh, một lão thần từng đi khắp nơi, bộ dáng ung dung không chú ý đến mình, vì thế ngồi ở một bên Lục Tiểu Thanh lớn tiếng nói: “Ngươi đã nói tốt như vậy, vậy tính thử cho đại gia một quẻ xem, nếu không thì đừng trách bổn đại gia không khách khí.”
Lục Tiểu Thanh khẽ lay động quạt lông chim, khuôn mặt không chút sợ hãi, nhưng trong lòng là không ngừng bồn chồn: “Nói đùa sao, ta thì tính được cái gì đây, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ mà, xem ra không thể không cùng hắn nói bậy nói bạ rồi, để xem tình huống mà nói vậy.” Nghĩ xong, lại nói: “Tráng sĩ, xin hỏi danh tính của ngài?”
“Kim Tam.”
Lục Tiểu Thanh một bên đánh giá khuôn mặt Kim Tam, một bên chậc chậc tán dương: “Tốt, tốt, tốt.”
Lúc này, khách ăn trên lầu đều dừng đũa chăm chú nhìn vào hành động của Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh nói xong ba tiếng tốt rồi không nói lời nào nữa, có người hóng chuyện nhân tiện nói: “Tốt ở chỗ nào?”
Lục Tiểu Thanh chỉ quạt lông chim vào vết sẹo trên mặt Kim Tam mà nói: “Tốt là ở chỗ này.” Kim Tam thấy Lục Tiểu Thanh cái gì không chỉ lại chỉ vào chỗ khó xem nhất trên mặt hắn, lập tức sắc mặt đỏ lên, còn chưa tức giận thì Lục Tiểu Thanh nói tiếp: “Tục ngữ có câu, người trên giang hồ, không ai xâm phạm ai, vết sẹo nguyên vẹn này đã chứng minh Kim Tam huynh đệ làm việc thiện, xâm nhập quần chúng, cùng giang hồ hòa thành một khối, cùng nhân sĩ giang hồ quan hệ rộng rãi. Cái đó gọi là ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, người ở giang hồ hòa thuận, sẽ thu được một tá giao tình, trên người ấn ký càng sâu, càng nhiều thì càng thấy được quan hệ càng đúng chỗ.”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh nói đến quan hệ cùng vị thế, không khỏi khẽ nhếch nhếch khóe miệng nói: “Nói không sai, Kim Tam ta ở trong chốn giang hồ là người ngay thẳng, huynh đệ cũng thật nhiều.”
Lục Tiểu Thanh thấy mình bước đầu tiên đoán trúng, nhàn nhã quạt hai cái rồi nói:“Trong chốn giang hồ hỗn loạn, không phải sợ công phu của ngươi không cao, không phải sợ thế lực của ngươi không lớn, mà cái chính là ở một từ hỗn, dựa vào cái này tốt hay không tốt, liền thấy được công phu của ngươi có đủ cao thâm hay không, lý giải từ hỗn này, theo đó vận dụng đưa đẩy khéo léo, đây chính là cái gọi là binh đến tướng chặn, nước dâng đất lấp, không sợ không ra tay được, chỉ sợ không muốn ra tay, ừm…… Chỉ cần ngươi có vết sẹo này, từ nay về sau tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng.” hưng trí bịa chuyện như thật, quạt lông chim nhẹ nhàng che khuất khóe miệng đang thè lưỡi. Những lời trước Kim Tam nghe không hiểu, lời sau thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng nghe lại hiểu, hắc hắc cười hai tiếng nói: “Quẻ sư nói rất đúng, chưa bao giờ biết được vết sẹo này của ta lại hữu dụng như vậy, giờ biết rồi, ta về sau cần phải bảo vệ nó cho thật tốt mới được.”
Lục Tiểu Thanh giả vờ giả vịt gật gật đầu nói: “Vết sẹo này có khí thế như thế, như rồng bay quanh trên mặt ngươi, đấy là phúc khí của ngươi. Tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, rùa sinh con đều phải tự đào thành động, ngươi mặt ngoài tướng mạo mặc dù không sánh được với long phượng, nhưng những thứ khác thì có thể sánh được. Ta thấy hai mắt ngươi to tròn, hai lỗ mũi lại hướng lên trời, là viên mãn lớn, thật sự là tướng mạo tổ tông truyền lại, tốt, rất tốt.”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh nói so ra kém long phượng, còn cái khác đều có thể sánh bằng, long phượng đó là Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, tất nhiên là không dám so rồi, còn cái khác chính là hình dung chính mình, nhất thời vui vẻ nói: “Thật tốt như thế sao? Vậy là do tích đức của tổ tông để lại cho Kim Tam rồi.”
Cách Lục Tiểu Thanh xa nhất, trong một góc khuất, có hai người ngồi đối diện nhau đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh, lúc này trong đó có một công tử bật cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử này thật nham hiểm, cư nhiên mang mười tám đời tổ tông nhà người khác đem ra mắng rủa, cái gì mặt tròn, mũi tròn, cười nhạo vẻ mặt của người này giống rùa thì có, thực tổn hại.”
Lục Tiểu Thanh không ngừng phe phẩy quạt lông chim, khuôn mặt mỉm cười gật gật đầu. Lúc này thái độ Kim Tam quay ngoắt sang 720o, khúm núm rót cho trà cho Lục Tiểu Thanh: “Tái thần tiên quả nhiên là tái thần tiên, nói rất là đúng, nhưng quẻ sư hình như không có nói đến nốt ruồi trên mặt Kim Tam, trước kia thầy tướng số đều nói đó là đại hung, quẻ sư người nhìn thử xem.”
Lục Tiểu Thanh quạt lông chim vung lên nói: “Quả thật là nói lung tung, tất cả đều là hạng người dung tục, nốt ruồi phú quý thế này mà lại nói thành là đại hung, quả thật không biết mệnh lý học, tướng mạo học, thiên địa huyền hoàng học, hoàng đế nội kinh học, Mao Sơn đạo sĩ học, cẩu dưỡng học, còn có cái gì học nữa không?”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh liên tiếp nói ra rất nhiều cái tên bát nháo, loạn xì ngầu, trong lòng chỉ chú ý đến lời nói nốt ruồi phú quý của nàng, nghe câu hỏi của Lục Tiểu Thanh không chút suy nghĩ đáp: “Ta không biết.”
Vốn nghe Lục Tiểu Thanh bậy bạ, mọi người trên lầu nhất thời cười vang, Lục Tiểu Thanh phụng phịu liên tục vung quạt lông chim nói: “Đừng cười, đừng cười a, người này là con người toàn vẹn, chính là có một chút nhỏ xíu không biết, đó đều là sự thật có thể tha thứ, lại nói, Kim Tam chính mình thừa nhận là không biết, một việc khó mở miệng như thế, cũng có thể ở trước mặt mọi người nói ra, đó là loại đạo đức tốt, người trung hậu thành thực, đây chính là tiêu chuẩn để đánh giá con người, Kim Tam, ngươi nói có phải hay không?”
Kim Tam thấy Lục Tiểu Thanh bênh vực hắn, trong lời nói đều là hướng về hắn, cũng không lý giải dưới nửa câu, thấy mọi người cười càng lớn, đứng dậy quát: “Cười cái gì mà cười, Kim Tam ta nói một là một, nói hai là hai, không biết là không biết, có cái gì buồn cười.” Mọi người thấy Kim Tam vẻ mặt hung tợn, muốn cười lại không dám cười, một đám nghẹn cười đến vẻ mặt đỏ ửng rất vất vả.
Lục Tiểu Thanh ho khan một tiếng nói: “Đừng để ý đến bọn họ nữa, bọn họ là hâm mộ ngươi sinh tốt, sinh độc đáo. Mau ngồi xuống a~, tiếp theo chúng ta nói về nốt ruồi đen trên mặt ngươi, cổ ngữ có nói, ừm, từ xưa tương truyền…… từ thời xa xưa khi khai phá ra đất trời, Phục Hy…… ừm, bẩy bẩy bốn mươi chín quẻ…….” [1]
Xa xa, hai người trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, người ít tuổi hơn một chút đang uống trà, nghe vậy một ngụm trà toàn bộ phun ra, vừa cười vừa nói: “Phục Hy bốn mươi chín quẻ, bốn mươi chín quẻ.”
Lục Tiểu Thanh rung đùi đắc ý nói: “ Trong bốn mươi chín quẻ, quẻ khôn, quẻ chấn, quẻ kiền [2], còn có vô số quẻ, tóm lại một câu, trong lòng có chí lớn tất là hào kiệt. Nốt ruồi đen này của ngươi là do linh khí của đất trời tạo thành, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, một ngàn năm mới buông xuống một lần, người có nốt ruồi đen này, tuổi thọ sẽ được kéo dài, sinh lão bệnh tử, nhảy ra ngoài ngũ giới, không ở trong Ngũ Hành. Ngươi chính là người có vận mệnh tốt nhất, về sau ngươi có thể là con cua.”
Kim Tam cười tít mắt nói: “Ngươi không biết rồi, ta không phải con cua, ta là cầm tinh con rắn.”
Lục Tiểu Thanh phe phẩy quạt lông chim vỗ bàn nói: “Đồ ngu, trước mắt đường dài rộng lớn, không biết về sau sẽ xảy ra những gì. Con cua này nhưng là đi ngang, từ nay về sau, thiên hạ này há lại không phải là của ngươi sao”
Kim Tam vừa nghe ba chữ đi ngang vẫn là biết, lập tức cười ha ha, thần khí cực kỳ tốt, đứng dậy vác gậy gộc trên vai nghênh ngang cười điên cuồng muốn rời đi. Lục Tiểu Thanh dùng quạt lông chim chắn lại: “Chậm đã, ta cũng không phải là tùy ý xem bói cho người khác.” Vừa nói ngón tay cái cùng hai ngón tay không ngừng cọ xát. Kim Tam lập tức dừng bước nói: “Là Kim Tam cao hưng quá, đây, tiền xem quẻ của ngươi, xem như ta hiếu kính ngươi.” Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc năm lượng, sau đó, vênh váo tự đắc, vui vẻ lắc lư thân mình như là vừa được ăn tiên dược, đi là diễu võ dương oai.
[1]: quẻ Phục Hy: trong kinh dịch, gồm có 64 quẻ dịch, hay còn gọi là bát quái do vua Phục Hy tạo ra
[2] tên các loại thẻ trong kinh dịch
Người đang bị nói xấu đột nhiên dùng sức vỗ bàn một cái, dáng ngồi làm cho người khác e ngại, giận dữ đứng dậy chỉ vào Lục Tiểu Thanh mắng: “Ngươi là chó giữ nhà hả, nhìn cái gì vậy, đừng tưởng rằng Lão Tử ta không thấy biểu tình của tiểu tử nhà ngươi, thật buồn cười, ngươi dám cười nhạo đại gia ta.” Dứt lời hắn hùng hổ hướng Lục Tiểu Thanh đi tới.
Lục Tiểu Thanh vừa sợ vừa giận, còn chưa kịp phản ứng lại, đại hán kia đã chạy tới trước bàn, đem gậy gộc đặt lên trên bàn của Lục Tiểu Thanh vỗ xuống, chén nước trên bàn nhảy dựng lên, nước văng đầy bàn.
Lục Tiểu Thanh mắt ngọc vừa chuyển, cũng không lập tức đứng dậy, cầm lấy cây quạt lông chim nhẹ nhàng phe phẩy hai lần, rồi mỉm cười nói với đại hán: “Vị tráng sĩ tướng mạo tốt này, bản thần tiên vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, liền đối với khuôn mặt của các hạ cảm thấy rất đặc biệt, tướng mạo rất tốt, tướng mạo rất tốt a~.” Vừa nói vừa mỉm cười, hai mắt không ngừng đánh giá người này từ trên xuống dưới, một bộ biểu tình ngạc nhiên lẫn vui mừng không thôi.
Đại hán kia ngẩn người, sau đó một chưởng đánh vào trên bàn, cả giận nói: “Ngươi dám chê cười đại gia ta, muốn chết…….” Lục Tiểu Thanh múa quạt cắt ngang lời: “Tráng sĩ, lời ấy sai rồi~, ta là quẻ sư * nổi danh kinh thành, hôm nay du ngoạn đến đây, gặp ngươi cốt cách thanh kỳ, vốn định chỉ điểm cho ngươi một chút đường đi nước bước, không nghĩ tới, không nghĩ tới, ngươi cũng là người tự ti về ngoại hình, đáng tiếc, đáng tiếc, sinh ra được tướng mạo như thế này, lại không biết nam nhi chỉ cần có bản lĩnh, tướng mạo tuấn mỹ hay không cũng không quan trọng.” Dứt lời, bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lại làm ra vẻ có chút tiếc hận lắc lắc đầu, lại không chú ý trong chén trà không có một giọt nào.
(*quẻ sư: thầy bói)
Hán tử thô lỗ nghe vậy, nửa ngày cũng không biết nên nói gì, thấy Lục Tiểu Thanh, một lão thần từng đi khắp nơi, bộ dáng ung dung không chú ý đến mình, vì thế ngồi ở một bên Lục Tiểu Thanh lớn tiếng nói: “Ngươi đã nói tốt như vậy, vậy tính thử cho đại gia một quẻ xem, nếu không thì đừng trách bổn đại gia không khách khí.”
Lục Tiểu Thanh khẽ lay động quạt lông chim, khuôn mặt không chút sợ hãi, nhưng trong lòng là không ngừng bồn chồn: “Nói đùa sao, ta thì tính được cái gì đây, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ mà, xem ra không thể không cùng hắn nói bậy nói bạ rồi, để xem tình huống mà nói vậy.” Nghĩ xong, lại nói: “Tráng sĩ, xin hỏi danh tính của ngài?”
“Kim Tam.”
Lục Tiểu Thanh một bên đánh giá khuôn mặt Kim Tam, một bên chậc chậc tán dương: “Tốt, tốt, tốt.”
Lúc này, khách ăn trên lầu đều dừng đũa chăm chú nhìn vào hành động của Lục Tiểu Thanh, thấy Lục Tiểu Thanh nói xong ba tiếng tốt rồi không nói lời nào nữa, có người hóng chuyện nhân tiện nói: “Tốt ở chỗ nào?”
Lục Tiểu Thanh chỉ quạt lông chim vào vết sẹo trên mặt Kim Tam mà nói: “Tốt là ở chỗ này.” Kim Tam thấy Lục Tiểu Thanh cái gì không chỉ lại chỉ vào chỗ khó xem nhất trên mặt hắn, lập tức sắc mặt đỏ lên, còn chưa tức giận thì Lục Tiểu Thanh nói tiếp: “Tục ngữ có câu, người trên giang hồ, không ai xâm phạm ai, vết sẹo nguyên vẹn này đã chứng minh Kim Tam huynh đệ làm việc thiện, xâm nhập quần chúng, cùng giang hồ hòa thành một khối, cùng nhân sĩ giang hồ quan hệ rộng rãi. Cái đó gọi là ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bằng hữu, người ở giang hồ hòa thuận, sẽ thu được một tá giao tình, trên người ấn ký càng sâu, càng nhiều thì càng thấy được quan hệ càng đúng chỗ.”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh nói đến quan hệ cùng vị thế, không khỏi khẽ nhếch nhếch khóe miệng nói: “Nói không sai, Kim Tam ta ở trong chốn giang hồ là người ngay thẳng, huynh đệ cũng thật nhiều.”
Lục Tiểu Thanh thấy mình bước đầu tiên đoán trúng, nhàn nhã quạt hai cái rồi nói:“Trong chốn giang hồ hỗn loạn, không phải sợ công phu của ngươi không cao, không phải sợ thế lực của ngươi không lớn, mà cái chính là ở một từ hỗn, dựa vào cái này tốt hay không tốt, liền thấy được công phu của ngươi có đủ cao thâm hay không, lý giải từ hỗn này, theo đó vận dụng đưa đẩy khéo léo, đây chính là cái gọi là binh đến tướng chặn, nước dâng đất lấp, không sợ không ra tay được, chỉ sợ không muốn ra tay, ừm…… Chỉ cần ngươi có vết sẹo này, từ nay về sau tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng.” hưng trí bịa chuyện như thật, quạt lông chim nhẹ nhàng che khuất khóe miệng đang thè lưỡi. Những lời trước Kim Tam nghe không hiểu, lời sau thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô lượng nghe lại hiểu, hắc hắc cười hai tiếng nói: “Quẻ sư nói rất đúng, chưa bao giờ biết được vết sẹo này của ta lại hữu dụng như vậy, giờ biết rồi, ta về sau cần phải bảo vệ nó cho thật tốt mới được.”
Lục Tiểu Thanh giả vờ giả vịt gật gật đầu nói: “Vết sẹo này có khí thế như thế, như rồng bay quanh trên mặt ngươi, đấy là phúc khí của ngươi. Tục ngữ nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, rùa sinh con đều phải tự đào thành động, ngươi mặt ngoài tướng mạo mặc dù không sánh được với long phượng, nhưng những thứ khác thì có thể sánh được. Ta thấy hai mắt ngươi to tròn, hai lỗ mũi lại hướng lên trời, là viên mãn lớn, thật sự là tướng mạo tổ tông truyền lại, tốt, rất tốt.”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh nói so ra kém long phượng, còn cái khác đều có thể sánh bằng, long phượng đó là Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, tất nhiên là không dám so rồi, còn cái khác chính là hình dung chính mình, nhất thời vui vẻ nói: “Thật tốt như thế sao? Vậy là do tích đức của tổ tông để lại cho Kim Tam rồi.”
Cách Lục Tiểu Thanh xa nhất, trong một góc khuất, có hai người ngồi đối diện nhau đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh, lúc này trong đó có một công tử bật cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử này thật nham hiểm, cư nhiên mang mười tám đời tổ tông nhà người khác đem ra mắng rủa, cái gì mặt tròn, mũi tròn, cười nhạo vẻ mặt của người này giống rùa thì có, thực tổn hại.”
Lục Tiểu Thanh không ngừng phe phẩy quạt lông chim, khuôn mặt mỉm cười gật gật đầu. Lúc này thái độ Kim Tam quay ngoắt sang 720o, khúm núm rót cho trà cho Lục Tiểu Thanh: “Tái thần tiên quả nhiên là tái thần tiên, nói rất là đúng, nhưng quẻ sư hình như không có nói đến nốt ruồi trên mặt Kim Tam, trước kia thầy tướng số đều nói đó là đại hung, quẻ sư người nhìn thử xem.”
Lục Tiểu Thanh quạt lông chim vung lên nói: “Quả thật là nói lung tung, tất cả đều là hạng người dung tục, nốt ruồi phú quý thế này mà lại nói thành là đại hung, quả thật không biết mệnh lý học, tướng mạo học, thiên địa huyền hoàng học, hoàng đế nội kinh học, Mao Sơn đạo sĩ học, cẩu dưỡng học, còn có cái gì học nữa không?”
Kim Tam nghe Lục Tiểu Thanh liên tiếp nói ra rất nhiều cái tên bát nháo, loạn xì ngầu, trong lòng chỉ chú ý đến lời nói nốt ruồi phú quý của nàng, nghe câu hỏi của Lục Tiểu Thanh không chút suy nghĩ đáp: “Ta không biết.”
Vốn nghe Lục Tiểu Thanh bậy bạ, mọi người trên lầu nhất thời cười vang, Lục Tiểu Thanh phụng phịu liên tục vung quạt lông chim nói: “Đừng cười, đừng cười a, người này là con người toàn vẹn, chính là có một chút nhỏ xíu không biết, đó đều là sự thật có thể tha thứ, lại nói, Kim Tam chính mình thừa nhận là không biết, một việc khó mở miệng như thế, cũng có thể ở trước mặt mọi người nói ra, đó là loại đạo đức tốt, người trung hậu thành thực, đây chính là tiêu chuẩn để đánh giá con người, Kim Tam, ngươi nói có phải hay không?”
Kim Tam thấy Lục Tiểu Thanh bênh vực hắn, trong lời nói đều là hướng về hắn, cũng không lý giải dưới nửa câu, thấy mọi người cười càng lớn, đứng dậy quát: “Cười cái gì mà cười, Kim Tam ta nói một là một, nói hai là hai, không biết là không biết, có cái gì buồn cười.” Mọi người thấy Kim Tam vẻ mặt hung tợn, muốn cười lại không dám cười, một đám nghẹn cười đến vẻ mặt đỏ ửng rất vất vả.
Lục Tiểu Thanh ho khan một tiếng nói: “Đừng để ý đến bọn họ nữa, bọn họ là hâm mộ ngươi sinh tốt, sinh độc đáo. Mau ngồi xuống a~, tiếp theo chúng ta nói về nốt ruồi đen trên mặt ngươi, cổ ngữ có nói, ừm, từ xưa tương truyền…… từ thời xa xưa khi khai phá ra đất trời, Phục Hy…… ừm, bẩy bẩy bốn mươi chín quẻ…….” [1]
Xa xa, hai người trẻ tuổi ngồi đối diện nhau, người ít tuổi hơn một chút đang uống trà, nghe vậy một ngụm trà toàn bộ phun ra, vừa cười vừa nói: “Phục Hy bốn mươi chín quẻ, bốn mươi chín quẻ.”
Lục Tiểu Thanh rung đùi đắc ý nói: “ Trong bốn mươi chín quẻ, quẻ khôn, quẻ chấn, quẻ kiền [2], còn có vô số quẻ, tóm lại một câu, trong lòng có chí lớn tất là hào kiệt. Nốt ruồi đen này của ngươi là do linh khí của đất trời tạo thành, hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, một ngàn năm mới buông xuống một lần, người có nốt ruồi đen này, tuổi thọ sẽ được kéo dài, sinh lão bệnh tử, nhảy ra ngoài ngũ giới, không ở trong Ngũ Hành. Ngươi chính là người có vận mệnh tốt nhất, về sau ngươi có thể là con cua.”
Kim Tam cười tít mắt nói: “Ngươi không biết rồi, ta không phải con cua, ta là cầm tinh con rắn.”
Lục Tiểu Thanh phe phẩy quạt lông chim vỗ bàn nói: “Đồ ngu, trước mắt đường dài rộng lớn, không biết về sau sẽ xảy ra những gì. Con cua này nhưng là đi ngang, từ nay về sau, thiên hạ này há lại không phải là của ngươi sao”
Kim Tam vừa nghe ba chữ đi ngang vẫn là biết, lập tức cười ha ha, thần khí cực kỳ tốt, đứng dậy vác gậy gộc trên vai nghênh ngang cười điên cuồng muốn rời đi. Lục Tiểu Thanh dùng quạt lông chim chắn lại: “Chậm đã, ta cũng không phải là tùy ý xem bói cho người khác.” Vừa nói ngón tay cái cùng hai ngón tay không ngừng cọ xát. Kim Tam lập tức dừng bước nói: “Là Kim Tam cao hưng quá, đây, tiền xem quẻ của ngươi, xem như ta hiếu kính ngươi.” Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc năm lượng, sau đó, vênh váo tự đắc, vui vẻ lắc lư thân mình như là vừa được ăn tiên dược, đi là diễu võ dương oai.
[1]: quẻ Phục Hy: trong kinh dịch, gồm có 64 quẻ dịch, hay còn gọi là bát quái do vua Phục Hy tạo ra
[2] tên các loại thẻ trong kinh dịch
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook