Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!
-
Chương 58
Nhìn avatar xám đi trên kênh hảo hữu, trong lòng Trương Bác Văn rất là khó chịu, cậu nghĩ thầm, không phải chỉ nói anh hai câu thôi sao, không phải chỉ nói hơi nặng chút à…
Tuy nếu người mình thích nói với mình những lời này mình nhất định sẽ tức giận, nhưng mà… Vương Cảnh Ngôn… Trương Bác Văn nhếch miệng, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống. Cậu phát hiện, cậu thật sự bị Vương Cảnh Ngôn làm hư rồi, đến mức loại suy nghĩ tam quan bất chính này cũng nhảy ra từ đầu mình, còn không thể vãn hồi.
Thoát game, khóa cả người mình vào chăn, Trương Bác Văn bắt đầu khóc thầm.
Sau đó Trương Bác Văn lại cảm thấy khóc lóc hoàn toàn không hợp với đàn ông thì liền lau nước mắt, rúc trong chăn cẩn thận suy nghĩ. Cậu thấy thực ra mình vẫn thích Vương Cảnh Ngôn, nếu không thì trong lòng cũng không khó chịu như vậy, nhắm mắt lại trước mắt Trương Bác Văn dường như lại xuất hiện hình ảnh Vương Cảnh Ngôn biến thành máy tính trước mặt cậu.
Kỳ thực…
Một máy tính cũng không có gì đáng lo, dù sao nhưng ban đêm này lúc mình được anh ấy vuốt ve, anh ấy vẫn có nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn nóng hơn cả mình, mà tình yêu của anh ấy với mình, chẳng lẽ mình lại không có cảm giác ư? Không, nhưng thật ra có thể cảm giác được, cũng vì biết anh ấy yêu mình, sẽ không bỏ rơi mình nên mới cố tình gây sự như vậy…
Trước đây Trương Bác Văn luôn tự thôi miên bản thân, cứ nghĩ rời xa Vương Cảnh Ngôn là được, nhưng… Cảm giác trong lòng sao có thể nói quên là quên được? Cậu cũng yêu Vương Cảnh Ngôn, tình yêu ấy không thể nhẹ hơn Vương Cảnh Ngôn yêu mình, mà trước đây nói những lời ấy cũng chỉ vì tạm thời không chấp nhận được thân phận của Vương Cảnh Ngôn.
Không phải chỉ là cái máy tính thôi sao…
Trương Bác Văn mặc niệm trong bụng mấy lần, cuối cùng xác định liền bật người dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà nói chuyện thẳng thắn với Vương Cảnh Ngôn. Ai ngờ một giây sau cửa phòng mở tung ra, một bóng người quen thuộc lao tới, rất giống một con khuyển cỡ lớn.
Trương Bác Văn: “…”
Vương Cảnh Ngôn gặm hai cái trên cổ Trương Bác Văn, bắt đầu gào thét: “Em không được không quan tâm anh – chúng ta đã lên giường rồi sao em có thể không quan tâm anh! Em đã là người của anh rồi! Nếu em không quan tâm anh anh đến tòa án tố cáo em!”
Trương Bác Văn: “…” Cmn.
Vương Cảnh Ngôn ôm Trương Bác Văn không chịu buông tay, đúng cái dạng nếu Trương Bác Văn không đồng ý quay lại thì vĩnh viễn giữ tư thế ôm như vậy, mà ngoài cửa là Từ Minh đang đứng xem náo nhiệt từ sớm. Thấy cảnh này, Từ Minh cực kỳ bỉ ổi nở nụ cười: “Bạch đại thần, anh có thể xxoo với Trương Bác Văn ở đây, tui tuyệt đối sẽ không đến quầy rầy đâu, ài… Đừng nhìn tui, tiểu nhân sẽ lập tức cáo lui, hai vị đại nhân chơi vui vẻ, trong ngăn kéo tủ đầu giường có để áo mưa tui mua lúc trước… Vị hoa quả đó ~”
Trương Bác Văn: “!!!!” Cmn thằng nhóc thối Từ Minh ông mua áo mưa làm gì!
Nghe từ mình nói vậy, mắt Vương Cảnh Ngôn lập tức sâu thăm thẳm, dường như muốn xử lý Trương Bác Văn ngay trong nhà Từ Minh thật. Nhưng Vương Cảnh Ngôn đồng ý, Trương Bác Văn lại không muốn, thế là vội vàng vỗ lưng Vương Cảnh Ngôn: “Vừa rồi em cũng đã nghĩ thông, cảm giác yêu chính là một việc như vậy, em thích anh, muốn sống với anh cả đời, vậy thì không quan tâm anh có thể sống bao lâu…”
Nói một lúc, giọng Trương Bác Văn dần nhỏ đi: “Cho nên chúng ta về nhà… Làm tiếp.” Vương Cảnh Ngôn mừng rỡ, “Em nghĩ thông thật à? Ở bên anh cả đời?” Nhìn Trương Bác Văn gật đầu, anh nắm chặt tay Trương Bác Văn rồi mặt lập tức thành vẻ tủi thân nhìn người trong lòng: “Em còn chưa bao giờ khẩu giao cho anh.”
Trương Bác Văn: “… Cmn! Anh được voi đòi tiên có phải không? Lúc trước em bảo anh quỳ bàn phím anh có quỳ không hả!”
Vương Cảnh Ngôn: “… Quên rồi.”
Trương Bác Văn gào thét: “Về nhà quỳ bàn phím đi! Hôm nay không làm!”
Vương Cảnh Ngôn: “Đừng mà vợ…”
Trương Bác Văn hừ lạnh: “Cho anh được voi đòi tiên, cho anh được voi đòi tiên! Sau khi về nhà anh phải làm cho tui một bàn toàn đồ ăn ngon, lúc tắm thì cùng tắm, đây là mệnh lệnh, nhưng không được động tay động chân với tui, nếu phía dưới cương lên thì tự mình quay với vách tường, buổi tối lúc ngủ cũng không được tranh thủ lúc tui đang ngủ làm cái việc kia, bằng không thì chúng chia tay!”
Vương Cảnh Ngôn tiếp tục tủi thân: “Vợ ơi…”
Trương Bác Văn: “… Anh thử gọi tôi một tiếng vợ nữa thử coi?”
Vương Cảnh Ngôn biết nghe lời đổi giọng: “Chồng ơi!”
Trương Bác Văn nhìn Vương Cảnh Ngôn không có tiết tháo lúc này như con khuyển cỡ lớn cọ vào mình thì thoải mái híp mắt, thế là sờ lên đầu Vương Cảnh Ngôn nói: “Ngoan…”
Tuy nếu người mình thích nói với mình những lời này mình nhất định sẽ tức giận, nhưng mà… Vương Cảnh Ngôn… Trương Bác Văn nhếch miệng, thoáng cái nước mắt đã rơi xuống. Cậu phát hiện, cậu thật sự bị Vương Cảnh Ngôn làm hư rồi, đến mức loại suy nghĩ tam quan bất chính này cũng nhảy ra từ đầu mình, còn không thể vãn hồi.
Thoát game, khóa cả người mình vào chăn, Trương Bác Văn bắt đầu khóc thầm.
Sau đó Trương Bác Văn lại cảm thấy khóc lóc hoàn toàn không hợp với đàn ông thì liền lau nước mắt, rúc trong chăn cẩn thận suy nghĩ. Cậu thấy thực ra mình vẫn thích Vương Cảnh Ngôn, nếu không thì trong lòng cũng không khó chịu như vậy, nhắm mắt lại trước mắt Trương Bác Văn dường như lại xuất hiện hình ảnh Vương Cảnh Ngôn biến thành máy tính trước mặt cậu.
Kỳ thực…
Một máy tính cũng không có gì đáng lo, dù sao nhưng ban đêm này lúc mình được anh ấy vuốt ve, anh ấy vẫn có nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn nóng hơn cả mình, mà tình yêu của anh ấy với mình, chẳng lẽ mình lại không có cảm giác ư? Không, nhưng thật ra có thể cảm giác được, cũng vì biết anh ấy yêu mình, sẽ không bỏ rơi mình nên mới cố tình gây sự như vậy…
Trước đây Trương Bác Văn luôn tự thôi miên bản thân, cứ nghĩ rời xa Vương Cảnh Ngôn là được, nhưng… Cảm giác trong lòng sao có thể nói quên là quên được? Cậu cũng yêu Vương Cảnh Ngôn, tình yêu ấy không thể nhẹ hơn Vương Cảnh Ngôn yêu mình, mà trước đây nói những lời ấy cũng chỉ vì tạm thời không chấp nhận được thân phận của Vương Cảnh Ngôn.
Không phải chỉ là cái máy tính thôi sao…
Trương Bác Văn mặc niệm trong bụng mấy lần, cuối cùng xác định liền bật người dậy, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà nói chuyện thẳng thắn với Vương Cảnh Ngôn. Ai ngờ một giây sau cửa phòng mở tung ra, một bóng người quen thuộc lao tới, rất giống một con khuyển cỡ lớn.
Trương Bác Văn: “…”
Vương Cảnh Ngôn gặm hai cái trên cổ Trương Bác Văn, bắt đầu gào thét: “Em không được không quan tâm anh – chúng ta đã lên giường rồi sao em có thể không quan tâm anh! Em đã là người của anh rồi! Nếu em không quan tâm anh anh đến tòa án tố cáo em!”
Trương Bác Văn: “…” Cmn.
Vương Cảnh Ngôn ôm Trương Bác Văn không chịu buông tay, đúng cái dạng nếu Trương Bác Văn không đồng ý quay lại thì vĩnh viễn giữ tư thế ôm như vậy, mà ngoài cửa là Từ Minh đang đứng xem náo nhiệt từ sớm. Thấy cảnh này, Từ Minh cực kỳ bỉ ổi nở nụ cười: “Bạch đại thần, anh có thể xxoo với Trương Bác Văn ở đây, tui tuyệt đối sẽ không đến quầy rầy đâu, ài… Đừng nhìn tui, tiểu nhân sẽ lập tức cáo lui, hai vị đại nhân chơi vui vẻ, trong ngăn kéo tủ đầu giường có để áo mưa tui mua lúc trước… Vị hoa quả đó ~”
Trương Bác Văn: “!!!!” Cmn thằng nhóc thối Từ Minh ông mua áo mưa làm gì!
Nghe từ mình nói vậy, mắt Vương Cảnh Ngôn lập tức sâu thăm thẳm, dường như muốn xử lý Trương Bác Văn ngay trong nhà Từ Minh thật. Nhưng Vương Cảnh Ngôn đồng ý, Trương Bác Văn lại không muốn, thế là vội vàng vỗ lưng Vương Cảnh Ngôn: “Vừa rồi em cũng đã nghĩ thông, cảm giác yêu chính là một việc như vậy, em thích anh, muốn sống với anh cả đời, vậy thì không quan tâm anh có thể sống bao lâu…”
Nói một lúc, giọng Trương Bác Văn dần nhỏ đi: “Cho nên chúng ta về nhà… Làm tiếp.” Vương Cảnh Ngôn mừng rỡ, “Em nghĩ thông thật à? Ở bên anh cả đời?” Nhìn Trương Bác Văn gật đầu, anh nắm chặt tay Trương Bác Văn rồi mặt lập tức thành vẻ tủi thân nhìn người trong lòng: “Em còn chưa bao giờ khẩu giao cho anh.”
Trương Bác Văn: “… Cmn! Anh được voi đòi tiên có phải không? Lúc trước em bảo anh quỳ bàn phím anh có quỳ không hả!”
Vương Cảnh Ngôn: “… Quên rồi.”
Trương Bác Văn gào thét: “Về nhà quỳ bàn phím đi! Hôm nay không làm!”
Vương Cảnh Ngôn: “Đừng mà vợ…”
Trương Bác Văn hừ lạnh: “Cho anh được voi đòi tiên, cho anh được voi đòi tiên! Sau khi về nhà anh phải làm cho tui một bàn toàn đồ ăn ngon, lúc tắm thì cùng tắm, đây là mệnh lệnh, nhưng không được động tay động chân với tui, nếu phía dưới cương lên thì tự mình quay với vách tường, buổi tối lúc ngủ cũng không được tranh thủ lúc tui đang ngủ làm cái việc kia, bằng không thì chúng chia tay!”
Vương Cảnh Ngôn tiếp tục tủi thân: “Vợ ơi…”
Trương Bác Văn: “… Anh thử gọi tôi một tiếng vợ nữa thử coi?”
Vương Cảnh Ngôn biết nghe lời đổi giọng: “Chồng ơi!”
Trương Bác Văn nhìn Vương Cảnh Ngôn không có tiết tháo lúc này như con khuyển cỡ lớn cọ vào mình thì thoải mái híp mắt, thế là sờ lên đầu Vương Cảnh Ngôn nói: “Ngoan…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook