Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!
-
Chương 13
Thấy câu trả lời của Trương Bác Văn, Vương Cảnh Ngôn ngồi trong nhà Trương Bác Văn hơi nhíu mày, tay xoa cằm trầm tư.
Trương Bác Văn không có ‘hứng thú’ với đại thần ‘Bạch Cảnh Tịch’ trong game, mình nên vui vẻ nhỉ? Hay nên tức giận đây? Dù sao nếu vui vẻ thì Bạch Cảnh Tịch kia vốn là mình, người mình thích lại không thích mình, thế thì có quái gì mà vui vẻ? … Nhưng nếu tức giận, Trương Bác Văn căn bản không biết Bạch Cảnh Tịch kia là mình… Thế là, anh đại thần nào đó trong game có thể nói là hô phong hoán vũ… Xoắn xuýt rồi…
Song xoắn xuýt thì xoắn xuýt, nhìn trả lời của Trương Bác Văn, anh vẫn rề rề gõ trả lời cho cậu.
【 mật 】 [Bạch Cảnh Tịch] nói với bạn: ừm.
Lại nữa rồi.
Trương Bác Văn nhìn từ ‘ừm’ kia trong lòng thấy hơi khó chịu, còn có phần bực bội. Cậu đóng kênh trò chuyện, cảm xúc trong lòng trực tiếp hóa thành hành động, đánh quái cũng trở nên liều mạng hơn. Thân là vú em Từ Minh lập tức cảm thấy áp lực lớn hơn… Mà bình thường cậu tăng máu, bởi vì sợ OT nên lượng HP tăng cũng không quá nhiều, trước mắt Trương Bác Văn điều khiển Bé Ngốc Nghếch dẫn quái ngày càng nhiều, cừu hận cũng ngày càng phân tán, điều này làm Từ Minh nhức đầu. Nhìn lượng HP của Bé Ngốc Nghếch tụt từng khúc thế kia cậu cũng không thể bỏ mặc, thế là chỉ có thể khống chế acc bé loli của cậu cẩn thận từng li bước lên một bước, tung kỹ năng hồi máu qua…
Một đống quái quay đầu xông đến ‘Người Ta Là Bé Loli’!
Từ Minh lập tức không cần hình tượng gào lên trong quán net: “Cmn! Trương Bác Văn ông là tên khốn kiếp, nhanh trở về cứu tui!”
Trương Bác Văn: “…”
Trương Bác Văn đang trong trạng thái ngẩn người lập tức xoay người, mấy kỹ năng vung tới tấp giải cứu ‘Người Ta Là Bé Loli’ đang liên tục bơm máu cho mình.
Từ Minh tỏ vè mình rất ghét bỏ Trương Bác Văn, mặc dù cậu ta vừa mới cứu loli của mình…
“Được rồi, không dẫn mấy ông xoát dã quái nữa, trực tiếp đi đánh phó bản.” Trương Bác Văn xoa mặt, đứng dậy mua hai hộp mì tôm, mười phút sau nhìn mấy người đứng bên cạnh mình đều lên tới cấp 40, Trương Bác Văn cũng dự định đến bàn tơ động xem thử…
“Đi, chúng ta lên YY, ông nói với mấy người trong phòng ông một tiếng để họ đều lên YY, bằng không thì không ổn lắm.” Trương Bác Văn vừa nói vừa húp sùm sụp mì tôm vừa pha.
Từ Minh có hơi nghi ngờ: “Tại sao phải lên YY? Đây cũng không phải phó bản lợi hại gì mà? Dù sao ông đã là gamer cấp cao rồi, giả như quái đánh ông đau một chút thì cũng có tui ở cạnh thêm máu, ông giữ tốt cừu hận là được mà?”
Trương Bác Văn khựng lại rồi lắc đầu: “Ông không hiểu.”
Từ Minh: “…” Cảm giác như Trương Bác Văn lập tức già hơn mười tuổi là cái đếch gì vậy?
Kỳ thật lúc Trương Bác Văn mới bắt đầu chơi game này cũng cho rằng đấy chỉ là một phó bản cấp thấp thôi sao? Có cái gì mà sợ, song… Đối với Trương Bác Văn… Vấn đề kỹ thuật… Mỗi lần vào phó bản cậu đều là cái người bị ngược đến chết đi sống lại kia… Mà trò chơi này vì kích thích sự hào hứng khi chơi game, cố ý lập trình phó bản tương đối biến thái, dù là Bé Ngốc Nghếch đã cấp 57 mà vào phó bản caaos 40 cũng vô cùng nguy hiểm… Như vậy có thể nghĩ, Trương Bác Văn bi kịch đến mức nào.
Mà lần này lên YY cũng được Trương Bác Văn nghĩ rất kỹ, chẳng may lúc nào đó mình không chịu được nữa còn có thể gào lên trong YY, miễn cho mấy người kia chết không kịp ngáp… Đương nhiên, nếu mình có chuyện thì xem chừng mấy cái acc nhỏ được kéo một đường của họ cũng chẳng khá hơn chút nào, nhưng tối đa vẫn được… Mở mắt nhìn mình chết.
Sau khi lên YY báo bừa một kênh, Trương Bác Văn liền tùy chỉnh phòng của mình thành nói chuyện tự do, chờ mấy người kia đến. Khi người đã đến đông đủ Trương Bác Văn mới nói: “Mọi người cùng nhau đến bàn tơ động thôi.”
“Bàn tơ động…” Nói lời này chính là thư sinh tên Hành Mặc Chỉ Thủy kia, cũng là Triệu Hạo Vũ.
“Cái tên này thật sắc bén, không cần hỏi chắc chắn bên trong đều là nhện, cũng không biết có mỹ nữ không…” Mạnh Sảng tiếp một câu.
Từ Minh khinh bỉ: “Ông thế nào lại biết mỹ nữ…”
Trương Bác Văn vẻ mặt đau khổ: “Quả thực có một mỹ nữ… Cô ta là đại Boss ẩn của bàn tơ động… Nghe nói đến giờ vẫn chưa có một tiểu đội nào có thể đánh bại cô ta…”
Mọi người: “…”
Trương Bác Văn không có ‘hứng thú’ với đại thần ‘Bạch Cảnh Tịch’ trong game, mình nên vui vẻ nhỉ? Hay nên tức giận đây? Dù sao nếu vui vẻ thì Bạch Cảnh Tịch kia vốn là mình, người mình thích lại không thích mình, thế thì có quái gì mà vui vẻ? … Nhưng nếu tức giận, Trương Bác Văn căn bản không biết Bạch Cảnh Tịch kia là mình… Thế là, anh đại thần nào đó trong game có thể nói là hô phong hoán vũ… Xoắn xuýt rồi…
Song xoắn xuýt thì xoắn xuýt, nhìn trả lời của Trương Bác Văn, anh vẫn rề rề gõ trả lời cho cậu.
【 mật 】 [Bạch Cảnh Tịch] nói với bạn: ừm.
Lại nữa rồi.
Trương Bác Văn nhìn từ ‘ừm’ kia trong lòng thấy hơi khó chịu, còn có phần bực bội. Cậu đóng kênh trò chuyện, cảm xúc trong lòng trực tiếp hóa thành hành động, đánh quái cũng trở nên liều mạng hơn. Thân là vú em Từ Minh lập tức cảm thấy áp lực lớn hơn… Mà bình thường cậu tăng máu, bởi vì sợ OT nên lượng HP tăng cũng không quá nhiều, trước mắt Trương Bác Văn điều khiển Bé Ngốc Nghếch dẫn quái ngày càng nhiều, cừu hận cũng ngày càng phân tán, điều này làm Từ Minh nhức đầu. Nhìn lượng HP của Bé Ngốc Nghếch tụt từng khúc thế kia cậu cũng không thể bỏ mặc, thế là chỉ có thể khống chế acc bé loli của cậu cẩn thận từng li bước lên một bước, tung kỹ năng hồi máu qua…
Một đống quái quay đầu xông đến ‘Người Ta Là Bé Loli’!
Từ Minh lập tức không cần hình tượng gào lên trong quán net: “Cmn! Trương Bác Văn ông là tên khốn kiếp, nhanh trở về cứu tui!”
Trương Bác Văn: “…”
Trương Bác Văn đang trong trạng thái ngẩn người lập tức xoay người, mấy kỹ năng vung tới tấp giải cứu ‘Người Ta Là Bé Loli’ đang liên tục bơm máu cho mình.
Từ Minh tỏ vè mình rất ghét bỏ Trương Bác Văn, mặc dù cậu ta vừa mới cứu loli của mình…
“Được rồi, không dẫn mấy ông xoát dã quái nữa, trực tiếp đi đánh phó bản.” Trương Bác Văn xoa mặt, đứng dậy mua hai hộp mì tôm, mười phút sau nhìn mấy người đứng bên cạnh mình đều lên tới cấp 40, Trương Bác Văn cũng dự định đến bàn tơ động xem thử…
“Đi, chúng ta lên YY, ông nói với mấy người trong phòng ông một tiếng để họ đều lên YY, bằng không thì không ổn lắm.” Trương Bác Văn vừa nói vừa húp sùm sụp mì tôm vừa pha.
Từ Minh có hơi nghi ngờ: “Tại sao phải lên YY? Đây cũng không phải phó bản lợi hại gì mà? Dù sao ông đã là gamer cấp cao rồi, giả như quái đánh ông đau một chút thì cũng có tui ở cạnh thêm máu, ông giữ tốt cừu hận là được mà?”
Trương Bác Văn khựng lại rồi lắc đầu: “Ông không hiểu.”
Từ Minh: “…” Cảm giác như Trương Bác Văn lập tức già hơn mười tuổi là cái đếch gì vậy?
Kỳ thật lúc Trương Bác Văn mới bắt đầu chơi game này cũng cho rằng đấy chỉ là một phó bản cấp thấp thôi sao? Có cái gì mà sợ, song… Đối với Trương Bác Văn… Vấn đề kỹ thuật… Mỗi lần vào phó bản cậu đều là cái người bị ngược đến chết đi sống lại kia… Mà trò chơi này vì kích thích sự hào hứng khi chơi game, cố ý lập trình phó bản tương đối biến thái, dù là Bé Ngốc Nghếch đã cấp 57 mà vào phó bản caaos 40 cũng vô cùng nguy hiểm… Như vậy có thể nghĩ, Trương Bác Văn bi kịch đến mức nào.
Mà lần này lên YY cũng được Trương Bác Văn nghĩ rất kỹ, chẳng may lúc nào đó mình không chịu được nữa còn có thể gào lên trong YY, miễn cho mấy người kia chết không kịp ngáp… Đương nhiên, nếu mình có chuyện thì xem chừng mấy cái acc nhỏ được kéo một đường của họ cũng chẳng khá hơn chút nào, nhưng tối đa vẫn được… Mở mắt nhìn mình chết.
Sau khi lên YY báo bừa một kênh, Trương Bác Văn liền tùy chỉnh phòng của mình thành nói chuyện tự do, chờ mấy người kia đến. Khi người đã đến đông đủ Trương Bác Văn mới nói: “Mọi người cùng nhau đến bàn tơ động thôi.”
“Bàn tơ động…” Nói lời này chính là thư sinh tên Hành Mặc Chỉ Thủy kia, cũng là Triệu Hạo Vũ.
“Cái tên này thật sắc bén, không cần hỏi chắc chắn bên trong đều là nhện, cũng không biết có mỹ nữ không…” Mạnh Sảng tiếp một câu.
Từ Minh khinh bỉ: “Ông thế nào lại biết mỹ nữ…”
Trương Bác Văn vẻ mặt đau khổ: “Quả thực có một mỹ nữ… Cô ta là đại Boss ẩn của bàn tơ động… Nghe nói đến giờ vẫn chưa có một tiểu đội nào có thể đánh bại cô ta…”
Mọi người: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook