Quầy Lễ Tân Địa Phủ
9: Tru Hồn Lệnh


Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆9, Tru Hồn Lệnh
Vô Thường đòi mạng, truy hồn ngàn dặm.
Lá bùa ẩn chứa pháp lực của âm quỷ không chỉ đâm thủng trái tim Nguyên Tộ, còn xé rách hồn phách của gã, trong cơn đau đớn, trước mắt gã hình như lóe lên một ánh vàng, ở những giây phút cuối cùng của mình Nguyên Tộ đột nhiên có chút vớ vẩn mà nhớ tới một tấm biểu ngữ treo ở đường hẻm nhà ngày xưa:
"Rước khoa học rước lợi cho muôn dân, chặn Tà giáo ban ân cho nhà nhà."
Haiz, hối hận quá, nếu có kiếp sau, phát dương khoa học, rời xa Tà giáo.
Nguyên Tộ đau đến mơ hồ, loạng choà loạng choạng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một cặp còng tay sáng loáng cụp một cái còng vào tay mình.
Biểu ngữ tuyên truyền phản Tà giáo không phải là hồi ức trước khi chết của gã, mà là lời vị đồng chí cảnh sát này nói với người bên cạnh.
"Nhớ học thuộc lòng đó, Tiểu Thường của đội tôi viết, câu cú cũng không tệ lắm, hơi bị vần ớ nha." Tần Phong cười híp mắt nói thế với Tạ Kỳ Liên, rồi quay đầu lại, trong nháy mắt đó nhiệt độ chợt giảm mạnh, như là đeo lên một cái mặt nạ mới lấy ra từ trong tủ lạnh vậy.
Anh quát khẽ: "Không được nhúc nhích, âm sai câu hồn!"
Nguyên Tộ vẫn còn lơ mơ, lúc này thì sốc luôn.
Vị đồng chí cảnh sát này còn có rảnh mà quay đầu lại tán gẫu: "Lần này tôi dùng đúng câu từ chấp pháp chứ."
Tạ Kỳ Liên đút tay vô túi quần, tựa vào chiếc siêu xe lão đạo sĩ không cuỗm đi được trong ga-ra, eo nhỏ chân dài nhìn hệt như người mẫu xe.
Chú ấn chập chờn ánh vàng dính trên ngực Nguyên Tộ, đè lại vết rách của hồn thể, ngăn không cho gã bước lên con đường bi thảm hóa thành tro bụi.
Vô Thường tới kịp quá —— Nguyên Tộ suýt nữa cảm động đến rơi lệ, thầm nhủ đáng tiếc chậm một chút, bằng không đã tóm được lão già đáng chết đó rồi.
"Lý Nguyên Tộ đúng không." Tần Phong nhìn Câu Hồn Lệnh, "Hộ khẩu ở đây à? Khu Nam, đường Thường Thanh, phố Tụ Phúc...!công tác phản Tà giáo của khu phố này còn cần tăng mạnh."
Lý Nguyên Tộ: "..."
Người mẫu xe tựa vào chiếc siêu xe lên tiếng bảo: "Cho ông một cơ hội lập công giảm nhẹ hình phạt, sao hửm? Các ông ngự quỷ giết người, bóp méo thiên cơ, đổi mệnh cho người ta, chỉ tính ước chừng cũng đã phải du lịch các tầng Địa Ngục mấy trăm năm rồi, nếu lập được công giảm nhẹ hình phạt, nói không chừng có thể sớm ngày đầu thai đó."
Lý Nguyên Tộ cúi đầu nhìn cái lỗ rách trước ngực, nhớ tới ánh mắt không hề do dự trước khi đi của "ân sư", há miệng: "Được!"
.
.
.
Đội cảnh sát hình sự ở khu vực phía Tây Hạ Thành nhận được tin báo, phát hiện một thi thể dưới ga-ra một tầng hầm ở khu biệt thự Bàn Long Ngự Lâm Uyển.

Người báo cảnh sát là bảo an của phòng quản lý khu này, tầm từ ba giờ chiều camera theo dõi của ga-ra này bắt đầu bị nhiễu, bảo an tưởng là do thiết bị trục trặc, gần tới năm giờ camera bỗng nhiên bình thường trở lại, sau đó dưới đất xuất hiện một thi thể, máu phun ra từ ngực, phun lên khắp trần nhà, cực kỳ đồ sộ, khiến cả đội bảo an xốn hết ra quần.
Trung đội trưởng tới hiện trường nhìn một vòng: "Báo cho Đại đội đi, người chết là một đạo sĩ, chỗ này là bất động sản của Tập đoàn Cẩn Tú, đội trưởng Tần không phải đang điều tra Cẩn Tú à, nói không chừng có liên quan với nhau đấy."
Đại đội trưởng Tần đứng bên cạnh giám sát quá trình thuộc hạ làm nhiệm vụ tỏ vẻ, đây mới là tố chất đủ tiêu chuẩn của một đội ngũ chấp pháp.
Tạ Kỳ Liên nhịn không được phân trần thay cho các đồng sự Âm Phủ: "Giang Thận chỉ là không dám nhiều lời với anh thôi, là căng thẳng đến mức quên lời, không phải cố ý không nói rõ với anh."
Tần Phong líu lưỡi: "Âm sai cũng mắc hội chứng sợ xã hội với người chết à?"
Tạ Kỳ Liên thở dài: "Anh ta chỉ là trúng dư độc của tư tưởng phong kiến, thấy người làm quan liền sợ."
Tần Phong: "???"
Âm sai sợ đội trưởng đội cảnh sát hình sự cái gì?
Im lặng một hồi, Tần Phong hỏi: "Vậy tôi còn nên biết gì nữa, cậu nói cho tôi hay luôn đi?"
Tạ Kỳ Liên không nói gì, chỉ nhìn anh một lúc: "Ừm, tôi nghe nói là bọn họ lừa anh làm âm sai."
Tần Phong: "Cũng không thể nói thế, bọn họ chỉ là chưa với tôi còn có thể trực tiếp đầu thai làm phú nhị đại...!Hơn nữa tôi cũng không muốn đầu thai, phú nhị đại hay gì khác đều không có rây mơ rễ má gì với tôi cả, người đó không phải là tôi."
Ba cái thứ mơ hồ như phú quý kiếp sau, thua xa bản thân chân thật của hiện tại.
"Thế nên anh hiện tại là tự nguyện làm âm sai?" Tạ Kỳ Liên nhấn mạnh chữ tự nguyện, điểm nhẹ vào ngực anh, cười cong mắt, "Vậy anh có bằng lòng làm cộng tác chính thức của tôi không? Nếu bằng lòng tôi sẽ nói cho anh biết, bằng không tôi vất vả huấn luyện xong, anh quay đầu lại chạy theo người khác, đầu tôi chẳng phải là xanh lè sao?"
Tần Phong đảo mắt, thầm nhủ cậu làm ơn soi gương giùm tôi cái, chỉ bằng nụ cười này của cậu, thằng khốn nào nỡ để đầu cậu xanh lè hả???
.
.
.
Việc có khẩn cấp, một ít vấn đề cấm kỵ đòi mạng cơ bản Giang Thận vẫn có nói, ví dụ như thời hạn ly thể, không thể để người sống phát hiện Địa Phủ vân vân, nhưng hiện tại anh không rảnh học lại một khóa nghiệp vụ công việc, vụ án này không thể kéo dài nữa.

Tạ Kỳ Liên giải đi nhân chứng bẩn Lý Nguyên Tộ, Tần Phong hồi hồn, hai lộ âm dương cùng xuất trận, cũng coi như là "Tổ chuyên án Liên hợp" rồi.
Trường hợp tử vong thứ hai rất nhanh được Trung đội báo lên: Tên buôn lậu đồ cổ trong vụ án làm giả và trộm vàng, bị phát hiện chết trong tiệm của mình, thoạt nhìn như là ở khi cửa cuốn kéo xuống, hắn bất cẩn té, bị cửa chẹt cổ mà chết.
Tần Phong nhận được tin báo giận tái mặt, Tà đạo sĩ biết mình bại lộ, nên bắt đầu liều mạng rồi.
Một cảnh sát ở hiện trưởng kéo cánh cửa cuốn lên xuống một hồi: "Cửa cuốn bằng tay, bị gỉ khá nhiều, ngụy trang thành tai nạn? Hung thủ gây án để lại quá nhiều sơ hở."
Tần Phong rất nhanh chạy tới hiện trường, chỉ cần liếc một cái là đã có phán đoán: "Người quen gây án, không có vết tích giãy dụa đánh nhau, hẳn là một vụ diệt khẩu, trong tiệm có bị trộm gì không."
Anh vừa ngẩng lên, đã đụng mặt với hai vị đồng sự âm sai đang ngu ngơ.

Tần Phong nhướn mi, đồng sự lập tức giơ tay báo cáo: "Tới câu hồn! Quể...!hồn đâu???"
Một vị âm sai khác sắc mặt đột biến, chỉ trong nháy mắt đã trắng như tờ giấy dán tường, vị âm sai này là một ngự tỷ tô son màu đỏ thẫm, mặt vừa hóa trắng, đã hóa thành một ma nữ miệng to như chậu máu tiêu chuẩn.
Tần Phong híp mắt nhìn cô ta, ánh mắt nghiêm túc, ma nữ run rẩy hít một hơi: "Bọn tôi sai rồi, sai lầm nghiêm trọng trong công tác...!Bọn tôi đi tìm ngay đây!!!"
Người mới chết, hồn lại mất, tám phần mười là lũ đạo sĩ Tà giáo ra tay.
"Hiện trường như vậy không thể nào thu thập được dấu vân tay hoặc là dấu chân." Cảnh sát dương gian nghiêm túc thăm dò hiện trường, "Xung quanh đây cũng không có camera.

Nhà bên cạnh nói hôm nay nạn nhân sớm đã đóng cửa ngừng buôn bán, cho nên cũng không có ai tới.

Nếu không phải đầu của nạn nhân lú ra ngoài cửa, vụ án này hoàn toàn là một vụ án mạng trong mật thất, sao năm nay Cục của chúng ta toàn nhận được đại án ly kỳ không thế."
Tần Phong gật đầu.

Tà đạo sĩ gây án, khẳng định không dùng thủ đoạn thường quy của dương gian, đội cảnh sát của dương gian phỏng chừng không phá được vụ này.
Tập hợp, điểm người, phân công nhiệm vụ, Tần Phong nhíu mày: "Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện đâu?"
Các đồng sự nhìn nhau: "Không phải đi theo đội trưởng à?"
"Buổi chiều tách ra rồi." Tần Phong nói xong móc di động ra, cả hai người đều nằm ngoài vùng phủ sóng.
Được, vụ án càng lúc càng lớn.
Có hai cảnh sát mất liên lạc trong lúc làm nhiệm vụ mật, chuyện này không cần chờ đủ 24 giờ, cả Đại đội hình sự của Cục Cảnh sát khu Tây Hạ Thành đều xuất động, phân cục khu Nam cũng phái người tới, tất cả cảnh sát thường phục ùa vào phố buôn bán, mỗi người nhét một cái tai nghe ẩn hình vào tai, truyền tin cho nhau.
"Chỉ hy vọng thứ này không bị kẹt lại trong tai tôi." Cảnh sát Tiểu Tề lầu bầu.
"Không được làm nhiễu kênh." Tần Phong vỗ vai cậu ta, nét mặt âm trầm, Tiểu Tề lập tức đứng nghiêm, khiến cho người qua đường nhìn mà khó hiểu.
APP Quầy lễ tân Địa Phủ trong điện thoại có thể hiển thị nhiệm vụ của các âm sai khác, cũng có thể xem danh sách tử vong hoặc dự kiến sẽ tử vong trong từng khu vực, Tần Phong lặng lẽ tra tên của Đới Mộng Viện và Thường Bằng Viễn, không có kết quả, anh thầm thở phào một hơi.
Kế đó ở khi định khóa màn hình lại, giao diện chính của APP bắn ra một tin nhắn nhắc nhở có lỗ hổng lớn, thời gian tử vong của vong hồn Hạ Cẩn Niên bị lệch lạc.
Dòng chữ đỏ đột nhiên xuất hiện này làm đau mắt Tần Phong, anh cảm thấy thiên cơ sắp bị giấu diếm đến điên rồi.
Cao ốc của Cẩn Tú Hoa Niên vẫn bị mây đen che kín, anh mặc nhục thân, không thấy rõ như khi có mắt quỷ, nhưng Tần Phong nhạy cảm nhận ra được có một đám mây đen hình người đứng ở trước cửa sổ tầng ba mươi sáu, tội lỗi trên người Hạ Cẩn Niên đã đậm đến mức mắt thường của Tần Phong cũng nhìn không rõ tướng mạo của cậu ta rồi.

"Đội 1, 3, 5, 6 vào tòa nhà, đội 2, 4 kiểm tra xung quanh, phân cục khu Nam tới chỗ cảnh sát giao thông điều tra camera trên đường." Tần Phong thấp giọng nói, "Hành động."
.
.
.
"Chúng tôi không làm nữa."
Cửa bị đẩy ra, Hạ Hướng Dương ngồi sau bàn làm việc sửng sốt, vội vã quơ tay, lão đạo trưởng vào cửa lại như không thấy được Hạ Cẩn Niên đứng bên cửa sổ vậy, nét mặt vội vã, há miệng nói thẳng: "Lấy số tiền ông đã nói ra đây, chúng tôi phải đi."
Người trẻ tuổi đứng bên cửa sổ nghi hoặc nhìn qua, Hạ Hướng Dương thấy thế cũng gấp: "Mấy vị đạo trưởng chúng ta đã nói là——"
"Tiền! Hiện tại!" Lão đạo sĩ không hề phối hợp.
Hạ Hướng Dương lập tức nổi cơn tam bành: "Tiền, xong việc thì tiền mới chuyển, đạo trưởng ngài đã làm xong rồi à?"
Hạ Cẩn Niên bước tới: "Có chuyện gì vậy? Ba, ba mời người làm pháp sự à?"
Hạ Hướng Dương hít sâu một hơi, cười nói: "Tiểu Niên à, không có gì đâu, xem phong thủy cho khu bất động sản mới thôi, ba biết con học ở nước ngoài không tin mấy cái này, nhưng người trong nước đều làm vậy cả, chỉ là cầu may mắn thôi."
Lão đạo sĩ vẫn đứng đó hối: "Tiền, Hạ tổng."
"Mọi chuyện còn chưa xong xuôi——"
"Chuyện này không phải lão không làm xong, mà là ông tự làm hỏng!" Lão đạo sĩ giận tím mặt, lôi nữ đệ tử bị mất một cánh tay của mình ở ngoài cửa vào, "Lão bảo Hoa Nguyên Xuân tới giúp ông, vốn chỉ cần tìm đại một kẻ tương tự là được, nhưng giờ lão mới biết, cả hai người còn lén lút có tính toán riêng của mình —— ông một hai đòi chỉ định mục tiêu, nếu ông không làm vậy chuyện này có thể làm hỏng sao? Hiện tại chúng tôi đều bị Vô Thường theo dõi rồi!"
Nữ đạo sĩ rủ đầu xuống, cánh tay đau đến hít hà, nhưng nhớ tới kết cục của tiểu sư đệ, ả nào dám lộn xộn, đành mặc cho sư phụ thô lỗ túm lấy mình.
Hạ Hướng Dương nhìn Hoa Nguyên Xuân: "Ý ông là gì, tên đó vào bệnh viện không phải là phép thuật của ông đã hiệu nghiệm sao?"
"Tên đó vốn phải chết, thay con trai ông vào Vô Gian Địa Ngục, chỉ vào bệnh viện mà còn gọi là hiệu nghiệm ư?" Lão đạo sĩ cười lạnh, Hạ Hướng Dương vội vàng nhào tới tính bịt miệng lão lại.
Một bàn tay thò qua cản ông ta, Hạ Cẩn Niên nhìn ông: "Ba, ba đang làm gì vậy?"
Hạ Hướng Dương cáu lên nhìn lão đạo sĩ, lão đạo sĩ thờ ơ, nói tiếp: "Tối thiểu, tòa kim thân ấy cũng đáng giá không ít tiền, bần đạo không muốn dây dưa, Hạ tổng thanh toán tiền kim thân cũng được.

Hai ta tốt nhất đừng kéo dài nữa, Hạ tổng, cảnh sát có thể sẽ tới điều tra ông đấy."
Hạ Cẩn Niên: "Kim thân?"
Hạ Hướng Dương không nói gì đẩy con trai mình ra ngoài: "Tiểu Niên à, chuyện này không dính gì tới con cả, con không phải còn có một cuộc họp à, mau đi làm việc đi."
.
.
.
Các đội tách ra lẻn vào, Tần Phong ngồi trong tiệm cà phê ở con phố đối diện, nhìn tình huống bên ngoài cao ốc Cẩn Tú Hoa Niên, anh không thấy cái bóng của Tà đạo sĩ đâu cả, nhưng lại nhạy bén cảm giác được "sóng linh lực", lúc còn là người anh đương nhiên không có năng lực cảm quan này, thành âm sai rồi, lại dễ dàng biết được nó là gì.
Linh lực in hằn dấu vết tội ác rõ ràng, thuộc về Tà đạo sĩ truyền ra từ trong tòa cao ốc bên kia, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện ngay sau khi đội cảnh sát tản ra để tìm đồng sự mất tích, Tần Phong đang suy xét có nên rút nhóm đồng sự dương gian này về không.

Không khí chậm rãi rét lạnh.
Có người tới gần.
Tần Phong im lặng không nói gì, bắp thịt kéo căng, chuẩn bị rút con dao găm trong giày ra bất cứ lúc nào.
"Tần Phong, cảnh sát Tần?"
Vừa ngẩng đầu lên, một áng mây đen hình người.
Trong tiệm cà phê nắng sáng rực rỡ xuất hiện một vật thể hình người mờ mờ, Tần Phong híp mắt lại, khá là bất ngờ: "Hạ Cẩn Niên?"
Đường viền của áng mây đen hình người này mấp máy một hồi, Tần Phong đoán cậu ta đang hít sâu.

Ra vẻ như đang hạ một quyết định rất khó khăn nào đó, rồi cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống đối diện, móc một cái Ipad ra, đẩy qua.
Trên đó là tin tức cá nhân của Tần Phong, hình chụp nhìn liền biết là chụp trộm, kèm thêm đủ mọi thông tin như ngày sinh tháng đẻ, đơn vị làm việc, địa chỉ gia đình.
"Vừa nãy, tôi hack vào máy tính của ba mình, phát hiện được một tệp tài liệu bị khóa." Hạ Cẩn Niên thấp giọng nói, "Ba tôi mặc dù là một doanh nhân, lại cực kỳ phong kiến và mê tín, tôi hoài nghi có một băng nhóm lừa đảo, giả dạng thành người của tôn giáo, lừa tiền ba tôi, bọn họ còn nói mấy lời xằng xiên như...!Anh là tai tinh của tập đoàn chúng tôi, lừa ba tôi mướn người giết anh."
Tần Phong im lặng không nói gì, nhìn cái Ipad một hồi: "Cậu tính giúp ba mình đầu thú à?"
Hạ Cẩn Niên: "Có thể xin giảm nhẹ tình tiết không? Ông ấy chỉ là quá mê tín thôi, từ nhỏ tôi đã thấy ông nội và ba tôi cung phụng Bảo Gia Tiên gì đấy."
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
Hạ Cẩn Niên: "Vừa nãy mấy tên lừa đảo đó không giữ mồm giữ miệng, nói mình nhìn thấy cảnh sát chìm dưới lầu."
Tội nghiệp quấn thân, nồng đến mức Tần Phong không thấy được nét mặt của cậu ta.
"Lũ...!lừa đảo giả dạng thành người của tôn giáo đó, hiện đang ở đâu?" Tần Phong hỏi.
"Vẫn còn trong cao ốc, đang cãi nhau, đòi tiền trong văn phòng của ba tôi."
Tần Phong để tách cà phê xuống, đứng dậy: "Dẫn tôi tới đó."
Hạ Cẩn Niên cũng lập tức đứng dậy: "Được."
Coong —— coong —— coong ——
Tần Phong tạm dừng một chút, chiếc điện thoại anh để trong túi phát ra tiếng coong coong kỳ lạ, nghe như tiếng chuông, lại khác hẳn với tiếng chuông tin nhắn bình thường, những người xung quanh không hề nghe thấy.
Anh cúi đầu, một ánh sáng màu máu bay vọt ra, không phải là Câu Hồn Lệnh anh đã từng thấy.
Tin nhắn này được viết trực tiếp bằng máu——
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương