Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆26, Tay xé
Xúc xắc bị dọa rớt hết xuống đất.
Lũ ác quỷ: "Bắt cái gì?"
Tần Phong: "Không phục hả? Không cược tiền? Cược một đồng cũng là cược tiền, cũng là cờ bạc, là trái phép."
Tạ Kỳ Liên mỉm cười gật đầu: "Nói đúng lắm."
Ác quỷ: "???"
Đây là vấn đề tiền bạc hở?
Chia bài ở đây nhìn Tần Phong một hồi, lặng lẽ ra hiệu cho lũ ác quỷ xung quanh, ý bảo chúng đừng nên manh động.
Cảnh sát dương gian cũng là người giữ gìn trật tự, nếu quả thực là người chấp pháp công bằng, tận tâm nghiêm minh, vậy trên người bọn họ sẽ mang theo cương khí rất mạnh, bất luận nam nữ già trẻ đều có dương khí thịnh, âm hồn bình thường nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, là thể chất cách điện với sự vật linh dị.

Thế nên chia bài đoán, hai cảnh sát trước mặt khả năng chính là loại người này, do cương khí trên người quá nặng, đã tự động che giấu nguyên hình của ác quỷ.
Cực kỳ hiếm thấy, nếu có thể sá được không sợ phỏng miệng nuốt lấy, sẽ là hai viên thập toàn đại bổ hoàn.

Tuy rằng chia bài làm không được, nhưng nếu dâng cho cấp trên, ắt sẽ được thưởng.
Vì thế chia bài quyết định nhanh chóng, kéo khuôn mặt cười: "Ây da đồng chí cảnh sát à, anh nói đùa rồi, chúng tôi cược là xèng, có thể trả lại, lát nữa còn đưa thêm mấy món quà nhỏ nữa, đâu thể tính là cờ bạc thật được!"
Cảnh sát có cương khí thịnh quỷ bình thường không đối phó được, phép thuật "xoàng" cũng không có tác dụng, chỉ có thể kéo dài thời gian, chờ quỷ lực mạnh hơn tới.
Lão ác quỷ cũng thu hồi quỷ tướng, giấu nhẹm đi nụ cười không có hảo ý, giả bộ hàm hậu thành thật: "Khà khà, giỡn thôi mà, vừa nãy là đang sắm vai nhân vật trong chủ đề Young and Dangerous ấy, là điểm đặc sắc của khu này!"
Trong lúc nói chuyện, một người đàn ông trung niên mặc Tây trang đen chạy tới, nhân viên sòng bạc thấp giọng kể cho gã biết mọi chuyện, ánh mắt gã trung niên bật sáng lên, kéo căng da mặt, cặp mắt híp lăn vèo vèo, đáy mắt lóe lên ánh đỏ.
Gã bước nhanh tới hai bước, từ đằng xa đã vươn tay, mang theo nụ cười tha thiết: "Kìa kìa, là đồng chí cảnh sát cải trang đi tuần đó à!"

Tần Phong đứng yên đó, nhíu mày.
Gã trung niên vỗ miệng: "Không đúng không đúng, cái này phải gọi là lãnh đạo thị sát, chào đồng chí, vất vả rồi vất vả rồi, tôi là người phụ trách chỗ này, tôi họ Đinh."
Nói xong gã chìa tay ra muốn bắt tay với Tần Phong, Tần Phong đứng đó không nhúc nhích, gã liền hướng về phía Tạ Kỳ Liên, bị Tần Phong dùng ánh mắt trừng lại, đành ngượng ngùng tay trái tự nắm tay phải của mình.
"Nào nào nào, mời hai vị cảnh sát qua bên này, tôi sẽ lấy cho các anh xem giấy phép kinh doanh của chúng tôi.

Chỗ chúng tôi tuyệt đối là làm ăn chân chính, tuân thủ pháp luật, không dùng tiền thật, tình cảnh cũng chỉ là lời kịch diễn xuất thôi..."
Gã vừa nói, vừa cúi đầu khom lưng ra dấu mời, Tần Phong hất mí mắt lên, nhấc chân đi theo hướng gã chỉ.
Tầm mắt của lũ ác quỷ như từng cây kim độc, ghim vào lưng Tần Phong và Tạ Kỳ Liên, thèm hai "người sống" này ba thước dãi, nhưng do thực lực không đủ, chỉ có thể nhìn.
Tạ Kỳ Liên lặng lẽ dùng tay đụng nhẹ Tần Phong, Tần Phong chớp mắt phải với anh, trao đổi với nhau một ánh mắt, đều có hai phần đắc ý.
Tên trùm ác quỷ này hẳn đã lâu không giao tiếp với cảnh sát, nên diễn có chút lố —— người bình thường cho dù nhìn thấy cảnh sát cũng không cần ăn nói khép nép khúm núm như vậy, khiến Tần Phong nhịn không được, suýt nữa đã cười ra tiếng, để lòi rồi.
Gã dẫn Tần Phong và Tạ Kỳ Liên rời khỏi khu này, tới một mảnh đất trống hẻo lánh tối om.
"Tới đây hẳn là được rồi." Ác quỷ cười âm hiểm.
Ác quỷ đưa lưng về phía "người bị hại", nét mặt tham lam cực kỳ, lớp ngụy trang trên khuôn mặt quỷ bóc ra từng mảng, cái miệng to đùng nứt toạt, nước dãi tanh tưởi nhỏ xuống tí tách, khiến mặt đất bị ăn mòn gồ ghề.

Quỷ quái bình thường không thể chạm vào cảnh sát, một số cảnh sát thâm niên dương khí thịnh ngay cả hoàng đại tiên tu luyện trăm năm cũng không dám cứng đối cứng ngay mặt, nhưng nếu thực lực đủ, thi pháp thoả đáng, loại sinh hồn này sẽ là thuốc bổ cực tốt, nếu có thể nuốt lấy cương khí trên người bọn họ, tu vi tuyệt đối nước lên thì thuyền lên!
Ác quỷ Đinh Hiến Trung cảm thấy mình có thực lực này, hai cảnh sát này tuy rằng cương khí mạnh, nhưng quá trẻ tuổi, chưa mạnh đến——
Quể?
Một cơn âm phong ập tới, ác quỷ kinh ngạc cảm nhận được rét lạnh.
Đinh Hiến Trung quay đầu lại, ở đó đâu còn có cảnh sát trẻ tuổi sống nào nữa...
Chỉ thấy giữa một lớp sương mù âm u, hai cái bóng quỷ cao gầy đứng cạnh nhau, một đen một trắng, người mặc đồ trắng như khoác một bộ tang nghi bằng lụa, từng tầng từng lớp như sương trắng thoảng qua, trong tay cầm một cây trường côn màu trắng bạc, cười híp mắt nhìn qua; người đứng cạnh cậu ta lại là một thân đen tuyền, nghiêm túc uy nghiêm, nét mặt lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh mạch đao dài thẳng, trong tay còn cầm còng tay.
Dáng người của cả hai đều rất cao, sở dĩ nhìn có vẻ gầy là vì bọn họ đều đội một cái mũ nhọn, chữ màu chu sa, trái phải phân biệt viết "Âm Dương Thủ Tự", "Nhân Gian Thái Bình".

Sương mù vờn quanh người Vô Thường, trong sương dường như có vô số quỷ thủ, muốn kéo linh hồn kẻ có tội cùng xuống Vô Gian Địa Ngục.
Phù phù, Đinh Hiến Trung thành thật quỳ xuống.
Chết cũng đã chết rồi, cảnh sát gã còn có thể chọc, nhưng cảnh sát cởi đồng phục ra biến thành Vô Thường...!Đây là trời phạt phải không?
"Không đánh à?" Tần Phong nhướng mày, trực tiếp túm ác quỷ lên, còng lại, "Tôi còn tưởng rằng, tới nơi hoang vắng không người là để tiện động thủ đấy, sao lại trực tiếp quỳ xuống thế?"
Đinh Hiến Trung sợ đến ôm đầu —— m* kiếp ai dám đánh với anh?
Tạ Kỳ Liên thì lộ ra khuôn mặt niềm nở: "Đứng dậy đi đứng dậy đi, thế kỷ nào rồi, quỳ xuống xin tha không có tác dụng gì đâu."
Tần Phong: "Cậu thẩm nhé?"
Bạch Vô Thường rất biết nghe lời, cây đại tang treo trên đầu ác quỷ, như một ngọn núi cao nguy nga đè xuống, ác quỷ chỉ cảm thấy cổ họng ngọt ngấy, có mùi tanh bò lên khóe miệng.
Tạ Kỳ Liên ôn nhu bảo: "Nuốt xuống."
Áp lực trên đầu ngày càng khủng bố, Đinh Hiến Trung cắn răng, ép mình nuốt ngụm máu đó xuống bụng.
—— ác quỷ Đinh Hiến Trung, sinh năm 1946, mất năm 1988, đã làm quỷ được ba mươi năm.

Nguyên nhân cái chết là năm đó hùa theo phong trào bỏ nghề đi làm ăn, kiếm lời được tí tiền lại chạy đi cờ bạc, chỉ trong một đêm táng gia bại sản, đứng tim đột tử ngoài cửa sòng bạc.
Tần Phong cau mày —— cả cuộc đời con ác quỷ này, dòng chỉ số tội nghiệt lòe nhòe, giống như quyển tập rèn chữ của thằng bé nghịch ngợm nào đó, dùng gôm tẩy tẩy đi từng hàng rồi từng hàng, cuối cùng chỉ để lại con số 15 xiêu vẹo.
Một ác quỷ chuẩn bị ăn người sống, tội nghiệp trên người tối hù, chỉ số công đức lại là số dương 15?
"Nói đi, là ai sửa mệnh cho ông?" Tạ Kỳ Liên hỏi.
Đinh Hiến Trung cúi đầu, toàn thân run rẩy, Tạ Kỳ Liên như phát hiện được gì mà liếc gã một cái, cậu thoáng nhấc cây trường côn lên, áp lực đột nhiên nhẹ đi, ác quỷ lập tức nhũn tay nhũn chân nằm bệt ra đất, giống như bị dọa đến không dám nhúc nhích nữa.
Nhưng một giây sau, ác quỷ bất ngờ bật dậy, xoay người bỏ chạy.
Tạ Kỳ Liên cười khẽ một tiếng, hàm ý khó hiểu.
Trường đao màu vàng óng lao ra từ bên hông, chặn trước mặt Đinh Hiến Trung, ác quỷ rít lên một tiếng, gập eo lăn qua, phần bụng bị ánh đao ấy đốt khét đen, nhưng gã liều mạng, tiếp tục lăn để trốn.

Sương trắng thoảng qua trong không khí như đột nhiên có được thực thể, hóa thành từng sợi xích màu trắng, cột lấy eo của ác quỷ lôi gã về, ác quỷ bay ngược trở lại, trực tiếp va vào trường côn của Tạ Kỳ Liên.
Trên cây trường côn màu trắng bạc tao nhã có ánh điện lấp loé, đùng một tiếng vang giòn, ba hồn bảy phách bị từng ánh điện xé rách, ác quỷ khóc ré lên.
"Ông khôn hồn thì ngậm miệng lại." Tạ Kỳ Liên vẫn đeo nụ cười trên mặt, "Ồn quá."
Gậy nện con ác quỷ ấy xuống đất, một đầu gậy trực tiếp xiên vào hông gã, đóng gã xuống bùn lầy, Tạ Kỳ Liên khom lưng nắm lấy chân trái của ác quỷ, năm ngón tay thon dài dùng lực, roẹt một cái, cậu xé chân của ác quỷ xuống hệt như đang xé giấy vậy.
Ác quỷ dưới đất mặt trắng như tờ giấy, há to miệng, lại không thét ra được gì.
"Còn chạy nữa không?" Giọng của Tạ Kỳ Liên nhu hòa dễ nghe.
Nửa ngày sau, Tần Phong vỗ tay: "Tôi vẫn cho rằng cộng tác của tôi là quan văn, đâu có ngờ cậu lợi hại như vậy."
Tạ Kỳ Liên nghiêng đầu nở nụ cười: "Cảm ơn."
Rồi Tần Phong thở dài, móc khăn tay ra lau tay cho cậu: "Đã nói là để tôi chém, cậu như vậy làm tôi có vẻ thất trách lắm đấy."
Tạ Kỳ Liên vội nói: "Không không, là tại đao của anh chém một cái gã sẽ không thể nói chuyện được nữa, nên tôi mới giành.

Cái kế tiếp nếu không cần thẩm vấn, tôi sẽ để anh ra tay."
Mạch Đao Trừ Tội dán sát mặt ác quỷ ghim xuống đất, nghiệp hỏa trên đao sắp nướng chín mặt gã rồi.
"Nói đi." Tần Phong đạp gã một cái, "Địa Phủ hỏi tội, chẳng lẽ ông cho rằng sẽ hài hòa thân thiện như cảnh sát dương gian tra án à?"
Ác quỷ hấp hối, cuống họng cạc cạc vang lên tiếng nức nở đứt quãng, run rẩy nửa ngày xong: "Là...!là boss, là boss của chúng tôi đổi cho!"
Tần Phong hỏi tiếp: "Boss nào, ông và gã biết nhau bằng cách nào, các ông còn có bao nhiêu đồng bọn, thường ngày phân công ra sao?"
Ác quỷ đâu còn dám có suy nghĩ phản kháng, lập tức sảng khoái nhận tội:
"Chúng tôi gọi hắn là boss, biết nhau đã được năm, sáu năm.

Lúc đó có mấy lão quỷ giúp tôi tra xem chỉ số ưu khuyết, nói tôi -36, số âm hơn ba mươi, đầu thai trên cơ bản là thai kém nhất, phỏng chừng sẽ nghèo túng chán nản cả đời, cũng có thể thảm hại hơn, thuộc kiểu sắp có khởi sắc, lại đột nhiên lòi ra ngoài ý muốn đá về đáy vực, cả đời nhận hết giày vò cũng không có kết quả tốt, tôi sợ lắm, tôi không muốn kiếp sau chịu khổ, nên đành bấm bụng tiếp tục lêu lổng ở nhân gian.

Rằm tháng bảy năm nọ, tôi tới pháp hội chùa chiền tổ chức tính kiếm chút đồ ăn, gặp được boss ở đó."
Ác quỷ khai, kẻ được gọi là boss ấy thoạt nhìn như tinh anh thành công của giới kinh doanh, thân phận thực sự gã cũng không rõ, bản lĩnh của boss rất lớn, không ai dám dò la chi tiết của boss cả.
Lúc Đinh Hiến Trung còn sống cũng là người làm ăn, lần đầu tiên nhìn thấy boss, gã đã nhanh chóng tán gẫu tới chuyện làm ăn.


Boss có nói hoạt động thương mại của Âm Phủ thật thất bại, Thành Phong Đô của Âm Phủ còn chẳng bằng thị trấn hạng ba của nhân gian, rất nhiều sản nghiệp có tiền đồ lớn lại không ai nghĩ tới việc đầu tư, thật là đáng tiếc.
Lúc đó Đinh Hiến Trung có nói, mọi người đâu có thường trú ở Thành Phong Đô, chẳng chờ được bao lâu đã đi đầu thai trở về nhân gian hưởng phúc rồi, chỉ có lũ quỷ chỉ số tội ác cao, không dám đầu thai, lại hoài niệm cuộc sống nhân gian như chúng mới lêu lổng bên ngoài, mỗi ngày khao khát nhớ lại cái sự sặc sỡ muôn màu lúc còn sống thôi.
Boss lại nói cho gã biết, nếu chia cho gã chỉ số công đức mấy con quỷ khác không cần, chỉ số tội ác của gã chả phải sẽ được trung hòa sao?
Ngày đó Đinh Hiến Trung uống hơi nhiều, trực tiếp oán giận: "Bớt nổ lại đi, chỉ số công đức không phải là càng cao thì càng tốt à, có thằng ngu nào cho mày chứ? Hơn nữa, mày có bản lĩnh bóp méo Sinh Tử Bộ sao?"
Boss chỉ cười.
Kết quả ngày hôm sau, boss thật sự cho gã hai mươi điểm công đức.

Một người phụ nữ trung niên chỉ số công đức 45, ở trước khi mắc bệnh qua đời đã tiêu hết tiền để dành trong nhà, còn nợ thêm một khoản lớn, thế nên bà ta bằng lòng dùng hai mươi điểm công đức, đổi cho đứa con trai bỏ học đi làm công của mình một khoản tiền để học xong đại học.
Đinh Hiến Trung lập tức chịu phục, bắt đầu đi theo boss gầy dựng "sự nghiệp".
"Nhu cầu của thị trường lớn lắm." Đinh Hiến Trung nói, "Chỉ cần chú ý khống chế, không vượt qua mức cộng trừ 50, âm sai sẽ không bị đánh động, nó cũng là theo như nhu cầu thôi, mọi người đều thoả mãn! Về sau doanh nghiệp mở rộng, có không ít người sống cũng tới đây giao dịch, rất nhiều sinh viên liều mạng hỏi thăm, tìm đủ mọi cách để lần ra địa chỉ của chúng tôi."
"Thoả mãn?" Tần Phong lại đạp gã một cái, "Người sống bị lừa có biết bọn họ trả giá là tuổi thọ, tài vận, khỏe mạnh, thậm chí là hồn phách không?"
Đinh Hiến Trung không lên tiếng.
"Các ông cả quỷ cũng lừa.

Vong hồn bình thường không có cách nào biết được chỉ số ưu khuyết của mình." Tạ Kỳ Liên nói, "Ngoại trừ âm sai có quyền hạn, cũng chỉ có số ít ác quỷ tu luyện tà thuật, là ai tra cho các ông?"
Đinh Hiến Trung: "Có mấy công nhân bên cạnh boss biết tra."
"Nhưng các ông không có nói cho người bị hại biết ý nghĩa chân chính của chỉ số ưu khuyết." Tạ Kỳ Liên nói, "Các ông chỉ khiến bọn họ cho rằng nó là một con số không quan trọng, chuyện kiếp sau ai nói được chính xác, hà tất để ý, đúng không?"
Tần Phong: "Nói, boss của các ông ở đâu?"
Đinh Hiến Trung hự hự nửa ngày không trả lời, Tần Phong như là đã mất hết bình tĩnh, rút mạch đao ra, gác lên một cái chân khác của gã: "Theo tôi thấy, cái chân này ông cũng không cần nữa rồi?"
Hồn thể bị thương, nếu không tu bổ kịp thời, tương lai bất kể đầu thai bao nhiêu lần, thậm chí không đầu thai thành người, sinh ra cũng đã định trước là không trọn vẹn.
Đinh Hiến Trung rốt cục sụp đổ khóc òa lên: "Tôi không biết, tôi không biết thật mà! Tôi chỉ biết boss nhất định ở trong công viên này, thường ngày hắn sẽ tới đây thị sát, chúng tôi xưa nay chưa từng chủ động đi tìm hắn...!Tôi có thể phối hợp...!Đúng rồi! Đồng chí cảnh sát, các anh không phải có nhân chứng bẩn sao, tôi có thể làm nhân chứng bẩn, tôi có thể phối hợp với các anh dẫn boss ra ngoài, đừng chặt chân của tôi a nha nha nha!"
...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương