Quay Đầu
-
Chương 56
Editor: Yankui
Nửa giờ trôi qua.
Ninh Vi Nhàn lướt nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày nhẹ cau lại, hơi khó chịu: “Anh rốt cuộc muốn nói gì, đã nghĩ xong chưa?”
Nhan Duệ há miệng, lại cảm thấy không biết nên nói gì. Ninh Vi Nhàn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của anh, híp híp mắt, nhẹ giọng thở dài: “Nhan Duệ, em với anh đều không còn là trẻ con nữa, anh nghĩ gì cứ nói ra, em cũng sẽ không vì thế mà không hài lòng đâu.” Cô đấm đấm vào hông mình, gần đây cô cứ ngồi như vậy một lúc là cảm thấy ê ẩm không chịu nổi.
“Vi nhàn, anh ——”
Anh vốn muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp kia, Nhan Duệ lại không nói ra được. Anh lắp bắp, đưa hai tay hơi run rẩy ra: “Vi nhàn......”
Ninh Vi Nhàn nghiêng người tránh khỏi tay anh, cô nhìn phản ứng của Nhan Duệ, thở dài nói: “Đừng nói những câu kiểu xin lỗi, rất xin lỗi hay anh hứa sẽ thay đổi nữa, em đã không tin nữa rồi.”
Nghe vậy, Nhan Duệ cứng người tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời.
“Nhan Duệ, cái gì đã qua nên để cho nó trôi qua, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.” Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. “Về sau anh muốn đua xe hay chơi gái đều có thể, tùy ý anh, chỉ cần anh lưu tâm một chút, đừng để cho dư luận bàn tán là được. Những chuyện gièm pha trên báo chí kiểu này sẽ gây tổn thương cho con rất nhiều khi nó được sinh ra. Nếu anh thật sự gặp được người ưng ý, cũng có thể nuôi cô ta bên ngoài, em cũng không có ý kiến, chỉ cần đừng đưa cô ta về nhà, cũng đừng để cô ta sinh ra đứa bé lớn hơn con của em, thế là được rồi. Em cũng không yêu cầu anh gì khác, chỉ mong anh có thể làm được những việc này.” Cô lại nhắm mắt, khi mở mắt ra lại, trong mắt đã lạnh lẽo không còn tình cảm, giống như đang nói một chuyện không có gì quan trọng vậy.
“Không!” Nhan Duệ vội vàng cầm tay cô, gằn giọng không cho cô cự tuyệt: “Anh không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý! Anh muốn ở bên cạnh em và con, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, những chuyện trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn anh như cười như không: “Nhan Duệ, anh nói câu này không cảm thấy quen thuộc sao?” Thấy anh sửng sốt, cô nở nụ cười sâu hơn. “Anh đã nói bao nhiêu lần, rằng anh sẽ thay đổi, rằng anh sai rồi, rằng anh sẽ không bao giờ … Nhan Duệ, anh không thấy mệt, nhưng em nghe đã thấy nhàm rồi. Em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác, em đã không còn tin tưởng anh nữa rồi. Chúng ta sẽ không ly hôn, nếu không xảy ra biến cố gì bất ngờ, chúng ta sẽ vẫn cùng nhau đi đến hết đời này. Chỉ là, em hy vọng anh có thể hiểu, em sẽ không mơ tưởng hão huyền như trước kia nữa. Anh nói đúng, đối với kiểu hôn nhân thương mại của chúng ta, tốt nhất là không nên can thiệp chuyện riêng của nhau, đôi bên đều có thể có tình yêu riêng của mình, nhưng chỉ ngầm biết là được, trước mặt người ngoài sẽ vẫn là một cặp vợ chồng ân ân ái ái.”
Nhan Duệ không thể tin nổi bản thân đang nghe thấy cái gì. Anh nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, giống như nếu buông lỏng một chút thôi sẽ không thể nắm giữ được nữa: “Không, Vi Nhàn, van em, cho anh thêm một cơ hội, một lần này nữa thôi!”
Cô kiên định, từ từ đẩy ra từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt tay cô của anh. “Em không tin anh, Nhan Duệ. Ngay cả khi em có thể cho anh một cơ hội nữa, em cũng không thể quên được những chuyện đã xảy ra. Việc anh cùng người phụ nữ khác có thể ân ái ngay tại gian phòng của chúng ta, ngay tại nơi mà chúng ta đã từng ân ái đã làm em vô cùng ghê tởm.” Cô thở hắt ra, giọng nói nghe xa xôi như tận chân trời. “Nghe đây, Nhan Duệ, hiện tại rốt cuộc em đã hiểu, em được sống trong hoàn cảnh như thế này, có rất nhiều thứ mà người khác mong mỏi cả đời cũng không thể có được, nhưng ông trời rất công bằng, cho ta cái này thì nhất định phải lấy đi cái khác. Em rốt cuộc hiểu ra rồi, anh chính là thứ mà đời này em không thể có được. Đã vậy, em cũng không cần nữa, em chấp nhận, dù là cả đời này cứ như vậy, em cũng biết mình không sai. Nhưng nếu như còn tin anh nữa, rồi lại tự làm tổn thương chính mình, nếu vậy là em đã có lỗi với chính bản thân mình rồi. Là người có thể có lúc bị coi thường, nhưng hết lần này đến lần khác để người ta coi thường, thì không những không có liêm sỉ mà còn là hỏng thật rồi. Bây giờ em đã có con, đã không còn cần anh nữa.”
“Vi Nhàn, Vi Nhàn em hãy nghe anh nói …” Nhan Duệ run rẩy, muốn nói gì đó để thay đổi suy nghĩ của cô, nhưng mặc cho anh vắt óc suy nghĩ thế nào, rốt cuộc cũng không biết nên nói gì. Sau khi nói một hồi, Ninh Vi Nhàn lặng lẽ thở, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng chính cái bình tĩnh đó lại làm Nhan Duệ vô cùng sợ.
“ Nhan Duệ, em không muốn nghe anh nói những câu kiểu anh yêu em hay anh thật xin lỗi em nữa.” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh. “Sao anh không học ba em một chút đi? Kể từ lúc ông ấy kết hôn cùng mẹ em tới nay, chưa từng lừa gạt bà ấy. Ông ấy chơi gái, đua ngựa, trải qua những kiểu sống sa đọa thối nát nhất, uống những loại rượu đỏ cao cấp nhất, chơi đùa những cô gái xinh đẹp nhất … nhưng cho dù ông ấy làm gì, mẹ em đều biết. Bọn họ giống như hai diễn viên vô cùng ăn ý, diễn kịch suốt cả một đời, đằng sau sân khấu mỗi người lại có cuộc sống riêng, nhưng chẳng để ai biết được. Chỉ cần anh đồng ý, hai chúng ta cũng có thể làm như vậy, không phải rất tốt sao?”
Nhan Duệ không ngừng lắc đầu.
“Anh ra ngoài đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ.” Ninh Vi Nhàn không muốn phí lời thêm nữa, cười nhạt rồi nằm xuống.
Cô bị lừa gạt nhiều lần như vậy, đã không còn muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt hoang đường của Nhan Duệ nữa.
Nửa giờ trôi qua.
Ninh Vi Nhàn lướt nhìn đồng hồ đeo tay, chân mày nhẹ cau lại, hơi khó chịu: “Anh rốt cuộc muốn nói gì, đã nghĩ xong chưa?”
Nhan Duệ há miệng, lại cảm thấy không biết nên nói gì. Ninh Vi Nhàn nhìn dáng vẻ ngập ngừng của anh, híp híp mắt, nhẹ giọng thở dài: “Nhan Duệ, em với anh đều không còn là trẻ con nữa, anh nghĩ gì cứ nói ra, em cũng sẽ không vì thế mà không hài lòng đâu.” Cô đấm đấm vào hông mình, gần đây cô cứ ngồi như vậy một lúc là cảm thấy ê ẩm không chịu nổi.
“Vi nhàn, anh ——”
Anh vốn muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nhìn vào cặp mắt xinh đẹp kia, Nhan Duệ lại không nói ra được. Anh lắp bắp, đưa hai tay hơi run rẩy ra: “Vi nhàn......”
Ninh Vi Nhàn nghiêng người tránh khỏi tay anh, cô nhìn phản ứng của Nhan Duệ, thở dài nói: “Đừng nói những câu kiểu xin lỗi, rất xin lỗi hay anh hứa sẽ thay đổi nữa, em đã không tin nữa rồi.”
Nghe vậy, Nhan Duệ cứng người tại chỗ, một câu cũng không nói lên lời.
“Nhan Duệ, cái gì đã qua nên để cho nó trôi qua, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.” Ninh Vi Nhàn nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra. “Về sau anh muốn đua xe hay chơi gái đều có thể, tùy ý anh, chỉ cần anh lưu tâm một chút, đừng để cho dư luận bàn tán là được. Những chuyện gièm pha trên báo chí kiểu này sẽ gây tổn thương cho con rất nhiều khi nó được sinh ra. Nếu anh thật sự gặp được người ưng ý, cũng có thể nuôi cô ta bên ngoài, em cũng không có ý kiến, chỉ cần đừng đưa cô ta về nhà, cũng đừng để cô ta sinh ra đứa bé lớn hơn con của em, thế là được rồi. Em cũng không yêu cầu anh gì khác, chỉ mong anh có thể làm được những việc này.” Cô lại nhắm mắt, khi mở mắt ra lại, trong mắt đã lạnh lẽo không còn tình cảm, giống như đang nói một chuyện không có gì quan trọng vậy.
“Không!” Nhan Duệ vội vàng cầm tay cô, gằn giọng không cho cô cự tuyệt: “Anh không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý! Anh muốn ở bên cạnh em và con, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, những chuyện trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Nhưng Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn anh như cười như không: “Nhan Duệ, anh nói câu này không cảm thấy quen thuộc sao?” Thấy anh sửng sốt, cô nở nụ cười sâu hơn. “Anh đã nói bao nhiêu lần, rằng anh sẽ thay đổi, rằng anh sai rồi, rằng anh sẽ không bao giờ … Nhan Duệ, anh không thấy mệt, nhưng em nghe đã thấy nhàm rồi. Em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác, em đã không còn tin tưởng anh nữa rồi. Chúng ta sẽ không ly hôn, nếu không xảy ra biến cố gì bất ngờ, chúng ta sẽ vẫn cùng nhau đi đến hết đời này. Chỉ là, em hy vọng anh có thể hiểu, em sẽ không mơ tưởng hão huyền như trước kia nữa. Anh nói đúng, đối với kiểu hôn nhân thương mại của chúng ta, tốt nhất là không nên can thiệp chuyện riêng của nhau, đôi bên đều có thể có tình yêu riêng của mình, nhưng chỉ ngầm biết là được, trước mặt người ngoài sẽ vẫn là một cặp vợ chồng ân ân ái ái.”
Nhan Duệ không thể tin nổi bản thân đang nghe thấy cái gì. Anh nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, giống như nếu buông lỏng một chút thôi sẽ không thể nắm giữ được nữa: “Không, Vi Nhàn, van em, cho anh thêm một cơ hội, một lần này nữa thôi!”
Cô kiên định, từ từ đẩy ra từng ngón từng ngón tay đang nắm chặt tay cô của anh. “Em không tin anh, Nhan Duệ. Ngay cả khi em có thể cho anh một cơ hội nữa, em cũng không thể quên được những chuyện đã xảy ra. Việc anh cùng người phụ nữ khác có thể ân ái ngay tại gian phòng của chúng ta, ngay tại nơi mà chúng ta đã từng ân ái đã làm em vô cùng ghê tởm.” Cô thở hắt ra, giọng nói nghe xa xôi như tận chân trời. “Nghe đây, Nhan Duệ, hiện tại rốt cuộc em đã hiểu, em được sống trong hoàn cảnh như thế này, có rất nhiều thứ mà người khác mong mỏi cả đời cũng không thể có được, nhưng ông trời rất công bằng, cho ta cái này thì nhất định phải lấy đi cái khác. Em rốt cuộc hiểu ra rồi, anh chính là thứ mà đời này em không thể có được. Đã vậy, em cũng không cần nữa, em chấp nhận, dù là cả đời này cứ như vậy, em cũng biết mình không sai. Nhưng nếu như còn tin anh nữa, rồi lại tự làm tổn thương chính mình, nếu vậy là em đã có lỗi với chính bản thân mình rồi. Là người có thể có lúc bị coi thường, nhưng hết lần này đến lần khác để người ta coi thường, thì không những không có liêm sỉ mà còn là hỏng thật rồi. Bây giờ em đã có con, đã không còn cần anh nữa.”
“Vi Nhàn, Vi Nhàn em hãy nghe anh nói …” Nhan Duệ run rẩy, muốn nói gì đó để thay đổi suy nghĩ của cô, nhưng mặc cho anh vắt óc suy nghĩ thế nào, rốt cuộc cũng không biết nên nói gì. Sau khi nói một hồi, Ninh Vi Nhàn lặng lẽ thở, thái độ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng chính cái bình tĩnh đó lại làm Nhan Duệ vô cùng sợ.
“ Nhan Duệ, em không muốn nghe anh nói những câu kiểu anh yêu em hay anh thật xin lỗi em nữa.” Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh. “Sao anh không học ba em một chút đi? Kể từ lúc ông ấy kết hôn cùng mẹ em tới nay, chưa từng lừa gạt bà ấy. Ông ấy chơi gái, đua ngựa, trải qua những kiểu sống sa đọa thối nát nhất, uống những loại rượu đỏ cao cấp nhất, chơi đùa những cô gái xinh đẹp nhất … nhưng cho dù ông ấy làm gì, mẹ em đều biết. Bọn họ giống như hai diễn viên vô cùng ăn ý, diễn kịch suốt cả một đời, đằng sau sân khấu mỗi người lại có cuộc sống riêng, nhưng chẳng để ai biết được. Chỉ cần anh đồng ý, hai chúng ta cũng có thể làm như vậy, không phải rất tốt sao?”
Nhan Duệ không ngừng lắc đầu.
“Anh ra ngoài đi, em mệt rồi, muốn đi ngủ.” Ninh Vi Nhàn không muốn phí lời thêm nữa, cười nhạt rồi nằm xuống.
Cô bị lừa gạt nhiều lần như vậy, đã không còn muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt hoang đường của Nhan Duệ nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook