Quay Đầu
Chương 19

******

Ba tháng sau

Nhan Duệ có cảm giác mình sắp bị điên.

Anh cũng không biết mình bị cái gì, ông trời, anh lại ở trong ngôi biệt thự nhỏ này suốt ba tháng, suốt ba tháng đó! Suốt ba tháng không ra ngoài tán gái, suốt ba tháng không đến trường đua.... Anh điên rồi, nhất định là anh bị điên rồi!

Cầm tờ báo mà xem không vào chữ nào, nếu như anh bị điên cũng không đáng sợ... Đáng sợ là anh lại cảm thấy thích, cho rằng cuộc sống như vậy cũng không có gì không tốt! Anh cũng sắp ba mươi rồi, cũng nên hồi tâm, sự nghiệp gia đình cũng cần anh, ba mẹ anh cũng nên đi hưởng tuần trăng mật thứ hai rồi... Ông trời, ông thử nhìn đi, anh chính là Nhan Duệ trong miệng mọi người sao?

SHIT! Thật là gặp quỷ mà!

Sau khi nhìn thấy Ninh Vi Nhàn chảy nước mắt vào ba tháng trước! Anh giống như kẻ điên bỏ hết tất cả phụ nữ trên tay chạy về lên giường ân ái với cô, sau đó thì mê luyến thân thể của cô một cách điên cuồng, ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn cái này cũng chẳng có gì, quan trọng là cho tới bây giờ anh vẫn chưa chán ghét cô, thậm chí còn thậm chí còn cảm thấy Ninh Vi Nhàn càng ngày càng đẹp hơn, thậm chí mỗi sáng sớm tỉnh lại anh lại bắt đầu mong đợi trời mau tối để cùng vợ lăn lộn trên giường.

Nói anh không điên ai tin đây?

Nói đùa gì vậy... Nói đùa gì vậy... Nói đùa gì vậy!

Bóp chặt tờ báo trong tay, Nhan Duệ giận đến nỗi vỗ mạnh lên bàn, con mắt đào hoa tràn đầy lửa giận, mẹ kiếp, đây là cuộc sống mà anh đã từng trải qua sao? Sáng ngủ dậy tưới nước cho hoa, thậm chí vì một câu nói của Ninh Vi Nhàn mà anh mà anh đích thân đi mua một chú chó Samoyed cho cô!

Nhà cửa, xe, vợ, vườn hoa, ánh mặt trời, chó... Nếu có một đứa bé thì cuộc đời anh đã hạnh phúc viên mãn...

Đợi chút, đứa bé?

Hiện tại Nhan Duệ xác định mình bị điên rồi, anh, anh lại bắt đầu nghĩ đến đứa bé! Làm ơn, đây là sinh vật anh cảm thấy phiền toái nhất thế giới! Nghĩ đến có một hoặc vài tên tiểu quỷ đưa bàn tay vô cùng bẩn lên nắm lấy áo sơ mi của anh kêu ba ba, ba ba... Toàn thân anh đều nổi da gà, Nhan Duệ vội vàng lắc đầu, muốn vứt những suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nhưng mà... nếu có một đưa bé giống y như Vi Nhàn...

Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu!

Anh đang suy nghĩ gì vậy?

Con mắt đào hoa đỏ ngầu, Nhan Duệ ném tờ báo đã bị mình bóp nát lên bàn ăn, âm thanh rất lớn khiến Ninh Vi Nhàn chú ý, cô từ phòng bếp quay đầu ra nhìn, thấy dáng vẻ cứng đơ của anh, vội hỏi: “... Sao vậy anh?”

Đáng chết, rất muốn đi đến nói với cô anh đã hẹn ra ngoài ăn sáng! Nhan Duệ thầm khuyến khích mình. Nhưng mà... tài nấu nướng của Vi Nhàn rất tốt, có cô bên cạnh những người phụ nữ kia chỉ là mây trôi... “... Không có chuyện gì đâu, anh đang luyện tay, ha ha.”

Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất quái lạ nhìn anh, rồi xoay người lại hết sức chuyên chú làm bữa sáng.

Thiếu chút nữa là chảy nước mắt, mẹ kiếp anh là người rắn rỏi là người rắn rỏi không phải là trai bao, tại sao trong lòng tràn đầy lửa giận nhưng khi đối mặt với cô lại thì lửa giận lại tiêu tan sạch sành sanh? Nói đùa gì vậy, nói đùa gì vậy!

Editor: Queen - ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn

Đang tự oán trách chính bản thân mình, Ninh Vi Nhàn đã bưng cái mâm đến, bên trong có rất nhiều bánh trứng, một mùi hương thơm ngào ngạt bay đến, Nhan Duệ không nhịn được hít sâu vài hơi-- một trong những phương diện khiến anh bị cô hấp dẫn đó là tài nấu ăn! Quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vẫn là lần đầu tiên Nhan Duệ biết bữa sáng kiểu Trung cũng rất tuyệt.

Sau khi bày bánh trứng ra, Ninh Vi Nhàn lại đi về phía phòng bếp lấy nồi cơm điện nhỏ mà cô đã nấu thật lâu ra, Nhan Duệ không kìm lòng được bày ra vẻ mặt mong đợi: “Bữa sáng hôm nay ăn món gì vậy?”

Nhìn dáng vẻ vội vàng giống như con khỉ của anh, Ninh Vi Nhàn bật cười, đưa tay mở nắp nồi cơm ra, một mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt lan tràn khắp nơi, “Cháo khoai lang.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương