Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành
-
Chương 26: Thuật hồi hương (3)
Phải công nhận lúc còn trẻ, cha Thụy Miên rất đẹp trai. Vẻ đẹp đạo mạo của sự trưởng thành, đầu luôn ngẩng cao, hai tay đặt sau lưng nho nhã. Đặng Vân Du không theo ông về nhà nữa mà đứng lại một hồi lâu. Sau đó có vài vị quan nữa đi ra. Bàn với nhau rất nhiều chuyện, cô nghe được cũng rất nhiều, nhưng không có chuyện nào đáng quan tâm.
Nghĩ bụng, nếu cứ thế này thì tiến triển chẳng được bao nhiêu. Đặng Vân Du đánh liều thừa lúc bọn quan lại ra ra vào vào lẻn vào Chân Nhân điện. Tuy đã được miêu tả lại nhưng đúng là nhìn tận mắt vẫn thích thú hơn nhiều. Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn, vẫn không quên núp vào một bụi cây.
Cô vẫn đang là thành phần thích khách vô danh. Đặng Vân Du đang muốn tìm đường đi vào chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế thì cổng điện phía sau mở ra. Một công công gấp gáp đi vào, mặt mày tím xanh. Phía sau là một cỗ xe ục ịch được gần sáu nô tài đẩy vào. Bên trên phủ mộ tấm vải lớn màu trắng đã ngả đen.
Công công lấm lét quan sát, rồi hạ lệnh đóng cổng điện lại, miệng không ngừng giục.
- Nhanh lên, nhanh lên.
Giống như đang vận chuyển hàng cấm vậy. Đặng Vân Du nổi lên tò mò. Linh tính mách bảo thứ bọn họ đang đưa đi rất quan trọng. Đặng Vân Du lấy một viên đan trong túi gấm ra. Hơi chần chừ rồi nuốt khan. Cả người cô lập tức trở nên trong suốt. Viên thuốc tàng hình này rất trân quý, là Triệu Thụy Miên đưa cho cô, dặn là nếu không phải rất cấp bách thì không được dùng.
Viên này cả Chân Nhân thành có chưa tới mười viên. Tác dụng lại không biết khi nào hết, tóm lại rất nguy hiểm. Nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy. Đặng Vân Du không còn phải khom người lén lút nữa, cô hiên ngang đi theo bọn công công.
Đứng đợi bên ngoài điện, công công thông báo với một thị vệ. Thị vệ kia gật đầu chạy vào trong, một lát sau chạy ra, hạ lệnh mở cửa rộng để đem vật phẩm vảo. Đặng Vân Du đi theo. Đây là chính điện của hoàng đế.
Nếu đã đi vào chính điện, vậy tại sao còn phải lén lút? Công công khom người hành lễ.
- Tham kiến hoàng đế.
Đặng Vân Du xoay người nhìn, suýt nữa thì hét lên. Cô bụm chặt miệng mình lại, nhất quyết không được lên tiếng. Không thể nào, là mắt cô bị mờ sao?
- Đứng dậy đi. - Hoàng đế hưởng thụ sự xoa bóp của cung nữ, phất tay ngừng lại. Lão kéo áo lên, nhìn xuống cỗ xe vừa được đẩy vào, híp mắt lại - Đây là cái gì?
Đặng Vân Du chớp mắt, phản xạ lại gần hơn để nhìn. Không thể nào, lại có người giống nhau đến vậy? Theo lời Triệu Thụy Miên nói thì đây có lẽ là đời ông hay đời cha cả lão cẩu hoàng đế. Thế nhưng... đây, giống y hệt lão. Làm cô không khỏi suy diễn. Trừ bỏ bộ râu ngắn trên mặt, toàn bộ đều giống như hai giọt nước, ngay cả giọng nói cũng y hệt. Đặng Vân Du nắm suy đoán trong đầu, không dám nghĩ lung tung.
- Bẩm hoàng đế, đây là một con thủy quái đại sư vừa bắt được. Nói là tu vi của nó có thể tăng tuổi thọ của ngài thêm vài trăm năm nữa.
- Vài trăm năm? Yêu quái bình thường chỉ có thể thêm vài chục năm.
- Nhưng đây là con thủy quái vô cùng mạnh. Có thể sánh ngang tầm với Vương An Cơ. - Vương An Cơ? Đặng Vân Du vểnh tai nghe - Bởi vì bế quan nhiều năm để tu luyện nên hiện giờ rất mạnh.
- Khoan nói đã. Trước tiên mở ra cho ta xem.
Dương công công phất tay, đám nô tài kéo tấm vải ra. Đặng Vân Du cũng tò mò nhìn. Lần này lại khiến cô thót tim. Hình ảnh con cá khổng lồ bị giam trong lồng sắt. Cả mình nhớp nháp nay đã khô héo vì thiếu nước. Nó yếu ớt không buồn mở mắt, chỉ lim dim quẫy đuôi. Nếu không để ý còn tưởng nó đã chết rồi. Đặng Vân Du chắc chắn, mình không thể nào nhìn nhầm được, đó chính là Tần Tuệ Minh.
- Rất tốt. Nhưng mà, tưới cho nó thêm ít nước. Đợi tối nay, trẫm sẽ xử lí.
Xử lí? Sẽ không phải là làm thịt chứ? Tần Tuệ Minh tội nghiệp bị đưa đi. Đặng Vân Du tiếc nuối nhìn theo. Không được, nếu Tần Tuệ Minh bị giết rồi thì sao? Nhưng nếu bây giờ hắn bị giết, mấy trăm năm sau hắn không thể gặp được cô a. Vậy nghĩa là sao? Nếu tối nay hắn thoát được, hắn sẽ sống. Làm sao hắn có thể thoát được đám hung thần này đây?
Triệu Thụy Miên đi loanh quanh từ chiều đến giờ trong nhà. Đặng Vân Du đã đi từ lâu rồi mà giờ còn chưa thấy về, Vương An Cơ lại không thấy bóng dáng đâu. Đang ruột gan như lửa đốt, nha hoàn từ trong phòng phu nhân chạy ra, hai mắt sưng đỏ, nói như sắp khóc:
- Cô nương, cô nương. Không xong rồi. Phu nhân... phu nhân.
- Ngươi bình tĩnh, phu nhân làm sao?
- Phu nhân động thai rồi...
Sau khi nói ra ba chữ kia, nha hoàn không ngừng run rẩy khóc nấc lên. Triệu Thụy Miên chấn động. Tiếng hét trong phòng vọng ra tận ngoài sảnh. Trong nhà lại không có ai.
- Ngươi ở lại canh phu nhân. Ta đi tìm đại phu. Kêu người đi tìm lão gia, mau lên.
Nha hoàn đáp một tiếng. Triệu Thụy Miên phóng như bay ra ngoài chợ, đi tìm một thầy thuốc giỏi. Đến khi mang được đại phu về, phu nhân đang rỉ mồ hôi trên giường, còn Triệu Thụy Nguyên ngồi bên cạnh nắm tay bà, nét mặt lo lắng.
Triệu Thụy Miên gấp rút dẫn đại phu vào phòng. Một lát sau, bên trong không còn nghe tiếng động nữa. Phu nhân vì mệt đã ngủ thiếp đi. Đại phu kê một vài đơn thuốc dưỡng thai. Nói là không sao, bào thai đang trong lúc phát triển thường hiếu động.
Triệu Thụy Miên gãi mũi xấu hổ. Thì ra lúc nhỏ cô lại nghịch ngợm đến vậy. Đồng thời, y thuật cao siêu, đại phu đoán ra được cái thai là con gái. Diệp Yên Đan tỉnh dậy nghe vậy liền cười ra tiếng.
- Không ngờ A Cơ lại đoán đúng. Thật là tài giỏi.
- Đại phu nói, nếu không đến kịp có lẽ hai mẹ con đã nguy mất rồi. Cũng may nhờ có cô nương. Triệu gia chúng tôi nợ cô rồi.
- Đại thúc, thúc đừng khách sao. Mấy ngày nay ở nhờ nhà thúc ta cũng thấy rất ngại rồi.
- Bình an được hôm nay coi như tổ tiên phù hộ chúng ta. A Thụy, nếu sau này có gì khó khăn cứ nói, cô xem như ân nhân của chúng ta.
- Chuyện nhỏ thôi mà. - Triệu Thụy Miên phủi tay cười xòa. Cô cũng không ngờ có lần được chính mình cứu.
- Chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con. Nay đã biết là con gái, hay là... cô đặt cho nó một cái tên đi.
- Tôi á? - Triệu Thụy Miên chỉ vào chính mình. Đùa chứ, có mơ cô cũng không dám nghĩ đến cái tên của mình do chính mình tự nghĩ ra.
- Cũng đúng. Hay là cô thử nghĩ một cái tên xem. Không sao, chỉ thử thôi mà.
- Vậy... Triệu Thụy Miên thì sao? - Triệu Thụy Miên nói bừa tên mình. Nghĩ thầm có khi nào vì chuyện này mà cô sẽ thay họ đổi tên hay không. Trái với dự đoán, Triệu Thụy Nguyên ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng bật cười.
- Cô nương quả nhiên thâm thúy. Cái tên này rất hay.
- Vậy à? Thiếp cũng nghĩ vậy.
Triệu Thụy Miên cười khổ. Vậy ra cái tên xấu xí này là chính do cô đặt ra hay sao? Thật mất mặt. Bây giờ sửa lại có còn kịp không nhỉ? Phu nhân hỏi hai người kia đâu rồi. Cô đành viện cớ bọn họ dẫn nhau đi thăm thú Chân Nhân thành rồi.
Triệu Thụy Miên chậm chạp ăn cơm. Mắt vẫn để ý đến căn phòng của Triệu Thụy Nguyên. Mấy ngày trước, cô còn vào chôm ít tiền, không bị ai phát hiện. Chỗ kín đáo giấu tiền như vậy, cô cũng biết, vậy mà không hề tìm thấy bảo vật kia đâu. Vậy cha cô đã giấu nó ở chỗ nào? Hay thực chất chẳng có bảo vật nào.
- A Thụy.
- Hả? - Triệu Thụy Miên giật mình. Diệp Yên Đan cười nhẹ, bỏ qua một chút ngẩn người của cô.
- Thiếp nói, mấy ngày trước A Thụy còn tò mò chuyện bảo vật ban thưởng. Chàng có thể tiết lộ chút không?
- Cái này, sợ rằng không được. Cô nương đừng mong chờ nữa.
- A Thụy. Thật xin lỗi. - Diệp Yên Đan hơi lúng túng. Không ngờ Triệu Thụy Nguyên lại thẳng thắn từ chối. Không khí có chút quỷ dị. Triệu Thụy Miên cười xoà.
- Không sao, đừng quá để ý. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Buổi tối. Không ngờ lão hoàng đế lại tổ chức tiệc rượu. Chắc hẳn lão đang ăn mừng vì bắt được con cá lớn. Đặng Vân Du chỉ chờ cho lão dần nhập tiệc rồi một mình đi đến nhà giam. Cô dễ dàng đi qua đám canh ngục, đi đến nơi sâu nhất trong ngục tối. Nơi đó có một con cá đang bị xích mình lại bằng một dây xích lớn, bên dưới là một ảng nước khổng lồ, lượng nước chỉ đủ để giữ cho nó khỏi chết.
Hai mắt cá lim dim đáng thương. Đặng Vân Du xót xa lại gần. Khi đưa tay lên sờ vành mắt nó, thậm chí nó còn chẳng buồn phòng vệ. Có lẽ đã yếu quá mức rồi. Một mình cô chẳng thể nào khiêng nó ra ngoài trước bao nhiêu ánh mắt vậy được.
Đặng Vân Du lục trong túi gấm. Tìm một viên thuốc tăng lực hạng trung, nhét đan dược vào miệng con cá. Chất nhầy còn dính một chút lên tay, cô vội chùi vào quần áo. Đợi một lúc, con cá bắt đầu động đậy. Mắt nó mở đau đáu nhìn cô. Nhưng kì thực chẳng nhìn thấy gì.
Đặng Vân Du sợ chết khiếp. Còn tưởng Tần Tuệ Minh suýt chút nữa sẽ giết cô. Bây giờ bọn họ vẫn còn là yêu quái thuần thúy. Tần Tuệ Minh nheo mắt. Vẫn là ngục tối dơ bẩn. Nhưng hắn cảm nhận rõ sự chuyển biến lớn trong cơ thể và cả nhịp thở. Chắc chắn ai đó đã cho hắn uống đan dược. Nhưng hiện tại hắn không thể nhìn ra ai.
- Ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta?
Đặng Vân Du nghe được giọng nói trong đầu. Cô biết hắn đang dùng thuật nói chuyện với cô. Cô không có đủ can đảm để đáp lại. Dần dần, Tần Tuệ Minh cũng không còn kiên nhẫn. Hắn vươn mình, thân cá vùng vẫy, cắn đứt dây xích. Nghe tiếng động, đám canh ngục chạy vào thì bị hất ra hết bên ngoài. Ngục tối thoáng chốc rơi vào cảnh hoảng loạn.
Nghĩ bụng, nếu cứ thế này thì tiến triển chẳng được bao nhiêu. Đặng Vân Du đánh liều thừa lúc bọn quan lại ra ra vào vào lẻn vào Chân Nhân điện. Tuy đã được miêu tả lại nhưng đúng là nhìn tận mắt vẫn thích thú hơn nhiều. Đặng Vân Du mắt tròn mắt dẹt ngắm nhìn, vẫn không quên núp vào một bụi cây.
Cô vẫn đang là thành phần thích khách vô danh. Đặng Vân Du đang muốn tìm đường đi vào chỗ nghỉ ngơi của hoàng đế thì cổng điện phía sau mở ra. Một công công gấp gáp đi vào, mặt mày tím xanh. Phía sau là một cỗ xe ục ịch được gần sáu nô tài đẩy vào. Bên trên phủ mộ tấm vải lớn màu trắng đã ngả đen.
Công công lấm lét quan sát, rồi hạ lệnh đóng cổng điện lại, miệng không ngừng giục.
- Nhanh lên, nhanh lên.
Giống như đang vận chuyển hàng cấm vậy. Đặng Vân Du nổi lên tò mò. Linh tính mách bảo thứ bọn họ đang đưa đi rất quan trọng. Đặng Vân Du lấy một viên đan trong túi gấm ra. Hơi chần chừ rồi nuốt khan. Cả người cô lập tức trở nên trong suốt. Viên thuốc tàng hình này rất trân quý, là Triệu Thụy Miên đưa cho cô, dặn là nếu không phải rất cấp bách thì không được dùng.
Viên này cả Chân Nhân thành có chưa tới mười viên. Tác dụng lại không biết khi nào hết, tóm lại rất nguy hiểm. Nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy. Đặng Vân Du không còn phải khom người lén lút nữa, cô hiên ngang đi theo bọn công công.
Đứng đợi bên ngoài điện, công công thông báo với một thị vệ. Thị vệ kia gật đầu chạy vào trong, một lát sau chạy ra, hạ lệnh mở cửa rộng để đem vật phẩm vảo. Đặng Vân Du đi theo. Đây là chính điện của hoàng đế.
Nếu đã đi vào chính điện, vậy tại sao còn phải lén lút? Công công khom người hành lễ.
- Tham kiến hoàng đế.
Đặng Vân Du xoay người nhìn, suýt nữa thì hét lên. Cô bụm chặt miệng mình lại, nhất quyết không được lên tiếng. Không thể nào, là mắt cô bị mờ sao?
- Đứng dậy đi. - Hoàng đế hưởng thụ sự xoa bóp của cung nữ, phất tay ngừng lại. Lão kéo áo lên, nhìn xuống cỗ xe vừa được đẩy vào, híp mắt lại - Đây là cái gì?
Đặng Vân Du chớp mắt, phản xạ lại gần hơn để nhìn. Không thể nào, lại có người giống nhau đến vậy? Theo lời Triệu Thụy Miên nói thì đây có lẽ là đời ông hay đời cha cả lão cẩu hoàng đế. Thế nhưng... đây, giống y hệt lão. Làm cô không khỏi suy diễn. Trừ bỏ bộ râu ngắn trên mặt, toàn bộ đều giống như hai giọt nước, ngay cả giọng nói cũng y hệt. Đặng Vân Du nắm suy đoán trong đầu, không dám nghĩ lung tung.
- Bẩm hoàng đế, đây là một con thủy quái đại sư vừa bắt được. Nói là tu vi của nó có thể tăng tuổi thọ của ngài thêm vài trăm năm nữa.
- Vài trăm năm? Yêu quái bình thường chỉ có thể thêm vài chục năm.
- Nhưng đây là con thủy quái vô cùng mạnh. Có thể sánh ngang tầm với Vương An Cơ. - Vương An Cơ? Đặng Vân Du vểnh tai nghe - Bởi vì bế quan nhiều năm để tu luyện nên hiện giờ rất mạnh.
- Khoan nói đã. Trước tiên mở ra cho ta xem.
Dương công công phất tay, đám nô tài kéo tấm vải ra. Đặng Vân Du cũng tò mò nhìn. Lần này lại khiến cô thót tim. Hình ảnh con cá khổng lồ bị giam trong lồng sắt. Cả mình nhớp nháp nay đã khô héo vì thiếu nước. Nó yếu ớt không buồn mở mắt, chỉ lim dim quẫy đuôi. Nếu không để ý còn tưởng nó đã chết rồi. Đặng Vân Du chắc chắn, mình không thể nào nhìn nhầm được, đó chính là Tần Tuệ Minh.
- Rất tốt. Nhưng mà, tưới cho nó thêm ít nước. Đợi tối nay, trẫm sẽ xử lí.
Xử lí? Sẽ không phải là làm thịt chứ? Tần Tuệ Minh tội nghiệp bị đưa đi. Đặng Vân Du tiếc nuối nhìn theo. Không được, nếu Tần Tuệ Minh bị giết rồi thì sao? Nhưng nếu bây giờ hắn bị giết, mấy trăm năm sau hắn không thể gặp được cô a. Vậy nghĩa là sao? Nếu tối nay hắn thoát được, hắn sẽ sống. Làm sao hắn có thể thoát được đám hung thần này đây?
Triệu Thụy Miên đi loanh quanh từ chiều đến giờ trong nhà. Đặng Vân Du đã đi từ lâu rồi mà giờ còn chưa thấy về, Vương An Cơ lại không thấy bóng dáng đâu. Đang ruột gan như lửa đốt, nha hoàn từ trong phòng phu nhân chạy ra, hai mắt sưng đỏ, nói như sắp khóc:
- Cô nương, cô nương. Không xong rồi. Phu nhân... phu nhân.
- Ngươi bình tĩnh, phu nhân làm sao?
- Phu nhân động thai rồi...
Sau khi nói ra ba chữ kia, nha hoàn không ngừng run rẩy khóc nấc lên. Triệu Thụy Miên chấn động. Tiếng hét trong phòng vọng ra tận ngoài sảnh. Trong nhà lại không có ai.
- Ngươi ở lại canh phu nhân. Ta đi tìm đại phu. Kêu người đi tìm lão gia, mau lên.
Nha hoàn đáp một tiếng. Triệu Thụy Miên phóng như bay ra ngoài chợ, đi tìm một thầy thuốc giỏi. Đến khi mang được đại phu về, phu nhân đang rỉ mồ hôi trên giường, còn Triệu Thụy Nguyên ngồi bên cạnh nắm tay bà, nét mặt lo lắng.
Triệu Thụy Miên gấp rút dẫn đại phu vào phòng. Một lát sau, bên trong không còn nghe tiếng động nữa. Phu nhân vì mệt đã ngủ thiếp đi. Đại phu kê một vài đơn thuốc dưỡng thai. Nói là không sao, bào thai đang trong lúc phát triển thường hiếu động.
Triệu Thụy Miên gãi mũi xấu hổ. Thì ra lúc nhỏ cô lại nghịch ngợm đến vậy. Đồng thời, y thuật cao siêu, đại phu đoán ra được cái thai là con gái. Diệp Yên Đan tỉnh dậy nghe vậy liền cười ra tiếng.
- Không ngờ A Cơ lại đoán đúng. Thật là tài giỏi.
- Đại phu nói, nếu không đến kịp có lẽ hai mẹ con đã nguy mất rồi. Cũng may nhờ có cô nương. Triệu gia chúng tôi nợ cô rồi.
- Đại thúc, thúc đừng khách sao. Mấy ngày nay ở nhờ nhà thúc ta cũng thấy rất ngại rồi.
- Bình an được hôm nay coi như tổ tiên phù hộ chúng ta. A Thụy, nếu sau này có gì khó khăn cứ nói, cô xem như ân nhân của chúng ta.
- Chuyện nhỏ thôi mà. - Triệu Thụy Miên phủi tay cười xòa. Cô cũng không ngờ có lần được chính mình cứu.
- Chúng ta vẫn chưa đặt tên cho con. Nay đã biết là con gái, hay là... cô đặt cho nó một cái tên đi.
- Tôi á? - Triệu Thụy Miên chỉ vào chính mình. Đùa chứ, có mơ cô cũng không dám nghĩ đến cái tên của mình do chính mình tự nghĩ ra.
- Cũng đúng. Hay là cô thử nghĩ một cái tên xem. Không sao, chỉ thử thôi mà.
- Vậy... Triệu Thụy Miên thì sao? - Triệu Thụy Miên nói bừa tên mình. Nghĩ thầm có khi nào vì chuyện này mà cô sẽ thay họ đổi tên hay không. Trái với dự đoán, Triệu Thụy Nguyên ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng bật cười.
- Cô nương quả nhiên thâm thúy. Cái tên này rất hay.
- Vậy à? Thiếp cũng nghĩ vậy.
Triệu Thụy Miên cười khổ. Vậy ra cái tên xấu xí này là chính do cô đặt ra hay sao? Thật mất mặt. Bây giờ sửa lại có còn kịp không nhỉ? Phu nhân hỏi hai người kia đâu rồi. Cô đành viện cớ bọn họ dẫn nhau đi thăm thú Chân Nhân thành rồi.
Triệu Thụy Miên chậm chạp ăn cơm. Mắt vẫn để ý đến căn phòng của Triệu Thụy Nguyên. Mấy ngày trước, cô còn vào chôm ít tiền, không bị ai phát hiện. Chỗ kín đáo giấu tiền như vậy, cô cũng biết, vậy mà không hề tìm thấy bảo vật kia đâu. Vậy cha cô đã giấu nó ở chỗ nào? Hay thực chất chẳng có bảo vật nào.
- A Thụy.
- Hả? - Triệu Thụy Miên giật mình. Diệp Yên Đan cười nhẹ, bỏ qua một chút ngẩn người của cô.
- Thiếp nói, mấy ngày trước A Thụy còn tò mò chuyện bảo vật ban thưởng. Chàng có thể tiết lộ chút không?
- Cái này, sợ rằng không được. Cô nương đừng mong chờ nữa.
- A Thụy. Thật xin lỗi. - Diệp Yên Đan hơi lúng túng. Không ngờ Triệu Thụy Nguyên lại thẳng thắn từ chối. Không khí có chút quỷ dị. Triệu Thụy Miên cười xoà.
- Không sao, đừng quá để ý. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.
Buổi tối. Không ngờ lão hoàng đế lại tổ chức tiệc rượu. Chắc hẳn lão đang ăn mừng vì bắt được con cá lớn. Đặng Vân Du chỉ chờ cho lão dần nhập tiệc rồi một mình đi đến nhà giam. Cô dễ dàng đi qua đám canh ngục, đi đến nơi sâu nhất trong ngục tối. Nơi đó có một con cá đang bị xích mình lại bằng một dây xích lớn, bên dưới là một ảng nước khổng lồ, lượng nước chỉ đủ để giữ cho nó khỏi chết.
Hai mắt cá lim dim đáng thương. Đặng Vân Du xót xa lại gần. Khi đưa tay lên sờ vành mắt nó, thậm chí nó còn chẳng buồn phòng vệ. Có lẽ đã yếu quá mức rồi. Một mình cô chẳng thể nào khiêng nó ra ngoài trước bao nhiêu ánh mắt vậy được.
Đặng Vân Du lục trong túi gấm. Tìm một viên thuốc tăng lực hạng trung, nhét đan dược vào miệng con cá. Chất nhầy còn dính một chút lên tay, cô vội chùi vào quần áo. Đợi một lúc, con cá bắt đầu động đậy. Mắt nó mở đau đáu nhìn cô. Nhưng kì thực chẳng nhìn thấy gì.
Đặng Vân Du sợ chết khiếp. Còn tưởng Tần Tuệ Minh suýt chút nữa sẽ giết cô. Bây giờ bọn họ vẫn còn là yêu quái thuần thúy. Tần Tuệ Minh nheo mắt. Vẫn là ngục tối dơ bẩn. Nhưng hắn cảm nhận rõ sự chuyển biến lớn trong cơ thể và cả nhịp thở. Chắc chắn ai đó đã cho hắn uống đan dược. Nhưng hiện tại hắn không thể nhìn ra ai.
- Ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta?
Đặng Vân Du nghe được giọng nói trong đầu. Cô biết hắn đang dùng thuật nói chuyện với cô. Cô không có đủ can đảm để đáp lại. Dần dần, Tần Tuệ Minh cũng không còn kiên nhẫn. Hắn vươn mình, thân cá vùng vẫy, cắn đứt dây xích. Nghe tiếng động, đám canh ngục chạy vào thì bị hất ra hết bên ngoài. Ngục tối thoáng chốc rơi vào cảnh hoảng loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook