Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành
-
Chương 20: Đi tìm nguyên khí (4)
Điền Định Siêu nói xong liền ngả vào người cô. Triệu Thụy Miên chật vật đỡ lấy, phát hiện hắn phát sốt rồi. Triệu Thụy Miên hốt hoảng, lập tức đưa hắn đến bệnh viện. Sốt cả một ngày trời, phải truyền nước biển, Triệu Thụy Miên túc trực ở bệnh viện suốt.
Cô bất an dựa người vào tường. Sao có thể như vậy? Điền Định Siêu sao lại bước ra từ cánh cửa đó. Đó là nơi, là cửa thành, là nơi thông đến Chân Nhân thành. La bàn nhất định đã chỉ đúng hướng. Không lẽ...
Cô cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn không thể nào lại làm việc cho lão hoàng đế. Nhất định là có sai sót gì đó. Giọng nói của y tá vang vọng ngoài hành lang. Triệu Thụy Miên uể oải đi vào trong. Thấy Điền Định Siêu rốt cuộc đã mở mắt.
Thấy cô, hắn cười yếu ớt. Nhưng cô không đáp lại, chỉ lẳng lặng kéo ghế ngồi bên cạnh. Nhìn ống truyền nước nhỏ từng giọt chậm rãi. Mạch máu nổi lên trên bàn tay đầy gân cốt của hắn, tựa như nhiều ngày không ăn uống đầy đủ. Nhưng trong mắt Điền Định Siêu, hoàn toàn chỉ có cô.
- Bạn trai cô thật chung tình. Lúc nãy vừa tỉnh dậy đã hỏi cô rồi. - Y tá vừa thu dọn dụng cụ vừa cười - Không làm phiền hai người nữa. Chú ý nghỉ sớm đi.
Điền Định Siêu không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái. Triệu Thụy Miên một lúc lâu mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn. Vẫn đôi mắt kiên định như nước. Đây là đôi mắt của người làm việc sai trái sao? Triệu Thụy Miên bật khóc.
- Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?
- Làm cái gì? - Điền Định Siêu vẫn cười ôn nhu, tay lau nước mắt cho cô - Em hỏi tại sao anh đi tìm em, hay là, hỏi tại sao anh lại nằm đây? - Hắn vén một sợi tóc sau tai cô.
- Anh có biết bây giờ mình đang làm gì không?
- Có gì quan trọng sao?
Nhìn xem hắn kìa, người hiền lành như vậy làm sao cô nỡ trách mắng đây. Điền Định Siêu bị lợi dụng, bị thần chú nhập vào nên mới chịu sự sai khiến của lão hoàng đế, cô làm sao giải thích nổi với hắn. Toàn bộ chuyện dị thế này, hắn sẽ cho rằng cô ăn nói hồ đồ mất.
- Chúng ta đã kết thúc rồi. Kết thúc từ nhiều năm trước rồi, anh có hiểu không? - Cô gạt mạnh tay hắn ra. Cánh tay yếu ớt của Điền Định Siêu buông xuống, rốt cuộc anh cũng ngừng cười.
- Là vì mẹ anh sao? Em đừng để tâm. Hay là vì Tiểu Châu, anh đã nói rồi...
- Đều không phải, không phải vì ai cả. Nợ của anh, tôi đã trả xong rồi.
Triệu Thụy Miên quát lên, muốn giật anh bật tỉnh lại. Hai người bọn họ không thể. Điền Định Siêu nhíu mày, hắn dời tầm mắt, nhìn lên trần nhà trắng toát. Mệt mỏi buông thỏng người. Một lúc sau, mới khàn khàn nói:
- Vậy sao lại đưa anh đến đây? Em cứ mặc anh ngoài đường, để anh chết đi cho rồi.
- Anh... anh có cần mạng nữa không hả? - Cô không thể tin nổi vào tai mình.
- Có gì quan trọng sao? Con người chết đều có số cả rồi.
- Anh đừng nói mấy lời tùy tiện đó. - Triệu Thụy Miên quyết không để hắn sa ngã - Nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tạm biệt.
Điền Định Siêu không giữ cô lại. Với sức của hắn bây giờ cũng giữ không nổi. Có một số chuyện, khi đã trải qua rồi mới biết chúng quan trọng đến nhường nào. Thiếu niên 18 tuổi năm đó không giữ được tình yêu của mình, lo sợ thi Đại học không đậu. Đến bây giờ cũng không có khả năng được nữa rồi.
Hắn nắm chặt chăn giường, gân cổ nổi lên, nước mắt như giọt nước giữa sa mạc, hiếm hoi nhỏ xuống gối đầu. Muốn hắn quên đi tất cả, chi bằng bảo hắn chết đi.
Triệu Thụy Miên ra khỏi bệnh viện, mạnh mẽ quệt đi nước mắt. Gió đêm táp vào mặt cô, cô nhìn xung quanh rồi bước chân nhanh chóng rời đi. Lúc này không phải lúc khóc lóc, bọn Đặng Vân Du và Vương An Cơ đang cực kì nguy hiểm, có lẽ bọn họ không còn cơ hội để trở về đây được nữa.
Sau khi Đặng Vân Du nôn hết mọi thứ trong ruột ra cũng không dám ăn thêm gì nữa. Mặc cho cơ thể đói mềm, rời khỏi nhà bếp, đi tìm đến chỗ mấy vị lớn tuổi ở đây. Có lẽ trong số họ đã sống đến tận 300 tuổi đi. Nhân đây mà cũng cô biết, thì ra Triệu Thụy Miên đã "nhiều" tuổi như vậy. Chắc là phải là gia gia của gia gia của gia gia của cô, là tổ tiên của cô.
Đặng Vân Du khép cửa nhà bếp lại, khẽ khàng đi thăm thú xung quanh, dựa vào trí nhớ lúc nãy mà tìm đường. Đặng Vân Du đi đến một dãy phòng như trong mê cung, đều tắt đèn tối lửa. Đoán chắc là phòng nghỉ của mấy vị pháp sư. Giờ này chắc chỉ còn những người ngoài kia là còn thức, còn bọn họ thì đều đã ngủ rồi. Thấy có một phòng ở xa nhất thắp đèn, cô nhẹ nhàng đi lại.
- Thức ăn khuya chuẩn bị đến đâu rồi? - Đặng Vân Du ghé tai vào nghe lén. Là giọng của một lão già, giọng nói kiên định giống như ông nội nghiêm khắc của cô trước kia vậy.
- Dạ thưa đại sư, đã xong hết rồi.
- Mau đem lên đây, ta phải mau chóng tăng tu vi lên.
- Vâng.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Đặng Vân Du trốn vào một góc. Là một tiểu sư đồ khác giống như cô gặp lúc nãy. Đặng Vân Du đợi thêm một lát, quả nhiên tiểu sư đồ quay lại, trên tay có thêm một đĩa bánh bao. Nhìn thứ đó, cô trợn ngược mắt, trong miệng còn chút hơi chua của dịch nôn lúc nãy.
- Không biết trong bếp có chuột không, mà rơi ra đất vài cái. - Vài cái đó chính là cái mà Đặng Vân Du đã nuốt vào bụng rồi lại nôn ra.
- Kêu người đi diệt chuột đi, thứ này không phải để bọn súc sinh đó ăn - lão ông cầm cái bánh bao đó, thực sự là không chần chừ mà cắn một miếng, nhai ngồm ngoàm. Đặng Vân Du tận mắt thấy, bởi vì tò mò nên khoét một cái lỗ trên cửa xem.
- Tiểu cô nương...
Vị sư đồ đập nhẹ vai cô. Đặng Vân Du giật mình quay phắt lại.
- Ai?
Lão ông trong căn phòng phát hiện bên ngoài có người, gió thổi bay cửa, một bóng già mặc đồ trắng thoắt ẩn thoắt hiện bay ra ngoài. Nhìn thấy đồ đệ của mình, lại còn đi cùng một tiểu cô nương, lão ta nheo mắt. Đặng Vân Du sắc mặt trắng bệch, sợ đến không nói nổi một lời. Nhìn mặt lão ta đáng sợ quá.
- Tiểu cô nương, cô đến đây làm gì? - Ánh mắt vị sư đồ vẫn trong veo như trăng sáng đêm rằm, không hề mang chút tạp niệm hay nghi ngờ. Tâm Đặng Vân Du bình định lại.
- À, ta ăn no rồi, đi xung quanh tìm huynh, rốt cuộc là bị lạc đường. Haha... - Đặng Vân Du cười giả lả. Nhìn đến ánh mắt thâm trầm tính toán của lão ông, nụ cười yếu ớt dần rồi im bặt trong đêm.
- Phù, cô đừng đi lung tung nữa. Làm phiền đến đại sư rồi. - Vị sư đồ thở phào một hơi, nhìn lão ông cung kính - Đại sư, thật ngại quá. Cô nương này chẳng là đi tìm nhà họ hàng, bị lạc trên núi nên xin ở nhờ một đêm. Ngài đừng trách cô ấy.
- Cô ăn tối đã no chưa? - Nghe lão đại sư hỏi, cô bất giác rùng mình, nuốt một ngụm nước miếng to. Gật đầu một cái, lão nhếch môi nói - Không biết có thấy con chuột nào hay không? Nữ nhi thường rất sợ chuột.
- À... không, không có... - Đặng Vân Du thật thà lắc đầu. Thật ra con chuột đó chính là cô - Nhưng xác thực là có nghe vài tiếng động kỳ lạ.
- Xem ra, sáng mai ta phải kêu người đến diệt chuột rồi. - Lão ông vừa nói vừa vuốt chùm râu dài. Không hiểu sao mặc dù không còn sát khí nữa nhưng cô vẫn cảm thấy lão ta đang nói bóng nói gió rằng sẽ tiêu diệt cô - Đồ nhi, sắp xếp một phòng cho cô nương. Ban đêm đi lại trong viện thế này không hay đâu. Sương đêm lạnh lắm.
- Vâng, thưa đại sư. Cô nương, mời đi theo ta.
- Vậy, cáo từ đại sư.
Đặng Vân Du nuối tiếc đi đến một căn phòng được sắp xếp ngăn nắp. Vị sư đồ rời đi, cô mới thở phào một hơi, nằm dài ra trên bàn.
- Thật hú hồn, làm tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài. Trên đời này còn có người đáng sợ như vậy ư?
- Ông ta rất mạnh. - Vương An Cơ hóa thân ngồi trên ghế. Hắn lạnh nhạt nhìn cách bài trí trong phòng, là một căn phòng bình thường mà thôi.
- Đêm nay chúng ta không ra ngoài được rồi, phải làm sao?
- Yên tâm, ta lấy được nguyên khí rồi. - Vương An Cơ lấy một cái lọ nhỏ trong người ra. Đặng Vân Du đang ủ rũ lập tức tròn mắt.
- Anh lấy được khi nào?
- Lúc nãy, của tên đồ đệ còn lại trong phòng. Hắn ta tuy chỉ là một tên pháp sư cấp thấp bình thường nhưng có tuổi đời cũng không tệ, hẳn đã phục vụ khá lâu trong này nên mới được lão già kia tin tưởng như vậy. Cô nghĩ xem, một đại pháp sư nếu để người khác biết mình mỗi đêm đều ăn thịt người để nâng cao tu vi thì sẽ thế nào?
- Ông ta... vậy là ông ta thật sự ăn thịt người? - Đặng Vân Du hít một ngụm khí lạnh.
- Cô cũng thấy rồi. - Vương An Cơ cất lọ nguyên khí vào trong người, ung dung nói - Tham vọng của lão ta, ta nhìn ra được. Lão ta không muốn chỉ dừng lại là một pháp sư, mà muốn tu luyện thành một yêu quái, cũng giống như ta. Nhưng mà lão đã quá già rồi, nên muốn dùng cách nhanh nhất, chính là hấp thụ nguyên khí của con người.
- Thật đáng sợ! Pháp sư mà cũng độc ác như vậy.
- Vậy chứ cô thật sự nghĩ pháp sư nào cũng ngây ngô như Triệu Thụy Miên sao? - Vương An Cơ không nhịn được liếc cô một cái.
- Vậy chứ ai lại bất chấp cả tính mạng đi cứu pháp sư ngây ngô đó? Vương An Cơ, tôi phát hiện con người anh trong nóng ngoài lạnh, miệng thì nói như vậy mà trong lòng thì nghĩ khác nha. - Đặng Vân Du cười quỷ quái, chỉ chỉ vào ngực hắn. Vương An Cơ lạnh lùng gạt ra.
- Nói thừa. Vương Hầu đại nhân ta đây không muốn nợ nần ai, huống chi là một pháp sư tầm thường.
- Được rồi. Nhiệm vụ đã làm xong, sáng mai chúng ta xuất phát. Không ngờ Đặng Vân Du tôi cũng có ngày phát hiện được bí mật động trời thế này. - Đặng Vân Du vươn vai, trèo lên giường nằm ngủ một giấc.
Vương An Cơ ngồi im như tượng. Chỉ sợ việc không đơn giản như vậy. Nơi này nhìn qua tuy là tâm tĩnh như chốn chùa chiền nhưng kì thực che giấu những thứ đáng sợ ở bên trong. E rằng đêm nay bọn họ dễ dàng vào đây, sáng mai sẽ không dễ dàng thoát ra được.
Cô bất an dựa người vào tường. Sao có thể như vậy? Điền Định Siêu sao lại bước ra từ cánh cửa đó. Đó là nơi, là cửa thành, là nơi thông đến Chân Nhân thành. La bàn nhất định đã chỉ đúng hướng. Không lẽ...
Cô cố gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Hắn không thể nào lại làm việc cho lão hoàng đế. Nhất định là có sai sót gì đó. Giọng nói của y tá vang vọng ngoài hành lang. Triệu Thụy Miên uể oải đi vào trong. Thấy Điền Định Siêu rốt cuộc đã mở mắt.
Thấy cô, hắn cười yếu ớt. Nhưng cô không đáp lại, chỉ lẳng lặng kéo ghế ngồi bên cạnh. Nhìn ống truyền nước nhỏ từng giọt chậm rãi. Mạch máu nổi lên trên bàn tay đầy gân cốt của hắn, tựa như nhiều ngày không ăn uống đầy đủ. Nhưng trong mắt Điền Định Siêu, hoàn toàn chỉ có cô.
- Bạn trai cô thật chung tình. Lúc nãy vừa tỉnh dậy đã hỏi cô rồi. - Y tá vừa thu dọn dụng cụ vừa cười - Không làm phiền hai người nữa. Chú ý nghỉ sớm đi.
Điền Định Siêu không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái. Triệu Thụy Miên một lúc lâu mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn. Vẫn đôi mắt kiên định như nước. Đây là đôi mắt của người làm việc sai trái sao? Triệu Thụy Miên bật khóc.
- Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?
- Làm cái gì? - Điền Định Siêu vẫn cười ôn nhu, tay lau nước mắt cho cô - Em hỏi tại sao anh đi tìm em, hay là, hỏi tại sao anh lại nằm đây? - Hắn vén một sợi tóc sau tai cô.
- Anh có biết bây giờ mình đang làm gì không?
- Có gì quan trọng sao?
Nhìn xem hắn kìa, người hiền lành như vậy làm sao cô nỡ trách mắng đây. Điền Định Siêu bị lợi dụng, bị thần chú nhập vào nên mới chịu sự sai khiến của lão hoàng đế, cô làm sao giải thích nổi với hắn. Toàn bộ chuyện dị thế này, hắn sẽ cho rằng cô ăn nói hồ đồ mất.
- Chúng ta đã kết thúc rồi. Kết thúc từ nhiều năm trước rồi, anh có hiểu không? - Cô gạt mạnh tay hắn ra. Cánh tay yếu ớt của Điền Định Siêu buông xuống, rốt cuộc anh cũng ngừng cười.
- Là vì mẹ anh sao? Em đừng để tâm. Hay là vì Tiểu Châu, anh đã nói rồi...
- Đều không phải, không phải vì ai cả. Nợ của anh, tôi đã trả xong rồi.
Triệu Thụy Miên quát lên, muốn giật anh bật tỉnh lại. Hai người bọn họ không thể. Điền Định Siêu nhíu mày, hắn dời tầm mắt, nhìn lên trần nhà trắng toát. Mệt mỏi buông thỏng người. Một lúc sau, mới khàn khàn nói:
- Vậy sao lại đưa anh đến đây? Em cứ mặc anh ngoài đường, để anh chết đi cho rồi.
- Anh... anh có cần mạng nữa không hả? - Cô không thể tin nổi vào tai mình.
- Có gì quan trọng sao? Con người chết đều có số cả rồi.
- Anh đừng nói mấy lời tùy tiện đó. - Triệu Thụy Miên quyết không để hắn sa ngã - Nghỉ ngơi cho tốt đi. Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Tạm biệt.
Điền Định Siêu không giữ cô lại. Với sức của hắn bây giờ cũng giữ không nổi. Có một số chuyện, khi đã trải qua rồi mới biết chúng quan trọng đến nhường nào. Thiếu niên 18 tuổi năm đó không giữ được tình yêu của mình, lo sợ thi Đại học không đậu. Đến bây giờ cũng không có khả năng được nữa rồi.
Hắn nắm chặt chăn giường, gân cổ nổi lên, nước mắt như giọt nước giữa sa mạc, hiếm hoi nhỏ xuống gối đầu. Muốn hắn quên đi tất cả, chi bằng bảo hắn chết đi.
Triệu Thụy Miên ra khỏi bệnh viện, mạnh mẽ quệt đi nước mắt. Gió đêm táp vào mặt cô, cô nhìn xung quanh rồi bước chân nhanh chóng rời đi. Lúc này không phải lúc khóc lóc, bọn Đặng Vân Du và Vương An Cơ đang cực kì nguy hiểm, có lẽ bọn họ không còn cơ hội để trở về đây được nữa.
Sau khi Đặng Vân Du nôn hết mọi thứ trong ruột ra cũng không dám ăn thêm gì nữa. Mặc cho cơ thể đói mềm, rời khỏi nhà bếp, đi tìm đến chỗ mấy vị lớn tuổi ở đây. Có lẽ trong số họ đã sống đến tận 300 tuổi đi. Nhân đây mà cũng cô biết, thì ra Triệu Thụy Miên đã "nhiều" tuổi như vậy. Chắc là phải là gia gia của gia gia của gia gia của cô, là tổ tiên của cô.
Đặng Vân Du khép cửa nhà bếp lại, khẽ khàng đi thăm thú xung quanh, dựa vào trí nhớ lúc nãy mà tìm đường. Đặng Vân Du đi đến một dãy phòng như trong mê cung, đều tắt đèn tối lửa. Đoán chắc là phòng nghỉ của mấy vị pháp sư. Giờ này chắc chỉ còn những người ngoài kia là còn thức, còn bọn họ thì đều đã ngủ rồi. Thấy có một phòng ở xa nhất thắp đèn, cô nhẹ nhàng đi lại.
- Thức ăn khuya chuẩn bị đến đâu rồi? - Đặng Vân Du ghé tai vào nghe lén. Là giọng của một lão già, giọng nói kiên định giống như ông nội nghiêm khắc của cô trước kia vậy.
- Dạ thưa đại sư, đã xong hết rồi.
- Mau đem lên đây, ta phải mau chóng tăng tu vi lên.
- Vâng.
Cửa phòng đột ngột mở ra, Đặng Vân Du trốn vào một góc. Là một tiểu sư đồ khác giống như cô gặp lúc nãy. Đặng Vân Du đợi thêm một lát, quả nhiên tiểu sư đồ quay lại, trên tay có thêm một đĩa bánh bao. Nhìn thứ đó, cô trợn ngược mắt, trong miệng còn chút hơi chua của dịch nôn lúc nãy.
- Không biết trong bếp có chuột không, mà rơi ra đất vài cái. - Vài cái đó chính là cái mà Đặng Vân Du đã nuốt vào bụng rồi lại nôn ra.
- Kêu người đi diệt chuột đi, thứ này không phải để bọn súc sinh đó ăn - lão ông cầm cái bánh bao đó, thực sự là không chần chừ mà cắn một miếng, nhai ngồm ngoàm. Đặng Vân Du tận mắt thấy, bởi vì tò mò nên khoét một cái lỗ trên cửa xem.
- Tiểu cô nương...
Vị sư đồ đập nhẹ vai cô. Đặng Vân Du giật mình quay phắt lại.
- Ai?
Lão ông trong căn phòng phát hiện bên ngoài có người, gió thổi bay cửa, một bóng già mặc đồ trắng thoắt ẩn thoắt hiện bay ra ngoài. Nhìn thấy đồ đệ của mình, lại còn đi cùng một tiểu cô nương, lão ta nheo mắt. Đặng Vân Du sắc mặt trắng bệch, sợ đến không nói nổi một lời. Nhìn mặt lão ta đáng sợ quá.
- Tiểu cô nương, cô đến đây làm gì? - Ánh mắt vị sư đồ vẫn trong veo như trăng sáng đêm rằm, không hề mang chút tạp niệm hay nghi ngờ. Tâm Đặng Vân Du bình định lại.
- À, ta ăn no rồi, đi xung quanh tìm huynh, rốt cuộc là bị lạc đường. Haha... - Đặng Vân Du cười giả lả. Nhìn đến ánh mắt thâm trầm tính toán của lão ông, nụ cười yếu ớt dần rồi im bặt trong đêm.
- Phù, cô đừng đi lung tung nữa. Làm phiền đến đại sư rồi. - Vị sư đồ thở phào một hơi, nhìn lão ông cung kính - Đại sư, thật ngại quá. Cô nương này chẳng là đi tìm nhà họ hàng, bị lạc trên núi nên xin ở nhờ một đêm. Ngài đừng trách cô ấy.
- Cô ăn tối đã no chưa? - Nghe lão đại sư hỏi, cô bất giác rùng mình, nuốt một ngụm nước miếng to. Gật đầu một cái, lão nhếch môi nói - Không biết có thấy con chuột nào hay không? Nữ nhi thường rất sợ chuột.
- À... không, không có... - Đặng Vân Du thật thà lắc đầu. Thật ra con chuột đó chính là cô - Nhưng xác thực là có nghe vài tiếng động kỳ lạ.
- Xem ra, sáng mai ta phải kêu người đến diệt chuột rồi. - Lão ông vừa nói vừa vuốt chùm râu dài. Không hiểu sao mặc dù không còn sát khí nữa nhưng cô vẫn cảm thấy lão ta đang nói bóng nói gió rằng sẽ tiêu diệt cô - Đồ nhi, sắp xếp một phòng cho cô nương. Ban đêm đi lại trong viện thế này không hay đâu. Sương đêm lạnh lắm.
- Vâng, thưa đại sư. Cô nương, mời đi theo ta.
- Vậy, cáo từ đại sư.
Đặng Vân Du nuối tiếc đi đến một căn phòng được sắp xếp ngăn nắp. Vị sư đồ rời đi, cô mới thở phào một hơi, nằm dài ra trên bàn.
- Thật hú hồn, làm tôi suýt nữa rớt tim ra ngoài. Trên đời này còn có người đáng sợ như vậy ư?
- Ông ta rất mạnh. - Vương An Cơ hóa thân ngồi trên ghế. Hắn lạnh nhạt nhìn cách bài trí trong phòng, là một căn phòng bình thường mà thôi.
- Đêm nay chúng ta không ra ngoài được rồi, phải làm sao?
- Yên tâm, ta lấy được nguyên khí rồi. - Vương An Cơ lấy một cái lọ nhỏ trong người ra. Đặng Vân Du đang ủ rũ lập tức tròn mắt.
- Anh lấy được khi nào?
- Lúc nãy, của tên đồ đệ còn lại trong phòng. Hắn ta tuy chỉ là một tên pháp sư cấp thấp bình thường nhưng có tuổi đời cũng không tệ, hẳn đã phục vụ khá lâu trong này nên mới được lão già kia tin tưởng như vậy. Cô nghĩ xem, một đại pháp sư nếu để người khác biết mình mỗi đêm đều ăn thịt người để nâng cao tu vi thì sẽ thế nào?
- Ông ta... vậy là ông ta thật sự ăn thịt người? - Đặng Vân Du hít một ngụm khí lạnh.
- Cô cũng thấy rồi. - Vương An Cơ cất lọ nguyên khí vào trong người, ung dung nói - Tham vọng của lão ta, ta nhìn ra được. Lão ta không muốn chỉ dừng lại là một pháp sư, mà muốn tu luyện thành một yêu quái, cũng giống như ta. Nhưng mà lão đã quá già rồi, nên muốn dùng cách nhanh nhất, chính là hấp thụ nguyên khí của con người.
- Thật đáng sợ! Pháp sư mà cũng độc ác như vậy.
- Vậy chứ cô thật sự nghĩ pháp sư nào cũng ngây ngô như Triệu Thụy Miên sao? - Vương An Cơ không nhịn được liếc cô một cái.
- Vậy chứ ai lại bất chấp cả tính mạng đi cứu pháp sư ngây ngô đó? Vương An Cơ, tôi phát hiện con người anh trong nóng ngoài lạnh, miệng thì nói như vậy mà trong lòng thì nghĩ khác nha. - Đặng Vân Du cười quỷ quái, chỉ chỉ vào ngực hắn. Vương An Cơ lạnh lùng gạt ra.
- Nói thừa. Vương Hầu đại nhân ta đây không muốn nợ nần ai, huống chi là một pháp sư tầm thường.
- Được rồi. Nhiệm vụ đã làm xong, sáng mai chúng ta xuất phát. Không ngờ Đặng Vân Du tôi cũng có ngày phát hiện được bí mật động trời thế này. - Đặng Vân Du vươn vai, trèo lên giường nằm ngủ một giấc.
Vương An Cơ ngồi im như tượng. Chỉ sợ việc không đơn giản như vậy. Nơi này nhìn qua tuy là tâm tĩnh như chốn chùa chiền nhưng kì thực che giấu những thứ đáng sợ ở bên trong. E rằng đêm nay bọn họ dễ dàng vào đây, sáng mai sẽ không dễ dàng thoát ra được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook