Quay Đầu Lại Bích Vân Tây
-
Chương 44
Hoa sen màu hạ thúc giục nhị sen không ngừng, gió thu qua hết mùa đông mai nở, nhánh cây đợi đến mùa xuân lại phát triển, sâu trong điện sau màng thêu mây.
Phương Huyễn yếu ớt tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe Phan Hải đọc rõ ràng từng câu từng chữ báo cáo chiến sự tiền phương.
Hoàng đế bị bệnh hơn nửa năm, từng có một lần bệnh thập tử nhất sinh, suýt nữa liền mất, những người đứng đầu triều đình lo lắng, Truy Dương Vương thừa cơ hội này, cuối cùng lật mặt nhấc lên hoạn loạn.
Hoàng đế hơi thở mỏng manh nghe được việc Truy Dương Vương khởi binh, không ngờ kiên cường giữ lại một hơi thở, trên giường ban thánh chỉ, lệnh Trấn quốc đại tướng quân Sử Tông Hòa dẫn mười vạn binh mã tiến công bình loạn, cũng tự viết một phong tín hàm điều Sử Trình đến Di Bang, thư có kèm theo tranh khi còn sống của trưởng công chúa, khiến Hãn vương đau đớn khó chịu, giận dữ vì hồng nhan, xuất binh cùng Thánh triều tấn công Truy Dương.
Truy Dương lúc mới đầu cũng có chút thu hoạch, đánh chiếm không ít đất đai. Phương Thứ thấy lợi tối mắt, ngang nhiên khởi binh, cũng không có chuẩn bị thỏa đáng, đợi đại quân Hán Di liên hợp đánh tới, nhất thời ngăn cản không được, lùi sâu về đất Thục, lợi dụng địa thế che chắn thiên nhiên của đất Thục, chống lại đại quân.
Phương Thứ quen thuộc phong thổ đất Thục, chính là không xuất binh, đợi quân thối lui sâu một chút, lại đánh tiếp, đại quân tiến sát lại lui sâu vào, chỉ tiến tiến lui lui như vậy, chọc Sử Tông Hòa tức đến giơ thẳng chân, cũng không thể làm được gì.
Hoàng đế nghe chiến báo, hơi hơi lắc đầu, ho khan hai tiếng, mở mắt ra chậm rãi nói: “Địa thế Thục trũng ở giữa, không thể xâm nhập, Sử Tông Hòa thật ra hiểu rõ! Chỉ là đại quân cứ kéo dài như thế, tổn quân thiệt tài, cũng không phải kế lâu dài a!” Nói xong, nhẹ nhàng thở dốc, lại nhắm hai mắt.
Phan Hải lên tiếng khuyên giải: “Hoàng thượng, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút!”
Phương Huyễn khoát tay: “Ngươi đi gọi Ôn Hàm Chi đến!”
Lão thái giám cúi đầu lên tiếng, vội vàng đi ra khỏi tẩm cung nhỏ giọng phân phó gọi Trung thư lệnh đến.
Khi Ôn Hàm Chi đến thấy hoàng đế đã muốn đứng lên, ngồi ngay ngắn sau thư án, trong tay nắm một tấm lụa trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, sắc mặt như buồn như vui.
Ôn Hàm Chi có một trực giác thật kỳ quái, tấm lụa trắng này hoàng đế luôn mang theo bên người, ngay cả khi bệnh nặng hôn mê cũng không cho người lấy đi. Hắn tâm tư linh mẫn, ẩn ẩn cảm thấy được mảnh vài này chắc có quan hệ với thái phó, nếu không hoàng đế sao lại không nỡ xa rời? Cũng từng trộm hỏi qua Phan Hải, lão thái giám than thở, chỉ là không cho một câu lời chắc chắn.
Hôm nay thật kỳ quái, lựa trắng luôn cất giữ bên người thế nhưng cầm trong tay, ngay cả Ôn Hàm Chi thông minh, cũng đoán không ra hoàng đế đến tột cùng lại nổi lên tâm tư gì!
Phương Huyễn nghe được tiếng thỉnh an của Trung thư lệnh, ảm đạm cười: “Hãy bình thân! Ban ngồi!”
Ôn Hàm Chi nghiêng người ngồi xuống: “Bệ hạ tuyên triệu vi thần, không biết vì chuyện gì?”
Hoàng đế nâng nâng tay với Phan Hải, lão thái giám hiểu ý, chạy vào trong phòng nâng một bao lụa đỏ đi tới.
Hoàng đế cất lụa trắng vào trong lòng ngực, giấu tốt trong người, tiếp nhận vật Phan Hải đưa tới, tay yếu nâng không được, “Phanh” một tiếng vật kia rơi trên thư án.
Hoàng đế tựa hồ có chút ngồi không xong, thân thể nghiêng về trước, một bàn tay chống bàn, tay kia chậm rãi cởi bỏ lụa đỏ, lộ ra một hộp vàng lấp lánh tô long vẽ phượng.
Mở hộp vàng ra, bên trong chứa một xấp sách lụa, Phương Huyễn lấy ra giao cho Phan Hải: “Đưa Ôn khanh nhìn một chút!”
Lòng Ôn Hàm Chi hoảng hốt, nhận ra hộp vàng chính là chiếu thư của các đời quân chủ thánh triều gửi cho bão quỹ (kho chứ báu vật), sách lụa trong hộp nhất định là thánh chiếu không thể nghi ngờ, sao lại đưa mình đọc qua?
Phan Hải cung kính nâng sách lụa giao cho Ôn Hàm Chi, Trung thư lệnh có chút chần chờ, giương mắt nhìn hoàng đế thần sắc bệnh tật tiều tụy đang tha thiết mong chờ, trong lòng mềm nhũn, vươn tay nhận lấy.
Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Ái khanh hãy nhìn một cái!”
Ôn Hàm Chi bất đắc dĩ, chỉ phải tùy tay mở ra, đọc xong nhất thời chấn động, hai tay nâng sách lụa giơ cao quá đầu, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thần không tài không đức, nhận không nổi nhiệm vụ trọng đại!”
Phương Huyễn mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Đứng lên đi! Trẫm liền đoán được ngươi sẽ có một chiêu này. Ôn ái khanh, ngày xưa là ai tiến cử ngươi lên con đường làm quan?”
Vẻ mặt Ôn Hàm Chi buồn bả: “Là..... Là thái phó thái tử!”
Hoàng đế gật đầu: “Lão sư từng nói với trẫm, Hàm Chi hành sự ổn thỏa, lời nói có mức độ, trong ngực giữ đại lược (sách lược) nhưng lại hiểu được giấu tài, nếu để ngươi làm mạnh tay, nhất định có thể trở thành một thế hệ hiền thần!”
Trung thư lệnh âm thầm đau buồn: “Thái phó......”
Hoàng đế cúi đầu thở dài: “Lão sư nói không sai! Hiện giờ, tình huống của trẫm ngươi cũng rõ, sợ là không qua được xuân này! Trẫm không tham nữ sắc, giữ không quá ba đứa con, của Tĩnh phi chính là kẻ ngốc, còn lại hai đứa tuổi còn quá nhỏ, không chịu nổi nhiệm vụ trọng đại. Trẫm càng nghĩ, có thể đảm đương trọng trách nhiếp chính vương, trong triều chỉ một mình khanh mà thôi! Ngươi không cần nói, chuyện này liền quyết định như thế, trẫm còn có chuyện hỏi ngươi!”
Ôn Hàm Chi âm thầm thở dài, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, giải quyết dứt khoát, chuyện nhiếp chính hộ quốc cực nhọc này thế nhưng rơi xuống đầu mình...... Ai, nằm sấp xuống: “Bệ hạ xin hỏi!”
Phương Huyễntrầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Văn quyển (sách dạng cuộn tròn như trong phim á >”<) được trình lên về vụ án lộ đề của Lễ bộ từ đầu xuân đến nay cũng chưa kết án, ngươi nói xem, hiện nay thẩm tra ra sao rồi?” Trong tâm Ôn Hàm Chi chấn động, biết thiên tử hỏi cái này cũng vì Tiêu Hàn Xa. Năm trước khảo thí mùa thu ngừng lại, các thí sinh có kháng cáo lên trên, nói quan viên Lễ bộ làm quan bất chính, lén lộ đề khảo thí, khoa cử lần này bất công. Tiêu Hàn Xa thân là Lễ bộ thượng thư, lại là quan chủ khảo, khó tránh khỏi chịu tội, bị lấy đi quan mão, giam vào thiên lao, chờ thẩm án hoàn tất rồi mới trừng phạt. Ai ngờ Tiêu Hàn Xa trời sinh tính ngay thẳng, như thế nào chịu được tội danh bực này, chỉ qua vài lần thẩm vấn, liền ở trong lao va vào tường bỏ mình chứng minh trong sạch. Chuyện này Ôn Hàm Chi biết đến, vội vàng nghĩ biện pháp lật lại bản án, nhưng chưa kịp cứu, liền nhận được tin tang lễ, lúc đó Trung thư lệnh đau xót không chịu nổi, hắn cùng Tiêu Hàn Xa là người cũ của Uý Oản, thái phó qua đời chưa được nửa năm, thân Tiêu Hàn Xa bị tù oan nhưng lại một mạng quy thiên, sao không khiến người sầu não? Khi hoàng đế bệnh dậy không khỏi giường, Ôn Hàm Chi từ trong giọng hoàng đế nghe ra Phương Huyễn cố ý che chở Tiêu Hàn Xa, chắc là do sự việc của thái phó, tin Lễ bộ thượng thư chết liền bị người áp chế, không dám báo cho hoàng đế biết. Chuyện thiên hạ luôn kỳ kỳ quái quái, Tiêu Hàn Xa chết không lâu, những người kiện lên kia nghỉ cáo trạng, chạy trốn vô tung vô ảnh, Ôn Hàm Chi nghiến răng nghiến lợi, lại khổ không thể tìm được người nọ giải oan cho Tiêu Hàn Xa, mà vụ án lộ đề này biến mất dần dần không ai hỏi lại nữa. Không thể tưởng được hoàng đế cư nhiên còn nhớ việc này, Ôn Hàm Chi quỳ sấp xuống, trong lòng ảo não, lời này nên hồi bẩm hoàng đế như thế nào đây? Phương Huyễn thấy hắn vẫn tự quỳ, nhíu mày nói: “Đứng lên đáp lời!” Trung thư lệnh hận không thể quỳ xuống dưới nền đất luôn, nghe thanh âm bệ hạ, bất đắc dĩ dứng dậy, thật cẩn thận trả lời: “Bệ hạ, cái án tử này đã muốn đã xong, đầu xuân, người kiện lên trên kia đã tự mình hủy đơn kiện!” Chân mày hoàng đế nhíu lại: “Nga? Vậy Tiêu Hàn Xa chắc là đã được thả? Sao còn chưa vào cung tạ ơn?” Ôn Hàm Chi cảm thấy một cái đầu của mình lớn bằng hai cái, chính là ngập ngừng: “Tiêu đại nhân...... Tiêu đại nhân......” Hoàng đế nhìn bộ dạng y y nha nha củ hắn, nổi lên nghi ngờ, nhếch mi hỏi: “Ôn khanh, ngươi có chuyện lừa dối trẫm?” Ôn Hàm Chi thở dài, sự tình tới nông nỗi này, giấu là giấu không được, khẽ cắn môi cuối cùng nói ra miệng: “Tiêu đại nhân không chịu nổi nhục, sớm...... sớm tự sát!” Nói xong, nhịn không được ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía hoàng đế. Phương Huyễn giật mình, thân thể chậm rãi dựa sát ra sau, yếu ớt dựa lưng vào ghế, ngữ thanh thì thào: “Tự sát...... Lão sư, ngươi muốn oán ta, ta cuối cùng không thể hộ được hắn......” Trong lòng Ôn Hàm Chi chua xót: “Bệ hạ......” Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, chua sót cười cười: “Trẫm bệnh đến mơ hồ, lại lỡ tánh mạng Tiêu hhanh...... gia quyến Tiêu khanh hiện tại nơi nào? Cuộc sống ra sao?” Trung thư lệnh vội vàng hồi bẩm: “Thần đã đem vợ con an trí ổn thỏa, cuộc sống thật thoải mái, bệ hạ không cần lo lắng!” Phương Huyễn gật đầu: “Vậy là tốt rồi! Ôn khanh, còn có một chuyện! chiến tranh với Thục không thể lâu, trẫm ra một đạo ý chỉ, ngươi khẩn cấp đem mười vạn quân đưa đến trong tay Sử Tông Hòa!” Ôn Hàm Chi khom người đồng ý: “Thần tuân chỉ!” Nhất thế tâm kì thiên kiếp tại, hậu thân duyến, dục kết tha sinh lí (Ý niệm một đời mong chờ ngàn kiếp, sau nếu có cơ hội, mong được cùng hắn sinh ra). Sau khi Ôn Hàm Chi lĩnh thánh chỉ rời khỏi, thần sắc Phương Huyễn mơ màng, lúc Phan Hải đỡ hắn vào tẩm cung nghỉ ngơi, đã đi đứng vô lực, cả người cơ hồ dựa vào trên cánh tay Phan Hải mới miễn cưỡng đi vào bên trong. Hoàng đế nhắm mắt, cũng không muốn nằm xuống, sai người lấy gối đặt sau người, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, phất tay cho người hậu hạ trong điện lui ra ngoài, chỉ để lại tổng quản thái giám Phan Hải. Lão thái giám quỳ gối trên ván giậm, phất trần gác tại một bên, thật cẩn thận cho hoàng đế uống mấy ngụm nước, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi một chút đi!” Phương Huyễn lắc lắc đầu, mở mắt ra, yên lặng nhìn lão thái giám đã thấy một khuôn mặt già nua: “Phan Hải, ngươi vẫn còn hận trẫm?” Phan Hải giật mình sững sờ, chậm rãi gục đầu xuống: “Hoàng thượng......” Hoàng đế cười đến thê thảm: “Mặc kệ ngươi có hận hay không, xem tại phần đồng tộc, trẫm cầu ngươi một chuyện!” Lão thái giám giật mình nâng hai mắt lên: “Hoàng thượng......” Phương Huyễn cố hết sức nhấc tay, xốc cổ tay áo lên, bệnh lâu làn da khô khốc héo rút, trên cánh tay tất cả đều là che kín vết dao, chỉ có một chỗ trên cổ tay hiện ra một khối màu sắc không giống. Phan Hải bỗng dưng chảy nước mắt: “Hoàng thượng......” Phương Huyễn cúi đầu ho khan: “Không nghĩ tới đi, trẫm cũng là người Vọng Thư...... Ai, trẫm không phải thái hậu sinh ra, cha ruột của trẫm là người lão sư mang đi!” Lão thái giám nhẹ nhàng run rẩy, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hoàng đế chậm rãi lấy một tấm lụa trắng bên người ra, ánh mắt dần dần ôn nhu: “Trẫm làm nhiều chuyện sai như vậy, lão sư nhất định không tha thứ! Chỉ là trẫm...... trẫm bỏ lỡ kiếp này, không nghĩ lại sai kiếp thứ hai! Trẫm chỉ nguyện được an táng bên cạnh lão sư, dù cho kiếp sau làm trâu làm ngựa, chỉ cần ở bên cạnh hắn, trẫm cũng không oán không hối.” Đột nhiên vươn tay đè lại đầu vai Phan Hải: “Phan Hải, trẫm cầu ngươi, cầu ngươi sau khi trẫm chết đưa đến Vân Tụ đi! Ngươi yên tâm, trẫm đã an bài thỏa đáng, dùng một khối thế thân nhập hoàng lăng, thân thể trẫm ngươi đốt đi, có thể đem tro cốt mang đi Vân Tụ! Lại nói tiếp, trẫm coi như là đệ tử Vân Tụ......” Lão thái giám lệ rơi đầy mặt: “Hoàng thượng......” Liếc mắt nhìn cái tay đặt trên vai mình kia, cánh tay nguyên bản trơn mịn chằng chịt vết thương, khô gầy như củi, một năm này, thể xác và tinh thần hoàng đế chịu đựng tra tấn đều hiện ra trên cánh tay kia. Hô hấp Phương Huyễn dồn dập: “Ngươi không muốn đáp ứng trẫm sao?” Phan Hải đột nhiên mềm lòng, hơn nửa năm, hoàng đế qua ngày thế nào, chính mình rõ ràng nhất, đau đớn bi thương muốn sống muốn chết nếu là người thường sớm điên rồi, cố tình còn miễn cưỡng nhẫn nhịn...... Chỉ tại lúc không người mới lộ ra vài phần. Nhất là đem dài nghĩ đến kìm nén, liền cắt trên người trên tay một miệng vết thương, Phan Hải nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy kinh hô ra tiếng, hoàng đế ảm đạm cười, không chút để ý phảy máu chảy trên tay: “Này tính là gì, lão sư lúc trước chỉ sợ so với cái này càng đau!” Lão thái giám run run, đột nhiên nằm sấp xuống, “bịch bịch” khấu đầu: “Hoàng thượng, nô tài đáp ứng ngài! Nô tài nhất định đem ngài đưa đến Vân Tụ!” Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười, thì thào hô một tiếng: “Lão sư......” Tay khoát trên đầu vai bỗng nhiên rơi xuống, thân mình yếu ớt nghiêng ngã vào mép giường. Phan Hải hoảng hốt, thất thanh kêu thảm: “Hoàng thượng......”
Phương Huyễn yếu ớt tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe Phan Hải đọc rõ ràng từng câu từng chữ báo cáo chiến sự tiền phương.
Hoàng đế bị bệnh hơn nửa năm, từng có một lần bệnh thập tử nhất sinh, suýt nữa liền mất, những người đứng đầu triều đình lo lắng, Truy Dương Vương thừa cơ hội này, cuối cùng lật mặt nhấc lên hoạn loạn.
Hoàng đế hơi thở mỏng manh nghe được việc Truy Dương Vương khởi binh, không ngờ kiên cường giữ lại một hơi thở, trên giường ban thánh chỉ, lệnh Trấn quốc đại tướng quân Sử Tông Hòa dẫn mười vạn binh mã tiến công bình loạn, cũng tự viết một phong tín hàm điều Sử Trình đến Di Bang, thư có kèm theo tranh khi còn sống của trưởng công chúa, khiến Hãn vương đau đớn khó chịu, giận dữ vì hồng nhan, xuất binh cùng Thánh triều tấn công Truy Dương.
Truy Dương lúc mới đầu cũng có chút thu hoạch, đánh chiếm không ít đất đai. Phương Thứ thấy lợi tối mắt, ngang nhiên khởi binh, cũng không có chuẩn bị thỏa đáng, đợi đại quân Hán Di liên hợp đánh tới, nhất thời ngăn cản không được, lùi sâu về đất Thục, lợi dụng địa thế che chắn thiên nhiên của đất Thục, chống lại đại quân.
Phương Thứ quen thuộc phong thổ đất Thục, chính là không xuất binh, đợi quân thối lui sâu một chút, lại đánh tiếp, đại quân tiến sát lại lui sâu vào, chỉ tiến tiến lui lui như vậy, chọc Sử Tông Hòa tức đến giơ thẳng chân, cũng không thể làm được gì.
Hoàng đế nghe chiến báo, hơi hơi lắc đầu, ho khan hai tiếng, mở mắt ra chậm rãi nói: “Địa thế Thục trũng ở giữa, không thể xâm nhập, Sử Tông Hòa thật ra hiểu rõ! Chỉ là đại quân cứ kéo dài như thế, tổn quân thiệt tài, cũng không phải kế lâu dài a!” Nói xong, nhẹ nhàng thở dốc, lại nhắm hai mắt.
Phan Hải lên tiếng khuyên giải: “Hoàng thượng, ngươi hãy nghỉ ngơi một chút!”
Phương Huyễn khoát tay: “Ngươi đi gọi Ôn Hàm Chi đến!”
Lão thái giám cúi đầu lên tiếng, vội vàng đi ra khỏi tẩm cung nhỏ giọng phân phó gọi Trung thư lệnh đến.
Khi Ôn Hàm Chi đến thấy hoàng đế đã muốn đứng lên, ngồi ngay ngắn sau thư án, trong tay nắm một tấm lụa trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, sắc mặt như buồn như vui.
Ôn Hàm Chi có một trực giác thật kỳ quái, tấm lụa trắng này hoàng đế luôn mang theo bên người, ngay cả khi bệnh nặng hôn mê cũng không cho người lấy đi. Hắn tâm tư linh mẫn, ẩn ẩn cảm thấy được mảnh vài này chắc có quan hệ với thái phó, nếu không hoàng đế sao lại không nỡ xa rời? Cũng từng trộm hỏi qua Phan Hải, lão thái giám than thở, chỉ là không cho một câu lời chắc chắn.
Hôm nay thật kỳ quái, lựa trắng luôn cất giữ bên người thế nhưng cầm trong tay, ngay cả Ôn Hàm Chi thông minh, cũng đoán không ra hoàng đế đến tột cùng lại nổi lên tâm tư gì!
Phương Huyễn nghe được tiếng thỉnh an của Trung thư lệnh, ảm đạm cười: “Hãy bình thân! Ban ngồi!”
Ôn Hàm Chi nghiêng người ngồi xuống: “Bệ hạ tuyên triệu vi thần, không biết vì chuyện gì?”
Hoàng đế nâng nâng tay với Phan Hải, lão thái giám hiểu ý, chạy vào trong phòng nâng một bao lụa đỏ đi tới.
Hoàng đế cất lụa trắng vào trong lòng ngực, giấu tốt trong người, tiếp nhận vật Phan Hải đưa tới, tay yếu nâng không được, “Phanh” một tiếng vật kia rơi trên thư án.
Hoàng đế tựa hồ có chút ngồi không xong, thân thể nghiêng về trước, một bàn tay chống bàn, tay kia chậm rãi cởi bỏ lụa đỏ, lộ ra một hộp vàng lấp lánh tô long vẽ phượng.
Mở hộp vàng ra, bên trong chứa một xấp sách lụa, Phương Huyễn lấy ra giao cho Phan Hải: “Đưa Ôn khanh nhìn một chút!”
Lòng Ôn Hàm Chi hoảng hốt, nhận ra hộp vàng chính là chiếu thư của các đời quân chủ thánh triều gửi cho bão quỹ (kho chứ báu vật), sách lụa trong hộp nhất định là thánh chiếu không thể nghi ngờ, sao lại đưa mình đọc qua?
Phan Hải cung kính nâng sách lụa giao cho Ôn Hàm Chi, Trung thư lệnh có chút chần chờ, giương mắt nhìn hoàng đế thần sắc bệnh tật tiều tụy đang tha thiết mong chờ, trong lòng mềm nhũn, vươn tay nhận lấy.
Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Ái khanh hãy nhìn một cái!”
Ôn Hàm Chi bất đắc dĩ, chỉ phải tùy tay mở ra, đọc xong nhất thời chấn động, hai tay nâng sách lụa giơ cao quá đầu, “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thần không tài không đức, nhận không nổi nhiệm vụ trọng đại!”
Phương Huyễn mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Đứng lên đi! Trẫm liền đoán được ngươi sẽ có một chiêu này. Ôn ái khanh, ngày xưa là ai tiến cử ngươi lên con đường làm quan?”
Vẻ mặt Ôn Hàm Chi buồn bả: “Là..... Là thái phó thái tử!”
Hoàng đế gật đầu: “Lão sư từng nói với trẫm, Hàm Chi hành sự ổn thỏa, lời nói có mức độ, trong ngực giữ đại lược (sách lược) nhưng lại hiểu được giấu tài, nếu để ngươi làm mạnh tay, nhất định có thể trở thành một thế hệ hiền thần!”
Trung thư lệnh âm thầm đau buồn: “Thái phó......”
Hoàng đế cúi đầu thở dài: “Lão sư nói không sai! Hiện giờ, tình huống của trẫm ngươi cũng rõ, sợ là không qua được xuân này! Trẫm không tham nữ sắc, giữ không quá ba đứa con, của Tĩnh phi chính là kẻ ngốc, còn lại hai đứa tuổi còn quá nhỏ, không chịu nổi nhiệm vụ trọng đại. Trẫm càng nghĩ, có thể đảm đương trọng trách nhiếp chính vương, trong triều chỉ một mình khanh mà thôi! Ngươi không cần nói, chuyện này liền quyết định như thế, trẫm còn có chuyện hỏi ngươi!”
Ôn Hàm Chi âm thầm thở dài, hoàng đế miệng vàng lời ngọc, giải quyết dứt khoát, chuyện nhiếp chính hộ quốc cực nhọc này thế nhưng rơi xuống đầu mình...... Ai, nằm sấp xuống: “Bệ hạ xin hỏi!”
Phương Huyễntrầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Văn quyển (sách dạng cuộn tròn như trong phim á >”<) được trình lên về vụ án lộ đề của Lễ bộ từ đầu xuân đến nay cũng chưa kết án, ngươi nói xem, hiện nay thẩm tra ra sao rồi?” Trong tâm Ôn Hàm Chi chấn động, biết thiên tử hỏi cái này cũng vì Tiêu Hàn Xa. Năm trước khảo thí mùa thu ngừng lại, các thí sinh có kháng cáo lên trên, nói quan viên Lễ bộ làm quan bất chính, lén lộ đề khảo thí, khoa cử lần này bất công. Tiêu Hàn Xa thân là Lễ bộ thượng thư, lại là quan chủ khảo, khó tránh khỏi chịu tội, bị lấy đi quan mão, giam vào thiên lao, chờ thẩm án hoàn tất rồi mới trừng phạt. Ai ngờ Tiêu Hàn Xa trời sinh tính ngay thẳng, như thế nào chịu được tội danh bực này, chỉ qua vài lần thẩm vấn, liền ở trong lao va vào tường bỏ mình chứng minh trong sạch. Chuyện này Ôn Hàm Chi biết đến, vội vàng nghĩ biện pháp lật lại bản án, nhưng chưa kịp cứu, liền nhận được tin tang lễ, lúc đó Trung thư lệnh đau xót không chịu nổi, hắn cùng Tiêu Hàn Xa là người cũ của Uý Oản, thái phó qua đời chưa được nửa năm, thân Tiêu Hàn Xa bị tù oan nhưng lại một mạng quy thiên, sao không khiến người sầu não? Khi hoàng đế bệnh dậy không khỏi giường, Ôn Hàm Chi từ trong giọng hoàng đế nghe ra Phương Huyễn cố ý che chở Tiêu Hàn Xa, chắc là do sự việc của thái phó, tin Lễ bộ thượng thư chết liền bị người áp chế, không dám báo cho hoàng đế biết. Chuyện thiên hạ luôn kỳ kỳ quái quái, Tiêu Hàn Xa chết không lâu, những người kiện lên kia nghỉ cáo trạng, chạy trốn vô tung vô ảnh, Ôn Hàm Chi nghiến răng nghiến lợi, lại khổ không thể tìm được người nọ giải oan cho Tiêu Hàn Xa, mà vụ án lộ đề này biến mất dần dần không ai hỏi lại nữa. Không thể tưởng được hoàng đế cư nhiên còn nhớ việc này, Ôn Hàm Chi quỳ sấp xuống, trong lòng ảo não, lời này nên hồi bẩm hoàng đế như thế nào đây? Phương Huyễn thấy hắn vẫn tự quỳ, nhíu mày nói: “Đứng lên đáp lời!” Trung thư lệnh hận không thể quỳ xuống dưới nền đất luôn, nghe thanh âm bệ hạ, bất đắc dĩ dứng dậy, thật cẩn thận trả lời: “Bệ hạ, cái án tử này đã muốn đã xong, đầu xuân, người kiện lên trên kia đã tự mình hủy đơn kiện!” Chân mày hoàng đế nhíu lại: “Nga? Vậy Tiêu Hàn Xa chắc là đã được thả? Sao còn chưa vào cung tạ ơn?” Ôn Hàm Chi cảm thấy một cái đầu của mình lớn bằng hai cái, chính là ngập ngừng: “Tiêu đại nhân...... Tiêu đại nhân......” Hoàng đế nhìn bộ dạng y y nha nha củ hắn, nổi lên nghi ngờ, nhếch mi hỏi: “Ôn khanh, ngươi có chuyện lừa dối trẫm?” Ôn Hàm Chi thở dài, sự tình tới nông nỗi này, giấu là giấu không được, khẽ cắn môi cuối cùng nói ra miệng: “Tiêu đại nhân không chịu nổi nhục, sớm...... sớm tự sát!” Nói xong, nhịn không được ngẩng đầu, lo lắng nhìn về phía hoàng đế. Phương Huyễn giật mình, thân thể chậm rãi dựa sát ra sau, yếu ớt dựa lưng vào ghế, ngữ thanh thì thào: “Tự sát...... Lão sư, ngươi muốn oán ta, ta cuối cùng không thể hộ được hắn......” Trong lòng Ôn Hàm Chi chua xót: “Bệ hạ......” Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, chua sót cười cười: “Trẫm bệnh đến mơ hồ, lại lỡ tánh mạng Tiêu hhanh...... gia quyến Tiêu khanh hiện tại nơi nào? Cuộc sống ra sao?” Trung thư lệnh vội vàng hồi bẩm: “Thần đã đem vợ con an trí ổn thỏa, cuộc sống thật thoải mái, bệ hạ không cần lo lắng!” Phương Huyễn gật đầu: “Vậy là tốt rồi! Ôn khanh, còn có một chuyện! chiến tranh với Thục không thể lâu, trẫm ra một đạo ý chỉ, ngươi khẩn cấp đem mười vạn quân đưa đến trong tay Sử Tông Hòa!” Ôn Hàm Chi khom người đồng ý: “Thần tuân chỉ!” Nhất thế tâm kì thiên kiếp tại, hậu thân duyến, dục kết tha sinh lí (Ý niệm một đời mong chờ ngàn kiếp, sau nếu có cơ hội, mong được cùng hắn sinh ra). Sau khi Ôn Hàm Chi lĩnh thánh chỉ rời khỏi, thần sắc Phương Huyễn mơ màng, lúc Phan Hải đỡ hắn vào tẩm cung nghỉ ngơi, đã đi đứng vô lực, cả người cơ hồ dựa vào trên cánh tay Phan Hải mới miễn cưỡng đi vào bên trong. Hoàng đế nhắm mắt, cũng không muốn nằm xuống, sai người lấy gối đặt sau người, nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, phất tay cho người hậu hạ trong điện lui ra ngoài, chỉ để lại tổng quản thái giám Phan Hải. Lão thái giám quỳ gối trên ván giậm, phất trần gác tại một bên, thật cẩn thận cho hoàng đế uống mấy ngụm nước, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nghỉ ngơi một chút đi!” Phương Huyễn lắc lắc đầu, mở mắt ra, yên lặng nhìn lão thái giám đã thấy một khuôn mặt già nua: “Phan Hải, ngươi vẫn còn hận trẫm?” Phan Hải giật mình sững sờ, chậm rãi gục đầu xuống: “Hoàng thượng......” Hoàng đế cười đến thê thảm: “Mặc kệ ngươi có hận hay không, xem tại phần đồng tộc, trẫm cầu ngươi một chuyện!” Lão thái giám giật mình nâng hai mắt lên: “Hoàng thượng......” Phương Huyễn cố hết sức nhấc tay, xốc cổ tay áo lên, bệnh lâu làn da khô khốc héo rút, trên cánh tay tất cả đều là che kín vết dao, chỉ có một chỗ trên cổ tay hiện ra một khối màu sắc không giống. Phan Hải bỗng dưng chảy nước mắt: “Hoàng thượng......” Phương Huyễn cúi đầu ho khan: “Không nghĩ tới đi, trẫm cũng là người Vọng Thư...... Ai, trẫm không phải thái hậu sinh ra, cha ruột của trẫm là người lão sư mang đi!” Lão thái giám nhẹ nhàng run rẩy, không biết nên nói tiếp như thế nào. Hoàng đế chậm rãi lấy một tấm lụa trắng bên người ra, ánh mắt dần dần ôn nhu: “Trẫm làm nhiều chuyện sai như vậy, lão sư nhất định không tha thứ! Chỉ là trẫm...... trẫm bỏ lỡ kiếp này, không nghĩ lại sai kiếp thứ hai! Trẫm chỉ nguyện được an táng bên cạnh lão sư, dù cho kiếp sau làm trâu làm ngựa, chỉ cần ở bên cạnh hắn, trẫm cũng không oán không hối.” Đột nhiên vươn tay đè lại đầu vai Phan Hải: “Phan Hải, trẫm cầu ngươi, cầu ngươi sau khi trẫm chết đưa đến Vân Tụ đi! Ngươi yên tâm, trẫm đã an bài thỏa đáng, dùng một khối thế thân nhập hoàng lăng, thân thể trẫm ngươi đốt đi, có thể đem tro cốt mang đi Vân Tụ! Lại nói tiếp, trẫm coi như là đệ tử Vân Tụ......” Lão thái giám lệ rơi đầy mặt: “Hoàng thượng......” Liếc mắt nhìn cái tay đặt trên vai mình kia, cánh tay nguyên bản trơn mịn chằng chịt vết thương, khô gầy như củi, một năm này, thể xác và tinh thần hoàng đế chịu đựng tra tấn đều hiện ra trên cánh tay kia. Hô hấp Phương Huyễn dồn dập: “Ngươi không muốn đáp ứng trẫm sao?” Phan Hải đột nhiên mềm lòng, hơn nửa năm, hoàng đế qua ngày thế nào, chính mình rõ ràng nhất, đau đớn bi thương muốn sống muốn chết nếu là người thường sớm điên rồi, cố tình còn miễn cưỡng nhẫn nhịn...... Chỉ tại lúc không người mới lộ ra vài phần. Nhất là đem dài nghĩ đến kìm nén, liền cắt trên người trên tay một miệng vết thương, Phan Hải nhớ rõ lần đầu tiên mình thấy kinh hô ra tiếng, hoàng đế ảm đạm cười, không chút để ý phảy máu chảy trên tay: “Này tính là gì, lão sư lúc trước chỉ sợ so với cái này càng đau!” Lão thái giám run run, đột nhiên nằm sấp xuống, “bịch bịch” khấu đầu: “Hoàng thượng, nô tài đáp ứng ngài! Nô tài nhất định đem ngài đưa đến Vân Tụ!” Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười, thì thào hô một tiếng: “Lão sư......” Tay khoát trên đầu vai bỗng nhiên rơi xuống, thân mình yếu ớt nghiêng ngã vào mép giường. Phan Hải hoảng hốt, thất thanh kêu thảm: “Hoàng thượng......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook