Quay Đầu Lại Bích Vân Tây
-
Chương 40
Vãng sự thủy điều điều, kỷ phiên hồn tiêu. ( Chuyện xưa như nước xa vạn dặm, trải qua linh hồn tiêu thất)
Phan Hải lạnh lùng nhìn bóng dáng cửu ngũ chí tôn chậm rãi đi xuống phía dưới, hoàng trù rực rỡ bị nước bùn vấy lên, khuôn mặt tuấn mỹ thảm trắng như tờ, thân thể ngạo nghễ đĩnh trực trước kia như không chịu được đau đớn cuồn cuộn nơi sâu thẳm, gió nhẹ phẩy, mi dài nén chặt, nhìn không ra một chút sức sống.
Lão thái giám vẫn yên lặng, bên cạnh hai tòa mộ phần nho nhỏ, trong lòng hắn rõ ràng, nhất định có một toà chôn bào thai năm sáu tháng kia, hôm qua… Trong lòng quặn đau khó nhịn, hôm qua chính mình từng tràn đầy hy vọng, đó là ước muốn Vọng Thư, hậu duệ trăng sáng! Hắn cũng rõ ràng bào thai kia nhất định là long tử của đế vương, hỏi cả hoàng cung, ai có thể khiến thái phó tự cam khuất mang thai?
Mưa gió tạt qua lòng người, chỉ có một đêm, tất cả chờ đợi trong nháy mắt hóa thành bọt nước, chẳng lẽ Vọng Thư tộc bị hạ lời nguyền sao? Vận mệnh của người trong tộc tại sao lúc nào cũng thê thảm như vậy, thê lương như vậy?
Tủi thân, oán hận, hối hận, đau đớn… Bao nhiêu tình cảm dồn dập trong lòng, Phan Hải bỗng nhiên nghĩ mình nhiều tuổi như vậy vẫn còn sống… Vẫn sống đến tột cùng là vì cái gì? Đối mặt với khuôn mặt không chút huyết sắc của hoàng đế, hắn chậm rãi tưởng tượng, tưởng tượng dáng dấp đứa nhỏ thay đổi, tưởng tượng vẻ mặt yêu thương của thái phó… Gần như ác độc mà nhìn Phương Huyễn theo từng câu từng chữ của hắn dần dần run rẩy không ngừng, cuối cùng miệng phun tiên huyết ngất đi.
Ngoài rừng tiếng người ồn ào, Phan Hải vô tri vô giác, trong đầu trong lòng tất cả đều là khuôn mặt tro nguội của thái phó, cánh tay buông xuống vô lực… Đã bao nhiêu năm, hắn cũng từng muốn tìm kiếm thân nhân trong tộc, thế nhưng thân bị giam cầm sâu trong hoàng cung, đi về nơi đâu mà tìm?
Ai ngờ, thân nhân rốt cuộc lại ở ngay bên cạnh mình, cô tuyệt phiêu dật, mai đưa tuấn nhã, hào quang toả ra rực rỡ, liếc nhìn phi phàm như vậy… Lão thái giám mừng rỡ kích động không thôi, trong nháy mắt giống như cô thuyền về ngạn, cây khô gặp mùa xuân. Tuổi đã cao, khát vọng tìm lại người thân vốn đã đã chết, ông trời lại thương xót, giúp cho ước vọng cả một đời.
Ai có thể ngờ? Ai có thể ngờ được? Chỉ trong một đêm, Chỉ là một lần mặt trời lặn rồi lại mọc, chỉ là một hồi cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn), lại làm tất cả tiêu tan thành mây khói… Đến tột cùng là tại sao? Đến tột cùng là vì cái gì? Chỉ một đêm thôi, vật còn người mất, mộng đoạn hồn tan! (ta chém >.<) Phan Hải không rõ ràng nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn cũng hiểu được, ai có thể làm thái phó bị thương? Ai có thể động đến thái phó? Hỏi tất cả, chỉ có duy nhất người trước mắt, trừ hắn ra còn có ai? Vị này là thiên tử người trên vạn người, vị này nắm giữ vạn lý non sông! Lắc đầu, hận không thể giết mình, hôm qua nét mặt thái phó khác thường, thái độ khác thường, xông thẳng vào ngự thư phòng, hoàng đế không những chưa hề giáng tội, còn hạ chỉ ban thưởng tửu yến Vĩnh Yên cung, muốn cùng thái phó bả tửu ngôn hoan, cộng độ lương tiêu! (nâng chén vui cười, cùng chung đêm đẹp) Lương tiêu… Ha ha, gió mưa đảo điên, đêm sao đẹp được, tửu yến kia… Phan Hải cúi đầu hoa râm, hai tay gắt gao xiết góc áo, tửu yến kia nhất định có chuyện, bằng không… Chỉ tại mình sơ suất quá, hoàng đế phất tay áo quay về tẩm cung, tức giận tràn đầy đã cảm giác khác thường, nhưng vẫn lề mề lâu như vậy, nếu là lúc đó có thể… Không khỏi nhớ tới một canh giờ trước, thái phó hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên mở hai mắt vẻ mặt xám trắng, khí lực suy yếu, gọi mình tiến lại sát giường, không gì trở ngại, cánh bị hắn điểm huyệt. Thái phó cười đến không màng danh lợi: “Phan công công, ta và ngươi tương giao mấy chục năm, chưa từng nghĩ đến là người đồng tộc, xem như người thân, Úy Oản có một chuyện muốn phiền công công!” Giống như có thêm vài phần sức lực, nhắm mắt trì hoãn, tiếp tục nói: “Úy Oản là đệ tử Vân Tụ, dựa vào tổ chế Vân Tụ, vốn không nên đặt chân vào quan trường…. Ôi, giờ đây lời này nói sao vô nghĩa, tự Úy Oản tiến vào triều đình, lại không từng vì sư môn hao tốn tâm lực, thực vô cùng hổ thẹn…” Đột nhiên che miệng lại, kịch liệt ho khan, mắt sắc lão thái giám, trông thấy máu tươi chậm rãi tràn ra theo kẽ tay, run giọng nói: “Thái phó…” Úy Oản miễn cưỡng khoát tay áo, nghỉ tạm chốc lát lại nói: “Tuy là như vậy, Úy Oản vẫn tự nhận thân này thuộc về Vân Tụ! Vân Tụ môn hạ, sau khi chết trở về Vân Tụ, táng nơi núi xanh mây trắng… “Vẻ mặt có chút hoang mang, nhíu mày tỉnh táo lại, trong mắt chảy qua một mạt cay đắng: “Làm phiền công công đợi ta chết xong hoả táng thân xác này, lấy tro cốt, đưa về Vân Tụ! Chỉ mong… lúc sống không thể trở về sư môn, chết đi có thể về lại mây trên đinht núi…” Cúi đầu ho khan, xốc lên tự mình đi hài, đỡ bên giường đứng lên. Lão thái giám hoảng sợ: “Thái phó, ngài muốn làm gì?” Úy Oản có chút lung lay đi hướng cửa điện: “Công lực ta có hạn, qua một hai canh giờ huyệt đạo tự giải, công công chớ lo lắng! Khụ khụ…” “Úy Oản không thuộc hoàng tộc, không thể ở tại chỗ này… Việc phía sau, phiền công công… ” Càng nói, bóng dáng loạng choạng đi càng xa… Phiền công công… Phiền công công… Phan Hải đột nhiên nhảy dựng lên, mình đang làm cái gì, ở chỗ này hối hận, lại quên giao phó của thái phó, nếu như….. Nếu như… Xấu hổ, mê muội phóng ra khỏi rừng, vừa vặn đụng phải Lưu Trụ đang lục soát vào trong rừng. Lưu Trụ muốn chửi ầm lên, đang lúc giương mắt trông thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão thái giám, nhất thời thay khuôn mặt tươi cười: “Phan tổng quản… “Phan Hải không để ý tới, khom người lao ra khỏi rừng mai. Lưu Trụ nghĩ không ra ý gì, dáng dấp lửa bén mông này của tổng quản công công là sao, thôi mặc kệ hắn, đã là đi ra từ bên trong, chẳng lẽ bên trong có chuyện gì xảy ra sao? Bộ dáng sao lại sợ hãi? Hắn mang theo một nhóm thái giám thị vệ nối tiếp nhau đi vào chỗ sâu trong rừng mai. Chỉ chốc lát sau, trong rừng truyền ra tiếng kêu kinh hãi: “Hoàng thượng… ” Chích nhất liêm phong, nhất toa vũ, đoạn tống chu nhan như hứa. Cốc Lương Văn Hiên si ngốc ngồi im nở mép giường, giữa đệm chăn diễm hồng, người nọ như còn sống, môi nâng lên mạt trăng non phía chân trời, mi dài như cánh bướm đang ngủ. Lặng lẽ lấy tay xoa nhẹ dung nhan tuấn tú, cảm giác băng lãnh nơi đầu ngón làm nổi lên đau đớn liên miên không dứt, là ta sai rồi, chỉ là vài việc nhỏ, tại sao phải nổi nóng? Tại sao phải rời đi? Chẳng phải biết nhân sinh vô thường, khi gặp lại hận đã tầng tầng! Muốn khóc nhưng cảm thấy trong lòng ngây dại mà vô lệ, hoá ra đau đớn đến tận cùng, nước mắt đúng là chảy không được… Úy Oản ngươi ngủ an tâm như vậy, có từng thấy ta tha thiết chờ đợi? Mong hồn ngươi lên mây xanh mong ngươi vui vẻ an lạc mong ngươi vứt bỏ oán hận cả đời mong ngươi bỏ xuống một thân lo âu mong ngươi giữa mi không còn muộn phiền mong ngươi từ nay về sau sống trong phong nguyệt không thêm oán hờn… Úy Oản… Phan Hải vọt vào Thọ Nhân điện, bước nhân như nhũn ra, thấy đập vào mắt là người nằm trên giường, thở phào một cái: may mắn, may là chưa có chuyện gì sai lần! Loạng choạng đến trước giường, đưa tay lau khuôn mặt ướt át, thấp giọng nói: “Tiên sinh, thái phó có căn dặn nô tài!” Cốc Lương Văn Hiên cũng không ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Nói đi!” Lão thái giám lăng lăng nhìn khuôn mặt trầm tĩnh trên giường: “Thái phó nói, môn đệ Vân Tụ, sau khi chết đem trở về Vân Tụ, sống không thể trở lại sư môn, chỉ mong chết xong có thể lại một lần được trở về mây trên đỉnh núi… Dặn bảo nô tài… hoả thiêu, đem tro cốt, đưa lên Vân Tụ!” Đôi mắt Văn Hiên thâm u chuyển có chút chậm chạp, gật đầu nói: “Bản chất thanh cao, đất nào xứng để chôn cất, thân thể mục nát! Cũng đúng cũng đúng… ” Lời còn chưa dứt, lại nghe ngoài điện một trận tiếng động lớn tiến từ xa đến. Lưu Trụ dẫn một đám thái giám thị vệ gào thét vào Thọ Nhân điện, trông thấy Phan Hải trước giường, cười nhạt phân phó: “Phan Hải nghịch thiên hành thích vua, tội ác tày trời, trói lại!” Lập tức có thị vệ tiến lên cầm dây thừng trói lão thái giám. Mi Cốc Lương Văn Hiên khẽ nâng, lạnh lùng nói: “Làm gì?” Lưu Trụ tuy rằng cũng thân phận xác thực của người này, nhưng biết mình tuyệt đối không thể trêu vào, chắp tay thi lễ: “Tiên sinh coi, tên này mưu hại hoàng thượng, tội không thể tha, nên hạ ngục xét xử!” Văn Hiên lời nói băng hàn: “Mưu hại hoàng thượng? Ngươi có nhân chứng?” Lưu Trụ ngẩn người, cây ngay không sợ chết đứng: “Hoàng thượng té xỉu giữa rừng mai, nô tài đi cứu đúng lúc đụng phải Phan Hải từ bên trong lao ra… ” Cốc Lương Văn Hiên cẩn thận dém lại chăn, chắc chắn một chút gió cũng không thể lọt vào, tay lại xoa nhẹ hai má Úy Oản, thanh âm càng lạnh: “Ta cũng từ trong rừng kia đi ra, ngươi có phải cũng muốn trói ta lại xét xử hay không?” ” Đó là đương nhiên!” Theo tiêng nữ nhân cao vút, trong điện một bọn thị vệ thái giám “bụp” đồng loạt quỳ xuống: “Thái hậu nương nương vạn phúc!” Cốc Lương Văn Phương từng bước một bước vào Thọ Nhân điện, đôi mắt đẹp sưng đỏ, nhìn chăm chú người ngồi im lặng bên giường: “Hoàng đế té xỉu ở giữa rừng mai, người ở chỗ này đều có hiềm nghi! Lưu Trụ, nghe ý chỉ ai gia, lập tức đem hai tên nghịch tặc tống vào thiên lao!” Cốc Lương Văn Hiên ngồi thẳng bất động, trong mắt dần dần mọc lên một cỗ tàn nhẫn, tay trái chậm rãi đánh lên, lòng bàn tay như ngân, gằn từng chữ: “Cốc Lương Văn Phương, ngươi đến hôm nay rồi mà vẫn không thay đổi, sao không ngoan ngoãn ở lại Từ Trữ cung của ngươi, ta xem Phương Huyễn đa phần cũng sẽ không động đến ngươi, nếu như không phải… ” Rồi đột nhiên ầm ra một chưởng, sau tiếng vang lớn, tường nứt cửa lệch, cột chống trước Thọ Nhân điện đứt đôi. Ánh mắt hàn ý bức người, chậm rãi đảo qua từng tên thị vệ thái giám giương mắt đờ đẫn: “Cốc Lương Văn Hiên không phải hạng người thiện tâm, nếu là có người không biết tự lượng sức mình, không ngại tiến lên thử xem!” Mọi người đều hoảng hốt, Lưu Trụ run rẩy mà nhìn hoàng thái hậu: “Thái…. Thái hậu…” Cốc Lương Văn Phương hoa dung thất sắc, còn chưa lấy lại bình tĩnh: “Ngươi… Ngươi ngươi… Trong cung cao thủ như mây, Cốc Lương Văn Hiên, ngươi cho là bằng một người có thể giữ được hai người các ngươi an toàn thoát đi?” Văn Hiên ngửa đầu cười dài: “Đúng không?” Thân hình như lông vũ tung bay, trong lúc đó sao nhãng đã đặt bên hông Cốc Lương Văn Phương, tay phải hơi móc, bóp lấy sau gáy nhẵn nhụi của thái hậu, chút một ra sức: “Cốc Lương Văn Phương, ngươi coi thường ta như vậy, khi tất yếu ta cũng lại dùng chút thủ đoạn như thế!” Cốc Lương Văn Phương bị hắn bóp đến nghẹn khí, khuôn mặt trắng nõn trướng đỏ bừng: “Buông… Buông tay… ” Văn Hiên vung tay, khó khăn lắm đem nàng vứt ra khỏi điện, ngã nhào trên bậc thang, lạnh lùng khiển trách: “Cút đi! Nhớ kỹ, Cốc Lương Văn Hiên ngày xưa ngây thơ, mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ngươi còn muốn ngồi ở vị trí thái hậu, thì mau về học lại cách trông thời thế! Phương Huyễn đã cứu ta ra, ngươi dù sao vẫn nên giác ngộ!” Thái hậu nửa ghé vào trên bậc thang, tức giận đến trâm cài động loạn, mắt khẽ đảo hôn mê bất tỉnh, làm cho một đoàn cung nữ thái giám hô to gọi nhỏ xông lên nâng hoàng thái hậu dậy. Trong điện vẻn vẹn chỉ còn Lưu Trụ, Văn Hiên lia lại ánh mắt: “Ngươi cũng muốn bị văng ra?” Lưu Trụ hai tay động loạn, dưới chân vội vàng cuống quýt đi ra phía ngoài: “Nô tài cáo… Xin cáo lui…. ” Uốn éo cơ thể, hoang mang rối loạn chạy trốn rất nhanh. Cốc Lương Văn Hiên lạnh lùng mà nghe âm thanh rối loạn bên ngoài dần đi xa, rồi mới nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, đi tới trước giường, cởi trói cho Phan Hải, cuộn lại tay áo dè dặt ôm lấy dần dần lộ vẻ cứng ngắc của Úy Oản, xoay người lại bước về phía cửa: “Đi theo ta!” Phan Hải nhắm mắt theo đuôi: “Tiên sinh muốn mang thái phó đi chỗ nào?” Giọng nói Văn Hiên ôn hoà: “Thân thể hắn đã có biến hoá, nhưng ta lại không có phương pháp nào bảo trụ dung nhan hắn không đổi… Chi bằng nhanh chóng hoả thiêu, cũng mau mau đưa hắn về Vân Tụ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của!” Thanh lệ tẫn, niệu hôi khởi. (nước mắt rơi cạn, tro bụi bay lên) Ánh lửa rừng rực, mai diệp (lá cây mai) lay động, vân lá xanh ngọc rơi xuống giữa lửa rực, co lại thành một khối, nháy mắt thành tro. Phan Hải trơ mắt nhìn dung nhan quen thuộc chậm rãi bị lửa lớn nuốt lấy, hơi nóng phả ra khiến người hận không thể đem thân cùng tuẫn, nước mắt chảy bất tận lại tràn ra, từng giọt từng giọt không ngừng, lau cũng lau không hết, hai đầu gối chậm rãi thả lỏng ra, “cộp” Một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thái phó… ” Cốc Lương Văn Hiên chắp tay mà đứng, dung nhan tinh tế trắng noãn vô biểu tình, ngửa đầu hướng lên trời, dường như một giọt nước hoen ra nơi viền mắt, cúi đầu cười, hoá ra, cuối cùng cũng có nước mắt… Lão thái giám khóc khó có thể kìm xuống, giữa giương mắt, hoảng sợ thất sắc, Cốc Lương Văn Hiên đưa lưng về phía, tấm lưng ngay như tùng, rộng nhu bộc, không biết đứng dậy khi nào, đột nhiên tóc đen dần dần chuyển trắng, chỉ chốc lát, tóc bạc dài buông xuống, ngọc trâm như cũng không chịu nổi đau thương đột ngột, “Ba” Một tiếng vô cớ gãy đôi, tóc bạc theo gió thổi lay động, bóng người mơ hồ, ánh lửa trước người hồng thấu một góc trời, bội phần thê lương!
Phan Hải lạnh lùng nhìn bóng dáng cửu ngũ chí tôn chậm rãi đi xuống phía dưới, hoàng trù rực rỡ bị nước bùn vấy lên, khuôn mặt tuấn mỹ thảm trắng như tờ, thân thể ngạo nghễ đĩnh trực trước kia như không chịu được đau đớn cuồn cuộn nơi sâu thẳm, gió nhẹ phẩy, mi dài nén chặt, nhìn không ra một chút sức sống.
Lão thái giám vẫn yên lặng, bên cạnh hai tòa mộ phần nho nhỏ, trong lòng hắn rõ ràng, nhất định có một toà chôn bào thai năm sáu tháng kia, hôm qua… Trong lòng quặn đau khó nhịn, hôm qua chính mình từng tràn đầy hy vọng, đó là ước muốn Vọng Thư, hậu duệ trăng sáng! Hắn cũng rõ ràng bào thai kia nhất định là long tử của đế vương, hỏi cả hoàng cung, ai có thể khiến thái phó tự cam khuất mang thai?
Mưa gió tạt qua lòng người, chỉ có một đêm, tất cả chờ đợi trong nháy mắt hóa thành bọt nước, chẳng lẽ Vọng Thư tộc bị hạ lời nguyền sao? Vận mệnh của người trong tộc tại sao lúc nào cũng thê thảm như vậy, thê lương như vậy?
Tủi thân, oán hận, hối hận, đau đớn… Bao nhiêu tình cảm dồn dập trong lòng, Phan Hải bỗng nhiên nghĩ mình nhiều tuổi như vậy vẫn còn sống… Vẫn sống đến tột cùng là vì cái gì? Đối mặt với khuôn mặt không chút huyết sắc của hoàng đế, hắn chậm rãi tưởng tượng, tưởng tượng dáng dấp đứa nhỏ thay đổi, tưởng tượng vẻ mặt yêu thương của thái phó… Gần như ác độc mà nhìn Phương Huyễn theo từng câu từng chữ của hắn dần dần run rẩy không ngừng, cuối cùng miệng phun tiên huyết ngất đi.
Ngoài rừng tiếng người ồn ào, Phan Hải vô tri vô giác, trong đầu trong lòng tất cả đều là khuôn mặt tro nguội của thái phó, cánh tay buông xuống vô lực… Đã bao nhiêu năm, hắn cũng từng muốn tìm kiếm thân nhân trong tộc, thế nhưng thân bị giam cầm sâu trong hoàng cung, đi về nơi đâu mà tìm?
Ai ngờ, thân nhân rốt cuộc lại ở ngay bên cạnh mình, cô tuyệt phiêu dật, mai đưa tuấn nhã, hào quang toả ra rực rỡ, liếc nhìn phi phàm như vậy… Lão thái giám mừng rỡ kích động không thôi, trong nháy mắt giống như cô thuyền về ngạn, cây khô gặp mùa xuân. Tuổi đã cao, khát vọng tìm lại người thân vốn đã đã chết, ông trời lại thương xót, giúp cho ước vọng cả một đời.
Ai có thể ngờ? Ai có thể ngờ được? Chỉ trong một đêm, Chỉ là một lần mặt trời lặn rồi lại mọc, chỉ là một hồi cuồng phong sậu vũ (mưa to gió lớn), lại làm tất cả tiêu tan thành mây khói… Đến tột cùng là tại sao? Đến tột cùng là vì cái gì? Chỉ một đêm thôi, vật còn người mất, mộng đoạn hồn tan! (ta chém >.<) Phan Hải không rõ ràng nguyên nhân cụ thể, nhưng hắn cũng hiểu được, ai có thể làm thái phó bị thương? Ai có thể động đến thái phó? Hỏi tất cả, chỉ có duy nhất người trước mắt, trừ hắn ra còn có ai? Vị này là thiên tử người trên vạn người, vị này nắm giữ vạn lý non sông! Lắc đầu, hận không thể giết mình, hôm qua nét mặt thái phó khác thường, thái độ khác thường, xông thẳng vào ngự thư phòng, hoàng đế không những chưa hề giáng tội, còn hạ chỉ ban thưởng tửu yến Vĩnh Yên cung, muốn cùng thái phó bả tửu ngôn hoan, cộng độ lương tiêu! (nâng chén vui cười, cùng chung đêm đẹp) Lương tiêu… Ha ha, gió mưa đảo điên, đêm sao đẹp được, tửu yến kia… Phan Hải cúi đầu hoa râm, hai tay gắt gao xiết góc áo, tửu yến kia nhất định có chuyện, bằng không… Chỉ tại mình sơ suất quá, hoàng đế phất tay áo quay về tẩm cung, tức giận tràn đầy đã cảm giác khác thường, nhưng vẫn lề mề lâu như vậy, nếu là lúc đó có thể… Không khỏi nhớ tới một canh giờ trước, thái phó hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên mở hai mắt vẻ mặt xám trắng, khí lực suy yếu, gọi mình tiến lại sát giường, không gì trở ngại, cánh bị hắn điểm huyệt. Thái phó cười đến không màng danh lợi: “Phan công công, ta và ngươi tương giao mấy chục năm, chưa từng nghĩ đến là người đồng tộc, xem như người thân, Úy Oản có một chuyện muốn phiền công công!” Giống như có thêm vài phần sức lực, nhắm mắt trì hoãn, tiếp tục nói: “Úy Oản là đệ tử Vân Tụ, dựa vào tổ chế Vân Tụ, vốn không nên đặt chân vào quan trường…. Ôi, giờ đây lời này nói sao vô nghĩa, tự Úy Oản tiến vào triều đình, lại không từng vì sư môn hao tốn tâm lực, thực vô cùng hổ thẹn…” Đột nhiên che miệng lại, kịch liệt ho khan, mắt sắc lão thái giám, trông thấy máu tươi chậm rãi tràn ra theo kẽ tay, run giọng nói: “Thái phó…” Úy Oản miễn cưỡng khoát tay áo, nghỉ tạm chốc lát lại nói: “Tuy là như vậy, Úy Oản vẫn tự nhận thân này thuộc về Vân Tụ! Vân Tụ môn hạ, sau khi chết trở về Vân Tụ, táng nơi núi xanh mây trắng… “Vẻ mặt có chút hoang mang, nhíu mày tỉnh táo lại, trong mắt chảy qua một mạt cay đắng: “Làm phiền công công đợi ta chết xong hoả táng thân xác này, lấy tro cốt, đưa về Vân Tụ! Chỉ mong… lúc sống không thể trở về sư môn, chết đi có thể về lại mây trên đinht núi…” Cúi đầu ho khan, xốc lên tự mình đi hài, đỡ bên giường đứng lên. Lão thái giám hoảng sợ: “Thái phó, ngài muốn làm gì?” Úy Oản có chút lung lay đi hướng cửa điện: “Công lực ta có hạn, qua một hai canh giờ huyệt đạo tự giải, công công chớ lo lắng! Khụ khụ…” “Úy Oản không thuộc hoàng tộc, không thể ở tại chỗ này… Việc phía sau, phiền công công… ” Càng nói, bóng dáng loạng choạng đi càng xa… Phiền công công… Phiền công công… Phan Hải đột nhiên nhảy dựng lên, mình đang làm cái gì, ở chỗ này hối hận, lại quên giao phó của thái phó, nếu như….. Nếu như… Xấu hổ, mê muội phóng ra khỏi rừng, vừa vặn đụng phải Lưu Trụ đang lục soát vào trong rừng. Lưu Trụ muốn chửi ầm lên, đang lúc giương mắt trông thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão thái giám, nhất thời thay khuôn mặt tươi cười: “Phan tổng quản… “Phan Hải không để ý tới, khom người lao ra khỏi rừng mai. Lưu Trụ nghĩ không ra ý gì, dáng dấp lửa bén mông này của tổng quản công công là sao, thôi mặc kệ hắn, đã là đi ra từ bên trong, chẳng lẽ bên trong có chuyện gì xảy ra sao? Bộ dáng sao lại sợ hãi? Hắn mang theo một nhóm thái giám thị vệ nối tiếp nhau đi vào chỗ sâu trong rừng mai. Chỉ chốc lát sau, trong rừng truyền ra tiếng kêu kinh hãi: “Hoàng thượng… ” Chích nhất liêm phong, nhất toa vũ, đoạn tống chu nhan như hứa. Cốc Lương Văn Hiên si ngốc ngồi im nở mép giường, giữa đệm chăn diễm hồng, người nọ như còn sống, môi nâng lên mạt trăng non phía chân trời, mi dài như cánh bướm đang ngủ. Lặng lẽ lấy tay xoa nhẹ dung nhan tuấn tú, cảm giác băng lãnh nơi đầu ngón làm nổi lên đau đớn liên miên không dứt, là ta sai rồi, chỉ là vài việc nhỏ, tại sao phải nổi nóng? Tại sao phải rời đi? Chẳng phải biết nhân sinh vô thường, khi gặp lại hận đã tầng tầng! Muốn khóc nhưng cảm thấy trong lòng ngây dại mà vô lệ, hoá ra đau đớn đến tận cùng, nước mắt đúng là chảy không được… Úy Oản ngươi ngủ an tâm như vậy, có từng thấy ta tha thiết chờ đợi? Mong hồn ngươi lên mây xanh mong ngươi vui vẻ an lạc mong ngươi vứt bỏ oán hận cả đời mong ngươi bỏ xuống một thân lo âu mong ngươi giữa mi không còn muộn phiền mong ngươi từ nay về sau sống trong phong nguyệt không thêm oán hờn… Úy Oản… Phan Hải vọt vào Thọ Nhân điện, bước nhân như nhũn ra, thấy đập vào mắt là người nằm trên giường, thở phào một cái: may mắn, may là chưa có chuyện gì sai lần! Loạng choạng đến trước giường, đưa tay lau khuôn mặt ướt át, thấp giọng nói: “Tiên sinh, thái phó có căn dặn nô tài!” Cốc Lương Văn Hiên cũng không ngẩng đầu lên chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Nói đi!” Lão thái giám lăng lăng nhìn khuôn mặt trầm tĩnh trên giường: “Thái phó nói, môn đệ Vân Tụ, sau khi chết đem trở về Vân Tụ, sống không thể trở lại sư môn, chỉ mong chết xong có thể lại một lần được trở về mây trên đỉnh núi… Dặn bảo nô tài… hoả thiêu, đem tro cốt, đưa lên Vân Tụ!” Đôi mắt Văn Hiên thâm u chuyển có chút chậm chạp, gật đầu nói: “Bản chất thanh cao, đất nào xứng để chôn cất, thân thể mục nát! Cũng đúng cũng đúng… ” Lời còn chưa dứt, lại nghe ngoài điện một trận tiếng động lớn tiến từ xa đến. Lưu Trụ dẫn một đám thái giám thị vệ gào thét vào Thọ Nhân điện, trông thấy Phan Hải trước giường, cười nhạt phân phó: “Phan Hải nghịch thiên hành thích vua, tội ác tày trời, trói lại!” Lập tức có thị vệ tiến lên cầm dây thừng trói lão thái giám. Mi Cốc Lương Văn Hiên khẽ nâng, lạnh lùng nói: “Làm gì?” Lưu Trụ tuy rằng cũng thân phận xác thực của người này, nhưng biết mình tuyệt đối không thể trêu vào, chắp tay thi lễ: “Tiên sinh coi, tên này mưu hại hoàng thượng, tội không thể tha, nên hạ ngục xét xử!” Văn Hiên lời nói băng hàn: “Mưu hại hoàng thượng? Ngươi có nhân chứng?” Lưu Trụ ngẩn người, cây ngay không sợ chết đứng: “Hoàng thượng té xỉu giữa rừng mai, nô tài đi cứu đúng lúc đụng phải Phan Hải từ bên trong lao ra… ” Cốc Lương Văn Hiên cẩn thận dém lại chăn, chắc chắn một chút gió cũng không thể lọt vào, tay lại xoa nhẹ hai má Úy Oản, thanh âm càng lạnh: “Ta cũng từ trong rừng kia đi ra, ngươi có phải cũng muốn trói ta lại xét xử hay không?” ” Đó là đương nhiên!” Theo tiêng nữ nhân cao vút, trong điện một bọn thị vệ thái giám “bụp” đồng loạt quỳ xuống: “Thái hậu nương nương vạn phúc!” Cốc Lương Văn Phương từng bước một bước vào Thọ Nhân điện, đôi mắt đẹp sưng đỏ, nhìn chăm chú người ngồi im lặng bên giường: “Hoàng đế té xỉu ở giữa rừng mai, người ở chỗ này đều có hiềm nghi! Lưu Trụ, nghe ý chỉ ai gia, lập tức đem hai tên nghịch tặc tống vào thiên lao!” Cốc Lương Văn Hiên ngồi thẳng bất động, trong mắt dần dần mọc lên một cỗ tàn nhẫn, tay trái chậm rãi đánh lên, lòng bàn tay như ngân, gằn từng chữ: “Cốc Lương Văn Phương, ngươi đến hôm nay rồi mà vẫn không thay đổi, sao không ngoan ngoãn ở lại Từ Trữ cung của ngươi, ta xem Phương Huyễn đa phần cũng sẽ không động đến ngươi, nếu như không phải… ” Rồi đột nhiên ầm ra một chưởng, sau tiếng vang lớn, tường nứt cửa lệch, cột chống trước Thọ Nhân điện đứt đôi. Ánh mắt hàn ý bức người, chậm rãi đảo qua từng tên thị vệ thái giám giương mắt đờ đẫn: “Cốc Lương Văn Hiên không phải hạng người thiện tâm, nếu là có người không biết tự lượng sức mình, không ngại tiến lên thử xem!” Mọi người đều hoảng hốt, Lưu Trụ run rẩy mà nhìn hoàng thái hậu: “Thái…. Thái hậu…” Cốc Lương Văn Phương hoa dung thất sắc, còn chưa lấy lại bình tĩnh: “Ngươi… Ngươi ngươi… Trong cung cao thủ như mây, Cốc Lương Văn Hiên, ngươi cho là bằng một người có thể giữ được hai người các ngươi an toàn thoát đi?” Văn Hiên ngửa đầu cười dài: “Đúng không?” Thân hình như lông vũ tung bay, trong lúc đó sao nhãng đã đặt bên hông Cốc Lương Văn Phương, tay phải hơi móc, bóp lấy sau gáy nhẵn nhụi của thái hậu, chút một ra sức: “Cốc Lương Văn Phương, ngươi coi thường ta như vậy, khi tất yếu ta cũng lại dùng chút thủ đoạn như thế!” Cốc Lương Văn Phương bị hắn bóp đến nghẹn khí, khuôn mặt trắng nõn trướng đỏ bừng: “Buông… Buông tay… ” Văn Hiên vung tay, khó khăn lắm đem nàng vứt ra khỏi điện, ngã nhào trên bậc thang, lạnh lùng khiển trách: “Cút đi! Nhớ kỹ, Cốc Lương Văn Hiên ngày xưa ngây thơ, mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ngươi còn muốn ngồi ở vị trí thái hậu, thì mau về học lại cách trông thời thế! Phương Huyễn đã cứu ta ra, ngươi dù sao vẫn nên giác ngộ!” Thái hậu nửa ghé vào trên bậc thang, tức giận đến trâm cài động loạn, mắt khẽ đảo hôn mê bất tỉnh, làm cho một đoàn cung nữ thái giám hô to gọi nhỏ xông lên nâng hoàng thái hậu dậy. Trong điện vẻn vẹn chỉ còn Lưu Trụ, Văn Hiên lia lại ánh mắt: “Ngươi cũng muốn bị văng ra?” Lưu Trụ hai tay động loạn, dưới chân vội vàng cuống quýt đi ra phía ngoài: “Nô tài cáo… Xin cáo lui…. ” Uốn éo cơ thể, hoang mang rối loạn chạy trốn rất nhanh. Cốc Lương Văn Hiên lạnh lùng mà nghe âm thanh rối loạn bên ngoài dần đi xa, rồi mới nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, đi tới trước giường, cởi trói cho Phan Hải, cuộn lại tay áo dè dặt ôm lấy dần dần lộ vẻ cứng ngắc của Úy Oản, xoay người lại bước về phía cửa: “Đi theo ta!” Phan Hải nhắm mắt theo đuôi: “Tiên sinh muốn mang thái phó đi chỗ nào?” Giọng nói Văn Hiên ôn hoà: “Thân thể hắn đã có biến hoá, nhưng ta lại không có phương pháp nào bảo trụ dung nhan hắn không đổi… Chi bằng nhanh chóng hoả thiêu, cũng mau mau đưa hắn về Vân Tụ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của!” Thanh lệ tẫn, niệu hôi khởi. (nước mắt rơi cạn, tro bụi bay lên) Ánh lửa rừng rực, mai diệp (lá cây mai) lay động, vân lá xanh ngọc rơi xuống giữa lửa rực, co lại thành một khối, nháy mắt thành tro. Phan Hải trơ mắt nhìn dung nhan quen thuộc chậm rãi bị lửa lớn nuốt lấy, hơi nóng phả ra khiến người hận không thể đem thân cùng tuẫn, nước mắt chảy bất tận lại tràn ra, từng giọt từng giọt không ngừng, lau cũng lau không hết, hai đầu gối chậm rãi thả lỏng ra, “cộp” Một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thái phó… ” Cốc Lương Văn Hiên chắp tay mà đứng, dung nhan tinh tế trắng noãn vô biểu tình, ngửa đầu hướng lên trời, dường như một giọt nước hoen ra nơi viền mắt, cúi đầu cười, hoá ra, cuối cùng cũng có nước mắt… Lão thái giám khóc khó có thể kìm xuống, giữa giương mắt, hoảng sợ thất sắc, Cốc Lương Văn Hiên đưa lưng về phía, tấm lưng ngay như tùng, rộng nhu bộc, không biết đứng dậy khi nào, đột nhiên tóc đen dần dần chuyển trắng, chỉ chốc lát, tóc bạc dài buông xuống, ngọc trâm như cũng không chịu nổi đau thương đột ngột, “Ba” Một tiếng vô cớ gãy đôi, tóc bạc theo gió thổi lay động, bóng người mơ hồ, ánh lửa trước người hồng thấu một góc trời, bội phần thê lương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook