Quật Khởi Thời Đại Mới
23: Cấm Nuôi Thú Cưng


Trong mắt Chu Hạo tràn đầy kinh ngạc.
"Là do trận sao băng kia.” Chu Hạo suy nghĩ trong lòng, đoán được nguyên nhân.
Lúc trước sau khi sao băng rơi xuống, hắn liền mơ hồ cảm ứng được một ít thay đổi trong trời đất, sự thay đổi kia rất có thể là những điểm sáng kỳ dị này.
Hắn nhờ hấp thu nhiều điểm sáng kỳ dị như vậy nên tố chất thân thể mới tăng lên thật nhiều, lúc trước Triệu Nham nói học sinh cấp ba kia chạy trăm mét 9 giây, nói không chừng cũng là như thế.
Dựa vào điều này phỏng đoán, nếu có những người khác hấp thu, nói không chừng cũng sẽ xảy ra biến đổi.
"Những động vật, thực vật biến dị, có thể nguyên nhân cũng là bởi vì điểm sáng kỳ dị?” Trong lòng Chu Hạo bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ kinh người.
Hắn là dựa vào sự biến đổi trong đầu mới cảm nhận được những điểm sáng kỳ dị này, nói không chừng những người khác dựa vào một ít phương pháp đặc thù cũng có thể cảm ứng được.
Vậy phương hướng biến dị của người có thể phóng ra sấm sét rõ ràng khác với hắn, cho nên có thể có nhiều phương pháp tồn tại đặc thù.
"Hiện tại điểm sáng kỳ dị tăng nhiều, vậy thế giới sẽ biến thành cái dạng gì đây?” Chu Hạo thầm nói: "Thế giới này thật sự sắp thay đổi sao?"
Hắn ngồi xếp bằng, điểm sáng kỳ dị không ngừng tràn vào bên trong cơ thể hắn.
Lúc trước cần bốn mươi phút mới có thể bão hòa điểm sáng kỳ dị, nhưng hiện tại bởi vì lượng gia tăng gấp đôi, cho nên chỉ cần hai mươi phút là bão hòa.
"Tiếp theo xem sự việc phát triển đi.” Sau một lúc lâu, Chu Hạo đè nén những suy nghĩ trong lòng xuống, sau đó bắt đầu lấy ra một bộ đề thi Vật lý bắt đầu làm.
Thế giới biến đổi, một học sinh cấp ba như hắn cũng không ảnh hưởng được gì.

.

.


.

.

.
Sáng ngày hôm sau, Chu Hạo thức dậy rất sớm, ôn lại sách giáo khoa một chút, sau đó liền bắt đầu làm động tác thứ hai trong đầu.
"Hả? Lại tăng lên rất nhiều so với tối hôm qua, hiện tại độ dày đã đạt tới gấp ba lần buổi sáng ngày hôm qua.” Chu Hạo cảm nhận được điểm sáng kỳ dị ở xung quanh trở nên càng thêm nồng đậm.

Lúc này đây hắn chỉ mất 13 phút, thân thể đã đạt tới trạng thái bão hòa.
Chu Hạo hấp thu xong, cảm thấy sức mạnh của mình lại tăng thêm một ít.
Bên ngoài, Chu Gia Đống và Vương Lan đã thức dậy, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, bọn họ sẽ không vào phòng của Chu Hạo.
Xem sách giáo khoa một hồi, Chu Hạo liền đi ra khỏi phòng, lúc này Chu Gia Đống đã đi ra ngoài làm việc.
"Cốc cốc cốc!” Đang ăn sáng thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Vương Lan đi mở cửa, không nghĩ tới lại là chủ cho thuê nhà Trần Kiến đứng ở ngoài cửa.
"Ông Trần, 500 tệ kia hai ngày nữa mới có thể trả cho ông.” Vương Lan tưởng bởi vì chuyện 500 tệ, vội vàng nói.
"Lần này tôi tới đây không phải thu tiền thuê nhà.” Trần Kiến quét mắt liếc căn hộ nhỏ hẹp một cái, nhìn thoáng qua Chu Hạo đang ăn sáng, sau đó hỏi: "Nhà các cô có nuôi thú cưng gì gì đó không?"
"Không có.” Vương Lan sửng sốt, lắc lắc đầu.
"Không có là tốt nhất, hiện tại trong khu chung cư cấm nuôi thú cưng, có thú cưng thì phải chuyển đến vườn bách thú thành phố Vu đi.

Đây là mệnh lệnh của cấp trên truyền xuống, nếu như không đưa đi, vậy thì lập tức rời khỏi khu chung cư này của tôi, hơn nữa tôi sẽ thông báo cho nhân viên có thẩm quyền đến.” Trần Kiến nói.
Ông ta cũng biết Chu Gia Đống, Vương Lan nghèo, cuộc sống trong nhà khó khăn, gần như không có khả năng nuôi thú cưng.
Nói xong, Trần Kiến liền lập tức đi ra ngoài, ông ta còn phải thông báo cho các hộ gia đình khác.
"Cấm nuôi thú cưng sao?” Trong lòng Chu Hạo vừa động, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại bị hắn áp xuống đáy lòng.
Lớp tự học buổi sáng, Vương Chấn như thưòng lệ bước vào, có điều hiếm khi ông ta bước đến bục giảng, vỗ bàn, lớn tiếng nói: "Mọi người yên lặng một chút."
Toàn bộ lớp học nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
"Hiện tại tôi muốn nói với mọi người một việc, trong nhà có thú cưng thì nhanh chóng chuyển đến vườn bách thú thành phố Vu, gần đây đã xảy ra nhiều trường hợp thú cưng làm bị thương người, vì an toàn của mọi người, bên trên đã hạ lệnh rõ ràng, cấm nuôi bất kỳ thú cưng nào.” Vương Chấn nói.
"Đừng ôm tâm lý may mắn, lần này là dời đi phạm vi lớn, một khi có giấu diếm, có thể sẽ phải chịu một ít xử phạt.” Vương Chấn quét mắt liếc nhìn từng học sinh trong lớp một cái, nói: "Tốt lắm, mọi người tiếp tục tự học."
Nói xong, Vương Chấn liền rời khỏi lớp.
"Trường học cũng bắt đầu truyền mệnh lệnh này xuống sao?” Chu Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng mấy chốc, lớp tự học buổi sáng tan học, lớp học lập tức trở nên huyên náo.
"Thật là kỳ lạ, buổi sáng đã có người nói với chúng tôi không cho chúng tôi nuôi thú cưng, bây giờ giáo viên chủ nhiệm lại nói lần nữa."

"Đúng vậy đó, không biết vì sao lại đưa ra mệnh lênh này."
"Tôi biết, hình như ở các thị trấn khác đã phát hiện sự việc một ít thú cưng biến dị tập kích chủ nuôi."

.

.

.

.

.

.
Rất nhiều bạn học đều thảo luận.

Một ít bạn học hơi tinh thông tin tức một chút vội vã chia xẻ.
"Bé mèo của nhà tôi đã nuôi hơn ba năm, rất ngoan, bây giờ lại phải giao ra.” Vương Mộng Mộng có chút bất mãn nói.
"Nhà của tôi không nuôi mèo, nhưng mà nuôi một con chó đen lớn, nhưng mà lúc sáng nay đã bị cha của tôi mang đi, đưa đến vườn bách thú.” Triệu Nham nói.
"Trương Di, không phải nhà cậu cũng nuôi một con mèo Dragon Li* lớn sao? Đã đưa đi rồi à?” Vương Mộng Mộng nhìn Trương Di nói.
*Mèo Dragon Li: 1 giống mèo nhà của TQ
"Ừ, phải đưa đi, lúc sáng chỗ chúng tớ đã xảy ra xung đột, có người không muốn giao thú cưng ra, cuối cùng ngay cả người và thú cưng đều bị mang đi.” Trương Di nghiêm túc nói.

"Xem ra bé mèo của tớ phải giao ra rồi.” Vương Mộng Mộng thở dài.
"Tôi đoán chừng hiện tại trong vườn bách thú đã tràn đầy thú cưng rồi, không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào? Ôi Hắc tướng quân của tôi, nó sẽ không bị những người khác ăn chứ?” Triệu Nham kêu rên nói.
Cậu ta nói xong cũng không có ai đáp lại, Triệu Nham đành phải không nói thêm gì nữa, cậu ta nhìn về phía Chu Hạo, kỳ lạ nói: "Chu Hạo, sao vậy? Sao lại có vẻ không yên lòng thế?"
Vừa rồi Chu Hạo rõ ràng là ngẩn người xuất thần.
"Không có gì.” Chu Hạo lắc đầu, vừa rồi hắn đang tự hỏi một chuyện.
Trương Di liếc nhìn Chu Hạo một cái, thành tích của Chu Hạo tăng lên kinh người như vậy, từ sau ngày hôm qua gặp được Chu Hạo điêu khắc tượng gỗ, cô vẫn luôn cảm thấy trên người Chu Hạo có một cảm giác thần bí.
"Trương Di, có người tìm.” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, ở bên ngoài có một nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai đang đứng, trong tay còn cầm một bộ bài thi.

Nam sinh này chính là Ngô Văn Tuấn lớp trọng điểm.
Trương Di đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
"Này, Chu Hạo, nữ sinh xinh đẹp nhất của lớp chúng ta bị lớp khác hớt đi rồi, cậu không có chút ý kiến gì sao?” Triệu Nham nhỏ giọng nói.
"Tôi có thể có ý kiến gì chứ?” Chu Hạo lắc lắc đầu.
"Trước kia không phải cậu thích Trương Di sao? Hiện tại không thích?” Triệu Nham hiếu kỳ nói.
"Hả? Ai nói?” Chu Hạo sửng sốt.
"Ngồi cùng bàn với cậu đã hơn một năm, cậu cho là tôi không biết cậu ngồi học thường xuyên nhìn lén Trương Di sao?” Triệu Nham khinh bỉ liếc Chu Hạo một cái.
"Chu Hạo thích ai?” Giọng của Triệu Nham rất nhỏ, nhưng mà Vương Mộng Mộng vẫn nghe được gì đó, xoay đầu lại, trong mắt có vẻ tò mò.
"Cậu nghe lầm, vừa rồi Triệu Nham nói là thích một bạn nữ trong lớp.” Chu Hạo nghiêm trang nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương