Một giờ sau.

Từ lúc Giang Diễn bước vào cửa phòng làm việc, bốn phía bất ngờ im lặng một giây, chỉ có Trâu Hạo đang vùi đầu há to miệng húp mì đột nhiên sửng sốt, cũng theo ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa.

Vừa ngó sang đã thấy Giang Diễn đứng thẳng tắp ở cửa, ánh mắt sắc bén.

Trong lòng mọi người thoáng lộp bộp, không hẹn mà cùng đồng loạt dời mắt đi.

Giang Diễn thong thả bước vào, cầm lấy một xấp tài liệu vỗ lên bàn làm việc, giọng nói không quá lớn nhưng rõ ràng truyền vào tai mỗi người ở đây: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, làm việc đi!”
Cậu cảnh sát cách Giang Diễn gần nhất trong tay còn đang cầm chiếc bánh bao mà Trâu Hạo vừa cướp được từ căn tin, vội vàng nhét phần còn lại vào miệng, kết quả nghẹn họng thiếu chút nữa tắt thở.

Giang Diễn thấy thế thuận tay đưa ly nước tới, đối phương nhanh chóng nhận lấy, uống mạnh một hơi, cuối cùng ợ một cái mới sống lại.

“Bảo cậu điều tra án chứ không phải đòi mạng.” Giang Diễn nói, “Ăn từ từ thôi.”
“Rõ.” Đối phương đỏ bừng mặt, gật đầu.

“Tên đầu trọc mà Sơ Hiểu Hiểu nhắc tới buổi chiều đã tra xét ra chưa?” Giang Diễn hỏi.

Đối phương vội vàng đặt cốc nước xuống, đưa tập tài liệu trong tay cho Giang Diễn.

Chờ Giang Diễn đưa tay nhận lấy mới trả lời: “Có lẽ chính là Triệu Kiệt mà chúng ta đã điều tra trước đó.

Biệt danh là anh Kiệt, A Kiệt, người thành phố Ninh.

Trước đây theo Hồ Lão Tứ lăn lộn trong xã hội, sau đó vì nghiện m4 túy mà bị đuổi ra khỏi tổ chức.

Hai năm trước còn bị kết án một năm lẻ ba tháng vì tội cho người khác hít thuốc phiện và tàng trữ m4 túy phi pháp.”
Giang Diễn gật đầu: “Có thời gian thì kêu Sơ Hiểu Hiểu làm ghi chép nhận dạng.”
“Được.”
Trâu Hạo giải quyết xong bát mì thịt bò, uống sạch nước rồi thò đầu hỏi: “Sao vậy? Cục trưởng Dương tìm anh làm gì?”
Giang Diễn nghẹn một bụng tức giận, một giây trước tâm trạng vốn đã dịu đi, nghe đến đây khóe miệng anh lại hơi căng ra.


Anh xoay người ngồi xuống, tiện tay bưng ly nước lên, cũng không ngẩng đầu mà vươn ngón trỏ và ngón giữa ra dấu tay.

E b o o k t r u y e n.

v n
Người đối diện sửng sốt, cậu cảnh sát nọ nói thầm với người bên cạnh: “Đội phó Giang đây là đang ‘say hi’ sao?”
Giang Diễn: “...?”
Giang Diễn giận không có chỗ ph.át tiết: “Đồ ngốc! Đây là số hai!”
Đặt cốc nước xuống, Giang Diễn nín thở, thật vất vả mới khống chế được âm lượng: “Vụ án Liêu Tĩnh này không thể kéo dài, sức ảnh hưởng xã hội quá lớn, cấp tr.ên đã lên tiếng trong vòng bốn mươi tám giờ phải cho công chúng một lời giải thích.”
“Vốn cho rằng cuối cùng cũng tra được manh mối của lô hàng kia, kết quả đến chỗ Liêu Tĩnh lại đứt đoạn.” Nữ cảnh sát bên cạnh Trâu Hạo nói, “Liệu có liên quan đến bọn buôn m4 túy chúng ta đang điều tra không?”
“Ừm.” Giang Diễn trả lời, “Khả năng gây án của người quen khá lớn, xem xét từ cách ra tay, thậm chí có lẽ là một tội phạm quen thuộc, hơn nữa còn cố ý tránh camera ở lầu một khách sạn và đường phố lân cận.

Hung thủ cực kỳ quen thuộc với môi trường xung quanh địa điểm gây án, có lẽ là sống trong phạm vi khu vực này, nếu không đã tỉ mỉ chuẩn bị lộ trình hành động.”
Trâu Hạo nói tiếp: “Trong cơ thể nạn nhân kiểm tra ra thành phần methamphetamine*, nhưng không tìm thấy số m4 túy còn sót lại ở hiện trường.”
(*Methamphetamine là chất k1ch thích, một trong nhóm thuốc amphetamine được sản xuất từ các loại hóa chất có sẵn.

Methamphetamine có dưới ba dạng là speed, base và ice (m4 túy đá, nhưng chúng khác nhau về độ tinh khiết) – Nguồn: Google.)
“Liêu Tĩnh cố ý tách trợ lý mới tiếp xúc không lâu ra, có thể là để chuẩn bị cho giao dịch tiếp theo, chúng ta tiến thêm một bước điều tra mạng lưới quan hệ của Liêu Tĩnh.” Giang Diễn nói, “Còn có hung khí gây án, cũng phải nhanh chóng tìm ra mới được.”
“Đã lục soát chung quanh nhưng không tìm được lưỡi dao sắc bén phù hợp với điều kiện.” Trâu Hạo thở dài, đau đầu vuốt mái tóc ngắn trước trán.

“Lục soát không được thì tiếp tục lục soát, đã tìm qua bãi phế liệu gần đó chưa?” Giang Diễn vỗ vỗ vai anh ấy, chân thành nhắc nhở: “Đừng sờ nữa, sờ nữa sẽ hói đấy.”
Trâu Hạo nghe vậy thì sửng sốt, vội vàng thu tay lại, cẩn thận nghiền ngẫm lời anh nói rồi sau đó mắng một tiếng “Mẹ kiếp”.

Giang Diễn bắt chéo chân lười biếng dựa về phía sau, lại bắt đầu xem báo cáo khám nghiệm tử thi: “Làm tốt lắm, lát nữa sẽ tặng cậu chai thuốc mọc tóc, cậu thấy nhãn hiệu Bá Vương có được không?”
Chung quanh ồn ào cười rộ lên, Trâu Hạo cười lạnh nói: “Anh giữ lại mà dùng đi, cũng già đầu rồi mà không có lấy một mảnh tình vắt vai, chờ sau này hói thật thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Diễn cực kỳ khinh thường giật giật khóe miệng.

Viên cảnh sát trẻ tuổi đang vùi đầu làm việc đột nhiên chen vào: “Ai nói, tôi thấy đội phó Giang rất được hoan nghênh đấy nhé, hôm nay nữ diễn viên kia còn xin đội phó Giang số điện thoại cá nhân đấy.”
“Tôi đã nói mà!” Trâu Hạo đột nhiên vung tay lên, hưng phấn vỗ một cái, “Lúc cô gái kia nhìn chằm chằm Giang Soái là tôi đã cảm thấy không thích hợp rồi, sau đó còn vừa khéo ngã vào lòng Giang Soái nhà ta, chắc chắn là có dự mưu, hành động có kế hoạch!”
Vừa dứt lời, cách đó không xa có một vật thể không rõ bay tới, Trâu Hạo quát to một tiếng, tiêu sái giơ tay bắt lấy.


Nhưng không ngờ đối phương lại dương đông kích tây, giây tiếp theo một cục giấy khác bay tới, Trâu Hạo sửng sốt không kịp phản ứng, bị trúng ngay giữa trán.

Trâu Hạo: “...”
Trong tay Trâu Hạo còn cầm túi bánh bích quy mà vừa rồi Giang Diễn sử dụng làm ám khí ném tới, vừa giương mắt thì thấy tên đầu sỏ gây chuyện đang đứng cách mình hai mét chậm rãi phủi tay, ung dung hé miệng: “Giờ thảo luận về kỳ nghỉ hàng năm vào tháng sau của cậu nhé?”
“...Mẹ kiếp!”
Hơi thở của Trâu Hạo trong nháy mắt như bị xì hơi, anh ấy ném cục giấy vào sọt rác, xoa trán, bắt đầu tháo túi bánh bích quy ra, đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, cục trưởng Dương tìm anh không nói chuyện gì khác sao?”
Giang Diễn liếc anh ấy: “Cái gì?”
Trâu Hạo vừa ăn vừa nói: “Tr.ên mạng đang thảo luận chiếc áo khoác 17900 của anh, anh không hổ thẹn chút nào sao?”
Giang Diễn bình tĩnh hỏi: “Thì sao?”
Trâu Hạo cười ha hả nói: “Anh đừng nói bóng lưng tr.ên mạng không phải là anh nha, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra đấy.”
Giang Diễn nói như lẽ đương nhiên: “Ý của tôi là, tôi một không trộm hai không cướp, sống ngay thẳng thành thật, vậy thì hổ thẹn cái gì?”
Trâu Hạo: “...”
Trâu Hạo: “Loại công tử nhà giàu như anh căn bản không hiểu được loại tâm tình ghen ăn tức ở của chúng tôi đâu.”
Viên cảnh sát trẻ tuổi tò mò hỏi: “Ghen ăn tức ở là cái gì?”
Trâu Hạo: “Thì là...”
Đột nhiên tiếng chuông vang lên, Giang Diễn cầm lấy ống nghe điện thoại.

Một đầu khác truyền đến giọng nữ hoảng hốt khóc nức nở: “Cảnh sát Giang sao? Cứu, cứu mạng!”
Cùng lúc đó có người thở hồng hộc xuất hiện ở cửa: “Tìm......!Tìm thấy! Tìm thấy hung khí rồi!”
-
Sơ Hiểu Hiểu cảm thấy gần đây mình quả thực gặp quá nhiều tai nạn, rất nóng lòng muốn lên núi bái lạy Bồ Tát, chỉ cầu bình an vô sự là đã A Di Đà Phật rồi.

Nhìn vết bỏng đỏ hỏn tr.ên mu bàn tay trắng nõn của Sơ Hiểu Hiểu, hốc mắt Trần Tuyết đỏ hoe, giống như người đau đến nhe răng trợn mắt không phải là Sơ Hiểu Hiểu mà là cô ấy vậy.

Sơ Hiểu Hiểu đành phải dỗ dành: “Không sao không sao, em đừng khóc!”
Trần Tuyết nghẹn ngào: “Đều tại em vô dụng...” Lúc ấy mắt thấy tên điên kia tới gần, trực tiếp hắt chất lỏng không rõ trong tay về phía Sơ Hiểu Hiểu, cô ấy chỉ biết cứng đờ tại chỗ, sợ tới mức không dám động đậy.

Sơ Hiểu Hiểu lại không cho là đúng: “Đối phương đột nhiên lao tới, chẳng lẽ em còn có thể tiên tri sao?”
Cổ họng Trần Tuyết nghẹn lại, càng khóc lớn hơn.


Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Trán Sơ Hiểu Hiểu giật giật, tay trái ấn huyệt Thái Dương.

Rốt cuộc ai mới là người bị đau đây?
Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, nếu không phải cô trốn nhanh, thuận tay cầm cái túi ngăn cản lại một chút thì lúc này phỏng chừng đã bị biến dạng rồi, chắc còn khóc lóc thảm thiết hơn cả Trần Tuyết nữa.

Ngàn tính vạn tính, tránh thoát paparazzi dưới lầu, không ngờ lại bị đuổi theo lên tới đây.

Đúng là nghiệp chướng mà!
Cảnh sát đến điều tra dặn dò: “Buổi tối nhớ khóa kỹ cửa sổ, cuối năm chú ý an toàn, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ lại đến thông báo cho cô Sơ ngay.”
Sơ Hiểu Hiểu cảm kích gật đầu, không lâu sau, một cảnh sát khác đến dịch vụ quản lý bất động sản lấy băng ghi hình đã liên lạc trước, bảo bọn họ cùng đến phòng bảo vệ một chuyến.

Mấy người lập tức xuống lầu, đi cùng là một viên cảnh sát khoảng hai mươi tuổi, liếc nhìn mặt mộc của Sơ Hiểu Hiểu vài lần, cười nói: “Mặt thật của cô Sơ thoạt nhìn còn đẹp hơn so với tr.ên ti vi.”
Sơ Hiểu Hiểu cười cười, lại nghe đối phương hỏi thăm: “Cô Sơ quen chi đội phó Giang ở đội điều tra hình sự của Cục thành phố sao?”
Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao đối phương lại nhắc tới Giang Diễn, cô trả lời đơn giản: “Có gặp vài lần.”
Nghe Sơ Hiểu Hiểu nói như vậy, đối phương cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Đội phó Giang đoán sự cố lần này có liên quan đến Liêu Tĩnh, tôi thấy chắc cũng khả năng này, đều là do đám fan kia gây náo loạn, cô Sơ gần đây vẫn nên tránh né thì hơn, nhớ cẩn thận mọi chuyện một chút.”
Trầm ngâm vài giây, Sơ Hiểu Hiểu chần chờ hỏi: “Đội phó Giang còn quản lý vụ án này nữa sao?”
Đối phương sững sờ, nói: “Là đội phó Giang liên lạc với chúng tôi, cô Sơ không biết à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức ném ánh mắt chất vấn về phía Trần Tuyết đang nước mắt lưng tròng.

Trần Tuyết nấc nghẹn một tiếng, ngập ngừng khai báo: “Là em liên lạc với cảnh sát Giang...”
Sơ Hiểu Hiểu mang vẻ mặt hoài nghi: “Em liên lạc thế nào?”
Trần Tuyết nói như lẽ đương nhiên: “Buổi chiều trước khi nhóm người của cảnh sát Giang đến đã liên lạc với chúng ta, dùng chính số điện thoại bàn này, vậy nên lúc xảy ra chuyện em đã nhanh chóng gọi qua đó.”
Sơ Hiểu Hiểu: “......!
Còn có kiểu hành động này nữa sao?
Sơ Hiểu Hiểu thầm nghĩ, vậy buổi chiều lúc cô hỏi số điện thoại sao không nói sớm?!
Chưa dứt câu, mấy người đã đi tới phòng bảo vệ bên cạnh vành đai xanh, ánh sáng trắng từ ngọn đèn đường lờ mờ chiếu lên cửa sổ thủy tinh.

Theo cánh cửa chống trộm chưa đóng chặt, Sơ Hiểu Hiểu liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, bên cạnh là hai viên cảnh sát khác, trong số đó có một người mới vừa rồi Sơ Hiểu Hiểu đã gặp qua, đang nói chuyện gì đó với Giang Diễn.

Giang Diễn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu, ánh sáng u ám từ màn hình máy tính làm nổi bật lên ngũ quan tinh tế lập thể của anh.

Mà bên kia, hình ảnh trong video giám sát cũng không được quá rõ ràng, thỉnh thoảng những bông tuyết mơ hồ lóe lên đều phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Giang Diễn.


Trong hình ảnh theo dõi, chỉ thấy Sơ Hiểu Hiểu từ trong thang máy chậm rãi đi ra, hơn phân nửa khuôn mặt đều vùi trong áo lông dày rộng, vừa đi nhanh vừa cúi đầu tìm đồ trong ba lô.

Phía sau Sơ Hiểu Hiểu là trợ lý Trần Tuyết xách túi lớn túi nhỏ, bước chân hơi gấp gáp lướt qua Sơ Hiểu Hiểu, đi ở phía trước lấy chìa khóa ra.

Thanh tiến trình di chuyển, nhưng chỉ cách nửa giây sau, từ hành lang tối đen bên cạnh đột nhiên phóng ra một bóng người, giơ tay hắt mạnh chất lỏng trong bình lên mặt Sơ Hiểu Hiểu.

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Sơ Hiểu Hiểu lẹ tay lấy balo che một bên mặt, phản xạ có điều kiện linh hoạt lui về phía sau.

Chỉ là mu bàn tay lộ ra bên ngoài vẫn bị bắn lên vài giọt axit sulfuric, không đợi đối diện có động tác, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời bị đau không thôi, một không làm hai không nghỉ lại dùng sức vung ba lô lên, hung hăng đập vào mặt người đối diện.

Hình ảnh chớp động, có một giây lát dừng lại, mơ hồ thấy Sơ Hiểu Hiểu luôn miệng hô to, cầm lấy các loại mỹ phẩm rơi xuống đất ném toàn bộ lên người đối phương.

Đối phương bị đau, bất ngờ tr.ên ót lại bị bao lớn đập mạnh một cái, nhe răng trợn mắt muốn nhào về phía trước.

—— Chợt thấy một chiếc giày cao gót bay trong không trung theo hình xoắn ốc về phía mình, trong nháy mắt trúng ngay chính giữa sống mũi của hắn.

Một giây sau, bình thủy tinh rỗng chứa axit sulfuric lộp cộp lăn dưới chân người đàn ông, người đàn ông xé tim kêu thảm thiết, lảo đảo che mắt mũi miệng chạy trối ch.ết.

Giang Diễn: “...”
Cảnh sát A: “...”
Cảnh sát B: “...”
Cảnh sát A lấy lại tinh thần, lúc này mới vỗ đùi khen: “Mẹ kiếp!”
Cảnh sát B cảm khái: “Quá lợi hại!”
Giang Diễn đồng tình sờ cằm, đánh giá: “Nhìn không ra còn là tập kích từ xa.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Phía sau, Sơ Hiểu Hiểu rón rén đến gần, biểu cảm không quá tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở các vị ở đây về sự tồn tại của mình.

Dù sao cô cũng cần mặt mũi.

Cảnh sát bên cạnh Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc nói: “Đội phó Giang, sao anh lại tới đây?”
Nghe nói đội điều tra hình sự của Cục thành phố gần đây bận tối mày tối mặt, tiết tấu ngày ngày đêm đêm, không ngờ chi đội phó Giang còn rảnh rỗi tới nơi này.

Giang Diễn khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, sau đó bình tĩnh nói: “Vừa vặn lấy chứng cứ ở gần đây, nên tới đây xem thử.”
—hết chương 4—
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương