Quãng Đời Còn Lại Đều Vì Em
-
Chương 2: Mẹ của đứa bé
Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc.
Văn phòng rất lớn, nội thất được trang trí theo tông chủ đạo trắng đen, trang nhã và phóng khoáng.
Giờ phút này, căn phòng rộng lớn tràn ngập hơi thở áp bách khiến tất cả mọi người có mặt đều không dám ngẩng đầu lên…
“Anh Hàn, đều đã điều tra qua, không ai nhìn thấy đứa bé này xuất hiện thế nào, camera theo dõi cũng không quay được…”
Đứa bé như đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người vậy.
Không có bất cứ dấu vết gì.
“Anh nói cái gì? Không điều tra được?” Giọng nói lạnh như băng của Dư Việt Hàn khiến người ta không rét mà run.
Anh giơ tay lên rồi vỗ đến “bộp” một cái lên tờ kết quả xét nghiệm ADN trên bàn, sa sầm mặt lại.
Một đứa bé nhỏ tuổi như vậy không thể nào tự mình xuất hiện ở chỗ này.
“Còn có, phần báo cáo xét nghiệm ADN này là thật…” Vệ sĩ cố gắng gượng báo cáo tiếp.
Cô bé này thật sự là con gái của anh…
Cả căn phòng đều chìm trong im lặng, sự yên lặng trước cơn giông.
Cục bột nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha kia là người duy nhất trong căn phòng không hề cảm giác được hơi thở nguy hiểm đang tràn ngập xung quanh, đôi mắt to tròn và đen láy liếc ngang liếc dọc, không hề sợ hãi.
Cô bé bò tới chỗ Dư Việt Hàn, ánh mắt chớp chớp như đang xin anh ôm một cái.
Đôi mắt ấy nhìn anh đầy mong chờ, miệng nhỏ chúm chím hơi hé mở, non nớt gọi một tiếng.
“Cha…”
“…”
Một thứ gì đó đang lay động trái tim anh, sự rung động khó tả này chạy dọc theo gân mạch, lan tỏa khắp cơ thể anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống mình, cặp mày rậm nhíu lại, chợt lại nghĩ đến lai lịch không rõ ràng của cô bé…
Bao nỗi cảm xúc nảy lên trong lòng, anh phiền lòng vươn tay nới lỏng cà vạt.
Bỗng nhiên, một cái đầu xù xù cọ cọ ngực anh, giống như đang tìm cái gì…
“Uống sữa, uống sữa…”
Dư Việt Hàn cứng người lại.
Giây tiếp theo, đột nhiên cúi đầu.
Còn chưa kịp phản ứng liền thấy cô bé há miệng rồi cắn ngực anh, ánh mắt híp lại ra chiều sung sướng lắm!
“Á…”
…
Hai năm sau.
“Bác tài, dừng xe trước cổng bệnh viện đi ạ.” Niên Tiểu Mộ cầm lấy hộp bánh kem bên cạnh, chiếc bánh này là cô tự tay làm. Cô mở cửa xuống xe, vào bệnh viện, đi tới chỗ đăng ký.
“Chào cô, tôi đến gặp bác sĩ Đàm ở khoa thần kinh…”
“Xin mọi người nhường đường một chút! Nhường một chút!” Theo tiếng hô lớn, một nhóm người vội vàng từ cửa bệnh viện đi vào, hướng về phía Niên Tiểu Mộ.
Trên cáng, trên người bác sĩ, trên người nhân viên cứu hộ bước xuống từ xe cấp cứu đều là máu và máu, màu đỏ ghê người ấy khiến người xung quanh rùng mình.
“Chuyện gì thế?”
“
“Xảy ra tai nạn xe cộ ở ngã tư đằng trước, những người bị thương được đưa đến bệnh viện của chúng ta, bị thương nghiêm trọng nhất chính là đứa bé này…” Người bác sĩ đầu tiên đi xuống từ xe cứu thương vừa đi vừa trả lời đồng nghiệp.
Nghe vậy, Niên Tiểu Mộ theo bản năng hướng ánh mắt về phía cáng cứu thương di động đang được đẩy phía trước.
Một cô bé khoảng ba tuổi đang mê man trên đó.
Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, giờ nó đã bị máu nhuốm đỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch như tờ giấy, thân thể nho nhỏ cuộn tròn trên cáng…
Chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng không hiểu sao Niên Tiểu Mộ lại có cảm giác như ai đó đang bóp chặt tim cô.
“Đứa bé này thuộc nhóm máu B nhưng bệnh viện của chúng ta vừa hết nhóm máu này, nếu đợi máu từ bệnh viện khác chuyển đến thì chắc chắn không kịp được! Giờ có ai cùng nhóm máu này hiến máu không?” Một người khác đi tới, dáng vẻ vội vàng.
“Đột ngột thế này thì tôi tìm đâu ra người tới hiến máu chứ?”
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Thời gian không đợi người đâu…”
Niên Tiểu Mộ còn đang sững sờ tại chỗ, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ vừa thấy kia, nghe thấy bác sĩ nói vậy, dường như theo bản năng xông lên trước.
“Tôi nhóm máu B, tôi có thể hiến máu cho cô bé!”
Văn phòng rất lớn, nội thất được trang trí theo tông chủ đạo trắng đen, trang nhã và phóng khoáng.
Giờ phút này, căn phòng rộng lớn tràn ngập hơi thở áp bách khiến tất cả mọi người có mặt đều không dám ngẩng đầu lên…
“Anh Hàn, đều đã điều tra qua, không ai nhìn thấy đứa bé này xuất hiện thế nào, camera theo dõi cũng không quay được…”
Đứa bé như đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người vậy.
Không có bất cứ dấu vết gì.
“Anh nói cái gì? Không điều tra được?” Giọng nói lạnh như băng của Dư Việt Hàn khiến người ta không rét mà run.
Anh giơ tay lên rồi vỗ đến “bộp” một cái lên tờ kết quả xét nghiệm ADN trên bàn, sa sầm mặt lại.
Một đứa bé nhỏ tuổi như vậy không thể nào tự mình xuất hiện ở chỗ này.
“Còn có, phần báo cáo xét nghiệm ADN này là thật…” Vệ sĩ cố gắng gượng báo cáo tiếp.
Cô bé này thật sự là con gái của anh…
Cả căn phòng đều chìm trong im lặng, sự yên lặng trước cơn giông.
Cục bột nhỏ đang ngồi trên ghế sô pha kia là người duy nhất trong căn phòng không hề cảm giác được hơi thở nguy hiểm đang tràn ngập xung quanh, đôi mắt to tròn và đen láy liếc ngang liếc dọc, không hề sợ hãi.
Cô bé bò tới chỗ Dư Việt Hàn, ánh mắt chớp chớp như đang xin anh ôm một cái.
Đôi mắt ấy nhìn anh đầy mong chờ, miệng nhỏ chúm chím hơi hé mở, non nớt gọi một tiếng.
“Cha…”
“…”
Một thứ gì đó đang lay động trái tim anh, sự rung động khó tả này chạy dọc theo gân mạch, lan tỏa khắp cơ thể anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống mình, cặp mày rậm nhíu lại, chợt lại nghĩ đến lai lịch không rõ ràng của cô bé…
Bao nỗi cảm xúc nảy lên trong lòng, anh phiền lòng vươn tay nới lỏng cà vạt.
Bỗng nhiên, một cái đầu xù xù cọ cọ ngực anh, giống như đang tìm cái gì…
“Uống sữa, uống sữa…”
Dư Việt Hàn cứng người lại.
Giây tiếp theo, đột nhiên cúi đầu.
Còn chưa kịp phản ứng liền thấy cô bé há miệng rồi cắn ngực anh, ánh mắt híp lại ra chiều sung sướng lắm!
“Á…”
…
Hai năm sau.
“Bác tài, dừng xe trước cổng bệnh viện đi ạ.” Niên Tiểu Mộ cầm lấy hộp bánh kem bên cạnh, chiếc bánh này là cô tự tay làm. Cô mở cửa xuống xe, vào bệnh viện, đi tới chỗ đăng ký.
“Chào cô, tôi đến gặp bác sĩ Đàm ở khoa thần kinh…”
“Xin mọi người nhường đường một chút! Nhường một chút!” Theo tiếng hô lớn, một nhóm người vội vàng từ cửa bệnh viện đi vào, hướng về phía Niên Tiểu Mộ.
Trên cáng, trên người bác sĩ, trên người nhân viên cứu hộ bước xuống từ xe cấp cứu đều là máu và máu, màu đỏ ghê người ấy khiến người xung quanh rùng mình.
“Chuyện gì thế?”
“
“Xảy ra tai nạn xe cộ ở ngã tư đằng trước, những người bị thương được đưa đến bệnh viện của chúng ta, bị thương nghiêm trọng nhất chính là đứa bé này…” Người bác sĩ đầu tiên đi xuống từ xe cứu thương vừa đi vừa trả lời đồng nghiệp.
Nghe vậy, Niên Tiểu Mộ theo bản năng hướng ánh mắt về phía cáng cứu thương di động đang được đẩy phía trước.
Một cô bé khoảng ba tuổi đang mê man trên đó.
Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, giờ nó đã bị máu nhuốm đỏ, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch như tờ giấy, thân thể nho nhỏ cuộn tròn trên cáng…
Chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng không hiểu sao Niên Tiểu Mộ lại có cảm giác như ai đó đang bóp chặt tim cô.
“Đứa bé này thuộc nhóm máu B nhưng bệnh viện của chúng ta vừa hết nhóm máu này, nếu đợi máu từ bệnh viện khác chuyển đến thì chắc chắn không kịp được! Giờ có ai cùng nhóm máu này hiến máu không?” Một người khác đi tới, dáng vẻ vội vàng.
“Đột ngột thế này thì tôi tìm đâu ra người tới hiến máu chứ?”
“Thế thì phải làm sao bây giờ? Thời gian không đợi người đâu…”
Niên Tiểu Mộ còn đang sững sờ tại chỗ, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ vừa thấy kia, nghe thấy bác sĩ nói vậy, dường như theo bản năng xông lên trước.
“Tôi nhóm máu B, tôi có thể hiến máu cho cô bé!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook