Lưu Nhàn nhịn không được trừng lớn mắt.
Bánh nếp chỉ mềm mại được bao bởi bọc ni lông màu tím nhạt gói vào túi giấy, để trong hộp súng đen kịt, nằm bên cạnh một đống phụ kiện mà khí phách của chúng tỏa ra bốn phía, đó là các bộ phận của súng.
Hai phong cách này hoàn toàn khác biệt.
Lâm Mộ Đông lúc nào cũng giống như có thể nhặt lên những bộ phận đầy lạnh lẽo kia, ghét bỏ mà cầm một góc bánh lên, sau đó lạnh lùng vứt hết mớ bánh nếp chỉ ra một góc của hộp súng.
Hơn phân nửa là do Diệp Chi đặc biệt mua để làm quà cảm ơn Lâm Mộ Đông, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của cô.

Lưu Nhàn sợ Lâm Mộ Đông từ chối quá thẳng thừng, vừa định mở lời giải vây, thì Lâm Mộ Đông lại đứng dậy.
Diệp Chi ngẩng đầu nhìn.
Huấn luyện viên Lâm bình thường rất kiệm lời trầm mặc đứng đó, vẫn chẳng có phản ứng gì đặc biệt, rủ mắt nhìn cô một cái, lấy tay đóng hộp súng lại.
Âm thanh không nặng không nhẹ, hơi súng đầy bá khí được hộp súng đen tuyền kia đóng chặt lại bên trong.

Bánh nếp chỉ mềm mại kia cũng bị đóng lại trong đó.
Diệp Chi chớp chớp mắt. Đuôi mắt thanh tú của cô nhẹ cong lên, ánh nắng ngày đông mờ nhạt chiếu xuống, nhẹ nhàng dừng lại trên hàng lông mi cong dài của cô.
Việc cảm ơn lần này không tệ chút nào, Diệp Chi ngẩng mặt, nghiêm túc mở lời với anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Cảm ơn huấn luyện viên Lâm.”
Lưu Nhàn đã bỏ cuộc với việc tìm tòi thế giới của hai người kia, không cần phải cực khổ đi giải vây nữa, khoanh tay đứng một bên đoán già đoán non.
Ít nhất tên Lâm Mộ Đông này cũng nhận đồ của con gái người ta rồi.
Mặc dù trong thế giới của Lâm Mộ Đông, nói không chừng hắn chả biết bánh bao chỉ là thứ để nhét vào miệng đâu, cầm thì cầm vậy thôi.
Lưu Nhàn cảm thấy Lâm Mộ Đông nên gật đầu với con gái nhà người ta một cái.

Nếu mà Lâm Mộ Đông cứ vậy mà bỏ đi, vậy thì chuyện hôm nay nên nói cho Sài Quốc Hiên.

Thực sự không được thì nên làm mấy tấm biển cho Lâm Mộ Đông, để anh mang theo bên mình hằng ngày, người ta nói “xin lỗi” thì cầm biển “không sao”, người ta nói “cảm ơn” thì dùng tấm “không có gì”…
Đầu Lưu Nhàn còn chưa kịp tưởng tượng lên cảnh đó thì bên Lâm Mộ Đông đã lên tiếng.

Lâm Mộ Đông nhìn Diệp Chi, thanh âm lạnh nhạt đáp:”Không có gì.”
Lưu Nhàn: “…..”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, cài khóa hộp súng lại.

Tay phải anh không biết từ lúc nào lấy ra trong túi áo, nhẹ nhàng buông xuống bên cạnh, tay phải cầm một cái hộp có chút cũ kỹ.

Lưng anh thẳng tắp, bóng anh trong ánh nắng mùa đông, đổ thành cái bóng mờ nhạt.

Lưu Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngạc nhìn nhìn Lâm Mộ Đông.
Đại khái nguyên do là Lâm Mộ Đông hiếm khi mặc áo đội tay ngắn của thế vận hội năm đó, anh đứng đấy, tay cầm hộp súng, gần như phảng phất lại hình ảnh quán quân đứng trên bục nhận giải.
Nói bình thường thì gánh vác trách trách nhiệm của cả đội bắn súng, gần như tuyển thủ chủ chốt hoàn toàn thất bại và chịu áp lực, từng phát súng liên tiếp bắn hạ bóng hình của quán quân.
Lưu Nhàn mấp máy môi, vốn định nói gì đó, Lâm Mộ Đông đã kết thúc cuộc đối thoại, ngẩng đầu nhìn sang.
Lưu Nhàn ngẩn người, quay lại nhìn một cái, tự giác rời khỏi.
Lâm Mộ Đông thu hồi ánh nhìn, cầm hộp súng lên, dọc theo khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm, đi vào căn phòng tối mà mọi người đều tôn trọng nhưng không dám lại gần.
Trên đường Diệp Chi được Lưu Nhàn đưa trở về văn phòng làm việc, mới nhớ ra bản thân muốn đến đấy để xem dáng vẻ bắn súng của Lâm Mộ Đông, bản ghi chép số liệu liên quan phân tích có khả năng là căng thẳng lao lực ngoài ý muốn.
Đặc biệt là trên tay của Lâm Mộ Đông còn bị thương.

Trong đội y tế Diệp Chi triết lý có chút chậm hơn người khác, bất cứ việc gì cũng có chuyện ngoài ý muốn, may mắn không thể luôn tồn tại được.
Ví dụ như kỳ thi đại học năm đó, Diệp Chi cảm thấy bản thân đã đi rất sớm, nhưng vì kẹt xe mà suýt chút nữa không thể đến kịp 15 phút trước khi thi môn tiếng Anh.
Ví dụ thêm nữa, lúc lên đại học, cô cảm thấy bản thân mình đã ôn tập đầy đủ rồi, nhưng so với người khác vẫn là ôn tập qua loa muộn hơn cả nửa tháng, sau đó mới ý thức được là đề cương bị đổi mới rồi.
Ví như hồi học tiến sĩ ở phòng thí nghiệm nước ngoài, hiếm khi có dịp được đàn anh đàn chị dẫn đi chơi.

Diệp Chi cảm thấy bản thân cô đã mang đủ đồ rồi, nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì, nên yên tâm đi chơi.

Kết quả là lần đầu tiên biết rất nhiều quốc gia không cấm mang súng.

Mà tiếng súng lại rất đáng sợ.
Buổi luyện tập tối đã bắt đầu, Diệp Chi nghe thấy ở dưới lầu tiếng súng lanh lãnh từng hồi từng hồi vang lên, cô nhẹ nhàng kéo tay áo của Lưu Nhàn.
Có phòng bị lúc nào cũng không sợ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Mộ Đông sẽ lên sân, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ những tuyển thử chưa thích nghi được lúc này, lỡ như bị tiêu chảy thì sao.
Tới lúc đó, xem ra huấn luyện viên Lâm gì cũng không ăn thì chắc chắn rằng càng tăng thêm sự tin cậy.

Mặc dù thái độ của Sài Quốc Hiên đã rõ ràng như vậy, nhưng Diệp Chi vẫn kiên trì cho rằng, Lâm Mộ Đông nếu đã được ghi lên danh sách thay thế bổ sung thì nên làm đánh giá sức khỏe giống như bao đội viên tham gia thi đấu khác.
“Xem cậu ấy luyện bắn?”
Lưu Nhàn gần như bị dũng khí của cô gái đội y dọa hết hồn, khoác tay bảo:”Thôi bỏ đi, vốn dĩ lúc cậu ấy trong thời nghĩa vụ quân sự còn ổn, ít nhất còn luyện tập với đồng đội.

Sau này ra khỏi quân ngũ làm huấn luyện viên thì chẳng ai thấy Lâm Mộ Đông luyện bắn nữa..”
Lúc đội viên ở tòa huấn luyện, Lâm Mộ Đông luôn đi phòng luyện bắn, buổi tối hoàn toàn chẳng còn ai, mới đi trường bắn lớn luyện tập một trận.

Ngoài Sài Quốc Hiên thỉnh thoảng ngồi cùng với Lâm Mộ Đông lúc tâm trạng anh vui vẻ ra, còn lại chưa có ai có được cơ hội vinh hạnh luyện bắn cùng Lâm Mộ Đông.
Đơn giản mà nói, mặc dù huấn luyện viên Lâm thoạt nhìn quả thực có chiều hướng muốn sống với súng cả đời, nhưng người bình thường chắc chắn là không có phúc vây quanh mình.
Bên trong còn rất nhiều chuyện mà Sài Quốc Hiên không nói, Lưu Nhàn không có cách nào tỉ mỉ nói cho cô, nửa đùa nửa trêu Diệp Chi: ” Đừng nghĩ nữa–nhìn huấn luyện viên Lâm của chúng tôi phải thu tiền đó.

nhìn một lần 10 tệ, nhìn 3 lần tăng 100 tệ, nhìn nhiều lần nữa, thì cả tháng lương hết mất…” Diệp Chi giật mình, trừng lớn mắt.
1 tệ Trung Quốc = 3.446 tiền Việt
10 tệ Trung Quốc = 34.460 tiền Việt
100 tệ Trung Quốc = 344.600 tiền Việt
Mắt của cô từ khi sinh ra đã là mắt biết cười, con ngươi đen láy trong vắt, cứ vậy không động đậy mà ngẩng đầu, như chuột hamster bất thình lình bị dọa, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Lưu Nhàn cũng có con gái, năm lên cấp 3, nhìn cô gái ở trước mặt, những áp lực lo lắng trước thi đấu như được giải tỏa đi không ít.
“Được rồi, đưa em đến đây thôi, mau tan làm đi nhé.”
Các huấn luyện viên chốc nữa phải họp, Lưu Nhàn cười cười, cũng có chút lo lắng cho đứa con gái yêu quý của mình, nâng khăn choàng cổ của Diệp Chi nhẹ nhàng bảo: “Mấy nay em làm việc vất vả rồi, hoàn thành cực kì tốt, về nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lưu Nhàn nhìn thời gian, vội vàng xuống lầu.
Diệp Chi đứng ở cửa một lúc, để tay vào sâu trong túi áo khoác, tìm cây kẹo sữa 10 tệ hình con thỏ trắng lớn cô mới mua, tìm thấy chìa khóa của mình.


Văn phòng làm việc yên tĩnh, một bóng người cũng không có.
Diệp Chi nhoài người bên khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một hồi gió thổi vào, cuối cùng vẫn đội nón lên chạy ra ngoài thêm một chuyến, thiên lí xa xôi ngàn dặm dũng cảm trở về kí túc xá.
Văn phòng làm việc có điều hòa, còn có máy sưởi cỡ nhỏ, máy làm ấm tay, quạt sưởi, đệm sưởi.
Diệp Chi mang đủ trang bị có thể sống sót ở bắc cực ôm lấy túi chườm nóng hình pikachu bằng bông, nghe thấy tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, chẳng muốn rời khỏi văn phòng ấm áp này một chút nào.
Tiếng súng ở dưới lần hết lần này đến lần khác nổ vang, nghe nhiều thì chẳng thấy đáng sợ nữa.

Thậm chí trong tiếng súng có thể chút cảm giác.

Diệp Chi đóng chặt cửa sổ, cẩn thận kéo lại rèm cửa, mở máy sưởi và chăn sưởi lên, ôm lấy cuốn sách chuyên ngành tâm lý học mà Bản Đường Nguyệt đưa cho cô, cuộn mình trên ghế sô pha.

Hôm nay cô dậy khá sớm, lại đội gió liên tục chạy, trở về văn phòng vừa ấm áp dễ chịu, thân thể tự nhiên nới lỏng ra.
Khác nghề như cách núi, ngang qua cũng như sông.

Diệp Chi cuộn người trên sô pha, lật vài trang sách như có lực thôi miên cực mạnh vậy, nhẹ ngáp một cái, khép mắt lại.
Đêm dần dần trôi.

Tòa huấn luyện vẫn còn sáng đèn.

Lâm Mộ Đông nhắm vào cái bia, lưng thẳng như một đường, cách tay vững vàng gần như không thấy một chút rung động nho nhỏ nào, nòng súng vững chãi mắt không chớp nhắm thẳng vào hồng tâm.
Sài Quốc Hiên ngồi bên cạnh xem, không ngừng nói về những việc của ngày hôm nay.

Đội viên bị phạt chạy tới mức sắp đứng không nỗi, bởi vì trong đội hình xuất phát, không tham gia buổi huấn luyện tối, xin phép về nhà dưỡng chân.
“Đạn không gỡ, suýt chút nữa làm người khác bị thương đúng không? Phạt nặng cỡ nào cũng không thiệt được, không nhớ kĩ, không chừng sau này gây ra họa.”
Sai lầm mang tính cơ bản, chẳng ai thấy Lâm Mộ Đông phạt sai cả.

Sài Quốc Hiên càng không muốn cho anh thêm áp lực, ngữ khí cố gắng nhẹ nhàng hết mức:” Có thể đấu thì đấu, không đấu được thì đổi người khác.

Tâm lý rèn luyện hàng ngày, đến lúc thi đấu cũng là chạy theo…”
Ông ấy còn định nói thêm mấy câu trấn an, Lâm Mộ Đông lại lên tiếng:” Đổi ai?”
Sài Quốc Hiên ngưng lại một cái.


Lâm Mộ Đông vẫn như cũ không nhúc nhích mà nhắm vào hồng tâm, thanh âm lạnh nhạt, hiếm khi mở miệng nói lại lần nữa:” Đổi ai?”
Sài Quốc Hiên xoa đầu, cười khổ bảo:” Thì cứ tìm đại thôi, luôn luôn có người mà…”
Lâm Mộ Đông cụp mắt xuống, không nói gì.
Lâm Mộ Đông không nói gì, Sài Quốc Viện rõ hơn ai hết, đội bắn súng ở kỳ thế vận hội lần trước là dựa vào mình Lâm Mộ Đông, bây giờ đang là thời kỳ giáp hạt, đã là chú lùn rút ra chiếu tướng, có tìm xuống phía dưới cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Kỳ giáp hạt: Khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụK.
Ví dụ: lúc giáp hạt, đói giáp hạt
Người mới chưa hoàn toàn trưởng thành, người cũ thì chẳng có thành tích gì nỗi, lần chung kết thế giới này, thành tích chỉ sợ là không tốt.
Lâm Mộ Đông thu súng lại:” Thất bại của lần thi đấu chung kết thế giới, không thể trực tiếp tiến đến đến kì thế vận hội sau.”
Sài Quốc Hiên mấy ngày nay chỉ lo lắng chuyện này, nghe vậy ánh mắt chợt co lại, miễn cưỡng cười nói:” Chưa đến nỗi thì xem như chưa tiến đến kỳ thế vận hội, không trả có được tuyển vào thi đấu không? Cầm được tấm vé vào thế vận hội bao giờ cũng không có vấn đề gì..”
Sợ đội huấn luyện chịu áp lực, mấy ngày nay từ đầu đến cuối ông luôn tránh không bàn với chuyện này, bây giờ bị Lâm Mộ Đông trực tiếp nói thẳng ra, ông ấy gần như không biết làm sao để trả lời.
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc—cậu tiếp tục luyện đi, chốc nữa tôi cùng cậu về.”
Sài Quốc Hiên xoa mặt, khổ não kéo lên một nụ cười, nhanh chóng ra khỏi tòa huấn luyện.

Bóng hình ông ấy vội vàng thoáng qua trên cửa kính, vài đợt gió lạnh buốt thổi vào, khiến cho tòa huấn luyện đã tắt hệ thống sưởi càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Lâm Mộ Đông chậm rãi lau chùi súng trên tay, tay phải từ từ nắm chặt lấy súng, cơ hồ như có thể thấy rõ màu xanh của tĩnh mạch.

Lâm mộ Đông nhắm hờ mắt, bỗng nhiên xoay người, lỗ hổng ở đầu ruồi vững vàng nhắm vào hồng tâm, ngón trỏ giữ lấy cò súng–
Cánh tay anh gần như căng chặt như mũi dao sắc nhọn, không chịu khống chế rung lên một cái.

Lâm Mộ Đông buông tầm nhìn, dùng tay trái tháo băng đạn xuống, tay phải từ tự hạ xuống bên hông.

Dưới ánh đèn ảm đạm, thân thể anh như ngưng tụ thành một pho tượng trầm lặng, chỉ có tay phải buông thõng bên hông đột nhiên không khống chế được mà có chút run rẩy.
Trong tòa huấn luyện vắng vẻ, Lâm Mộ Đông hít thật sâu, ép bản thân giơ tay lên, cố gắng ổn định để súng vào trong hộp.

gió lạnh lại trút vào.

Có người đẩy cửa, ánh mắt Lâm Mộ Đông nhanh chóng liếc sang, dưới ánh mắt luôn lạnh lùng hờ hững suýt lộ ra sự nôn nóng mãnh liệt, im lặng quay cuồng với sóng gió gian nguy.
Lời của tác giả: Huấn luyện viên Lâm: không cần biết là ai, đều đuổi ra ngoài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương