Quang Chi Tử
Quyển 1 - Chương 9: Hồi gia ngộ hiểm (về nhà gặp nguy)

Bây giờ đi học thật là dễ dàng a, mỗi ngày ở nhà ngủ xong, tới trường lại được ngủ nữa, ha ha. Cảm giác đây là thời gian tốt nhất trong bốn năm học.

Ta ngủ!

Ta thoải mái nằm dài trên mặt đất, tập trung tinh thần bắt đầu cảm nhận quang nguyên tố trong không khí, ở trong vòng tay bảo hộ của họ ta dần dần tiến vào mộng đẹp. Trong cơ thể ta quang cầu đã chiếm hơn 2/3 kinh mạch rồi. Theo như lời Tú sư phụ ta đã có thể phóng ra ma pháp cấp 5 rồi nhưng vì ta còn nhỏ quá, tham nhiều tất hại nên không dạy ta trung cấp ma pháp. Lại nói chờ khi nào ta tới trung cấp ma pháp học viện đi học mới dạy ( ma pháp sư đối ứng ma pháp bình thường mà nói, có thể dùng 1 cấp ma pháp gọi là ma pháp học đồ, sử dụng cấp 2 3 ma pháp là ma pháp sư sơ cấp, có thể sử dụng cấp 4 5 ma pháp thì xưng là trung cấp ma pháp sư, có thể sử dụng ma pháp cấp 6 gọi là cao cấp ma pháp sư, ma pháp cấp 7 thì được gọi là đại ma pháp sư, có thể sử dụng ma pháp cấp 8 gọi là ma đạo sĩ, liên hợp sử dụng được cấp 9 ma pháp là ma đạo sư và một mình sử dụng ma pháp cấp 9 gọi là đại ma đạo sư rồi )

Bây giờ là lúc nào rồi, ta lười biếng duỗi chân tay, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài. Trời tối mất rồi mau mau về nhà ăn cơm thôi, cái bụng ta đang kêu réo. Ta tung tăng chạy ra khỏi học viện nhằm hướng nhà đi đến.

Ra khỏi sâm khoa thành, ta theo lộ tuyến mỗi ngày đi về, vì ta nhát gan sợ tối nên dùng tay phải nhả ra một chiếu minh thuật, chung quanh 30m giống như ban ngày. Hôm nay không biết mụ mụ làm thức ăn ngon gì cho ta đây a, tốt nhất là canh sườn đây chính là thức ăn ta thích nhất. Nghĩ tới bữa cơm chiều ngon lành sắp tới ta nuốt nước bọt cái ực, cảm thấy trong bụng càng đói hơn.

Đột nhiên ta cảm thấy xung quanh ấm dần lên. Oa, sao lại thế nhỉ, ai ở chỗ này sử dụng hỏa hệ ma pháp ni ? đột nhiên một tiếng gầm vang trời vọng tới bên tai ta. Oa, hỏa sư, huyễn thú cấp 6, không phải, là ma thú ( loại huyễn thú không lập khế ước với chủ nhân được gọi là ma thú) ,

Nó dùng một đôi mắt to nhìn ta. Có thể giống ý nghĩ vừa nãy của ta, nuốt nước bọt a.

"A! hỏa sư đại ca, ta là một tiểu hài tử a, người không được ăn thịt ta, ta là đóa hoa của tổ quốc, ta không có thịt đâu. Nếu không ta về nhà cấp thịt ngươi ăn, a không được ăn a!" Ta chưa kịp nói hết hỏa sư đã đánh tới phía ta.

Ta phản xạ nhanh chóng, sử dụng Di chuyển tức thời, dù sao trước kia cũng đã bị quang hổ đuổi nhiều rồi. Một mặt né tránh công kích của hỏa sư, một mặt lại hướng lên không trung phóng ra một quả chiếu minh đạn ( kỳ thật vừa rồi ta dùng chiếu minh thuật hình thành một quả quang cầu, tiếp đó dùng Tiễn quang bắn nó lên không trung, chiếu minh đạn tới không trung sẽ tự nhiên nổ tung hình thành một mảng ánh sáng lớn, đây chính là tín hiệu cầu cứu của ma pháp sư

"Đồ xú hỏa sư nhà ngươi, ta không hục a, xem ngươi có bắt được ta hay không." nghĩ đến ta còn có "Di chuyển tức thời" trong lòng ta cũng cảm thấy can đảm hơn. Đối với việc này ta cũng rất tự tin, hỏa sư có lợi hại cũng không có khả năng so sánh với quang hổ của lão ma quỷ. Tối thiểu trước khi ma pháp lực của ta tiêu hao hết hắn cũng không thể nào bắt được ta. ( Lúc nào sắp tiêu hao hết ma pháp ta sẽ dùng Di chuyển tức thời chạy đi, một lần là 500 m, ta chỉ cần chuyển di vài lần là ... hắc hắc...)

Không khí thật là nóng, vì "an toàn đệ nhất" ta cơ hồ đem tất cả phòng ngự ma pháp lên cả người mình. Đầu tiên đương nhiên là thần thánh thủ hộ , nó có thể ngăn cách không khí, đem nhiệt độ cao của hỏa sư cách li, sau đó tả thủ triệu hồi quang lăng thuẫn.

Làm mặt quỷ với hỏa sư, tay phải mặc niệm chú ngữ hướng tới nó phát ra một Tiễn Quang. Mặc dù uy lực nhỏ nhưng cũng khá đau đấy.

Hỏa sư phẫn nộ rồi, nó lại phóng một trung cấp ma pháp hỏa hệ tới phía ta, ta tránh, ta né, cũng giống như ở trong Bao Tải trận ta dễ dàng tránh được, khiến cho đầu nó quay vòng vòng.

Hỏa quang trên người hỏa sư dần dần yếu đi, phỏng chừng ma pháp lực của nó tiêu hao rất nhanh. Nó thở hổn hển nhìn ta, ha ha, ma thú cũng chỉ thế thôi, đối với ta hoàn toàn bất lực. Ta đem thần thánh thủ hộ và quang lăng thuẫn ma pháp đều thu về hết ( dùng nhiều ma pháp một lúc như vậy khiến cho ma pháp lực của ta cũng tiêu hao rất nhanh ) tránh né là được dù sao nó cũng không đánh trúng ta. Chờ đợi cứu viện thôi, nơi này cách thôn không xa, phỏng chừng hộ vệ đội sẽ tới rất nhanh.

Hỏa sư đột nhiên lắc lắc cái đầu, ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, ta đột nhiên cảm thấy nhiệt độ vốn đã giảm xuống đột nhiên điên cuồng tăng lên. A sao lại thế này, không hay rồi, là ma pháp cấp 6 hỏa diễm thao thiên. Đây là toàn phương vị ma pháp, chạy không kịp rồi. "Bằng danh nghĩa Trường Cung Uy của ta, hãy hội tụ trước người ta ngăn cản hết tất thảy ta ác !" Ta gọi tới chính là quang thuẫn. Hỏa diễm ngập trời ùn ùn ập đến. trong phương viên 300m đều bị ma pháp bao phủ. Vì ta sơ ý, trong nhất thời "Di chuyển tức thời" không thể phát huy tới cực điểm, ta đem ma lực toàn thân hội tụ trên quang thuẫn. Tập trung nghĩ tới chú ngữ của quang thuẫn. Nhưng hỏa diễm thao thiên uy lực thật sự quá lớn, mắt thấy ta xem chừng không trụ nổi sắp biến thành "Trường Cung thịt nướng" rồi.

"Thủy nguyên tố trong không trung hãy nghe ta gọi về, hãy hóa thành "băng bạc vô địch" tiêu diệt tà ác trước mắt"

A! cứu, theo chú ngữ không biết của ai, áp lực xung quanh ta dần biến mất, băng bạt thuật triệt tiêu ma pháp của hỏa sư. Hỏa sư cũng là thế suy lực kiệt , ma pháp lực vốn cũng bị ta tiêu hao hết sạch rồi, một kích vừa rồi cũng là cuối cùng mà thôi.

A! Trường Cung, mẹ trường Cung, mau mau tới đây, là nhi tử của ngươi kìa.

Mụ Mụ tới rồi, rốt cục sẽ không có chuyện gì xảy ra, ta ngất đi.

...

Chẳng biết qua bao lâu, ta dần dần khôi phục ý thức. Vừa mở mắt đã thấy ánh mắt hồng hồng của mụ mụ trước mặt.

"Trường Cung tỉnh rồi, ba của nó ơi, ngươi mau lại đây. Trường cung! thế nào, con cảm thấy ra sao?"

Ngày hôm qua ma pháp lực của ta bị tiêu hao tới cực điểm rồi, trên người lại bị thêm vài vết thương do hỏa sư gây ra, thêm vào tinh thần lực và ma pháp lực tiêu hao quá lớn đã ngất đi. Dưới ma pháp thủy hệ trị liệu của mụ mụ thì cơ bản ta cũng an tòan rồi, chỉ là tinh thần còn chưa phục hồi.

" Mụ Mụ, con không sao cả."

"Nhi tử, thế nào, tốt hơn chưa?" Lão ba từ trong phòng chạy tới.

"Tốt hơn rồi, ba ba "

"nếu không có trưởng lão tới kịp ngươi đã không nhìn thấy mụ mụ rồi." nói xong mụ mụ ôm lấy ta khóc.

"Trường Cung, lúc ấy sao lại như thế?" ba ba hỏi.

Ta đem tình huống lúc ấy thuật lại.

Ba ba nghiêm mặt nói: "Tiểu tử ngốc nhà ngươi, phải nhớ kỹ, không thể cho địch nhân cơ hội. Bằng ma pháp của con lúc bây giờ nếu gặp được trung cấp ma pháp sư địch nhân thì phải chạy nhanh, vì ngoại trừ chạy con sẽ không có biện pháp làm đối phương bị thương, hơn nữa trong khi đối địch như thế nào lại có thể , nếu con dùng chính là quang lăng thuẫn mở rộng phòng thủ thì có thể sẽ không bị thương."

Ba ba nói mấy câu tiếp theo ta đều không có nghe rõ, nhưng nhìn thấy địch nhân phải chạy thì ta nhớ rất kỹ. Từ nay về sau mặc kệ là địch nhân như thế nào ta cũng sẽ phải phòng hộ cho chính mình thật kỹ đã.

"Con của ánh sáng " gian nan vượt qua khảo nghiệm đầu tiên của hắn như thế đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương