Quang Âm Chi Ngoại
44: Ngươi Đến Cùng Là Cái Gì 2


Hứa Thanh cảm thấy mình mặc dù có thể chống cự đến lúc sương mù tiêu tán, dị chất trong cơ thể sẽ không tăng vọt, nhưng Lôi đội đang suy yếu thì không được, nếu là bị giam ở trong đó, không lâu về sau nhất định sẽ dị hoá rồi tử vong.
Cái này làm cho Hứa Thanh cần phải lui về phía sau, muốn dùng khoảng cách lớn lách qua sương mù.
Nhưng...
Sương mù quá lớn, dù tốc độ của hắn nhanh đi nữa, vẫn bị rơi vào bên trong hoàn cảnh khắp nơi đều là sương mù, không chỗ có thể trốn, bị bao phủ ở bên trong sương mù.
Nhưng rất nhanh, chỗ sương mù bao phủ Hứa Thanh kia, lại dần dần trở nên mỏng manh, cuối cùng lại lộ ra thân ảnh Hứa Thanh đang ngạc nhiên.
Hắn cúi đầu, nhìn dưới chân của mình.
Trong đêm tối không nhìn rõ bóng dáng, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được sương mù ở bên người, giờ phút này đang nhanh chóng tràn vào lòng bàn chân của mình.
Thật giống như cái bóng không nhìn thấy kia, đang tạo thành một cái vòng xoáy, thôn phệ bốn phía.
Tốc độ cắn nuốt này không hề nhanh, vả lại không bao lâu liền giống như đã ăn no rồi, không hấp thu nữa, khiến cho sương mù lại bao phủ thân ảnh Hứa Thanh.
Nhưng...!Khi cái bóng thôn phệ xong, liền có một cỗ lực lượng phản hồi vào trong cơ thể Hứa Thanh, hội tụ tới hai mắt, trong mắt, sương mù rậm rạp, lại biến thành trong suốt.
Hoặc là không thể hình dung là nhìn thấu, mà là cảm giác! Rõ ràng sương mù vẫn tồn tại như trước, rõ ràng rậm rạp vô cùng, nhưng trong cảm giác của hắn lại chỉ là thoáng mơ hồ, xa xa không tới tình cảnh cản trở ánh mắt khiến cho người ta bị lạc.

Cái này khiến cho hô hấp Hứa Thanh dồn dập một chút, cúi đầu nhìn cái bóng không thấy được ở dưới chân mình.
- Ngươi, rốt cuộc là cái gì...
Hứa Thanh nói nhỏ.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu cảm giác bốn phía, trầm mặc nghiêng thân thể bắt đầu di chuyển, tốc độ không giảm, trong sương mù dày đặc tựa như một đạo u linh, nhanh như tên bắn vụt qua.
Cho đến không lâu sau, ở trong sương mù rậm rạm Hứa Thanh thấy được người sống.

Đó là hai tên thập hoang giả.
Hứa Thanh mơ hồ nhớ kỹ từng ở trong doanh địa nhìn thấy qua, hai người này giờ phút này đang cầm tay lôi nhau đi, ở trong sương mù dày đặc như mù lòa vậy, dần dần đi từng bước về phía trước.
Nhưng ở trong cảm giác của Hứa Thanh, bọn họ thì tưởng là đi về phía trước, trên thực tế đều là đang đi vòng quanh, hiển nhiên bọn họ cũng đã phát hiện cái này, mồ hôi trán ồ ồ chảy ra, lộ ra sự căng thẳng cùng với tuyệt vọng đối với tương lai.

Liếc mắt nhìn hai người này, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, thân thể nhoáng một cái liền muốn ly khai.
Hắn không có sinh ra đồng cảm, hắn sinh hoạt ở cái thế giới tàn khốc này, mục đích không phải là cứu người, xong bản thân lại bị cắn trả, ví dụ như này ở trong xóm nghèo hắn đã thấy quá nhiều.
Nhưng đối với người bị che đậy thị giác mà nói, thính lực ở thời điểm này cực kỳ nhạy cảm, cho nên lúc Hứa Thanh cất bước rời đi, vẫn bị bọn họ phát hiện.
Thần sắc hai người lập tức lộ ra căng thẳng, bọn họ không cách nào phân rõ âm thanh truyền đến là của thú hay người, vì vậy một người trong đó gầm nhẹ biểu lộ hung tàn, như muốn dùng cách này để chấn nhiếp.
Mà một vị khác thì là hô to cầu cứu, thậm chí vì hiển lộ thành ý, lại từ trong túi da xuất ra Bạch Đan cùng linh tệ, ngôn từ gần như cầu xin, chỉ vì một đường sinh cơ.
Bước chân Hứa Thanh ngừng một chút, quay lại nhìn Bạch Đan trong tay người kia, lại cảm thụ một chút Lôi đội đang suy yếu sau lưng.
Vì vậy liền suy tư một lúc rồi mở túi da ra, tìm ra một căn ngọn nến châm lên, chỉ là ánh lửa kia có vẻ yếu ớt, sương mù giống như đang trấn áp, ánh lửa từ từ ảm đạm.
Thừa dịp còn có ánh lửa, Hứa Thanh lui ra phía sau một chút khoảng cách, nhìn hai người cách đó không xa, chậm rãi mở miệng.
- Đi thẳng bên phải 7 bước, lại đi bên trái 10 bước...
Theo thanh âm Hứa Thanh truyền vào, thân thể hai tên thập hoang giả kia cũng rung động lắc lư, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, hô hấp dồn dập lập tức dựa theo Hứa Thanh chỉ điểm đi làm.
Rất nhanh tại Hứa Thanh lần lượt chỉ lệnh bên trong, bọn họ rẽ ngang rẽ dọc, tránh được chỗ nguy hiểm, sương mù trước mắt cũng nhờ tới gần ánh nến, chậm rãi mỏng manh.

Cho đến khi bọn họ đi vào phạm vi ánh nến sắp tắt, bị ánh lửa chiếu rọi, như người đui tái hiện quang minh, lập tức liền té nhào vào bên cạnh ngọn nến, tâm tình kích động, mãnh liệt sôi trào.
Về phần Hứa Thanh, giờ phút này giấu ở chỗ tối bên cạnh, dù là ánh lửa hơi chiếu rọi, nhưng thân ảnh vẫn là mơ hồ, mặt không cảm xúc nhìn bộ dáng kích động của hai người trước mắt này , nhàn nhạt mở miệng.
- Đưa Bạch Đan cho ta.
Thân thể một người trong đó run rẩy, sau tai nạn tìm được sống sót liền không chút do dự, lập tức liền đưa túi da chứa linh tệ cùng Bạch Đan trên người cho Hứa Thanh, liên tục nói lời cảm tạ.
Mà một vị khác vừa muốn từ trên người cầm đan dược ra, nhưng sau khi ánh mắt đảo qua thân ảnh Hứa Thanh, vẻ kích động có chỗ thu liễm.
Bởi vì cho dù Hứa Thanh đứng ở một nơi bí mật gần đó, sương mù mỏng manh lượn lờ, cho nên ở trong mắt người này, thấy không rõ gương mặt Hứa Thanh, chỉ có thể nhìn thấy thân hình nhỏ gầy, cùng với phía sau giống đang cõng theo một người hôn mê.
Vì vậy bên trong ánh mắt gã liền hiện lên một tia âm u, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, bày ra bộ dáng chân thành mở miệng.
- Vị tiểu huynh đệ này, Bạch Đan trên người ta đã ăn hết, nhưng ngươi yên tâm, đợi sương mù tản đi, hoặc ngươi có biện pháp đưa ta đi ra ngoài, ta nhất định báo đáp gấp bội cho ngươi.
Nói xong, ánh mắt gã hơi lóe lên, nhìn về phía Hứa Thanh, có chút kích động.

Tên đồng bạn bên cạnh kia, giờ phút này cũng hơi tiếc nuối, cảm thấy mình lúc trước hình như cho quá nhanh.
Hứa Thanh nhìn thật sâu cái người không cho Bạch Đan kia, không nói chuyện.
Chỉ là giơ tay phải vung lên, một cơn gió thổi qua, ánh lửa của ngọn nến nháy mắt bị dập tắt, bốn phía lần nữa lâm vào đen nhánh trong sương mù.

Tiếng kinh hô vừa từ trong miệng người nọ truyền ra, Hứa Thanh liền nhoáng một cái tới gần, giật xuống cái túi da từ trên người kia, sau đó thanh âm bình tĩnh, vang vọng bốn phía.

- Không cần, ngươi ở lại bên trong nơi này đi.
- Đợi một chút, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta cho ngươi Bạch Đan, ta...
Người này nhất thời cấp bách, muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng thân thể lại bị cây cối dưới chân ngăn lại, trực tiếp ngã sấp xuống.
Lúc bò lên, thanh âm hô hoán của gã càng thêm lo lắng, hối hận mãnh liệt tràn ngập thể xác và tinh thần.
- Tiểu huynh đệ, ngươi nghe ta giải thích, ta...
Hứa Thanh không đi để ý tới đối phương hô hoán, đi đến phía người cho mình Bạch Đan.
Sắc mặt người này hoảng sợ, tràn đầy khủng hoảng khi lại lần nữa lâm vào sương mù, ngay khi gã còn không phát hiện, Hứa Thanh từ kia bên người gã đi ngang qua, nhàn nhạt mở miệng.
- Đi theo tiếng bước chân của ta.
Nói xong, Hứa Thanh không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, mà người nọ nghe xong lời nói của Hứa Thanh, hô hấp lập tức dồn dập, nghe tiếng đi theo, đáy lòng giờ phút này thấy may mắn trước đó chưa từng có, may mà vừa tốc độ đưa thù lao của mình nhanh.
Nhất là nghe tiếng kêu rên lo lắng sau lưng rất nhanh chuyển hóa thành cầu cứu rồi không có kết quả biến thành điên cuồng chửi bới, ý tuyệt vọng bên trong giọng nói kia, khiến cho đáy lòng của gã run rẩy, đối với chủ nhân tiếng bước chân phía trước, càng có cảm giác kính sợ mạnh liệt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương