Quân Vi Hạ
Chương 42: Mượn đao

“Đừng nói nữa…” Cơ thể Tiêu Thừa Quân căng thẳng, gắt gao nắm lấy bàn tay của đệ đệ, “Chúng ta là huynh đệ, ngươi không cần phải nói những lời đó.”

Tiêu Thừa Cẩm nhìn ca ca, hơi hơi mỉm cười, “Ca ca, ta biết mấy năm nay ngươi vẫn luôn tự trách chính mình. Kỳ thật, điểm tâm năm đó, ta biết là có độc nên chỉ ăn một ngụm.”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Thừa Quân mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, cả người choáng váng. Năm ấy Tiêu Thừa Cẩm còn nhỏ như vậy, thế nhưng đã biết, nhưng vì sao hắn còn muốn ăn? Vì sao những năm gần đây vẫn không nói cho y biết?

“Khụ khụ…” Tiêu Thừa Cẩm cầm tay huynh trưởng thật chặt, giống như sợ y tức giận mà bỏ đi, “Cơ thể ta vốn không được tốt, từ trong bụng mẹ sinh ra đã như vậy rồi, nhiều năm không nói, chỉ là… muốn ca ca thương ta nhiều hơn,… ca ca, đừng trách ta…”

Tiêu Thừa Quân nhắm hai mắt lại, hít thật sâu một hơi, “Không trách ngươi.” Từ nhỏ đệ đệ đã thông tuệ dị thường, có thể từ nét mặt của cung nữ mà nhìn ra sự tình khả nghi, làm như vậy, nói cho cùng, vẫn là vì bảo hộ ca ca này.

Từ lúc được sinh hạ, thân thể của nhị hoàng tử luôn không được tốt, chưa cai sữa đã bắt đầu uống thuốc, Tiêu Thừa Quân vẫn biết điều này. Vì thế, dù chỉ ăn một chút điểm tâm kia, đối với thân thể gầy yếu này mà nói, độc dược đó vẫn là chí mạng. Đệ đệ nói nhẹ nhàng như vậy, cũng chỉ vì để y bớt đi một chút tự trách mà thôi.

Rời khỏi Thường Xuân các, đầu óc của Tiêu Thừa Quân có chút mơ hồ, ngớ nga ngớ ngẩn.

Lâu Cảnh vẫy lui hạ nhân xung quanh, dắt y hướng lên trên núi, tìm một phiến đá phẳng ngồi xuống, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng y, ngẩng đầu nhìn dãy núi xa xa, dịu dàng nói: “Trên chiến trường năm ấy, tổ phụ ta bị thương rất nặng, ta thủ trước giường ba ngày ba đêm, vẫn không thể giữ được người ở lại. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu ta có thể bị thương thay tổ phụ thì tốt rồi.”

Tiêu Thừa Quân gục đầu vào ngực Lâu Cảnh, bàn tay gắt gao nắm chặt quần áo trên lưng hắn, lẳng lặng mà nghe hắn tâm sự.

“Nhưng mỗi người đều có một số mạng riêng của mình, cho dù ta đã dùng mọi biện pháp nhưng vẫn không thể cứu được người, chỉ có thể để nợ máu phải trả bằng máu.” Con ngươi của Lâu Cảnh hiện lên một đạo hàn quang, thanh âm cũng lạnh xuống, “Lúc tổ phụ tắt thở, ta chưa cho hắn túc trực bên linh cữu, suốt đêm dẫn theo ba mươi vạn nhân mã, trực tiếp lao vào doanh trướng của giặc Thát, chặt đầu đại tướng, mang về làm tế phẩm cho tổ phụ ta.”

Tiêu Thừa Quân sửng sốt, năm đó lão An quốc công mất, tin báo về triều đình đều nói là sau khi giết chết đại tướng của giặc Thát thì bị bắn chết, thật không ngờ đại tướng kia là do Lâu Cảnh giết, “Tại sao không báo công lên triều đình?”

“Tại sao?” Lâu Cảnh cúi đầu nhìn phu quân nhà mình đã bình tĩnh không ít, khẽ cười nói: “Bởi vì, ngay tại doanh trướng của giặc Thát, ta cũng giết phó tướng của tổ phụ.” Nếu cả hắn cũng có thể giết chết đại tướng bên giặc Thát thì bọn chúng không thể nào có năng lực để vây khốn tổ phụ dễ dàng như vậy. Cái đám người dám cướp đi người chí thân của hắn, mặc kệ có phải là tự mình ra tay hay không, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.

Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn hắn, trong triều chỉ nói lão An quốc công chết trận tuẫn quốc (hi sinh cho Tổ quốc), lại không biết trong đó còn có ẩn tình khác. Vậy thì, là ai đã bức hại lão An quốc công?

“Việc trong triều đình, chuyện liên quan đến sinh tử, có sự kiện nào là đơn giản đâu!” Lâu Cảnh hạ xuống gương mặt tuấn lãng của phu quân nhà mình một cái hôn, “Tựa như điểm tâm có độc vậy, những kẻ đã chết kia, tất nhiên đều không phải là hung phạm.”

Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, sự kiện năm đó, sau khi tra xét đã xử quyết một vị phi tần rồi không giải quyết được gì. Người sáng suốt đều biết, hoàng tử, hoàng phi đều không thoát khỏi liên quan đến sự kiện này, nhưng mà có Thuần Đức đế che chở, cuối cùng cũng không tra được đến đầu của Trần quý phi.

Lâu Cảnh thò tay vào trong ngực của Tiêu Thừa Quân lấy ra một quyển sách nhỏ, lật trang đầu tiên, chỉ vào một cái tên, “Người này, có thể dùng.”

Tiêu Thừa Quân nhìn theo ngón tay Lâu Cảnh, cái tên đó là “Binh bộ thượng thư, Tôn Lương”, không khỏi cau mày, người này là môn sinh đắc ý của hữu thừa tướng, năng lực trác tuyệt, rất được Trần Thế Xương coi trọng, nếu không cũng sẽ không để hắn đảm nhiệm chức vị Binh bộ thượng thư —— chỉ xếp sau người đứng đầu trung thư tỉnh.

(Đời Nguyên, lấy Trung thư tỉnh thống lĩnh bá quan quản quyền hành chính, cùng với Xu Mật Viện quản quyền quân sự và Ngự Sử Đài nhận nhiệm vụ giám sát. Thượng thư tỉnh thì khi có khi không, dùng danh nghĩ chính quyền trung ương để quản lý hành chính địa phương, từ đó phát triền thành chính quyền địa phương ở Trung Hoa. Đời Minh sơ tuy không có Trung lệnh nhưng Trung thư tỉnh vẫn đứng đầu sáu bộ và bá quan, đứng đầu là tả, hữu thừa tướng.

Sau đời Tống thì chế độ Tam tỉnh đi vào đường suy bại. Năm Hồng Vũ thứ 13, nhân việc giết Thừa tướng lúc đó là Hồ Duy Dung thì Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương phế luôn Tam tỉnh, từ đó sáu bộ báo cáo trực tiếp với Hoàng Đế. Chế độ Tam tỉnh đến thời điểm này chính thức chấm dứt tồn tại.

Mọi người có thể hiểu là Tôn Lương này là một nhân vật chỉ đứng sau tả, hữu thừa tướng, là người đứng đầu Binh bộ.)

“Vì sao?” Tiêu Thừa Quân nhìn chằm chằm cái tên kia, cẩn thận nhớ lại người tên là Tôn Lương này, lại không nghĩ ra tại sao lại dùng hắn.

“Tôn Lương rất ít khi cùng người khác kết giao, nhưng hắn có một bằng hữu tri kỉ.” Lâu Cảnh cười thần bí, cúi đầu ghé sát bên tai của người trong ngực, nhẹ giọng nói ra tên một người: “Vương Kiên.”

Tiêu Thừa Quân nhất thời mở to hai mắt, Vương Kiên chính là người mà họ đã nhắc đến lúc ngự sử Cảnh Trách bị chết oan trong ngục, mấy năm trước trời mưa to bất thường làm đổ sụp một góc tường thành nên hắn đã bị hạ chiếu ngục, chết oan trong đó.

Vương Kiên là môn sinh của tả tướng, một người vô cùng thanh liêm, yêu dân như con. Sự kiện năm đó, nói trắng ra thì chính là kết quả đánh cờ giữa hữu tướng và tả tướng. Vương Kiên và Tôn Lương vừa không cùng khoa, cũng không phải đồng hương, làm thế nào mà hai người này lại trở thành tri kỉ của nhau được nhỉ?

“Làm sao ngươi biết?” Tiêu Thừa Quân rất kinh ngạc, hai người này thuộc hai phe phái bất đồng, cho dù ngày thường thật sự tương giao, hẳn là phải giữ bí mật mới đúng, làm sao Lâu Cảnh lại biết được việc này?

Mà nhắc đến việc này cũng thật ngoài ý muốn, lúc trước Lâu Cảnh vẫn theo tổ phụ sống ở Tấn Châu, lão An quốc công có một hãn huyết bảo mã (ngựa quý),Lâu Cảnh nhìn mà thèm nhỏ dãi, vì thế lão An quốc công nói với tôn tử, nếu hắn có thể thám thính bí mật lớn nhất của thứ sử Tấn Châu thì sẽ tặng con ngựa này cho hắn.

Lâu Cảnh phái người rình ở ngoài phủ thứ sử ba tháng, phát hiện ra mỗi tháng đều có người truyền tin từ kinh thành về đây, mà ở kinh thành, Vương Kiên cũng không quá thân thiết với ai. Vì thế, thừa dịp buổi tối nguyệt hắc phong cao, Lâu Cảnh liền tự mình động thủ, chụp thuốc mê người truyền tin ở ngoài thành, sau đó phát hiện ra bức thư gửi từ kinh thành đến là do Tôn Lương viết.

(nguyệt hắc phong cao:Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả. Đây là thời điểm trăng vắng sao thưa, gió nổi bốn bề rất thích hợp để làm chuyện mờ ám, không bị trăng làm lộ bóng, không sợ để lại dấu vết.)

Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà nhìn hắn, cuối cùng cũng biết vì sao khi trưởng thành, Lâu Cảnh lại có loại tính tình gian xảo thế này, hóa ra hoàn toàn là do những biện pháp dạy dỗ kì lạ của lão An quốc công, “Thế Vương Kiên kia không phát hiện ra gì sao?”

“Đương nhiên không có.” Lâu Cảnh đắc ý nói, “Ta xem xong thư liền dán lại hoàn hảo, còn giả bộ làm trộm cướp, cướp sạch tiền tài của người truyền tin.”

Tiêu Thừa Quân nhịn không được mà phì cười ra tiếng, u ám trong lòng cũng tiêu tán đi không ít, “Ngày khác ta sẽ đi xem thử Tôn Lương.”

Lâu Cảnh nhìn thấy phu quân nhà mình phì cười, cuối cùng cũng yên tâm, dán mặt vào mặt của Tiêu Thừa Quân mà cọ cọ.

Buổi chiều trở về kinh, Lâu Cảnh không cùng Tiêu Thừa Quân trở về phủ Mân vương, mà trở lại Chu Tước đường, nhờ Trình Tu Nho chuẩn bị giúp hắn một phần hậu lễ, mang đến phủ đệ của Thẩm Liên.

“Cơn gió nào đã thổi thế tử gia đến đây vậy?” Ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Liên quét một vòng trên người Lâu cảnh, thấy hắn cầm lễ vật xa xỉ đến đây, nụ cười trên mặt không khỏi sâu thêm vài phần.

“Từ lúc rời khỏi cung còn chưa từng tới bái phỏng Trầm công công.” Lâu Cảnh tươi cười ngồi xuống, đặt đồ vật trên tay lên bàn, đẩy sang bên kia, “Mong công công chớ trách.”

“Ngài nói lời này là quá khách khí rồi.” Thẩm Liên tươi cười tiếp nhận đồ vật, đưa cho tiểu thái giám phía sau, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại.”

Trước nay Thẩm Liên đều thích nói thẳng, nếu cầu hắn làm việc thì chỉ cần đưa đồ vật có đủ giá trị tới, hắn đều có thể nhận lời làm giúp, đương nhiên, nếu không thể lo liệu thì cũng không đem lễ trả lại.

“Nghe nói sắp tới công công muốn đốc quản việc tu sửa đường sông ở Thanh Hà, sinh ý này quá lớn, có lẽ công công cũng cần kết phường một cái.” Lâu Cảnh nhận chén trà từ tay một tiểu thái giám, khẽ cười nói: “Hiện tại, đồ cưới, lễ hỏi hoàng gia trả lại cho ta cũng không có tác dụng gì nhiều.”

(kết phường: tìm thêm người hợp tác/ đối tác khi làm ăn)

Thẩm Liên nheo nheo mắt, cười nói: “Thế tử cứ nói đùa, chuyện này vẫn chưa được định mà, bây giờ nói ra thì thật hơi sớm. Không bằng thế tử hãy đến hỏi hữu tướng đại nhân bên kia, có lẽ cũng có khả năng.”

Kỳ thật, trên triều đình hôm nay, hữu tướng Trần Thế Xương đã tỏ ra nhượng bộ, lén lút tìm hắn thương lượng, chỉ cần hắn đáp ứng đem đám dân chạy loạn kia sung vào lao dịch, áp chế sự việc ở Thanh Hà, hai người bọn họ đều có lợi, chức vụ đốc quản việc tu sửa đường sông liền giao cho hắn. Chính là, dù việc tu sửa đường sông này kiếm được không ít bạc nhưng số tiền hắn phải bỏ ra để xây từ đường, bưng bít, đổi trắng thay đen sự kiện ở Thanh Hà còn lớn hơn thế, cho nên Thẩm Liên cũng không muốn phân chén canh này cho kẻ khác. (muốn làm một mình, không cho người khác tham gia cùng)

“Hữu tướng muốn thu lao dịch.” Lâu Cảnh lắc lắc đầu, “Vẫn là đi theo công công kiếm được nhiều.”

“A? Chỉ giáo cho?” Thẩm Liên sửng sốt, nguyên bản hắn cũng không phản đối chuyện thu lao dịch, bởi vì thu lao dịch sẽ không cần trả tiền công, có thể giảm bớt không ít bạc.

“Số tiền kiếm được từ chuyện tu sửa sông ngòi, chắc cũng không cần tiểu tử nói lại, công công tự nhiên đã rất rõ ràng.” Lâu Cảnh dùng ngón tay nhúng chút nước trà, vẽ một cái vòng trên bàn, “Nếu thu lao dịch, triều đình sẽ biết số tiền phải chi ra ít hơn, phân bạc xuống cũng ít. Nhưng nếu mướn lao công, ít nhất thì Hộ bộ sẽ phải cấp nhiều hơn hai mươi vạn lạng bạc.” Nói xong, hắn lại vẽ một cái vòng tròn lớn bên ngoài.

Mắt Thẩm Liên đột nhiên sáng ngời, hắn đọc sách không nhiều lắm, nhưng cái gì thu được nhiều tiền hơn thì hắn vẫn biết.

“Huống hồ, nếu thu lao dịch không tốt thì chắc chắn sẽ bị sách sử lên án, mấy đời Lâu gia đều nổi tiếng anh minh, ta cũng không dám mạo hiểm như vậy.” Lâu Cảnh thở dài, “Không dám dối gạt công công, ta và phụ thân vốn bất hòa, một khi để cho phụ thân bắt được cái nhược điểm này, sợ là hắn sẽ lập tức mở từ đường mà đuổi ta ra khỏi cửa.”

Thẩm Liên cười lạnh, Trần Thế Xương khá lắm, còn đang thắc mắc tại sao lão đạo tặc kia lại đột nhiên hảo tâm như vậy, nguyên lai là muốn hắn gánh trên lưng cái danh xấu này để thu thập cục diện rối rắm giùm luôn, “Thế tử đã để mắt đến chúng ta như vậy, chỉ cần chúng ta làm được việc này, tự nhiên là thế tử cũng sẽ được phân không ít.”

Nội thị tỉnh có mạng lưới tai mắt khá rộng, đương nhiên cũng nghe nói phụ tử Lâu gia bất hòa. Lâu Cảnh nói ra những lời này, không thể nghi ngờ, đây chính là đem nhược điểm của mình dâng lên, nhất thời kéo gần lại quan hệ của hai người. Huống chi Thẩm Liên cũng không có ác cảm đối với vị thế tử An quốc công này, mà nếu không thu lao dịch, khoản tiền phải bỏ ra trong giai đoạn đầu khởi công sẽ tăng lên không ít, một mình hắn cũng độc chiếm không được.

Sau khi Lâu Cảnh cáo từ rời đi, Thẩm Liên lập tức cho gọi một tiểu thái giám, dặn dò đi hỏi thăm tin tức của Hoàng Thượng. Được tin Thuần Đức đế còn ở ngự thư phòng, hắn liền thay đổi y phục tiến cung.

Thẩm Liên vốn là hoạn quan trong cung, vẫn thường hầu hạ văn chương giúp Thuần Đức đế trong ngự thư phòng, tùy thời đều có thể xuất nhập nội cung. Nếu hắn đã biết Trần Thế Xương muốn hại mình, đương nhiên không có khả năng để lão thất phu kia thực hiện được nguyện vọng.

“Ngươi tới thật đúng lúc, hữu tướng vừa gửi tấu chương đề nghị ngươi đi đốc quản việc lao dịch, trẫm muốn chuẩn tấu.” Thuần Đức đế đem tấu chương cho Thẩm Liên xem, từ khi phế đi Thái tử, hắn phải tự mình phê toàn bộ tấu chương, xác thực có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ nhanh chóng đem sự việc định ngay cho xong.

“Hoàng Thượng!” Thẩm Liên không đón tấu chương kia, trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Trăm triệu lần không thể thu lao dịch a!”

Thuần Đức đế rất kinh ngạc với phản ứng của Thẩm Liên, sao mấy lời này lại giống như can gián liều chết của đám quan văn vậy ta? Thế mà hôm nay hắn lại nghe từ miệng Thẩm Liên nói ra, thật có chút quái dị không nói lên lời.

“Đám quan tham kia muốn ăn bớt một vài cắc bạc nên mới khuyến khích Hoàng Thượng thu lao dịch như vậy.” Thẩm Liên nói xong, ai ai khóc lên, một bộ dáng nước mắt lưng tròng vì dân vì nước, “Hoàng Thượng, nô tỳ biết không nhiều chữ lắm, nhưng cái hại của lao dịch thì vẫn biết đến, vạn nhất dân chúng nổi loạn, cái bêu danh này không phải là do Hoàng Thượng đến cõng hay sao? Hoàng Thượng là thiên hữu chi đế (hoàng đế được trời đất phù hộ), nếu chỉ vì việc nhỏ nhặt này mà hủy đi thanh danh cả đời, nô tỳ muôn lần chết cũng không hết tội a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương