Quân Tử Có Cửu Tư
-
Chương 78
Cố Cửu Tư cảm giác thấy sống mũi mình cay cay, cô nhìn anh một lúc rất lâu, còn anh thì không chịu liếc nhìn cô lấy một lần.
Rèm cửa sổ đóng kín chặt, trong phòng chỉ còn duy nhất một ngọn đèn tường, ánh sáng vàng nhạt, mông lung, mờ ảo. Hàng mi buông xuống, anh ngồi đó không động đậy, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo khác hoàn toàn so với sự ấm áp của ngọn đèn kia.
Cô biết, anh đang giận cô.
Từ ngày hôm đó, sau khi buông những lời cay độc với cô thì anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Anh để Đường Kính tới thăm, để Đoàn Cảnh Hi tới đón, còn mình thì không xuất hiện. Cho dù là ngay lúc này, anh có đến gặp cô, thì anh vẫn mang theo dáng vẻ lạnh lùng đó.
Một lúc lâu sau, cô rũ mắt xuống, bối rối thu tay về, đang rút tay lại thì ngay lập tức bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay mình, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Trần Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn, lại thấy dáng vẻ đáng thương, tủi hờn của cô đang nhìn lại anh, dáng vẻ đó của cô khiến người khác thương xót biết nhường nào. Anh thở dài một hơi, nhấc tay lau đi nước mắt cho cô, khàn giọng nói, “Đừng khóc.”
Cô bò dậy chui vào lòng anh, cho đến khi xung quanh đều là hơi thở của anh, khiến cho cô vừa cảm thấy yên tâm vừa cảm thấy đau xót, hai mắt chợt nóng lên, rồi khóc to hơn trước. Trần Mộ Bạch nhẹ nhàng vỗ từng nhịp lên lưng cô để cô dễ thở hơn, cười trêu chọc, “Haizz, Cố Cửu Tư, lần này em im ỉm tính kế anh một lần, làm cho anh ngay đến cơ hội phản công cũng không có, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ?”
Giọng nói của anh còn mang theo một nụ cười khẽ, thế nhưng nếu như chỉ cần nghe kỹ một chút lại có thể nghe thấy anh đang nghẹn ngào.
Anh vừa dứt lời, Cố Cửu Tư càng khóc to hơn, cô túm chặt lấy nút áo trước ngực anh, mãi không chịu buông.
Trần Mộ Bạch sợ cô khóc nhiều nên mới đùa với cô, ai ngờ cô không những không cười, mà còn khóc ghê hơn nữa. Anh không biết phải làm sao, lớp vải trước ngực nhanh chóng trở nên ướt đẫm rồi dán chặt lên da anh, nhưng anh vẫn nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, đừng khóc nữa, phụ nữ có thai không được khóc, khóc nhiều quá sẽ không có lợi cho bản thân mình với con đâu, em không nghĩ cho anh thì cũng nên nghĩ cho con ở trong bụng chứ.”
Vừa nói, anh vừa giơ tay xoa nhẹ lên bụng cô.
Lòng bàn tay anh, cách một lớp quần áo ngủ áp nhẹ lên trên bụng cô, thật ra bụng của cô vẫn chưa lộ rõ, không nhìn ra được rằng trong đó đang có một sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành.
Đối với việc tự dưng được làm bố này, Trần Mộ Bạch cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Từ trước đến nay anh vẫn luôn không thích trẻ con. Anh cảm thấy trẻ nhỏ rất phiền phức, không biết chú ý sạch sẽ, điều này khiến anh cực kỳ ghét, khi khóc nhè thì đúng là không thể chịu được. Một loài sinh vật như thế lại không thể dùng danh lợi để dụ dỗ nó, hoàn toàn không có biện pháp nào cả, thế nên loại sinh vật không chịu sự khống chế, kiểm soát của anh thì anh đều ghét bỏ, thế nhưng hiện tại, kết tinh của anh và cô, một sinh mệnh nhỏ bé đột nhiên xuất hiện, rồi dần dần lớn lên, qua vài tháng nữa sẽ xuất hiện trước mặt anh, sẽ biết cười, biết khóc, có những điểm giống với anh và cô, có lẽ qua thêm một thời gian nữa là có thể ngây ngô, ngọt sớt gọi anh là ba. Nếu nghĩ như vậy, anh dường như không thấy đáng sợ nữa. Thậm chí anh còn có đôi chút mong chờ rằng con trai hoặc con gái anh có thể đến thế giới này sớm một chút để chúng ta có thể gặp nhau.
Cố Cửu Tư cuối cùng cũng nghe lời, thút thít thêm một lúc, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Trần Mộ Bạch tìm khắp nơi cũng không thấy hộp giấy ăn đâu, bèn cởi áo sơ mi ra, rồi tìm phần vải mềm nhất nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cô khóc tới cả mặt đầu đỏ hồng, khiến anh cũng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng lau qua mà thôi, vừa lau vừa không quên dạy bảo cô, “Đã biết sai chưa?”
Cố Cửu Tư vùi đầu vào lòng anh, im lặng không nói, một lúc sau mới dứt khoát lắc đầu, “Nếu như để em chọn một lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy.”
“Hừ….” Trần Mộ Bạch cực kỳ không hài lòng với đáp án này của cô, hỏi ngược lại, “Vậy nếu em là anh thì sao? Em có thể giương mắt nhìn anh vì em mà ngồi ở nơi đó suốt đời sao?”
Cố Cửu Tư vội vàng nói, “Vậy em thì sao? Em có thể giương mắt nhìn anh đi chết sao? Anh đã nói rồi, cho dù cả đời này không gặp gỡ, cũng chỉ cầu bình an. Chỉ cần chúng ta đều có thể sống thật tốt, anh có thể chấp nhận việc chúng ta không ở bên nhau.”
Trần Mộ Bạch ngay lập tức phát cáu, tông giọng cũng cao hơn bình thường, “Anh nói bao nhiêu thứ, cũng không thấy em nghe lời như vậy! Sao lại nhớ có hai câu này đến thế! Có một số chuyện cho dù là bắt buộc phải làm thì cũng nên là đàn ông làm, nếu như phụ nữ chuyện gì cũng có thể làm vậy còn cần đến đàn ông làm gì?”
Cố Cửu Tư không còn lời nào để phản bác lại, bị anh quát như vậy hai hốc mắt lại đỏ hồng lên, “Trần Mộ Bạch, anh là đồ lừa đảo…!”
Trần Mộ Bạch sững cả người lại, trước đây anh có nghe nói phụ nữ có thai tính tình thay đổi rất nhiều, anh chưa bao giờ tin, thế nhưng bây giờ nhìn một người luôn hiếu thắng nói lý như Cố Cửu Tư bây giờ lại bắt đầu bất chấp đạo lý như vậy, giở trò khóc lóc thút thít trước mặt anh, khiến cho anh không tin không được.
Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, sau đó nắm chặt tay cô đặt lên trước ngực anh, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, em khóc lại làm anh đau lòng. Bắt đầu từ hôm nay em không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, ngoan ngoãn bồi bổ sức khỏe, mọi chuyện sau này cứ để anh lo.”
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, lướt qua sống mũi rồi cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lúc nãy anh đã cởi áo sơ mi, giữa hai người bây giờ chỉ còn cách nhau một lớp áo ngủ, Cố Cửu Tư cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên người anh đang nóng bỏng vô cùng, mới bắt đầu anh chỉ dừng lại bên khóe môi cô sau đó nụ hôn càng lúc càng thêm sâu, dường như anh còn mang theo sự tức giận, hận đến mức không thế nuốt luôn cô vào trong bụng mình.
Cô kéo đầu lưỡi của anh, dịu dàng quấn lấy, đáp trả nhưng điều đó cũng không đủ để thỏa mãn, anh ngậm chặt đầu lưỡi của cô ép cho nụ hôn càng thêm mãnh liệt, khiến cho đầu lưỡi cô bắt đầu cảm thấy tê dại.
Trong lòng Cố Cửu Tư căng thẳng, trộm mở mắt ra nhìn anh.
Gương mặt của anh gần trong gang tấc, dường như đã gầy đi rất nhiều, khi anh nhắm mắt lại, cô càng có thể nhìn rõ hơn hàng lông mi dày và mí mắt của anh.
Biết bao ngày tháng không gặp, cô đã khắc họa gương mặt anh trong lòng mình không biết bao nhiêu lần, nhưng dù cho có nhiều như thế nào cũng không bằng việc anh thật sự xuất hiện trước mặt cô đem đến cho cô sự rung động và cả sự an tâm.
Bàn tay của anh không biết từ bao giờ đã chạm đến trước ngực cô, hung hăng xoa nắn, cô không dự liệu được điều đó nên theo bản năng kêu lên một tiếng, nhưng miệng lại đang bị chặn lại, nên tiếng kêu ấy bỗng trở nên mờ ám, dịu dàng, nghe qua khá giống tiếng kêu rên, thở gấp khi động tình.
Trần Mộ Bạch cuối cùng cũng chịu buông tha cho bờ môi của cô, khẽ chạm nhẹ lên trán cô nặng nề thở, hình như còn đang giải thích cho hành động vừa rồi của mình, “Chú tâm một chút.”
Gương mặt cô đỏ đến mức có thể trích ra máu, vì một tiếng kêu vừa rồi của cô khiến cho anh sắp không chịu nổi được nữa, bàn tay đang che ở một nơi nào đó cũng bắt đầu tăng thêm sức lực, đầu lưỡi bắt đầu dao động xuống vành tai và cần cổ của cô.
Bờ môi anh dừng lại trên động mạch cổ của cô, đột nhiên cắn một miếng, trong lúc cô đang cảm thấy tê dại thì chợt nghe thấy giọng nói khản đặc của anh, “Thật sự chỉ muốn cắn chết em như thế!”
Cô bắt đầu có cảm giác, ngay đến cả hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng ngay đúng lúc đó anh đột nhiên lại dừng lại, rồi đặt cô xuống giường, anh vùi đầu vào sâu trong cổ cô, giọng điệu buồn bực, khó chịu, “Ngủ đi.”
Nói thực lòng, Cố Cửu Tư cũng bị anh trêu chọc đến mức vô cùng khó chịu, cảm giác này trước đây chưa bao giờ có, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng bùng lên, thế nhưng lại không tìm được ra nơi nào để phát tiết, còn cái người đốt lửa đó thì đột nhiên lại gác tay không chịu quản.
Đầu của anh vẫn vùi sâu trong cổ cô, lông mi khẽ run, cứ nhẹ nhàng sượt qua cần cổ mềm mại, khiến cho ngọn lửa ấy càng lúc càng bùng cháy.
Cố Cửu Tư bắt đầu cảm thấy khó chịu, động đậy, cô hơi nhíu mày, rõ ràng cả người anh vẫn còn nóng rực như lửa, vật nào đó chống giữa hai chân cô vẫn còn cứng rắn, chẳng lẽ anh đang… trả thù?
Trần Mộ Bạch nhấc tay giữ chặt cô lại, giọng nói khản đặc rõ ràng vẫn còn mang theo hơi thở động tình, “Đừng động đậy.”
Cố Cửu Tư cố gắng hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Trần Mộ Bạch, anh ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng biết rõ còn cố hỏi, “Sao vậy?”
Rõ ràng miệng vẫn còn bảo không sao, nhưng cơ thể cô lại không kiềm chế được mà khẽ cọ vào người anh.
Trần Mộ Bạch đột nhiên thấy buồn cười, “Em lạnh à?”
Cố Cửu Tư sao có thể không biết xấu hổ nói bản thân mình đang làm sao, rõ ràng biết anh đang cố ý muốn chỉnh cô nhưng cũng chỉ có thể bồi một câu, “Ừm, hơi lạnh.”
Anh rõ ràng biết hiện tại chỉ cần thêm một chút nữa là không thể chịu đựng được, vậy mà còn giả vờ nhấc tay sờ loạn trên người cô, sức chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào những nơi bàn tay anh đi qua.
Động tác của anh vô cùng chậm chạp, nói là sờ thử qua nhưng thực ra là nắn bóp, rõ ràng được lợi mà còn tỏ vẻ nghiêm túc sự nghi hoặc của mình, “Người có lạnh đâu.”
Cố Cửu Tư không đáp lời, cả mặt đỏ bừng nắm chặt lấy góc chăn lặng lẽ chịu đựng.
Anh biết cô vốn là người có thể nhịn, thế nên lại càng muốn khiêu khích giới hạn của cô, cúi người xuống bên tai cô lại như có như không thổi từng hơi thở nóng bỏng, “Khó chịu sao?”
Cả người cô chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ ấm ức “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt cô trong suốt, ướt đẫm, Trần Mộ Bạch vốn còn muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng chỉ vì một ánh mắt đó mà hoàn toàn từ bỏ, anh ngẩng đầu xoa nhẹ lên mặt cô, nụ hôn lại rơi lên mi tâm, giọng điệu đầy kiềm chế, “Anh cũng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn thôi. Hiện tại em như vậy, anh sợ sẽ làm em và con bị thương.”
Cố Cửu Tư lúc này mới chợt nhớ ra đứa bé, lúc đầu người phụ nữ trung niên ấy còn cố ý dặn dò cô ba tháng đầu tiên không được chung phòng, lúc đó cô còn nghĩ là không cần thiết bây giờ nhớ ra… bà ấy nói cũng đúng.
Hai người im lặng nằm một lúc lâu, Cố Cửu Tư đột nhiên nhỏ tiếng hỏi, “Này… anh đã ngủ chưa?”
Một lúc lâu sau, giọng nói của Trần Mộ Bạch mới mơ hồ vang lên, “Ừm.”
Cố Cửu Tư chần chờ lúc lâu, “Ừm… anh phải về rồi sao?”
Trần Mộ Bạch ngay lập tức trả lời, “Gì cơ?”
Cố Cửu Tư thở dài, có chút buồn bực “Không có gì.”
Ngày hôm sau khi Cố Cửu Tư tỉnh lại thì Trần Mộ Bạch đã đi rồi, trong tay cô vẫn còn nắm chặt túi gấm mà cô đòi tối qua, vết máu trên túi gấm đã được giặt sạch sẽ, cô vui mừng mở túi gấm ra nhưng bên trong… không còn gì cả.
Cô nhìn một lúc, vội vàng chạy xuống dưới, chỉ hy vọng Trần Mộ Bạch còn chưa đi.
Trần Phương và người phụ nữ trung niên kia căng thẳng nhìn Cố Cửu Tư chạy từ trên lầu xuống, còn không ngừng dặn dò, “Cẩn thận…. cẩn thận… đừng có chạy…”
Cố Cửu Tư không nghe lời, sau khi chạy xuống thì liền hỏi ngay Trần Phương, “Chú Phương, Trần Mộ Bạch đâu rồi?”
Rèm cửa sổ đóng kín chặt, trong phòng chỉ còn duy nhất một ngọn đèn tường, ánh sáng vàng nhạt, mông lung, mờ ảo. Hàng mi buông xuống, anh ngồi đó không động đậy, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo khác hoàn toàn so với sự ấm áp của ngọn đèn kia.
Cô biết, anh đang giận cô.
Từ ngày hôm đó, sau khi buông những lời cay độc với cô thì anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Anh để Đường Kính tới thăm, để Đoàn Cảnh Hi tới đón, còn mình thì không xuất hiện. Cho dù là ngay lúc này, anh có đến gặp cô, thì anh vẫn mang theo dáng vẻ lạnh lùng đó.
Một lúc lâu sau, cô rũ mắt xuống, bối rối thu tay về, đang rút tay lại thì ngay lập tức bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay mình, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.
Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo.
Trần Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn, lại thấy dáng vẻ đáng thương, tủi hờn của cô đang nhìn lại anh, dáng vẻ đó của cô khiến người khác thương xót biết nhường nào. Anh thở dài một hơi, nhấc tay lau đi nước mắt cho cô, khàn giọng nói, “Đừng khóc.”
Cô bò dậy chui vào lòng anh, cho đến khi xung quanh đều là hơi thở của anh, khiến cho cô vừa cảm thấy yên tâm vừa cảm thấy đau xót, hai mắt chợt nóng lên, rồi khóc to hơn trước. Trần Mộ Bạch nhẹ nhàng vỗ từng nhịp lên lưng cô để cô dễ thở hơn, cười trêu chọc, “Haizz, Cố Cửu Tư, lần này em im ỉm tính kế anh một lần, làm cho anh ngay đến cơ hội phản công cũng không có, anh còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ?”
Giọng nói của anh còn mang theo một nụ cười khẽ, thế nhưng nếu như chỉ cần nghe kỹ một chút lại có thể nghe thấy anh đang nghẹn ngào.
Anh vừa dứt lời, Cố Cửu Tư càng khóc to hơn, cô túm chặt lấy nút áo trước ngực anh, mãi không chịu buông.
Trần Mộ Bạch sợ cô khóc nhiều nên mới đùa với cô, ai ngờ cô không những không cười, mà còn khóc ghê hơn nữa. Anh không biết phải làm sao, lớp vải trước ngực nhanh chóng trở nên ướt đẫm rồi dán chặt lên da anh, nhưng anh vẫn nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, đừng khóc nữa, phụ nữ có thai không được khóc, khóc nhiều quá sẽ không có lợi cho bản thân mình với con đâu, em không nghĩ cho anh thì cũng nên nghĩ cho con ở trong bụng chứ.”
Vừa nói, anh vừa giơ tay xoa nhẹ lên bụng cô.
Lòng bàn tay anh, cách một lớp quần áo ngủ áp nhẹ lên trên bụng cô, thật ra bụng của cô vẫn chưa lộ rõ, không nhìn ra được rằng trong đó đang có một sinh mệnh nhỏ bé đang hình thành.
Đối với việc tự dưng được làm bố này, Trần Mộ Bạch cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Từ trước đến nay anh vẫn luôn không thích trẻ con. Anh cảm thấy trẻ nhỏ rất phiền phức, không biết chú ý sạch sẽ, điều này khiến anh cực kỳ ghét, khi khóc nhè thì đúng là không thể chịu được. Một loài sinh vật như thế lại không thể dùng danh lợi để dụ dỗ nó, hoàn toàn không có biện pháp nào cả, thế nên loại sinh vật không chịu sự khống chế, kiểm soát của anh thì anh đều ghét bỏ, thế nhưng hiện tại, kết tinh của anh và cô, một sinh mệnh nhỏ bé đột nhiên xuất hiện, rồi dần dần lớn lên, qua vài tháng nữa sẽ xuất hiện trước mặt anh, sẽ biết cười, biết khóc, có những điểm giống với anh và cô, có lẽ qua thêm một thời gian nữa là có thể ngây ngô, ngọt sớt gọi anh là ba. Nếu nghĩ như vậy, anh dường như không thấy đáng sợ nữa. Thậm chí anh còn có đôi chút mong chờ rằng con trai hoặc con gái anh có thể đến thế giới này sớm một chút để chúng ta có thể gặp nhau.
Cố Cửu Tư cuối cùng cũng nghe lời, thút thít thêm một lúc, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Trần Mộ Bạch tìm khắp nơi cũng không thấy hộp giấy ăn đâu, bèn cởi áo sơ mi ra, rồi tìm phần vải mềm nhất nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cô khóc tới cả mặt đầu đỏ hồng, khiến anh cũng không dám dùng sức quá mạnh, chỉ có thể nhẹ nhàng lau qua mà thôi, vừa lau vừa không quên dạy bảo cô, “Đã biết sai chưa?”
Cố Cửu Tư vùi đầu vào lòng anh, im lặng không nói, một lúc sau mới dứt khoát lắc đầu, “Nếu như để em chọn một lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy.”
“Hừ….” Trần Mộ Bạch cực kỳ không hài lòng với đáp án này của cô, hỏi ngược lại, “Vậy nếu em là anh thì sao? Em có thể giương mắt nhìn anh vì em mà ngồi ở nơi đó suốt đời sao?”
Cố Cửu Tư vội vàng nói, “Vậy em thì sao? Em có thể giương mắt nhìn anh đi chết sao? Anh đã nói rồi, cho dù cả đời này không gặp gỡ, cũng chỉ cầu bình an. Chỉ cần chúng ta đều có thể sống thật tốt, anh có thể chấp nhận việc chúng ta không ở bên nhau.”
Trần Mộ Bạch ngay lập tức phát cáu, tông giọng cũng cao hơn bình thường, “Anh nói bao nhiêu thứ, cũng không thấy em nghe lời như vậy! Sao lại nhớ có hai câu này đến thế! Có một số chuyện cho dù là bắt buộc phải làm thì cũng nên là đàn ông làm, nếu như phụ nữ chuyện gì cũng có thể làm vậy còn cần đến đàn ông làm gì?”
Cố Cửu Tư không còn lời nào để phản bác lại, bị anh quát như vậy hai hốc mắt lại đỏ hồng lên, “Trần Mộ Bạch, anh là đồ lừa đảo…!”
Trần Mộ Bạch sững cả người lại, trước đây anh có nghe nói phụ nữ có thai tính tình thay đổi rất nhiều, anh chưa bao giờ tin, thế nhưng bây giờ nhìn một người luôn hiếu thắng nói lý như Cố Cửu Tư bây giờ lại bắt đầu bất chấp đạo lý như vậy, giở trò khóc lóc thút thít trước mặt anh, khiến cho anh không tin không được.
Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, sau đó nắm chặt tay cô đặt lên trước ngực anh, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, em khóc lại làm anh đau lòng. Bắt đầu từ hôm nay em không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, ngoan ngoãn bồi bổ sức khỏe, mọi chuyện sau này cứ để anh lo.”
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, lướt qua sống mũi rồi cuối cùng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lúc nãy anh đã cởi áo sơ mi, giữa hai người bây giờ chỉ còn cách nhau một lớp áo ngủ, Cố Cửu Tư cảm giác được rõ ràng nhiệt độ trên người anh đang nóng bỏng vô cùng, mới bắt đầu anh chỉ dừng lại bên khóe môi cô sau đó nụ hôn càng lúc càng thêm sâu, dường như anh còn mang theo sự tức giận, hận đến mức không thế nuốt luôn cô vào trong bụng mình.
Cô kéo đầu lưỡi của anh, dịu dàng quấn lấy, đáp trả nhưng điều đó cũng không đủ để thỏa mãn, anh ngậm chặt đầu lưỡi của cô ép cho nụ hôn càng thêm mãnh liệt, khiến cho đầu lưỡi cô bắt đầu cảm thấy tê dại.
Trong lòng Cố Cửu Tư căng thẳng, trộm mở mắt ra nhìn anh.
Gương mặt của anh gần trong gang tấc, dường như đã gầy đi rất nhiều, khi anh nhắm mắt lại, cô càng có thể nhìn rõ hơn hàng lông mi dày và mí mắt của anh.
Biết bao ngày tháng không gặp, cô đã khắc họa gương mặt anh trong lòng mình không biết bao nhiêu lần, nhưng dù cho có nhiều như thế nào cũng không bằng việc anh thật sự xuất hiện trước mặt cô đem đến cho cô sự rung động và cả sự an tâm.
Bàn tay của anh không biết từ bao giờ đã chạm đến trước ngực cô, hung hăng xoa nắn, cô không dự liệu được điều đó nên theo bản năng kêu lên một tiếng, nhưng miệng lại đang bị chặn lại, nên tiếng kêu ấy bỗng trở nên mờ ám, dịu dàng, nghe qua khá giống tiếng kêu rên, thở gấp khi động tình.
Trần Mộ Bạch cuối cùng cũng chịu buông tha cho bờ môi của cô, khẽ chạm nhẹ lên trán cô nặng nề thở, hình như còn đang giải thích cho hành động vừa rồi của mình, “Chú tâm một chút.”
Gương mặt cô đỏ đến mức có thể trích ra máu, vì một tiếng kêu vừa rồi của cô khiến cho anh sắp không chịu nổi được nữa, bàn tay đang che ở một nơi nào đó cũng bắt đầu tăng thêm sức lực, đầu lưỡi bắt đầu dao động xuống vành tai và cần cổ của cô.
Bờ môi anh dừng lại trên động mạch cổ của cô, đột nhiên cắn một miếng, trong lúc cô đang cảm thấy tê dại thì chợt nghe thấy giọng nói khản đặc của anh, “Thật sự chỉ muốn cắn chết em như thế!”
Cô bắt đầu có cảm giác, ngay đến cả hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, nhưng ngay đúng lúc đó anh đột nhiên lại dừng lại, rồi đặt cô xuống giường, anh vùi đầu vào sâu trong cổ cô, giọng điệu buồn bực, khó chịu, “Ngủ đi.”
Nói thực lòng, Cố Cửu Tư cũng bị anh trêu chọc đến mức vô cùng khó chịu, cảm giác này trước đây chưa bao giờ có, giống như có một ngọn lửa nhỏ đang không ngừng bùng lên, thế nhưng lại không tìm được ra nơi nào để phát tiết, còn cái người đốt lửa đó thì đột nhiên lại gác tay không chịu quản.
Đầu của anh vẫn vùi sâu trong cổ cô, lông mi khẽ run, cứ nhẹ nhàng sượt qua cần cổ mềm mại, khiến cho ngọn lửa ấy càng lúc càng bùng cháy.
Cố Cửu Tư bắt đầu cảm thấy khó chịu, động đậy, cô hơi nhíu mày, rõ ràng cả người anh vẫn còn nóng rực như lửa, vật nào đó chống giữa hai chân cô vẫn còn cứng rắn, chẳng lẽ anh đang… trả thù?
Trần Mộ Bạch nhấc tay giữ chặt cô lại, giọng nói khản đặc rõ ràng vẫn còn mang theo hơi thở động tình, “Đừng động đậy.”
Cố Cửu Tư cố gắng hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Trần Mộ Bạch, anh ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng biết rõ còn cố hỏi, “Sao vậy?”
Rõ ràng miệng vẫn còn bảo không sao, nhưng cơ thể cô lại không kiềm chế được mà khẽ cọ vào người anh.
Trần Mộ Bạch đột nhiên thấy buồn cười, “Em lạnh à?”
Cố Cửu Tư sao có thể không biết xấu hổ nói bản thân mình đang làm sao, rõ ràng biết anh đang cố ý muốn chỉnh cô nhưng cũng chỉ có thể bồi một câu, “Ừm, hơi lạnh.”
Anh rõ ràng biết hiện tại chỉ cần thêm một chút nữa là không thể chịu đựng được, vậy mà còn giả vờ nhấc tay sờ loạn trên người cô, sức chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào những nơi bàn tay anh đi qua.
Động tác của anh vô cùng chậm chạp, nói là sờ thử qua nhưng thực ra là nắn bóp, rõ ràng được lợi mà còn tỏ vẻ nghiêm túc sự nghi hoặc của mình, “Người có lạnh đâu.”
Cố Cửu Tư không đáp lời, cả mặt đỏ bừng nắm chặt lấy góc chăn lặng lẽ chịu đựng.
Anh biết cô vốn là người có thể nhịn, thế nên lại càng muốn khiêu khích giới hạn của cô, cúi người xuống bên tai cô lại như có như không thổi từng hơi thở nóng bỏng, “Khó chịu sao?”
Cả người cô chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn anh, cực kỳ ấm ức “Ừ” một tiếng.
Ánh mắt cô trong suốt, ướt đẫm, Trần Mộ Bạch vốn còn muốn tiếp tục trêu chọc cô nhưng chỉ vì một ánh mắt đó mà hoàn toàn từ bỏ, anh ngẩng đầu xoa nhẹ lên mặt cô, nụ hôn lại rơi lên mi tâm, giọng điệu đầy kiềm chế, “Anh cũng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn thôi. Hiện tại em như vậy, anh sợ sẽ làm em và con bị thương.”
Cố Cửu Tư lúc này mới chợt nhớ ra đứa bé, lúc đầu người phụ nữ trung niên ấy còn cố ý dặn dò cô ba tháng đầu tiên không được chung phòng, lúc đó cô còn nghĩ là không cần thiết bây giờ nhớ ra… bà ấy nói cũng đúng.
Hai người im lặng nằm một lúc lâu, Cố Cửu Tư đột nhiên nhỏ tiếng hỏi, “Này… anh đã ngủ chưa?”
Một lúc lâu sau, giọng nói của Trần Mộ Bạch mới mơ hồ vang lên, “Ừm.”
Cố Cửu Tư chần chờ lúc lâu, “Ừm… anh phải về rồi sao?”
Trần Mộ Bạch ngay lập tức trả lời, “Gì cơ?”
Cố Cửu Tư thở dài, có chút buồn bực “Không có gì.”
Ngày hôm sau khi Cố Cửu Tư tỉnh lại thì Trần Mộ Bạch đã đi rồi, trong tay cô vẫn còn nắm chặt túi gấm mà cô đòi tối qua, vết máu trên túi gấm đã được giặt sạch sẽ, cô vui mừng mở túi gấm ra nhưng bên trong… không còn gì cả.
Cô nhìn một lúc, vội vàng chạy xuống dưới, chỉ hy vọng Trần Mộ Bạch còn chưa đi.
Trần Phương và người phụ nữ trung niên kia căng thẳng nhìn Cố Cửu Tư chạy từ trên lầu xuống, còn không ngừng dặn dò, “Cẩn thận…. cẩn thận… đừng có chạy…”
Cố Cửu Tư không nghe lời, sau khi chạy xuống thì liền hỏi ngay Trần Phương, “Chú Phương, Trần Mộ Bạch đâu rồi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook