"Tiểu Nghị, tiền này ngươi vẫn nên lấy về, muội muội ngươi còn đang học đại học, chỉ cần ngươi có thể đảm bảo giải quyết được chuyện của A Sinh là được." Đại bá không nhịn được nói.

Khi hắn nói điều này, bá mẫu trừng mắt liếc hắn một cái.

Đang định nói chuyện, Tần Nghị đã mở miệng trước: "Đại bá, tiền này các ngươi vẫn nên cầm, thật ra ta đoạn thời gian trước trúng xổ số kiếm được ít tiền, hiện tại trong tay vẫn còn chút tiền, các ngươi không nên từ chối!"

"Nếu các ngươi từ chối, ngược lại để trong lòng ta cảm thấy hổ thẹn."

Hắn biết đại bá là người tâm địa thiện lương, tiền này đại bá cầm cũng không dễ chịu.

Tuy nhiên, bây giờ hai vạn đồng đối với hắn không là gì.

Nói cho cùng, chuyện này cũng đích thật là vì hắn mà liên lụy đến đường ca, coi như là một khoản bồi thường.

"Ngươi nhìn, tiểu Nghị đã nói vậy, ngươi còn nhiều lời làm gì!" Bá mẫu lại trừng chồng mình.

"Tốt, ta còn có chút việc bận, liền đi về trước, dù sao chuyện của đường ca ta sẽ tận lực giải quyết." Tần Nghị không cho đại bá cơ hội từ chối nữa, trực tiếp cáo từ.

Đại bá nhìn thấy vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

Khi Tần Nghị đi ra khỏi cửa, đường ca Tần Sinh theo đuổi kịp.

"Tiểu Nghị, ngươi đến cùng đắc tội đại nhân vật nào, ca của ngươi mặc dù không thể nói rõ, nhưng nếu có cần, ta có thể giúp đỡ chút gì đó." Tần Sinh nói trịnh trọng.

Hắn cũng là lăn lộn trong thể chế, tự nhiên biết địch nhân có cỡ nào mạnh để có thể chèn ép đến mức hắn không thể thăng chức!

"Đường ca, chuyện này ta không thể nói quá nhiều, dù sao ta biết rõ trong lòng là được." Tần Nghị nghe đường ca quan tâm, trong lòng ấm áp.

Kiếp trước, đường ca cũng là người nhiệt tình, sau khi hắn vào tù, đường ca thường xuyên trông nom phụ mẫu của hắn.

"Tốt a." Tần Sinh nhẹ gật đầu, không tiếp tục truy hỏi.

Tần Nghị về đến nhà, trong lòng thầm thở phào.

Nhà đại bá, ngoại trừ bá mẫu có chút khó chịu, còn lại đều ổn.

"Hiện tại nhà đại bá đã ổn định, chuyện của Giang Dật Vân cần phải nhanh chóng giải quyết." Tần Nghị thầm nghĩ.

Thế nhưng đứng sau lưng Giang Dật Vân là Phó thị trưởng Giang Bắc thị Giang Quang Khải!

Lần này đường ca bị chèn ép, có thể là thủ đoạn của đối phương.

Muốn hạ bệ một Phó thị trưởng, nói dễ thì dễ nhưng nói khó cũng không hề dễ.

Kiếp trước, Tần Nghị nhớ rằng Giang Quang Khải đã an toàn về hưu, xem như là bình an trở ra.

Có thể ngồi ở vị trí đó mà an toàn về hưu, những loại người này vô cùng cẩn thận!

Cho nên Tần Nghị không có liên quan gì tới Giang Quang Khải.

Thế nhưng, Giang gia có một sơ hở.

Đó chính là lão bà của Giang Quang Khải, bà ta ngang ngược càn rỡ, nếu có thể tìm chỗ đột phá từ bà ta, có thể sẽ có kỳ hiệu.

Kiếp trước, lão bà này cũng vì ngang ngược, đánh một nữ phục vụ viên một cái, khiến chồng mình bị điều tra, cuối cùng phải chuyển vị trí.

Nghĩ tới đây, Tần Nghị gọi điện cho đồng học Trần Vĩ Minh.

"Lão Trần, chuyện ta nhờ ngươi điều tra thế nào rồi?"

"Điều tra không sai biệt lắm, ta định tối nay gọi điện báo cho ngươi.

Ngươi chọc đến đại nhân vật này sao?" Trần Vĩ Minh hạ giọng hỏi.

Lần trước Tần Nghị nhờ hắn điều tra Trần Minh, không bao lâu sau Trần Minh bị bắt vì tham ô nhận hối lộ.

Nói thật, mặc dù bị người giấu tên tố cáo, nhưng nơi giấu tiền tham ô chính là do Tần Nghị để hắn điều tra ra.

Không thể nghi ngờ, chính Tần Nghị đã tố cáo!

Lần này đối phương lại nhờ điều tra gia đình Giang Quang Khải, cũng là vô cùng kỹ càng, khiến hắn không khỏi nghi ngờ, liệu Giang Quang Khải cũng có vấn đề?

"Lão Trần, mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng lần này với ta là sống còn, cho nên, ta không thể nói nhiều." Tần Nghị nói khẽ.

Hắn tin tưởng huynh đệ của mình sẽ giữ kín chuyện này!

"Hiểu rồi." Trần Vĩ Minh gật đầu, biết huynh đệ mình nghiêm túc, tình thế này không hề đơn giản.

Hắn không hỏi thêm.

Chuyện này, hắn sẽ giữ kín trong lòng, vì đối với tố cáo những tham quan, hắn ủng hộ hành động của Tần Nghị.

"Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết thông tin ta đã điều tra.

Gia đình Giang Quang Khải sống ở Giang Bạn hoa viên tiểu khu, nhà họ có hai chiếc xe, biển số là..."

Khi Trần Vĩ Minh nói xong thông tin cần thiết, Tần Nghị cảm kích nói: "Cảm ơn! Ta nợ ngươi hai cái ân tình, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ trả."

"Chúng ta là huynh đệ, không cần nói chuyện này!" Trần Vĩ Minh cười.

Cúp điện thoại, Tần Nghị đốt một điếu thuốc, bắt đầu nghĩ làm sao tìm chỗ đột phá.

"Cần một người đáng tin cậy!"

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nhanh chóng có một nhân tuyển.

Hắn lấy điện thoại, gọi cho bạn thân Tần Vũ Bằng.

"Uy, Vũ Bằng, là ta."

"Nghị ca, tìm ta có chuyện gì?" Trong điện thoại truyền đến giọng thô của Tần Vũ Bằng.

"Tối nay có rảnh không? Tới nhà ta một chuyến, cùng uống vài ly, có chút việc cần nói." Tần Nghị nói.

"Vừa vặn hôm nay ta không phải làm đêm, được, ta tối nay sẽ tới."

Tần Vũ Bằng hiện nay làm việc lái xe ben, tiền không nhiều, lại vất vả, thường xuyên phải làm đêm kéo hàng, còn tiền thì đều là những ông chủ kia kiếm tiền!

Buổi tối.

Tần Nghị chuẩn bị sẵn thịt và rượu, chờ Tần Vũ Bằng đến.

Trời vừa tối, Tần Nghị thấy Tần Vũ Bằng với làn da đen nhánh, thân hình cao lớn đi tới.

"Nghị ca, bá phụ, bá mẫu." Tần Vũ Bằng cười chào hỏi.

"Hóa ra là tiểu Bằng, mau, cơm vừa mới xong." Phụ mẫu Tần Nghị mời vào nhà.

Bữa cơm xong, mọi người trò chuyện việc nhà.

Chờ khi phụ mẫu Tần Nghị ăn cơm xong và đi ra khỏi phòng, Tần Nghị mới nói chuyện chính.

Tần Nghị đưa Tần Vũ Bằng một điếu thuốc, đốt: "A Bằng, ta có một chuyện nhờ ngươi, liên quan đến tiền đồ của ta, tương lai của ta! Ngươi, có thể giúp ta không? Nếu giúp, phải bảo mật và làm theo lời ta!

Nhưng ngươi yên tâm, tuyệt đối không phải chuyện phạm pháp!"

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Tần Nghị, Tần Vũ Bằng hơi sững sờ.

"Nghị ca sao lại nói vậy? Năm ngoái không phải nhờ ngươi cho ta mượn ba vạn đồng, mẹ ta đã mất rồi! Yên tâm, chỉ cần không phải phạm pháp, ta nhất định giúp đến cùng!" Tần Vũ Bằng vỗ ngực nói.

Với những lời này, Tần Nghị tin tưởng.

Trước không nói đến tình cảm bạn bè sâu sắc, năm ngoái mẹ Tần Vũ Bằng bị trúng gió nằm viện, cần phẫu thuật mổ sọ, nhưng thiếu ba vạn đồng, Tần Nghị biết được liền không nói hai lời, trực tiếp đưa hết ba vạn tiền tiết kiệm của mình.

Đến bây giờ, Tần Vũ Bằng còn nợ hai vạn chưa trả.

Kiếp trước, sau khi Tần Nghị vào tù, bạn thân này cũng thường xuyên chiếu cố phụ mẫu hắn, là người biết ơn báo đáp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương