Editor: Quỳnh Nguyễn

" Loại nước thuốc này dễ dàng đạt được sao?" Minh Ý hỏi.

"Có tiền mà không mua được." Miêu Từ Hành trả lời, "Một bình nhỏ nước thuốc như vậy chợ đêm rang xào đến chỗ hơn ba mươi vạn đôla, nhưng lại mua không được."

"..." Minh Ý ngẩn ra, quay đầu xem Miêu Từ Hành.

"Tôi lại phân tích quá mẫu máu Mậu Hinh, thành phần U Linh Mộng Cảnh trong cơ thể cô tính ra là thấp, bị hít sẽ không vượt qua 3 phút." Miêu Từ Hành tiếp tục nói.

"Có biện pháp nào chữa khỏi Hinh Hinh không?" Minh Ý hỏi.

"Đương nhiên là có, chỉ là muốn từ từ dẫn đường, còn có chính là không thể lại làm cho người ta có cơ hội lại làm thôi miên đối với Mậu Hinh. Dùng thôi miên sửa đổi trí nhớ người giới y học tuyệt đối là ti tiện nhất, sửa đổi trí nhớ người cực kỳ dễ dàng làm cho tinh thần làm cho người ta thác loạn, nhân cách phân liệt, giống Minh Nhất Kỳ thế này." Miêu Từ Hành nói.

"Tôi sẽ chú ý sẽ không lại làm cho người ta có cơ hội có thể lợi dụng." Minh Ý thần sắc ngưng trọng, nắm chặt tay lái.

"Đi phòng thí nghiệm tôi đi, cho cậu một cái đồ." Miêu Từ Hành ý bảo Minh Ý lái xe.

Lúc này Minh Ý mới lái xe, một đường đi phòng thí nghiệm Miêu Từ Hành, phòng thí nghiệm của anh ngay tại phía sau nhà ăn. Anh bày một lọ tinh dầu: "Bình tinh dầu này lnafyooi điều chế, bôi cho Mậu Hinh, ít nhất thư hoãn thần kinh của cô, không đến mức để cho cô quá mức phân buộc chặt. Để cho cô dần dần phai nhạt trí nhớ thôi miên, chờ chuyển biến tốt đẹp tôi lại khai thông trí nhớ chân chính cô."

"Cảm ơn. "Minh Ý vô cùng cảm kích tiếp nhận.

Buổi tối Minh Ý trở về, Hinh Hinh một mực chờ anh. Vừa nghe đến tiếng mở cửa, cô liền từ phòng chạy đến.

" Sẽ sẽ sắp xếp tốt hậu sự thím Cát? Đừng lo lắng." Minh Ý nói.

" Thím Cát thật là tự sát sao?" Hinh Hinh vẫn lại là cảm thấy được không thể tin.

" Đích thật là." Minh Ý nói, "Bà đem lưỡi dao giấu ở đáy giày, không bị tìm ra tới."

" Nếu là như thế này, lúc em đi xem bà đã nghĩ tốt muốn tự sát, nhưng mà bà không nhìn ra một chút như vậy..." Hinh Hinh chỉ cảm thấy khổ sở, "Vĩ Trạch a, em nhìn thấy anh sao?"

" Gặp được, anh nói anh bất tiện xử lý hậu sự thím Cát, cho nên hậu sự bà do anh xử lý thay." Minh Ý nói.

Hinh Hinh đi qua ôm chặt lấy anh: "Thật sự không nghĩ tới thím Cát sẽ nghĩ quẩn như vậy."

Minh Ý ôm chặt cô, trong lúc này giữa vợ chồng chỉ còn lại có không nói gì.

Ngày kế Minh Ý liền bắt đầu làm xử lý hậu sự Cát Thanh, liền vì chuyện này, Minh Văn Hiên ý kiến đặc biệt lớn, vẫn còn không ngừng hẹn cổ đông công ty. Xưng Minh Ý căn bản chính là có dị tâm đối với công ty đối với Minh gia, rõ ràng Cát Thanh là hung phạm phóng hỏa Thủy Đàn Cung Minh gia, anh lại một lòng một dạ giúp đỡ Cát Thanh.

Minh Văn Hiên động tác không nhỏ, tự nhiên truyền tới trong tai Minh Ý. Nhưng là Minh Ý căn bản là không để ý tới anh, anh muốn làm hậu sự Cát Thanh, còn muốn làm hậu sự lão phu nhân bây giờ.

Liền hậu sự lão phu nhân, Minh Văn Hiên lại ầm ĩ cùng Minh Ý.

"Con không phải giúp đỡ Cát Thanh sao? Hậu sự bà nội không cần con quan tâm, ba tới làm thì tốt rồi." Minh Văn Hiên giận dữ hét.

Minh Nhất Hạ chỉ có nghe đến thanh âm cha như vậy, liền cảm thấy được đau đầu, nếu không trong nhà nhiều chuyện như vậy, ông nội không thoát khỏi nguy hiểm, cô nghĩ muốn trở về Thượng Hải tiến vào tổ quay phim.

Minh Ý nhìn cha đã nói: "Ba, nếu chuyện này ba muốn xử lý, liền ba tới xử lý đi! Nhất Sơn, em giúp giúp bác cả em."

"A...." Minh Nhất Sơn nhìn xem anh cả, lại nhìn xem bác cả đành phải gật đầu.

Minh Văn Hiên vẫn nghĩ muốn bắt được Minh Ý uy hiếp, kết quả mình ra một quyền giống như đánh vào bông, căn bản bất lực. Trong lòng ông tồn tức giận, mà lại không thể làm sao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương