Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
-
Chương 17: Cùng đi ăn tối
Editor: Quỳnh Nguyễn
Một ngày mà Mậu Hinh gặp đến mấy người Minh gia, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu. Đau đầu nhất là nếu Lâm Văn Hi kiên trì không ra toà án, thật sự rất khó bắt Minh Văn Thức nhận tội.
Minh gia đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, muốn giúp đỡ Minh Văn Thức thoát tội.
Nhưng không thể tất cả chuyện trên thế gian này đều theo ý Minh gia.
Đến bốn giờ chiều, cô tan tầm, cũng đến giờ đi đón con trai liền gọi xe chạy tới nhà trẻ.
Ai biết vừa đến nhà trẻ, liền nhìn thấy Minh Ý và con trai ở cửa nhà trẻ, con trai lại còn vô cùng thân thiết ngồi trong lòng Minh Ý, được Minh Ý bế lên.
"Sao anh lại ở đây, sao anh biết được con tôi ở nhà trẻ này?". Mậu Hinh chạy tới, ôm lấy con trai.
"Hôm nay từ bãi đỗ xe dưới đất ra tôi đã nhìn đến trên xe trường học có đánh dấu nhà trẻ Tiểu Thái Dương. Vừa lúc tôi đi qua nơi này, hơn nữa cũng tiện đường, cho nên tới đón Tiểu Sâm.". Minh Ý nói.
"Hinh Hinh, mẹ không biết là chú Nhất cực kỳ thông minh sao? Chú chỉ nhìn một cái liền biết con ở nhà trẻ Tiểu Thái Dương.". Tiểu Sâm cực kì sùng bái nhìn Minh Ý.
Đây là suy đoán đơn giản! Mậu Hinh chỉ cảm thấy Minh Ý xuất hiện ở đây là dụng tâm kín đáo.
"Chú Nhất?".
"Vâng, chú Nhất nói chú gọi là Minh Nhất cho nên con liền gọi chú Nhất.". Tiểu Sâm cực kỳ vui vẻ nói.
"Cảm ơn anh, Minh thiếu.". Mậu Hinh ôm con trai, để con trai xuống, nắm tay bé về nhà.
" Tôi đưa hai người về đi, vừa lúc tôi phải về nhà, lần này là tiện đường thật.". Minh Ý ở phía sau nói.
"Được, như vậy Hinh Hinh sẽ không cần đi gọi xe, ở cửa nhà trẻ chúng ta khó gọi xe.". Không đợi Mậu Hinh trả lời, Tiểu Sâm trả lời thay cô.
"..." Mậu Hinh thật muốn chặn miệng con trai, Minh Ý rốt cuộc rót thuốc mê gì cho bé, chẳng qua mới gặp hai lần liền tín nhiệm anh như vậy.
"Vậy lên xe đi, nơi này không thể đỗ xe lâu, hơn nữa nhiều phụ huynh, phỏng chừng một lúc nữa sẽ kẹt xe.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh đành phải ôm con trai lên xe Minh Ý.
Mậu Hinh ôm con trai ngồi phía sau, cô cũng đương nhiên sử dụng Minh Ý như lái xe luôn.
"Tập đoàn Hoàn Vũ cực kỳ rảnh rỗi sao? Có thể tan tầm sớm như vậy?". Mậu Hinh hỏi.
" Làm ông chủ cũng có phần đặc quyền.". Minh Ý trả lời, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Sắc mặt Mậu Hinh không tốt, xem ra hôm nay làm việc cũng không thuận lợi lắm.
Đúng như Minh Ý dự liệu, trên đường hơi kẹt xe, bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc đơn giản lấy quyển sách vẽ của mình ra.
"Tiểu Sâm thích vẽ tranh sao?". Minh Ý thấy được quyển vẽ, liền hỏi.
"Đúng vậy, cháu thích vẽ tranh, Hinh Hinh cũng thích vẽ tranh.". Tiểu Sâm nói.
"Chú biết.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh nghe anh nói từ này, trong lòng như có sợi dây đàn động một nhát.
Cô thích vẽ tranh, đã từng đặc biệt si mê. Nhưng mà cô ăn nhờ ở đậu, không thể lại đi học vẽ tranh, cho nên vẫn vụng trộm học.
Cô thích vẽ đứa nhỏ trên sách giáo khoa của chính mình, có một lần bị Minh Ý phát hiện, cô vẽ rùa thỏ thi chạy tại một tờ cuối cùng sách giáo khoa lịch sử, cuối cùng con thỏ thắng.
Cô viết một câu sau cùng: Hiện thực là, rùa thỏ thi chạy, vĩnh viễn là con thỏ thắng.
Kết quả Minh Ý viết thêm một câu phía sau: Chưa hẳn.
Ngày hôm sau trên bàn học của cô có thêm một quyển vẽ Tiểu Vương Tử, đó cũng là quyển vẽ đầu tiên thuộc về chính mình trong đời cô.
Về tới nhà đã 5 giờ rưỡi rồi.
Tiến vào thang máy, Tiểu Sâm cực kỳ nồng nàn mời Minh Ý tới nhà ăn cơm: "Chú Nhất, Hinh Hinh làm đồ ăn ngon lắm, cháu thích nhất ăn chân gà Coca, tôm viên, chú tới nhà cháu ăn cơm đi!".
"Nếu mẹ cháu không ngại, thì chú rất vui lòng.". Minh Ý nói.
"Mẹ, có được không? Để cho chú Nhất tới nhà mình ăn cơm đi! Chú Nhất đã mời con ăn chocolate, mẹ đã nói ứng xử phải lễ phép lui tới, chúng ta mời chú Nhất ăn cơm có được không?". Tiểu Sâm lập tức năn nỉ mẹ.
"Nếu Minh thiếu không ngại, đương nhiên có thể tới nhà tôi ăn cơm.". Cuối cùng Mậu Hinh không chịu nổi con trai năn nỉ, đành phải đồng ý.
"Chú về nhà cất đồ trước, lát sau sẽ đến gõ cửa nhà cháu.". Minh Ý cười nói với Tiểu Sâm.
"Được, chú Nhất, cháu sẽ mở cửa cho chú.". Tiểu Sâm vội nói.
Lúc này tới tầng 16, thang máy mở.
"Lát nữa gặp." Lần này Minh Ý nhìn Mậu Hinh nói.
"..." Mậu Hinh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, nắm tay con trai ra khỏi thang máy.
Một ngày mà Mậu Hinh gặp đến mấy người Minh gia, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu. Đau đầu nhất là nếu Lâm Văn Hi kiên trì không ra toà án, thật sự rất khó bắt Minh Văn Thức nhận tội.
Minh gia đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, muốn giúp đỡ Minh Văn Thức thoát tội.
Nhưng không thể tất cả chuyện trên thế gian này đều theo ý Minh gia.
Đến bốn giờ chiều, cô tan tầm, cũng đến giờ đi đón con trai liền gọi xe chạy tới nhà trẻ.
Ai biết vừa đến nhà trẻ, liền nhìn thấy Minh Ý và con trai ở cửa nhà trẻ, con trai lại còn vô cùng thân thiết ngồi trong lòng Minh Ý, được Minh Ý bế lên.
"Sao anh lại ở đây, sao anh biết được con tôi ở nhà trẻ này?". Mậu Hinh chạy tới, ôm lấy con trai.
"Hôm nay từ bãi đỗ xe dưới đất ra tôi đã nhìn đến trên xe trường học có đánh dấu nhà trẻ Tiểu Thái Dương. Vừa lúc tôi đi qua nơi này, hơn nữa cũng tiện đường, cho nên tới đón Tiểu Sâm.". Minh Ý nói.
"Hinh Hinh, mẹ không biết là chú Nhất cực kỳ thông minh sao? Chú chỉ nhìn một cái liền biết con ở nhà trẻ Tiểu Thái Dương.". Tiểu Sâm cực kì sùng bái nhìn Minh Ý.
Đây là suy đoán đơn giản! Mậu Hinh chỉ cảm thấy Minh Ý xuất hiện ở đây là dụng tâm kín đáo.
"Chú Nhất?".
"Vâng, chú Nhất nói chú gọi là Minh Nhất cho nên con liền gọi chú Nhất.". Tiểu Sâm cực kỳ vui vẻ nói.
"Cảm ơn anh, Minh thiếu.". Mậu Hinh ôm con trai, để con trai xuống, nắm tay bé về nhà.
" Tôi đưa hai người về đi, vừa lúc tôi phải về nhà, lần này là tiện đường thật.". Minh Ý ở phía sau nói.
"Được, như vậy Hinh Hinh sẽ không cần đi gọi xe, ở cửa nhà trẻ chúng ta khó gọi xe.". Không đợi Mậu Hinh trả lời, Tiểu Sâm trả lời thay cô.
"..." Mậu Hinh thật muốn chặn miệng con trai, Minh Ý rốt cuộc rót thuốc mê gì cho bé, chẳng qua mới gặp hai lần liền tín nhiệm anh như vậy.
"Vậy lên xe đi, nơi này không thể đỗ xe lâu, hơn nữa nhiều phụ huynh, phỏng chừng một lúc nữa sẽ kẹt xe.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh đành phải ôm con trai lên xe Minh Ý.
Mậu Hinh ôm con trai ngồi phía sau, cô cũng đương nhiên sử dụng Minh Ý như lái xe luôn.
"Tập đoàn Hoàn Vũ cực kỳ rảnh rỗi sao? Có thể tan tầm sớm như vậy?". Mậu Hinh hỏi.
" Làm ông chủ cũng có phần đặc quyền.". Minh Ý trả lời, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Sắc mặt Mậu Hinh không tốt, xem ra hôm nay làm việc cũng không thuận lợi lắm.
Đúng như Minh Ý dự liệu, trên đường hơi kẹt xe, bạn nhỏ Mậu Sâm Mặc đơn giản lấy quyển sách vẽ của mình ra.
"Tiểu Sâm thích vẽ tranh sao?". Minh Ý thấy được quyển vẽ, liền hỏi.
"Đúng vậy, cháu thích vẽ tranh, Hinh Hinh cũng thích vẽ tranh.". Tiểu Sâm nói.
"Chú biết.". Minh Ý nói.
Mậu Hinh nghe anh nói từ này, trong lòng như có sợi dây đàn động một nhát.
Cô thích vẽ tranh, đã từng đặc biệt si mê. Nhưng mà cô ăn nhờ ở đậu, không thể lại đi học vẽ tranh, cho nên vẫn vụng trộm học.
Cô thích vẽ đứa nhỏ trên sách giáo khoa của chính mình, có một lần bị Minh Ý phát hiện, cô vẽ rùa thỏ thi chạy tại một tờ cuối cùng sách giáo khoa lịch sử, cuối cùng con thỏ thắng.
Cô viết một câu sau cùng: Hiện thực là, rùa thỏ thi chạy, vĩnh viễn là con thỏ thắng.
Kết quả Minh Ý viết thêm một câu phía sau: Chưa hẳn.
Ngày hôm sau trên bàn học của cô có thêm một quyển vẽ Tiểu Vương Tử, đó cũng là quyển vẽ đầu tiên thuộc về chính mình trong đời cô.
Về tới nhà đã 5 giờ rưỡi rồi.
Tiến vào thang máy, Tiểu Sâm cực kỳ nồng nàn mời Minh Ý tới nhà ăn cơm: "Chú Nhất, Hinh Hinh làm đồ ăn ngon lắm, cháu thích nhất ăn chân gà Coca, tôm viên, chú tới nhà cháu ăn cơm đi!".
"Nếu mẹ cháu không ngại, thì chú rất vui lòng.". Minh Ý nói.
"Mẹ, có được không? Để cho chú Nhất tới nhà mình ăn cơm đi! Chú Nhất đã mời con ăn chocolate, mẹ đã nói ứng xử phải lễ phép lui tới, chúng ta mời chú Nhất ăn cơm có được không?". Tiểu Sâm lập tức năn nỉ mẹ.
"Nếu Minh thiếu không ngại, đương nhiên có thể tới nhà tôi ăn cơm.". Cuối cùng Mậu Hinh không chịu nổi con trai năn nỉ, đành phải đồng ý.
"Chú về nhà cất đồ trước, lát sau sẽ đến gõ cửa nhà cháu.". Minh Ý cười nói với Tiểu Sâm.
"Được, chú Nhất, cháu sẽ mở cửa cho chú.". Tiểu Sâm vội nói.
Lúc này tới tầng 16, thang máy mở.
"Lát nữa gặp." Lần này Minh Ý nhìn Mậu Hinh nói.
"..." Mậu Hinh vẫn vẻ mặt lạnh nhạt, nắm tay con trai ra khỏi thang máy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook