Quân Thê
-
Chương 34: Duẫn giá(1)
*Duẫn giá: cho phép gả chồng
Tây bắc thời tiết thay đổi bất thường, chẳng biết lúc nào gió tuyết lại lên, đến giống như một cơn mưa cát bất ngờ, rơi xuống ào ạt, nện xuống nền gạch xanh mới được quyét dọn sạch sẽ, rải rác không đồng đều trên mặt đất như rắc muối. Đi trên những phiến đá xanh trong viện tử, liền có những bông tuyết bị gió cuốn, rơi xuống mặt và cổ khiến người ta rùng mình vì cảm giác ướt lạnh, thẳng run lên nhi. Có lẽ do mặc một chiếc áo khoác đỏ dài phủ kín toàn thân không mặc áo bông đơn bạc như đám hạ nhân nên Khổng Nhan vẫn không cảm thấy gì mà đi về phía trước, mông lung trước mắt chỉ có dáng vẻ tươi cười ý vị thâm trường của Vương thị.
Dù cho tại Mao Bình am trên núi cách biệt sinh sống mười hai năm, nhưng cũng từng là danh viện số một số hai trong kinh thành, nàng há lại không biết thái độ giao thiệp của hai nhà trước khi nam nữ đính hôn.
Nhà trai trước đưa ra ý cầu hôn, nhà gái nếu như cũng có ý thì nói cho nhau, sau đó nhà trai sẽ bày tiệc khoản đãi để tỏ thành ý, khi nhà gái đến làm khách, nữ trưởng bối nhà trai sẽ gỡ trâm cài trên búi tóc tặng cho nữ tử cầu hôn, biểu thị bà mẫu chị em dâu đối với nữ tử đó hài lòng, tương lai gả vào trong nhà tất sẽ không bạc đãi.
Hôm qua mới xảy ra sự việc như thế, Ngụy Khang lại hướng phụ thân cầu hôn, Vương thị liền lập tức mang nàng đi Ngụy phủ làm khách, chỉ sợ ngày mai nàng chân vừa mới tiến vào Ngụy phủ, một khắc sau toàn Lương Châu thành đều biết Khổng Ngụy hai nhà kết thân!
Thế nhưng mà, gả cho Ngụy Khang... ?
Khổng Nhan ngẩng đầu lên, gió tuyết đầy trời, hỗn loạn làm mê man đôi mắt, giống như chính nàng lúc này.
Trùng sinh cũng gần một tháng, lòng nàng chỉ có một chấp niệm tránh thoát tai họa để không phải vào miếu, ngoài ra là làm sao để giải trừ hôn ước với Tưởng Mặc Chi, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới về sau nàng nên như thế nào.
Nàng đã quên, hay có lẽ là cố tình quên lãng, nữ tử đương thời trừ bỏ làm bạn với thanh đăng cổ Phật, cũng chỉ có lập gia đình. Nếu nàng không muốn số phận trôi dạt như bèo không rể như đời trước, vậy thì lấy chồng là điều không thể tránh thoát.
Nhưng nàng sao có thể quên được nam tử trong thiên hạ, cho dù tài tuấn như Tưởng Mặc Chi cũng bất kham như thế. Hắn ta đã như thế, càng huống gì những nam tử khác? Cái này khiến nàng làm sao nguyện lấy chồng!
Bông tuyết rơi trên mặt nàng, cuối cùng tại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, nước tuyết lạnh băng thấm qua da thịt, hàn ý trùng trùng.
Khổng Nhan rùng mình một cái, nàng thật sự phải lập gia đình sao?
"Ma ma, thân là nữ tử nhất định phải gả đi mới được sao?" Khổng Nhan vô ý thức hỏi ra, giống như những lần bối rối mê man nhìn Phùng ma ma trong mười hai năm ở kiếp trước.
Đúng lúc tới cổng viện tử được phân cho các nàng, thình lình nghe thấy Khổng Nhan không chút báo trước hỏi một câu như vậy, còn là ngay trước mặt đám hạ nhân hỏi một câu như vậy, Phùng ma ma nghe mà kinh ngạc, nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt quét qua bốn phía, thấy cả đám người nhao nhao cúi đầu, lúc này mới tiến lên một bước, tiếp nhận cây dù trên tay Anh Tử, một tay vì Khổng Nhan che dù, một tay vịn Khổng Nhan đi qua cửa sân trước, nói khẽ: "Tiểu thư, nữ tử này nào có đạo lý không lấy chồng ! Nếu như không lấy chồng, chẳng phải loạn luân thường, thiên hạ đại loạn a." Ngữ khí phảng phất như nghe được một chuyện cười nhỏ, nhưng ánh mắt lại trầm xuống: "Phu nhân đến cùng nói cái gì?"
Khổng Nhan không biết lo lắng trong lòng Phùng ma ma, nàng cắn cắn môi, đúng vậy, nữ tử nào có chuyện không lấy chồng ? Từ khi nàng còn là một cô bé, sở học mỗi ngày rèn luyện cái nào không phải vì lấy chống chứ!
Mà nếu không gả, chẳng lẽ để giống kiếp trước, rơi vào tình cảnh bị người khinh bạc mà chết sao!?
Gả liền gả! Có gì mà phải sợ!
Dù sao gả ai cũng là gả, hiện gả cho Ngụy Khang, bớt đi một phiền phức giải trừ hôn ước với Tưởng Mặc Chi.
Lại nói cái người Ngụy Khang này hai mươi mấy rồi mà chưa hôn phối, chính mình đồng ý gả đến coi như là hắn đại hạnh! Lại nói như thế này cũng coi như nàng gả thấp, nhìn Ngụy Khang dáng vẻ cũng là cái người trầm ổn quy củ, nàng gả đi không nói đến Ngụy Khang cung phụng, tối thiểu sự tôn trọng là không thể thiếu. Đến lúc đó nàng lại mua mấy cái mỹ thiếp cho hắn, yến mập oanh gầy vây quanh thì làm gì còn rảnh rỗi đến làm phiền chính mình, nàng liền có thể trải qua những ngày tháng tiêu sái như thường, lại có cái danh Ngụy phủ nhị thiếu phu nhân che chở! Một đời trước nàng có nghe khách hành hương nhắc đến, Hà Tây tiết độ sứ Ngụy đại công tử trong lúc chống Nhung Di bị tàn tật, Hà Tây tiết độ sứ tước vị liền do nhị công tử kế tục. Lúc ấy nàng còn chưa biết người cứu nàng là Ngụy Khang Ngụy nhị công tử, bây giờ biết rồi, nói không chừng nàng còn có thể làm Hà Tây tiết độ sứ phu nhân!
Khổng Nhan không phải là người có tính cách thương xuân bi thu, trong nháy mắt liền để mình thích ứng với hoàn cảnh hiện tại —— đã phản kháng không được, đương nhiên muốn vì bản thân tìm kiếm sinh cơ lớn nhất.
Bên này cưỡng chế chính mình phải thích ứng, liền nghe Trương ma ma được Vương thị phái tới dẫn đường ở một bên cười bồi nói: "Đại tiểu thư, đây là viện tử! Lão nô hôm qua đã quét dọn sạch sẽ trong đêm, đại tiểu thư hôm nay chỉ cần thu thập hành lý vào ở là được!"
Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, Khổng Nhan trong lòng đang còn suy nghĩ kháng cự chuyện gả chồng, đang không muốn bận lòng thêm về chuyện gả cho Ngụy Khang, may có Trương ma ma dời đi sự chú ý, đưa mắt nhìn bốn phía viện tử.
Chỉ liếc mắt một cái đã xem xong, đây là viện tử nàng ở trước đây.
Tây bắc thời tiết thay đổi bất thường, chẳng biết lúc nào gió tuyết lại lên, đến giống như một cơn mưa cát bất ngờ, rơi xuống ào ạt, nện xuống nền gạch xanh mới được quyét dọn sạch sẽ, rải rác không đồng đều trên mặt đất như rắc muối. Đi trên những phiến đá xanh trong viện tử, liền có những bông tuyết bị gió cuốn, rơi xuống mặt và cổ khiến người ta rùng mình vì cảm giác ướt lạnh, thẳng run lên nhi. Có lẽ do mặc một chiếc áo khoác đỏ dài phủ kín toàn thân không mặc áo bông đơn bạc như đám hạ nhân nên Khổng Nhan vẫn không cảm thấy gì mà đi về phía trước, mông lung trước mắt chỉ có dáng vẻ tươi cười ý vị thâm trường của Vương thị.
Dù cho tại Mao Bình am trên núi cách biệt sinh sống mười hai năm, nhưng cũng từng là danh viện số một số hai trong kinh thành, nàng há lại không biết thái độ giao thiệp của hai nhà trước khi nam nữ đính hôn.
Nhà trai trước đưa ra ý cầu hôn, nhà gái nếu như cũng có ý thì nói cho nhau, sau đó nhà trai sẽ bày tiệc khoản đãi để tỏ thành ý, khi nhà gái đến làm khách, nữ trưởng bối nhà trai sẽ gỡ trâm cài trên búi tóc tặng cho nữ tử cầu hôn, biểu thị bà mẫu chị em dâu đối với nữ tử đó hài lòng, tương lai gả vào trong nhà tất sẽ không bạc đãi.
Hôm qua mới xảy ra sự việc như thế, Ngụy Khang lại hướng phụ thân cầu hôn, Vương thị liền lập tức mang nàng đi Ngụy phủ làm khách, chỉ sợ ngày mai nàng chân vừa mới tiến vào Ngụy phủ, một khắc sau toàn Lương Châu thành đều biết Khổng Ngụy hai nhà kết thân!
Thế nhưng mà, gả cho Ngụy Khang... ?
Khổng Nhan ngẩng đầu lên, gió tuyết đầy trời, hỗn loạn làm mê man đôi mắt, giống như chính nàng lúc này.
Trùng sinh cũng gần một tháng, lòng nàng chỉ có một chấp niệm tránh thoát tai họa để không phải vào miếu, ngoài ra là làm sao để giải trừ hôn ước với Tưởng Mặc Chi, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới về sau nàng nên như thế nào.
Nàng đã quên, hay có lẽ là cố tình quên lãng, nữ tử đương thời trừ bỏ làm bạn với thanh đăng cổ Phật, cũng chỉ có lập gia đình. Nếu nàng không muốn số phận trôi dạt như bèo không rể như đời trước, vậy thì lấy chồng là điều không thể tránh thoát.
Nhưng nàng sao có thể quên được nam tử trong thiên hạ, cho dù tài tuấn như Tưởng Mặc Chi cũng bất kham như thế. Hắn ta đã như thế, càng huống gì những nam tử khác? Cái này khiến nàng làm sao nguyện lấy chồng!
Bông tuyết rơi trên mặt nàng, cuối cùng tại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, nước tuyết lạnh băng thấm qua da thịt, hàn ý trùng trùng.
Khổng Nhan rùng mình một cái, nàng thật sự phải lập gia đình sao?
"Ma ma, thân là nữ tử nhất định phải gả đi mới được sao?" Khổng Nhan vô ý thức hỏi ra, giống như những lần bối rối mê man nhìn Phùng ma ma trong mười hai năm ở kiếp trước.
Đúng lúc tới cổng viện tử được phân cho các nàng, thình lình nghe thấy Khổng Nhan không chút báo trước hỏi một câu như vậy, còn là ngay trước mặt đám hạ nhân hỏi một câu như vậy, Phùng ma ma nghe mà kinh ngạc, nhưng không nói gì, chỉ đưa mắt quét qua bốn phía, thấy cả đám người nhao nhao cúi đầu, lúc này mới tiến lên một bước, tiếp nhận cây dù trên tay Anh Tử, một tay vì Khổng Nhan che dù, một tay vịn Khổng Nhan đi qua cửa sân trước, nói khẽ: "Tiểu thư, nữ tử này nào có đạo lý không lấy chồng ! Nếu như không lấy chồng, chẳng phải loạn luân thường, thiên hạ đại loạn a." Ngữ khí phảng phất như nghe được một chuyện cười nhỏ, nhưng ánh mắt lại trầm xuống: "Phu nhân đến cùng nói cái gì?"
Khổng Nhan không biết lo lắng trong lòng Phùng ma ma, nàng cắn cắn môi, đúng vậy, nữ tử nào có chuyện không lấy chồng ? Từ khi nàng còn là một cô bé, sở học mỗi ngày rèn luyện cái nào không phải vì lấy chống chứ!
Mà nếu không gả, chẳng lẽ để giống kiếp trước, rơi vào tình cảnh bị người khinh bạc mà chết sao!?
Gả liền gả! Có gì mà phải sợ!
Dù sao gả ai cũng là gả, hiện gả cho Ngụy Khang, bớt đi một phiền phức giải trừ hôn ước với Tưởng Mặc Chi.
Lại nói cái người Ngụy Khang này hai mươi mấy rồi mà chưa hôn phối, chính mình đồng ý gả đến coi như là hắn đại hạnh! Lại nói như thế này cũng coi như nàng gả thấp, nhìn Ngụy Khang dáng vẻ cũng là cái người trầm ổn quy củ, nàng gả đi không nói đến Ngụy Khang cung phụng, tối thiểu sự tôn trọng là không thể thiếu. Đến lúc đó nàng lại mua mấy cái mỹ thiếp cho hắn, yến mập oanh gầy vây quanh thì làm gì còn rảnh rỗi đến làm phiền chính mình, nàng liền có thể trải qua những ngày tháng tiêu sái như thường, lại có cái danh Ngụy phủ nhị thiếu phu nhân che chở! Một đời trước nàng có nghe khách hành hương nhắc đến, Hà Tây tiết độ sứ Ngụy đại công tử trong lúc chống Nhung Di bị tàn tật, Hà Tây tiết độ sứ tước vị liền do nhị công tử kế tục. Lúc ấy nàng còn chưa biết người cứu nàng là Ngụy Khang Ngụy nhị công tử, bây giờ biết rồi, nói không chừng nàng còn có thể làm Hà Tây tiết độ sứ phu nhân!
Khổng Nhan không phải là người có tính cách thương xuân bi thu, trong nháy mắt liền để mình thích ứng với hoàn cảnh hiện tại —— đã phản kháng không được, đương nhiên muốn vì bản thân tìm kiếm sinh cơ lớn nhất.
Bên này cưỡng chế chính mình phải thích ứng, liền nghe Trương ma ma được Vương thị phái tới dẫn đường ở một bên cười bồi nói: "Đại tiểu thư, đây là viện tử! Lão nô hôm qua đã quét dọn sạch sẽ trong đêm, đại tiểu thư hôm nay chỉ cần thu thập hành lý vào ở là được!"
Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh, Khổng Nhan trong lòng đang còn suy nghĩ kháng cự chuyện gả chồng, đang không muốn bận lòng thêm về chuyện gả cho Ngụy Khang, may có Trương ma ma dời đi sự chú ý, đưa mắt nhìn bốn phía viện tử.
Chỉ liếc mắt một cái đã xem xong, đây là viện tử nàng ở trước đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook