Quân Thê
-
Chương 12: Tỉnh Mộng(2)
Mộng cảnh này thật sự là chân thực, dù bày biện thật là quái dị, nhưng người lại giống như trong trí nhớ.
Khổng Nhan nháy nháy mắt, Phùng ma ma vẫn ngồi ở chổ kia, nàng dứt khoát lại quay đầu nhìn qua đỉnh giường.
Từ vách núi cao như vậy ngã xuống như thế nào lại còn sống? Khả năng đây là nhân gian hồi ức của con người sau khi chết đi!
Xuất hiện trong hồi ức cùng với Phùng ma ma là bởi vì Phùng ma ma là người làm bạn với nàng lâu nhất? Hay ông trời dùng những hồi ức Phùng ma ma đối xử tốt với nàng đến nói cho nàng biết sự việc Tưởng Mặc Chi không nên trách móc Phùng ma ma?
Khổng Nhan không xác định nghĩ, lại có chút cảm giác mê man do bệnh, nàng mệt mỏi lười biếng nhắm mắt.
Thấy Khổng Nhan vẫn nhìn xem bà sững sờ, tiếp đó lại không nói tiếng nào nhìn lên đỉnh giường, bây giờ lại không ngờ giống như đã muốn hôn mê, khuôn mặt tĩnh mịch bình thản, không giống tiểu thư thường ngày có chút bướng bỉnh? Phùng ma ma trong lòng xiết chặt, chẳng lẽ bị sốt đến hồ đồ rồi?
"Là chưa hết sốt?" Phùng ma ma sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chụp tay lên trán Khổng Nhan, mặt mày sốt ruột, "Đúng thật là đại phu nơi sơn dã làm sao có thể chữa bệnh!? Nhưng nơi hoang vu này tìm được một khách điếm đã may mắn lắm rồi tìm đâu ra đại phu khác!?"
Phùng ma ma gấp đến độ lập tức đứng lên.
Khổng Nhan lại bỗng nhiên mở mắt ra, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ bàn tay Phùng ma ma truyền đến, chân thực đến làm cho nàng không cách nào xem nhẹ...
"Đúng rồi, *Quán dịch sứ*của Giao Hà quán này là người dân địa phương, chắc cũng nên có chút nhân mạch!" Phùng ma ma ánh mắt sáng lên, nói liền đi ra ngoài.
(*: 馆驿使 một chức quan, công việc tuần tra giám sát dịch trạm)
Khổng Nhan cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người, Giao Hà quán... Giao Hà quán... ! Đây chẳng phải là trạm công quán duy nhất nàng từng ở trên đường theo cha nhậm chức sao?
Ký ức xa xưa từng mảnh hiện về trong đầu óc, Khổng Nhan lên dây cót tinh thần ngồi dậy, trong thanh âm tràn đầy không thể tin được run rẩy:"Ma ma, hiện tại là lúc nào?"
Khổng Nhan sinh đủ tháng, lại từ nhỏ tỉ mỉ nuôi dưỡng, quanh năm suốt tháng hiếm khi hắt hơi chứ nói tới ngã bệnh. Nhưng lần này vừa vào khu vực phương bắc, đầu tiên là không quen khí hậu, chưa kịp lấy lại sức thì bị khí lạnh bức người nhiễm vào, dường như muốn bù vào quá khứ chưa bao giờ sinh bệnh, một lần nhiễm phong hàn này vừa phát sốt lại vừa hôn mê mà vẫn còn đang trên đường đi làm cả đám người lo lắng. Phùng ma ma đứng mũi chịu sào, bình thường là người tám gió thổi tới cũng không ngã mà bây giờ thần hồn nát thần tính. Lúc này, nhìn thấy Khổng Nhan có tinh thần hỏi chuyện, tuy toàn hỏi những chuyện không đâu nhưng cũng khiến người ta yên tâm không ít, Phùng ma ma liên thanh trả lời: “Sắp đến buổi trưa! Từ chiều hôm qua đến bây giờ, đã hôn mê một ngày một đêm rồi!”
Buổi trưa... Một ngày một đêm... Thời gian hôn mê đều giống nhau như đúc...
Khổng Nhan nuốt xuống một ngụm nước bọt, có chút không lưu loát mà hỏi: "Ma ma, hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?"
Thái độ hỏi ra câu này quá mức khác thường, Phùng ma ma trở lại bên giường ngồi xuống, xoa lên cái trán đầy mồ hôi của Khổng Nhan, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói cho ma ma biết."
Khổng Nhan lắc đầu, bắt lấy tay Phùng ma ma, từng chữ nói ra trịnh trọng hỏi: "Hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?"
Không biết Khổng Nhan vì sao khi không lại hỏi cái này, Phùng ma ma biết không thể hỏi vặn lại nàng, nàng ta chần chờ một chút nói: "Năm Nguyên Đức thứ mười bốn."
Được câu trả lời xác định, suy nghĩ không dám tin trong lòng cũng được xác thực, Khổng Nhan giống như mất đi toàn bộ sức lực trực tiếp lăng lăng ngã xuống giường.
Phùng ma ma giật mình, thất thanh kêu lên: "Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy!?"
Khổng Nhan không nói, chỉ vô thần nhìn qua nóc giường, trong lòng trong miệng đầy cay đắng.
Ông trời ơi, đây là mở ra trò đùa cho nàng a?
Đã để nàng trùng sinh, nhưng vì cái gì khiến nàng trở lại mùa đông năm Nguyên Đức mười bốn....
Khổng Nhan nháy nháy mắt, Phùng ma ma vẫn ngồi ở chổ kia, nàng dứt khoát lại quay đầu nhìn qua đỉnh giường.
Từ vách núi cao như vậy ngã xuống như thế nào lại còn sống? Khả năng đây là nhân gian hồi ức của con người sau khi chết đi!
Xuất hiện trong hồi ức cùng với Phùng ma ma là bởi vì Phùng ma ma là người làm bạn với nàng lâu nhất? Hay ông trời dùng những hồi ức Phùng ma ma đối xử tốt với nàng đến nói cho nàng biết sự việc Tưởng Mặc Chi không nên trách móc Phùng ma ma?
Khổng Nhan không xác định nghĩ, lại có chút cảm giác mê man do bệnh, nàng mệt mỏi lười biếng nhắm mắt.
Thấy Khổng Nhan vẫn nhìn xem bà sững sờ, tiếp đó lại không nói tiếng nào nhìn lên đỉnh giường, bây giờ lại không ngờ giống như đã muốn hôn mê, khuôn mặt tĩnh mịch bình thản, không giống tiểu thư thường ngày có chút bướng bỉnh? Phùng ma ma trong lòng xiết chặt, chẳng lẽ bị sốt đến hồ đồ rồi?
"Là chưa hết sốt?" Phùng ma ma sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chụp tay lên trán Khổng Nhan, mặt mày sốt ruột, "Đúng thật là đại phu nơi sơn dã làm sao có thể chữa bệnh!? Nhưng nơi hoang vu này tìm được một khách điếm đã may mắn lắm rồi tìm đâu ra đại phu khác!?"
Phùng ma ma gấp đến độ lập tức đứng lên.
Khổng Nhan lại bỗng nhiên mở mắt ra, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ bàn tay Phùng ma ma truyền đến, chân thực đến làm cho nàng không cách nào xem nhẹ...
"Đúng rồi, *Quán dịch sứ*của Giao Hà quán này là người dân địa phương, chắc cũng nên có chút nhân mạch!" Phùng ma ma ánh mắt sáng lên, nói liền đi ra ngoài.
(*: 馆驿使 một chức quan, công việc tuần tra giám sát dịch trạm)
Khổng Nhan cũng không còn cách nào tự lừa mình dối người, Giao Hà quán... Giao Hà quán... ! Đây chẳng phải là trạm công quán duy nhất nàng từng ở trên đường theo cha nhậm chức sao?
Ký ức xa xưa từng mảnh hiện về trong đầu óc, Khổng Nhan lên dây cót tinh thần ngồi dậy, trong thanh âm tràn đầy không thể tin được run rẩy:"Ma ma, hiện tại là lúc nào?"
Khổng Nhan sinh đủ tháng, lại từ nhỏ tỉ mỉ nuôi dưỡng, quanh năm suốt tháng hiếm khi hắt hơi chứ nói tới ngã bệnh. Nhưng lần này vừa vào khu vực phương bắc, đầu tiên là không quen khí hậu, chưa kịp lấy lại sức thì bị khí lạnh bức người nhiễm vào, dường như muốn bù vào quá khứ chưa bao giờ sinh bệnh, một lần nhiễm phong hàn này vừa phát sốt lại vừa hôn mê mà vẫn còn đang trên đường đi làm cả đám người lo lắng. Phùng ma ma đứng mũi chịu sào, bình thường là người tám gió thổi tới cũng không ngã mà bây giờ thần hồn nát thần tính. Lúc này, nhìn thấy Khổng Nhan có tinh thần hỏi chuyện, tuy toàn hỏi những chuyện không đâu nhưng cũng khiến người ta yên tâm không ít, Phùng ma ma liên thanh trả lời: “Sắp đến buổi trưa! Từ chiều hôm qua đến bây giờ, đã hôn mê một ngày một đêm rồi!”
Buổi trưa... Một ngày một đêm... Thời gian hôn mê đều giống nhau như đúc...
Khổng Nhan nuốt xuống một ngụm nước bọt, có chút không lưu loát mà hỏi: "Ma ma, hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?"
Thái độ hỏi ra câu này quá mức khác thường, Phùng ma ma trở lại bên giường ngồi xuống, xoa lên cái trán đầy mồ hôi của Khổng Nhan, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói cho ma ma biết."
Khổng Nhan lắc đầu, bắt lấy tay Phùng ma ma, từng chữ nói ra trịnh trọng hỏi: "Hiện tại là năm Nguyên Đức bao nhiêu?"
Không biết Khổng Nhan vì sao khi không lại hỏi cái này, Phùng ma ma biết không thể hỏi vặn lại nàng, nàng ta chần chờ một chút nói: "Năm Nguyên Đức thứ mười bốn."
Được câu trả lời xác định, suy nghĩ không dám tin trong lòng cũng được xác thực, Khổng Nhan giống như mất đi toàn bộ sức lực trực tiếp lăng lăng ngã xuống giường.
Phùng ma ma giật mình, thất thanh kêu lên: "Tiểu thư! Ngươi làm sao vậy!?"
Khổng Nhan không nói, chỉ vô thần nhìn qua nóc giường, trong lòng trong miệng đầy cay đắng.
Ông trời ơi, đây là mở ra trò đùa cho nàng a?
Đã để nàng trùng sinh, nhưng vì cái gì khiến nàng trở lại mùa đông năm Nguyên Đức mười bốn....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook