Quân Sủng
-
Chương 40: Ngày Thứ Hai Mươi Tám 2
Tim Lục Diệp đập thình thịch, ngực như nhét một cái trống đánh đùng đùng, khiến cho anh không sao bình tĩnh lại được.
Anh giống như tín đồ bị treo lơ lửng giữa không trung, nơm nớp lo âu chờ Đức Chúa phán xét anh.
Vân Thường không trả lời anh, chỉ nhìn anh không chớp mắt, từ từ thất thần.
Vô số lần cô tưởng tượng trong đầu rốt cuộc mặt mày Lục Diệp như thế nào, bây giờ chính mắt nhìn thấy, cô lại phát hiện, tưởng tượng trước đó của mình hoàn toàn không miêu tả được thần thái của người đàn ông này lấy nửa phần.
Tỷ như hiện giờ, anh đứng thẳng người nơi đó, không làm gì cả nhưng lại như tùng xanh trong tuyết, thẳng tắp thu hút ánh mắt mọi người.
Khí thế đội trời đạp đất đó dường như muốn phá vỡ gian phòng nho nhỏ này, bốc thẳng lên mây! Đó là khí chất đặc biệt chỉ có quân nhân, trải qua máu lửa gió sương tẩy rửa mới có, khiến người ta sùng bái kính nể.
Thịch thịch, tim Lục Diệp đập càng lúc càng nhanh, dưới cái nhìn không chớp mắt của Vân Thường, vành tai từ từ ửng đỏ, cô ấy, cô ấy nhìn anh thế làm gì? Nhìn ngượng quá đi mất…
Với lại sao cô ấy không nói chuyện? Rốt cuộc ấn tượng đầu tiên của cô ấy về anh là thế nào? Nói anh nghe đi mà! Mấy chữ thôi cũng được!
Tim Lục Diệp như bị mèo cào, như thiêu như đốt.
Hay là anh mở miệng hỏi cô? Nhưng nên nói sao giờ? Vân Thường, trông anh thế nào? Không được, thẳng thắn quá! Anh nói không được!
Hay là nói, Vân Thường em có hài lòng về anh không? Không đúng! Nói vậy cũng không ổn! Đông người thế này cơ mà!
Thiếu tá Lục căng thẳng đến hoảng, giơ tay định vò đầu mình, phát hiện Vân Thường hãy còn nhìn mình chưa thu hồi ánh mắt lại len lén thả xuống.
A!!! Rốt cuộc cô ấy nhìn cái gì thế?
Thiếu tá Lục cơ hồ mất kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, đủ loại tâm tình đan xen, đua nhau dồn lên đầu, xung kích làm anh đỏ mặt tía tai.
Hết nhịn nổi rồi!
Bỗng nhiên anh nhào tới trước mặt Vân Thường, lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, chụp lấy cánh tay Vân Thường. Mấy giây sau, Lục phu nhân và viện trưởng chỉ nghe một tiếng đóng cửa, chớp mắt lần nữa thì Vân Thường đã bị Lục Diệp cuốn chạy mất.
“Xem con bà kìa!” Viện trưởng hất cằm nhìn cửa, vẻ mặt khinh bỉ “Chậc chậc, cái nết này, thật là…” Bao lớn rồi còn bộp chộp như thế, ông đã nói tính nó còn chưa rèn kỹ mà.
Lục phu nhân cũng cảm thấy biểu hiện của Lục Diệp thật quá mất mặt nhưng mất mặt thì mất mặt, người nhà có thể cười, người ngoài không được à.
Thế là nhướng mày cười: “Lục Diệp nhà chúng tôi bụng dạ thẳng thắn, không ù lì như ai kia, hồi đó thích con gái nhà người ta mà im ru không nói, kết quả người ta lấy chồng rồi lén lút trốn bên ngoài khóc…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!” Viện trưởng già xấu hổ, chuyện năm nảo năm nào rồi mà cứ hở ra là lôi ra tính nợ cũ, ông sợ cái bà này thật rồi!
Lục phu nhân hừ khẽ, cầm giỏ xách tao nhã quay lưng định đi.
“Khoan khoan, bà khoan đi vội.” Viện trưởng vội vàng cản bà lại “Mắt con nhóc kia còn phải châm cứu một đợt nữa, không thể ngừng, chờ thằng nhóc nhà bà cao hứng đủ rồi thì kêu nó đưa người lại đây cho tôi gấp!”
Lục phu nhân gật đầu, lần này không nghẹn họng ông nữa. Sự tình liên quan tới mắt Vân Thường, người nhà họ Lục ai cũng lên tinh thần.
Lục Diệp chân dài đi mau, Vân Thường không theo kịp anh, đến cuối cùng chỉ có thể ôm lấy anh từ đằng sau, chơi xấu không cho anh đi.
“Lục Diệp, em đi hết nổi rồi.” Mặt Vân Thường dán trên lưng anh, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của anh, lòng an tĩnh.
Lục Diệp há miệng song không nói chuyện. Anh không dám nói, sợ tim vọt ra khỏi miệng.
Anh mong chờ cô có thể nói gì đó với anh, cho dù một câu em cảm thấy anh rất khá cũng tốt nhưng mà cô cứ nhử anh như thế, không nói gì hết!
Thiếu tá Lục rầu rĩ, lại thừa kế tính sĩ diện của thượng tướng Lục, thời khắc quan trọng bất luận ra sao cũng không chủ động được, nhịn đỏ cả mặt.
Vân Thường đoán được ít nhiều ý nghĩ của anh, cô hơi ngước lên nhìn gáy anh, lơ đãng phát hiện, lỗ tai anh đỏ rồi!
Vân Thường mím môi cười, thả tay đi vòng qua trước mặt Lục Diệp, trong ánh mắt kinh ngạc trốn tránh của Lục Diệp như thể lần đầu họ gặp nhau, nâng mặt anh lên.
“Anh rất đẹp trai.”
Lục Diệp quay ngoắt đi, anh nhắm mắt, hầu kết lăn lên lộn xuống, ngực phập phồng kịch liệt, một lát sau mới bình tĩnh lại được.
Anh kéo Vân Thường vào lòng ôm chặt, cố làm bộ hung dữ: “Đương nhiên!”
Vân Thường nghe xong mỉm cười, không so đo với anh, lặng yên hưởng thụ vòng ôm của anh.
Người đàn ông của cô thật đáng yêu.
Hai người thân thiết đủ rồi, vừa từ trong góc chui ra liền bị Lục phu nhân tóm gáy, đưa Vân Thường thẳng tới phòng viện trưởng. Lục Diệp như cục kẹo mạch nha đi theo sát gót, Lục phu nhân nhìn mà bụng chua lè.
Lần này châm cứu Vân Thường không e dè Lục Diệp nữa, anh ngồi bên nhìn viện trưởng găm từng cây kim lên đầu cô, lòng đau nhói.
Anh thật muốn chịu tội thay cô, dù sao anh da dày thịt béo không để ý mấy thứ này. Chứ Vân Thường của anh trắng trẻo nõn nà, da dẻ trơn mịn mơn mởn, anh còn không dám đụng mạnh, sợ đau cô.
Thế mà bây giờ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ.
Có điều sắp ổn rồi, chỉ còn một đợt trị liệu nữa thôi, sau này có anh bên cô, nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo!
Vân Thường châm cứu xong Lục Diệp liền đưa cô về nhà, không phải nhà họ Lục mà là căn nhà nhỏ của họ.
Đây là ngày đầu tiên cô nhìn thấy lại, anh ích kỷ muốn chiếm lấy ánh mắt cô, để trong mắt cô chỉ có một mình anh! Ai cũng không thể! Ngay cả ba mẹ anh cũng không được!
Vân Thường vốn định về nhà họ Lục gặp thượng tướng Lục nhưng Lục Diệp cương quyết không đồng ý, cô cãi không lại anh, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cô có thời gian giảm xóc.
Đã nhiều ngày rồi họ không về nhà, nóc tủ bám đầy bụi. Vân Thường quen đường thuộc lối lần vào nhà tắm, tìm khăn lau bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Lục Diệp không cho cô làm, giành lấy khăn lau, cương quyết ra lệnh cho Vân Thường chỉ cần ngồi xem, một mình anh làm là được rồi.
Vân Thường muốn phản đối song bị tốc độ làm việc của thiếu tá Lục làm cho ngớ người, ngơ ngáo ngồi trên sofa, nhìn Lục Diệp mở cửa sổ, nào là lau bàn nào là lau sàn, cuối cùng thu dọn nhà cửa sạch tinh tươm.
Cá tính Lục Diệp không lề mề, lại huấn luyện trong bộ đội ra,việc nhà cỏn con với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhấc tay một cái là xong.
Vẻ mặt Vân Thường lấy lòng Lục Diệp, anh rửa tay xong ngồi xuống bên cạnh cô. Cánh tay dài duỗi ra, ôm Vân Thường trong lòng, đầu cọ tới cọ lui nơi hõm cổ người ta làm nũng.
Lòng Vân Thường bây giờ như chìm trong nước ấm, ấm áp quả thật khiến cả người khoan khoái hẳn ra, những cảm xúc âm u giấu kín ở mỗi ngóc ngách trong thân thể đều bị động tác này của Lục Diệp xua đi sạch sẽ.
Cô đưa tay sờ mái tóc ngắn ngủn, còn hơi nhột tay của anh, ngoẹo đầu ấn lên mặt anh một nụ hôn nhợt nhạt.
Lục Diệp lập tức như bị bỏng nước sôi, ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt lấp lánh mừng vui cơ hồ muốn trào ra, há miệng muốn nói gì thì điện thoại Vân Thường lại đổ chuông.
Điện thoại Vân Thường bình thường đều để trưng bày, cơ bản chẳng mấy khi dùng tới. Không dè ở thời điểm quan trọng này lại reo, mặt Lục Diệp đen lại song không cản Vân Thường nghe máy.
Thì ra là họp mặt bạn học! Vân Thường ngắt điện thoại cau mày trầm tư.
Lớp trưởng lớp họ tổ chức một buổi gặp mặt bạn học đại học, nói là tốt nghiệp một năm rồi, không biết mọi người ra đời thế nào, hi vọng bạn học cùng khóa đều đến, mọi người gặp nhau trò chuyện.
Vừa vặn 1 – 5 sắp tới, cơ bản mọi người đều được nghỉ, sớm không bằng khéo, họp mặt tổ chức vào 1 – 5.
“Sao vậy, không muốn đi?” Lúc nhận điện thoại thì Lục Diệp ngồi bên, đương nhiên cũng nghe được nội dung. Anh thấy vẻ mặt Vân Thường có hơi rối rắm bèn hỏi.
Vân Thường gật đầu “Em không muốn đi.”
Đi nhất định sẽ gặp Lưu Trân Ny, cô không sợ cô ta mà là không thích qua lại với loại người này. Huống gì lúc học đại học cô chẳng có bạn bè nào chơi thân cả.
Khi đó gần như toàn bộ thời gian rảnh của cô đều dùng để đi làm thêm, chỉ có lúc ngủ mới thấy mặt bạn cùng phòng ký túc, đừng nói gì tới phát triển quan hệ xã giao gì đó.
Ngược lại lúc đi làm thêm quen không ít người. Đáng tiếc sau khi mắt có vấn đề, điện thoại bị Vân Quang Phương tịch thu, giờ cũng mất liên lạc luôn.
Lục Diệp không hiểu rối rắm của cô lắm “Không muốn đi thì đừng đi!” Dù sao trời đất bao la, cô vui vẻ mới quan trọng nhất.
Vân Thường lắc đầu, cô dám cam đoan, với tính tình của Lưu Trân Ny, chắc chắn sẽ gọi tới bắt cô phải đi.
Quả nhiên, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Vân Thường thì, điện thoại lại reo.
Không biết Lưu Trân Ny tìm đâu ra được số điện thoại mới của cô, mở miệng ngậm miệng đều là nhớ cô, bảo cô 1 – 5 nhất định phải đến.
Lưu Trân Ny mà nhớ cô? Vân Thường cười nhạo, e là muốn mượn cơ hội làm nhục cô một trận thì có.
Vốn Vân Thường không muốn đi, bị cô ta ầm ỹ như vậy đâm nổi cáu, đầu óc nóng lên liền đồng ý.
Ngắt điện thoại rồi, Vân Thường tội nghiệp rúc mình trong sofa, ôm gối ôm co thành một cục, gương mặt nhỏ nhắn phát sầu. Quá xúc động rồi, không nên đồng ý mới đúng, với lại còn phải dẫn người nhà theo, chẳng lẽ Lục Diệp sẽ vui vẻ đi theo cô tham gia loại họp mặt nhàm chán này?
Đừng nói, Lục Diệp bằng lòng thật!
Anh cọ tới bên cạnh Vân Thường, ôm cả cô lẫn gối, trầm giọng: “Anh đi với em.”
Hả? Vân Thường nghi hoặc ngước nhìn anh, theo như hiểu biết của cô về Lục Diệp, anh không giống người thích kiểu tụ họp này mà.
Quả thật Lục Diệp không thích, nhưng anh nhớ cái gã Chu Nhân Trạch gì đó cũng là bạn học của Vân Thường! Tuy không phải cùng ngành nhưng tốt xấu gì cũng treo cái mác bạn học.
Lỡ hôm đó gã cũng đi thì làm sao? Vợ anh nuôi xinh xinh đẹp đẹp, nõn nà mơn mởn, bây giờ mắt cũng lành rồi, không biết bao nhiêu gã mơ ước nữa!
Đối tượng đề phòng đầu tiên chính là cái gã Chu Nhân Trạch kia! Rõ ràng biết Vân Thường kết hôn rồi còn dây dưa không dứt! Anh không thể rời Vân Thường một bước, đề phòng tất cả những kẻ ý đồ bất lương!
“Mắt em mới lành, cần người chăm sóc.” Ờ… thật ra anh cũng không yên tâm mắt Vân Thường.
Vậy à, Vân Thường gật đầu, cười với Lục Diệp “Tốt rồi, 1 – 5 anh đưa em đi nha.” Đến chừng đó có Lục Diệp bên cạnh, tâm tình cô còn khá khẩm chút.
Nụ cười của cô làm Lục Diệp hoa mắt, chậm chạp sán lại trước mặt Vân Thường, cúi đầu chiếm lấy môi cô, lại một trận trằn trọc liếm mút.
Xong rồi, mới cụng trán vào trán Vân Thường: “Trả lại em.”
Hở? Mặt Vân Thường đỏ ửng, ngước mắt nhìn anh khó hiểu, đôi mắt hạnh xinh đẹp đầy sương mù lượn lờ, vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Tim Lục Diệp giật thịch một cái, môi lại ấn lên “Trả nụ hôn vừa rồi của em, cái này là anh hôn em, đợi lát nữa cũng phải trả lại…”
Lý lẽ gì vậy! Vân Thường tức cười với anh, muốn phản bác, há miệng, lại tạo cơ hội cho Lục Diệp, đầu lưỡi nhanh chóng lẻn vào miệng cô, công chiếm thành trì, đấu đá lung tung, mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của cô, dưỡng khí của cô.
Tức thì, mọi âm thanh đều biến mất giữa răng môi giao hòa, chỉ còn tiếng nỉ non phong tình tràn ngập căn phòng…
Anh giống như tín đồ bị treo lơ lửng giữa không trung, nơm nớp lo âu chờ Đức Chúa phán xét anh.
Vân Thường không trả lời anh, chỉ nhìn anh không chớp mắt, từ từ thất thần.
Vô số lần cô tưởng tượng trong đầu rốt cuộc mặt mày Lục Diệp như thế nào, bây giờ chính mắt nhìn thấy, cô lại phát hiện, tưởng tượng trước đó của mình hoàn toàn không miêu tả được thần thái của người đàn ông này lấy nửa phần.
Tỷ như hiện giờ, anh đứng thẳng người nơi đó, không làm gì cả nhưng lại như tùng xanh trong tuyết, thẳng tắp thu hút ánh mắt mọi người.
Khí thế đội trời đạp đất đó dường như muốn phá vỡ gian phòng nho nhỏ này, bốc thẳng lên mây! Đó là khí chất đặc biệt chỉ có quân nhân, trải qua máu lửa gió sương tẩy rửa mới có, khiến người ta sùng bái kính nể.
Thịch thịch, tim Lục Diệp đập càng lúc càng nhanh, dưới cái nhìn không chớp mắt của Vân Thường, vành tai từ từ ửng đỏ, cô ấy, cô ấy nhìn anh thế làm gì? Nhìn ngượng quá đi mất…
Với lại sao cô ấy không nói chuyện? Rốt cuộc ấn tượng đầu tiên của cô ấy về anh là thế nào? Nói anh nghe đi mà! Mấy chữ thôi cũng được!
Tim Lục Diệp như bị mèo cào, như thiêu như đốt.
Hay là anh mở miệng hỏi cô? Nhưng nên nói sao giờ? Vân Thường, trông anh thế nào? Không được, thẳng thắn quá! Anh nói không được!
Hay là nói, Vân Thường em có hài lòng về anh không? Không đúng! Nói vậy cũng không ổn! Đông người thế này cơ mà!
Thiếu tá Lục căng thẳng đến hoảng, giơ tay định vò đầu mình, phát hiện Vân Thường hãy còn nhìn mình chưa thu hồi ánh mắt lại len lén thả xuống.
A!!! Rốt cuộc cô ấy nhìn cái gì thế?
Thiếu tá Lục cơ hồ mất kiểm soát biểu cảm trên mặt mình, đủ loại tâm tình đan xen, đua nhau dồn lên đầu, xung kích làm anh đỏ mặt tía tai.
Hết nhịn nổi rồi!
Bỗng nhiên anh nhào tới trước mặt Vân Thường, lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, chụp lấy cánh tay Vân Thường. Mấy giây sau, Lục phu nhân và viện trưởng chỉ nghe một tiếng đóng cửa, chớp mắt lần nữa thì Vân Thường đã bị Lục Diệp cuốn chạy mất.
“Xem con bà kìa!” Viện trưởng hất cằm nhìn cửa, vẻ mặt khinh bỉ “Chậc chậc, cái nết này, thật là…” Bao lớn rồi còn bộp chộp như thế, ông đã nói tính nó còn chưa rèn kỹ mà.
Lục phu nhân cũng cảm thấy biểu hiện của Lục Diệp thật quá mất mặt nhưng mất mặt thì mất mặt, người nhà có thể cười, người ngoài không được à.
Thế là nhướng mày cười: “Lục Diệp nhà chúng tôi bụng dạ thẳng thắn, không ù lì như ai kia, hồi đó thích con gái nhà người ta mà im ru không nói, kết quả người ta lấy chồng rồi lén lút trốn bên ngoài khóc…”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa!” Viện trưởng già xấu hổ, chuyện năm nảo năm nào rồi mà cứ hở ra là lôi ra tính nợ cũ, ông sợ cái bà này thật rồi!
Lục phu nhân hừ khẽ, cầm giỏ xách tao nhã quay lưng định đi.
“Khoan khoan, bà khoan đi vội.” Viện trưởng vội vàng cản bà lại “Mắt con nhóc kia còn phải châm cứu một đợt nữa, không thể ngừng, chờ thằng nhóc nhà bà cao hứng đủ rồi thì kêu nó đưa người lại đây cho tôi gấp!”
Lục phu nhân gật đầu, lần này không nghẹn họng ông nữa. Sự tình liên quan tới mắt Vân Thường, người nhà họ Lục ai cũng lên tinh thần.
Lục Diệp chân dài đi mau, Vân Thường không theo kịp anh, đến cuối cùng chỉ có thể ôm lấy anh từ đằng sau, chơi xấu không cho anh đi.
“Lục Diệp, em đi hết nổi rồi.” Mặt Vân Thường dán trên lưng anh, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của anh, lòng an tĩnh.
Lục Diệp há miệng song không nói chuyện. Anh không dám nói, sợ tim vọt ra khỏi miệng.
Anh mong chờ cô có thể nói gì đó với anh, cho dù một câu em cảm thấy anh rất khá cũng tốt nhưng mà cô cứ nhử anh như thế, không nói gì hết!
Thiếu tá Lục rầu rĩ, lại thừa kế tính sĩ diện của thượng tướng Lục, thời khắc quan trọng bất luận ra sao cũng không chủ động được, nhịn đỏ cả mặt.
Vân Thường đoán được ít nhiều ý nghĩ của anh, cô hơi ngước lên nhìn gáy anh, lơ đãng phát hiện, lỗ tai anh đỏ rồi!
Vân Thường mím môi cười, thả tay đi vòng qua trước mặt Lục Diệp, trong ánh mắt kinh ngạc trốn tránh của Lục Diệp như thể lần đầu họ gặp nhau, nâng mặt anh lên.
“Anh rất đẹp trai.”
Lục Diệp quay ngoắt đi, anh nhắm mắt, hầu kết lăn lên lộn xuống, ngực phập phồng kịch liệt, một lát sau mới bình tĩnh lại được.
Anh kéo Vân Thường vào lòng ôm chặt, cố làm bộ hung dữ: “Đương nhiên!”
Vân Thường nghe xong mỉm cười, không so đo với anh, lặng yên hưởng thụ vòng ôm của anh.
Người đàn ông của cô thật đáng yêu.
Hai người thân thiết đủ rồi, vừa từ trong góc chui ra liền bị Lục phu nhân tóm gáy, đưa Vân Thường thẳng tới phòng viện trưởng. Lục Diệp như cục kẹo mạch nha đi theo sát gót, Lục phu nhân nhìn mà bụng chua lè.
Lần này châm cứu Vân Thường không e dè Lục Diệp nữa, anh ngồi bên nhìn viện trưởng găm từng cây kim lên đầu cô, lòng đau nhói.
Anh thật muốn chịu tội thay cô, dù sao anh da dày thịt béo không để ý mấy thứ này. Chứ Vân Thường của anh trắng trẻo nõn nà, da dẻ trơn mịn mơn mởn, anh còn không dám đụng mạnh, sợ đau cô.
Thế mà bây giờ, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu khổ.
Có điều sắp ổn rồi, chỉ còn một đợt trị liệu nữa thôi, sau này có anh bên cô, nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo!
Vân Thường châm cứu xong Lục Diệp liền đưa cô về nhà, không phải nhà họ Lục mà là căn nhà nhỏ của họ.
Đây là ngày đầu tiên cô nhìn thấy lại, anh ích kỷ muốn chiếm lấy ánh mắt cô, để trong mắt cô chỉ có một mình anh! Ai cũng không thể! Ngay cả ba mẹ anh cũng không được!
Vân Thường vốn định về nhà họ Lục gặp thượng tướng Lục nhưng Lục Diệp cương quyết không đồng ý, cô cãi không lại anh, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cô có thời gian giảm xóc.
Đã nhiều ngày rồi họ không về nhà, nóc tủ bám đầy bụi. Vân Thường quen đường thuộc lối lần vào nhà tắm, tìm khăn lau bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Lục Diệp không cho cô làm, giành lấy khăn lau, cương quyết ra lệnh cho Vân Thường chỉ cần ngồi xem, một mình anh làm là được rồi.
Vân Thường muốn phản đối song bị tốc độ làm việc của thiếu tá Lục làm cho ngớ người, ngơ ngáo ngồi trên sofa, nhìn Lục Diệp mở cửa sổ, nào là lau bàn nào là lau sàn, cuối cùng thu dọn nhà cửa sạch tinh tươm.
Cá tính Lục Diệp không lề mề, lại huấn luyện trong bộ đội ra,việc nhà cỏn con với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhấc tay một cái là xong.
Vẻ mặt Vân Thường lấy lòng Lục Diệp, anh rửa tay xong ngồi xuống bên cạnh cô. Cánh tay dài duỗi ra, ôm Vân Thường trong lòng, đầu cọ tới cọ lui nơi hõm cổ người ta làm nũng.
Lòng Vân Thường bây giờ như chìm trong nước ấm, ấm áp quả thật khiến cả người khoan khoái hẳn ra, những cảm xúc âm u giấu kín ở mỗi ngóc ngách trong thân thể đều bị động tác này của Lục Diệp xua đi sạch sẽ.
Cô đưa tay sờ mái tóc ngắn ngủn, còn hơi nhột tay của anh, ngoẹo đầu ấn lên mặt anh một nụ hôn nhợt nhạt.
Lục Diệp lập tức như bị bỏng nước sôi, ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt lấp lánh mừng vui cơ hồ muốn trào ra, há miệng muốn nói gì thì điện thoại Vân Thường lại đổ chuông.
Điện thoại Vân Thường bình thường đều để trưng bày, cơ bản chẳng mấy khi dùng tới. Không dè ở thời điểm quan trọng này lại reo, mặt Lục Diệp đen lại song không cản Vân Thường nghe máy.
Thì ra là họp mặt bạn học! Vân Thường ngắt điện thoại cau mày trầm tư.
Lớp trưởng lớp họ tổ chức một buổi gặp mặt bạn học đại học, nói là tốt nghiệp một năm rồi, không biết mọi người ra đời thế nào, hi vọng bạn học cùng khóa đều đến, mọi người gặp nhau trò chuyện.
Vừa vặn 1 – 5 sắp tới, cơ bản mọi người đều được nghỉ, sớm không bằng khéo, họp mặt tổ chức vào 1 – 5.
“Sao vậy, không muốn đi?” Lúc nhận điện thoại thì Lục Diệp ngồi bên, đương nhiên cũng nghe được nội dung. Anh thấy vẻ mặt Vân Thường có hơi rối rắm bèn hỏi.
Vân Thường gật đầu “Em không muốn đi.”
Đi nhất định sẽ gặp Lưu Trân Ny, cô không sợ cô ta mà là không thích qua lại với loại người này. Huống gì lúc học đại học cô chẳng có bạn bè nào chơi thân cả.
Khi đó gần như toàn bộ thời gian rảnh của cô đều dùng để đi làm thêm, chỉ có lúc ngủ mới thấy mặt bạn cùng phòng ký túc, đừng nói gì tới phát triển quan hệ xã giao gì đó.
Ngược lại lúc đi làm thêm quen không ít người. Đáng tiếc sau khi mắt có vấn đề, điện thoại bị Vân Quang Phương tịch thu, giờ cũng mất liên lạc luôn.
Lục Diệp không hiểu rối rắm của cô lắm “Không muốn đi thì đừng đi!” Dù sao trời đất bao la, cô vui vẻ mới quan trọng nhất.
Vân Thường lắc đầu, cô dám cam đoan, với tính tình của Lưu Trân Ny, chắc chắn sẽ gọi tới bắt cô phải đi.
Quả nhiên, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Vân Thường thì, điện thoại lại reo.
Không biết Lưu Trân Ny tìm đâu ra được số điện thoại mới của cô, mở miệng ngậm miệng đều là nhớ cô, bảo cô 1 – 5 nhất định phải đến.
Lưu Trân Ny mà nhớ cô? Vân Thường cười nhạo, e là muốn mượn cơ hội làm nhục cô một trận thì có.
Vốn Vân Thường không muốn đi, bị cô ta ầm ỹ như vậy đâm nổi cáu, đầu óc nóng lên liền đồng ý.
Ngắt điện thoại rồi, Vân Thường tội nghiệp rúc mình trong sofa, ôm gối ôm co thành một cục, gương mặt nhỏ nhắn phát sầu. Quá xúc động rồi, không nên đồng ý mới đúng, với lại còn phải dẫn người nhà theo, chẳng lẽ Lục Diệp sẽ vui vẻ đi theo cô tham gia loại họp mặt nhàm chán này?
Đừng nói, Lục Diệp bằng lòng thật!
Anh cọ tới bên cạnh Vân Thường, ôm cả cô lẫn gối, trầm giọng: “Anh đi với em.”
Hả? Vân Thường nghi hoặc ngước nhìn anh, theo như hiểu biết của cô về Lục Diệp, anh không giống người thích kiểu tụ họp này mà.
Quả thật Lục Diệp không thích, nhưng anh nhớ cái gã Chu Nhân Trạch gì đó cũng là bạn học của Vân Thường! Tuy không phải cùng ngành nhưng tốt xấu gì cũng treo cái mác bạn học.
Lỡ hôm đó gã cũng đi thì làm sao? Vợ anh nuôi xinh xinh đẹp đẹp, nõn nà mơn mởn, bây giờ mắt cũng lành rồi, không biết bao nhiêu gã mơ ước nữa!
Đối tượng đề phòng đầu tiên chính là cái gã Chu Nhân Trạch kia! Rõ ràng biết Vân Thường kết hôn rồi còn dây dưa không dứt! Anh không thể rời Vân Thường một bước, đề phòng tất cả những kẻ ý đồ bất lương!
“Mắt em mới lành, cần người chăm sóc.” Ờ… thật ra anh cũng không yên tâm mắt Vân Thường.
Vậy à, Vân Thường gật đầu, cười với Lục Diệp “Tốt rồi, 1 – 5 anh đưa em đi nha.” Đến chừng đó có Lục Diệp bên cạnh, tâm tình cô còn khá khẩm chút.
Nụ cười của cô làm Lục Diệp hoa mắt, chậm chạp sán lại trước mặt Vân Thường, cúi đầu chiếm lấy môi cô, lại một trận trằn trọc liếm mút.
Xong rồi, mới cụng trán vào trán Vân Thường: “Trả lại em.”
Hở? Mặt Vân Thường đỏ ửng, ngước mắt nhìn anh khó hiểu, đôi mắt hạnh xinh đẹp đầy sương mù lượn lờ, vừa mềm mại vừa quyến rũ.
Tim Lục Diệp giật thịch một cái, môi lại ấn lên “Trả nụ hôn vừa rồi của em, cái này là anh hôn em, đợi lát nữa cũng phải trả lại…”
Lý lẽ gì vậy! Vân Thường tức cười với anh, muốn phản bác, há miệng, lại tạo cơ hội cho Lục Diệp, đầu lưỡi nhanh chóng lẻn vào miệng cô, công chiếm thành trì, đấu đá lung tung, mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của cô, dưỡng khí của cô.
Tức thì, mọi âm thanh đều biến mất giữa răng môi giao hòa, chỉ còn tiếng nỉ non phong tình tràn ngập căn phòng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook