Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 98-2: Thượng Quan Triệt gặp nạn 2

Editor: A Cửu

Beta: Hasuko

Vân Sở không nói rõ bên kia là bên nào, nhưng Vân Cảnh vẫn có thể hiểu, chắc chắn bên kia mà cô nói có liên quan tới Thượng Quan Triệt nên cũng không hỏi nhiều, song trong đôi mắt đang nhìn Vân Sở lại mang theo vẻ thương tiếc nhàn nhạt.

Đột nhiên anh ta có chút phân vân, liệu để Vân Sở đi theo Thượng Quan Triệt có phải là việc làm đúng hay không? Dù Thượng Quan Triệt có thể mang lại hạnh phúc cho cô, có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, tốt hơn bất cứ ai, nhưng, Thương Quan Triệt cũng nguy hiểm hơn bất kì kẻ nào khác. Dựa trên tình huống hiện tại, Thượng Quan Triệt gặp bao nhiêu nguy hiểm, Vân Sở cũng phải nhận lấy bấy nhiêu.

Vân Cảnh không thể hiểu được mối quan hệ giữa Thượng Quan Triệt và thủ trưởng Triệu, không biết cuối cùng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tin tức gần đây đều nói về chuyện quân khu nơi này, hơn nữa, vì mối quan hệ với Vân Sở nên anh cũng khá quan tâm đến tình hình ở quân khu, cũng có thể nhìn thấy được sự mâu thuân giữa Thượng Quan Triệt và thủ trưởng Triệu cùng với những nguy hiểm có thể ập tới khi mâu thuẫn này trở nên trầm trọng hơn.

Hôm nay Thượng Quan Triệt gặp chuyện, liệu Vân Sở...

Thấy Vân Sở cầm điện thoại mà cau mày, Vân Cảnh vừa muốn an ủi đôi câu, lại thấy Vân Sở chợt cắn môi, nói: "Anh, hôm nay không được rồi, em có chút việc, hai ngày nữa em sẽ ra ngoài với anh nhé."

Vân Sở vừa nói xong thì đã vội cầm lấy túi xách rồi lao ra khỏi phòng khách nhanh như chớp, thậm chí ngay cả bữa sáng cũng không động tới.

Vân Cảnh đưa tay kéo Vân Sở lại, thấy dáng vẻ căng thẳng của cô thì hỏi: "Sao vậy Sở Sở, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Vân Sở đẩy Vân Cảnh ra, trên gương mặt vẫn luôn mang theo ýnét cười kia chợt có chút vẻ hốt hoảng, cô như đang phải cố tự trấn tĩnh lại, đáp lời: "Anh, bên kia đã xảy ra chuyện rồi, thủ trưởng Triệu chạy thoát, cục trưởng An bị người khác đâm, em sợ A Triệt sẽ xảy ra chuyện mất."

Nghe được lời của Vân Sở, chân mày của Vân Cảnh nhíu chặt lại, anh biết, nhất định chuyện này có liên quan tới Thượng Quan Triệt, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Thượng Quan Triệt thì đều sẽ khiến Vân Sở phải cuống cuồng như vậy.

Thành thật mà nói, Vân Cảnh hoàn toàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô phải lo lắng vì người khác như thế.

"Cô bé ngốc, đừng lo, không sao cả, em còn không biết hết bản lĩnh của tên Thượng Quan Triệt kia à?" Dù không thích thấy cô lo lắng cho người khác, nhưng Vân Cảnh vẫn không thể không an ủi cô, bởi vì anh biết, có vài lời có thể nói ra ngoài, nhưng có vài lời chỉ có thể chôn giấu trong lòng vĩnh viễn.

Giống như thứ tình cảm mà anh chẳng thể nói rõ với cô vậy.

Vân Sở gật đầu, cố gắng bắt mình phải tỉnh táo lại, hít sâu rồi nói: "Vâng, em biết, nhưng em vẫn không yên lòng nên muốn ra ngoài xem sao."

Vân Cảnh cuống quít kéo cô lại, nói: "Em gọi cho anh ta trước đã, cứ chạy ra như thế thì biết đi đâu tìm anh ta không?"

Vân Sở ngẩn người, cảm thấy cũng có lý nên bắt đầu gọi điện thoại cho Thượng Quan Triệt.

Vừa rồi khi cô vừa mở điện thoại di động ra thì đã thấy tin nhắn mà Lương Hạo gửi tới, biết được thủ trưởng Triệu đã trốn thoát, cục trưởng An bị người khác ám sát, lòng vô cùng lo sợ. Cộng thêm việc vừa sáng sớm hôm nay Thượng Quan Triệt đã biến mất không còn tăm tích khiến cô không thể không liên kết hai chuyện này với nhau, có cảm giác như Thượng Quan Triệt đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm rồi. Mà mỗi lần chỉ cần là chuyện có liên quan tới Thượng Quan Triệt thì cô sẽ quan tâm đến loạn, có cố cũng không thể bình tĩnh được.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Lòng Vân Sở càng rối bời hơn, cắn môi, không ngừng đi lòng vòng trong phòng, sự bất an trong lòng mỗi lúc một lớn hơn.

Đang lúc Vân Sở định ngắt máy gọi lại lần nữa thì bên kia bắt máy.

"A Triệt, anh đang ở đâu?" Vân Sở vội hỏi.

Có điều, giọng nói truyền tới từ bên kia lại không phải của Thượng Quan Triệt, mà là...

"Xin lỗi, anh ấy đang tắm, không có thời gian nghe điện thoại." Một giọng nữ nũng nịu truyền đến từ phía bên kia. Giọng nói kia, như đang cố ý luyến láy nên có phần quái dị. Nhưng Vân Sở vẫn cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc.

Là ai?

Đáy mắt Vân Sở lướt qua chút ý lạnh như băng giá, khóe môi nhếch lên, cố hỏi: "Tắm à? Chẳng phải anh ấy vừa mới tắm xong ư? Cô này, cô chắc là anh ấy đang tắm chứ?"

Người bên kia như đang ngẩn ra, sau đó lại tiếp lời: "Đương nhiên rồi, sao nào, cần tôi gọi anh ấy không?"

Dứt lời, người phụ nữ kia đi vài bước, còn như đang nhỏ giọng nói gì đó.

Ngay sau đó, cô ta nói: "Triệt, điện thoại của anh."

Tiếp đến lại là giọng nói hờ hững và biếng nhác của Thượng Quan Triệt: "Chẳng phải đã nói là tôi đang tắm sao? Không nghe."

Cô kia lại nói: "Nhưng cô ta nói mình là người rất quan trọng với anh..."

Thượng Quan Triệt: "Người rất quan trọng sao? Có ai quan trọng hơn em không? Đừng để ý tới những người đó."

Lúc này người phụ nữ mới hài lòng mà cười, nói với Vân Sở ở đầu kia: "Cô đã nghe chưa? Triệt bảo không muốn nghe máy."

Vân Sở đã nghe thấy giọng nói chỉ thuộc về Thượng Quan Triệt kia, tay siết chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cô cắn môi, cố gắng bắt mình phải tỉnh táo, lúc này mới mở miệng, cách nói chuyện có chút gượng gạo: "Thì ra là vậy, không biết cô họ gì, có quan hệ gì với chú ấy?"

"Chú?" Người bên đầu kia ngẩn ra, ngay sau đó lại hỏi: "Cô không phải Vân Sở sao?" Không đúng, đây là giọng của Vân Sở cơ mà.

Vân Sở cười lạnh, quả nhiên đối phương biết mình, chẳng qua, không biết cô ta là ai? Mặc dù lúc này giọng của cô ta vẫn bị kiềm nén như cũ, rõ ràng là cố ý.

Vân Sở có thể khẳng định, chắc chắn cô gái này là người mình quen, hơn nữa nghe giọng của cô ta, thậm chí còn có thể ở cạnh Thượng Quan Triệt thì hẳn phải có liên quan tới mình. Song, cuối cùng là ai? Cô đã đã nghe giọng nói này ở đâu rồi?

Vân Sở cắn môi, cúi đầu, cười khẽ rồi nói: "Tôi là Vân Sở. Chẳng phải Thượng Quan Triệt là chú của tôi sao? Tôi không gọi nhầm chứ?"

Người phụ nữ kia như đang trầm tư, sau lại đáp lời một cách lạnh lùng: "Đừng có giả vờ, cô dám nói anh ta không phải bạn trai cô sao? Chú? Cô nghĩ rằng đổi cách gọi thì tôi không biết à?"

Một khi con người đã tức giận thì lớp ngụy trang rất dễ dàng bị bóc trần, để lộ bản chất của mình, lúc này người phụ nữ bên đầu kia điện thoại chính là như vậy.

Nghe được giọng nói lạnh lẽo của cô ta, Vân Sở tiếp tục cười, đáp lời một cách biếng nhác: "Tôi giả vờ khi nào? Cô này, nếu cô đã quen A Triệt thì lẽ nào lại không biết lúc trên giường anh ấy rất thích người khác gọi mình là chú sao?"

Cô gái kia ngẩn người, như đang mở loa lớn rồi hỏi Thượng Quan Triệt điều gì đó.

Dù không nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, nhưng Vân Sở vẫn có trực giác. Trực giác nói cho cô biết, có thể Thượng Quan Triệt đang gặp phải nguy hiểm.

Đúng vậy, lúc này Sở Vân đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng có thể phát hiện ra được rất nhiều tin tức có ích từ đầu dây bên kia.

Ví dụ như lúc vừa rồi, rõ ràng Thượng Quan Triệt nói rằng mình đang tắm nhưng lại chẳng hề có tiếng nước chảy. Hơn nữa, lúc cô gái kia nói chuyện thì dường như có ngầm trao đổi với người khác thông qua kí hiệu.

Vì vậy, Vân Sở có thể khẳng định dựa trên căn bản, Thượng Quan Triệt bị người khác bắt đi, mà hiện tại người phụ nữ này đang nhân cơ hội chọc tức mình. Tuy nhiên lại không biết mục đích mà cô ta chọc giận mình là gì.

Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nghe được giọng nói lười nhác của Thượng Quan Triệt: "Em hiểu anh đấy bé con. Bảo bối, mau gọi một tiếng chú xem nào..."

Vân Sở nghe thấy giọng của Thượng Quan Triệt, lòng lại căng lên, hít sâu, cố bắt mình tỉnh táo, cố kìm nén sự xúc động muốn nói chuyện với Thượng Quan Triệt.

Quả nhiên, người phụ nữ kia cười lạnh, nói: "Đương nhiên tôi biết anh ấy có sở thích này, chỉ không ngờ loại nhóc con ti tiện như cô cũng có tư cách gọi anh ấy như thế mà thôi."

Vừa nghe nói vậy, Vân Sở đã có thể chắc chắn Thượng Quan Triệt đã bị bắt.

Về thân phận của người phụ nữ kia, Vân Sở cũng có thể đoán được bảy tám phần, nhưng cô vẫn không hiểu, Thượng Quan Triệt thông minh như vậy thì sao có thể bị bắt?

Vân Sở cười khẽ, nói rất thản nhiên: "Đó là chuyện đương nhiên, sao nào, cô còn không chịu để tôi nói chuyện với anh ấy sao?"

Người phụ nữ kia lại đáp: "Cô không nghe vừa rồi anh ấy nói không muốn nhận điện thoại của cô sao? Muốn gặp người thì lập tức đến tầng cao nhất ở câu lạc bộ Đào Nguyên."

Giọng nói của người phụ nữ kia vừa dứt thì Thượng Quan Triệt đã tiếp lời: "Tình yêu à, gọi cô ta đến làm gì? Chẳng lẽ em thích chơi ba người sao? Nhưng anh thích chơi với em hơn đấy..."

Móng tay của Vân Sở lại đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ cố cắn răng, không để mình xúc động mà làm hỏng chuyện. Cố phân tích lời của Thượng Quan Triệt và cuộc đối thoại giữa anh và người phụ nữ kia.

Lúc này, nụ cười của người phụ nữ kia như có phần đắc ý hơn, nói: "Đáng ghét, chẳng phải là do em muốn để cô bạn gái nhỏ của anh xem chúng ta chơi đùa với nhau sao? Sao thế, đau lòng à?"

Giọng của Thượng Quan Triệt vẫn biếng nhác như cũ: "Đau lòng gì chứ? Chẳng qua anh không muốn chơi với dạng tàn hoa bại liễu, để cô ta đến xem thì chẳng phải rất sát phong cảnh ư?"

Môi Vân Sở đã sắp ứa máu, nhưng vẫn cố kìm chế mình như trước.

Cho dù cô có ngốc thì vẫn hiểu, Thượng Quan Triệt đang cố ra hiệu cho mình, bảo mình không nên đi, nói cách khác, bên phía Thượng Quan Triệt đang gặp phải nguy hiểm, hoặc là sau khi cô đi sẽ gặp phải nguy hiểm.

Nhưng, Thượng Quan Triệt gặp chuyện, sao cô có thể yên tâm ở nhà mà không đến?

Đang muốn nói chuyện, lại nghe Thượng Quan Triệt mở lời: "Thay vì để cô ta đến xem vở diễn của chúng ta thì không bằng bảo cô ta đi tìm Liên Thanh Ngôn là được, dù sao lòng Liên Thanh Ngôn cũng có hảo cảm với cô ta đấy."

"Câm miệng." Nghe thấy lời của Thượng Quan Triệt, người phụ nữ kia lập tức quát khẽ. Sau đó hít sâu rồi tức giận quát vào điện thoại: "Vân Sở, cho cô hai phút, lập tức đến Đào Nguyên, nếu không đừng trách tôi không khách sáo."

Dứt lời, điện thoại đã bị ngắt, Vân Sở nhìn màn hình điện thoại đã tắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, trong phút chốc không biết nên làm thế nào mới đúng.

Đầu óc vô cùng rối bời, chỉ biết Thượng Quan Triệt đã gặp chuyện, cô lại không thể khoanh tay chờ chết, cô muốn đi tìm anh.

Nhưng Vân Sở vừa bước được một bước đã phát hiện mình đang bị người khác kéo lại, cô nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện trong tay cô là tay của Vân Cảnh. Mà vừa rồi vì phải kìm chế nên cô vẫn không hề chú ý đến chuyện mình đang nắm tay Vân Cảnh, thậm chí, lòng bàn tay anh cũng đã sắp bị cô cấu nát rồi.

Vân Sở nhìn Vân Cảnh đầy áy náy, nói khẽ: "Anh, xin lỗi, em..."

"Sở Sở." Vân Cảnh vươn tay ôm lấy Vân Sở, có chút lo lắng mà nói: "Đừng lo, không sao cả, đừng nóng."

Nghe được lời an ủi này của Vân Cảnh, những giọt nước mặt mà Vân Sở vẫn luôn cố kìm nén đã tuôn trào, cô cắn môi, ôm Vân Cảnh thật chặt, nức nở: "Anh, anh ấy gặp chuyện rồi, em muốn đi tìm anh ấy, hu hu..."

Thân thể Vân Cảnh run lên, sau đó lại ôm chặt lấy eo cô, nói: "Đừng vội, có lẽ chuyện không vẫn chưa nghiêm trọng như em nghĩ đâu, tỉnh táo lại, suy nghĩ cho kĩ, sao người như Thượng Quan Triệt lại có thể để kẻ khác khống chế như thế?"

Lòng Vân Sở rất loạn, không biết nói gì cho phải, chỉ lắc đầu không ngừng: "Anh không biết đâu, chắc chắn người phụ nữ kia không có ý tốt. Em không đi, A Triệt sẽ xảy ra chuyện mất."

"Ngoan, Sở Sở, tỉnh táo lại đi, đừng gấp." Vân Cảnh vỗ lưng cô, thấy dáng vẻ đau khổ lúc này của cô thì lòng anh cũng chẳng yên, chỉ có thể hạ thấp giọng an ủi cô: "Tin anh đi, Thượng Quan Triệt sẽ không sao đâu, em nghĩ kĩ đi, vừa rồi anh ta nói với em thế nào, còn cả người phụ nữ kia, họ đã nói gì?"

"Người phụ nữ kia bảo em phải tới câu lạc bộ Đào Nguyên ngay lập tức, A Triệt lại bảo em đừng đi." Có vài lời Vân Sở không thể nói trực tiếp, lời Thượng Quan Triệt và người phụ nữ kia nói rõ ràng đến thế, dù chỉ nghĩ thôi nhưng cô đã cảm thấy đau đớn, oán hận vạn phần.

Vân Cảnh ôm cô gái mảnh mai trong ngực, nói khẽ: "Vậy là được rồi, nếu Thượng Quan Triệt đã bảo em đừng đi thì chắc chắn sẽ có cái lí của anh ta, chẳng lẽ em không tin anh ta sao?"

Tin....

Đột nhiên Vân Sở bình tĩnh lại, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người Vân Cảnh thì lại nhớ tới mùi hương quen thuộc trên người Thượng Quan Triệt, lòng cũng dần ổn định hơn.

Cô hít sâu, sau đó đẩy Vân Cảnh ra, nói rất bình tĩnh: "Anh, em biết rồi, em sẽ không mù quáng mà tới Đào Nguyên đó đâu."

Dứt lời, cô xoay người, gọi điện cho Vân Hàn, bảo Vân Hàn tới đón mình, sau đó khuyên Vân Cảnh vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh, anh yên tâm đi, em đi tìm anh Liên, nếu em đoán không nhầm thì người phụ nữ kia chính là bác sĩ trong bệnh viện của anh Liên. Chắc rằng lúc trước em khá thân với anh Liên nên cô ta mới hận em, đừng lo, em không sao đâu."

Sao Vân Cảnh có thể yên tâm đây? Vân Sở vừa kích động đến thế, dù nói gì anh cũng không thể để cô đi một mình được.

Vì thế, anh kiên quyết nhìn Vân Sở bằng vẻ mặt vô cùng chắc chắn: "Anh đi với em, dù sao cũng đã có Mộc Ngân và Niên Tổng ở đây, anh cũng không có chuyện gì làm."

Vân Sở còn muốn từ chối, nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Vân Hàn, nói rằng bang Huyền Dạ đã xảy ra chút vấn đề, anh ta và Hàn Anh phải đi xử lý, đoán chừng không thể xong trong thời gian ngắn được.

Vân Sở hết cách, không thể làm gì khác hơn là để bảo Vân Hàn xử lý chuyện trong bang, không cần tới nữa.

Tiếp đó lại rời khỏi nhà cùng Vân Cảnh.

Trên xe, Vân Sở lại gọi cho Thượng Quan Duệ, dường như Thượng Quan Duệ đang ở cùng với Mộc Nhiên, giọng nói kia còn có vẻ như đang phải ngấm ngầm chịu đựng, xem ra chắc chắn Thượng Quan Duệ vừa bị Mộc Nhiên chọc giận rồi.

"Chị dâu, có chuyện gì?"

Nhớ tới đôi dở hơi này, Vân Sở thở dài đầy bất đắc dĩ, nói tiếp: "Tiểu Duệ, em có nhớ người chị họ tên Hà Thanh Mân gì đó ở nhà học trưởng Hà Thuần không?"

Vân Sở hỏi rất trực tiếp, đến nỗi trong phúc chốc Thượng Quan Duệ cũng không biết phải trả lời thế nào, hồi lâu sau mới đáp: "Hình như là có một người phụ nữ như thế, đang học đại học y. Sao vậy, chị biết à?"

Vân Sở không trả lời vấn đề của anh ta mà tiếp tục hỏi: "Nhà học trưởng Hà Thuần có quan hệ gì với gia đình Hà Thanh Mân?"

"Dường như không tốt lắm, em cũng không rõ." Thượng Quan Duệ vừa nói xong, chợt hét lên một câu: "Mộc Nhiên, sao đồ phụ nữ chết tiệt nhà cô vẫn đi theo tôi."

"Đi theo anh à? Anh Duệ đề cao mình quá rồi đấy, hôm nay tôi tới vì có hẹn." Giọng của Mộc Nhiên truyền đến, tiếp đó lại mềm đi: "Anh nói có phải không? Anh cả Lam?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương