Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 97-2: Triền miên, vĩnh viễn không xa rời 2

Editor: Tiểu Linh Đang

Beta-er: Vivi3010

Vân Sở mới hiểu rõ, người đàn ông này lại đang vòng vo dò hỏi cô, để cô đồng ý gả cho anh đây mà. Cô thì hay rồi, tự nhiên ngây ngốc bán mình đi.

Nhưng gả cho anh sớm một chút cũng tốt, có thể chặt đứt những suy nghĩ không nên có của một số người. 

Dù sao, đời này cô cũng chỉ muốn gả cho Thượng Quan Triệt, nếu sớm muộn gì cũng phải gả, làm sớm một chút thì có sao đâu?

Vừa định gật đầu, cô lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Vân Sở cau mày nói, "Em mới mười tám tuổi thôi, đâu có khả năng kết hôn."

Tuổi kết hôn hợp pháp là hai mươi, nhanh nhất cũng phải hai năm nữa cô mới có thể lập gia đình, lúc nãy Thượng Quan Triệt lại nói ngày mai sẽ…

Thượng Quan Triệt nhíu mày, nói: “Ai nói em mới mười tám, rõ ràng em đã trải qua sinh nhật tuổi hai mươi rồi mà."

Vân Sở nghi ngờ, vẫn còn muốn hỏi, lại bị Thượng Quan Triệt chặn miệng.

Anh hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cách nhẹ nhàng và bá đạo, trằn trọc mút vào thật sâu, bàn tay anh ôm cô vào trong ngực thật chặt. Động tác thâm tình và dịu dàng của anh khiến Vân Sở nuốt những lời vừa đến bên khóe môi xuống. Cô chỉ có thể nhắm mắt lại, ôm Thượng Quan Triệt thật chặt, yên lặng nghênh đón nụ hôn nóng bỏng của anh, thừa nhận sự yêu thương của anh.

Nụ hôn nóng bỏng khiến nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao. Vân Sở thở gấp, thân thể nhanh chóng biến thành một vũng nước xuân, tan chảy ở trong lòng Thượng Quan Triệt.

Thượng Quan Triệt quen thuộc với từng ngóc ngách trong thân thể cô, bàn tay dồn dập luôn có thể khiến Vân Sở không ngừng thở gấp.

Cô vô lực tựa vào lòng Thượng Quan Triệt, cảm nhận sự cuồng nhiệt và dịu dàng của anh, trái tim cô cũng từ từ hòa tan, nỗi lo lắng vẫn quanh quẩn ở trong lòng cũng từ từ tan rã.

Cho dù có nhiều khó khăn hơn nữa thì sao? Chỉ cần còn ở bên nhau, họ sẽ không bị đánh ngã bởi bất kỳ khó khăn nào.

Đúng, chỉ cần có anh ở đây, cho dù trời sập xuống, cô cũng sẽ không sợ. Ông chú của cô rất mạnh mẽ, cô tin tưởng, cho dù chuyện gì xảy ra, anh đều có thể ứng phó được. Anh tuyệt đối sẽ không để cô bị tổn thương, mà anh nhất định sẽ nói với cô như vậy, sẽ ở lại cạnh cô, vĩnh viễn không xa rời.

Vân Sở thở hổn hển, không biết dây đeo áo ngủ đã mất tích từ lúc nào, thân thể nóng bỏng tựa chung vào một chỗ, khiến linh hồn của họ cùng run rẩy.

Chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô sẽ không sợ, cũng sẽ không lùi bước.

Cô ôm Thượng Quan Triệt thật chặt, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, cánh tay ôm chặt hông anh, để thân thể của mình cùng anh dán chặt vào nhau.

Hiện đã là đêm khuya, căn phòng không mở đèn, một mảnh tối mờ, nhưng có thể mượn ánh đèn ngoài cửa sổ để thấy cảnh xuân trên giường. Bóng dáng không ngừng dây dưa trên giường như ẩn như hiện, khiến đêm mưa gió trở nên xinh đẹp.

Gió điên cuồng thổi mạnh, mưa rào rào rơi xuống, màn mưa ùn ùn kéo đến như muốn che giấu cả căn phòng.

Có bão táp che giấu, hai người trên giường dây dưa càng thêm tùy ý.

Không biết bởi vì đột nhiên Thượng Quan Triệt xuất hiện, khiến Vân Sở cảm thấy an ủi, hay bởi vì nhớ lại sự uy hiếp hôm nay của Lam Băng Tuyền, làm cho lòng cô bắt đầu có chút sợ hãi, tối nay Vân Sở nhiệt tình hơn bất cứ lúc nào. Cho dù có sự che giấu của màn mưa xối xả như trút nước, vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô.

Thượng Quan Triệt thở hổn hển, thân thể trần truồng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh chẳng hề hay biết, chỉ không ngừng hôn cô gái kiều mỵ ở phía dưới, dường như muốn dung nhập cô vào cơ thể của mình.

Thật ra, Thượng Quan Triệt cũng lo lắng, anh chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Đúng như Lam Băng Tuyền nghĩ, thủ trưởng Triệu chẳng hề dễ đối phó như vậy. Mấy ngày nữa, chỉ sợ sẽ không tránh được một cuộc tranh cãi trên phiên tòa. Hơn nữa, trước mắt tòa án còn chưa hạ lệnh bắt thủ trưởng Triệu, vẫn có thể xảy ra biến cố.

Anh cũng là một người đàn ông bình thường, anh cũng sẽ lo lắng và sợ hãi, sợ mất đi người đang nằm trong lòng mình, sợ mình vĩnh viễn không thấy được cô nữa.

Chỉ vì cảm nhận được sự lo lắng trên người Vân Sở nên anh mới giấu sự lo lắng của mình đi mà thôi.

Thượng Quan Triệt hôn Vân Sở thật sâu, nụ hôn nóng bỏng, để lại trên người cô những vết mờ. Những dấu hôn xinh đẹp này tựa như hoa hồng nở rộ trong đêm tối, tô vẽ thêm cho thân thể mềm mại của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp và yêu mị.

Trong phòng nhanh chóng tràn ngập mùi vị hoan ái, khiến nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng cao.

Giống như đang sợ hãi thứ gì đó, một đêm này, bọn họ triền miên hơn bất cứ lúc nào, tựa như không biết mệt mỏi, cả đêm không yên giấc.

Triền miên rồi lại triền miên, dây dưa một lần lại một lần, dường như hai người đều không cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn không ngừng đòi thêm càng nhiều từ trên người đối phương…

Đến tờ mờ sáng, cuối cùng Thượng Quan Triệt cũng dừng động tác của mình lại, dịu dàng nhìn Vân Sở đã mệt mỏi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ trong lòng mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó nhắm mắt lại, ôm cô, cùng say giấc.

Nhưng Thượng Quan Triệt chưa ngủ được bao lâu, trời đã sắp sáng. Dường như có thể cảm nhận được điều này, anh tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Ngắm nhìn người đang yên lặng ngủ say ở trong lòng, anh dịu dàng hôn lên môi cô, nhỏ giọng nỉ non, "Bé con, nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh trở lại nhé."

Anh nhất định, nhất định sẽ trở về.

Dứt lời, Thượng Quan Triệt đứng dậy, tắm qua loa trong phòng vệ sinh rồi thay quần áo. Anh đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay Vân Sở, cười thâm tình, "Bé con, chờ anh trở lại rồi sẽ cưới em."

Nói xong, Thượng Quan Triệt dứt khoát xoay người, nhảy ra khỏi cửa sổ.

Bên ngoài nơi ở của nhà họ Vân đã có một chiếc ô tô đang ngừng sẵn, Thượng Quan Triệt trực tiếp lên xe, nói với người lái xe, "Lập tức đến đồn cảnh sát cho tôi."

Người nọ gật đầu nói một câu, "Vâng.”

Sau đó, Thượng Quan Triệt lại hỏi, “Tình huống bên thủ trưởng Triệu thế nào rồi?"

Người nọ cau mày rồi nói, "Bộ trưởng Mộc đã ở bên tòa án, kiện cáo đã được xét duyệt, chốc nữa sẽ đi bắt người."

"Ừ." Thượng Quan Triệt gật đầu, “Tìm người theo dõi thủ trưởng Triệu, đừng để ông ta chạy mất.”

Thượng Quan Triệt vừa nói xong, chuông di động của anh cũng vang lên. Anh nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền tới giọng nói lạnh lẽo và lo lắng, “Thiếu gia, thủ trưởng Triệu chạy trốn cả đêm, trước mắt không rõ tung tích."

Thượng Quan Triệt hung hăng nắm chặt tay, cười lạnh nói, "Tôi biết ngay mà. Người nhà của ông ta thì sao?”

"Triệu phu nhân cũng rời đi, vẫn không rõ tung tích của Triệu Nhược Nghiên."

"Ừ, mấy ngày nay cẩn thận một chút, Triệu Hải sẽ có hành động." Thượng Quan Triệt nhàn nhạt nói xong, đáy mắt lóe lên luồng sáng lạnh như băng.

Bên kia đáp ứng, sau đó báo lại một số chuyện có liên quan rồi mới ngừng cuộc gọi.

Thượng Quan Triệt cúp điện thoại, trực tiếp đến đồn cảnh sát, lại được biết cục trưởng An bị tập kích, trước mắt bị thương nặng, đã vào bệnh viện, chưa rõ sống chết.

Thượng Quan Triệt cắn răng, lạnh lùng nói, "Tốt lắm, Triệu Hải, đây là mày tự chuốc lấy phiền phức, dám đụng đến người của tao, hừ."

Thấy vẻ mặt đáng sợ của Thượng Quan Triệt, tài xế Tiểu An lo lắng nói: “Thiếu gia, phải làm sao bây giờ?”

"Cứ thực hiện theo kế hoạch cũ đi, tôi không tin Triệu Hải còn có thể chạy thoát." Thượng Quan Triệt nói xong, không tới đồn cảnh sát nữa mà lên xe rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương