Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
-
Chương 6
Editor: Puck
Kể từ sau chuyện đó, trong lòng Ôn Uyển cũng chỉ có Giản Dung, theo ý nguyện ngày đó, cô liền đăng ký khoa quân y.
Ba Ôn tỏ vẻ rất vui mừng, dù sao ông cũng là quân nhân, dĩ nhiên hy vọng khuê nữ có thể kế thừa sự nghiệp, trong lòng Ôn Uyển, cảm thấy nghề nghiệp này giống với Giản Dung, cô mới có thể gần Giản Dung hơn.
Lúc không có chuyện gì, cũng sẽ thường tới nhà Giản Dung, chỉ hy vọng có thể thỉnh thoảng chạm mặt Giản Dung, nhưng Giản Dung rất ít khi về nhà, lúc trở về liền ngây ngốc mấy ngày liền, ngược lại Ôn Uyển cùng mẹ Giản Dung ngày càng thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Ôn Uyển hạ xuống quyết định thứ nhất, chính là gả cho Giản Dung, lời vừa nói ra, gây chấn động cả nhà họ Ôn, cũng kinh động cả ông ngoại Ôn Uyển, ông cụ Hác, cậu mợ Ôn Uyển, anh họ, lần lượt tới khuyên Ôn Uyển.
“Biết Giản Dung lớn hơn con bao nhiêu không? Tạm thời không nói điều này, con là cô bé được nuông chiều mà lớn lên, đi theo Giản Dung, con có thể chịu khổ sao?” Người khác cũng khuyên như vậy, nhưng Ôn Uyển chỉ tới tới lui lui một câu: “Con muốn gả cho Giản Dung.”
Không khóc cũng không nháo, nhiều hơn một chữ cũng không có, tính khí cố chấp, tình tình trẻ con, khuyên vài ngày cũng không có tác dụng gì, nhà họ Ôn cũng đành phải thôi.
Ba Ôn cùng mẹ Ôn đi sang nhà Giản Dung, nói rõ tình huống, mẹ Giản rất cao hứng, vốn thích Ôn Uyển, nha đầu này muốn gả cho đứa con ngốc của mình, có thể không vui vẻ sao?
Lúc Giản Dung bị gọi từ doanh trại trở về, biết chuyện như vậy, không chút suy nghĩ lập tức từ chối, anh lớn hơn Ôn Uyển bảy tám tuổi, đó chính là em gái.
Người đàn ông quanh năm ở doanh trại, chỉ có một suy nghĩ, cưới một cô vợ nhỏ, kết hôn với một người ổn định, có thể chịu đựng tịch mịch, có thể chờ đợi.
Ôn Uyển vẫn còn con nít, Giản Dung chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, mọi người lại bắt đầu khuyên Giản Dung, hễ là có quan hệ đều tới đây khuyên, mục đích khuyên bảo giống nhau.
Lời nói tuy là hoàn toàn bất đồng, đại khái là lời nói vòng vo, nhưng Giản Dung cảm giác ba mình tổng kết rất đúng chỗ.
“Giản Dung này, con nói đi, con như vậy, là người thô kệch, cái gì cũng không có, Ôn Uyển người ta điều kiện tốt như vậy, gả cho con, con chính là thằng nhóc đào được ngọc thật ở quán bên đường, con nhặt được tiện nghi lớn, đừng không biết phân biệt phải trái.”
Cũng chính bởi vì mọi người đều nói như vậy, trong lòng Giản Dung có ý thức vô cùng chính xác, Ôn Uyển vừa ý anh, đó chính là có mắt không tròng, dù sao Giản Dung cũng rõ ràng, nếu anh không cưới Ôn Uyển, đó chính là Thập ác bất xá *, được, liền cưới đi…
(*) Thập ác bất xá: nghĩa đen ‘Mười tội không thể tha thứ’. Tùy theo tôn giáo, thời kỳ mà chia thành các tội khác nhau.
--- ------Puck---- -----
Hai người đánh báo cáo, lĩnh giấy chứng nhận, dù đã xong thủ tục kết hôn, lúc Ôn Uyển còn chưa kịp cao hứng, Giản Dung đã nhận được thông báo trúng tuyển vào trường học thợ săn.
Không có thời gian làm hôn lễ, ngày đó cõng trên lưng ba lô quân đội xanh biếc, Giản Dung chuẩn bị xuất phát, sứ mạng của một người lính, không cho anh có cơ hội do dự.
Lúc anh ở trường học thợ săn ngây người hai năm, Ôn Uyển ở nhà đợi hai năm, đi làm ở bệnh viện quân khu chỗ Giản Dung ở, mẹ Ôn không dưới một lần gọi Ôn Uyển về ở nhà.
Ôn Uyển không đồng ý chỉ ở nhà chờ đợi Giản Dung trở về, làm quân tẩu, cô không có thói quen chờ đợi.
Thời gian hai năm, đối với Giản Dung mà nói, là dài lâu mà đau khổ, ở nơi đó, anh là rồng cũng phải co, là hổ cũng phải nằm, anh lợi hại hơn nữa, ở nói đó cũng phải thành thành thật thật khổ luyện.
Tốt nghiệp từ trường học thợ săn, không có nghi thức vui vẻ đưa tiễn, giống như lúc tới, không có nghi thức hoan nghênh, Giản Dung ra khỏi trường học, chưa từng nghĩ tới bầu trời bên ngoài có thể đẹp như vậy, giống như cảm giác giữa thiên đường và địa ngục, ngồi máy bay trở lại.
Giản Dung đến đại viện ở quân khu, đó là buổi sáng, xuống xe, Giản Dung chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa, mặc váy màu xanh, nha đầu này đã trưởng thành, cũng ngày càng đẹp, đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ, anh không ngờ Ôn Uyển ở đây chờ anh hai năm.
“Anh, anh trở lại!” Ôn Uyển cười đi tới, ngược lại Giản Dung mất tự nhiên xoay mặt, “Ừ” một tiếng, lúc này Ôn Uyển mới chú ý, nơi khóe mắt Giản Dung có vết sẹo, đoán là đã bị thương.
Đợi hai năm, trường học thợ săn quản rất nghiêm, không có bất kỳ liên lạc gì, Ôn Uyển giống như đang đợi chiến sĩ nơi biên cương cả đêm, không có bất kỳ tin tức gì, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà chống đỡ, mỗi lần nằm mơ đều hy vọng Giản Dung có thể đột nhiên trở lại.
Không có quá nhiều lời nói, hai người trở về nhà, từ trường học thợ săn trở về, là vinh quang, không ít người đi vào nhà nhìn Giản Dung, hàn huyên mấy câu rồi rời đi, mọi người đều đã đi.
Ôn Uyển cho là có cơ hội có thể nói chuyện cùng Giản Dung, không ngờ lời nói mở miệng của Giản Dung chính là: “Ôn Uyển, chúng ta ly hôn thôi.”
Anh không xứng với Ôn Uyển, hai năm suy nghĩ, khiến cho anh hiểu rất sâu, anh không nên làm trễ nải nha đầu này.
Ôn Uyển không thể tin nhìn Giản Dung, mấp máy môi: “Vì cái gì?”
“Không vì cái gì cả, anh chỉ muốn tốt cho em.”
Nói xong, Giản Dung xoay người trở về nhà, Ôn Uyển nghe âm thanh cửa khép lại, trong lòng lạnh cả người, ông cụ Hác dạy dỗ cháu ngoại, gặp phải chuyện không khóc cũng không nháo, khóc rống không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, có khó khăn ta tìm chính ủy, không phải sao?
Ôn Uyển đi nhà chính ủy, nói tình huống vừa rồi với chính ủy sư đoàn, xong, chính ủy sư đoàn nghe chuyện như vậy, cũng tức giận như Ôn Uyển, đi theo Ôn Uyển về nhà, vừa mở cửa vừa quát: “Giản…”
Giản Dung đầu óc mơ hồ ra ngoài, chỉ thấy chính ủy cầm cây chổi quét sân, đuổi theo Giản Dung đánh hai cái, mắng: “Thằng nhóc này, từ trường học thợ săn trở lại là giỏi lắm rồi hả? Có bản lĩnh rồi hả? Lại còn muốn ly hôn với vợ, cậu muốn tìm đường chết à?”
Chính ủy sư đoàn giáo dục Giản Dung một hồi, anh biết hai năm nay Ôn Uyển không dễ dàng, Giản Dung phá tướng *, cô bé này không muốn ly hôn, Giản Dung nên vụng trộm mà mừng rồi, hừ, tiểu từ này còn chủ động muốn ly hôn, đầu óc bị trường học thợ săn luyện cho hỏng rồi?
(*) phá tướng: nguyên gốc 破了相, phá = phá hủy, tướng = tướng mạo, phá tướng nghĩa là tướng mạo bị phá hủy, ở đây nói đến vết sẹo của Giản Dung.
Giáo dục cho Giản Dung xong, chính ủy để cho Giản Dung đứng quân tư ở trong sân, không được Ôn Uyển cho phép thì không được về nhà, chính vì thế mà có một màn kia, phó đoàn Giản bị cô vợ nhỏ của mình phạt quân tư.
Nằm bên cạnh Giản Dung, Ôn Uyển bất tri bất giác ngủ thiếp đi, ngược lại Giản Dung mở to mắt, cả đêm không chợp mắt, đối với Ôn Uyển một chút biện pháp anh cũng không có, đưa tay điều chỉnh tư thế cho Ôn Uyển, chỉ nghe thấy âm thanh giống như Ôn Uyển đang mê sảng: “Giản Dung, em không muốn ly hôn.”
Một câu nói kia, khiến cho Giản Dung hơi ngừng lại, không rời, đi theo anh, Ôn Uyển, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận.
Thời gian quân đội eo hẹp, trời vừa sáng, tiếng còi rời giường liền vang lên, Giản Dung lập tức đứng dậy mặc quần áo, Giản Dung vừa động, Ôn Uyển liền tỉnh, xoa đôi mắt mông lung: “Giản Dung, mấy giờ rồi?” Nhìn bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, bộ đội quả thật vất vả.
“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi, anh đi thể dục buổi sáng, đợt lát nữa trở lại dẫn em đi đội y tế báo cáo.” Giản Dung nhanh chóng trả lời, ngay sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa, thẳng một đường chạy chậm rời đi đến sân huấn luyện.
Hôm nay là công việc của anh sau hai năm, lần đầu tiên đi huấn luyện, không thể qua loa đại khái được.
Giản Dung vừa đi, Ôn Uyển cũng không ham ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt một chút, mở cửa, đứng ở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ đang mặc quần áo cho đứa bé, đứng bên cạnh nhân viên cảnh vệ, người phụ nữ vừa thấy Ôn Uyển liền cười nói: “Cô gái, cô là vợ nhà phó đoàn Giản à?”
Phương thức chào hỏi này, Ôn Uyển đã thành quen, cười đáp lại: “Vâng, chị dâu, tên em là Ôn Uyển.” Ở trong quân đội, hễ là vợ quân nhân đều gọi là chị dâu, đây là quy củ, mặc kệ tuổi tác.
Kể từ sau chuyện đó, trong lòng Ôn Uyển cũng chỉ có Giản Dung, theo ý nguyện ngày đó, cô liền đăng ký khoa quân y.
Ba Ôn tỏ vẻ rất vui mừng, dù sao ông cũng là quân nhân, dĩ nhiên hy vọng khuê nữ có thể kế thừa sự nghiệp, trong lòng Ôn Uyển, cảm thấy nghề nghiệp này giống với Giản Dung, cô mới có thể gần Giản Dung hơn.
Lúc không có chuyện gì, cũng sẽ thường tới nhà Giản Dung, chỉ hy vọng có thể thỉnh thoảng chạm mặt Giản Dung, nhưng Giản Dung rất ít khi về nhà, lúc trở về liền ngây ngốc mấy ngày liền, ngược lại Ôn Uyển cùng mẹ Giản Dung ngày càng thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp, Ôn Uyển hạ xuống quyết định thứ nhất, chính là gả cho Giản Dung, lời vừa nói ra, gây chấn động cả nhà họ Ôn, cũng kinh động cả ông ngoại Ôn Uyển, ông cụ Hác, cậu mợ Ôn Uyển, anh họ, lần lượt tới khuyên Ôn Uyển.
“Biết Giản Dung lớn hơn con bao nhiêu không? Tạm thời không nói điều này, con là cô bé được nuông chiều mà lớn lên, đi theo Giản Dung, con có thể chịu khổ sao?” Người khác cũng khuyên như vậy, nhưng Ôn Uyển chỉ tới tới lui lui một câu: “Con muốn gả cho Giản Dung.”
Không khóc cũng không nháo, nhiều hơn một chữ cũng không có, tính khí cố chấp, tình tình trẻ con, khuyên vài ngày cũng không có tác dụng gì, nhà họ Ôn cũng đành phải thôi.
Ba Ôn cùng mẹ Ôn đi sang nhà Giản Dung, nói rõ tình huống, mẹ Giản rất cao hứng, vốn thích Ôn Uyển, nha đầu này muốn gả cho đứa con ngốc của mình, có thể không vui vẻ sao?
Lúc Giản Dung bị gọi từ doanh trại trở về, biết chuyện như vậy, không chút suy nghĩ lập tức từ chối, anh lớn hơn Ôn Uyển bảy tám tuổi, đó chính là em gái.
Người đàn ông quanh năm ở doanh trại, chỉ có một suy nghĩ, cưới một cô vợ nhỏ, kết hôn với một người ổn định, có thể chịu đựng tịch mịch, có thể chờ đợi.
Ôn Uyển vẫn còn con nít, Giản Dung chưa bao giờ nghĩ tới chuyện như vậy, mọi người lại bắt đầu khuyên Giản Dung, hễ là có quan hệ đều tới đây khuyên, mục đích khuyên bảo giống nhau.
Lời nói tuy là hoàn toàn bất đồng, đại khái là lời nói vòng vo, nhưng Giản Dung cảm giác ba mình tổng kết rất đúng chỗ.
“Giản Dung này, con nói đi, con như vậy, là người thô kệch, cái gì cũng không có, Ôn Uyển người ta điều kiện tốt như vậy, gả cho con, con chính là thằng nhóc đào được ngọc thật ở quán bên đường, con nhặt được tiện nghi lớn, đừng không biết phân biệt phải trái.”
Cũng chính bởi vì mọi người đều nói như vậy, trong lòng Giản Dung có ý thức vô cùng chính xác, Ôn Uyển vừa ý anh, đó chính là có mắt không tròng, dù sao Giản Dung cũng rõ ràng, nếu anh không cưới Ôn Uyển, đó chính là Thập ác bất xá *, được, liền cưới đi…
(*) Thập ác bất xá: nghĩa đen ‘Mười tội không thể tha thứ’. Tùy theo tôn giáo, thời kỳ mà chia thành các tội khác nhau.
--- ------Puck---- -----
Hai người đánh báo cáo, lĩnh giấy chứng nhận, dù đã xong thủ tục kết hôn, lúc Ôn Uyển còn chưa kịp cao hứng, Giản Dung đã nhận được thông báo trúng tuyển vào trường học thợ săn.
Không có thời gian làm hôn lễ, ngày đó cõng trên lưng ba lô quân đội xanh biếc, Giản Dung chuẩn bị xuất phát, sứ mạng của một người lính, không cho anh có cơ hội do dự.
Lúc anh ở trường học thợ săn ngây người hai năm, Ôn Uyển ở nhà đợi hai năm, đi làm ở bệnh viện quân khu chỗ Giản Dung ở, mẹ Ôn không dưới một lần gọi Ôn Uyển về ở nhà.
Ôn Uyển không đồng ý chỉ ở nhà chờ đợi Giản Dung trở về, làm quân tẩu, cô không có thói quen chờ đợi.
Thời gian hai năm, đối với Giản Dung mà nói, là dài lâu mà đau khổ, ở nơi đó, anh là rồng cũng phải co, là hổ cũng phải nằm, anh lợi hại hơn nữa, ở nói đó cũng phải thành thành thật thật khổ luyện.
Tốt nghiệp từ trường học thợ săn, không có nghi thức vui vẻ đưa tiễn, giống như lúc tới, không có nghi thức hoan nghênh, Giản Dung ra khỏi trường học, chưa từng nghĩ tới bầu trời bên ngoài có thể đẹp như vậy, giống như cảm giác giữa thiên đường và địa ngục, ngồi máy bay trở lại.
Giản Dung đến đại viện ở quân khu, đó là buổi sáng, xuống xe, Giản Dung chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa, mặc váy màu xanh, nha đầu này đã trưởng thành, cũng ngày càng đẹp, đứng dưới ánh mặt trời giống như tiên nữ, anh không ngờ Ôn Uyển ở đây chờ anh hai năm.
“Anh, anh trở lại!” Ôn Uyển cười đi tới, ngược lại Giản Dung mất tự nhiên xoay mặt, “Ừ” một tiếng, lúc này Ôn Uyển mới chú ý, nơi khóe mắt Giản Dung có vết sẹo, đoán là đã bị thương.
Đợi hai năm, trường học thợ săn quản rất nghiêm, không có bất kỳ liên lạc gì, Ôn Uyển giống như đang đợi chiến sĩ nơi biên cương cả đêm, không có bất kỳ tin tức gì, chỉ có thể dựa vào nghị lực mà chống đỡ, mỗi lần nằm mơ đều hy vọng Giản Dung có thể đột nhiên trở lại.
Không có quá nhiều lời nói, hai người trở về nhà, từ trường học thợ săn trở về, là vinh quang, không ít người đi vào nhà nhìn Giản Dung, hàn huyên mấy câu rồi rời đi, mọi người đều đã đi.
Ôn Uyển cho là có cơ hội có thể nói chuyện cùng Giản Dung, không ngờ lời nói mở miệng của Giản Dung chính là: “Ôn Uyển, chúng ta ly hôn thôi.”
Anh không xứng với Ôn Uyển, hai năm suy nghĩ, khiến cho anh hiểu rất sâu, anh không nên làm trễ nải nha đầu này.
Ôn Uyển không thể tin nhìn Giản Dung, mấp máy môi: “Vì cái gì?”
“Không vì cái gì cả, anh chỉ muốn tốt cho em.”
Nói xong, Giản Dung xoay người trở về nhà, Ôn Uyển nghe âm thanh cửa khép lại, trong lòng lạnh cả người, ông cụ Hác dạy dỗ cháu ngoại, gặp phải chuyện không khóc cũng không nháo, khóc rống không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, có khó khăn ta tìm chính ủy, không phải sao?
Ôn Uyển đi nhà chính ủy, nói tình huống vừa rồi với chính ủy sư đoàn, xong, chính ủy sư đoàn nghe chuyện như vậy, cũng tức giận như Ôn Uyển, đi theo Ôn Uyển về nhà, vừa mở cửa vừa quát: “Giản…”
Giản Dung đầu óc mơ hồ ra ngoài, chỉ thấy chính ủy cầm cây chổi quét sân, đuổi theo Giản Dung đánh hai cái, mắng: “Thằng nhóc này, từ trường học thợ săn trở lại là giỏi lắm rồi hả? Có bản lĩnh rồi hả? Lại còn muốn ly hôn với vợ, cậu muốn tìm đường chết à?”
Chính ủy sư đoàn giáo dục Giản Dung một hồi, anh biết hai năm nay Ôn Uyển không dễ dàng, Giản Dung phá tướng *, cô bé này không muốn ly hôn, Giản Dung nên vụng trộm mà mừng rồi, hừ, tiểu từ này còn chủ động muốn ly hôn, đầu óc bị trường học thợ săn luyện cho hỏng rồi?
(*) phá tướng: nguyên gốc 破了相, phá = phá hủy, tướng = tướng mạo, phá tướng nghĩa là tướng mạo bị phá hủy, ở đây nói đến vết sẹo của Giản Dung.
Giáo dục cho Giản Dung xong, chính ủy để cho Giản Dung đứng quân tư ở trong sân, không được Ôn Uyển cho phép thì không được về nhà, chính vì thế mà có một màn kia, phó đoàn Giản bị cô vợ nhỏ của mình phạt quân tư.
Nằm bên cạnh Giản Dung, Ôn Uyển bất tri bất giác ngủ thiếp đi, ngược lại Giản Dung mở to mắt, cả đêm không chợp mắt, đối với Ôn Uyển một chút biện pháp anh cũng không có, đưa tay điều chỉnh tư thế cho Ôn Uyển, chỉ nghe thấy âm thanh giống như Ôn Uyển đang mê sảng: “Giản Dung, em không muốn ly hôn.”
Một câu nói kia, khiến cho Giản Dung hơi ngừng lại, không rời, đi theo anh, Ôn Uyển, sớm muộn gì em cũng sẽ hối hận.
Thời gian quân đội eo hẹp, trời vừa sáng, tiếng còi rời giường liền vang lên, Giản Dung lập tức đứng dậy mặc quần áo, Giản Dung vừa động, Ôn Uyển liền tỉnh, xoa đôi mắt mông lung: “Giản Dung, mấy giờ rồi?” Nhìn bên ngoài trời còn tờ mờ sáng, bộ đội quả thật vất vả.
“Vẫn còn sớm, em ngủ thêm một lát đi, anh đi thể dục buổi sáng, đợt lát nữa trở lại dẫn em đi đội y tế báo cáo.” Giản Dung nhanh chóng trả lời, ngay sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa, thẳng một đường chạy chậm rời đi đến sân huấn luyện.
Hôm nay là công việc của anh sau hai năm, lần đầu tiên đi huấn luyện, không thể qua loa đại khái được.
Giản Dung vừa đi, Ôn Uyển cũng không ham ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo rửa mặt một chút, mở cửa, đứng ở cửa, chỉ thấy một người phụ nữ đang mặc quần áo cho đứa bé, đứng bên cạnh nhân viên cảnh vệ, người phụ nữ vừa thấy Ôn Uyển liền cười nói: “Cô gái, cô là vợ nhà phó đoàn Giản à?”
Phương thức chào hỏi này, Ôn Uyển đã thành quen, cười đáp lại: “Vâng, chị dâu, tên em là Ôn Uyển.” Ở trong quân đội, hễ là vợ quân nhân đều gọi là chị dâu, đây là quy củ, mặc kệ tuổi tác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook