Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
-
Chương 72: Đùa bỡn vài thủ đoạn
Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Ba người về đến nhà, Lưu Nghệ và Trưởng Tôn Mặc đã làm thức ăn xong, Trưởng Tôn Ngưng lại vội vàng làm thêm hai món ăn. Sau khi ăn no, ai bận việc nấy. Ngày nay vừa leo núi, vừa bới móc, hình như là Hoa San San đã giày vò mệt mỏi, trở về phòng ngủ thật sớm. Trưởng Tôn Ngưng giục bé rửa mặt xong, chân trước mới vừa đi, bé con liền bò dậy hồi báo tình huống cho Văn Thiến. Dĩ nhiên, bé rất biết điều chỉ nói chuyện leo núi, đối với chuyện tổ chức thành đoàn đi gây chuyện không nói tới một chữ, báo cáo hết mới vừa ý đi ngủ.
Trở lại viện phía Tây, Trưởng Tôn Ngưng thỏa mãn ngâm nước nóng, tẩy đi một ngày mệt mỏi. Sấy khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm, Hoa Tử Ngang đã đổi áo ngủ tà tà tựa vào trên giường. Trong phòng ngủ ánh đèn màu tím nhạt nhu hòa mà thanh nhã, mang theo một loại sắc thái mộng ảo như trong truyện cổ tích, chiếu lên trên người, một người cao quý như vương, một người xinh đẹp quyến rũ.
Hoa Tử Ngang tiến lên ôm Trưởng Tôn Ngưng vào trong ngực, bàn tay quấn ở phía sau lưng cô, đầu vùi ở trên cổ cô, tràn đầy trong mũi đều là hương thơm của cô. Cô thích dùng sữa tươi tắm, trên người trừ mùi sữa nhàn nhạt, chính là mùi thơm cơ thể thanh nhã tự nhiên, nhạt như vậy, lại làm cho người ta ngửi thấy vô cùng thoải mái, không nhịn được nghĩ muốn tới gần đòi lấy, giống như độc tính gây nghiện, bị trúng phải liền không cách nào kiềm chế được. Ngược lại, hơi thở mạnh mẽ và khí thế thuộc phái mạnh trên người Hoa Tử Ngang, giống như ngọn lửa nóng mãnh liệt, cũng tựa như ánh nắng vĩnh hằng như vậy, toàn bộ đều là ánh sáng ấm áp, khiến Trưởng Tôn Ngưng cũng không khỏi tự chủ muốn tham lam hưởng thụ.
"Ông xã, làm sao vậy?" Trưởng Tôn Ngưng ngẩng đầu chống lại gương mặt anh tuấn của Hoa Tử Ngang, cảm giác tâm tình của anh không đúng lắm, có chút nghiêm túc, có chút nặng nề, còn có một chút tức giận không giải thích được. Chuyện gì xảy ra vậy? Mới vừa rồi trước cô đi vào tắm còn tốt, một hồi như vậy đã xảy ra chuyện gì sao? Muốn tìm kiếm chút tin tức từ trên mặt, trong mắt của anh, đáng tiếc cái gì cũng không dò được.
"Không có việc gì, để cho anh ôm một lát." Âm thanh của anh vẫn trầm thấp tràn đầy từ tính như cũ, cũng không bắt được một chút không ổn nào, chỉ là nói xong cánh tay của anh càng siết chặt hơn, giống như không cẩn thận sợ bị cô vứt bỏ, hoặc là sẽ bị đoạt đi, trong lòng Trưởng Tôn Ngưng không khỏi dâng lên vẻ bất an. Anh càng như vậy, lại càng nói rõ trong lòng có chuyện, hơn nữa còn là chuyện có quan hệ mật thiết cùng với cô, bởi vì chỉ có ở vào thời điểm này anh mới có thể mất đi sự tỉnh táo bình thường.
"Anh như vậy khiến em rất lo lắng, rất lo lắng đó ôi chao, ai, ôi!" Trưởng Tôn Ngưng dịu dàng nói, tay nhỏ bé chọc chọc trên ngực anh."Có chuyện gì không thể nói với em, có phiền não chúng ta cùng nhau chia sẻ, nói không chừng vấn đề liền sẽ được giải đáp! Nói cho em biết, nói nghe một chút đi, Ông xã......."
"Ừ." Trầm mặc một hồi lâu, Hoa Tử Ngang phát ra một tiếng bằng giọng mũi, bàn tay xoa xoa đầu Trưởng Tôn Ngưng, sau đó ôm cả người cô tại chỗ, song song té xuống giường, thuận thế kéo chăn đắp lên. Dĩ nhiên, Hoa Tử Ngang không thể nào không có phong độ như vậy, là thân thể của anh chống lên giường trước.
Trưởng Tôn Ngưng vừa nhìn trận chiến, thân thể cứng ngắc không khỏi có chút hồi hộp, vội vàng nhìn về phía Hoa Tử Ngang, thấy trong mắt anh rất trong sáng, mới thoáng nhẹ một hơi. Cô cũng không biết mình lo lắng cái gì, có lẽ cho dù nam nữ có quan hệ thân mật đến cỡ nào, trước khi chưa thật sự thẳng thắn đối mặt với nhau cũng sẽ lo lắng đi!"Ông xã anh muốn làm gì, không phải là muốn nói việc anh đang phiền lòng sao?"
"Nói như vậy tương đối ấm áp, ngoan!"
Quác......, một bầy quạ đen bay qua. Phải, tương đối ấm áp, vốn ôm ấp thân mật đã quá nóng, hơn nữa còn đắp chăn bông, chẳng lẽ không sợ sẽ mọc rôm sảy sao? Trong lòng Trưởng Tôn Ngưng hung hăng chà đạp người nào đó một trận, người này bụng dạ đen tối tới khi nào cũng không đổi được bản chất, còn luôn giả vờ bộ dạng nghiêm trang, đường hoàng như vậy.
"Vậy bây giờ có thể nói rồi chứ?" Trưởng Tôn Ngưng không dám tùy tiện lộn xộn, ngã xuống giường rồi làm gì còn dáng vẻ ra hồn nào, lãnh nguyệt dạ, may mà thân thể cũng thật dính vào trên giường, thật cũng không phí sức lực.
Không ngờ Hoa Tử Ngang lại trầm mặc yên lặng, một phút, hai phút......, chờ đã lâu anh cũng không mở miệng. Trưởng Tôn Ngưng cau mày, nghi ngờ nhìn về phía anh, lại thấy ánh mắt của anh phiêu về phương xa, giữa chân mày nhăn lại với nhau. Rốt cuộc có chuyện gì, khó mở miệng như vậy sao?
"Ông xã, anh chưa nghĩ ra nói thế nào, vậy em có lời này, trước tiên để em nói nhé." Khuỷu tay Trưởng Tôn Ngưng đụng Hoa Tử Ngang một cái, không khí mập mờ như vậy nếu là yên tĩnh, thật sự quá lúng túng rồi, không có chuyện để nói cũng muốn nói nhảm.
“Trước tiên em nói về...."
"...... Được rồi."
"Anh...... Không biết phải nói thế nào." Sống ba mươi năm, trừ khi còn bé tự cho là đúng hóa thân thành anh hùng trừ bạo an dân, kinh nghiệm nhiều nhất chính là chuyện gió tanh mưa máu, anh không chết thì tôi phải lìa đời, đơn giản dứt khoát. Không ngờ một vài chuyện vụn vặt trong gia đình, lúc xử lý, muốn để ý phía trước lại không thể coi thường phía sau, còn khó hơn thực hiện một trận diễn tập quân sự.
"......." Còn có chuyện có thể làm anh khổ sở sao, vậy sự kiện kia thật sự là rất giỏi!
"Mới vừa rồi trong nhà gọi điện thoại cho anh." Nói ra câu thứ nhất xong Hoa Tử Ngang thở dài một hơi, giống như ngàn vạn con sông vì tìm được cửa biển mà nhẹ nhõm không ít, Trưởng Tôn Ngưng không hề nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe.
"Là ông nội gọi điện thoại, bảo buổi chiều hôm nay bà nội tranh cãi một trận ầm ĩ với mẹ anh." Những năm này ông cụ bỏ mặc không quan tâm đối với anh, nếu như không phải là tình huống nghiêm trọng cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại.
"Là bởi vì em đúng không." Lời Trưởng Tôn Ngưng nói không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Trước đó Hoa Tử Ngang từng nói qua, người cả nhà bọn họ tình cảm rất sâu đậm, cha mẹ anh là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn lại sinh hai đứa con trai liên tiếp, mẹ chồng con dâu chưa từng đỏ mặt cãi nhau bao giờ. Lấy thực lực địa vị bên ngoài Nhà họ Hoa lúc này, đã không có gì có thể khiến hai ngườii phụ nữ quan tâm, ngược lại Hoa Tử Ngang lại là tâm bệnh khó giải của cả nhà, nghĩ tới nghĩ lui lí do có thể khiến cho mẹ chồng con dâu luôn hòa hợp như vậy cãi vả 99. 9%, đều là bởi vì cô.
Nghĩ tới đủ loại nhân tố không thuận lợi khi gả vào nhà họ Hoa, lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là xảy ra trước khi cô đến gặp nhà họ Hoa, bước khởi đầu này cũng không tốt, có thể nói là cực kỳ bất lợi đối với cô.
Đã sớm nghe nói qua thời điểm ông cụ nhà họ Hoa, Hoa Kim Tường còn chưa có giải ngũ, trong quân đội là thủ trưởng của đội quân Hoa học kỹ thuật, mà không phải một người thích vung quả đấm, nổ bão đạn, kiên cường dẻo dai. Nhờ vào đó không khó nhìn ra ông là dạng người ôn hòa, tôn sùng phương châm lấy hòa bình làm đầu, hơn nữa có tầm nhìn xa hiểu rộng, chưa vào cửa đã để cho người trong nhà cãi vả vì cô không thể nghi ngờ là phạm vào cấm kỵ.
"Coi như phải cũng không tính là đúng hoàn toàn." Hoa Tử Ngang gẩy gẩy sợi tóc trên trán cô, thuận thế lại ôm người vào trong ngực, hơi thở nóng rực khiến cho đầu óc cô có chút mơ màng, không có biện pháp nghĩ quá nhiều nữa.
Anh không muốn cô suy nghĩ nhiều như vậy, nói ra cũng không phải là để cho cô suy nghĩ nhiều, chỉ là tựa như cô nói, giữa bọn họ còn có cái gì không thể nói, giấu giếm có thể sẽ tạo thành tổn thương, nếm qua thiệt thòi lần thứ nhất, anh không muốn lại có lần thứ hai.
Nếu như nói là bởi vì Trưởng Tôn Ngưng hai người mới cãi vả, nhưng cô cũng chỉ là một phần mồi dẫn lửa mà thôi, xét đến cùng ân oán hai nhà Hoa, Thiệu mới là đầu sỏ gây nên. Mẹ anh hận nhà họ Thiệu, hận không thể nhổ tận gốc bọn họ, sau đó nghiền xương thành tro. Từ sau sự kiện đó, mặc dù bà nội cũng không phải rất chào đón Nhà họ Thiệu, nhưng trước sau như một vẫn rất thích con gái Nhà họ Thiệu, tập trung tinh thần muốn lấy cô ta vào cửa làm cháu dâu thứ hai. Con gái nhà họ Thiệu kia cũng không biết trúng thuốc mề gì, biết rõ anh không thể nào thích cô ta, còn cố tình nhào lên trên. Một lớn một nhỏ kia quả thật là một cặp đầu óc có vấn đề, anh là người họ nghĩ muốn ép là có thể ép được sao?
Anh lại được mẹ mình gọi điện thoại xác nhận qua, vốn dĩ mẹ anh muốn tiết lộ một chút tình huống của Trưởng Tôn Ngưng, để làm đệm cho cuộc gặp mặt sau này, nào ngờ, bà nội nghe nói là cô gái nông thôn, đã nhảy ra phản đối trước tiên, nói những lời khắc nghiệt nên mẹ anh mới tranh chấp với bà ta. Lại nghe mẹ anh nói cô gái nhà họ Thiệu kia lập tức sẽ trở lại, ở nơi này hai ngày.
Mà bà nội cũng ác độc nói chỉ cần có bà ta ở một ngày, vị trí cháu dâu thứ hai của hà họ Hoa chính là của cô ta. Ở trong điện thoại mẹ anh khóc rất thương tâm, oán trách bà nội quá tùy hứng, không để ý tới cảm thụ cùng hạnh phúc của con trai mình, cuối cùng thậm chí giận dữ nói nếu bà nội cứ tiếp tục cố chấp, mẹ anh sẽ ly hôn với cha, sau đó để anh cả lại cho cha, dẫn anh ra ngoài sống một mình.
Còn tiếp.....
Ba người về đến nhà, Lưu Nghệ và Trưởng Tôn Mặc đã làm thức ăn xong, Trưởng Tôn Ngưng lại vội vàng làm thêm hai món ăn. Sau khi ăn no, ai bận việc nấy. Ngày nay vừa leo núi, vừa bới móc, hình như là Hoa San San đã giày vò mệt mỏi, trở về phòng ngủ thật sớm. Trưởng Tôn Ngưng giục bé rửa mặt xong, chân trước mới vừa đi, bé con liền bò dậy hồi báo tình huống cho Văn Thiến. Dĩ nhiên, bé rất biết điều chỉ nói chuyện leo núi, đối với chuyện tổ chức thành đoàn đi gây chuyện không nói tới một chữ, báo cáo hết mới vừa ý đi ngủ.
Trở lại viện phía Tây, Trưởng Tôn Ngưng thỏa mãn ngâm nước nóng, tẩy đi một ngày mệt mỏi. Sấy khô tóc, đi ra khỏi phòng tắm, Hoa Tử Ngang đã đổi áo ngủ tà tà tựa vào trên giường. Trong phòng ngủ ánh đèn màu tím nhạt nhu hòa mà thanh nhã, mang theo một loại sắc thái mộng ảo như trong truyện cổ tích, chiếu lên trên người, một người cao quý như vương, một người xinh đẹp quyến rũ.
Hoa Tử Ngang tiến lên ôm Trưởng Tôn Ngưng vào trong ngực, bàn tay quấn ở phía sau lưng cô, đầu vùi ở trên cổ cô, tràn đầy trong mũi đều là hương thơm của cô. Cô thích dùng sữa tươi tắm, trên người trừ mùi sữa nhàn nhạt, chính là mùi thơm cơ thể thanh nhã tự nhiên, nhạt như vậy, lại làm cho người ta ngửi thấy vô cùng thoải mái, không nhịn được nghĩ muốn tới gần đòi lấy, giống như độc tính gây nghiện, bị trúng phải liền không cách nào kiềm chế được. Ngược lại, hơi thở mạnh mẽ và khí thế thuộc phái mạnh trên người Hoa Tử Ngang, giống như ngọn lửa nóng mãnh liệt, cũng tựa như ánh nắng vĩnh hằng như vậy, toàn bộ đều là ánh sáng ấm áp, khiến Trưởng Tôn Ngưng cũng không khỏi tự chủ muốn tham lam hưởng thụ.
"Ông xã, làm sao vậy?" Trưởng Tôn Ngưng ngẩng đầu chống lại gương mặt anh tuấn của Hoa Tử Ngang, cảm giác tâm tình của anh không đúng lắm, có chút nghiêm túc, có chút nặng nề, còn có một chút tức giận không giải thích được. Chuyện gì xảy ra vậy? Mới vừa rồi trước cô đi vào tắm còn tốt, một hồi như vậy đã xảy ra chuyện gì sao? Muốn tìm kiếm chút tin tức từ trên mặt, trong mắt của anh, đáng tiếc cái gì cũng không dò được.
"Không có việc gì, để cho anh ôm một lát." Âm thanh của anh vẫn trầm thấp tràn đầy từ tính như cũ, cũng không bắt được một chút không ổn nào, chỉ là nói xong cánh tay của anh càng siết chặt hơn, giống như không cẩn thận sợ bị cô vứt bỏ, hoặc là sẽ bị đoạt đi, trong lòng Trưởng Tôn Ngưng không khỏi dâng lên vẻ bất an. Anh càng như vậy, lại càng nói rõ trong lòng có chuyện, hơn nữa còn là chuyện có quan hệ mật thiết cùng với cô, bởi vì chỉ có ở vào thời điểm này anh mới có thể mất đi sự tỉnh táo bình thường.
"Anh như vậy khiến em rất lo lắng, rất lo lắng đó ôi chao, ai, ôi!" Trưởng Tôn Ngưng dịu dàng nói, tay nhỏ bé chọc chọc trên ngực anh."Có chuyện gì không thể nói với em, có phiền não chúng ta cùng nhau chia sẻ, nói không chừng vấn đề liền sẽ được giải đáp! Nói cho em biết, nói nghe một chút đi, Ông xã......."
"Ừ." Trầm mặc một hồi lâu, Hoa Tử Ngang phát ra một tiếng bằng giọng mũi, bàn tay xoa xoa đầu Trưởng Tôn Ngưng, sau đó ôm cả người cô tại chỗ, song song té xuống giường, thuận thế kéo chăn đắp lên. Dĩ nhiên, Hoa Tử Ngang không thể nào không có phong độ như vậy, là thân thể của anh chống lên giường trước.
Trưởng Tôn Ngưng vừa nhìn trận chiến, thân thể cứng ngắc không khỏi có chút hồi hộp, vội vàng nhìn về phía Hoa Tử Ngang, thấy trong mắt anh rất trong sáng, mới thoáng nhẹ một hơi. Cô cũng không biết mình lo lắng cái gì, có lẽ cho dù nam nữ có quan hệ thân mật đến cỡ nào, trước khi chưa thật sự thẳng thắn đối mặt với nhau cũng sẽ lo lắng đi!"Ông xã anh muốn làm gì, không phải là muốn nói việc anh đang phiền lòng sao?"
"Nói như vậy tương đối ấm áp, ngoan!"
Quác......, một bầy quạ đen bay qua. Phải, tương đối ấm áp, vốn ôm ấp thân mật đã quá nóng, hơn nữa còn đắp chăn bông, chẳng lẽ không sợ sẽ mọc rôm sảy sao? Trong lòng Trưởng Tôn Ngưng hung hăng chà đạp người nào đó một trận, người này bụng dạ đen tối tới khi nào cũng không đổi được bản chất, còn luôn giả vờ bộ dạng nghiêm trang, đường hoàng như vậy.
"Vậy bây giờ có thể nói rồi chứ?" Trưởng Tôn Ngưng không dám tùy tiện lộn xộn, ngã xuống giường rồi làm gì còn dáng vẻ ra hồn nào, lãnh nguyệt dạ, may mà thân thể cũng thật dính vào trên giường, thật cũng không phí sức lực.
Không ngờ Hoa Tử Ngang lại trầm mặc yên lặng, một phút, hai phút......, chờ đã lâu anh cũng không mở miệng. Trưởng Tôn Ngưng cau mày, nghi ngờ nhìn về phía anh, lại thấy ánh mắt của anh phiêu về phương xa, giữa chân mày nhăn lại với nhau. Rốt cuộc có chuyện gì, khó mở miệng như vậy sao?
"Ông xã, anh chưa nghĩ ra nói thế nào, vậy em có lời này, trước tiên để em nói nhé." Khuỷu tay Trưởng Tôn Ngưng đụng Hoa Tử Ngang một cái, không khí mập mờ như vậy nếu là yên tĩnh, thật sự quá lúng túng rồi, không có chuyện để nói cũng muốn nói nhảm.
“Trước tiên em nói về...."
"...... Được rồi."
"Anh...... Không biết phải nói thế nào." Sống ba mươi năm, trừ khi còn bé tự cho là đúng hóa thân thành anh hùng trừ bạo an dân, kinh nghiệm nhiều nhất chính là chuyện gió tanh mưa máu, anh không chết thì tôi phải lìa đời, đơn giản dứt khoát. Không ngờ một vài chuyện vụn vặt trong gia đình, lúc xử lý, muốn để ý phía trước lại không thể coi thường phía sau, còn khó hơn thực hiện một trận diễn tập quân sự.
"......." Còn có chuyện có thể làm anh khổ sở sao, vậy sự kiện kia thật sự là rất giỏi!
"Mới vừa rồi trong nhà gọi điện thoại cho anh." Nói ra câu thứ nhất xong Hoa Tử Ngang thở dài một hơi, giống như ngàn vạn con sông vì tìm được cửa biển mà nhẹ nhõm không ít, Trưởng Tôn Ngưng không hề nói chen vào, chỉ lẳng lặng nghe.
"Là ông nội gọi điện thoại, bảo buổi chiều hôm nay bà nội tranh cãi một trận ầm ĩ với mẹ anh." Những năm này ông cụ bỏ mặc không quan tâm đối với anh, nếu như không phải là tình huống nghiêm trọng cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại.
"Là bởi vì em đúng không." Lời Trưởng Tôn Ngưng nói không phải câu hỏi, mà là khẳng định. Trước đó Hoa Tử Ngang từng nói qua, người cả nhà bọn họ tình cảm rất sâu đậm, cha mẹ anh là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn lại sinh hai đứa con trai liên tiếp, mẹ chồng con dâu chưa từng đỏ mặt cãi nhau bao giờ. Lấy thực lực địa vị bên ngoài Nhà họ Hoa lúc này, đã không có gì có thể khiến hai ngườii phụ nữ quan tâm, ngược lại Hoa Tử Ngang lại là tâm bệnh khó giải của cả nhà, nghĩ tới nghĩ lui lí do có thể khiến cho mẹ chồng con dâu luôn hòa hợp như vậy cãi vả 99. 9%, đều là bởi vì cô.
Nghĩ tới đủ loại nhân tố không thuận lợi khi gả vào nhà họ Hoa, lại không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa còn là xảy ra trước khi cô đến gặp nhà họ Hoa, bước khởi đầu này cũng không tốt, có thể nói là cực kỳ bất lợi đối với cô.
Đã sớm nghe nói qua thời điểm ông cụ nhà họ Hoa, Hoa Kim Tường còn chưa có giải ngũ, trong quân đội là thủ trưởng của đội quân Hoa học kỹ thuật, mà không phải một người thích vung quả đấm, nổ bão đạn, kiên cường dẻo dai. Nhờ vào đó không khó nhìn ra ông là dạng người ôn hòa, tôn sùng phương châm lấy hòa bình làm đầu, hơn nữa có tầm nhìn xa hiểu rộng, chưa vào cửa đã để cho người trong nhà cãi vả vì cô không thể nghi ngờ là phạm vào cấm kỵ.
"Coi như phải cũng không tính là đúng hoàn toàn." Hoa Tử Ngang gẩy gẩy sợi tóc trên trán cô, thuận thế lại ôm người vào trong ngực, hơi thở nóng rực khiến cho đầu óc cô có chút mơ màng, không có biện pháp nghĩ quá nhiều nữa.
Anh không muốn cô suy nghĩ nhiều như vậy, nói ra cũng không phải là để cho cô suy nghĩ nhiều, chỉ là tựa như cô nói, giữa bọn họ còn có cái gì không thể nói, giấu giếm có thể sẽ tạo thành tổn thương, nếm qua thiệt thòi lần thứ nhất, anh không muốn lại có lần thứ hai.
Nếu như nói là bởi vì Trưởng Tôn Ngưng hai người mới cãi vả, nhưng cô cũng chỉ là một phần mồi dẫn lửa mà thôi, xét đến cùng ân oán hai nhà Hoa, Thiệu mới là đầu sỏ gây nên. Mẹ anh hận nhà họ Thiệu, hận không thể nhổ tận gốc bọn họ, sau đó nghiền xương thành tro. Từ sau sự kiện đó, mặc dù bà nội cũng không phải rất chào đón Nhà họ Thiệu, nhưng trước sau như một vẫn rất thích con gái Nhà họ Thiệu, tập trung tinh thần muốn lấy cô ta vào cửa làm cháu dâu thứ hai. Con gái nhà họ Thiệu kia cũng không biết trúng thuốc mề gì, biết rõ anh không thể nào thích cô ta, còn cố tình nhào lên trên. Một lớn một nhỏ kia quả thật là một cặp đầu óc có vấn đề, anh là người họ nghĩ muốn ép là có thể ép được sao?
Anh lại được mẹ mình gọi điện thoại xác nhận qua, vốn dĩ mẹ anh muốn tiết lộ một chút tình huống của Trưởng Tôn Ngưng, để làm đệm cho cuộc gặp mặt sau này, nào ngờ, bà nội nghe nói là cô gái nông thôn, đã nhảy ra phản đối trước tiên, nói những lời khắc nghiệt nên mẹ anh mới tranh chấp với bà ta. Lại nghe mẹ anh nói cô gái nhà họ Thiệu kia lập tức sẽ trở lại, ở nơi này hai ngày.
Mà bà nội cũng ác độc nói chỉ cần có bà ta ở một ngày, vị trí cháu dâu thứ hai của hà họ Hoa chính là của cô ta. Ở trong điện thoại mẹ anh khóc rất thương tâm, oán trách bà nội quá tùy hứng, không để ý tới cảm thụ cùng hạnh phúc của con trai mình, cuối cùng thậm chí giận dữ nói nếu bà nội cứ tiếp tục cố chấp, mẹ anh sẽ ly hôn với cha, sau đó để anh cả lại cho cha, dẫn anh ra ngoài sống một mình.
Còn tiếp.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook