Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
-
Chương 70-2: Mỗi loại lấy một phần 2
Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ tới Hoa San San có một mặt cay cú như thế này, mới đầu cũng bị cô bé nói tới mức ngẩn ra, chỉ có Hoa Tử Ngang hiểu rõ trong lòng, nét mặt đã thấy nhưng không thể trách. Con bé vào cửa liền một lòng muốn tìm cơ hội ra sức đánh phủ đầu, ngược lại khí thế của mình yếu đi không ít. Khụ! Đã lâu không có làm loại chuyện này rồi, phải tìm tìm cảm giác, điều chỉnh hơi thở, thay đổi cảm xúc......
"Chú, thím chúng ta ngồi bên đó đi."
Hoa San San chỉ một chỗ ngồi chính giữa, là cái bàn có thể ngồi tám người, vị trí rộng rãi, tầm mắt trống trải. Dưới tình huống bình thường nhân viên phục vụ cũng sẽ phân phối chỗ ngồi theo số người, vậy mà một màn vừa mới vào cửa mọi người trong tiệm xem ở mắt, ai cũng chẳng muốn nhiều chuyện làm chim đầu đàn, đi ra ngoài lăn lộn, nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện.
Ba người Trưởng Tôn Ngưng nghênh ngang ngồi xuống, ngồi sát nhau, mà là một người chiếm đoạt một phía bàn, như vậy có thể thu hết tình huống trong tiệm vào mắt. Không tính sau bếp, cửa hàng trái phải tầm 200 thước vuông, có cầu thang thông tới lầu hai dựa vào tường phía Bắc, bảng hiệu khách hàng dừng bước đứng thẳng bên cạnh, đoán chừng là chỗ người của bọn họ ở. Tất cả lớn nhỏ công lại hơn hai mươi bàn trong tiệm, có quầy rượu riêng, cũng có kiểu bình thường, kiểu cách trang trí rất là cao cấp, dùng tiêu chuẩn của Trưởng Tôn Ngưng cân nhắc nó hắn là loại hình tiêu phí ở số một trong nhà hàng.
Bộp! Bàn tay nhỏ bé của Trưởng Tôn Ngưng vỗ bàn một cái, dĩ nhiên, cô rất có kỷ xảo, vừa vỗ ra tiếng vang, lại không làm mình đau. Mọi người giật mình, ngây ngẩn nhìn về phía bọn họ, đây là tới ăn cơm ư, dáng vẻ này rõ ràng chính là tìm đến gây sự mà.
Không sai, chính xác là cô đến gây sự, ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt liếc nhìn một vòng, mặt tựa như mặt nước mùa thu, không hề có một chút cảm xúc nào."Có còn muốn bán hay không đây?" Bọn họ đều đã ngồi xuống lâu như vậy đã cũng không có phục vụ đến để chọn món ăn, cái này còn không phải rõ ràng không lấy cớ để cho cô bới móc ư, cười trộm.
"Có có có." Một nhân viên phục vụ nam hơn 20 tuổi chạy đến phụ cận mặt mũi tràn đầy tươi cười, khách khí nói: "Vị phu nhân này, xin cô bớt giận, chớ chấp nhặt cùng Như Hoa, cô ta là bà con xa của ông chủ chúng tôi, năm nay mới từ nhà cũ nông thôn tới đây, không có lễ phép không hiểu quy củ, tôi xin lỗi cô thay cô ta. Người cao quý, mỹ lệ, đoan trang ưu nhã như phu nhân, so đo cùng một người nhà quê không có văn hóa như cô ta chẳng phải là tự hạ thấp mình sao." Nam nhân viên phục vụ này giống như là nhân viên lão làng trong nhà hàng, nói chuyện cứng mềm thoả đáng, cực kì khôn khéo.
Trưởng Tôn Ngưng không khỏi ghé mắt nhìn anh ta một cái, không ngờ trong nhà hàng nho nhỏ này còn có người có tài ăn nói rất cao như thế, nếu có anh ta ở đây sợ mình sẽ không dễ dàng bới móc. Làm như vô tình tiết lộ bối cảnh cô gái kia, chẳng lẽ ông chủ bọn họ còn là nhân vật hung ác gì? Cả đoạn văn tựa như khen tâng bốc, nhưng cũng nói rõ đường hoàng nếu cô còn tiếp tục tính toán chi li nữa chính là bụng dạ hẹp hòi. Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không phải là người hào phóng gì, từ trước đến giờ chỉ có người cô không muốn chọc, không có người không dám chọc, hôm nay nhất định phải gây sự.
"Cuối cùng còn có một nhân viên biết nói tiếng người, gọi người phụ nữ kia đi ra bên ngoài đứng đưa lưng về phía trong nhà, nhìn thấy liền ghê tởm."
"Tốt. Như Hoa, sao còn chưa tới đứng ở bên ngoài."
Nam nhân viên phục vụ ở trong tiệm hình như có chút uy tín, tám phần là nhóm trưởng, vừa hô xong, nhân viên phục vụ được kêu là Như Hoa không cam tâm, không muốn đến ngoài cửa đứng. Mặc dù thời tiết đã ấm dần, nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh, cả người quần áo này đông lạnh hơn mấy tiếng cũng đủ cô chịu một trận.
"Ba vị muốn ăn chút gì không?" Một trang này coi là tạm qua, nam nhân viên phục vụ cười tươi rói đưa thực đơn lên.
Nghĩ đến mấy năm này anh ta cũng đã biết muôn hình muôn vẻ, đủ loại người, tự nhận cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng ba người trước mắt chỉ riêng phong cách cũng không giống người sẽ ra vào loại nhà hàng nhỏ này của bọn họ, trong lòng có cảm giác không yên, luôn cảm thấy người đến không có ý tốt.
"Cháu chọn cho." Hoa San San nhận lấy thực đơn, hớn hở mở ra xem, nhìn hình ảnh nào cũng ra bày ra dáng vẻ mèo thèm ăn nhỏ dãi. "Thím, có vẻ đều rất ngon, nhưng thật là đắt, chúng ta vẫn là về nhà ăn đi." Hoa San San bày ra bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn nói.
"Không phải là tôi khoe khoang, món ăn trong nhà hàng chúng tôi đều là món tủ tổ truyền đặc chế, chỉ có ở chỗ này, không còn chi nhánh, cho nên giá tiền tự nhiên cũng hơi mắc hơn một chút." Nam nhân viên phục vụ giải thích, khóe miệng lơ đãng lộ ra một chút khinh bỉ, còn tưởng bọn họ là nhân vật lớn có nhiều tiền, thì ra là đều là giả bộ.
Trưởng Tôn Ngưng cúi đầu quét mắt thực đơn, cười lạnh thầm nghĩ, một chút này của các người cũng thực lớn, một dĩa cải thìa xào giấm bình thường đổi lại tên văn nhã một chút liền yết giá 120 một dĩa, tại sao không đi cướp đi! Chỉ là, trên mặt cô càng thêm rực rỡ, ôm chầm Hoa San San cùng nhau nhìn thực đơn, loại chuyện bới móc như này phụ nữ làm là được, Hoa Tử Ngang ở bên phụ trách áp trận.
"Rau xanh rất tinh xảo, nhìn không tệ, cũng không biết mùi vị thế nào?" Trưởng Tôn Ngưng vừa nhìn, một bên bình luận, Hoa San San phối hợp gật đầu.
"Ngài yên tâm đi, mùi vị tuyệt đối không tệ, đảm bảo vệ ăn bữa này không hối hận." Nam nhân viên phục vụ vỗ ngực bảo đảm.
"Thật sao?" Ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng nhìn nam nhân viên phục vụ như đang tự hỏi có nên tin hay không.
"Dĩ nhiên, cô tự xem một chút, phần nhiều người đang ngồi dùng cơm đều là khách hàng quen của chúng tôi. Nhìn ba vị chắc là lần đầu, không hiểu tình huống, tôi dám nói như vậy với cô, cô chọn món ăn xong, nếu là ăn không vừa miệng, miễn đơn. Cô đứng dậy mà rời đi, chúng tôi tuyệt đối không cản trở." Nam nhân viên phục vụ càng nói, càng khinh bỉ đối với ba người Trưởng Tôn Ngưng, người ngu giả bộ nguy hiểm, thiên hạ nào có cơm trưa miễn phí, không đúng đúng, phải là bữa ăn tối, lãnh Nguyệt Dạ.
"À, như vậy sao, xem ra anh rất có lòng tin đối với các món ăn trong của hàng của các người." Trưởng Tôn Ngưng bày ra dáng vẻ bị hấp dẫn dao động, nam nhân viên phục vụ vội vàng không ngừng nói đúng, trao đổi một ánh mắt cùng Hoa Tử Ngang, lúc này tay nhỏ bé vung lên, khép thực đơn mỏng lại, sảng khoái nói: "Vậy thì mỗi loại lấy một phần."
"Hả?"
Nam nhân viên phục vụ sửng sốt, ngoáy ngoáy lỗ tai xác định mình không có nghe nhầm. Mỗi loại lấy một phần vậy ăn sao cho hết? Lại nói hơn ba trăm món ăn trên thực đơn thêm cùng lúc phải bốn, năm vạn đồng, bọn họ dùng tiền mua đơn sao? Cuối cùng không trả tiền sổ sách, chẳng lẽ để mạng lại?
"Không được à...?"
"Được, được, dĩ nhiên được, nhưng......."
"Được thì đi nhanh đi, lải nhải cái gì!"
Hết Chương 70
Trưởng Tôn Ngưng cũng không nghĩ tới Hoa San San có một mặt cay cú như thế này, mới đầu cũng bị cô bé nói tới mức ngẩn ra, chỉ có Hoa Tử Ngang hiểu rõ trong lòng, nét mặt đã thấy nhưng không thể trách. Con bé vào cửa liền một lòng muốn tìm cơ hội ra sức đánh phủ đầu, ngược lại khí thế của mình yếu đi không ít. Khụ! Đã lâu không có làm loại chuyện này rồi, phải tìm tìm cảm giác, điều chỉnh hơi thở, thay đổi cảm xúc......
"Chú, thím chúng ta ngồi bên đó đi."
Hoa San San chỉ một chỗ ngồi chính giữa, là cái bàn có thể ngồi tám người, vị trí rộng rãi, tầm mắt trống trải. Dưới tình huống bình thường nhân viên phục vụ cũng sẽ phân phối chỗ ngồi theo số người, vậy mà một màn vừa mới vào cửa mọi người trong tiệm xem ở mắt, ai cũng chẳng muốn nhiều chuyện làm chim đầu đàn, đi ra ngoài lăn lộn, nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện.
Ba người Trưởng Tôn Ngưng nghênh ngang ngồi xuống, ngồi sát nhau, mà là một người chiếm đoạt một phía bàn, như vậy có thể thu hết tình huống trong tiệm vào mắt. Không tính sau bếp, cửa hàng trái phải tầm 200 thước vuông, có cầu thang thông tới lầu hai dựa vào tường phía Bắc, bảng hiệu khách hàng dừng bước đứng thẳng bên cạnh, đoán chừng là chỗ người của bọn họ ở. Tất cả lớn nhỏ công lại hơn hai mươi bàn trong tiệm, có quầy rượu riêng, cũng có kiểu bình thường, kiểu cách trang trí rất là cao cấp, dùng tiêu chuẩn của Trưởng Tôn Ngưng cân nhắc nó hắn là loại hình tiêu phí ở số một trong nhà hàng.
Bộp! Bàn tay nhỏ bé của Trưởng Tôn Ngưng vỗ bàn một cái, dĩ nhiên, cô rất có kỷ xảo, vừa vỗ ra tiếng vang, lại không làm mình đau. Mọi người giật mình, ngây ngẩn nhìn về phía bọn họ, đây là tới ăn cơm ư, dáng vẻ này rõ ràng chính là tìm đến gây sự mà.
Không sai, chính xác là cô đến gây sự, ánh mắt yên tĩnh lạnh nhạt liếc nhìn một vòng, mặt tựa như mặt nước mùa thu, không hề có một chút cảm xúc nào."Có còn muốn bán hay không đây?" Bọn họ đều đã ngồi xuống lâu như vậy đã cũng không có phục vụ đến để chọn món ăn, cái này còn không phải rõ ràng không lấy cớ để cho cô bới móc ư, cười trộm.
"Có có có." Một nhân viên phục vụ nam hơn 20 tuổi chạy đến phụ cận mặt mũi tràn đầy tươi cười, khách khí nói: "Vị phu nhân này, xin cô bớt giận, chớ chấp nhặt cùng Như Hoa, cô ta là bà con xa của ông chủ chúng tôi, năm nay mới từ nhà cũ nông thôn tới đây, không có lễ phép không hiểu quy củ, tôi xin lỗi cô thay cô ta. Người cao quý, mỹ lệ, đoan trang ưu nhã như phu nhân, so đo cùng một người nhà quê không có văn hóa như cô ta chẳng phải là tự hạ thấp mình sao." Nam nhân viên phục vụ này giống như là nhân viên lão làng trong nhà hàng, nói chuyện cứng mềm thoả đáng, cực kì khôn khéo.
Trưởng Tôn Ngưng không khỏi ghé mắt nhìn anh ta một cái, không ngờ trong nhà hàng nho nhỏ này còn có người có tài ăn nói rất cao như thế, nếu có anh ta ở đây sợ mình sẽ không dễ dàng bới móc. Làm như vô tình tiết lộ bối cảnh cô gái kia, chẳng lẽ ông chủ bọn họ còn là nhân vật hung ác gì? Cả đoạn văn tựa như khen tâng bốc, nhưng cũng nói rõ đường hoàng nếu cô còn tiếp tục tính toán chi li nữa chính là bụng dạ hẹp hòi. Nhưng cho tới bây giờ cô cũng không phải là người hào phóng gì, từ trước đến giờ chỉ có người cô không muốn chọc, không có người không dám chọc, hôm nay nhất định phải gây sự.
"Cuối cùng còn có một nhân viên biết nói tiếng người, gọi người phụ nữ kia đi ra bên ngoài đứng đưa lưng về phía trong nhà, nhìn thấy liền ghê tởm."
"Tốt. Như Hoa, sao còn chưa tới đứng ở bên ngoài."
Nam nhân viên phục vụ ở trong tiệm hình như có chút uy tín, tám phần là nhóm trưởng, vừa hô xong, nhân viên phục vụ được kêu là Như Hoa không cam tâm, không muốn đến ngoài cửa đứng. Mặc dù thời tiết đã ấm dần, nhưng ban đêm vẫn còn rất lạnh, cả người quần áo này đông lạnh hơn mấy tiếng cũng đủ cô chịu một trận.
"Ba vị muốn ăn chút gì không?" Một trang này coi là tạm qua, nam nhân viên phục vụ cười tươi rói đưa thực đơn lên.
Nghĩ đến mấy năm này anh ta cũng đã biết muôn hình muôn vẻ, đủ loại người, tự nhận cũng có thể ứng phó tự nhiên, nhưng ba người trước mắt chỉ riêng phong cách cũng không giống người sẽ ra vào loại nhà hàng nhỏ này của bọn họ, trong lòng có cảm giác không yên, luôn cảm thấy người đến không có ý tốt.
"Cháu chọn cho." Hoa San San nhận lấy thực đơn, hớn hở mở ra xem, nhìn hình ảnh nào cũng ra bày ra dáng vẻ mèo thèm ăn nhỏ dãi. "Thím, có vẻ đều rất ngon, nhưng thật là đắt, chúng ta vẫn là về nhà ăn đi." Hoa San San bày ra bộ dạng hiểu chuyện ngoan ngoãn nói.
"Không phải là tôi khoe khoang, món ăn trong nhà hàng chúng tôi đều là món tủ tổ truyền đặc chế, chỉ có ở chỗ này, không còn chi nhánh, cho nên giá tiền tự nhiên cũng hơi mắc hơn một chút." Nam nhân viên phục vụ giải thích, khóe miệng lơ đãng lộ ra một chút khinh bỉ, còn tưởng bọn họ là nhân vật lớn có nhiều tiền, thì ra là đều là giả bộ.
Trưởng Tôn Ngưng cúi đầu quét mắt thực đơn, cười lạnh thầm nghĩ, một chút này của các người cũng thực lớn, một dĩa cải thìa xào giấm bình thường đổi lại tên văn nhã một chút liền yết giá 120 một dĩa, tại sao không đi cướp đi! Chỉ là, trên mặt cô càng thêm rực rỡ, ôm chầm Hoa San San cùng nhau nhìn thực đơn, loại chuyện bới móc như này phụ nữ làm là được, Hoa Tử Ngang ở bên phụ trách áp trận.
"Rau xanh rất tinh xảo, nhìn không tệ, cũng không biết mùi vị thế nào?" Trưởng Tôn Ngưng vừa nhìn, một bên bình luận, Hoa San San phối hợp gật đầu.
"Ngài yên tâm đi, mùi vị tuyệt đối không tệ, đảm bảo vệ ăn bữa này không hối hận." Nam nhân viên phục vụ vỗ ngực bảo đảm.
"Thật sao?" Ánh mắt Trưởng Tôn Ngưng nhìn nam nhân viên phục vụ như đang tự hỏi có nên tin hay không.
"Dĩ nhiên, cô tự xem một chút, phần nhiều người đang ngồi dùng cơm đều là khách hàng quen của chúng tôi. Nhìn ba vị chắc là lần đầu, không hiểu tình huống, tôi dám nói như vậy với cô, cô chọn món ăn xong, nếu là ăn không vừa miệng, miễn đơn. Cô đứng dậy mà rời đi, chúng tôi tuyệt đối không cản trở." Nam nhân viên phục vụ càng nói, càng khinh bỉ đối với ba người Trưởng Tôn Ngưng, người ngu giả bộ nguy hiểm, thiên hạ nào có cơm trưa miễn phí, không đúng đúng, phải là bữa ăn tối, lãnh Nguyệt Dạ.
"À, như vậy sao, xem ra anh rất có lòng tin đối với các món ăn trong của hàng của các người." Trưởng Tôn Ngưng bày ra dáng vẻ bị hấp dẫn dao động, nam nhân viên phục vụ vội vàng không ngừng nói đúng, trao đổi một ánh mắt cùng Hoa Tử Ngang, lúc này tay nhỏ bé vung lên, khép thực đơn mỏng lại, sảng khoái nói: "Vậy thì mỗi loại lấy một phần."
"Hả?"
Nam nhân viên phục vụ sửng sốt, ngoáy ngoáy lỗ tai xác định mình không có nghe nhầm. Mỗi loại lấy một phần vậy ăn sao cho hết? Lại nói hơn ba trăm món ăn trên thực đơn thêm cùng lúc phải bốn, năm vạn đồng, bọn họ dùng tiền mua đơn sao? Cuối cùng không trả tiền sổ sách, chẳng lẽ để mạng lại?
"Không được à...?"
"Được, được, dĩ nhiên được, nhưng......."
"Được thì đi nhanh đi, lải nhải cái gì!"
Hết Chương 70
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook